Chương 011: Hù chết người
Tiền lão gia cũng cảm thấy hôn sự giữa nhị tử và Thôi gia càng xứng đôi. Nhị tử nhiều lần tuyên bố ngoài Thôi Văn sẽ không cưới ai khác. Vả lại nhìn thế nào Thôi Văn cũng xuất sắc hơn song nhi nhà họ Lâm rất nhiều. Lãng nhi cưới được song nhi như vậy cũng không phụ tấm lòng mẫu phụ: "Vẫn là phu nhân có công, sinh cho Tiền gia ba người con. Đợi Thục nhi ở Thanh Lôi Tông đứng vững, Nhuệ nhi cũng có thể tiến thêm bước, Tiền gia chúng ta cũng sẽ trở thành gia tộc hạng nhất ở trấn thậm chí cả huyện."
So với tương lai Tiền gia, chút ân tình với Lâm Nguyên Hổ không đáng kể. Còn việc Lâm Nguyên Hổ từng nhắc tới Châu gia ở Lâm thành, trước kia hắn cũng từng nghĩ không biết Lâm Nguyên Hổ còn có tình nghĩa chủ tớ với Châu gia, có lẽ thông qua Lâm gia kết giao với Châu gia. Không ngờ sau khi Lâm Nguyên Hổ phu thê qua đời cũng không thấy người Châu gia xuất hiện. Châu gia là nhà như thế nào, ai biết được Nguyên Hổ huynh đệ có phạm tội gì mới bị đuổi đi không, nếu không nương tựa dưới trướng Châu gia sao bằng sống ở thôn Khúc Điền. Có lẽ Nguyên Hổ huynh đệ chỉ muốn mượn danh chủ cũ để nâng cao giá trị song nhi của mình. Nghĩ vậy Tiền lão gia lại không cảm thấy có lỗi với Lâm Nguyên Hổ nữa.
Lâm thành tuy cách xa nơi này, nhưng muốn dò la tin tức vẫn có thể làm được. Tiền gia phu phụ tự nhận đã nắm rõ lai lịch Lâm gia, cho rằng Lâm Nguyên Hổ muốn mượn thế lực cũ của Châu gia hoàn toàn là chuyện hoang đường. Tiền phu nhân cũng nghĩ tới tầng này, nàng cho rằng đợi một thời gian tùy tiện gả song nhi nhà họ Lâm đi, hắn có thể thoát khỏi lòng bàn tay nàng? Dù có chuyện gì về Châu gia Lâm thành, cũng đều trong tầm kiểm soát của nàng.
Tiền gia nhị thiếu gia Tiền Thượng Lãng nghe Tiền quản gia báo cáo, quả nhiên rất vui, ném cho hắn một thỏi bạc liền chạy ra ngoài: "Đây là thưởng cho ngươi, ta đi tìm Văn nhi báo tin vui." Còn song nhi nhà họ Lâm kia, trong mắt hắn, không xứng đáng xách giày cho Thôi Văn, ngay cả khuôn mặt cũng mơ hồ trong trí nhớ, nghĩ cũng biết lớn lên ở nông thôn chắc nuôi nấng tiểu gia tử khí không ra gì.
***
Lâm Văn hoàn toàn không biết âm mưu của Tiền gia, càng không biết Tiền gia muốn nắm hôn sự của hắn trong tay. Nhưng dù biết cũng chỉ cười khẩy, Tiền gia là ai mà hắn phải nghe theo sự sắp đặt của họ.
Sau bữa tối, Lâm Văn đảm nhận việc nhà, đuổi Lâm Võ ra sân luyện võ. Trong ký ức nguyên thân, Lâm phụ sáng tối đều dẫn Lâm Võ ra sân tập luyện, ngay cả ba năm dưỡng thương cũng không lơ là dạy dỗ Lâm Võ, rõ ràng kỳ vọng rất lớn vào cậu. Vì vậy Lâm Võ hiện tại tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã là Võ Đồ cấp ba, nhưng ngoại trừ trưởng thôn Điền và người nhà, ít ai biết được. Lâm Văn nghĩ, đây cũng là cách Lâm phụ bảo vệ Lâm Võ.
Thế giới này, không có thực lực đồng nghĩa với việc không bao giờ có nhân phẩm và địa vị. Người bình thường bị võ sĩ đánh chết cũng không cách nào truy cứu hung thủ. Lâm Văn đào sâu ký ức đã bị nguyên thân lãng quên, giật mình toát mồ hôi lạnh. Ai dám đảm bảo cả đời không đắc tội những nhân vật đó? Vì vậy hắn càng mong đợi Vạn Thông Bảo mà tiểu đồng đã nhắc tới.
Lâm Võ không cãi lại Lâm Văn, yên lặng ra sân luyện võ, nghĩ rằng nếu Lâm Văn không dọn dẹp, đợi hắn luyện võ xong sẽ tự làm. Lâm Văn dọn dẹp xong thấy Lâm Võ đang tập trung luyện tập, không làm phiền, tự dùng nước nóng trong nồi rửa qua, thêm chút nước lạnh vào và để lại củi trong bếp, đợi Lâm Võ dùng nước nóng sau.
Để lại đèn dầu ở phòng khách, Lâm Văn mò mẫm vào phòng mình. Phòng của hắn là phòng của Lâm gia phu thê ngăn ra, vốn diện tích không nhỏ, nên dù là phòng nhỏ cũng không kém phòng riêng của Lâm Vũ là bao, nội thất còn tinh xảo hơn.
Kết quả vừa vào phòng, nhìn thấy hai điểm sáng xanh lè trong căn phòng tối om, suýt nữa hắn đã hét lên, sau đó mới nhận ra có lẽ là con... rắn đột nhiên xuất hiện trên giường. Nhìn kỹ lại, quả nhiên là nó, lúc vội vã rời phòng hắn đã không để ý tới con rắn, giờ nó cuộn mình ngẩng đầu, đôi mắt rắn lạnh lẽo phát sáng nhìn chằm chằm hắn, hù chết người!
[Chi3Yamaha] Võ hay Vũ đều là một nha mấy ní. Làm biếng sửa wớ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro