94
Từ cuối hành lang đi tới phòng bệnh, Xuân Trường dùng sức nắm tay Minh Vương, cái tay kia nhiệt độ khá thấp, mồ hôi chảy ròng ròng, mười ngón tay anh xuyên qua kẽ tay ghì chặt lấy tay cậu.
Trên hành lang có bác sĩ và y tá đi qua, lén nhìn bọn họ, Minh Vương biết mình một thân tai tiếng, rất sợ, rụt vai lại.
Xuân Trường biết cậu đang suy nghĩ gì, nói: “Anh không để ý.”
Ánh mắt, nghị luận của người khác, anh đều không để ý, chỉ muốn kéo em vào trong tay, nắm lấy mới chân thật. Minh Vương bỗng dưng an tâm, còn sót lại một chút kinh hoảng, đầu ngón tay ôm lấy mu bàn tay anh siết chặt.
Trở lại phòng bệnh, chăn trên giường ngổn ngang chưa gấp, Xuân Trường nói: “Nằm một lúc đi, còn muốn ngủ nữa không?”
Cậu bò lên giường, phía sau lưng dán vào đầu giường, ánh mắt cứ nhìn lọ thuốc kia. “Không ngủ.”
Cậu nhỏ giọng nói, buồn bã ngẩng mặt lên, nhìn về phía anh mặt buồn rười rượi, như một tù nhân đang chờ đợi hình phạt.
Tim gan Xuân Trường đau nhói, đặt lọ thuốc ở trên tủ đầu giường, nói: “Đây không phải là chứng cứ phạm tội của em, không phải sợ.”
“Nhưng em gạt anh.” Minh Vương nhíu mày.
Anh xoa xoa mi tâm cậu: “Sau này không được gạt anh nữa, chuyện gì cũng phải nói với anh, có được không?”
Minh Vương gật đầu, dường như không thể tin được, lại biện bạch lung tung: “Em thật sự khỏe rồi, em không có bệnh, đã mấy năm rồi, em khỏe mấy năm rồi em mới dám về nước… Nếu không em cũng sẽ không về đây tìm anh.”
Câu nói này hoàn toàn đâm vào ngực anh, anh dường như nghẹn ngào lần thứ hai: “Trần Minh Vương, dù em chưa khỏe anh cũng sẽ cùng em trị liệu đến khi khỏi hẳn, em khỏe rồi, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”
Giữa bọn họ, sẽ không còn cái lựa chọn gọi là “chia tay” nữa.
Anh lau mặt, ngồi gần một chút, nhấc cánh tay ôm người kia vào lòng: “Kiểm tra xong hết rồi à? Mẹ em đâu?”
“Bụng rỗng làm kiểm tra, mẹ em đến căn tin mua đồ ăn.” Minh Vương cứ thấp thỏm không yên: “Em bảo mẹ mua một phần sườn bò hầm, anh thích ăn.”
Anh bất đắc dĩ cười: “Dì vừa bay về, vất vả như thế, em còn làm phiền bà ấy mua đồ ăn cho anh, em không phải đang hãm hại anh sao?”
Nhấc tới chuyện này, cậu đột nhiên giật mình: “Mẹ anh… Có phải là ghét em lắm không?”
Xuân Trường không biết phải nói như thế nào, cái đoạn video thân mật kia bị bại lộ, người khác không nhận ra anh, nhưng là người sinh ra anh sao mẹ anh lại không nhận ra, sáng sớm gọi điện thoại mắng anh một trận, nói anh hỏng não, bây giờ hại Minh Vương càng bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Mắng xong, bà còn xách giỏ đến JKP làm tổng giám đốc, bảo anh chuyên tâm xử lý vụ phiền phức này.
Anh mở túi ra: “Anh mang quần áo đến rồi, tắm rửa rồi ăn một chút, hôm nay vẫn chưa truyền dịch đâu.”
Minh Vương nghe lời mà đi tắm, không lâu lắm, bố mẹ cậu cùng trở về, đều cười gượng. Chờ Minh Vương tắm xong, người đã đông đủ, mang tâm sự riêng mà ăn cơm.
Bố mẹ người ta đều ở đây, Xuân Trường liều mạng mà chiếm lấy mép giường, khuấy cháo, múc một muỗng đút tới bên mép ngươig yêu. Mẹ cậu lên tiếng: “Trường à, không đến nỗi đó đâu.”
Anh nói: “Lần này, con muốn chăm sóc cho em thật tốt.”
Trong những năm tháng không có anh, ba năm một mình chịu đựng đau khổ, anh muốn bù đắp lại, Minh Vương không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh.
Ăn cơm xong, y tá đến truyền dịch, Xuân Trường rốt cuộc rời khỏi vị trí bên giường, lùi tới cuối giường, khẽ khàng đi đến bên người bố cậu.
Minh Vương ngoan ngoãn giơ cánh tay cho y tá, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo Xuân Trường, giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn. Anh đã đứng ở bên cạnh bố người yêu, nói: “Chú ơi, chúng ta đi uống ly trà đi ạ?”
“Đừng nhúc nhích.” Y tá nhắc nhở.
Minh Vương buông bàn tay tóm chặt vỏ chăn ra, trả về, trong mắt tràn đầy lo lắng, cậu biết, anh muốn hỏi những chuyện trong quá khứ.
Phòng nghỉ đối diện rất rộng rãi, bày ghế sô pha đơn, anh cùng ông ngồi bên cửa sổ, bên ngoài trời cao đường xa, có thể trông thấy một nhóm phóng viên tụ tập trước cổng bệnh viện.
Anh thừa nhận trước: “Chú ơi, những lời chú nói với bác sĩ, con đều nghe thấy hết rồi.”
Ông kinh ngạc nhìn anh, chỉ một giây, eo lưng cứng đờ khom xuống, buồn bã: “Chuyện đã đến nước này, cũng không giấu diếm mãi được nữa.”
Anh nói: “Con sợ tâm tình em lúc lên lúc xuống, cho nên chỉ có thể hỏi chú.” Anh đã nhẫn nại quá lâu rồi, đã nôn nóng, đã kinh sợ, lúc này đã chuẩn bị xong: “Chú, con xin chú, chú nói cho con biết toàn bộ mọi chuyện đi.”
Bố cậu chậm chạp ngửa về phía sau, dựa vào lưng ghế, như một nhà kể chuyện.
Nửa năm đầu bọn họ mới vừa đến Mỹ, Minh Vương ngoại trừ chăm sóc ông nội thì là đến phòng vẽ tranh luyện tập, cũng là ở phòng vẽ tranh, cậu quen được John.
Đề cập đến cái tên này anh liền không nhịn được: “Quen sớm như vậy sao ạ?”
Ông “Ừ” một tiếng, bởi vì đều là đồng hương, Minh Vương và John cũng trở thành bạn bè, càng trùng hợp hơn chính là, John cũng có ý định học thiết kế trang sức, chỉ có điều cân nhắc một trường học yêu cầu thấp hơn.
Minh Vương sau khi biết được vẫn luôn cổ vũ John, cùng hắn luyện tập, còn dẫn John cho đích thân ông tiến hành phụ đạo.
Anh vốn không muốn ngắt lời: “Là em giúp cậu ta nên mới…”
Sau đó John miễn cưỡng cùng Minh Vương vào cùng một trường, chuyên ngành thiết kế trang sức chỉ có hai người bọn họ là đồng hương, phân cùng một phòng ngủ. Khi đó cách kì thi đấu không tới một năm, Minh Vương ở trong trường có chút danh tiếng, nhưng cậu không giao du với ai, chỉ thân thiết với John, đi học chung, ăn cơm chung, vẽ vời chung.
Xuân Trường hơi bất ngờ, Minh Vương tính cách nhiệt tình, chân thành, là một người không bao giờ thiếu bạn bè. Bố cậu cười khổ một tiếng, ngắn gọn một câu liền giải thích rõ ràng: “Nó rất nhớ con.”
Sau khi chia tay, nửa năm đó Minh Vương đều rầu rĩ không vui, cậu rất nhớ anh, lúc ở một mình đều vẽ anh, vẽ hàng trăm tấm.
Cậu cũng rất mong có bạn để có thể giãi bày tâm sự, vì vậy John liền đảm nhiệm nhân vật này, cậu không có gì giấu John, sức khỏe của ông nội, chuyện ở trong nước, tình cảm cùng Xuân Trường, chuyện gì cậu cũng nói với đối phương.
Khó trách, anh nhớ tới lần đầu tiên gặp tên đó, chỉ mới biết anh tên Lương Xuân Trường, mà đã có thái độ thân thiết.
Quan hệ của Minh Vương và John ngày càng tốt, hoặc là nói, là Minh Vương xem hắn như một người bạn thân.
Bởi vì John một mình du học ở nước ngoài, Minh Vương rất chăm sóc hắn, thường dẫn hắn về nhà. John thường xuyên lĩnh hội việc học với Minh Vương, Minh Vương cũng hầu như không giữ lại chút nào mà giúp hắn bằng toàn bộ những gì mà cậu có..
Về cái mối quan hệ vượt giới hạn đó, anh càng tức giận, anh không kịp chờ đợi, hỏi: “… Sao chép là chuyện gì xảy ra?”
Ông xoay mặt qua một bên, nheo mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: “Đó là oan ức mà thằng bé phải chịu đựng từ đó đến nay.”
John từng nhìn thấy một bản nháp thiết kế của Minh Vương, cảm thấy rất đẹp, Minh Vương nói chỉ là tùy tiện vẽ thôi, John cảm thấy rất hứng thú, không ngừng hỏi, mới làm cho Minh Vương nói toàn bộ suy nghĩ và hàm nghĩa thiết kế của thứ đó.
Khi sắp kết thúc, John bỗng có một ngày lần thứ hai nhắc lại, kiến nghị Minh Vương hoàn thành tác phẩm kia làm thiết kế cuối kỳ. Nói đến đây, ông dời con mắt nhìn anh một chút: “Khi đó trong nước gần thi tốt nghiệp rồi.”
Anh không hiểu sao đối phương đột nhiên chen vào câu nói này.
Minh Vương quyết định hoàn thành tác phẩm kia, cậu toàn tâm toàn lực mà vẽ, tìm vật liệu, làm thuận buồm xuôi gió cứ như đã từng làm qua. Nửa tháng trước thi cuối kì, tất cả mọi người trong chuyên ngành biết được John lén lút tham gia thi đấu thiết kế, cũng được giải quán quân, mà tác phẩm, chính là thiết kế của Minh Vương.
John cầm đi bản nháp lúc trước nhìn thấy, thuận theo dòng suy nghĩ thiết kế của Minh Vương mà hoàn thành, hai tháng trước đó dùng danh nghĩa của mình cầm đi dự thi. Ngoại trừ vật liệu khác, thiết kế của hắn có độ tương đồng cực cao với thiết kế của Minh Vương, mắt thường nhìn thấy cũng biết là sao chép.
Từ giây phút đó, Minh Vương bị gắn mác sao chép.
Oành, anh nện mạnh lên tay vịn ghế sô pha, cánh tay bầm máu: “Không có cách nào chứng minh sao chú?!”
Ông nói: “Chú và dì dừng tất cả công việc, cùng Minh Vương tìm nhà trường, tìm bên tổ chức thi đấu thiết kế, đã dùng hết tất cả biện pháp… Bởi vì chuyện này, ông nội thằng bé tái phát bệnh tim lần thứ hai nằm viện, chú và dì chỉ có thể chuyển sang chăm sóc cho ông.”
Minh Vương rốt cuộc không còn bình tĩnh được nữa, cậu khiếp sợ, phẫn nộ, cậu đi chất vấn John, hắn lại nói đó là thành quả thiết kế của mình. Một mình cậu bôn ba khắp nơi, không biết mệt mỏi mà cầu xin, nhưng không có nơi nào tin tưởng cậu, giúp đỡ cậu.
Từ bản phác thảo đến thiết kế từng bước một chỉnh sửa, chứng cứ của John rất đầy đủ. Ngoại trừ tác phẩm chưa hoàn thành, Minh Vương lại không có chút chứng cứ nào, nhưng bởi vì chậm một bước mà đã biến cậu từ người sáng tạo trở thành người sao chép.
Cuối học kì đó, Minh Vương thì bị hủy bỏ tư cách thi, thứ đang chờ đợi cậu chính là thông báo của trường học, cậu bị đuổi.
Lúc ấy dù trăm miệng cũng không thể bào chữa, nhưng cậu vẫn không từ bỏ, cậu liên tục đi tìm nhà trường, mỗi ngày mở mắt ra là chạy ở bên ngoài, đoạn thời gian đó, cậu gầy đến mức da bọc xương, giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi ngã cậu.
John dựa vào thiết kế kia nhận được giải thưởng, cũng bán tác phẩm với giá cao cho một bảo tàng nghệ thuật có tiếng, cùng ngày cử hành nghi thức nhận tác phẩm, Minh Vương thì đập nát tất cả dụng cụ.
Anh nghe ra đầu mối: “Em ấy…” Anh muốn nói, cảm xúc của em có phải đã bắt đầu thay đổi từ khi ấy hay không.
Ông hiểu ý anh: “Nhóc con chịu kích thích, kích thích đó mỗi thời mỗi khắc đều dằn vặt nó, nó dễ dàng bị kích động, mỗi lần đỏ mắt lên nói muốn đòi lại thiết kế, như muốn đánh bạc số mệnh vậy.”
Thiết kế bị ăn trộm, cậu bị vu hại, bị trường đuổi, những tháng ngày đó như địa ngục, Minh Vương tự nhốt mình trong phòng dằn vặt. Rõ ràng mệt bở hơi tai, lại vẫn bôn ba ngày qua ngày, trốn ở trong phòng bất lực muốn khóc, cuối cùng diễn biến thành điên cuồng cười to.
Một người đã từng yếu ớt, nhát gan, chỉ còn dư lại chật vật và điên cuồng.
Minh Vương bị bức ép đến đánh mất lý trí, cậu không muốn đòi lẽ phải nữa, cũng không cần gì cả, cậu chỉ muốn lấy lại thiết kế của mình từ John, món đồ đó là của cậu, một tờ giấy, một chi tiết người khác cũng không được giữ lại!
“Con trai chú, chú chưa từng thấy nó như vậy, quật cường đến mức muốn tự hủy hoại bản thân." Ông siết chặt tay vịn: “Sau đó, nó mưu sát John.”
Anh trong lòng hồi hộp: “Em ấy có bị thương không?”
Ông lắc đầu một cái: “Nó cầm một cái dao rọc giấy đi tìm John, như một kẻ liều mạng bị bức ép đến đường cùng, nếu như không phải người khác đúng lúc đi qua, có thể nó đã mất hẳn nửa đời sau.”
Minh Vương đâm John bị thương, dùng tội cố ý gây thương tích bị lực lượng cảnh sát dẫn đi, bố mẹ cậu lo liệu khắp nơi, tự mình đến nhà xin lỗi, bồi thường, mong được John đáp ứng “mở ra một con đường” huỷ bỏ khởi tố.
Lúc đó Minh Vương đã bị chẩn đoán trầm cảm, tuổi cũng nhỏ, tốn rất nhiều công sức mới không giữ tiền án.
Anh quả thật khiếp vía, lo lắng truy hỏi: “Sau đó em thế nào ạ?”
Ông mãi không hé răng, đau khổ bưng kín mặt, lúc Minh Vương ra khỏi trại giam hoàn toàn không giống như con người, mặt trắng bệch, cơ thể gầy gò lởm chởm xương xẩu, giống như một tượng sáp mất hồn, còn không bằng hoa tàn hoa héo.
Đủ loại biến cố đan xen vào nhau, đêm đó, Minh Vương đi bệnh viện, ông nội vẫn luôn chờ cậu ra khỏi trại giam rốt cuộc trút hơi thở cuối cùng, mắt cạn khô đi về cõi trăm năm.
Giọt nước cuối cùng tràn ly, Minh Vương hoàn toàn bị đè ép vỡ tan, hoàn toàn sụp đổ.
Anh há há mồm, nói không nên lời, anh biết tính cách Minh Vương, nhiệt tình, chân thành, đối với ai cũng đầy thiện ý. Bị gắn mác sao chép không thể vươn mình lên được, thiện ý của cậu, cậu đối tốt với người khác, đổi lấy chính là ghen tỵ và phản bội.
Anh quay đầu nhìn vách tường phía đối diện, nghĩ thấu qua tầng tầng cách trở đến trong phòng bệnh, trên giường bệnh, người nằm ở đó đã đi thế nào đến bây giờ.
“Nhóc con bị bệnh.” Khóe mắt ông ẩm ướt: "Nó có thể đi có thể đứng, thế nhưng thoi thóp, nó chịu đựng rất lâu, khi đó là tháng bảy, mỗi ngày nó đều hoảng loạn, sợ con nhìn thấy dáng vẻ đó của nó. Nhưng mà… nó càng ngày càng suy sụp.”
Anh hiểu, đổi lại là anh, anh cũng không muốn bị người mình yêu biết được tất cả, huống hồ anh biết, lòng tự trọng của em rất mạnh, ở trong lớp bị phê bình trước mặt mọi người cũng khó chịu cả ngày.
“Nó muốn gọi điện thoại cho con, tháng bảy đã muốn gọi, nó lưu lại cuộc trò chuyện của hai đứa, những tấm ảnh hai đứa cùng chụp, mỗi một lần muốn ấn số liền từ bỏ, sau đó nhìn những thứ đó từ ngày đến đêm.” Trong dự liệu, ông ẩn nhẫn bật khóc: “Sau đó, nó rốt cuộc không chịu nổi nữa.”
Anh thở không ra hơi, muốn kêu ngừng.
Nhưng bố cậu đã vạch trần chân tướng: “Ngày mùng 3 tháng 8, cuộc điện thoại nó gọi cho con, dùng một cái lý do duy nhất nó nghĩ tới để làm con tuyệt vọng, ngăn cản con đi tìm nó. Sau đó…”
“Em ấy… tự sát?” Xuân Trường trấn tĩnh hô hấp.
Minh Vương lúc đó nhốt mình trong phòng tắm, đã uống thuốc ngủ, ngâm người trong nước lạnh, run lẩy bẩy. Khi cậu nghe thấy giọng anh truyền đến, giống như chờ được người yêu trước khi ra đi, không còn bất kỳ tiếc nuối nào.
Cúp điện thoại, Minh Vương dần dần mất đi ý thức, trượt vào bồn tắm sa vào trong bồn nước lạnh băng.
Đó là lần đầu tiên em tự sát, cách cái chết rất gần, sau đó bác sĩ nói, chỉ cần lỡ một giây thôi sinh mệnh này liền kết thúc.
Sau đó, Minh Vương nằm viện trị liệu, mấy tháng sau, vì không chịu nổi đau khổ lần thứ hai tự sát, là cắt cổ tay, may mắn được y tá kịp thời ngăn lại.
Cậu ở bệnh viện vượt qua một năm, như một chú chim vết thương đầy người bị giam vào lồng, sống dở chết dở. Bố cậu phân thân không nổi, không bao lâu, công ty trang sức vì kinh doanh không quen đành phải bán đi.
Sau đó đã có chuyển biến tốt, ông nói: “Nhóc con ở bệnh viện quen được một y tá người, là một dì hơi mê tín, đối phương rất chăm sóc nó, sinh nhật nó còn tặng nó một bùa bình an, chúc nó sớm ngày xuất viện.”
Anh hỏi: “Rất hữu hiệu sao? Em ấy liền khỏe sao?”
“Không phải…” Ông nhìn về phía anh: “Nó tìm đối phương học, nó làm rất nhiều bùa, nói là phù hộ con ở trong nước sống khỏe mạnh, phù hộ con học hành thuận lợi, mọi phương diện, mỗi một cái đều là làm vì con.”
Cả bố mẹ Minh Vương ý thức được, cậu chưa bao giờ quên được anh, bọn họ bắt đầu cổ vũ cậu, khuyên bảo cậu rằng, khi cậu khỏe lại, có thể về nước gặp anh.
“Chú chưa bao giờ quên dáng vẻ nó lúc đó, giống như tìm được nguồn nước trong sa mạc, lại sợ là ảo ảnh, nó hỏi chú dì, thật sự có thể gặp lại con sao?”
Dựa vào một chút niềm tin đó, Minh Vương bắt đầu khỏe hơn, một năm sau, nó xuất viện, vào một trường khác học thiết kế thời trang, vừa trị liệu vừa đi học, căn bệnh trầm cảm dằn vặt nó ba năm mới rời khỏi.
Minh Vương vô cùng áy náy với anh, cậu bình phục, cũng không dám về nước, muốn làm mình tốt hơn chút nữa, ngày càng tốt hơn, cậu học đấu kiếm, đàn ghi ta, cậu muốn học tất cả những thứ có liên quan đến anh.
Ông nói: “Nó thay đổi rất nhiều, tích cực hơn trước, cũng càng liều mạng hơn, cái gì nó muốn đều phải làm được tốt nhất, bề ngoài nó cũng kiên cường rất nhiều, giống như tất cả tổn thương đều đã quên sạch.”
Thật sự quên sạch được sao?
Hai chân có chút không nghe sai khiến, đi ra khỏi phòng nghỉ, Xuân Trường đứng ở hành lang dừng lại một lúc, đẩy cửa ra, anh từng bước đi vào, xông vào trong tầm mắt sốt ruột của Minh Vương.
Truyền dịch xong, mới vừa rút kim, hóa ra bọn họ nói lâu như vậy rồi.
Anh đi tới bên giường, nắm chặt mu bàn tay Minh Vương ấn lại lỗ kim, cái đồng hồ cũ kĩ kia vẫn luôn dính chặt cổ tay cậu, giống như đang che giấu cái gì đó. Anh giơ tay đụng tới, Minh Vương mẫn cảm co lại, thấp giọng nói: “Đừng gỡ ra, em xin anh đó.”
Xuân Trường lại không nghe, chầm chậm cởi ra, lấy xuống, lớp da dẻ quanh năm không gặp ánh sáng trắng bệch, lộ ra một vết màu hồng nhạt trên cổ tay.
Cậu run rẩy: “Anh biết cả rồi ư?”
Anh không nói nên lời, gật gật đầu.
Hai gò má phút chốc ẩm ướt, lã chã nước mắt, đã không phân rõ được tâm tư lúc này, cậu nắm chặt tay anh, chỉ khóc.
Anh nhìn gương mặt đầy vệt nước, muốn cắn nát răng: “Bản thiết kế John sao chép của em, là cái gì?”
Minh Vương chảy nước mắt nói: “Là một cái vương miện, màu xanh lam, dùng thế giới biển làm linh cảm.” Cậu vùi vào hõm cổ anh: “Là quà sinh nhật mười tám tuổi… em tặng cho anh.”
Cậu vứt bỏ, vứt tất cả, nhưng cậu vẫn nhớ, cuối học kỳ cậu muốn làm lại, muốn khi gặp lại anh có thể tặng lại một lần nữa.
Minh Vương đội lấy oan ức, tha hương nơi đất khách quê người khẩn cầu, tự tôn đều giẫm đạp vào bùn. Cậu bị chà đạp trái tim chân thành, bị vu hại, bị trừng phạt, bị ăn cắp phần tình cảm vốn dành cho người yêu thời niên thiếu.
Cậu nhát gan, nhu nhược, co lại trong thế giới của bản thân vượt qua một năm u ám, từng bước một giãy dụa đứng lên, tự mọc ra áo giáp, cố gắng bước vào một cuộc sống mới.
Nhưng mà vết thương vẫn không thể lành lại được, Minh Vương mười năm qua không có một người bạn nào.
Cậu hoàn toàn buông bỏ ước mơ, một đường kẻ cũng vẽ không ra, chỉ có run rẩy và mồ hôi lạnh.
Mười năm sau gặp lại, Minh Vương nhìn thấy Xuân Trường, như chú chim gãy cánh nhìn thấy tổ, lá rụng về cội, si mê, ngây ngốc. Cậu vọng tưởng quay trở lại quá khứ, đứng ở trước mặt anh là một Minh Vương ưu tú, khỏe mạnh, tràn đầy yêu thương, còn cuộc đời thảm bại nhơ nhuốc đó cậu vĩnh viễn không muốn để anh biết.
Nhưng mà cuối cùng tất cả mọi chuyện đều bị xốc lên.
Cậu ở trong lòng Xuân Trường khóc nấc, nước mắt thảm thiết, như bị từng dao từng dao cắt vỡ máu thịt.
Bên trong phòng bệnh hồi lâu mới yên tĩnh, anh vỗ về thân thể sức cùng lực kiệt trước ngực, liên tục lặp lại: “Có anh ở đây”.
Lau khô nước mắt nước mũi Minh Vương, anh nói: “Ác mộng mười năm trước sẽ không tái diễn nữa, tin anh nhé.”
Trên mạng ngày càng sôi trào, bên ngoài bệnh viện đứng đầy phóng viên, bác sĩ y tá cũng đã nhận ra Minh Vương chính là nhân vật chính của sự việc. Xuân Trường nhanh chóng quyết định, liên lạc tài xế, quyết định rời khỏi nơi này.
Anh nói với phụ huynh cậu: “Chú, dì, trước hết để cho em đến ở nhà con, thuận tiện cho bọn con thương lượng xử lý việc này, gác cổng bên chỗ con cũng tương đối nghiêm ngặt, sẽ không có người ngoài đến quấy rối.”
Mẹ cậu nói: “Bây giờ nó rất cần người chăm sóc, sẽ làm phiền đến con.”
“Để con, tất cả đều giao cho con.” Anh nói: “Lát nữa tài xế tới, chú ấy sẽ đưa hai người về nhà, đi từ cửa chính bệnh viện, con lái xe chở em từ cổng phía sau.”
Nửa giờ sau, tất cả mọi thứ thu dọn ổn thỏa, Minh Vương quấn khăn quàng cổ theo anh rời đi, lên xe, cậu thở ra một hơi, lấy ra điện thoại không còn pin.
Từ sau khi chuyện kia xảy ra cậu vẫn chưa lên mạng, rất lo sợ: “Chuyện đi tới đâu rồi?”
Anh chỉ nói: “Có thể khống chế được.”
Ô tô chạy vào đường cái, tốc độ rất nhanh, ở một ngã tư nào đó rẽ đi, Minh Vương nghi hoặc nhìn anh, liền hoảng sợ nhìn gương chiếu hậu, cho là bọn họ bị phóng viên bám đuôi.
Anh không về nhà, dừng ở một con đường nào đó, xe đỗ ở bên lề đường, động tác của anh rất nhanh gọn, xuống xe, nắm chặt tay Minh Vương bước vào.
Cậu ngẩng đầu lên, là một ngân hàng.
“Anh làm gì thế…”
Xuân Trường không nói, kéo cậu đi vào trong, lúc liên hệ tài xế đã nhân tiện thông báo, giám đốc ngân hàng đang chờ anh. Theo trình tự đưa chứng minh thư, tiếp tục đi vào trong, sau khi quét vân tay, anh dẫn Minh Vương vào kho lưu trữ của ngân hàng.
Tủ lưu trữ phản quang bốn phía, Minh Vương đứng ngẩn ra.
“Tôi không mang chìa khóa.” Anh dặn dò giám đốc: “Mở tủ của tôi ra.”
Là loại tủ cỡ lớn nhất, giám đốc ngân hàng tiến lên mở khóa, lạch cạch một tiếng, sau đó kéo tủ ra.
Xuân Trường nuốt nước miếng, đẩy nhẹ hông Minh Vương lên trước một bước: “Em nhìn thử xem.”
Minh Vương đi tới, thấy rõ, ở trong đó đặt hai bức tranh, một bức chính là một đôi tay gảy đàn ghita, một bức khác là chân dung của anh.
Có một cái vòng tay, cậu đã từng có một cái giống như vậy, còn có rất nhiều thứ khác, ốp điện thoại, cốc chú lính chì…
Khi nước mắt sắp che kín hai mắt, cậu nhìn sâu trong góc tủ.
Trong cùng, là một cái vương miện sỏi biển đã hết lấp lánh.
Minh Vương lảo đảo, lúc sắp sửa té ngã được Xuân Trường từ phía sau lưng ôm ấy, giọng nói kia dán vào cậu: “Cả một đêm em đợi trong ngõ cụt, anh vẫn luôn ở trên lầu nhìn em. Hôm sau tiễn em ra sân bay, anh liền chạy về kiếm, món quà em tặng cho anh, cộng thêm 137 bức phác thảo, 19 tấm scan, anh giữ mười năm.”
Minh Vương khóc không thành tiếng, run run vươn tay, cậu sờ lên, chạm tới mỗi một viên sỏi biển, đó là tình yêu mãnh liệt như biển cả thời niên thiếu.
Chợt, đầu ngón tay chạm được cái gì đó, cậu cầm lên, là một tờ giấy nhỏ kẹp trên vương miện.
Chữ viết ở trên đã ố vàng, viết từ mười năm trước.
Xin em về bên anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro