Chương 102
Không đợi Kobayashi Yuu cẩn thận suy nghĩ xem Matsuda Jinpei có cái gì đó khiến cô cảm thấy kỳ lạ, Edogawa Conan đã từ bên cạnh "lướt" tới.
Đến gần mới thấy cậu nhóc ngồi trên vai Hattori Heiji, nhưng vì người vây xem quá đông, mà Hattori lại không cao lớn lắm, trông cứ như thám tử nhí đang bập bềnh giữa đám đầu người chen chúc.
Hai người cùng cúi đầu trầm tư một kiểu, cứ thế nhìn thẳng đi vào giữa Kobayashi Yuu và Matsuda Jinpei trên lối đi nhỏ hẹp, vừa ngẩng đầu lên liền không khỏi giật mình.
Hattori cảm thấy hôm qua vừa bị nói cho cứng họng, đột nhiên lại gặp phải, không khỏi hơi nóng mặt.
Edogawa Conan thì thầm nghĩ, lại gặp Kobayashi và cảnh sát Matsuda đang trò chuyện, quan hệ của họ hình như còn tốt hơn mình tưởng?
Đối diện với ánh mắt sắc bén sau cặp kính râm, lại nhớ đến tối nay vốn định mượn cớ tham quan hậu trường để âm thầm quan sát mục đích của quái trộm, hai người không khỏi cảm thấy chột dạ.
Nhưng nghĩ đến giờ phút này họ xuất hiện ở đây là vì điều tra án mạng, thế là lại tự tin thẳng lưng.
—— Chúng ta đâu phải trộm đến làm chuyện xấu, chúng ta là quang minh chính đại đến phá án!
Sau một hồi tự động viên tinh thần, ngược lại khiến Kobayashi Yuu nhìn với ánh mắt nghi ngờ, tâm trạng của Matsuda Jinpei trước mắt cũng chẳng tốt đẹp gì.
Anh một bên trong lòng thầm trách cái tên Hagi kia lừa người, chẳng có tác dụng gì.
Một bên lạnh lùng nói trúng tim đen: "Không có yêu cầu hỗ trợ từ cảnh sát, dù là thám tử cũng không thể chạy loạn ở hiện trường vụ án, đặc biệt là trẻ vị thành niên."
Ngành thám tử vốn dĩ đã ở trong vùng xám, theo dõi, chụp lén, hack... những hành vi này hoàn toàn không thể công khai, bình thường rất khó hợp tác với cảnh sát, trừ phi năng lực xuất chúng như Holmes, mới có thể dựa vào thân phận thám tử tư vấn mà liên tục được cảnh sát nhờ giúp đỡ.
Đám thám tử nổi tiếng lại có thể tự nhiên ra vào hiện trường giết người, ngoài trình độ chuyên môn được công nhận ra, còn bởi vì Mori Kogoro từng là cảnh sát, bố mẹ của Kudo Shinichi có mối quan hệ sâu xa với giới cảnh sát.
Hattori Heiji: 《Bố cảnh sát trưởng của tôi》.
Họ tự nhiên tạo cho cảnh sát một cảm giác tin tưởng.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không có được sự tự do như vậy.
Matsuda Jinpei không phủ nhận trình độ và đặc quyền của Hattori Heiji, ánh mắt chỉ dời về phía cậu học sinh tiểu học trên vai cậu ta.
Bị đôi mắt phảng phất có thể nhìn thấu tất cả nhìn, lưng Edogawa Conan lạnh toát, thoáng chốc cảm thấy mình dưới ánh mắt như vậy không chỗ nào che giấu.
Cậu bé vô ý thức nắm chặt tóc sau gáy của người bạn thân, khiến đối phương đau đến nhe răng trợn mắt.
Conan nghe thấy người phía dưới hít một hơi, ngón tay vội vàng buông lỏng một chút, kẹp lấy một nắm tóc ngắn kéo nhẹ về hướng khác, ý bảo mau chóng rút lui, nếu không sẽ chịu không nổi!
Hattori Heiji ngầm hiểu, móc điện thoại ra, "Á á á, cảnh sát Okita nói phát hiện manh mối mới rồi, chúng ta nhanh lên trở về xem!"
Kỹ thuật diễn hơi khoa trương, nhưng ngữ điệu và biểu cảm của người vùng Kansai vốn phong phú, bởi vậy thế nhưng không có gì gượng gạo.
Đôi bạn thám tử gần như trốn chạy rời đi, tiện thể kéo Kobayashi Yuu đi theo, nói là Ran và Sonoko đang tìm cô.
Kobayashi Yuu nói được một nửa bị cắt ngang, tình huống này cũng không thể tiếp tục, vì thế tiếc nuối thở dài, ba bước quay đầu một lần.
Mấy năm nay cô cao lên rất nhiều, năm nay chiều cao dừng lại ở 1 mét 65, nhưng ở giữa một đám diễn viên nhạc kịch nước ngoài có yêu cầu rất cao về ngoại hình, phần lớn đều cao lớn, cô thậm chí có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh xắn.
Vì thế khi quay đầu lại nhìn còn phải nhón chân một chút mới có thể thấy mái tóc xoăn tự nhiên cao hơn đám người một đoạn của anh cảnh sát.
Matsuda Jinpei chỉ nhìn thấy đỉnh đầu xù xì của Kobayashi Yuu thỉnh thoảng nhảy vào tầm mắt, rồi lại biến mất, sau đó ở xa hơn một chút lại nhảy lên, rồi lại biến mất.
Giống như một con cá nhỏ bị mắc cạn vùng vẫy trong biển nông, không ngừng bị những con sóng quay lại vùi lấp, dưới những đợt xung lực liên tiếp, khoảng cách với bờ cát ngày càng xa.
Anh đứng ở đó nhìn, tựa như người thả con cá nhỏ về biển.
Ban đầu cũng không cảm thấy có gì, lần này anh đến Osaka là nhân viên đi cùng Đội Điều tra Tội phạm Số 2, cùng vụ án giết người kia xác thật không liên quan, đương nhiên là ai làm việc nấy.
Giống như cảnh sát hình sự và học sinh, vốn dĩ sẽ không có nhiều điểm giao nhau.
Nhưng vừa quay đầu lại, liền nghe thấy bên kia truyền đến giọng nam vang dội, hồn hậu, tràn đầy tình cảm, phảng phất như đang kể chuyện, giây tiếp theo có thể trực tiếp tự mang theo nhạc nền hát lên.
Còn rất quen tai.
Đó hẳn là tiếng Ý, dù Matsuda Jinpei đối với thứ này dốt đặc cán mai, nhưng trí nhớ anh không tệ, có thể nghe ra ít nhất một nửa là copy paste nội dung ca ngợi quái trộm Cinderella tối qua của Ai Just.
Anh không để tâm, cậu nhóc người Ý này trời sinh đã nhiệt tình với phụ nữ, bất kể ngoại hình hay tuổi tác, cậu ta đều có thể khen ngợi một cách chân thành từ mọi góc độ, khiến phụ nữ cảm thấy vui vẻ và đàn ông cũng có trách nhiệm.
Làm diễn viên nhạc kịch càng phóng đại loại cảm xúc này đến cực điểm, động một chút là lại hát lại nhảy hơn nữa quỳ xuống.
Ngày hôm nay xuống ít nhất đã hát bảy tám lần, anh cùng Đội Điều tra Tội phạm Số 2 từ lúc bắt đầu trợn mắt há hốc mồm, dần dần trở nên chết lặng.
Nhưng những người khác không mấy khi gặp, còn cảm thấy rất mới lạ, bên kia vừa hát, đám người liền chen qua xem.
Nhạc kịch của đoàn kịch thế giới, diễn viên và khán giả cũng đến từ nhiều quốc gia, có người mặc áo thun viết chữ Hán ở hàng sau không nhìn thấy, sợ bỏ lỡ náo nhiệt gì, vội vàng túm lấy người phía trước hỏi chuyện gì vậy.
Anh ta không biết tiếng Nhật, nói tiếng Anh, người trả lời anh ta cũng dùng tiếng Anh: "Phía trước có một người nước ngoài quỳ xuống trước mấy nữ sinh, giống như đang cầu hôn!"
"Cầu hôn tận mấy người?? Ai là bạn gái anh ta?"
"Không biết nữa, thoạt nhìn đều là học sinh cấp ba, bất quá chắc là cô gái tóc đen buộc đuôi ngựa kia đi, họ nắm tay nhau!"
Nghe vậy, Matsuda Jinpei người tối qua còn nói "Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Anh" lông mày kiếm dựng lên, giống như bỗng nhiên trong một đêm học được thứ ngoại ngữ này, bước chân dừng lại.
Quay đầu nhìn về phía hai người đang hưng phấn hóng hớt, sâu thẳm trong ánh mắt mang theo hàn ý, cơ hồ có thể hóa thành vật chất.
Những người hóng hớt đột nhiên rùng mình: Có phải điều hòa nhà hát bật hơi lạnh quá không?
Thấy Matsuda Jinpei, người đã thả con cá nhỏ, chỉ đứng vài giây, cơ thể không tự chủ được di chuyển lên, rồi bước vào đám đông sóng vỗ, đuổi theo bóng dáng đuôi ngựa cao của đối phương, như thể đang đuổi theo dấu vết bọt sóng sắp tan biến khi cá bơi đi.
Anh đột nhiên hiểu ra lý do tại sao lúc nãy mình còn có thể giả vờ thờ ơ nhìn Kobayashi Yuu tránh đi.
Trong tiềm thức suốt mấy năm nay, bất kể đối phương đi đâu, cuối cùng luôn chạy chậm lại đến trước mặt anh, cong mắt hạnh cười tủm tỉm gọi anh là "Cảnh sát Matsuda".
Người thả con cá nhỏ vẫn bình tĩnh, ung dung, bởi vì anh biết dù con cá nhỏ có bơi đi đâu xa, cuối cùng nó cũng sẽ quay lại, vẫy đuôi trở về, rồi được anh nâng niu trong tay, nhẹ nhàng thổi bong bóng và khẽ hôn lên lòng bàn tay.
Thói quen là một chuyện thực đáng sợ, đáng sợ nhất là mang đến sự trì độn mệt mỏi về tình cảm.
Tựa như anh chỉ cần thoải mái đứng trên bờ cát chờ con cá nhỏ tự mình bơi về, lại không nhìn thấy sau khi bị sóng biển hết lần này đến lần khác đẩy ra xa, nó kiên định và trước sau như một hồi tưởng như thế nào.
Tựa như Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji là bạn thân học cùng trường từ nhỏ đến lớn, không ai có thể thay thế vị trí bạn thân của nhau, nhưng trong mười mấy năm bên nhau cũng có rất nhiều lần cãi vã.
Họ gắn bó với nhau, gần như không có bí mật và khoảng cách.
Sau này đến cấp ba, họ không còn cãi nhau nữa, khi mọi người đều biết quan hệ của hai người tốt như thế nào, có một lần lại đột nhiên đến mức lạnh lùng sắp tuyệt giao.
Hơn nữa người lạnh lùng trước không phải là Matsuda Jinpei tính tình rất tệ lúc đó, mà là Hagiwara Kenji tính tình từ trước đến nay tốt lạ thường, ngọt ngào thích làm nũng.
Không có cãi vã, chỉ là rất bình tĩnh và nhạt nhẽo nói ra cảm xúc rồi xa cách, nhưng điều này còn nghiêm trọng hơn cãi nhau.
Kỳ thật nguyên nhân dẫn đến sự lạnh lùng rất đơn giản, bởi vì mới lên cấp ba bị phân vào lớp khác nhau, việc học cũng tăng thêm, số lần tụ tập vào giờ nghỉ trưa cũng ít đi, chỉ có tan học mới có thể cùng nhau đi một đoạn đường.
So với Hagiwara Kenji, người sinh ra đã có sự rộng rãi và chị gái bên cạnh, Matsuda Jinpei là con một, cha anh bị oan và trở thành hung thủ, vì thế anh không có nhiều sự bộc lộ tình cảm.
Rất nhiều chuyện anh không nói ra, tất cả đều giữ trong lòng.
Nhưng rất nhiều lúc cần phải nói ra.
Lúc đó anh chìm đắm trong việc tháo dỡ những loại máy móc nhỏ tinh tế hơn, số lần chủ động tìm bạn thân ở trường giảm đi, về nhà cũng toàn bộ chui vào phòng nghiên cứu.
Anh có một tâm lý như vậy: Dù sao mối quan hệ của chúng ta tốt như vậy, việc không gặp nhau vài ngày cũng chẳng sao cả. Hagi chắc chắn sẽ hiểu, cậu ấy biết chúng ta là những người bạn tốt nhất.
Lại không để ý một điều, đó là xưởng sửa xe của nhà Hagiwara đã đóng cửa vào thời điểm đó.
Việc kinh doanh vốn đã đình trệ nhiều năm, chi nhánh cuối cùng không mở, và nhà máy dù cố gắng duy trì thêm vài năm nữa, cuối cùng vẫn không thể trụ vững.
Theo lý mà nói, Matsuda không đến nỗi thiếu quan sát, nhưng lúc đó anh đang chìm đắm trong những điều mình thấy hứng thú.
Thời gian bên bạn thân vốn đã ít ỏi, nên anh không nhận ra rằng Hagiwara đang cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
Vào lúc đó, Hagiwara đang ở giai đoạn tâm lý rất nhạy cảm, quyết không nói ra, chỉ là dần dần không còn chủ động đến lớp tìm Matsuda nữa.
Sự giao thoa của hai người giờ chỉ còn lại những lần chạm mặt ở hành lang ngoài phòng học, họ chào nhau một tiếng, rồi lại vội vã chạy về phòng học của mình khi tiếng chuông vào học vang lên.
Trên đường về nhà, những chủ đề chung dần biến mất, hai người sóng vai đi nhưng không còn cảm giác an tâm và ăn ý không lời như trước.
Đột nhiên, một tia xấu hổ và khoảng cách vô hình xuất hiện giữa họ.
Sau khi sự lạnh lùng bùng phát, Matsuda Jinpei luôn nghĩ rằng mình là người có tính cách quật cường.
Tuy nhiên, Hagiwara Kenji không hổ là người có thể trở thành bạn tốt của anh; một khi đã nổi giận, cậu ta còn kiên cường và quyết liệt hơn anh rất nhiều.
Hai người cứ như vậy quật cường, ai cũng không chịu nhún nhường chủ động trước làm lành.
Matsuda cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, nửa đêm chạy đến trước cửa nhà Hagiwara, ép mình đưa cho bạn thân một rương lớn chứa những mô hình ô tô quý giá của anh.
Trong đó có mấy chiếc mà anh đã tháo dỡ, lắp ráp không cẩn thận gây ra không ít rắc rối.
"Nhà máy của bố cậu không còn, đây là tiền tiêu vặt trước kia tớ đi chơi, nhà cậu vẫn còn mấy chục chiếc xe."
Người bạn thân cuối cùng ôm đầu khóc rống làm lành ở trước cửa, bị hàng xóm khiếu nại, chị cảnh sát ngàn tốc ra mặt giải quyết.
Matsuda Jinpei nghĩ, tình bạn mười mấy năm của anh và Hagi còn phải không ngừng vun đắp, huống chi là tình cảnh trước mắt?
Không thể bởi vì quá quen thuộc mà làm phai nhạt sự trân trọng, coi tình cảm người khác trả giá là đương nhiên.
Tình yêu, hữu nghị, thân tình đều cần cả hai bên vun đắp, Matsuda Jinpei kỳ thật hiểu đạo lý này hơn bất cứ ai, anh đã mất đi quá nhiều thứ khắc cốt ghi tâm.
Lập trường của hai người đang thay đổi, anh không còn là người chờ con cá nhỏ chủ động bơi về nữa, cần phải đuổi theo, để tránh có ngày con cá nhỏ chơi biển quên trời, biến thành bảy giây ký ức rồi quên mất anh.
Càng phải phòng ngừa có người không nói đạo lý, trực tiếp dùng lưới bắt cá vớt con cá nhỏ vào thùng của mình!
Tuy rằng với tính tình của "con cá nhỏ" này, làm vậy đoán chừng sẽ nhảy dựng lên quật hai cái đuôi cá vào mặt, rồi lại tung tăng bơi về biển.
……
Chờ Matsuda Jinpei "bơi" đến hàng phía trước, tình huống đã trở nên gay cấn.
Ai Just quỳ một gối xuống đất, một tay che ngực, tay kia nâng đầu ngón tay cô gái, đôi mắt xanh biếc lấp lánh vẻ thâm tình chân thành, thậm chí muốn hôn lên mu bàn tay đối phương.
Mà cô gái bị anh ta nắm tay, ách, không đúng.
Nói đúng hơn là, Toyama Kazuha bị anh ta nắm tay vẻ mặt vô thố lại có chút xấu hổ, cùng với Hattori Heiji kẹp ở bên cạnh tức muốn hộc máu, trừng mắt nhìn hai bàn tay, phảng phất hận không thể mắt tóe laser tách họ ra.
Sonoko ở bên cạnh hưng phấn ồn ào, Ran kinh ngạc xen lẫn tò mò, ngượng ngùng chớp chớp mắt.
Ngồi trên vai bạn thân Edogawa Conan quả thực sắp bị hoảng đến ngã ngửa ra sau lưng, sâu sắc cảm thấy gậy ông đập lưng ông, quả nhiên vừa rồi cậu nắm tóc Hattori, bây giờ báo ứng đến.
Matsuda Jinpei: ……?
Ánh mắt anh từ mái tóc đen và chiếc đuôi ngựa nhẹ nhàng của Toyama Kazuha lướt qua, không nói gì im lặng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Kobayashi Yuu đứng bên cạnh Mori Ran, vẻ mặt hóng hớt ra mặt, thậm chí còn lấy ra một gói đồ ăn vặt hạt dưa từ trong túi bắt đầu ăn.
Đối phương giống như chú chuột hamster chia sẻ đồ tích trữ, chia cho Ran, Sonoko, Conan mỗi người một ít, vừa ngẩng đầu liền thấy anh cảnh sát đứng cách đó vài bước.
Cô nghiêng đầu, lộ ra ánh mắt hoang mang, đôi mắt hạnh xoay chuyển, phảng phất như đã suy nghĩ cẩn thận rồi cười tươi.
Vô cùng cảnh giác che chở gói hạt dưa đưa qua, ý bảo anh duỗi tay, đổ hết nửa gói còn lại vào tay anh.
Lòng bàn tay Matsuda Jinpei rộng lớn, số hạt dưa kia nhìn không ít, đến trong tay anh liền nhỏ bé chồng lên, một ngụm là có thể ăn xong.
Kobayashi Yuu chậm rì rì đưa đồ ăn vặt vào miệng, cảm thán nói: "Thì ra cảnh sát Matsuda cũng thích xem náo nhiệt nha."
Matsuda Jinpei: ……
---------------------------------
Kobayashi: Quả nhiên xem náo nhiệt là bản tính con người!
Matsuda: …… Em nói gì cũng đúng (ăn hạt dưa)
Hattori: Chẳng lẽ không ai để ý đến tôi sao!
Hagi: Kinh nghiệm của tôi chắn chắn không thể có vấn đề, là cái tên nhóc Jinpei cậu quá tệ mà thôi! (chỉ trỏ)
---------------------------------
Editor: chỉ một câu thôi, ổng nhận ra tình cảm của mình rồi. o(≧▽≦)o
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro