Tuế Tuế Niên Niên
"Có lần nằm mơ thấy chúng ta là người xa lạ.
Thức dậy đã thấy chúng ta yêu nhau sâu đậm."
---Tago
Khi Lý Nhuế Xán tỉnh dậy sau giấc ngủ, ngoài cửa sổ trời đã tối, bầu trời buổi đêm nơi thành thị rỗng tuếch, anh ngồi dậy, lần tìm kính rồi đeo vào, trong giây lát có chút nhớ đến bầu trời đầy sao ở Mashan. Dây thần kinh sinh ba lại truyền tới cơn đau đớn, đầu anh quặn lại, giống như một dòng điện nhỏ vừa vụt qua.
Ngồi xoa huyệt thái dương một lúc để thích ứng, cho đến khi cơn đau qua đi, anh vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường. Lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vô số kí ức hỗn loạn nhưng không thể suy nghĩ mấy ngày qua ùa về, anh cầm điện thoại lên mở ra, đôi mắt lim dim nhìn chằm chằm màn hình, dường như muốn nhìn thủng một lỗ.
----Năm 2028.
Không sai.
Nhưng tất cả mọi thứ đều sai.
Đây đã là ngày thứ ba anh ù ù cạc cạc đến năm 2028, mọi chuyện phải bắt đầu vào đêm giao thừa năm 2022.
Buổi sáng giao thừa.
Lý Nhuế Xán tỉnh dậy vào lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, chim chóc cùng nhau hót. Tắt báo thức đã được đặt sẵn dày đặc trên điện thoại, nhìn thoáng qua thời gian, 7 giờ 45, ngay cả tiếng chuông sớm nhất cũng chưa kịp kêu. Anh đứng dậy rời khỏi giường, huyệt thái dương đột ngột truyền tới một trận đau buốt, buộc anh phải ngồi lại trên mép giường, đau đến mức khiến anh phải ngồi xuống trì hoãn một lúc lâu.
Cửa đúng lúc này bị mở ra, đầu tiên là một cái đầu thò vào, rõ ràng tóc là vừa gội đầu, hai đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm.
"Không phải chứ, anh còn dậy sớm hơn em nghĩ."
Lý Nhuế Xán lẩm bẩm vài câu, tùy ý đi dép vào, vò đầu ngồi dậy, "Vừa mới tỉnh."
Triệu Lễ Kiệt cuối cùng cũng đi hẳn vào, đóng cửa lại, "Điều này là tốt nha, gần sang năm mới rồi, phải dậy sớm thôi."
"Dậy sớm làm gì." Cơn đau nhức còn sót lại vẫn đang gây chuyện, Lý Nhuế Xán nhíu chặt mày, lộ rõ vẻ khó chịu, tránh khỏi cánh tay muốn ôm của Triệu Lễ Kiệt, đồng thời nụ hôn chào buổi sáng của hắn cũng bị đẩy sang một bên.
Cảm nhận được anh không thoải mái, tay Triệu Lễ Kiệt xoa xoa chỗ đau cho anh, "Làm sao vậy, không thoải mái à? Đau đầu? Tối hôm qua chúc ngủ ngon xong có phải là lại ở sau lưng em thức đêm hay không."
"Không có vấn đề gì, không đau." Chút thủ đoạn dịu dàng này luôn có tác dụng, luôn luôn hiệu quả với Lý Nhuế Xán, anh buông hàng lông mày cau lại, nắm chặt lấy tay Triệu Lễ Kiệt: "Không có thức đêm nha, nếu không thì làm sao có thể dậy sớm như vậy."
"Anh tốt nhất là." Triệu Lễ Kiệt nắm chặt bàn tay có chút thịt đang ẩm ướt, "Đi xuống ăn cơm trước đi, Kim Tinh Vũ mua đồ ăn sáng, em chuẩn bị dán câu đối xuân, kêu Đáo Hiền bọn họ ăn uống xong thì cùng nhau dán."
Lý Nhuế Xán "Ừ" một tiếng.
Mấy người trợ thủ bận bịu chân tay loạn xạ dán toàn bộ cửa sổ căn cứ đến mấy lần, Triệu Lễ Kiệt và Phác Đáo Hiền hai người sinh sau 2000 phụ trách dán, Lý Nhuế Xán và Lý Huyễn Quân hai người sinh năm 98 đứng ở một bên chỉ điểm giang sơn, Lý Nhuế Xán trong toàn bộ quá trình dường như chỉ có hai câu nói: "Lệch sang một chút", "Triệu Lễ Kiệt có phải mù rồi hay không."
Bữa trưa được làm càng là một thứ xôi hỏng bỏng không, mặc dù đại đa số đều là đồ được chuẩn bị đóng gói sẵn để dự phòng trường hợp xôi hỏng bỏng không này, nhưng ngay cả công tác chuẩn bị cơ bản nhất là mở bếp, cũng khiến cho Kim Tinh Vũ mới từ bên ngoài trở về choáng váng một lúc, sau đó lần lượt đuổi bọn họ ra ngoài, gọi dì sống ở gần đó tới giúp đỡ.
Lúc ăn cơm mọi người cùng tụ lại uống chút rượu, đầu óc dù nhiều dù ít cũng có chút choáng váng, vừa nói chuyện vừa ồn áo. Cuối cùng lại bắt đầu nói tới chức vô địch năm nay, cái cúp bản sao kia được đặt ở căn cứ, chuyện phát sinh ở Iceland, và hoạt động tâm lý* của mỗi người trong trận chung kết, Lý Nhuế Xán nhớ lại việc anh và Triệu Lễ Kiệt thẳn thắn nói cho nhau nỗi lòng của mình sau khi giành chức vô địch, khóe miệng vểnh lên lại nhấp thêm mấy ngụm rượu.
(*quá trình nhận thức, quá trình cảm xúc, tâm trạng và quá trình ý chí.)
Ăn xong đã gần ba giờ, anh và Triệu Lễ Kiệt cùng nhau vào phòng. Vừa nằm xuống mí mắt liền cảm thấy nhức nhồi buồn ngủ, bởi vì dậy sớm quá, lại uống thêm chút rượu, đầu lại trở nên đau nhức. Nằm trên giường mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua Triệu Lễ Kiệt ở trước mặt, trán hai người dựa vào nhau, ngón tay anh ngoắc lên tay của chính mình, mắt nhắm lại, mơ màng ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại đã đến nơi này, loại hiện tượng siêu nhiên này khiến anh - một người kiên định với chủ nghĩa duy vật, mất cả ngày mới có thể tiếp nhận. Ban đầu anh tưởng rằng mình đã đi đến tương lai, căn cứ vào số liệu, anh nghỉ hưu vào năm 2024, sau đó về nước phục vụ nghĩa vụ quân sự. Lần này về Trung Quốc, chính là lần đầu tiên sau ba năm.
Sáu năm kiên trì, khiến anh gần như đã quên mất cảm giác khi rời xa mảnh đất này thời gian dài là như thế nào. Có lẽ ở trong tương lai, vào khoảnh khắc máy bay hạ cánh anh lập tức cảm thấy quen thuộc cũng tốt, cảm thấy xa lạ cũng tốt, đại não sẽ bị ký ức chín năm chiếm lĩnh: Nhớ lại hình ảnh anh từng ở trên vùng đất này mà chinh chiến, nhớ tới lúc ở EDG lấy được một chức vô địch, nhớ tới cơn mưa vinh quang cao nhất từng vì họ mà tung bay, nhớ tới Triệu Lễ Kiệt cùng với mọi người mỉm cười với anh dưới cơn mưa ấy, nhớ tới mỗi cuộc gọi điện thoại đường dài mà bọn họ đã thực hiện trong mấy năm xa cách.
Cảnh tượng cuối cùng chính là những gì mà anh đã từng tưởng tượng qua, sau khi giải nghệ về nước phục vụ nghĩa vụ quân sự, mà Triệu Lễ Kiệt tiếp tục chiến đấu vì vinh quang của hắn, hai người vào ban đêm, nằm trong chăn, kết thúc một ngày huấn luyện, gọi cho nhau cuộc điện thoại đường dài.
Đi tới tương lai --- Đó là những suy nghĩ đầu tiên khi anh nhận ra mình thực sự đang ở năm 2028.
Cho đến khi----
Điền Dã đưa cho anh chiếc điện thoại của "chính anh" mà anh đã để quên trên xe, hình nền khóa không phải là cáo nhỏ và hươu cao cổ nhỏ mà anh quen thuộc, mà là một bức ảnh bầu trời cực quang, giống như hình ảnh họ đã từng thấy ở Iceland, rực rỡ và lay động. Anh nhập mật khẩu bây giờ của mình ---- anh và Triệu Lễ Kiệt cùng đặt bốn số giống nhau, nhưng điện thoại không mở, nên anh bèn mở bằng vân tay của mình.
Điện thoại mở lên, anh nhấn vào Wechat, muốn tìm khung chat của Triệu Lễ Kiệt, lại phát hiện không ở trên đầu, thậm chí anh còn phải kéo xuống dưới mười mấy cái khung chat. Lướt qua những cái "Chúc mừng trở về, cảm giác thế nào" ân cần hỏi thăm, rốt cuộc cũng tìm thấy ba chữ "Triệu Lễ Kiệt".
Cũng không phải là biệt danh anh đặt cho hắn, mà chỉ là "Triệu Lễ Kiệt".
Cảm giác ngạt thở bất ngờ xuất hiện, đôi thần kinh não thứ năm đột nhiên truyền tới đau đớn, bàn tay còn lại không cầm điện thoại nắm lại thành quyền, móng tay ngắn ngủi đâm vào lòng bàn tay đang chảy mồ hôi ròng ròng, giống như muốn đâm vào trong thịt.
Anh mở khung chat ra, phát hiện chỉ có hai tin nhắn duy nhất.
----Em sắp kết hôn, lần nay trở về anh tiện thể tới tham gia hôn lễ đi.
----Được. Chúc mừng nha.
Lý Nhuế Xán nhìn hai tin nhắn này, ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối chiếu lên khuôn mặt anh, ngũ quan ẩn nấp trong bóng tối. Trái tim truyền đến cơn đau âm ỉ, anh nhíu chặt lông mày, ngẩng đầu lên, ánh mắt rời khỏi màn hình, nhìn về phía cửa sổ. Tay dùng sức tắt màn hình đi.
Quả nhiên vẫn là không có cách nào bình tĩnh khi nhìn thấy cái này, mặc dù người thực sự trong cuộc cũng không phải là anh, nhưng chính mình vẫn không thể nhịn được cuộn ngón tay lại, nắm chặt góc áo.
----Người trong cuộc có lẽ không phải là anh, cũng có lẽ không phải là tương lai của anh.
Mà chỉ là một thế giới song song với thế giới của anh.
Chỉ dựa vào hai tin nhắn này thực sự không thể nào nói rõ nơi này là thế giới song song, ban đầu anh may mắn mang theo ít nhiều tâm lý tự lừa mình dối người, về sau anh tìm kiếm quá khứ mấy năm qua của bọn họ trên mạng. Thời gian trước đó anh từng trải qua giống hệt nhau, năm 2022, bọn họ vừa cầm được chiếc cúp MSI, vừa bảo vệ được chức vô địch thế giới. Năm 2023, họ vô địch các giải trong năm. Năm 2024, phong độ của anh sa sút, sau cùng anh đã kết thúc sự nghiệp của mình tại EDG, mà Triệu Lễ Kiệt vẫn tiếp tục thi đấu cho EDG.
Một sự nghiệp không thể tốt đẹp hơn, một kết cục không thể trọn vẹn hơn nữa.
Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, mở đoạn video về lễ giải nghệ của mình. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể hạ quyết tâm xem một cách hoàn chỉnh, chỉ có thể im lặng tua đến đoạn cuối.
Trên màn hình lớn đang chiếu lời chúc phúc của Triệu Lễ Kiệt dành cho anh, mặc dù bản thân không ở hiện trường vào lúc đó. Nhưng Lý Nhuế Xán có thể cảm nhận được, lời nói và biểu cảm của hắn, không có hình dạng và bầu không khí thân thiết giữa hai người như anh luôn quen thuộc.
Anh biết rõ mình và Triệu Lễ Kiệt cho dù là lén lút, hay là những giao ước ngầm trước ống kính, hay là một chút ngôn ngữ và hành động chỉ thuộc riêng về hai người, anh biết rõ bầu không khí của bọn họ khi yêu nhau.
Không có lý do. Nhưng anh có thể chắc chắn.
Chắc chắn đây không phải là bọn họ trong nhận biết của anh.
Anh đưa ra kết luận:
Những tuyến khác của thế giới song song này cùng với thế giới của anh không khác nhau, chỉ có cái gọi là tuyến tình cảm, quan hệ giữa anh và Triệu Lễ Kiệt không còn là người yêu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Nhuế Xán nhận được thiệp mời của Triệu Lễ Kiệt nhờ Điền Dã đưa đến.
Anh nhìn tờ giấy trong tay. Bên ngoài là màu đỏ với hoa văn in ẩn trên bìa, bên trong là một tờ giấy đứng dọc theo phong cách cổ, còn tỉ mỉ cột sợi dây thừng mỏng tinh tế màu nâu. Những dòng chữ phía trên không đẹp lắm, có chút xiêu vẹo, không chuẩn mực đến nỗi Lý Nhuế Xán không thể đọc hiểu dưới tầm nhìn mờ ảo. Nhưng anh vẫn có thể xác định đây là chữ viết tay của Triệu Lễ Kiệt. Chỉ có chữ ký là rõ ràng, viết tên hắn cùng cô dâu.
Lòng bàn tay Lý Nhuế Xán xoa nhẹ, cảm giác có chút thô ráp, ngón tay của anh dừng lại trên tên của cô gái. Cái tên thanh tú mà trang nhã, mặc dù anh là người Hàn Quốc, cũng ít nhiều có thể đọc được sự yên tĩnh dịu dàng và ngoan ngoãn trong đó.
Anh thậm chí bắt đầu nghĩ, người kia có lẽ vóc dáng không cao, là một nữ sinh nhỏ nhắn, mái tóc đen dài, đôi mắt to, làn da trắng nõn, cười lên có thể còn có cái răng khểnh. Nắm tay Triệu Lễ Kiệt ngọt ngào nũng nịu, mang theo dáng vẻ của đứa trẻ tinh nghịch, nhưng tại thời điểm khó khăn lại làm bạn với hắn, khuyên nhủ hắn, khiến Triệu Lễ Kiệt cam tâm tình nguyện giới thiệu nàng cho toàn bộ thế giới.
Dừng.
Anh hoảng hốt lùi về phía sau một bước, tay đè chặt huyệt thái dương.
Điền Dã giật nảy mình, lập tức đỡ cánh tay anh, hỏi anh làm sao?
Lý Nhuế Xán lắc đầu, nói không có vấn đề gì, bị cảm, đau đầu.
Dừng, đừng tiếp tục suy nghĩ nữa.
Đây không phải là thời không của mày.
Ở đây, Triệu Lễ Kiệt có cuộc sống riêng của hắn, sinh mệnh độc lập, vị hôn thê là tình yêu đích thực, cũng không có "Lý Nhuế Xán", hưởng thụ một tuổi già bình thường.
Cho đến lúc Điền Dã đóng cửa lại, lưỡi cửa chốt lại, phát ra "cùm cụp" một tiếng, anh mới hồi phục tinh thần lại.
Chóp mũi của anh chua xót, cổ họng run rẩy, móng tay đã sắp muốn đâm nát lòng bàn tay. Đầu lại bắt đầu đau đớn, một tiếng nổ lớn vang bên tai chiếm toàn bộ thế giới của anh, trong cơn mơ màng dường như thời gian không có cách nào chạm vào, không gian cũng không còn là thực thể, tất cả đều hóa thành từng cái dao găm, muốn đâm thẳng vào anh.
Anh dựa lưng vào tường, đầu ngẩng lên, mắt nhắm lại.
Thật sự giỏi nha Triệu Lễ Kiệt, từ lúc nào đã hung hăng độc chiếm khiến bản thân anh trở thành dạng như thế này, ngay cả chính anh cũng không ý thức được.
Nếu như Triệu Lễ Kiệt mà anh biết kia dám đưa giấy mời đám cưới cho anh, anh tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho hắn.
Nhưng bây giờ, dù biết tất cả mọi thứ không liên quan đến mình, anh cũng không hoàn toàn khống chế được tâm tình của mình. Dù sao làm gì có ai có thể tiếp nhận việc tận mắt nhìn người yêu của mình cùng người khác bước tới hôn nhân.
Anh bắt đầu cảm thấy vui mừng vì ở thời không này giữa hai người không có chuyện gì, nếu như anh phải tham dự hôn lễ của hắn sau khoảng thời gian bên nhau, phải nhìn hắn và người khác thân mật ôm nhau, kết thành bạn đời, anh không nghĩ được mình sẽ trở thành bộ dạng như thế nào.
Hôn lễ được tổ chức tại khách sạn cao cấp nhất, Điền Dã nói cho anh rằng mấy người bọn họ đã đến sớm ở lại khách sạn một ngày. Buổi sáng Lý Nhuế Xán dậy có hơi quá sớm, bực bội nằm trên giường lật qua lật lại, điện thoại cầm lên rồi lại đặt xuống. Mãi cho đến khi gần đến giờ rời giường, anh mới bước xuống giường, rửa mặt, ăn bữa sáng, mặc quần áo bình thường, mang đồ vệ sinh cá nhân, quần áo thay ra cùng mỹ phẩm dưỡng da nhét vào trong vali nhỏ.
Anh ngồi trên xe taxi, nhìn phong cảnh xung quanh lướt qua vùn vụt, tự hỏi đến lúc nào mình mới có thể trở về, hiện tại ở thế giới của anh, anh đang ở trong tình trạng như thế nào.
Anh có chút nhớ Triệu Lễ Kiệt.
Triệu Lễ Kiệt của anh, không phải chú rể Triệu Lễ Kiệt mà anh sắp nhìn thấy.
Tại đại sảnh khách sạn, anh gặp Lý Huyễn Quân, một thân màu hồng, nhìn dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, đang dắt tay một cô gái mặc váy bông trắng. Lý Nhuế Xán có thể thấy được ánh sáng phản chiếu từ chiếc nhẫn cùng kiểu trên tay hai người. Cô gái kia gật đầu nhẹ với anh, anh mỉm cười đáp lại.
"Tình huống thế nào đây mibugi, ba năm không thấy, trở về cũng không thấy tìm tôi chơi."
"Không rảnh." Lý Nhuế Xán mở miệng, độc mồm không thay đổi.
"Trong lòng không có papi nha, huhuhu."
Lý Nhuế Xán vừa tức vừa cười trợn mắt trừng một cái, thầm nghĩ đã nhiều năm như vậy, người này làm sao vẫn còn trẻ con như thế, không trưởng thành chút nào.
Lý Huyễn Quân cười với cô gái, người kia hiểu ý buông cánh tay hắn ra, Lý Huyễn Quân đi đến khoác vai anh, "Ba năm qua thế nào?"
Tôi làm sao biết được, tôi cũng chưa từng đi nghĩa vụ quân sự bao giờ. Anh đành phải trả lời rằng vẫn ổn.
Thở dài, ngữ khí Lý Huyễn Quân đột nhiên nghiêm túc, "Nhanh quá mibugi nhỉ, cảm giác mỗi chuyện xảy ra chỉ sau mỗi cái chớp mắt." Hắn nhìn căn phòng xa hoa trang hoàng, hình ảnh phản chiếu từ chiếc kính che mắt hắn, "Một cái chớp mắt cậu đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự, ngay cả Triệu Lễ Kiệt cũng đã giải nghệ, sắp kết hôn."
Lý Nhuế Xán không nói gì.
Thực ra anh muốn nói, thời gian của e-sport không phải vẫn luôn như vậy sao.
Chớp mắt là trôi qua, mỗi khoảnh khắc cũng chỉ là thoáng qua.
Mỗi khi có thể thi đấu nhiều thêm một năm, thời gian giống như là đang trộm được.
Nhưng anh và hắn đã ở bên trong loại thời gian tàn khốc này, từ 2019 đến 2024, làm đồng đội bên nhau ròng rã sáu năm.
Hắn lại muốn bên nhau cả đời với cô gái mới quen một năm.
----Ngừng ngừng ngừng.
Anh hít sâu. Tại sao lại nhập tâm rồi.
Sau đó mấy người bọn họ được nói qua về những quy trình cơ bản của buổi tiệc, được dặn dò chú ý các hạng mục một chút, lúc kết thúc mặt trời cũng đã ló đầu, Lý Nhuế Xán nhận thẻ phòng, đem hành lý đẩy đến cạnh tủ đầu giường, sau đó liền ngã xuống giường. Buổi sáng dậy quá sớm, lúc này cơn buồn ngủ tới rất đột ngột, anh nhắm mắt lại, không hề ngọ nguậy, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã là gần hai giờ, Lý Nhuế Xán đưa tay che ánh nắng gây chói mắt ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ một lúc, anh bắt đầu nghĩ mình phải làm thế nào để có thể trở về, sẽ không phải là bị giam ở đây cả đời chứ? Lại cảm thấy nghĩ những thứ này cũng vô dụng, thế là xuống giường đi ra ngoài, chuẩn bị đi ăn chút cơm trưa.
Điều khiến anh không nghĩ tới chính là lần gặp gỡ đầu tiên của anh với Triệu Lễ Kiệt trong thế giới này, đến sớm hơn so với những gì anh dự đoán, nhanh hơn, bất ngờ hơn.
Khoảnh khắc anh mở cửa, Triệu Lễ Kiệt đứng ngoài cửa dường như có chút lúng túng.
Lý Nhuế Xán nhìn hắn.
Trong giây lát thế giới chìm vào im lặng. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Trong thoáng chốc, Lý Nhuế Xán thậm chí có ảo giác có thể nhìn thấy khoảng thời gian bị ngăn cắt trong mắt hắn. Ở giữa là tất cả những gì họ đã trải qua cùng nhau, khoảng thời gian đi cùng bên nhau.
Lần này hắn thật sự trưởng thành rồi.
So với trước kia có mập hơn một chút, bả vai cũng không còn yếu ớt như trước, nhìn tổng thể lại càng cân đối, trên cánh tay có tầng cơ bắp mỏng. Tình trạng làn da hình như cũng ổn định lại, trên mặt dường như không còn mụn, vết thâm mụn cũng được loại bỏ rất thành công. Cằm có chút xanh, có lẽ là vừa mới cạo râu qua. Đôi mắt vẫn sáng ngời như vậy, bên trong phản chiếu hình ảnh anh.
"Cậu làm sao lại ở đây." Lý Nhuế Xán lúc đầu muốn nói, chú rể làm sao lại ở đây, nhưng cuống họng có chút ngứa, thực sự không thể nói ra.
Triệu Lễ Kiệt lúc này mới hoàn hồn lại, "Em.. Không gặp lâu như vậy, tới gặp anh một chút."
Lý Nhuế Xán lắc đầu cười, "Làm gì vậy, cậu khiến tôi cảm thấy tôi giống như là người của thế hệ trước."
Anh cố gắng mô phỏng một cuộc trò chuyện bình thường mà bọn họ sẽ có khi không còn chút tình cảm, mỗi chữ mỗi câu đều cân nhắc, ngay cả biểu cảm cũng phải diễn. Nhưng rõ ràng anh đã sớm quên cách ở chung với hắn như một người đồng đội bình thường.
Sau khi xuất ngũ có thể tranh thủ thời gian tiến vào giới giải trí thôi.
Anh cho Triệu Lễ Kiệt vào phòng, khách sạn có phòng ngủ và phòng khách riêng biệt, anh đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, ngược lại Triệu Lễ Kiệt cầm lấy ấm nước rót đầy nước cho anh. Lý Nhuế Xán đột nhiên có chút nhẹ nhõm và vui mừng, hắn không thay đổi, cho dù người ở bên không phải là anh, hắn vẫn là Triệu Lễ Kiệt mà anh biết, rõ ràng là em trai nhưng luôn quan tâm cân nhắc đến cảm xúc của anh.
Bên trong hơi nước mờ mịt, hai người họ cùng lúc mở miệng.
"Cậu khỏe chứ?"
"Ừm."
Hai giọng nói đè lên nhau, người hỏi người đáp.
Trong giây phút đó, nơi mềm nhất trong trái tim Lý Nhuế Xán đột nhiên co thắt đau đớn.
Ở đây, bọn họ vậy mà chỉ có thể dùng loại từ ngữ xa lạ nhất để hỏi han, hỏi thăm đối phương về khoảng thời gian dài đằng đẵng không có mình bên cạnh.
Triệu Lễ Kiệt im lặng một lát, một lúc lâu sau mới do dự mở miệng, "Ừm...Bọn em là do bạn bè giới thiệu nên mới quen biết."
Lý Nhuế Xán ngẩn người, một lúc sau mới hiểu được hắn đang muốn nói cái gì, "Ừm."
"Cảm giác rất hợp nhau nên đã ở bên nhau một khoảng thời gian."
"Ừm."
"Cô ấy đối với em rất tốt, cũng rất hiểu em."
"Ừm."
"Bọn em quyết định có chút vội vàng, nhưng mà....nhưng mà thực sự em cũng sắp 27 rồi, cũng nên kết hôn."
"Ừm."
"Bây giờ không thể cho mọi người gặp cô ấy, chờ ngày mai....gặp trong hôn lễ đi."
"Ừm."
Đại não Lý Nhuế Xán không hoạt động.
Có lẽ trong nháy mắt khi vừa gặp hắn, anh còn có thể suy nghĩ mình nên nói cái gì, làm cái gì, thế nhưng khi chính tai nghe thấy hắn kể một cách ngắn gọn và hiệu quả, giống như là báo cáo câu chuyện về cô ấy cho anh, anh vậy mà dù như thế nào đi chăng nữa cũng không thể mở miệng nổi. Chỉ có thể buồn bã trong cổ họng, máy móc đáp lại "Ừ".
Tại nơi mà Triệu Lễ Kiệt không thấy được, ngón tay anh nắm chặt lấy đệm ghế sô pha.
Anh cảm thấy bản thân đau lòng đến mức run lên.
Những cảm xúc to lớn cuộn trào trong lồng ngực khiến cơ thể anh vốn luôn khó chịu kể từ khi đến đây lại càng thêm khó chịu, máu trong cơ thể thắt nút hỗn loạn.
----Đừng nhập tâm. Đừng đau lòng.
Anh khó chịu đến mức bắt đầu nói chuyện với trái tim mình.
----Cái này đối với mình mà nói thì căn bản không phải là thật.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, trang điểm làm tóc xong, Lý Nhuế Xán và Điền Dã cùng đi đến hiện trường hôn lễ. Tối hôm qua anh ngủ không được ngon giấc, nhịp tim của anh sau khi gặp Triệu Lễ Kiệt vẫn luôn hỗn loạn, khó có thể diễn tả bằng lời. Nửa đêm nằm trên giường nhắm mắt lại chính là khoảnh khắc bọn họ ở Iceland giành chức vô địch. Theo dòng thời gian của thế giới này, S12 bọn họ sẽ ở San Francisco tiếp tục nâng lên chiếc cúp, tắm trong cơn mưa vàng.
Anh vùi mặt vào bên trong chiếc gối mềm.
Bọn họ thực sự sẽ là đội thứ hai trên thế giới bảo vệ được chức vô địch sao?
Anh thật sự có thể cùng Triệu Lễ Kiệt cùng nhau hai lần đứng trên đỉnh sao?
Anh thở dài, vải gối cọ xát vào gương mặt anh.
Anh xoay người, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu: Mình tới đây, có lẽ thực sự không phải là không có lý do, mà là muốn anh đi tìm thứ gì đó?
Nói cách khác, là đang muốn anh đi thay đổi điều gì.
Bằng không anh không tin loại chuyện này sẽ vô cớ xảy ra.
Hôn lễ được cử hành trên bãi cỏ bên ngoài khách sạn, hội trường ngoài trời. Màu xanh lá mạ mộng ảo giống như tăng thêm lớp filter, bầu trời cũng cho đủ mặt mũi, xanh đến mức khiến người ta cảm thấy không thật.
Điền Dã và Lý Huyễn Quân đi ở phía trước, Lý Nhuế Xán đứng tại lối vào, huyệt thái dương lại nhói lên một chút đau đớn.
Anh nhìn dọc theo thảm đỏ dưới chân.
Thảm đỏ rất dài, uốn lượn thành một lối đi nhỏ, rồi kết thúc tại vòm hoa. Lối vào trưng bày áp phích đám cưới, trên đó in ảnh cưới của cô dâu chú rể, Triệu Lễ Kiệt mặc cả bộ âu phục trắng, cô dâu mặc váy cưới trắng bồng bềnh. Bên cạnh tấm áp phích nhỏ là những bức ảnh bình thường, giống như là kể lại câu chuyện yêu nhau của hai người cho những vị khách đến. So với bọn họ hai người đàn ông trưởng thành đôi khi có chút thô ráp thì khác hẳn, nhà hàng lãng mạn, rạp chiếu phim tối tăm, chuyến du lịch thảnh thơi, chỗ nào cũng có. Lý Nhuế Xán đột nhiên nghĩ, có lẽ không có anh, hắn có thể trải qua cuộc sống so với trong tưởng tượng của anh tốt hơn nhiều.
Hai bên thảm đỏ là vô số hoa hồng trắng, nhìn qua giống như là một biển hoa, nó kéo dài tới tận vòm hoa. Vòm hoa được bày trí theo phong cách tươi mới xanh ngát, người thợ làm vườn vẫn đang hoàn thiện việc cắt sửa và tạo hình cuối cùng. Bên dưới vòm hoa bày trí rất nhiều ghế ngồi màu trắng, trên ghế dựa quấn một dây lụa màu hồng nhạt, nhẹ tung bay theo gió, ấm áp như muốnkhiến mọi người hòa tan.
Coi như không tệ nha.
Một hôn lễ thuộc về Triệu Lễ Kiệt.
Anh đi đến ngồi cạnh Điền Dã, Điền Dã vỗ người hắn.
"Đúng rồi, lần trước chỉ đưa điện thoại cho cậu, hôm nay mới nhìn thấy tai nghe cậu cũng rơi dưới ghế."
Lý Nhuế Xán cầm lấy tai nghe, "Tại sao đều vứt trong xe của cậu vậy."
Mặc dù anh không phải là người vô cùng cẩn thận hay gì, nhưng cũng không phải là người đến cả điện thoại cũng vứt trên xe người khác.
Một ánh nhìn kỳ quái bắn tới, lông mày Điền Dã cau lại, "Con mẹ nó chứ tôi còn muốn hỏi cậu đây, đêm hôm đó cậu uống nhiều như vậy làm gì hả, giống như không muốn sống nữa, đến Minh Khải cũng suýt bị cậu dọa chết, khuyên không được ngăn không nổi."
Lý Nhuế Xán ngờ vực "Hả?" một tiếng.
"Cậu uống ít thôi," Điền Dã kéo dài giọng, "Không phải, tôi cũng có thể hiểu ba năm không quay lại, cậu nhớ tới chúng tôi, nhưng lần sau cũng đừng uống không ngừng nghỉ như thế, thực sự dọa chết chúng tôi ok?"
Lý Nhuế Xán lúc này mới nhớ ra, khi vừa mới tới đây, anh mở mắt ra, cảm thấy toàn thân đau nhức, xung quanh cũng nồng nặc mùi rượu, nhiều đến mức khiến anh phải lập tức mở cửa sổ cho thoáng khí.
Nhưng cũng không đúng lắm, anh bình thường tửu lượng cũng rất ổn, cũng không thích cảm giác uống say, cùng lắm là hơi say rượu một chút, làm sao có thể lại sống chết rót rượu được?
Trong khi anh còn đang nghi hoặc thì Lý Huyễn Quân đã tiến đến, "Giỏi lắm, uống rượu sau lưng tôi a, đau lòng quá đi."
Điền Dã lập tức đáp trả lời: "Cái gì vậy, hôm qua cậu vừa mới tới mà, cậu than vãn hơi nhiều rồi đấy."
"Này, hôn lễ kết thúc thì gọi Triệu Lễ Kiệt đi, papi đưa các con tới KTV vui chơi."
Lý Nhuế Xán thấy cô gái kia đánh nhẹ Lý Huyễn Quân, "Người ta vừa mới kết hôn, làm gì có thời gian cùng các anh ra ngoài ăn chơi chè chén hả."
Điền Dã thở dài một hơi, "Thực sự, ôi, người có vợ, lúc nào cũng phải báo cáo hành tung của mình."
Lý Nhuế Xán ngẩn ngơ nhìn vòm hoa được bố trí hoàn tất.
Khách mời ngồi xuống hết, người chủ trì đi đến vòm hoa. Lý Nhuế Xán bình tĩnh ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng, cho đến khi mọi người reo hò, anh vô thức quay đầu lại.
Triệu Lễ Kiệt đứng tại điểm xuất phát của thảm đỏ, toàn thân một bộ vest đen.
Đôi mắt đúng lúc đó cũng đang nhìn anh.
Lý Nhuế Xán sửng sốt, lập tức rời mắt.
Đã nhiều năm như vậy, Triệu Lễ Kiệt vẫn giống trước đây, anh vui mừng nghĩ, chân tay vẫn giống như vừa mới lắp, lạ lẫm và không nhịp nhàng. Vẫn giống hệt như đứa trẻ con.
Anh cúi đầu nở nụ cười. Giống như dấm* nhỏ giọt vào trong nước đắng*.
(*Dấm = ghen tuông, Nước đắng = Nỗi khổ tâm
=>Ý chỉ vừa ghen vừa đau lòng)
Sau đó Triệu Lễ Kiệt bước trên thảm đỏ đi tới, bước qua người anh.
Mọi việc tiếp theo đều tuân theo khuôn phép, cô dâu bước ra, cặp đôi trao cho nhau chiếc nhẫn, sau đó hôn nhau. Cuối cùng cô dâu ném bó hoa xuống phía dưới, bó hoa hết lần này tới lần khác rơi xuống bên chân Lý Nhuế Xán, anh không chút cử động, sau đó bó hoa bị bạn của cô dâu nhặt lên.
Thật sự kì lạ nha, cô dâu giống hệt như những gì anh đã tưởng tượng trước đó.
Lý Nhuế Xán đột nhiên thả lỏng ngửa người về phía sau. Anh không muốn đóng vai "anh" này.
Hôn lễ cứ như vậy kết thúc, bình thản hơn anh nghĩ. Thực sự bình thản hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Bình thản đến mức anh luôn ngồi trên ghế, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có đi vào, nhìn chằm chằm vào vòng hoa.
Buổi tối Lý Huyễn Quân thực sự hẹn Triệu Lễ Kiệt đi KTV, Triệu Lễ Kiệt trong đám cưới cũng chỉ uống tượng trưng mấy chén nhỏ, trạng thái vẫn ổn. Trước khi lên xe, Lý Nhuế Xán nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt tạm biệt với cô dâu, sau đó hôn vào trán cô gái, cô ấy đỏ mặt mỉm cười.
Lý Huyễn Quân và Điền Dã ở bên cạnh ồn ào.
Lý Nhuế Xán cúi bộ đầu xoăn tít của mình xuống, mắt cứ nhìn xuống đất.
Vừa vào phòng còn chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy một bàn đầy rượu, Điền Dã liền tiến lên đánh Lý Huyễn Quân một phát, "Có ý gì vậy, uống rượu hay là hát đây."
"Vừa hát vừa uống rượu." Lý Huyễn Quân nhướn mày, "Triệu Lễ Kiệt, anh nói cho cậu biết, cậu kết hôn mà không uống say là không thể nào, tôi không đồng ý. Hôm nay không chuốc say cậu thì tôi không phải là papi của cậu nữa."
Triệu Lễ Kiệt ngược lại đi tới cầm mấy chai bia lên, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh chiếc micro cố định: "Tôi sợ anh chắc."
Lý Nhuế Xán cầm mấy chai rượu, mở ra liền bị Điền Dã đánh một cái, "Đêm nay cậu bình thường chút đi."
Triệu Lễ Kiệt đang cúi đầu định chọn bài hát liền ngẩng đầu lên, "Sao?"
Điền Dã lớn giọng liền bắt đầu gào to: "Cậu hẳn là không biết, mấy ngày hôm trước chúng tôi sau khi ăn cơm xong liền tới quán bar uống một chút, Lý Nhuế Xán như bị điên không ngừng rót rượu cho chính mình."
Lý Nhuế Xán tức giận đến mức lỗ tai đỏ bừng, anh đột nhiên bị nỗi buồn ấu trĩ chi phối, thầm nghĩ rằng hắn đã đi yêu người khác, dựa vào cái gì mà phải biết rõ ràng về chuyện của mình như vậy.
Hắn đã đi yêu người khác.
Lại nghĩ đến việc anh không có quyền chỉ trích hắn ở đây, tất cả đều là lựa chọn bình thường nhất nên xuất hiện.
Thế là anh bực mình đến mức trực tiếp cho Điền Dã một đấm.
Triệu Lễ Kiệt lại ngẩn người, nắm chặt chai rượu, đầu cúi rất thấp, như muốn chôn mặt vào trong ngực, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nhẹ gật đầu.
Người chịu trách nhiệm chính trong việc tạo bầu không khí vẫn là Lý Huyễn Quân, Lý Nhuế Xán nhìn bọn họ náo nhiệt, Triệu Lễ Kiệt dường như vẫn luôn uống rượu, cuống họng không chút chuyển động. Hát được một lúc, Triệu Lễ Kiệt nhận được cuộc gọi của Phác Đáo Hiền, cậu kể qua về cuộc sống hằng ngày trong quân ngũ, ân cần thăm hỏi vài câu, sau đó chúc Triệu Lễ Kiệt tân hôn hạnh phúc.
Triệu Lễ Kiệt và Điền Dã lại đang nói đùa, Lý Nhuế Xán ngẩn người nhìn bọn họ. Thầm nghĩ hôn lễ cũng đã kết thúc rồi, đây cũng là thời điểm thích hợp để anh trở về đi, không biết trong thế giới của anh thời gian có đang trôi qua hay không, có thể Lý Nhuế Xán ở nơi này cũng đã trở về quá khứ. Nếu thực sự là như vậy, cậu ấy có phải sẽ giật mình về quan hệ giữa mình và Triệu Lễ Kiệt hay không.
Anh tỉnh táo lại, mắt nhìn Triệu Lễ Kiệt, gò má của hắn đang lóe lên không ngừng dưới ánh đèn mơ hồ, cầm micro chuẩn bị hát.
Lý Nhuế Xán nhìn thấy, lông mày hắn nhíu chặt lại, có thể là do uống quá nhiều rượu, đôi mắt đều đã đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào lời bài hát trên màn hình. Sau đó là giọng nói mà Lý Nhuế Xán vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bước đi trong gió, ánh nắng hôm nay bỗng thật dịu dàng,
Sự dịu dàng của trời, dịu dàng của đất giống như em ôm lấy anh,
Rồi anh phát hiện sự thay đổi của em, ngày sau sẽ là sự cô độc,
Nếu trời lạnh, anh phải vượt qua thế nào đây?
.......
Bất tri bất giác, cũng chẳng tình nguyện nhưng lại đi đến con hẻm ấy
Anh không khóc cũng không cười bởi vì đây là giấc mơ,
Chẳng hề báo trước cũng chẳng có lý do vì em đã từng nói,
Nếu có điều gì xảy ra, hãy để em tự do.
Giọng hát của hắn run rẩy ở cuối bài hát, giống như đang nói lời tạm biệt.
Lý Nhuế Xán vuốt chóp mũi chua xót.
Từ đầu Lý Huyễn Quân và Điền Dã đã lên kế hoạch chuốc say Triệu Lễ Kiệt, rốt cuộc thành ra cả ba người đều choáng váng đứng không vững, Lý Huyễn Quân cầm chén rượu, "Nào nào nào, chúc Triệu Lễ Kiệt tân hôn hạnh phúc."
Mọi người đều đứng lên, đứng thành một vòng tròn, chén rượu chạm nhau, "Tân hôn hạnh phúc!"
Minh Khải quơ quơ chén rượu, "Đối xử tốt với cô ấy nha Triệu Lễ Kiệt, sau này là người có gia đình rồi, càng có nhiều trách nhiệm cần gánh vác. Hạnh phúc mỹ mãn."
Triệu Lễ Kiệt gật gật đầu, "Ừm, em biết, em sẽ đối xử tốt với cô ấy."
Lý Nhuế Xán khó chịu, một hơi uống hết ly rượu trong tay.
Lý Huyễn Quân cả người đầy mùi rượu khoác tay ra sau cổ anh, "Nói thật, thời điểm các cậu còn chưa giải nghệ, papi suýt nữa còn tưởng rằng hai người có gì đó. Cái không khí kia, kỳ lạ khó tả!"
Điền Dã cũng dùng giọng điệu nhão như cháo, "Đúng vậy, mỗi ngày đều dính lấy nhau, lúc đấy còn dọa chúng tôi giật mình hahahaha. Thời gian trôi quá nhanh, chỉ chớp mắt, Triệu Lễ Kiệt cũng đã kết hôn."
Minh Khải ngồi ở đầu bàn bên kia nhào tới, "Các cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?"
Bên tai Lý Nhuế Xán vang lên một trận oanh liệt, chấn động khiến đầu óc anh choáng váng, ngẩn ngơ khoảng chừng ba giây, anh mới ngẩng đầu lên.
Tại căn phòng KTV, trong ánh đèn đầy màu sắc, trong những chai rượu xiêu xiêu vẹo vẹo, trong cục diện hỗn loạn, ánh mắt Triệu Lễ Kiệt đang nhìn chằm chằm anh.
Năm phần men say, ba phần tỉnh táo.
Lý Nhuế Xán nhắm mắt lại, mi mắt không chịu đựng nổi mà run rẩy
-------Còn có hai phần anh không hình dung ra được là cái gì.
Liền muốn xé nát trái tim anh.
Lý Nhuế Xán nhanh chóng trả lại thẻ phòng, sau khi rời khỏi quán rượu anh vội vã chạy về nơi ở tạm thời của anh, mở cửa, đã là hơn ba giờ sáng. Căn phòng trong bóng đêm yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng anh lại có thể nghe rõ được nhịp đập của mình.
Mở chiếc vali to ra, đồ vật được đặt bên trong vô cùng lộn xộn, anh vội vàng tìm kiếm, ngay cả mỗi bộ quần áo đều phải kiểm tra túi đến mấy lần, trên sàn nhà là một đống hỗn độn.
Nhưng không có cái gì. Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn bình thường.
Giày vò bản thân đến rạng sáng, lại uống rượu, anh gục xuống cuộn mình trên ghế sô pha, hô hấp dồn dập hỗn loạn, chóp mũi đỏ bừng.
Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi tí tách từng hạt, gió lay động khiến lá cây vang lên xào xạc, âm thanh ngàn vạn lần chạy qua, giống như thổi lên gợn sóng sự sống, trái tim đang đập hàng ngàn vạn lần.
Đầu óc anh mê man, mí mắt nặng nề đang đấu tranh.
-----Được rồi, được rồi, không quan trọng.
Cho dù xảy ra chuyện gì, đều không phải là việc của anh. Anh không thuộc về nơi này.
Cho dù nơi này rốt cuộc là vũ trụ song song hay là tương lai.
Mặc kệ là nơi nào, anh đều không muốn đợi tiếp nữa.
Anh thở dài một hơi, khóe miệng ủy khuất nhếch lên. Anh chỉ muốn Triệu Lễ Kiệt, cái người mà thuộc về anh.
Một lúc lâu sau, sàn nhà lạnh buốt rốt cuộc cũng khiến đầu óc của anh tỉnh táo lại, anh đứng dậy, đi tới phòng ngủ, nghĩ rằng lần này anh sẽ ngủ một giấc, tỉnh lại tất cả mọi việc đều trở lại thời gian anh quen thuộc.
Đèn đường bên ngoài cửa sổ phòng ngủ chiếu vào, tia sáng ôn hòa nhẹ nhàng tỏa ra, khiến mưa phùn bên ngoài cửa sổ trở nên yên tĩnh, biến thành một bức tranh thủy mặc mờ đục. Lý Nhuế Xán nhìn theo ánh đèn, bên dưới ánh đèn là vài cuốn sách được đặt trên bàn, giống như đang đắm chìm trong khoảnh khắc thiêng liêng.
Bước chân đột nhiên chậm lại, anh nín thở bước tới.
Vừa mới cầm lấy vài cuốn sách, phong thư liền rơi ra khỏi các khe hở, dường như trong cổ họng Lý Nhuế Xán đang cất giấu một trái tim đập.
Anh mở phong thư, lấy bức thư ra. Chữ hán ngây ngơ, từng nét từng chữ không có hình thể gì cả, nhưng lại rất nghiêm túc. Lý Nhuế Xán biết những chữ này, anh đã nhìn thấy trên thiệp mời cưới.
Anh à, tình yêu có thể thật sự không cần phải giống như thi đấu chuyên nghiệp, cần oanh oanh liệt liệt mọi người đều biết đến.
Em và anh, từng có bí mật oanh oanh liệt liệt. Là đủ rồi.
Em cho anh, cũng cho em tự do.
Chẳng trách, khi anh vừa mở cửa đã đụng phải Triệu Lễ Kiệt tại cửa ra vào, hắn chỉ muốn trước khi hoàn toàn thuộc về một người khác, tới nhìn anh một lần; chẳng trách, vào đêm anh nhận được tin nhắn Wechat kia, anh lại để bản thân say khướt một cách bất thường; chẳng trách, khi Triệu Lễ Kiệt hát bài "Dịu dàng", dường như muốn khiến anh tan chảy.
Lý Nhuế Xán muốn gọi, lại phát hiện mình mất giọng.
Muốn nhìn, lại phát hiện tầm nhìn đã mờ đục.
Thế giới xoay chuyển. Một luồng sáng chợt lóe lên.
Bức thư rơi khỏi đầu ngón tay.
Lý Nhuế Xán mơ.
Trong mơ anh rời quê hương vào năm 18 tuổi, một mình cô độc đi tới Trung Quốc, gia nhập EDG, nhất thời cảnh tượng phía sau rơi vào thời điểm u ám. Năm 2019 anh quen biết Triệu Lễ Kiệt, người kia là một người đi rừng nhỏ đang cần trưởng thành, ở sau lưng anh im lặng mà lớn lên. Năm 2021 bọn họ cùng nhau giành được chức vô địch, đêm Iceland ấy, quan hệ từ đồng đội trở thành người yêu. Năm 2022, bọn họ mạnh như vũ bao, liên tục cầm chức vô địch MSI và chung kết thế giới, sáng lập truyền kì thuộc về mình. Năm 2023 thành tích bình thường, nhưng hai người vẫn luôn đi cùng nhau, Triệu Lễ Kiệt và anh chịu đựng việc thực lực của bọn họ đã giảm sút. Năm 2024 Lý Nhuế Xán giải nghệ, một tháng trước khi nghỉ, bọn họ chia tay một cách bình thản và thuận theo tự nhiên. Sau đó anh rời khỏi Trung Quốc, về nước bắt đầu phục vụ nghĩa vụ quân sự.
Anh mở mắt ra. Trên đầu là trần nhà trắng tới hoàn mỹ, bên cạnh thì trống không.
Anh trở mình, nước mắt treo nơi khóe mắt liền rơi xuống.
Khi Triệu Lễ Kiệt mở cửa phòng tay cầm cốc nước, Lý Nhuế Xán đã rời khỏi giường, ngồi trên giường ngẩn người.
"Làm sao vậy anh, ngủ không ngon hay là mơ thấy ác mộng?" Hắn cầm cốc nước đưa qua, "Chỗ anh không có nước, em phải qua chỗ em lấy, giữa trưa ngủ dậy sẽ rất khát."
Lý Nhuế Xán đẩy cốc nước ra, giọng khàn khàn nói: "Không uống."
"Anh à đừng gắt ngủ nữa, đã năm rưỡi rồi, nên dọn dẹp một chút rồi ra ngoài ăn cơm," Triệu Lễ Kiệt cầm cốc nước đặt lên tủ đầu giường, đi tới vuốt những ngọn tóc rối loạn sau khi ngủ của anh, "Cơm tất niên."
Lý Nhuế Xán không nói gì, đứng lên đi thẳng ra cửa.
Triệu Lễ Kiệt nhìn bóng lưng anh, có chút thất thần đứng im. Càng nghĩ, càng không biết mình đã làm sai điều gì, rõ ràng anh trai cáo của hắn trước khi ngủ còn chủ động nắm chặt tay hắn.
Hắn thở dài, đi đằng sau Lý Nhuế Xán.
Lý Nhuế Xán nhìn chằm chằm bữa tối phong phú trên bàn. Anh không biết, anh thậm chí không biết nên đối mặt với Triệu Lễ Kiệt như thế nào.
Cái kia có lẽ thực sự chẳng phải là thế giới song song gì, mà chính là tương lai bọn họ phải trải qua.
Có tác dụng gì đâu.
Tác dụng của hai người bọn họ, cũng chỉ có trong đoạn sự nghiệp ngắn ngủi này. Có lẽ trong khoảng thời gian này bọn họ có thể làm bạn của nhau, cứu rỗi lẫn nhau, giúp đối phương vượt qua tất cả khoảnh khắc chật vật. Còn sau khi giải nghệ thì sao?
Bọn họ vẫn còn là sự lựa chọn tốt nhất của nhau sao?
Trong mơ thời điểm bọn họ đang chơi chuyên nghiệp cũng giống hiện tại, gắn bó như keo sơn, hoàn toàn không thể nghĩ đến việc tách ra, cũng không muốn nghĩ. Thế nhưng tất cả mọi thứ nhất định phải kết thúc, vẫn là ăn ý rời đi, ngay cả lý do cho loại ăn ý kia cũng không cần thiết, thậm chí không có một nói chuyện hẳn hoi, chỉ là một người nói chia tay, người còn lại nói được.
Anh làm sao lại đần như vậy. Chỉ dựa vào đoạn video tại buổi lễ giải nghệ, anh thấy khác với những gì anh đang có, liền khẳng định kia là thế giới song song. Lại không nghĩ tới việc bọn họ có khả năng đã chia tay.
Thật ra vẫn có thể tự lừa mình dối người đi.
Nhưng anh bây giờ, căn bản là không có dũng khí đối mặt.
Quốc tịch, thế tục, gia đình, lý do có thể khiến cho bọn họ chia tay có nhiều lắm, đến mức chẳng cần lý do để chia tay.
Nếu như tất cả mọi thứ sớm muộn cũng sẽ kết thúc, tại sao còn phải bắt đầu.
Cơm nước xong xuôi, một mình anh đi vào toilet rửa tay, cửa lại bị mở ra. Hắn vô thức tưởng là Triệu Lễ Kiệt, thế là không ngẩng đầu lên, nhìn dòng nước chảy trên đầu ngón tay hắn, trong suốt mà vô định.
"Lý Nhuế Xán."
Thế nhưng khi giọng nói truyện đến, anh ngẩn người, ngẩng đầu, đôi mắt chậm rãi đỏ ửng.
Minh Khải há mồm, "Cậu và Triệu Lễ Kiệt, làm sao vậy?"
Minh Khải là người duy nhất biết mối quan hệ giữa anh và Triệu Lễ Kiệt, không có chuyện gì nhiều, chỉ là vào đêm chỉ còn hai người họ trong phòng huấn luyện đúng lúc bị bắt gặp. Nhưng phản ứng của anh ấy cũng chẳng bất ngờ cho lắm, về sau Lý Nhuế Xán cũng hỏi qua vấn đề này, Minh Khải nhìn chằm chằm anh, hỏi cậu có biết người khác thấy các cậu rất không đúng hay không, nhưng dù sao, dù sao cũng chẳng ai dám khẳng định.
Cho nên mới có việc Điền Dã và Lý Huyễn Quân sau khi say rượu không giữ mồm giữ miệng. Thật thảm a, ngay cả những người khác cũng nghi ngờ một cách cẩn thận, sau đó lại tự phủ nhận từng li từng tí.
Lý Nhuế Xán biết mình cần phải dốc bầu tâm sự. Anh nhìn Minh Khải, tắt vòi nước.
"Có phải em và cậu ấy nhất định phải tách ra hay không."
Buổi tối trở lại căn cứ, Triệu Lễ Kiệt nhiều lần muốn tìm cơ hội nói chuyện với Lý Nhuế Xán, nhưng luôn bị anh bí mật tránh đi. Sau cùng khi mọi người đang ngồi trên ghế phòng huấn luyện, hắn chậm rãi đi qua, nhìn thoáng qua Lý Nhuế Xán đang nhìn chăm chú màn hình máy tính, đành yên lặng ngồi xuống. Mở livestream, còn người bên cạnh đang chơi một trò chơi khác, nói bằng tiếng Hàn mà hắn không hiểu. Lúc 0h hắn liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, lại phát hiện mắt đối phương chuẩn bị quay sang, đôi mắt kia liền lập tức quay đi. Mãi cho đến khi Lý Nhuế Xán đứng dậy, chuẩn bị trở về kí túc xá, hắn mới dùng tốc độ ánh sáng đuổi theo.
Vừa vặn chốt cửa, lại phát hiện cửa đã khóa trái.
"Anh trai, anh mở cửa ra đi."
Lý Nhuế Xán ngồi trên giường, cúi đầu cạy móng tay của mình.
Triệu Lễ Kiệt nhẹ nhàng gõ cửa, "Anh trai, anh chuyện với em đi."
"Lý Nhuế Xán, anh đừng như vậy."
"Mở cửa ra, để em nói với anh vài câu."
Giọng nói của hắn run lên nhè nhẹ, cảm giác mất mát đang quanh quẩn trên đỉnh đầu, tay để trên ván cửa, dùng để chống đỡ trán.
"Xin anh, Lý Nhuế Xán."
Cánh cửa từ bên trong mở ra, hắn lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống, ngũ quan Lý Nhuế Xán ẩn nấp trong bóng đêm, nhưng đường nét lại được ánh trăng trong trẻo chiếu tới phác họa lại hoàn toàn, trong mắt là hình bóng của hắn.
Giữa bọn họ ngoại trừ lúc hôn và huấn luyện, đã lâu rồi không xuất hiện loại im lặng như thế này, im ắng đến mức Triệu Lễ Kiệt gần như sắp khóc đến nơi, cuống họng có chút ngứa ngáy.
Không biết qua bao lâu, giọng Lý Nhuế Xán phát ra có chút khàn, "Không có chuyện gì."
Triệu Lễ Kiệt đứng lên, "Anh đừng gạt em."
Lý Nhuế Xán ngồi trên giường. Quay người đưa lưng về phía hắn, cánh tay lại bắt đầu cuộn tròn tóc, anh cũng cảm thấy cuống họng nhớp nhúa, "Không có lừa cậu."
Triệu Lễ Kiệt đi đến trước mặt anh, quỳ một gối xuống đất, nhẹ nhàng nắm chặt tay anh, lòng bàn tay khác hẳn trước đây, không còn cảm giác nóng hầnm hập ẩm ướt, thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo của cơ thể. "Em đã trưởng thành rồi, có chuyện gì em có thể giải quyết cùng với anh."
Lý Nhuế Xán tùy ý để hắn nằm chặt tay mình, cúi đầu liền ngã vào đôi mắt vô cùng thành kính với anh kia. Anh đột nhiên cảm thấy oan ức vô cùng, vì sao chỉ có mình anh phải tiếp nhận chuyện kia, mà Triệu Lễ Kiệt không phải, tại sao muốn để anh một mình tiếp nhận cảm giác đau đớn và bất lực kia.
"Nếu có chuyện không thể nào giải quyết được."
Triệu Lễ Kiệt sửng sốt một chút, lắc đầu, "Không thể nào, nhất định có thể giải quyết, chỉ cần chúng ta ở bên nhau."
Lý Nhuế Xán tức cười, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh có chút phiếm hồng, "Nếu như chúng ta hết lần này tới lần khác tách ra thì sao."
Triệu Lễ Kiệt hỏi: "Chúng ta...Nhất định sẽ tách ra sao?"
"Nếu như phải thì sao?"
"Nếu như không phải thì sao?"
Lý Nhuế Xán quay đầu đi, "Bỏ đi, Triệu Lễ Kiệt."
"Không thể, không thể cứ bỏ đi như thế. Em và anh, không thể cứ bỏ đi như vậy." Triệu Lễ Kiệt thở dốc, mang theo tiếng khóc nức nở nói, "Chiều hôm nay anh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?"
"Không có."
"Có, Minh Khải đã kể cho em rồi."
Lý Nhuế Xán ngẩng đầu. Lại cúi đầu. Được rồi, thật ra anh lựa chọn nói cho Minh Khải, trong lòng chính là mang theo mong đợi đối với loại tình huống hiện tại này, là bản năng sâu nhất nơi đáy lòng thúc đẩy anh làm. Anh biết mình không thể nào tự mở miệng, cho nên anh muốn để người khác nói giúp mình.
"Anh ấy nói tương lai liên quan đến chúng ta, anh ấy không có quyền giấu diếm em."
"Ừm. Đều biết cả rồi, cái kia....Cứ như vậy đi." Anh đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa. Giống như đã đi cả một đời, cứ im lặng như vậy.
Anh vừa cầm đến tay nắm cửa, liền nghe được giọng Triệu Lễ Kiệt khàn khàn truyền đến từ phía sau. Sương mù bao phủ chân trời, xa xôi giống như bay tới từ phía chân trời, sương mù tản đi, hắn không thể bắt được bất cứ thứ gì.
"Chúng ta có vô số lý do để chia tay."
Đúng, nói đúng. Lý Nhuế Xán ngẩng đầu khóe môi nhếch lên, nước mắt chảy ngược vào trong hốc mắt, xoay tròn thành từng vòng.
Được, cứ chia tay như vậy đi. Cứ thất bại bởi tương lai như vậy đi, thất bại bởi vô số lý do khiến bọn họ chia tay. Từ này về sau giống như mọi người đều biết, cũng vì đó mà thổn thức về hai người, trong trò chơi nói chuyện bình thường, tránh bị nghi ngờ ở mọi nơi trước ống kính, tự mình quên đi mỗi một khoảnh khắc ở bên nhau, để cho thời gian khả năng----Từ thi đấu ở thành phố đến vô địch thế giới. Đối với bọn hắn mà nói, là từ thời khắc tăm tối, đến hoàn toàn cứu rỗi.
----Sau đó khắc cốt cả một đời.
Ít nhất bọn họ từng có một khoảng thời gian bí mật oanh oanh liệt liệt. Cho dù không ai biết, dù cho tất cả mọi người cho rằng anh dùng tình yêu giống như con bài mặc cả để lừa dối sau khi nhiệt huyết phai nhạt, thế nhưng đối với anh mà nói, về sau nghĩ lại, cũng đủ để an ủi cả đời này.
Anh đè tay nắm cửa xuống. Sau lưng nhiệt độ nóng hổi áp lên, thậm chí hô hấp cũng đã quen thuộc mức độ và quy luật phả vào cổ anh.
"Thế nhưng chúng ta chỉ có duy nhất một lý do để ở bên nhau."
"Chính là em yêu anh, anh cũng yêu em."
Nước mắt Lý Nhuế Xán rơi "bộp"xuống. Tất cả cảm xúc bùng nổ, oan ức trào ra ngoài.
"Em biết sẽ rất khó, nhưng em thật sự đã sớm chuẩn bị đối mặt với tất cả mọi chuyện."
"Anh nói việc anh đi tới đó không thể nào không có nguyên nhân, vậy anh có thể tin em một lần hay không, sở dĩ anh đi tới đó, chính là để chúng ta mãi mãi ở bên nhau."
Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng buông tay nắm cửa, anh thả lỏng cơ thể mình, bỏ mặc việc nhiệt độ của hắn cứ đang đến gần sát mình. Gần đây anh quá mệt mỏi, mặc dù chỉ là một khoảng thời gian buổi trưa, thế nhưng đối với anh mà nói lại là một khoảng thời gian quá dài. Mệt đến mức anh khao khát hơi ấm mà Triệu Lễ Kiệt cho anh.
"Anh à, em mặc kệ đấy là thế giới song song hay là tương lai. Tin tưởng em một lần, cũng tin tưởng chính bản thân anh một lần. Nếu như là thế giới song song, vậy em và anh ở bên nhau tạo ra một thế giới song song khác, nơi chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau; nếu như, lùi một vạn bước*, nó thực sự là tương lai...."
(*Ở đây dùng với nghĩa là khả năng rất thấp, giả định rất khó thành sự thật)
Triệu Lễ Kiệt đặt tay lên vai anh, không cứng rắn nhưng lại kiên định lạ thường, chăm chú nhìn mắt anh.
"Em sẽ cùng anh bên nhau thay đổi tương lai kia."
Thay đổi tương lai...
Giống như anh khi ấy nghĩ rằng, tại sao anh phải một mình đi vào thế giới kia, thời gian kia, khiến anh trải qua tất cả mọi chuyện?
Có lẽ...Có lẽ thực sự muốn anh đi thay đổi điều gì đó.
"Cho nên....Anh có bằng lòng tin tưởng em không?"
Lý Nhuế Xán chậm rãi giơ tay lên, anh thở ra một hơi thật dài, như muốn trút bỏ tất cả những chuyện tồi tệ vừa rồi.
Nếu như chỉ có lần này, nếu chỉ có thể sống lần này, nếu như anh sẽ chỉ gặp được Triệu Lễ Kiệt một lần, thì tương lai có liên quan gì tới anh đâu.
Giây phút này anh mới ý thức được, từ trước đến giờ, anh luôn không muốn chia tay, chỉ là anh không đủ dũng cảm.
Vậy bây giờ, anh mượn Triệu Lễ Kiệt một chút tuổi trẻ vĩnh viễn không chịu thua, vĩnh viễn không buông tay, vĩnh viễn không thỏa hiệp.
Anh chậm rãi vòng tay qua vòng eo gầy gò của Triệu Lễ Kiệt.
"Ừm."
Triệu Lễ Kiệt cúi đầu xuống, kề lên trán anh, "Đúng rồi anh trai, qua năm mới, cũng không kịp nói chúc mừng năm mới với anh. Bầu trời Thượng Hải không có pháo hoa, vậy em làm cho anh một cái nha."
Sau đó hắn rút một ngón tay ra, ngón tay thon dài giơ trước mặt Lý Nhuế Xán, năm ngón tay chụm lại, rồi bung ra, mô phỏng pháo hoa nở rộ. Trong chốc lát, giống như thực sự có pháo hoa chói lọi, tia sáng bắn ra bốn phía, chiếu sáng đêm tối.
"Bình đùng----Bình-----bùm bùm-----"
"Phối âm kiểu gì vậy," Lý Nhuế Xán vừa bực mình vừa buồn cười đánh lồng ngực hắn, "Làm gì vậy, có mất não không."
Triệu Lễ Kiệt cũng cười, không nói lời nào, nhìn vào mắt anh ở khoảng cách rất rất gần, bên trong có tất có mọi thứ anh yêu thích trên thế giới này, phong trần ngàn dặm, có quá khứ của anh, có hiện tại, và tương lai. Còn có cả hắn.
"Lý Nhuế Xán, năm mới vui vẻ."
"Năm này qua năm khác."
Pháo hoa trong lòng bàn tay chói lọi.
Bọn họ bên nhau năm này qua năm khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro