Chương 053: Không có giới hạn

Lâm Văn (林文) xem xong náo nhiệt liền trở về, Lâm Vũ (林武) ở lại xem nhà thôn trưởng và đội săn bắn có cần giúp đỡ không, đối với Lâm Vũ mà nói, đội săn bắn tương đương với nhà thứ hai của hắn, tình cảm vô cùng sâu đậm.

Tối về Lâm Vũ vui vẻ nói: "Ca, Chương đại ca và Hàm đại ca muốn ở lại thôn chúng ta một thời gian, ca, Chương đại ca dạy ta rất nhiều thứ, ngày khác chúng ta mời họ ăn cơm nhé."

Hả? Lâm Văn đột nhiên cảm thấy phong cách chuyển biến quá nhanh, ngạc nhiên hỏi: "Chiều nay ngươi còn gọi Chương đại nhân Hàm đại nhân, sao bây giờ đã gọi đại ca rồi?"

Lâm Vũ cắm đầu bên cạnh ca ca hưng phấn kể chuyện sau đó, Lâm Văn trở về thôn trưởng cũng bảo dân làng tụ tập trong sân tản đi, mỗi người về nhà, chỉ lưu lại đội săn bắn và Lã Dược Sư (吕药师) ở đó, Lâm Vũ ban đầu đi theo Lã Dược Sư giúp chăm sóc người bị thương, sau đó hai vị đại nhân kia cũng tham gia vào, trong đó Hàm đại nhân giúp chăm sóc thương binh, Chương đại nhân thì rất hứng thú hỏi thăm tình hình của Lâm Vũ và đám thiếu niên dự bị đội, còn ra tay chỉ điểm một hai, hắn là người thẳng thắn, chủ động bảo đám thiếu niên này đổi xưng hô gọi hắn là Chương đại ca, nói hắn so với bọn họ cũng không hơn bao nhiêu tuổi.

"Ca, nguyên là Hàm đại ca cũng là Linh Đan Sư (灵丹师), hoàn toàn không giống với hai người kia, hắn lấy ra dược thương hiệu quả đặc biệt tốt, và nghe nói tình hình của Trường Sinh thúc (长生叔), đặc biệt tặng một bình dược thương, Lã Dược Sư nói, dược mà Hàm đại ca lấy ra đều là linh dược (灵药) hiệu quả rất tốt, ca, nếu Hàm đại ca nguyện ý dạy ca thì tốt biết mấy." Lâm Vũ trong lòng nổi lên ý nghĩ.

Lâm Văn cũng muốn tiếp xúc nhiều hơn với người như vậy, nghĩ một lúc nói: "Mời người ta ăn cơm được, nhưng không thể dùng thịt thú mà Ô Tiêu (乌霄) bắt được để nấu, và không biết người ta có thích không, thôi được, ngày mai Tôn thúc (孙叔) đi trấn mua sắm nhờ Tôn thúc mua dùm một miếng thịt về, ta nấu xong ngươi mang đến nhà thôn trưởng."

Lâm Vũ nghĩ một cái cũng đúng, mình chỉ lo vui vẻ, quên mất trong nhà có một số bí mật không thể để người khác biết, nhất là hiện tại trong thôn còn có ngoại lai mang ý đồ khác, vẻ mặt hưng phấn giảm bớt nhiều, nói: "Ca, ta biết rồi, một lúc nữa ta cầm bạc đến nhà Tôn thúc nói một tiếng."

Chưa đợi Lâm Vũ đến nhà họ Tôn, Tôn Khánh (孙庆) tối chạy đến, mang cho hai anh em một tin giật mình, và tin này đã lan truyền khắp thôn.

"Ngươi nói đại phòng bên đó đưa Lâm Mai đến hầu hạ Phùng Dược Sư rồi?!" Lâm Văn kinh ngạc, cái "hầu hạ" này không phải ý nghĩa mà hắn hiểu chứ?

Tôn Khánh tức giận nói: "Các ngươi không biết mẹ Lâm Hào trong thôn nói thế nào, bà ta nói Phùng Dược Sư thích con gái bà ta nên đặc biệt đòi đi, nói đợi trở về trấn sẽ cho Lâm Mai một danh phận, mẹ ta nói, mẹ Lâm Hào đơn giản tự xem mình là nhạc mẫu của Phùng Dược Sư, không kiềm được mà khoe khoang."

Lâm Vũ cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, cùng ý nghĩ với Lâm Văn: "Lâm Mai nó mới bao nhiêu tuổi? Bá mẫu sao có thể làm như vậy?" Dù Lâm Mai vốn dĩ quan hệ với hai anh em không tốt, nhưng nó rốt cuộc là đường muội của hắn, trong mắt Lâm Vũ nó còn chưa đến tuổi lấy chồng chứ.

"Vì vậy rất nhiều người trong thôn đang chửi mẹ Lâm Hào hành hạ con gái mình, còn chửi Lâm Hào cũng là đồ mất dạy, cả nhà họ từ gốc rễ đã thối nát." Tôn Khánh lộ ra vẻ khinh miệt, lại mau chóng nói, "Mẹ ta bảo ta đến nói với các ngươi, bảo các ngươi đừng nhúng tay vào chuyện của đại phòng, nói gì cũng đừng thèm đếm xỉa họ, tránh làm hỏng thanh danh của mình, họ không cần mặt, chúng ta còn phải sống tiếp ở Khúc Điền Thôn."

Lâm Vũ ban đầu tức giận muốn xông đến đại phòng chửi một trận, lúc trước đại phòng quá đáng như vậy, phụ thân cũng không muốn cắt đứt quan hệ với họ, chỉ vì họ còn quan hệ huyết thống, gia gia thường nói gãy xương còn liền gân, trong lòng phụ thân chưa hẳn không có ý nghĩ như vậy, vì vậy vẫn hy vọng đại phòng và Lâm Hào có thể có thành tựu, nhưng hiện tại họ làm như vậy, nếu để phụ thân dưới suối vàng biết được cũng sẽ tức giận lắm.

Lâm Vũ tức giận ngực phập phồng, mắt đỏ ngầu.

Lâm Văn nhăn mày, hỏi: "Lâm Mai tự nguyện đi? Tình hình bên Phùng Dược Sư có bị lộ ra không?"

Hắn lo lắng đừng có gây ra nhân mệnh, huống chi Lâm Mai tuổi còn nhỏ thật sự hiểu được nhiều như vậy, Hoàng thị và Lâm Hào chẳng lẽ không hiểu? Thậm chí còn khoe khoang trong thôn? Loại thân nhân như vậy đơn giản không có giới hạn.

Tôn Khánh nói: "Mẹ ta dò hỏi qua rồi, nghe nói Lâm Mai xách đồ ăn đi cùng Lâm Hào, còn ăn mặc lố lăng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro