Chương 129: Luyện chế sát khí
Ngày giao dịch phường thị cận kề, khách khứa từ khắp nơi đổ về như mây. Gà, Cá, Đại nhục tàm (大肉蠶) của Sở Diệp (楚燁) đều trở thành tài nguyên cực kỳ hot, người đến mua ngày càng đông, Sở Diệp (楚燁) buộc phải áp dụng chính sách hạn chế mua hàng.
"Hai ngày nữa đoàn thương nhân sẽ bắt đầu giao dịch." Sở Diệp (楚燁) hào hứng nói.
Lâm Sơ Văn (林初文) gật đầu: "Lưỡng Giới Thành (兩界城) gần đây đúng là náo nhiệt hơn nhiều."
Mấy ngày trước Lâm Sơ Văn (林初文) đi ngang Phiêu Tiên Cư (飄仙居), thấy bên trong chật cứng người, Võ Phong (武豐) nhiệt tình mời hắn vào ngồi chơi nhưng bị từ chối.
"Không biết lần này có mua được sát khí và dũng tuyền thạch (湧泉石) không." Sở Diệp (楚燁) bặm môi nói.
"Dũng tuyền thạch (湧泉石) rất có khả năng, nhưng sát khí e là không dễ." Lâm Sơ Văn (林初文) đáp.
Dũng tuyền thạch (湧泉石) tuy quý giá, nhưng so với sát khí vẫn còn kém xa, lần giao dịch này rất có thể sẽ xuất hiện.
Xác suất xuất hiện sát khí trong lần giao dịch này cũng rất cao, nhưng dù có xuất hiện cũng chưa chắc có ích, trong phường thị chắc chắn sẽ có rất nhiều hồn sư xuất hiện, muốn tranh giành sát khí cũng không dễ dàng.
Tiểu hổ vung vẩy móng vuốt, kêu lên "meo meo".
Sở Diệp (楚燁) nghe tiếng kêu của tiểu hổ, mắt trợn tròn đầy kinh ngạc, vẻ mặt khó tin.
Lâm Sơ Văn (林初文) nhìn biểu cảm của Sở Diệp (楚燁), hơi nghi hoặc: "Tiểu Bạch (小白) nói gì vậy?"
Hắn hiếm khi thấy Sở Diệp (楚燁) kinh ngạc đến thế, không khỏi tò mò.
"Tiểu Bạch (小白) nói, nó biết cách xây dựng bách thú sát hầm (百獸煞坑), luyện chế bách thú sát (百獸煞), như vậy không cần mua sát khí nữa, có thể tự mình chế tạo." Sở Diệp (楚燁) giải thích.
Lâm Sơ Văn (林初文) kinh ngạc: "Tự sản xuất sát khí? Chuyện này khả thi sao?"
Sát khí phần lớn là do trời đất sinh thành, Lâm Sơ Văn (林初文) từng nghe nói một số đại tông môn có phương pháp dưỡng dục sát khí.
Cùng một sát hầm, trong điều kiện bình thường năm năm mới sản xuất được một phần sát khí, nhưng dưới sự dưỡng dục của đại tông môn, năm năm có thể sản xuất ba thậm chí bốn phần. Đây cũng là lý do nhiều đại tông môn sở hữu lượng sát khí nhiều hơn.
Rất nhiều đại gia tộc đều khao khát có được thủ đoạn này, nhưng tiếc thay, đây đều là bí mật tối cao của tông môn, không dễ gì chiếm đoạt.
Từng có một tông môn đệ tử biết được phương pháp dưỡng dục sát khí của tông môn, lén truyền lại cho gia tộc mình. Sau khi sự việc bại lộ, tông môn đó đã tiêu diệt cả đệ tử lẫn gia tộc kia.
Tiểu Bạch (小白) lại hiểu phương pháp chế tạo sát khí, điều này rõ ràng còn cao minh hơn cả phương pháp dưỡng dục sát khí.
Con hổ nhỏ của Sở Diệp (楚燁) quả nhiên không đơn giản!
Sở Diệp (楚燁) nhìn tiểu hổ, thần sắc nghiêm túc: "Nó nói là như vậy."
Lâm Sơ Văn (林初文) nhìn Sở Diệp (楚燁), bối rối: "Chuyện trọng đại như vậy mà giờ ngươi mới biết?" Đó là sát khí mà!
Sở Diệp (楚燁) ngây ngô: "Bây giờ nó mới nói, đương nhiên ta bây giờ mới biết."
Sở Diệp (楚燁) chợt nhớ ra, trong sách dường như có viết, nữ chính cần sát khí, nam chính liền tặng nàng bách thú sát (百獸煞), không chỉ vậy, nam chính còn tặng rất nhiều bách thú sát (百獸煞) để thu phục thuộc hạ.
Trong sách nữ chính từng hỏi nam chính về nguồn gốc sát khí, nam chính nói rằng phát hiện một bách thú sát khanh (百獸煞坑), thu được hơn mười phần sát khí.
Khi đọc sách, Sở Diệp (楚燁) còn nghĩ nam chính quả là được thiên đạo sủng ái, lại phát hiện được một sát hầm sản lượng phong phú như vậy. Hóa ra sát hầm nam chính phát hiện là như thế này.
Hơn mười phần bách thú sát (百獸煞) trên con đường xưng bá của nam chính dường như đã giúp ích rất nhiều.
Tiểu Bạch (小白) giờ đã trở thành hồn sủng của hắn, hơn mười phần bách thú sát (百獸煞) của nam chính chắc chắn cũng tiêu tan.
Sở Diệp (楚燁) xoa xoa trán, nghi hoặc. Nếu hắn nhớ không nhầm, nam chính "phát hiện" bách thú sát khanh (百獸煞坑) dường như là sau khi Tiểu Bạch Hổ (小白虎) tiến giai chiến tướng, mà sát khí Tiểu Bạch Hổ (小白虎) dùng để tiến giai cũng không phải bách thú sát (百獸煞), đây là chuyện gì vậy? Tình tiết sai lệch rồi.
Sở Diệp (楚燁) nhíu mày, nghĩ không ra đáp án, đành không bận tâm nữa.
Sở Diệp (楚燁) thầm nghĩ: Trong sách viết tình cảm nam chính nữ chính rất sâu đậm, hóa ra không phải vậy! Nam chính giấu nữ chính chuyện bách thú sát (百獸煞), nữ chính giấu nam chính chuyện ngọc truỵ không gian (玉墜空間).
"Ngươi quá không quan tâm đến Tiểu Bạch (小白) rồi." Lâm Sơ Văn (林初文) nói.
Sở Diệp (楚燁): "..." Là như vậy sao?
Tiểu Ngân (小銀) là hồn sủng đầu tiên của hắn, nên Sở Diệp (楚燁) quan tâm nhiều hơn. Còn Tiểu Bạch (小白) tính khí hung hăng, lúc ký kết khế ước cũng là Sở Diệp (楚燁) ép buộc. Những năm qua, hắn không tiếc tài nguyên đầu tư cho Tiểu Bạch (小白), nhưng nói thật lòng, quả thật không quá quan tâm đến nó.
Lâm Sơ Văn (林初文) nhìn Sở Diệp (楚燁), thở dài: "Ngươi nên quan tâm đến Tiểu Bạch (小白) nhiều hơn..."
Tiểu Bạch (小白) nghe vậy lập tức đứng thẳng, đôi mắt ngọc lục bảo lấp lánh, dường như rất tán thành lời của Lâm Sơ Văn (林初文).
Sở Diệp (楚燁) cười ngượng ngùng: "Biết rồi."
Sở Diệp (楚燁) thầm nghĩ: Quả thật nên quan tâm đến Tiểu Bạch (小白) nhiều hơn. Trong ký ức truyền thừa của nó lại có phương pháp ngưng luyện sát khí, đủ thấy ký ức truyền thừa không tầm thường.
Nhìn chung, hồn thú có ký ức truyền thừa càng hoàn chỉnh thì phẩm giai càng cao. Ký ức truyền thừa của Tiểu Ngân (小銀) rất rời rạc, nhưng Tiểu Bạch (小白) thì khác. Xét về tiềm lực phát triển, Tiểu Bạch (小白) vượt xa Tiểu Ngân (小銀).
Tiểu Bạch nghe lời của Sở Diệp (楚燁), khẽ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Sở Diệp nhìn phản ứng của Tiểu Bạch, cảm thấy tiểu bạch hổ (小白虎) nhà mình giống như một đứa trẻ bướng bỉnh!
Sở Diệp nhíu mày, nói: "Tiểu Bạch, ngươi đã biết cách tạo ra sát khí, sao không sớm nói cho ta biết!" Mấy tháng trước, hắn đã lo lắng về chuyện sát khí, Tiểu Bạch lẽ ra phải biết từ lâu rồi! Con hổ trắng này rõ ràng có cách, lại cứ để hắn sốt ruột, cũng không nghĩ xem, hắn tìm sát khí là vì ai.
Tiểu Bạch ấm ức đáp: "Quên mất."
Sở Diệp: "..." Chuyện như thế này mà cũng có thể quên nói, chẳng lẽ đây là một con hổ ngốc?
Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ của Sở Diệp, Tiểu Bạch lập tức nhe nanh múa vuốt, ánh mắt đầy hung dữ.
Lâm Sơ Văn (林初文) tò mò hỏi: "Bách Thú Sát Khanh (百兽煞坑) cần xây dựng như thế nào?"
Sở Diệp cau mày, nói: "Cần xương cốt của một trăm loài hung thú khác nhau, chất lượng xương cốt càng tốt, phẩm chất Bách Thú Sát (百兽煞) ngưng luyện được càng cao. Tốt nhất là trong đó phải có xương cốt của mười loài hồn thú cấp Chiến Tướng (战将级) trở lên."
"Một trăm loại xương thú, điều này cũng không khó lắm." Hai năm qua, phần lớn thời gian của hai người bọn họ đều dùng để kinh doanh động phủ, nhưng thỉnh thoảng cũng mang Tuyết Bảo (雪宝), Tiểu Ngân (小银) đi săn bắn. Trong hai năm, hai người cũng săn được không ít hồn thú cấp Chiến Tướng.
Sở Diệp gật đầu: "Đúng vậy."
Gần đây sắp đến phiên chợ, rất nhiều hồn sủng sư (魂宠师) kết thành đội đi săn ở ngoài hoang dã, chuẩn bị kiếm bộn tiền.
Thông thường, tinh hạch (晶核) của hung thú tương đối đắt tiền, còn thịt, da, nanh, xương của hung thú giá cả tương đối rẻ. Rất nhiều tu sĩ đều bán hồn thú sau khi mổ xẻ, chỉ cần hắn trả giá cao hơn thị trường một chút để thu mua xương thú, nghĩ lại muốn thu thập một trăm loại xương thú cũng không phải là chuyện khó.
Lâm Sơ Văn suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta hãy đến hội giao dịch phát một nhiệm vụ treo thưởng đi."
Sở Diệp gật đầu: "Cũng được."
Rừng hoang bên ngoài Lưỡng Giới Thành (两界城) mênh mông vô biên, bên trong có vô số hung thú ẩn náu. Nếu Sở Diệp mang theo tiểu hồ ly, Tiểu Ngân và các hồn sủng khác đi săn, muốn gom đủ một trăm loại xương thú cũng không thành vấn đề, nhưng sẽ tốn khá nhiều thời gian.
Hai người bọn họ cũng không thiếu tiền, chuyện có thể giải quyết bằng kim tệ thì hắn cũng không muốn hao tâm tổn sức.
Hội giao dịch lớn của Lưỡng Giới Thành là một nền tảng giao dịch lớn, một số tu sĩ có nhu cầu gì sẽ đăng tải nhiệm vụ ở đây.
Rất nhiều đội người làm thuê ở Lưỡng Giới Thành cũng sẽ đến đây nhận nhiệm vụ.
Khi Sở Diệp và Lâm Sơ Văn đến, trung tâm giao dịch người qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Sở Diệp đăng tải lời rao thưởng ở trung tâm giao dịch Lưỡng Giới Thành, rất nhanh, đủ loại xương thú kỳ dị lần lượt được đưa đến trung tâm giao dịch.
Xương thú phần lớn được dùng để luyện khí, nhưng trên thân một con hung thú, chỉ có vài chiếc xương thích hợp để luyện khí.
Sở Diệp hiện tại chỉ cần xương thú, không từ chối loại nào, giá cả cũng tốt, tự nhiên khiến rất nhiều người tranh nhau bán xương thú của mình.
Theo ký ức mà Tiểu Bạch Hổ truyền lại, Sở Diệp đào một cái hố cực lớn trong động phủ.
Sau khi đào xong hố lớn, Sở Diệp lại theo yêu cầu của Tiểu Bạch Hổ, khắc lên tường đá trong hố một lượng lớn yêu văn (妖纹) đặc biệt. Sở Diệp không hiểu biết về yêu văn, chỉ có thể dựa theo hình ảnh Tiểu Bạch truyền lại mà bắt chước vẽ theo.
Thông thường, yêu văn vẽ như thế này sẽ không có hiệu quả, nhưng Sở Diệp thắng ở chỗ linh hồn lực (灵魂力) cường thịnh, tuy không hiểu ý nghĩa cụ thể của yêu văn, nhưng có thể vẽ y nguyên theo bản vẽ, không sai một ly.
Vẽ xong phù văn, Sở Diệp nhìn về phía Tiểu Bạch: "Như thế này được chưa?"
Tiểu Bạch đứng thẳng người, bước đi với dáng vẻ kiêu ngạo.
Tiểu Bạch đặt vuốt lên một đạo yêu văn, truyền vào hồn lực, yêu văn lập tức sáng lên. "Được rồi, có thể dùng được."
Sở Diệp nghe lời Tiểu Bạch, thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Bạch liếc nhìn Sở Diệp, đảo mắt linh hoạt, trong ánh mắt mang theo một chút xảo trá.
Lâm Sơ Văn nhìn thần sắc của Tiểu Bạch, cảm thấy Tiểu Bạch dường như đang giấu diếm điều gì đó.
Kỳ thực, Tiểu Bạch không sớm nói cho Sở Diệp chuyện Bách Thú Sát Khanh là có nguyên nhân. Xây dựng Bách Thú Sát Khanh cần khắc yêu văn, yêu văn này vốn nên do Tiểu Bạch tự khắc, nhưng Tiểu Bạch còn nhỏ, hiểu biết về yêu văn có hạn, chỉ biết hình dáng yêu văn, căn bản không thể khắc ra được.
Nhìn thấy Sở Diệp lo lắng về chuyện sát khí, Tiểu Bạch do dự một chút, vẫn đem chuyện Bách Thú Sát Khanh nói ra.
Tiểu Bạch nghĩ rằng Sở Diệp đã biết khắc trận văn, vậy có lẽ cũng có thể khắc yêu văn. Nếu Sở Diệp thất bại, đó là do Sở Diệp vô dụng. Tiểu Bạch quyết tâm, kiên quyết không nói cho Sở Diệp biết việc khắc yêu văn vốn là nhiệm vụ của nó. 😂
Khiến Tiểu Bạch vui mừng là, Sở Diệp thực sự vẽ được yêu văn.
Sở Diệp có thể vẽ yêu văn, khiến Tiểu Bạch không khỏi nhìn chủ nhân giá rẻ này bằng ánh mắt khác.
Sở Diệp dùng hơn mười ngày để khắc xong tất cả yêu văn, sau khi Tiểu Bạch kiểm tra không có sai sót, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng xong." Khắc yêu văn, sai một ly đi một dặm.
Có mấy đạo yêu văn, Sở Diệp khắc đi khắc lại hơn mười lần mới miễn cưỡng thành công.
Mấy ngày nay, Sở Diệp toàn tâm toàn ý khắc yêu văn, không dám lơ là chút nào, hơn mười ngày sau, cuối cùng cũng hoàn thành.
Mấy ngày này, Sở Diệp cảm thấy linh hồn lực của mình được rèn luyện đầy đủ, dường như tăng lên một chút.
Tiểu Bạch khinh miệt nhìn Sở Diệp một cái, nói: "Chẳng qua là khắc mấy cái yêu văn mà cũng mệt thành ra như thế này, thể lực của ngươi quá kém cỏi, cần phải rèn luyện thêm."
Sở Diệp trừng mắt nhìn Tiểu Bạch: "Ngươi chỉ đứng đó nói không biết mỏi lưng, ngươi có biết khắc yêu văn phức tạp thế nào không!"
Tiểu Bạch bĩu môi: "Có khó lắm sao?"
Sở Diệp nhíu mày: "Nói với ngươi cũng không hiểu."
Tiểu Bạch ngẩng cao đầu kiêu ngạo: "Ngươi thấy khó, đó là vì ngươi ngu."
Sở Diệp vung tay, mệt mỏi nói: "Đi đi đi, con mèo này biết cái gì chứ!"
Tiểu Bạch khẽ hừ lạnh, quay mặt đi chỗ khác.
Tiểu Bạch tuy miệng khinh miệt Sở Diệp, nhưng trong lòng vẫn rất khâm phục hắn. Yêu tộc vốn phù hợp với yêu văn, sau khi thực lực tăng lên, tự nhiên có thể nắm giữ một số yêu văn.
Yêu Văn (妖紋) đối với nhân tộc mà nói, cực kỳ phức tạp. Trong ký ức truyền thừa của Tiểu Bạch (小白), muốn khắc họa được Yêu Văn của Bách Thú Sát Khanh này, người khắc phải có tạo nghệ rất cao về Yêu Văn. Còn Sở Diệp (楚燁) chẳng qua chỉ là một kẻ mới vào nghề mà đã làm được điều này, quả thật là thiên phú dị bẩm.
Sở Diệp: "..."
Sở Diệp lười để ý đến Tiểu Bạch, sau khi khắc xong trận văn, hắn lại khắc thêm một trận pháp dung nham luyện hỏa ở đáy sát khanh.
Khắc trận văn dung nham luyện hỏa so với Yêu Văn thì tương đối đơn giản hơn nhiều, dễ thực hiện hơn hẳn.
Sở Diệp bất ngờ nhận ra rằng, mặc dù hắn không hiểu những Yêu Văn mà Tiểu Bạch truyền cho hắn có ý nghĩa gì, nhưng sau khi khắc nhiều Yêu Văn như vậy, việc khắc trận văn dường như trở nên thuận tay hơn nhiều. Điều này giống như hắn vẫn luôn giải toán nâng cao, đột nhiên quay về giải những bài toán thường, lập tức cảm thấy chúng dễ dàng hơn hẳn.
Tiểu hồ ly đi vòng quanh sát khanh một lượt, hiếu kỳ nhìn Tiểu Bạch, hỏi: "Chỉ dựa vào cái hố này, thật sự có thể luyện chế ra sát khí sao?"
Tiểu Bạch gật đầu, đáp: "Đương nhiên rồi."
Tiểu hồ ly hiếu kỳ hỏi tiếp: "Nếu như không luyện chế được thì sao?"
Tiểu Bạch nhạt giọng: "Thì đó là do Sở Diệp ngu, sai sót ở khâu nào đó." Ký ức truyền thừa của nó tuyệt đối không thể sai được.
Sở Diệp đứng bên nghe cuộc đối thoại giữa Tiểu Bạch và tiểu hồ ly, mặt mày vô cảm.
Hóa ra nếu Bách Thú Sát được luyện chế thành công, tất cả công lao đều thuộc về ký ức truyền thừa của Tiểu Bạch, còn nếu thất bại, thì toàn bộ lỗi lầm đều đổ lên đầu hắn! 🤣🤣🤣
Không ngờ tiểu hổ mà mình ký kết khế ước, không chỉ là một con hổ hay quên, mà còn là một con hổ giỏi đổ lỗi, thật khiến người ta muốn đánh đòn!
[Chi3Yamaha] Tự nhiên nhớ hai câu thơ: Mất mùa là tại thiên tai. Được mùa, là bởi thiên tài Đ. ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro