Chương 115: Kẻ trộm gà

Lưỡng Giới Thành (兩界城).

Cuộc sống của Sở Diệp và đồng bạn qua đi êm đềm, sự yên bình hiếm có này khiến Sở Diệp có cảm giác thời gian trôi qua như nước, tháng ngày tĩnh lặng.

Tiểu hồ ly chạy tới như bay, sắc mặt có chút tức giận.

Sở Diệp nhìn dáng vẻ của Tuyết Bảo (雪寶), có chút nghi hoặc nói: "Tuyết Bảo tâm trạng không tốt à? Sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?"

Tuyết Bảo khuôn mặt dữ tợn nói: "Mất rồi, thiếu mất một con gà thảo dược."

Sở Diệp nghiêng đầu, nói: "Thiếu một con gà thảo dược sao? Có phải ngươi đếm sai rồi không!"

Tuyết Bảo có chút tức giận hét lên: "Không phải, ta đếm số rất giỏi."

Tiểu Bạch Hổ cười lạnh một tiếng, nói: "Chắc chắn là ngươi đếm sai rồi, đồ mù chữ."

Tuyết Bảo đầy phẫn nộ nói: "Ngươi mới là kẻ mù chữ."

Tuyết Bảo tỏ vẻ, hắn đã có thể đếm từ một đến mười vạn rồi, còn Tiểu Bạch Hổ là đồ ngốc, đếm đến một ngàn còn cà lăm. 🤣🤣🤣

Tiểu Bạch Hổ không chịu thua kém nói: "Không phải, hắn là bạch hổ cao quý, có trí nhớ truyền thừa, sinh ra đã thông minh sáng suốt. Tuyết Bảo là kẻ ngốc, ký ức truyền thừa tan vỡ."

Tuyết Bảo đầy phẫn nộ hét lên: "Ta không phải kẻ ngốc, ta rất lợi hại."

"Đồ ngốc, đồ ngốc, ăn nhiều cỏ Cửu Vĩ Hồ như vậy mà không có kỹ năng hồn thú cao cấp..."

Tuyết Bảo tức giận dùng đuôi lớn quất vào Tiểu Bạch Hổ, Tiểu Bạch Hổ đã bị dạy dỗ vài lần nên cũng không chịu ngồi chờ chết, linh hoạt né tránh.

Có lẽ vì đã quen bị đánh, Tiểu Bạch Hổ né tránh vô cùng thuần thục.

Tuyết Bảo mất gà, lại liên tiếp thất thủ, tức giận hét lớn.

Tiếng kêu của Tuyết Bảo khá thê lương, Sở Diệp cảm thấy tai ù ù, không tự chủ được lùi lại hai bước.

"Tuyết Bảo, có phải ngươi ăn mất gà thảo dược rồi quên không?" Sở Diệp ngoáy tai nói.

Tuyết Bảo lắc đầu như gió lốc, tỏ vẻ không phải, mỗi ngày hắn ăn gà đều được ghi chép.

Tiểu Bạch Hổ đứng bên cạnh Sở Diệp, hả hê nói: "Chắc chắn là ngươi thèm ăn, lúc mộng du đã ăn rồi, xấu hổ chưa, đồ ham ăn."

Tuyết Bảo phẫn nộ tỏ vẻ, hắn không tham ăn đến mức đó, chính Tiểu Bạch Hổ mới tham ăn, mỗi ngày phải ăn mấy chục cân thịt, đồ thùng cơm thùng cơm.

Tiểu Bạch Hổ buồn bực tỏ vẻ, hắn ăn mấy chục cân thịt chỉ tốn vài trăm kim, Tuyết Bảo ăn một con gà đã tốn mấy nghìn kim, Tuyết Bảo là cái hố không đáy, so với hắn vừa thông minh vừa tiết kiệm.

Lâm Sơ Văn đi tới, nhìn cảnh tiểu hồ ly và bạch hổ căng thẳng, lại nhìn Sở Diệp đang đứng xem kịch, lắc đầu nói: "Thôi, các ngươi đừng cãi nữa."

Tuyết Bảo và Tiểu Bạch Hổ thấy Lâm Sơ Văn đến, không cam lòng tách ra.

"Ngươi lại trêu chọc bọn họ rồi sao?" Lâm Sơ Văn (林初文) hỏi.

Sở Diệp (楚燁) lắc đầu, đáp: "Không hề! Ta đến để khuyên can mà."

Lâm Sơ Văn bất lực nói: "Vậy tại sao vẫn như vậy?"

Sở Diệp tỏ vẻ vô tội nói: "Không khuyên được a!"

Lâm Sơ Văn: "..." Tuyết Bảo kỳ thực rất nghe lời Sở Diệp, nếu Sở Diệp khuyên bảo tử tế thì Tuyết Bảo hẳn là sẽ nghe theo.

Lâm Sơ Văn thầm thở dài, vốn dĩ Tuyết Bảo và Tiểu Bạch đã như nước với lửa, e rằng Sở Diệp không những không khuyên can mà còn đổ thêm dầu vào lửa.

Sở Diệp nhìn biểu hiện của Lâm Sơ Văn, có chút ngại ngùng xòe tay nói: "Thỉnh thoảng cãi nhau cũng có lợi cho sức khỏe tâm thần mà!" 😳😳😳

Gần đây mọi thứ quá yên bình, hắn thật sự cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn đám lông xù nhảy nhót cũng khá thú vị.

Lâm Sơ Văn nhìn biểu hiện của Sở Diệp, đại khái đoán được vì quá buồn chán nên bản tính ham thú vị của Sở Diệp lại bùng nổ mạnh mẽ.

"Ta vừa đi kiểm tra chuồng gà, e rằng thật sự có kẻ trộm." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp cau mày, đáp: "Nói mới nhớ, linh điền hình như cũng có dấu hiệu bị trộm." Chỉ là số lượng mất mát không nhiều.

Lâm Sơ Văn nhíu mày, nói: "Gần đây ta nghe được một tin đồn."

Mặc dù Sở Diệp và Lâm Sơ Văn sống ẩn dật, nhưng người của mấy thế lực xung quanh đều biết nơi này có hai hồn sư cư ngụ, thỉnh thoảng tụ họp cũng sẽ mời hai người. Cứ mãi đóng cửa tu luyện cũng không phải chuyện tốt, thi thoảng Lâm Sơ Văn cũng tham gia một số buổi gặp mặt hồn sư, trao đổi kinh nghiệm và trò chuyện về thời sự gần đây.

"Tin đồn gì?"

Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói: "Hình như khi chủ nhân tiền nhiệm của động phủ này còn ở đây, cũng thường xuyên xảy ra các vụ trộm, lúc đó chủ nhân tiền nhiệm còn tổ chức không ít người để bắt tên trộm này."

"Có bắt được không?"

Lâm Sơ Văn lắc đầu, "Không. Nghe nói, chủ nhân tiền nhiệm của động phủ đã dùng đủ mọi cách nhưng đều thất bại, sau đó phát hiện tên trộm cũng không lấy đi nhiều, thế là cứ để mặc như vậy."

Sở Diệp có chút méo mó nói: "Cứ để mặc như vậy sao?"

Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: "Bởi vì thật sự không bắt được, tiêu tốn không ít nhân lực vật lực, không đáng để tiếp tục truy đuổi, không để mặc cũng không được a!"

Sở Diệp: "..." Chủ nhân tiền nhiệm thật yếu đuối a! "Tên bán động phủ này đúng là đồ hỗn đản!" Tin tức quan trọng như vậy, đối phương nhất định biết nhưng lại cố tình giấu diếm không nói.

Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: "Động phủ ở Lưỡng Giới Thành vốn dĩ rẻ, cái động phủ của chúng ta lại càng rẻ hơn, có lẽ là vì tên trộm này."

"Nếu thật sự có kẻ trộm, tuyệt đối không thể để mặc như vậy được." Sở Diệp nghiêm túc nói.

Mất đồ vật không quan trọng, chỉ là trong động phủ của họ có rất nhiều bí mật, nếu những điều này bị tiết lộ ra ngoài thông qua tên trộm, thì rắc rối sẽ lớn đấy.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ vậy, may mắn là so với chủ nhân tiền nhiệm, chúng ta có một ưu thế."

"Là la bàn sao?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Không sai."

Sở Diệp hít sâu một hơi, nói: "Trong vài ngày tới, có lẽ chúng ta đều phải canh gác bên cạnh la bàn rồi."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Tạm thời cứ làm như vậy đi, trước tiên hãy tìm hiểu rõ ràng, thứ này từ đâu đến."

Sở Diệp và Lâm Sơ Văn thay phiên nhau canh gác la bàn suốt bảy ngày, nhưng không thu hoạch được gì.

Sở Diệp lười biếng nói: "Việc bắt trộm thật sự là một công việc vất vả a! Thảo nào chủ nhân tiền nhiệm bỏ cuộc." Kẻ địch ẩn mình trong bóng tối, còn ta thì phơi bày ra ánh sáng, cứ thức trắng đêm chờ người đến, lại không biết đối phương cụ thể khi nào xuất hiện, thật khiến người ta không yên tâm.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Mấy ngày nay vì bắt trộm, đến chuyện chính sự cũng bị trì hoãn đôi chút.

Sở Diệp có chút buồn chán duỗi người, nói: "Ta ra ngoài xem thử."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Được."

Sở Diệp đi đến bên cạnh cây Lưu Ngôn Phong Vũ (流言风語树), bất ngờ phát hiện mấy đứa nhỏ đều ở đó.

"Tiểu thụ, tiểu thụ, tên trộm ở chỗ chúng ta là ai a!"

Cây Lưu Ngôn Phong Vũ không có phản ứng gì.

"Tiểu thụ, tiểu thụ, hôm nay chúng ta có thể bắt được trộm không?"

Cây Lưu Ngôn Phong Vũ im lặng, vẫn không có phản ứng.

"Tiểu thụ, tiểu thụ, tên trộm ở chỗ chúng ta là hồn sủng hay người a?"

Cây Lưu Ngôn Phong Vũ yên lặng như một cây liễu tĩnh mịch.

Tuyết Bảo có chút tức giận cào đất, "Cây này thật vô dụng a! Không phải tung tin giả thì là hoàn toàn không biết gì cả."

Sở Diệp thầm nghĩ: Cây này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất một số tin tức bát quái, tra một cái là chuẩn xác ngay.

...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã hơn mười ngày, Sở Diệp dần dần mất đi hứng thú với việc bắt trộm.

"Tuyết Bảo đâu? Mấy ngày rồi không thấy?"

"Nó đã lập gia đình ở bên chuồng gà rồi." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp: "..."

"Tuyết Bảo nói tên trộm ăn trộm gà chắc chắn sẽ quay lại, nó muốn canh giữ ở đó, đợi tên trộm đến thì một lần bắt gọn." Lâm Sơ Văn giải thích.

Sở Diệp gật đầu, nói: "Thủ chu đãi thố (守株待兔 – há miệng chờ sung; ôm cây đợi thỏ) sao? Cũng không tệ."

"Tiểu Bạch thì sao? Cũng mấy ngày chưa thấy rồi." Lâm Sơ Văn nói.

"Đúng vậy! Có lẽ chạy ra ngoài chơi đùa rồi." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, bất lực nói: "Ngươi thật sự chẳng quan tâm đến hồn thú của mình tí nào."

"Tiểu Bạch chính là Bạch Hổ a! Hồn thú Bạch Hổ cũng không cần quản nhiều, cứ để nó giống như mèo nhà là được, ta vẫn thiên về việc để Tiểu Bạch phát triển tự do." Sở Diệp nói một cách nghiêm túc.

"Thật sự không phải vì lười biếng sao?" Lâm Sơ Văn có chút nghi ngờ nói.

Sở Diệp đường hoàng nói: "Tất nhiên là không, ta là loại người như vậy sao?"

Lâm Sơ Văn: "..." Điều này khó mà nói.

Sở Diệp bị Lâm Sơ Văn nhìn đến mức có chút ngại ngùng, nhắm mắt lại dùng linh hồn lực cảm nhận tình trạng của Tiểu Bạch.

Sở Diệp và Tiểu Bạch có ký kết khế ước, dễ dàng nhìn thấy tình trạng của Tiểu Bạch, nó đang mai phục không xa chuồng gà.

Sở Diệp dùng linh hồn lực liên lạc với Tiểu Bạch, hỏi han tình hình.

Tiểu Bạch giải thích: "Tuyết Bảo không đáng tin, căn bản không bắt được trộm, việc bắt trộm này vẫn phải để nó ra tay mới được, nó đã theo dõi mấy ngày rồi, chỉ cần tên trộm lông lá kia vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ bị bắt gọn ngay lập tức."

Sở Diệp (楚燁) day day mũi, trong lòng có chút bất an. Mấy ngày nay tên trộm kia không hề động tĩnh gì, hắn đã định bỏ cuộc rồi, nào ngờ mấy tiểu gia hỏa này lại vẫn chăm chú vào việc bắt trộm đến vậy. Trí kiên nhẫn và ý chí của chúng quả thật không thể xem thường!

Lâm Sơ Văn (林初文) nhìn Sở Diệp, nói: "Tiểu Bạch đang làm gì vậy?"

Sở Diệp mỉm cười, đáp: "Nó đang giúp bắt trộm."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Giúp bắt trộm thì cũng tốt." Nhiều hồn sủng thêm phần sức mạnh, tuy Tiểu Bạch cấp bậc thấp hơn một chút nhưng huyết mạch của nó rất phi phàm, biết đâu có thể thực sự giúp được.

...

Lâm Sơ Văn ôm la bàn, lại đợi hai ngày nữa, "Động rồi."

Sở Diệp tinh thần chấn động, nhìn chằm chằm vào la bàn, ngạc nhiên nói: "Tốc độ thật nhanh!"

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Sở Diệp thấy trên la bàn có một điểm đen đang tiến tới rất nhanh, trận pháp bên ngoài động phủ đối với đối phương dường như không tồn tại, điểm đen dễ dàng xâm nhập vào động phủ. Thái độ ngang nhiên của đối phương giống như đang bước vào vườn hoa phía sau.

"Trận pháp không có phản ứng gì cả!" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Điều này nằm trong dự đoán." Nếu trận pháp có thể ngăn cản được, chủ nhân trước đây của động phủ cũng không đến nỗi hoàn toàn không biết gì về tên trộm kia.

"Ngân Sí Phong (银翅蜂) đang làm gì vậy! Hoàn toàn không phát hiện ra gì cả!" Sở Diệp nói.

Hắn đã dặn dò Ngân Sí Phong từ trước, nếu nhìn thấy ai hoặc hồn thú xâm nhập phải báo cáo kịp thời. Giờ lãnh địa bị xâm phạm, những tên này lại không có chút phản ứng nào.

"Chủ nhân trước đây truy đuổi vây bắt mà còn không phát hiện được, Ngân Sí Phong không phát hiện được cũng là điều dễ hiểu." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp mặt tối sầm, nói: "Rốt cuộc là thứ gì vậy!"

"Phía này, nó đang đi về phía chuồng gà trong rừng tre."

Sở Diệp nheo mắt, nói: "Tên này nghiện ăn gà thảo dược rồi hay sao?"

Nó thực sự đi về phía chuồng gà trong rừng tre, như vậy, Tuyết Bảo (雪宝) đúng là mèo mù vớ được chuột chết, biết đâu thực sự có thể bắt được tên trộm này.

Lâm Sơ Văn sử dụng linh hồn thông tin, thông báo cho Tuyết Bảo chú ý.

Điểm đen di chuyển với tốc độ cực nhanh, có thể nói là nhanh như tia chớp.

"Hồn thú gì mà chạy nhanh thế!" Sở Diệp lẩm bẩm.

Sở Diệp đã kích hoạt thông cảm, nhưng không biết do trời quá tối hay vì lý do gì, hắn chẳng thấy gì cả.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: "Chưa từng nghe nói, hồn thú cấp Chiến Tướng cũng hiếm khi di chuyển nhanh như vậy." Tuy nhiên, theo hiển thị trên la bàn, đây chỉ là một hồn thú cấp Sĩ giai bát cấp.

Sau khi điểm đen tiến vào phạm vi chuồng gà, nó đột nhiên di chuyển nhanh trong phạm vi nhỏ.

Sở Diệp nhìn la bàn, nói: "Điểm đen không động nữa."

Lâm Sơ Văn có chút vui mừng nói: "Có lẽ đã bị bắt rồi."

Sở Diệp đứng dậy, nói: "Đi qua xem thử."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro