khó thở
link tác phẩm gốc: https://xiandu637.lofter.com/post/30a55f24_2bac6840b
cảm ơn chị gái iu kgmrays đã xin per giúp em
-------
! abo, beta x alpha
Vương Sâm Húc, là beta duy nhất trong đội toàn alpha, đã nói lần thứ 582 về "tầm quan trọng của Beta như một trụ cột vững chắc trong đội", và vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta giống như lúc viết sách về đua kart của Quách Hạo Đông, như thể đang ghi lại "Kinh thánh đua kart".
Thực ra, Vương Sâm Húc nghi ngờ rằng Vạn Thuận Trị là Omega giả Alpha, và bị Vạn Thuận Trị mắng té tát vì cái tội "đừng phán xét người qua vẻ bề ngoài". Vương Sâm Húc liền dùng giọng điệu của Quách Hạo Đông, người từng đe dọa sẽ kiểm tra tài khoản ngân hàng của Trương Chiêu để phản bác lại: "Đừng để tôi bắt được thóp của cậu". Thấy Vạn Thuận Trị sắp nổi nóng, Vương Sâm Húc bỗng nhận ra rằng, nếu cảm xúc của người này bất ổn như vậy, có lẽ đúng là Alpha. Lúc này, Trương Chiêu nhẹ nhàng nói: "Mày đừng có mà áp đặt những định kiến về Alpha, Omega nữa."
"Vậy mày cũng là Omega giả Alpha à?"
Vương Sâm Húc giả vờ hỏi một cách chân thành, nhưng Trương Chiêu chỉ đáp lại bằng câu: "Mày là đồ khùng à?" rồi thôi.
Chỉ một lát sau, Trịnh Vĩnh Khang từ ngoài bước vào, tay cầm một cây nhang muỗi, Trương Chiêu tìm mãi không thấy điếu thuốc, liền hỏi Trịnh Vĩnh Khang có trộm thuốc của anh không.
Vừa chuẩn bị làm việc, Vương Sâm Húc nghe thấy liền tiến lại gần: " Pheromone của mày là mùi thuốc lá, nếu còn hút thì chẳng phải mày đang xông khói sao?"
"Đâu có giống như thế, hơn nữa mày cũng đâu có ngửi được." Trương Chiêu bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cậu đã lục tung mọi nơi mình có thể nghĩ tới mà vẫn không tìm ra một điếu thuốc nào, Vương Sâm Húc lại còn đổ thêm dầu vào lửa, "Chẳng lẽ là mày trộm thuốc của tao à Vương Sâm Húc?"
Vương Sâm Húc nói: "Tao có dám đâu," rồi lẩm bẩm thêm một câu: "Không ngửi được thì sao, mùi thuốc lá cũng đâu có khác biệt nhiều."
Trương Chiêu vẫn tiếp tục lục lọi trong các ngăn kéo, rồi đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Khác nhiều đấy."
Bước vào phòng tập mờ mịt khói, tiếng la hét đầu tiên vang lên là của Trịnh Vĩnh Khang: "Lửa cháy rồi, gọi 119 cứu tôi với!"
Khi cậu ấy bình tĩnh lại và nhìn kỹ, chỉ thấy Trương Chiêu như một pho tượng Phật lớn, bị bao quanh bởi khói hương.
"Anh hút bao nhiêu thuốc mà không sợ chết vậy?" Trịnh Vĩnh Khang đi đến gần, phát hiện không ít điếu thuốc bị tắt giữa chừng.
Trương Chiêu vứt một phần thuốc qua, "Nếu cậu thích thì lấy đi." Cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thường, rồi lại tắt một điếu thuốc khác.
"Anh... có tiền cũng không nên tiêu xài hoang phí như vậy." Trịnh Vĩnh Khang tiện tay lấy vài bao thuốc bỏ vào túi, đang định nói thêm gì đó thì lại bị tiếng la hét "Lên thiên cung rồi" làm gián đoạn.
"Trương Chiêu chịu áp lực lớn đến vậy à?"
"Không chỉ hút lãng phí, mà còn hút vài hơi rồi dập tắt, thật là tội ác!"
Vạn Thuận Trị và Quách Hạo Đông, với vẻ mặt không rõ, cũng được ném cho vài bao thuốc. Trương Chiêu nhân lúc có chút thời gian, cuối cùng cũng ngừng việc tự hành hạ bản thân bằng thuốc lá và hỏi: "Vương Sâm Húc đâu?"
Mọi người lắc đầu, đùa bảo là có thể hắn ta bị rơi xuống hố hay gì đó.
Trương Chiêu không để tâm, đặt một bao thuốc lên bàn bên cạnh.
Vương Sâm Húc nói hắn rất ít khi hút thuốc của người khác.
Sau khi tìm hiểu, hắn trả lại thuốc lá cho Trương Chiêu: "Tao thích hút thuốc của tao hơn."
"Thử đi, khác lắm đấy."
Giọng nói của Trương Chiêu có vẻ không còn thoải mái như mọi khi, anh nhìn chằm chằm vào Vương Sâm Húc, như thể có điều gì đó sắp bật ra.
Vương Sâm Húc cười cười, lấy một điếu thuốc từ hộp, rồi từ trong túi lấy ra một hộp thuốc khác, hỏi Trương Chiêu có muốn thử không.
Trương Chiêu lắc đầu: "Mày thử đi."
"Tao vừa mới hút xong mà."
Vương Sâm Húc đưa tay còn treo lửng lửng, không khí giữa hai người có chút căng thẳng, hắn thu tay lại, rồi lại nói những lời hôm trước: "Thuốc lá đều là nicotin thôi, chẳng khác biệt gì mấy."
Một điếu thuốc chưa kịp dập tắt đã cháy gần hết, tàn thuốc rơi lả tả xuống sàn.
Trương Chiêu bỗng cảm thấy hơi tủi thân.
Thực sự là không giống nhau. Cậu thầm nghĩ trong lòng.
Nó giống như mùi pheromone của anh ấy.
Giống mà không hoàn toàn giống. Những loại thuốc lá có mùi rượu trong nước khá ít, lại càng khó mua các loại như Thái Sơn hay Chân Long có mùi rượu ngoại, tìm mua qua các đại lý nước ngoài thì chẳng biết phải đợi đến bao giờ. Trương Chiêu gấp gáp muốn chứng minh mùi thông tin tố của mình với Vương Sâm Húc, trong lúc vội vàng tìm một loại thay thế trên mạng, chỉ tìm được một loại có chút giống.
Nhưng Vương Sâm Húc lại không hút thuốc của cậu.
Trương Chiêu cúi đầu, giống như một con cá mập đâm vào đá ngầm.
Ở bên kia, Vạn Thuận Trị vớ lấy một bao thuốc mới mở, Vương Sâm Húc dùng mũi ngửi rồi nói: "Cái này là loại nhuyễn tường vân * phải không?"
"Cái tên đó đến thuốc lá cũng nhận ra à?"
"Tên Vương Sâm Húc ăn uống cũng kén chọn như vậy, ngửi một điếu thuốc cũng thấy dễ dàng"
Vậy tại sao tên ngốc đó lại không ngửi được mùi pheromone của mình? Trương Chiêu thầm nghĩ.
Một ngày nọ, Vương Sâm Húc hỏi Trịnh Vĩnh Khang mùi thông tin tố của Trương Chiêu giống mùi gì. Trịnh Vĩnh Khang đáp cậu ấy chưa bao giờ ngửi qua, không biết.
Vương Sâm Húc nghĩ: Alpha mà tụ tập với nhau, chẳng phải thế nào cũng có ngày lao vào đánh nhau, để rồi một căn phòng toàn mùi thông tin tố hỗn loạn hay sao? Thế mà đầu trứng cúc lại nói không biết.
"Tụi mày chưa từng giúp nhau tiêm chất ức chế à?"
Trịnh Vĩnh Khang nhún vai: "Chiêu ca lúc nào cũng tự tiêm chất ức chế cho mình."
Những Alpha trẻ tuổi có máu huyết sục sôi, khi cảm xúc bùng phát, nếu chưa kịp động thủ thì sẽ bị mùi hương của nhau làm khó chịu trước, vì vậy mỗi Alpha đều phải dán miếng cách ly.
Tuy đôi khi sẽ xảy ra những sự cố cực đoan, nhưng cũng không sao, sẽ luôn có Alpha khác che mũi lại rồi giữ bạn để bác sĩ tiêm ức chế. Nhưng Trương Chiêu thì khác. Cậu chỉ khóa mình trong một căn phòng, với gương mặt không chút biểu cảm bước vào, cũng với vẻ mặt đó mà bước ra, rồi đưa lại ống tiêm rỗng cho bác sĩ của đội.
Vì vậy, ngoài bác sĩ đội, không ai biết mùi pheromone của Trương Chiêu là gì.
"Ồ, ồ."
Vương Sâm Húc có chút ngẩn người, miệng đáp vài câu cho qua.
Trương Chiêu từng kể, ID của anh được đặt khi mẹ mang đến cho anh một bát thịt xông khói. Anh tò mò thịt xông khói được làm ra như thế nào, rồi đi tìm hiểu từ "smoked" trong tiếng Anh.Có lẽ mùi thông tin tố của anh ta là như thế?
Đội bác sĩ đã bác bỏ giả thuyết đó, nói với Vương Sâm Húc rằng: "pheromone của cậu ấy giống như mùi thuốc lá có vị rượu. Không cay nồng như rượu trắng, cũng không phong phú như champagne. Nếu phải so sánh, có lẽ là mùi của whisky, bởi nó vừa đậm đà vừa nồng nàn, và cũng có vị khói."
Mùi thuốc lá có hương whisky, Vương Sâm Húc hình như đã nghe qua loại này, chỉ là bây giờ không dễ mua nữa.
Buổi họp đánh giá trận đấu kết thúc muộn một cách bất ngờ, mọi người vừa giải tán thì đã ngả người ra ghế. Lý Vệ dọn đồ xong, đi qua chỗ ngồi của Vương Sâm Húc liếc mắt nhìn: "Ồ, cậu cũng hút loại thuốc này à?"
"Loại thuốc gì?"
"Royal Salute 21, mạnh mẽ kinh khủng, anh Vương chắc thích lắm."
Giọng của Lý Vệ kéo dài, các người khác đều tỏ ra rất muốn thử, ra sức thể hiện quyết tâm "nguyện hiến thân làm thí nghiệm".
Vương Sâm Húc thản nhiên lấy một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Các cậu đều muốn hút, mà tôi đưa cho Trương Chiêu, cậu ấy còn không chịu hút."
Ngay khi cửa mở ra, tiếng của Quách Hạo Đông đã vang lên: "Ơ, ai lại đốt lửa trong nhà vệ sinh thế? Ai ném cả vạn đầu lọc thuốc lá với một vạn chai rượu xuống hố rồi định liều mình cho nổ tung nhà vệ sinh vậy?"
Người đứng ở cửa, mặt nhăn nhó như khổ qua, bắt đầu kể lể về mùi hôi xộc thẳng vào mũi, vừa nồng nặc vừa buồn nôn. Vạn Thuận Trị, miệng lẩm bẩm "làm gì có chuyện đó," đi ra kiểm tra.
Không đến mấy giây đã hối hả quay lại phòng huấn luyện, xác nhận lời của Quách Hạo Đông là thật, đồng thời tuyên bố anh ta cũng muốn nôn.
Vương Sâm Húc chớp mắt, đứng dậy nhìn xung quanh, rồi đột ngột hỏi: "Trương Chiêu đâu?"
"Cậu bảo ra ngoài hít thở một chút, từ đó chưa thấy quay lại."
Xảy ra chuyện rồi. Vương Sâm Húc vội vàng đẩy cửa ra.
"Các cậu không ai được vào nhà vệ sinh, để bác sĩ đội đứng bên ngoài đợi."
Beta không thể ngửi thấy mùi pheromone, đó là bản năng tự nhiên mà Beta có từ khi sinh ra.
Vương Sâm Húc không cảm thấy điều này có gì lạ, ngược lại còn thấy may mắn vì mình không có tuyến nội tiết tố và không có những chu kỳ nhạy cảm hay động dục.
Dù sao anh cũng chẳng quan tâm đến thông tin tố của người khác.
Anh đi qua từng buồng trong nhà vệ sinh và mở cửa, cuối cùng cũng tìm thấy Trương Chiêu đang cuộn mình trong góc.
Vừa nhìn thấy ánh mắt đầy huyết sắc của Trương Chiêu, Vương Sâm Húc chợt nghĩ.
Mình thật sự không quan tâm sao?
Trương Chiêu chống tay xuống đất, thay đổi tư thế, nhìn Vương Sâm Húc với một nụ cười nhếch mép.
"Mày dám vào đây à?"
"Không vào thì để mấy Alpha ghét mùi của nhau tụ lại với nhau sao?"
Vương Sâm Húc suy nghĩ một chút, "Mày có muốn ra ngoài tiêm ức chế không?"
Căn phòng chật hẹp chỉ có Vương Sâm Húc chen vào, che khuất phần lớn ánh sáng. Tóc của Trương Chiêu ướt đẫm mồ hôi, không thể nhìn rõ ràng.
"À đúng rồi, mày không ngửi thấy thông tin tố của tao." Trương Chiêu chậm rãi suy nghĩ, "Tao không thích tiêm thuốc."
"Không tiêm thuốc thì sẽ ngủm đấy."
Giọng Vương Sâm Húc dịu lại, anh từ từ ngồi xuống và dùng một tư thế hơi khó chịu ôm lấy Trương Chiêu, mặc dù người đối diện có vẻ không quá tình nguyện để phối hợp.
"Đừng đưa tao đi tiêm thuốc."
Hơi thở của Trương Chiêu gấp gáp, môi cậu vì nhịn đau mà cắn chặt, khiến máu từ từ thấm ra.
"Được rồi, được rồi."
Vương Sâm Húc biết Trương Chiêu đang tự kiểm soát, sợ rằng chỉ cần một phút mất bình tĩnh sẽ bùng nổ. Vì vậy anh cũng ngồi xuống đất, dù cơ thể của Trương Chiêu cứng đờ thể hiện sự chống đối, Vương Sâm Húc vẫn dịch chuyển trọng tâm của đối phương dựa vào người mình.
Trương Chiêu rơi vào một cái ôm, mà chủ nhân của cái ôm ấy đang vỗ lưng anh.
"Như vậy có dễ chịu hơn không?"
Không hề dễ chịu chút nào.
Trương Chiêu kéo kéo áo của Vương Sâm Húc.
"Tại sao beta lại không ngửi thấy pheromone?"
Vương Sâm Húc có cảm giác như đang dỗ một đứa trẻ, anh vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trương Chiêu, nghe thấy câu hỏi của Trương Chiêu thì chỉ biết cười bất lực: "Sao lại nghĩ là tao ngửi thấy?"
Hắn cảm nhận được cơ thể của Trương Chiêu run lên trong một khoảnh khắc, "Hôm đó tao muốn để mày thử thuốc của tao xem có giống không nhưng mày không chịu."
Trương Chiêu lấy lại chút sức lực: "Là mày không chịu hút thuốc của tao trước."
Vương Sâm Húc "Ừm" vài tiếng, cằm hắn tựa vào đỉnh đầu của Trương Chiêu.
"Không tiêm thuốc thì phải làm sao?"
Những Alpha trong giai đoạn nhạy cảm có nhiệt độ cơ thể cao đến đáng sợ, còn Beta gần đó cũng sẽ bắt đầu đổ mồ hôi.
Trương Chiêu cố gắng mở to mắt, nhưng tuyến lệ của cậu lúc này cũng rối loạn, mắt đỏ ngầu, dường như sắp khóc. Song trong đầu bỗng vang lên câu của Vạn Thuận Trị: "Lại rơi mấy viên ngọc nhỏ à," khiến cậu cứng rắn ép mình nuốt nước mắt trở lại.
Cố gắng nghĩ về thứ gì khác... Nghĩ về trận đấu đi, nghĩ về buổi phỏng vấn đi.
Anh nhớ lại buổi phỏng vấn sau khi chiến thắng Navi ở giải đấu Major, nhiếp ảnh gia bảo mọi người ôm nhau chụp ảnh chung, lúc đó mọi người ngồi trên ghế, không tiện lại gần. Lúc ấy Vương Sâm Húc nhìn anh với ánh mắt muốn nắm tay, Trương Chiêu miễn cưỡng khoát tay quanh cổ anh, người bị ôm thì có chút lúng túng, sau đó nắm tay anh lại, Trương Chiêu miệng nói "Làm cái gì vậy?" nhưng cuối cùng vẫn để đồng đội nắm. Vào khoảnh khắc máy ảnh nháy sáng, tay của họ nắm chặt lại với nhau, Ở thời khắc đó, như bị một điều gì thôi thúc, Trương Chiêu đã nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của Vương Sâm Húc.
Đúng vào lúc này, đúng vào khoảnh khắc này, Trương Chiêu lại vô thức nói: "Hôn một cái đi."
Hôn một cái đi.
Vương Sâm Húc hôn vào đỉnh đầu của Trương Chiêu, hôn lên trán cậu, rồi đến đầu mũi ẩm ướt vì mồ hôi.
Người nằm ngửa nhắm mắt lại, người cúi xuống nâng mặt Trương Chiêu lên. "Ngốc quá."
Vương Sâm Húc đặt môi lên đôi môi của Trương Chiêu, nơi có những vết xước nhỏ do bị cắn. Hắn nghĩ thầm.
"Nhớ thở nhé."
Lúc Vương Sâm Húc buông ra, hắn nhìn thấy giọt nước mắt của Trương Chiêu rơi xuống.
Một Alpha từ chối tiêm thuốc sẽ phải tiêu hao sức mạnh tinh thần khổng lồ để kiềm chế cơn bùng nổ của thông tin tố và điều này khiến họ chìm vào giấc ngủ kéo dài.
Khi Trương Chiêu tỉnh lại trên giường bệnh trong bệnh viện, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là một đống tóc rối. Cậu nhíu mày, cử động người một chút rồi không thương tiếc giật tóc người kia làm rối hơn nữa.
"Làm gì vậy?"
Người bị quấy rầy đang nghỉ ngơi quay tay bắt lấy cổ tay của Trương Chiêu, cẩn thận tránh không chạm vào kim tiêm. "Tao đã bảo mày nhớ thở rồi mà, giờ thì sao? Một nụ hôn mà khiến mày vào viện rồi."
"Cút đi."
Giọng Trương Chiêu khàn đặc, nhưng cũng không cản được việc cậu vẫn rõ ràng phát âm từng chữ.
Vương Sâm Húc đưa cho cậu uống một chút nước, hỏi han về sức khỏe và có muốn ăn gì không, Trương Chiêu lắc đầu rồi đáp lại: "Mày rảnh quá à?"
"Với tao thì rảnh lắm, cực kỳ rảnh, dù sao tôi cũng là kẻ gây chuyện."
"Quả thật là mày."
Trương Chiêu lẩm bẩm gì đó, Vương Sâm Húc không nghe rõ, hỏi lại mày nói gì, nhưng Trương Chiêu lại không trả lời nữa.
Năng lượng tinh thần bị tiêu hao quá nhiều là điều kiện tiên quyết, nhưng cậu sẽ không thừa nhận nụ hôn đó khiến nhịp tim cậu chậm lại.
"Không nói thì thôi."
Mu bàn tay có kim tiêm hiện lên các gân xanh, Vương Sâm Húc nắm lấy tay Trương Chiêu, nhanh chóng hôn lên các đốt ngón tay của cậu. Trương Chiêu cử động ngón tay một chút, siết lấy ngón tay của hắhắn.
Miếng cách ly tiết ra một ít mùi thuốc lá whisky xông khói, hòa lẫn với ánh trăng chiếu vào, nhưng không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro