why?

Ngày hôm đó, Jimin cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt. Mọi thứ cứ như quay về con số 0. Mỗi lần cậu vô tình nhìn thấy Yoongi từ xa, không phải là anh ấy bước đến, mà là anh quay lưng và vội vàng đi mất. Như thể có một lực kéo vô hình nào đó khiến Yoongi không thể đối diện với Jimin, dù chỉ là một ánh mắt.

Jimin không thể tin vào mắt mình. Mỗi lần như vậy, trái tim cậu lại thắt lại, đau đớn. Dường như tất cả những gì đã qua, những gì đẹp đẽ, những gì ấm áp đều không còn ý nghĩa với Yoongi nữa.

Cậu đứng dưới bóng cây lớn ở sân trường, tầm mắt dõi theo Yoongi đang nhanh chóng khuất sau góc hành lang. Lần này, cậu thấy rõ hơn bao giờ hết: Yoongi không chỉ tránh mặt, mà còn tránh mặt một cách có chủ đích.

“Là mình làm gì sai sao?” – Jimin tự hỏi, lòng chua xót. Cậu đã không làm gì ngoài việc mỉm cười và yêu thương Yoongi một cách chân thành.

Cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng như một thứ gì đó không thể thở ra. Cậu không hiểu, không thể hiểu nổi tại sao Yoongi lại tránh né cậu đến mức này. Những khoảnh khắc trước đó, những hành động ấm áp, những lần Yoongi lo lắng cho cậu chẳng lẽ chỉ là một trò đùa sao?

Mắt Jimin đỏ lên, nhưng cậu không để cho mình khóc. Không thể. Cậu đã khóc quá nhiều rồi.

“Tại sao lúc đó mình lại làm hành động ngu ngốc ấy chứ?” – Yoongi tự hỏi mình, lặng lẽ đứng từ xa quan sát Jimin. Câu hỏi đó không ngừng văng vẳng trong đầu anh, giống như một vết thương không thể nào lành lại. Tại sao anh lại để mọi thứ trở nên như thế này? Anh đã làm sai gì? Tại sao lại tránh mặt Jimin?

Và, trong cái khoảnh khắc Yoongi nhìn thấy Jimin đứng đó, lạc lõng và đau đớn, anh lại không thể tiến đến gần hơn, không thể làm gì ngoài việc quay lưng.

Cái sự lạnh nhạt mà anh thể hiện chỉ khiến cả anh và Jimin đều cảm thấy một nỗi cô đơn khủng khiếp, một khoảng trống giữa hai người mà chẳng ai có thể lấp đầy.

Vậy là Yoongi cũng đứng đó, với câu hỏi chưa bao giờ có lời giải đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro