Chương 112

Đến 9 giờ tối, nhóm thám tử mang theo những manh mối đã tìm được chân tướng lục tục trở về nhà hàng Hong Bao, nhưng không thấy thư ký Takata mà họ đã gặp trước đó.

Sau khi dùng kim tiêm gây mê đánh gục Mori Kogoro, Edogawa Conan và Hattori Heiji đã đi lòng vòng nửa ngày trong tầng lầu trang trí lộng lẫy, nhưng không thấy cái tên bí ẩn hay ra vẻ dùng màn hình sáng, cuối cùng họ tự mình tìm được thiết bị mở mật thất, đi về phía cuối hành lang tối om.

Khi họ bước vào đường hầm dài hun hút, thang máy bên ngoài tầng lầu bỗng nhiên hoạt động.

Shimizu Reiko đứng giữa thang máy, dáng người yểu điệu, tùy ý khoanh tay, trong tay nắm một khẩu súng ngắn siêu nhỏ, thỉnh thoảng liếc nhìn con số tầng lầu không ngừng tăng lên trên màn hình.

"Đinh ——"

Cửa thang máy mở ra, Shimizu Reiko vừa ngước mắt, vẻ mặt thờ ơ ban đầu thoáng chốc biến mất hoàn toàn.

Khoang thang máy được bao bọc bởi kính trong suốt, bên ngoài là bầu trời đêm bao la và sân thượng rộng lớn, gió lạnh thổi vào, lay động vạt áo, rất mát mẻ trong những ngày cuối tháng sáu oi bức.

Nếu cô ấn nút đi lên sân thượng, có lẽ có thể tĩnh tâm lại, bình tĩnh thưởng thức phong cảnh.

Nhưng sự mát lạnh đó đột nhiên chuyển thành âm khí lạnh lẽo của câu chuyện kinh dị mùa hè, thang máy như đình công mắc kẹt ở đó, lặng lẽ mở to cửa chờ cô bước ra.

Một cảm giác "mời quân vào chum" quen thuộc.

[*mời quân vào chum: dụ đối phương vào bẫy]

"Răng rắc", súng ngắn lên đạn, Shimizu Reiko nhanh chóng bước ra, trong lòng hơi bực bội.

Hôm nay thật là một ngày xui xẻo, không bắt được tên thám tử học sinh và thằng nhóc đến từ Kansai, lại bị Siêu đạo chích Kid chơi một vố, bây giờ còn phải đối phó với cái "ma ám" đáng ch·ết này.

Cô là một người theo chủ nghĩa duy vật thuần túy, nửa điểm không sợ ma, hay nói đúng hơn, trong mắt nhiều người hiện giờ, cô mới là con quỷ đã ch·ết từ lâu.

Sân thượng tuy rộng, nhưng không có vật gì cao lớn che chắn, Shimizu Reiko liếc mắt một cái đã nhìn hết.

Ở trung tâm vườn hoa không xa, trước chiếc bàn trà trắng tinh, có một người phụ nữ đeo mặt nạ đang nâng chén trà nhấp một ngụm.

Với con mắt tinh tường của một tên c·ướp, đây chắc chắn là vàng ròng, dù độ dày rất mỏng, giá trị của nó cũng vô cùng xa xỉ.

Khẩu súng ngắn linh hoạt xoay tròn giữa các ngón tay, nòng súng nhắm thẳng vào trán người phụ nữ, Shimizu Reiko vuốt nhẹ mái tóc dài, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên: "Những gã đàn ông theo đuổi tôi không ít, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người phụ nữ dùng đủ mọi thủ đoạn để gặp tôi một mặt. Dù là đàn ông hay phụ nữ, dùng cách ép buộc như vậy, cũng không khiến người ta thích đâu."

"Đủ mọi thủ đoạn thì không tính, chỉ là dùng một chút tiểu xảo thôi, lần đầu gặp mặt, chiêu đãi không chu đáo," Quái trộm Cinderella vẻ mặt nhẹ nhàng, cứ như khẩu súng đang chĩa vào đầu cô chỉ là một khối Lego xếp hình, "Ai bảo cô Reiko xuất quỷ nhập thần, anh bạn đồng nghiệp của tôi cũng không chạm mặt được cô, tôi chỉ có thể nắm chặt cơ hội."

"Dù sao hôm nay qua đi, cô sẽ bị nhốt vào ngục tù, muốn gặp lại một lần nữa sẽ rất khó khăn, tôi phải trân trọng khoảng thời gian không còn nhiều này." Nữ quái trộm chẳng hề bị đối phương làm nghẹn lời, cười khanh khách đáp trả.

Đe dọa sao, ai mà không biết chứ!

Rắn rết mỹ nhân vẫn chưa hề nao núng bởi những lời này, ngược lại còn cười lớn bước tới, chậm rãi bóp cò: "Ta không làm gì được Siêu đạo chích Kid, chẳng lẽ còn không đối phó được ngươi sao? Học trưởng Yamaoku chơi xong rồi, tên tự đại Azuma và kẻ loạn dùng b·ạo l·ực Nishio ta cũng sẽ giải quyết hết, cuối cùng tồn tại chỉ có một mình ta!"

Trong mật thất của Suehiko Ito, đoạn hình ảnh này được truyền trực tiếp hoàn chỉnh không thiếu sót lên màn hình lớn.

Sau khi nghe nhóm thám tử học sinh tuyên bố chân tướng, gã đàn ông khó tin vừa lúc nghe xong lời của người phụ nữ, muốn tiếp tục tự lừa dối mình cũng khó.

Hắn vốn dĩ đã gần như phát điên vì sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát như ngựa hoang mất cương, lòng tự trọng không cho phép, giờ thì trực tiếp hôn mê b·ất t·ỉnh.

"Ê Kudo, có phải cô ta không?" Hattori Heiji nửa quỳ bên cạnh người bạn thân, nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ đang giằng co trên màn hình, lời nói không rõ ràng, nhưng cả hai đều biết đang chỉ ai.

Lúc chạng vạng họ nhận được một tin nhắn từ người gửi lạ, dựa theo gợi ý trốn thoát khỏi sự truy đuổi của mấy tên sát thủ đi xe máy.

Vụ án từ đầu đến cuối đã được làm rõ, chỉ là ai đã gửi bưu kiện kia, cả hai đều không hiểu ra sao.

Dù giờ phút này có vài phần đoán được, Conan vẫn cảm thấy hoang mang. Kid bị cuốn vào vụ án là có nguyên nhân, còn Cinderella thì vì sao lại giúp họ?

Trong lúc đó, Hattori Heiji nhanh chóng chạy qua chạy lại, "Thang máy bị dừng lại bằng tay, Kudo, mau giải mã ID!"

Conan lấy lại tinh thần, đúng vậy, vẫn chưa đến lúc lơ là, trên tay họ vẫn còn đeo chiếc đồng hồ bom hẹn giờ không tháo ra được!

Liếc nhìn Suehiko Ito đang ngất xỉu, nhóm thám tử đều cảm thấy thật sơ suất khi bị một gã như vậy tính kế, đến mức bị phụ nữ xoay như chong chóng mà không hay.

Trong mật thất náo loạn tưng bừng, trên sân thượng, Shimizu Reiko ra tay chính xác và tàn nhẫn, một phát bắn nát chén trà trong tay quái trộm.

"Ai da, cái này không rẻ đâu." Giọng điệu hoàn toàn không hề hoảng hốt, dường như thực sự chỉ tiếc nuối chiếc ly xinh đẹp.

"Phát tiếp theo sẽ trúng giữa đầu, cô có thể thử xem," Shimizu Reiko không thích bị đối xử khinh miệt như vậy, bất kể là những gã đàn ông cuồng nhiệt si mê cô, hay những vong hồn lộ vẻ kinh ngạc dưới tay cô, cô càng thích thú với vẻ mặt bất ngờ của đối phương, "Trong lời đồn Nữ quái trộm trông như thế nào, đợi cô ngã xuống rồi tôi sẽ tự mình xem."

Quái trộm Cinderella hai tay ôm mặt, nghiêm túc nói: "Nhìn mặt tôi một lần rất đắt đấy, cô chắc trả nổi giá không?"

Shimizu Reiko nghĩ đến đám thám tử và Suehiko Ito ở dưới lầu, không còn kiên nhẫn cãi nhau với cô ta nữa, nổi sát tâm, chuẩn bị một phát bắn vỡ đầu người phụ nữ trước mặt, thì đối phương bỗng nhiên nở nụ cười.

"Cô Reiko, cô biết tại sao tôi chọn sân thượng để gặp mặt, mà không phải cái phòng tối om của Suehiko Ito không?"

Reiko sửng sốt.

Cinderella lười biếng tựa lưng vào ghế, quay đầu đi, đôi mắt hạnh dưới mặt nạ cười ranh mãnh: "Tại sao cô lại nghĩ tôi là kẻ đi tìm cái ch·ết chứ?"

Vai bỗng nhiên chịu một lực đánh mạnh, người phụ nữ không hề phòng bị ngã xuống đất, súng cũng rơi khỏi tay.

Ngay sau đó cơn đau truyền đến, quần áo ở vai ướt đẫm, có chút màu đỏ tươi chảy ra, hẳn là bị cắt qua, v·ết th·ương nhẹ thôi, nhưng tác dụng chậm rất mạnh, cả cánh tay đều đã tê rần.

Shimizu Reiko đã từng dùng súng ngắm, đương nhiên biết đây là cái gì, che lại vai đang chảy máu, "Có tay súng bắn tỉa!"

"Này, các người có thể cấu kết nhau đi c·ướp, thì tôi cũng có thể tìm người để chơi xấu lại chứ sao," Cinderella thở dài, khuôn mặt trắng bệch cố giữ vẻ bình tĩnh, "Đâu phải chỉ có một mình cô biết bắn tỉa."

Phải nói rằng, kéo người khác vào một phi vụ xấu xa cảm giác thật tuyệt.

Đặc biệt là khi đối phương lại là tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp của tổ chức cũ, Scotch, một người làm việc tàn nhẫn và ít lời.

Cô giơ tay ra hiệu OK, biết người ở tòa nhà đối diện có thể thấy, đứng lên, phơi cả người ra trong tầm bắn, toàn bộ quá trình quay lưng lại, như thể không hề lo lắng bị đ·âm sau lưng.

Thái độ hoàn toàn tin tưởng như vậy khiến Morofushi Hiromitsu vừa hợp tác với cô khẽ cười sau ống ngắm, hơi thở lạnh lùng nguy hiểm nhiễm trong hành động ở vùng đất xám xịt cũng tan đi một chút, lộ ra một chút ý cười ôn hòa của bản thân.

Một chú chim sẻ Cơm Nắm cẩn thận bay tới, trên cổ đeo một phong thư, vẫy đôi cánh nhỏ ý bảo người đàn ông mắt phượng gỡ xuống - bên trong là thù lao cho hành động lần này.

Nữ quái trộm trả thù lao thật đúng lúc, Morofushi Hiromitsu nhanh chóng mở ra quét mấy dòng, liền biết thông tin bên trong hẳn là thật, lập tức cất đi.

Chú chim tròn vo béo ú cũng không vội đi, bay hai vòng trên đầu anh, đôi cánh nhỏ co rụt lại, thành một cục lông xù xù nằm trong mái tóc đen của người đàn ông, đôi mắt đen láy nheo lại, vẻ mặt vô cùng thích thú.

Ừm, cái đầu này không tệ, tóc không rối, cũng không động đậy nhiều, ổn định vững chắc rất thoải mái.

Nhưng vẫn là cái đầu xoăn kia hơn một chút. Morofushi Hiromitsu không biết chú chim béo ú này đang so sánh anh với người bạn cùng khóa, vươn tay xoa xoa bộ lông óng mượt của nó, vừa nhìn đã biết được chăm sóc rất tốt.

Nếu osananajimi ở đây, có lẽ sẽ tự hỏi làm thế nào để thu thập được nhiều thông tin hơn về Nữ quái trộm từ con chim nhỏ này.

Tuy nhiên, chim sẻ trông có vẻ ngây thơ dễ thương, nhưng thực ra lại rất nhạy bén với nguy hiểm.

Ý nghĩ vừa lóe qua đầu, nó dường như đã cảm nhận được sát khí nào đó.

Nó hoàn toàn không muốn bị nhốt vào lồng sắt hoặc trở thành món chim béo nướng, đôi chân nhỏ vừa giậm mạnh đã vội vã bay đi.

Cựu thành viên nằm vùng của tổ chức ngẩn người ra, sờ sờ đỉnh đầu, cảm thấy hơi buồn cười, rồi lại cúi đầu tiếp tục theo dõi tình hình trên sân thượng đối diện.

"Hattori, còn bao nhiêu thời gian?!" Conan cúi đầu giải mã, gấp gáp đến mức không kịp ngẩng đầu lên nhìn.

"Mười phút!"

"Chết tiệt!" Cậu thám tử nhí khởi động lại hệ thống một lần nữa, và khi màn hình lại sáng lên, nó hiển thị mật mã đã được giải.

Hai người cùng một vẻ mặt ngơ ngác: ???

Edogawa Conan giơ tay nhìn chằm chằm vào ngón tay, nghi ngờ vừa rồi mình ấn không phải nút khởi động lại, mà là một nút cứu mạng.

Hattori Heiji thò đầu qua: "... Làm gì vậy, tra tấn chúng ta cả ngày, mật mã hóa ra lại là tên hắn, đúng là tự luyến!" Cậu ta bĩu môi, rồi rất nhanh phấn khích, mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể trước đừng bận tâm, "Cuối cùng cũng có thể tháo cái vòng tay đáng ch·ết này xuống!"

"... Từ từ!"

Trên mắt kính của Edogawa Conan phản chiếu màu sắc màn hình, hình ảnh sân thượng đã bị cắt, và giờ phút này được hiển thị là vị trí phân bố thiết bị cảm ứng bom xung quanh Miracle Land.

Giây tiếp theo, những chấm xanh đại diện cho thiết bị cảm ứng động đậy.

Không phải biến mất, mà là khuếch trương vô hạn, cảnh tượng trong hình nhanh chóng thu nhỏ, phạm vi lại không ngừng mở rộng, cuối cùng dừng lại ở bản đồ toàn bộ Tokyo.

Hình dạng cũng từ hình dáng Miracle Land biến thành một chiếc giày thủy tinh vẽ đơn giản, nhắm mắt cũng đoán được là ai làm.

Đây là một sự khiêu khích trần trụi, hai thám tử học sinh dường như có thể hình dung ra giọng điệu ghét bỏ của Nữ quái trộm trong đầu: "Bắt cóc người làm con tin mà cũng bủn xỉn như vậy, làm ở chỗ lớn mà lười biếng đến mức không muốn nhúc nhích, ai mà chịu nổi cái kiểu bẩn thỉu đó!"

Hattori Heiji không biết Suehiko Ito cảm thấy thế nào, dù sao cậu ta thấy sảng khoái, còn cười thành tiếng.

"Ai, chẳng phải vào phạm vi thiết bị cảm ứng là sẽ kích hoạt ID sao!" Dù đã kịp thời tháo thiết bị tiếp xúc, nhưng vẫn chưa thực sự thoát khỏi nguy hiểm. Như để xác minh những lời này, hai chiếc vòng tay của họ đột nhiên bắt đầu tích tắc phát ra ánh sáng đỏ, trông như sắp nổ tung. Họ theo bản năng nhắm chặt mắt, cổ tay buông lỏng, "Cạch ——" chiếc vòng tay tuột ra, lăn đến bên chân.

"..." Conan bất đắc dĩ liếc mắt xéo, thầm nghĩ có phải tất cả đạo chích đều như vậy không, không trêu chọc người khác thì cả người khó chịu?

Hai tên đạo chích thích trêu người trong miệng cậu đang tụ tập gặp mặt trên tầng cao nhất, ở giữa nằm Shimizu Reiko bị đánh ngất, giày thủy tinh và giày da trắng tinh đạp lên mép sân thượng, chỉ cần bước thêm một bước ra ngoài là vực thẳm trăm mét.

Những người sợ độ cao căn bản không dám đến gần, nhưng họ vẫn có thể trò chuyện vui vẻ trong tiếng gió rít gào.

"Mục đích của cô là gì?" Có lẽ đã từng thấy bộ dạng chật vật của nhau trong ống thông gió, Siêu đạo chích Kid cúi chào bày tỏ cảm ơn, bỏ qua những câu khách sáo vô nghĩa.

Cinderella đánh giá bộ lễ phục trên người hắn, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là chính chủ mặc đẹp, người khác đều mặc không ra cái hương vị này. Cô không vội trả lời: "Nói mục đích của anh trước đi?"

"Tôi trộm đá quý bị truy đuổi."

"Vậy tôi với anh cũng không sai biệt lắm."

"Cái gì?"

Nữ quái trộm dùng đầu ngón tay chỉ vào ngực mình, rồi lại chỉ xuống Shimizu Reiko dưới đất, "Bọn họ mơ ước đồ của tôi, cho chút trừng phạt không phải là nên sao?"

Đám người này trước đây đã c·ướp đi không ít đồ, Kid cũng không biết cô ta đang chỉ cái nào, càng không nghĩ món đồ đó chính là tòa công viên giải trí dưới chân họ.

Kid quay đầu nhìn thang máy, Cinderella: "Không cần lo lắng, tôi đã tính toán thời gian chuẩn xác để đưa mật mã, họ tạm thời sẽ không lên được."

"Nhưng tốt nhất anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, dù tôi biết anh được gọi là quý ông đạo chích, nhưng đồng bọn của tôi thì không hề thân sĩ chút nào," cô nghiêng đầu lộ ra tòa nhà phía sau, ở một tầng nào đó có một chút ánh bạc lóe lên, "Anh cẩn thận một chút."

"..." Đây là cái câu chuyện kinh dị đêm khuya gì vậy!

----------------------------

Kobayashi: Ở địa bàn của tôi mà còn lắp thiết bị cảm ứng!

Kid: Cảm giác sau lưng lạnh toát

Hiro: Nhìn chằm chằm ——

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro