Chương 101
Kobayashi Yuu ban đầu tính toán lần này hành động hẳn là có thể nhẹ nhàng chút, rốt cuộc thì Edogawa Conan cùng Hattori Heiji đều là trẻ vị thành niên nên chắc chắn không được vào rạp, Mori Kogoro sau khi say rượu xong thì bị đau lưng không dậy nổi, nằm trên giường kêu khổ thấu trời.
Thiếu mấy vị thám tử này, chỉ có Đội Điều tra Tội phạm Số 2 cùng Matsuda Jinpei ở đây, vậy cô còn ứng phó được.
Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra thì thôi, hễ có là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vai chính trên người phảng phất sinh ra đã mang theo radar cảm ứng, gần như chỉ ngồi nghỉ ngơi một lát ở quán cà phê ven đường, cũng có thể gặp phải nhân vật mấu chốt của vụ án.
Hành động bắt giữ quái trộm Cinderella lúc này không chen chân vào được, liền tiếp tục dẫn mọi người du ngoạn Osaka, giữa trưa ánh mặt trời quá gắt, liền tùy tiện vào một quán cà phê, gọi mấy ly nước đá giải nhiệt.
Edogawa Conan một ly cà phê đá còn chưa uống được mấy ngụm, vị khách ở bàn bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, đi tới chào hỏi Mori Ran.
"Ran, là Ran sao?" Người phụ nữ tóc đỏ, ngũ quan sâu nét, nhìn kỹ trong ánh mắt lại thấp thoáng vài phần vẻ đẹp phương Đông, trông như con lai.
Thấy Ran nhìn lại, vẻ chần chừ không xác định ban đầu của cô ta dịu xuống, cười nói: "Quả nhiên là em, sao lại trùng hợp đến Osaka vậy, còn Shinichi đâu?"
Mori Ran rất nhanh nhận ra đối phương, năm trước cùng Shinichi và bác gái Yukiko cùng đi New York Mỹ xem nhạc kịch Broadway "Golden Apple", trong số diễn viên có không ít là bạn bè mà Fujimine Yukiko kết giao trước khi giải nghệ, bao gồm cả Emily · Jones này.
Yukiko thường xuyên dẫn hai người ra sau cánh gà, bởi vậy các diễn viên đối với đôi thanh mai trúc mã này ấn tượng sâu sắc.
"Shinichi bận phá án rồi, tem cũng không biết cậu ấy ở đâu," Ran không để ý đến vẻ mặt của Conan, vội vàng nhường một chỗ cho cô ta, "Cô đến Nhật Bản khi nào vậy?"
Biết được đối phương lại là nữ diễn viên chính trong vở nhạc kịch 《Bá tước Monte Cristo》 mà họ vừa xem hai ngày trước, cảm thấy thật sự quá trùng hợp!
Một vở nhạc kịch chủ yếu có nhiều vai chính, đương nhiên không chỉ có một người, sẽ căn cứ vào sự thay đổi của buổi diễn, mà buổi họ xem là Toyama Kazuha mua vé, cho nên Ran mới không biết chuyện này.
Các cô gái lập tức cảm thấy hứng thú, cùng Emily trò chuyện vài câu về cốt truyện, người sau thấy ánh mắt lấp lánh của họ, buồn cười: "Đêm nay là tôi lên sân khấu, còn sớm mới đến giờ diễn, các em có muốn ra hậu trường xem thử không?"
"Có thể sao!" Kazuha lập tức hưng phấn lay cánh tay Hattori Heiji.
Thám tử miền Tây vốn dĩ buồn bực vì không thể tham gia vào vụ án, lúc này cũng tỉnh táo tinh thần, cùng Kudo lặng lẽ trao đổi ánh mắt hiểu ý mà không nói ra —— có thể trà trộn vào được rồi!
Ngay cả Sonoko cũng kích động mong chờ được chụp ảnh chung với nam diễn viên đẹp trai, chỉ có Kobayashi Yuu, trong lòng khổ sở, trên mặt còn không thể biểu hiện ra ngoài.
Ban đầu tối nay dự định là đi khu trượt tuyết trong nhà ở Osaka, mấy người bọn họ vốn dĩ là quen nhau ở khu trượt tuyết, rất có ý vị thăm lại chốn cũ.
Tiện thể để Kobayashi Yuu luyện tập kỹ thuật trượt tuyết, trong mấy người thì cô trượt tệ nhất, Kazuha ít nhất có thể trượt vững một đoạn, còn cô thì ngay cả người mới học cũng không tính, thuộc loại vừa đứng lên ván trượt tuyết đã có thể ngã.
Kobayashi Yuu nghĩ khu trượt tuyết nhiều người như vậy, hơn nữa cô khẳng định cũng chỉ có thể đi bộ ở đường trượt sơ cấp, chơi không cùng với những người khác được, dù lén rời đi một tiếng, chắc cũng không bị phát hiện.
—— cũng tại cô với môn trượt tuyết này thật sự không hợp, chỉ muốn trốn tránh việc ngã lên ngã xuống, ăn cả một miệng tuyết nhân tạo.
Nhưng hiện tại tất cả mọi người chen chúc ở rạp hát, cô nên tìm cớ gì để biến mất một khoảng thời gian đây!
Edogawa Conan, Hattori Heiji, Matsuda Jinpei…… Nhiều cặp mắt sắc bén nhìn như vậy, bị theo dõi một lần, những hành động sau đó đều khó khăn gấp bội.
Chứng cứ hành động trước đó không có ở hiện trường đều rất cứng, tạm thời không gây ra nghi ngờ, nhưng Kobayashi Yuu tin tưởng, chỉ cần cô lúc này bị theo dõi, những người này lập tức có thể xâu chuỗi tất cả tiền căn hậu quả lại!
Nên làm gì bây giờ đây……
Nỗi phiền não trong suy nghĩ của cô bay được một nửa, đã bị một tiếng nghi ngờ không mấy thân thiện cắt ngang, là từ cái bàn ngồi phía trước Emily.
Người đàn ông có vóc dáng lực lưỡng, vì lớp trang điểm quá đậm nên ban đầu khó nhận ra. Mãi đến khi cất tiếng nói, mọi người mới nhận ra đó là diễn viên Takata, người thủ vai "Fernand" trong vở nhạc kịch. Lúc này, anh ta nhíu mày tỏ rõ sự không tán thành:
“Đây đâu phải trò chơi trẻ con. Hậu trường là khu vực quan trọng như vậy, sao có thể để lũ trẻ con tùy tiện ra vào? Nhỡ làm hỏng đạo cụ, rối tung bối cảnh thì ai chịu trách nhiệm?”
Lời anh ta nói kỳ thực cũng không phải hoàn toàn vô lý, nhưng đoàn kịch chỉ quy định rõ ràng bằng văn bản không được mang phóng viên linh tinh vào hậu trường, còn bạn bè đến tặng hoa chúc mừng thì không sao cả.
Không cần Kobayashi Yuu mấy người mở miệng, Emily đã phản bác trước, lại còn thêm một câu bọn họ quen biết với Fujimine Yukiko đại danh đỉnh đỉnh.
Ba người ở bàn kia nhìn họ với ánh mắt tức khắc khác hẳn, người đàn ông nghi ngờ sắc mặt không mấy đẹp, hừ một tiếng, làm như vẫn không phục, lại không nói gì nữa.
Chờ anh ta đi vệ sinh, một người đàn ông trẻ tuổi khác — trên mặt lấm tấm vài nốt tàn nhang nhạt — gõ nhẹ mặt bàn, mỉm cười nói thẳng:
“Trước buổi diễn, Takata nhận tiền của một phóng viên, định dẫn người ta vào hậu trường. Kết quả bị phát hiện, bị mắng một trận nên thân.
Giờ tâm lý chưa cân bằng, các em đừng để bụng, cứ thoải mái tham quan đi.”
Mọi người: ……
Sao có thể không để bụng chứ!
Sau đó tổng cộng mười người, khí thế không nhỏ mà đi về phía hậu trường nhà hát, vừa bước vào đã bị đạo cụ lòe loẹt và bối cảnh hoa lệ làm choáng ngợp.
Lúc này vẫn chưa đến thời điểm thực sự bận rộn, nhân viên công tác tản mác ở khắp nơi bảo dưỡng đạo cụ, thấy đám thiếu niên thiếu nữ tò mò vây lại đây, đều tốt bụng giải thích cho họ, còn biểu diễn một lần cơ quan sân khấu mà họ tự hào.
Các cô gái xem đến mới lạ không thôi, lại chạy tới trò chuyện với các diễn viên, còn hai vị thám tử học sinh thì quan sát khắp nơi, ánh mắt không ngừng hướng về phía phòng nghỉ của đoàn kịch nước ngoài đối diện.
Nhìn chung, tuy giữa các diễn viên có đôi chút căng thẳng ngấm ngầm, nhưng bầu không khí tổng thể vẫn khá hòa nhã.
Nhưng đợi đến khi muốn hóa trang thay quần áo, mọi người lại không tìm thấy Takata, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy.
Đành phải thay đổi trình tự hóa trang để người sau lên trước, tất cả nhân viên công tác đều rất vội, diễn viên hóa trang xong lại không thể tùy tiện đi lại, Edogawa Conan mấy người liền chủ động xin đi tìm người.
Kobayashi Yuu tranh thủ thời gian đi trang bị chút đồ nghề quái trộm, nửa đường liền nghe thấy tiếng thét chói tai hỗn hợp của Ran, Sonoko, Kazuha, bước chân đột nhiên khựng lại, hướng chỗ tiếng thét chạy như bay, nhanh hơn hai tên thám tử trung học một bước đến hiện trường.
Đó là một gian phòng chứa đồ lặt vặt, bên trong chất đống rất nhiều thùng lớn, là đoàn kịch dùng để đựng đạo cụ khi đi diễn tỉnh, trước mắt cơ bản đều trống không.
Cái thùng duy nhất không trống, bên trong cuộn tròn một thi thể nửa khô với vết máu ở ngực, đúng là Takata không thấy bóng dáng.
Đại khái là các cô gái tìm được nơi này, cảm thấy đã đến rồi, liền tùy tay nhấc cái thùng gần cửa nhất lên.
Ai ngờ vận may "quá tốt", mở thùng nào cũng trúng ngay thùng có thi thể.
Hơn nữa thực vừa khéo chính là, Đội Điều tra Tội phạm Số 2 từ Sở Cảnh sát Đô thị Tokyo vượt khu vực đến đang bận việc ở đoàn kịch bên cạnh, cảnh sát địa phương cũng không thể không có động thái gì, Hattori Heizo liền phái cảnh sát Otaki đến hỗ trợ trước.
Bởi vậy bên này vừa xảy ra án mạng, bên kia liền lập tức nhận được tin báo, không chút chậm trễ.
Xảy ra án mạng, nhà hát trực tiếp bị phong tỏa, tất cả buổi diễn tối hôm đó đều bị hủy bỏ, khiến một số khán giả đã vào rạp oán giận không thôi.
Kobayashi Yuu nhìn đám khán giả sôi nổi dồn về chỗ đổi vé đòi tiền chen chúc như ga tàu hỏa thời kỳ xuân vận, da đầu tê dại, thầm nghĩ nếu đây là sản nghiệp của nhà mình, vậy thì không mệt chết mới lạ!
Càng mệt là đoàn kịch, xem náo nhiệt đại khái là bản tính con người, không riêng gì diễn viên đoàn kịch nước ngoài bên cạnh thò đầu qua xem, ngay cả cảnh sát Nakamori cũng đến hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta hiếm khi gặp phải thời khắc quái trộm và án mạng đụng nhau, lúc này cũng có chút do dự: Quái trộm Cinderella có còn đến không nhỉ?
Thư báo trước mà thám tử giải mã ra ám hiệu cũng không viết thời gian cụ thể, chỉ chỉ định là "trong lúc biểu diễn", nhưng hiện tại buổi diễn đều bị hủy bỏ rồi!
Người này trước giờ cứ thích hứa hẹn "lần sau nhất định", lỡ đâu lần này chỉ lên sân khấu trưng bày kỹ năng cho oai, rồi phút chót hủy kèo thì sao?
Kobayashi Yuu thì lại vui vẻ, oa, có thể đục nước béo cò rồi!
Sau đó cô kìm nén khóe miệng xuống.
Không được, đã có người chết, chuyện bi thương như vậy, không khí nghiêm túc thế này, vui mừng quá rõ ràng thì không hay.
Matsuda Jinpei nghe tin đến —— đây thuộc về vụ án của Đội Điều tra Tội phạm Số 1 mới là nghiệp vụ của anh —— khi đến hiện trường, nhìn thấy Kobayashi Yuu mím môi, vẻ mặt có vẻ rất ngưng trọng.
Nhưng tầm mắt hơi dời lên, đuôi lông mày và đôi mắt hạnh kia dường như lại không phải là có chuyện gì, ánh mắt lưu chuyển giữa chừng lộ ra vài phần nhẹ nhàng.
Matsuda Jinpei hiếm khi cảm thấy có chút không được tự nhiên, phảng phất đột nhiên không biết tay chân nên đặt ở đâu mới thích hợp nhất.
Thực mâu thuẫn chính là, rõ ràng như vậy, lại liếm liếm răng nanh, cơ thể rất thành thật mà đi qua.
Bất quá mới bước ra một bước, Kobayashi Yuu đã ngẩng đầu nhìn thấy anh, linh hoạt xuyên qua đám người chen chúc, trong chớp mắt đã đến trước mặt.
"Cảnh sát Matsuda!" Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhạt đi trên quần áo đối phương, vừa lòng cong lên khóe môi, ngẩng cằm nhìn sang, đùa cợt nói:
"Không chỉ có Đội Điều tra Tội phạm Số 2 vượt khu vực bắt người, ngay cả Đội Điều tra Tội phạm Số 1 cũng phải tranh giành vụ án sao?"
Matsuda Jinpei nhướn mày: "Em cảm thấy tôi giống người sẽ chủ động tăng ca sao?"
Nghe vậy, Kobayashi Yuu nhìn quanh vị trí nhà hát một chút, nhìn anh chớp mắt: Anh xuất hiện ở chỗ này, chẳng phải đã là đang tăng ca rồi sao?
"…… Cái này không phải chủ động!"
"Hưm, phải không?" Kobayashi Yuu không quá tin, nếu không phải bản thân anh cảnh sát tóc xoăn không mấy bài xích chuyện này, dù là mệnh lệnh trực tiếp của cấp trên, anh ta phỏng chừng cũng sẽ quay đầu bỏ đi, chẳng thèm phản ứng.
Điều này cho thấy dù cả ngày ngoài miệng không tình nguyện, nhưng khi thực sự cần anh ta ra tay thì vẫn sẵn lòng.
Thấy Matsuda Jinpei ngáp một cái, lòng cô khẽ động, "Cảnh sát Matsuda ở trong nhà còn đeo kính râm sao?"
"Thói quen."
"Nhưng anh trước đó không đeo, là vừa rồi mới lấy ra." Khi Kobayashi Yuu ngẩng đầu, còn rõ ràng nhìn nhau với đôi mắt xanh thẳm kia, kính râm là khi cô chen qua mới đeo vào.
"……" Matsuda Jinpei nghiến răng sau, cái tên này sao cứ nhất định phải hỏi cho ra lẽ vậy.
Kobayashi Yuu có thể đoán được đại khái là chuyện gì, liền rất dày da mặt mà khoe khoang: "Có phải hay không bởi vì da của em trắng đến phát sáng làm lóa mắt anh, cho nên anh cần thiết phải đeo kính râm mới có thể mở mắt nhìn em đúng không nè?"
Cô chờ đối phương phản bác, như vậy là có thể tung ra câu tiếp theo.
Kết quả một lát trôi qua cũng không có tiếng động gì, phảng phất như bị cam chịu vậy.
…… Cô vốn tưởng sẽ bị mắng mới nói như vậy, anh không nói tiếp, chẳng phải có vẻ như cô đang tự biên tự diễn, nói những lời tình tứ sến súa sao!
Gương mặt Kobayashi Yuu hơi nóng lên, ánh mắt ám chỉ Matsuda Jinpei nói gì đó, bây giờ thực sự rất xấu hổ.
Matsuda Jinpei nghiêng đầu đánh giá, khẽ ho một tiếng, "Rất trắng."
Kobayashi Yuu: ……
Tuy rằng không phải lần đầu tiên được đối phương khen, nhưng sao lại cảm thấy so với trước kia, có chút vi diệu khác biệt?
Cô thậm chí lùi lại nửa bước, lập tức đi đến bên cửa sổ, nhìn xem hôm nay mặt trời có phải mọc đằng tây không.
Sao anh cảnh sát tóc xoăn lại vô duyên vô cớ khen mình đẹp!
----------------------------------
Matsuda: (điều động toàn bộ năng lực ngôn ngữ, căng da đầu khen một câu)
Kobayashi: Cảnh giác.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro