Chap 49:Em xin lỗi.
- Đủ rồi. Dừng!_Công Phượng thật sự không tưởng tượng được nếu cả hai hôn nhau trước mặt anh thì anh sẽ ra sao…
- Bây giờ đã tin chưa?
Nguyễn Công Phượng không trả lời tiến tới nắm tay Văn Thanh lôi đi.
- Bỏ ra. Anh tính làm gì?_Văn Thanh giật tay mình ra khỏi tay anh, nhìn anh rồi nói.
- Đi theo anh!
- Làm gì?
- THEO ANH!!_Nguyễn Công Phượng không thể kiên nhẫn nữa, anh quát Văn Thanh sau đó lại tiếp tục nắm tay cậu lôi ra khỏi buổi tiệc để lại nguyên một đám người chưa kịp hiểu gì.
Vũ Văn Thanh lần đầu thấy anh lớn tiếng và đáng sợ như thế nên nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn đi theo anh, cậu không biết nếu cãi anh lần nữa thì có toàn mạng trở về hay không…
----
Công Phượng đưa Văn Thanh về căn nhà đã từng là của cả hai…Lên phòng, chốt cửa!
- Lôi em về đây làm gì?
- Đoán xem?
- Em không đùa. Nếu không có gì thì em về đây.
- Vũ Văn Thanh! Đứng lại đó cho anh!!
- Lại gì nữa?
- Em…thật sự phải làm thế sao?
- Làm thế là làm gì?
- Em với cô ấy không phải là người yêu của nhau, sao lại nói với anh là phải? Rồi cả hành động lúc nãy nữa…nếu anh không lên tiếng thì em thật sự sẽ hôn cô ấy à?
- Em đã nói rồi, em với em ấy là người yêu của nhau.
- …..
- Từ bao giờ?
- Tuần trước.
-…
-…
Công Phượng im lặng, anh đang cố kìm lại những giọt nước mắt trên khóe mi.
Ngay tại lúc này, cả hai cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết, bao nhiêu rượu uống nãy giờ đều như hòa vào không trung rồi biến mất.
- Không còn gì nữa thì em về nhé?
- Hức…Vũ Văn Thanh là đồ đáng ghét…huhu._Nguyễn Công Phượng chạy tới ôm chầm lấy Văn Thanh, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhung nhớ đều được thể hiện rõ ràng. Anh ôm chặt, rất chặt, như sợ nếu bỏ tay ra thì cậu sẽ lại một lần nữa rời khỏi anh. Văn Thanh đứng im bất động, nãy giờ công sức cố gắng lạnh lùng với anh đều bị đánh bay hết bởi cái ôm này.
Cả hai cảm nhận được hơi ấm quen thuộc nơi đối phương, cảm giác dễ chịu, ấm áp…Công Phượng sau khi cảm thấy mình ôm đã lâu thì định bỏ cậu ra, Văn Thanh như cảm nhận được, cậu siết chặt anh hơn, cảm giác của cậu chính là có ôm bao nhiêu cũng không đủ.
- Phượng, em xin lỗi. Em sai rồi, tất cả là lỗi của em._Vũ Văn Thanh lần này khác với lần trước, cậu mềm lòng rồi, không nỡ nhìn thấy anh như thế nữa. Lần trước là do cậu thấy anh chọn cậu nhóc kia nên buông tay để anh đến với cậu bé đó. Mà anh thì cứ biết cách làm cho cậu muốn yêu thương anh nhiều hơn nữa, nên là lần này cho dù có như thế nào đi nữa cậu cũng sẽ không buông tay anh ra, nhất định sẽ nắm tay anh thật chặt, cùng anh đi hết quãng đời còn lại.
- Thanh, khó…thở..
- Ui, em xin lỗi. Tại em nhớ hơi anh quá._Văn Thanh bỏ tay ra, sau đó đi lại giường ngồi, kéo Công Phượng ngồi trên đùi mình.
-…
- Phượng, nhìn em nè.
- Không thích.
- Phượng, em xin lỗi mà.
- Xin lỗi anh làm gì? Em có làm gì sai đâu? Nhỉ Thanh nhỉ?
- Thôi mà, thôiii.
-....
- Phượng, em xin lỗi mà, em biết em sai rồi.
- Thanh…hức…Thanh là đồ tồi, Thanh đáng ghét lắm..hức…Thanh đi mà yêu Thơ đi, anh không cần Thanh nữa…_Công Phượng bật khóc, vừa nói vừa đấm mạnh vào ngực cậu.
Văn Thanh ngồi yên cho anh mắng, ngồi yên cho anh đánh. Bởi vì cậu là người sai mà.
- Thôi mà, thôi. Em xin lỗi. Đáng lý ra em không nên nói như vậy, làm công chúa của em khóc rồi.
- Hức…Thanh với cô ấy…quen nhau thật hả?
- Không có. Lúc đó em cũng không hiểu sao mình lại khẳng định như vậy nhưng mà thật sự em và Thơ không có gì cả.
- Vậy…
- Anh yên tâm, em chỉ thuộc về anh thôi. Lúc đó em biết anh sẽ ngăn em lại mà hihi.
-…...Vậy nếu anh không ngăn Thanh lại?
- Thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Em biết tự bảo vệ mình mà, để thân thể ngọc ngà này là của mình anh thôi.
-…
- À, hồi nãy em không có nói anh khó ưa khó chiều đâu công chúa của em, là cô ta tự biên tự diễn đó huhu.
- Không sao, đó là sự thật mà.
- Nào, công chúa của em. Sao lại như thế rồi? Cho dù không ai chiều được anh cũng sẽ có em mà, anh đừng có như thế nữa, anh như vậy em xót lắm.
-........Không phải Thanh nói anh suốt ngày chỉ biết dỗi thôi sao? Không phải Thanh nói anh chỉ nghĩ mình là đúng không nghe ai nói gì sao?
- Em xin lỗi mà, anh hãy xem như lúc đó ai nhập em đi. Chứ em làm gì dám nói anh như thế, nô tỳ thì làm sao dám mạo phạm đến công chúa. Anh đừng để ý đến những lời đó của em, lúc đó em có hơi nóng, em xin lỗi. Nhưng mà em nói thật đấy, coi như em xin anh, anh đừng để trong lòng có được không?
-....
- Em biết là em sai. Phượng, anh bên em, là người yêu của em, mà anh còn muốn giấu đi những cảm xúc thật của mình, còn phải làm theo những gì người khác muốn, thế thì chẳng phải chúng ta chỉ ở mức bạn bè thôi sao? Anh có thể giấu mọi người những cảm xúc của anh, giấu mọi người những tâm tư của anh, gặp mọi người với gương mặt như không quan tâm thế giới ấy, nhưng làm ơn, đừng làm như thế với em.
- Thanh...
- Đừng như thế với em, được không?
- Ừ.
- Hứa với em đi?
- Thanh muốn anh hứa như thế nào?
Chụt.
- Đóng mộc rồi nhé. Không được nuốt lời đâu đấy.
- Thanh....đáng ghét._Công Phượng ngại ngùng, bẽn lẽn như thiếu nữ mới lớn, anh đấm nhẹ vào ngực người kia. Sau đó rúc đầu vào hõm cổ cậu, tham lam hít hà mùi hương trên người cậu, cậu có một mùi hương nam tính, quyến rũ, cái thứ chết người này khiến anh nhớ nhung mấy tuần qua, nhớ đến muốn phát điên lên, và, ngay bây giờ anh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Cả hai ngồi như thế được 5 phút thì Công Phượng quay đầu lên.
- Thanh...
- Dạ, em đây.
- Hôm nay mình nói rõ ràng hết mọi chuyện đi Thanh.
- Ừm được. Anh muốn nói gì nè?
- Trước tiên, em bỏ anh ra.
- Không thích. Cứ như vậy mà nói đi.
-…
- Anh muốn nói chuyện gì nào?
- Về chuyện em và Thơ.
- Hửm? Chẳng phải em nói rồi sao?
- Thì nói rồi, nhưng mà…
- Nhưng gì?
- Trước đó, Thanh có thời gian tìm hiểu với Thơ đúng không?
- Hả? Ai nói với anh vậy?
- Vậy là có thật hả?
- Không, em với cô ấy đâu có gì đâu. Em và cô ấy chỉ gặp nhau ở công ty, làm việc rồi đi về chứ không có gì khác nữa. Giờ sao lại biến thành tìm hiểu nhau rồi?
- Hôm bữa anh vô tình thấy Thanh với cô ấy đi ăn cùng nhau, cười đùa rất vui vẻ...
- A, bữa đó cô ta nói muốn thảo luận về hợp đồng mới vì khách hàng rất khó tính nên cần bàn bạc trước, em thấy cũng đúng. Lúc đó em còn ở công ty nên kêu cô ta lên phòng em nhưng mà Thơ nói là cô ấy đặt bàn ở ngoài rồi, em nghĩ lâu rồi cũng chưa hít thở không khí bên ngoài nên đồng ý hẹn ở ngoài luôn. Và, bữa ăn đó em chỉ bàn luận về công việc thôi, mấy câu chuyện ngoài lề là em cười cho qua chuyện mà.
- Anh biết rồi.
- Phượng, anh có tin em không?
- Anh luôn tin Thanh mà.
- Thật ạ?
- Anh nói thật mà.
- Thanh.
- Dạ, em nghe.
- Nhưng mà Thanh không phủ nhận tin đồn đó…
- Chuyện đó là do em cảm thấy không cần phải lên tiếng, chỉ cần mình biết không có gì là được người khác nghĩ gì em không quan tâm. Anh thật sự tin à?
- Ừ. Lúc đó Thanh và cô ấy giống thật mà. Cô ấy quan tâm em lắm, em cũng đón nhận còn gì? Lúc đó anh mới hiểu tại sao em chọn cô ấy…
- Nào, công chúa của em, em không đón nhận gì cả, và, em không có chọn cô ấy mà.
- Nhưng…cô ấy tốt thật đấy Thanh. Còn anh, hình như chưa từng làm được gì cho em cả.
- Anh nói gì vậy chứ? Anh chỉ cần là công chúa của em là được, em đâu cần anh làm gì cho em đâu.
-…
- Phượng, nghe em nè. Anh đã làm cho em rất nhiều thứ rồi, những lúc em mệt mỏi, muốn gục ngã và từ bỏ giữa chừng anh luôn ở phía sau em, an ủi em, ôm em. Anh biết không? Anh là động lực của em, là tình yêu đời em, là người em không thể nào đánh mất. Em xin lỗi vì đã nhận ra điều này quá muộn. Liệu…anh có còn tha thứ cho em?
- Không.
- Không sao, em sẽ từ từ bù đắp lỗi lầm nơi em, em tin là từ từ anh sẽ tha lỗi cho em thôi.
- Không tha thứ đâu, Thanh là đồ đáng ghét. Thanh ôm người khác trước mặt anh…
- Ơ? Em có ôm ai đâu?
- Thanh ôm thư ký của Thanh trước mặt anh…hic..
- Không có mà.... À, em nhớ rồi. Cái hôm đó Thơ đi với em lên phòng họp, giữa đường bị trật chân ngã nhào vào người em. Anh thấy ngay lúc đó chứ gì?
- Ừ.
- Sau đó em đẩy cô ấy ra liền mà.
- Thật à?
- Em có lừa anh bao giờ chưa?
- Rồi, rất nhiều.
- Hồi nào? Em có dám lừa anh đâu?
-"Một lần nữa thôi…"
-…....Chuyện đó khác mà.
----End Chap 49----
Helo quát súp các bro, tui chưa có trở lại đâu:)))))
Chyện là mai thi, mà hình như 1 tháng gòy tui chưa đăng gì cạ, để mọi người tức quàii cũng kỳ nên là nay tui quyết định ngoi lên cho mọi người hết tức, coi như là tích đức trước khi thi ahihi:3
Gòy xoq, tui off đâyyy, nào thi xong tui quay lạii, xin hứa sẽ chăm chỉ ziết tryện hơnnn nkeee. Ai lớp các bồ ba ngànnnn<3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro