Chương 71: Túy Tửu

Nếm được mùi vị rượu, Tiểu Ngân nghiện không dứt, mỗi ngày đều uống hết nửa vò nhỏ mới chịu.

Uống no là ngủ, có lần ngủ luôn trong vò rượu, khiến Sở Diệp giật cả mình.

Hai người ở mãi trong động, buồn chán nên chụm đầu vào nhau ngắm Tiểu Ngân ngủ say trên phiến đá.

Sở Diệp bất lực nói: "Không ngờ Tiểu Ngân nhỏ thế mà uống khỏe thế."

"Ta cũng không ngờ." Lâm Sơ Văn nhìn cái bụng phập phồng của Tiểu Ngân, đầy hiếu kỳ, chưa nghe nói Ngân Sí Phong nào nghiện rượu thế.

Tiểu Ngân ba ngày uống hết một vò, thân hình nhỏ thế mà không biết rượu chứa vào đâu.

"Thôi, Tiểu Ngân thích uống thì uống đi." Lâm Sơ Văn cũng nhận ra Đoạn Hồn tửu có lợi cho Tiểu Ngân, mấy ngày nay uy thế của nó tăng lên, Phong quần cũng phục tùng hơn.

"Ta phải cố uống thôi." Sở Diệp thầm nghĩ: Có đối thủ Tiểu Ngân, nếu không cố gắng, rượu sẽ bị nó uống hết. Một người lớn mà tửu lượng thua một con ong thì nhục lắm.

Sở Diệp gấp tăng linh hồn lực, một hơi uống ba vò lớn, uống đến mức đầu óc quay cuồng.

Mất lý trí, hắn bắt đầu say xỉn ngông cuồng.

Tiểu Ngân say rượu thích lao đầu vào tường, Sở Diệp cũng vậy, múa may quay cuồng rồi đâm vào tường, còn cười toe toét bảo Lâm Sơ Văn sẽ biểu diễn Thiết Đầu công.

Lâm Sơ Văn muốn khống chế Sở Diệp (楚燁), nhưng lại bị đối phương ôm chặt lăn vài vòng trên đất.

Sở Diệp lúc say rượu lực khí mạnh kinh người, Lâm Sơ Văn muốn đẩy cũng không đẩy ra nổi.

Không thể thoát khỏi Sở Diệp, Lâm Sơ Văn định nhờ tiểu hồ ly trợ giúp.

Nếu là người khác đè lên người Lâm Sơ Văn, tiểu hồ ly sẽ cho rằng chủ nhân bị tấn công, sớm đã giương nanh múa vuốt rồi.

Nhưng kẻ "tấn công" Lâm Sơ Văn lại là Sở Diệp! Hắn thường xuyên dùng Cửu Vĩ Hồ Thảo (九尾狐草) chiều chuộng tiểu hồ ly, ngày thường có gì ngon vật lạ cũng không quên nó, sự cưng chiều của hắn với tiểu hồ ly còn hơn cả Lâm Sơ Văn. "Ăn của người ta thì khó chối từ", tiểu hồ ly đối với Sở Diệp ấn tượng cực kỳ tốt, nhìn hai người lăn lộn thành một đám, chỉ nghĩ là đang đùa giỡn, nên vẫy cái đuôi to ra vẻ thích thú.

Thấy hai người "chơi đùa" có vẻ vui, tiểu hồ ly còn chạy đến nhảy lên lưng Sở Diệp, tỏ ý muốn nhập hội cùng chơi.

Lâm Sơ Văn vốn định nhờ tiểu hồ ly giúp một tay, nhưng phản ứng của nó khiến hắn đành ngậm đắng nuốt cay.

"Đại mỹ nhân đẹp quá." Sở Diệp mở to đôi mắt say, nhìn chằm chằm Lâm Sơ Văn rồi bỗng dưng hôn lên người hắn mấy cái.

Lâm Sơ Văn nghe Sở Diệp gọi mình là đại mỹ nhân, cả người như bị điện giật, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ bực bội.

Bị hôn bất ngờ mấy cái, Lâm Sơ Văn xấu hổ đến toàn thân nóng bừng.

Hắn dùng hết sức đẩy Sở Diệp ra, nhưng tên này lại như đang nắm được món đồ chơi thú vị, nhất quyết không chịu buông tay.

Nhìn bộ dạng vô lại của Sở Diệp, Lâm Sơ Văn có ý định đấm hắn hai quyền, nhưng rốt cuộc không nỡ ra tay.

Sở Diệp như con mèo lớn, cứ cọ cọ vào người Lâm Sơ Văn. Hắn vật lộn cả buổi, mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn không làm gì được.

Lâm Sơ Văn cảm thấy, Sở Diệp lúc say giống như đứa trẻ đòi kẹo, khó chơi mà khiến người ta bất lực.

Tiểu hồ ly nhảy nhót một bên, càng khiến Lâm Sơ Văn tức không thở nổi.

Sở Diệp nghịch ngợm rất lâu, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.

Lâm Sơ Văn thấy Sở Diệp đã bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Sơ Văn, kêu lên một tiếng "chiu".

Lâm Sơ Văn thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của nó, trong lòng dâng lên ý muốn túm lấy đánh cho một trận.

Tiểu Ngân (小银) vốn cũng say rượu, nằm một góc ngủ say sưa. Sau khi Sở Diệp ngủ, nó lại tỉnh táo trở lại.

Tiểu Ngân bay loạng choạng đến trước mặt Lâm Sơ Văn, vỗ cánh phành phạch.

Lâm Sơ Văn trong lòng hoang mang, cảm thấy như bị đôi mắt đen nhánh của Tiểu Ngân nhìn thấu tim gan, càng thêm bối rối.

Tiểu hồ ly lại kêu "chiu" một tiếng, làm phiên dịch cho Tiểu Ngân: "Chủ nhân, Tiểu Ngân hỏi ngươi, tai ngươi đỏ thế, có phải bị muỗi cắn không?"

Lâm Sơ Văn mặt đen như mực, ấn ấn thái dương đang giật giật, cảm thấy nuôi Hồn Sủng (魂寵) thật là phiền phức, có lông hay không lông đều như nhau.

...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Sở Diệp cảm thấy hơi xấu hổ.

Hắn say rượu nên không nhớ rõ chuyện tối qua, nhưng vẫn lưu lại vài mảnh ký ức rời rạc.

Sở Diệp ngượng ngùng nói: "Đêm qua làm phiền ngươi rồi."

Lâm Sơ Văn lắc đầu: "Không sao."

Sở Diệp chú ý trên cổ Lâm Sơ Văn có mấy vết đỏ, lập tức đỏ mặt.

Hắn gãi đầu, đêm qua say quá, hình như đã cắn Lâm Sơ Văn, lúc đó mơ màng quá, chẳng biết vị thế nào.

Lâm Sơ Văn thấy Sở Diệp nhìn chằm chằm vào cổ mình, vô thức cúi đầu xuống.

"Đêm qua ngươi say, suốt buổi hát." Lâm Sơ Văn chuyển đề tài.

Sở Diệp ngẩn người: "Hát? Ta hát gì?"

Lâm Sơ Văn nghiêng đầu: "Ta kiếm tiền rồi, kiếm tiền rồi, không biết tiêu thế nào, ngồi xong Bôn Trì (奔驰 – xe Mercedes) lại lái Bảo Mã (宝马 – BMW), rảnh rỗi tắm xông hơi ăn tôm hùm, tay trái một con gà, tay phải một con vịt."

Sở Diệp: "..."

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp tò mò: "Bảo Mã là ngựa tốt sao? Còn Bôn Trì là gì? Ta chưa nghe nói qua Hồn Thú (魂兽) này?"

Sở Diệp: "..." Bảo Mã, Bôn Trì đâu phải Hồn Thú! "Bôn Trì với Bảo Mã cũng giống nhau."

Lâm Sơ Văn gật đầu: "Ồ, cũng là danh mã sao?"

Sở Diệp đáp: "Ừ, coi như vậy đi."

"Tắm xông hơi là gì?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp: "..."

Lâm Sơ Văn nghi hoặc: "Không thể nói sao?"

Sở Diệp cười khô: "Không phải không thể nói, chính là tắm rửa thôi."

"Đáng lẽ cũng nên tắm rửa rồi." Hai người ở trong hang núi nhiều ngày, người đã hôi hám. "Ngày ngày tắm xông hơi, ngươi muốn tắm rửa mỗi ngày sao? Chuyện này hình như không khó."

Tắm xông hơi với tắm rửa bình thường khác nhau, Sở Diệp mặt đỏ bừng, không biết giải thích thế nào, may mà Lâm Sơ Văn cũng không truy vấn thêm.

"Ngươi vừa gà vịt, vừa tôm hùm, có phải ngươi đói bụng không?"

Bị đôi mắt đen như hạt nho của Lâm Sơ Văn nhìn chằm chằm, Sở Diệp xấu hổ quay đầu đi, thầm nghĩ: Rượu vào lời ra! Say rồi nói bậy nói bạ, hình tượng tan tành!

Lâm Sơ Văn do dự: "Có cần ta bảo Tuyết Bảo đi săn chút thịt về ăn không?"

Sở Diệp: "Phiền phức quá..."

Lâm Sơ Văn lắc đầu: "Không phiền đâu."

Sở Diệp gật đầu: "Cũng được."

Mấy ngày đào quặng, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn chủ yếu ăn mật hoa, thỉnh thoảng nấu chút Linh Mễ (灵米) với thịt khô giải khuây. Đã lâu Sở Diệp không được ăn thịt tươi, thật sự muốn đổi khẩu vị.

"Ngoài hát, ta còn làm gì nữa không?" Sở Diệp khẽ hỏi.

Lâm Sơ Văn suy nghĩ: "Ngươi nói muốn biểu diễn Thiết Đầu Công (铁头功), còn muốn biểu diễn Hung Khẩu Toái Đại Thạch (胸口碎大石 – đại khái là để đá lên ngực cho người ta đập vỡ á)."

Sở Diệp: "..." Lại còn có chuyện này? Nghe đã thấy ngốc nghếch. "Thế ta có biểu diễn không?"

"Ngươi lấy đầu đâm vào tường, ta kéo ngươi lại." Lâm Sơ Văn đáp.

Sở Diệp: "..." May mà bị kéo lại, không thì đầu nứt máu chảy mất.

"Ngươi muốn thử nghiệm 'Hung Khẩu Toái Đại Thạch' sao?"

Lâm Sơ Văn (林初文) lắc đầu, đáp: "Ta không rõ nữa." Trong tửu thất này cũng chẳng có đá tảng nào, hắn nghi ngờ Sở Diệp (楚燁) đã ôm mình như một hòn đá.

......

Sau lần say xỉn đó, Sở Diệp không dám tùy tiện uống rượu nữa.

Tuy nhiên, ngày qua ngày, tửu lượng của hắn ngày càng khá hơn.

"Sơ Văn, ngươi xem đây là gì?" Khi đang ôm vò rượu uống, Sở Diệp bất ngờ phát hiện đáy một vò rượu dính một tờ giấy, tờ giấy bẩn thỉu, các góc đều rách nát.

Lâm Sơ Văn cầm tờ giấy xem xét, đột nhiên kích động: "Đây... đây là công thức Đoạn Hồn tửu (鍛魂酒)!"

"Quả nhiên là công thức sao?" Sở Diệp lẩm bẩm.

Chủ nhân động phủ này tính sao vậy? Thứ bảo bối này lại dán ngay dưới đáy vò rượu, nếu hắn không để ý, chắc đã xé ra làm giấy vệ sinh rồi.

"Không ngờ lại có được công thức." Đạt được lượng lớn Đoạn Hồn tửu đã khiến Lâm Sơ Văn vui mừng, nào ngờ còn có thể lấy được cả công thức.

"Công thức có thiếu sót không?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn lắc đầu: "Vận khí tốt, không thiếu." Dù giấy rách nát, nhưng chữ viết vẫn nguyên vẹn.

Công thức Đoạn Hồn tửu giá trị không thua kém công thức linh cấp hồn dược, nếu đem bán, ít nhất cũng phải mấy chục vạn kim tệ.

Sở Diệp nhìn công thức, nói: "Nguyên liệu thảo dược để ủ thứ rượu này nhiều thật! Quy trình ủ rượu cũng phiền phức quá."

Lâm Sơ Văn thở dài: "Vật quý giá như vậy, chế tác phức tạp cũng là lẽ đương nhiên." Bảo bối tốt đương nhiên không dễ dàng có được.

Trước đây Sở Diệp không cảm nhận được giá trị của Đoạn Hồn tửu, giờ mới biết quá trình ủ rượu phức tạp, khi uống lại càng trân quý hơn.

Sở Diệp ở lại tửu thất suốt ba tháng.

Ba tháng này, mỗi ngày hắn đều uống rượu, rèn luyện linh hồn lực, uống linh tuyền thủy, trong điều kiện tu luyện như vậy, tư chất linh hồn lực của hắn dần nâng cao, đạt đến yêu cầu mở cửa.

"Sắp đạt rồi." Lâm Sơ Văn nhìn chỉ số hiển thị trên cửa lớn nói.

"Rốt cuộc cũng sắp tới rồi!" Sở Diệp thở phào.

Nếu không đạt nữa, rượu sắp uống hết rồi.

"Với tư chất này của ngươi, nếu gia nhập tông môn, những đại tông môn chắc sẽ tranh giành nhau." Lâm Sơ Văn cảm thán.

Sở Diệp lắc đầu: "Ta thích cuộc sống tự do hơn."

Hắn làm sao có thể tùy tiện gia nhập tông môn? Nguyên chủ nhân chỉ có hạ phẩm tư chất, còn hắn lại có thượng phẩm, bị phát hiện có bí mật thì nguy to.

Hơn nữa, nhiều đệ tử tông môn phải trải qua khảo nghiệm "vấn tâm", tình huống của hắn không biết có thuộc đoạt xá hay không, một khi bị phát hiện, chắc chết không toàn thây.

Lâm Sơ Văn gật đầu: "Cũng phải." Gia nhập tông môn cũng có nhiều bất lợi.

"Còn thiếu chút nữa, có thể dùng cái này." Lâm Sơ Văn lấy ra một lọ Tẩy Phách Linh Dịch (洗魄靈液), trước đây dùng hai lọ huyết mạch giác tỉnh dược tề đổi được, giá trị một vạn kim tệ một lọ.

Ban đầu định dùng khi Sở Diệp đau đầu, nhưng giờ chỉ thiếu chút nữa, dùng để đột phá là vừa.

Tẩy Phách Linh Dịch hiệu quả rất tốt, phối hợp với linh tuyền thủy, linh hồn lực của Sở Diệp lại tăng lên đáng kể.

Mấy tháng nay ngày nào cũng uống rượu, Sở Diệp đã chán ngấy, thỉnh thoảng đổi vị khiến hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ.

"Dược tề không tệ." Sở Diệp nhấp môi nói.

Tẩy Phách Linh Dịch hiệu quả cực tốt, uống vào lập tức cảm thấy linh đài thanh minh, đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn.

Lâm Sơ Văn bình thản nói: "Một vạn kim tệ đấy." Dược tề đắt đỏ như vậy, tất nhiên phải có tác dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro