Chương 118

Kobayashi Yuu lục lọi khắp kho sticker mà chẳng tìm thấy biểu tượng cảm xúc đáng yêu nào có thể dùng để chống lại mấy cái nhãn dán siêu siêu đáng yêu kia.

Cô nhìn quanh một lượt, gấp gọn chăn màn trên giường, tay bưng cốc nước súc miệng, nghĩ xem có thể nhờ ai giúp đỡ một chút.

Yachi Hitoka đang lim dim mắt cùng Shimizu Kiyoko súc miệng ở bồn rửa tay thì bất ngờ sau lưng bị vỗ nhẹ.

Cô bé quay đầu lại, thấy nữ quản lý mới tỉnh giấc của Nekoma với khuôn mặt mộc tươi tắn bất ngờ tiến đến, nở một nụ cười rạng rỡ, "Chào buổi sáng, Kiyoko, Hitoka, cậu...!"

Lời chào buổi sáng bị tiếng ho sặc sụa dữ dội của cô quản lý năm nhất làm gián đoạn, bọt kem đánh răng bắn tung tóe.

Hitoka hoàn toàn không kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, suýt chút nữa trợn trắng mắt.

Hai người bên cạnh vội vàng tiến hành sơ cứu, tình hình mới dần ổn định lại. Kobayashi Yuu cúi người lau đi bọt kem ở khóe miệng Hitoka, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, tớ không cố ý dọa cậu."

"Không sao đâu! Là tớ quá nhát gan, xin lỗi rất nhiều!"

Hitoka từ vòng tay ôm ấp thân mật của hai nữ quản lý xinh đẹp bắn thẳng đứng dậy, đang định cúi gập người thì vai bị một bàn tay giữ lại.

"Hitoka, tớ có thể nhờ cậu một chuyện quan trọng được không?"

Trước mặt, cô gái tóc đuôi ngựa cao với vẻ mặt nghiêm túc khiến người nghe không khỏi căng thẳng, tưởng rằng muốn giao phó cho cô bé chuyện sống còn của chuyến tập huấn lần này, nhỡ đâu làm không tốt thì mọi người xong đời!

Chỉ thấy Kobayashi Yuu giơ điện thoại lên, chớp chớp đôi mắt hạnh, "Cậu có hay dùng biểu tượng cảm xúc đáng yêu không, gửi cho tớ một ít được không?"

Đối phương mất vài giây mới nhận ra cô nàng đang nói gì, luống cuống tay chân tìm điện thoại, lo lắng bất an chọn mấy cái biểu tượng cảm xúc gửi qua.

Điện thoại vang lên liên tiếp tiếng chuông báo tin nhắn đến.

Kobayashi Yuu nói cảm ơn rồi vừa đánh răng vừa hứng thú mở ra xem ——【quỳ xuống lạy.JPG】【tiểu nhân tội đáng chết vạn lần.JPG】【mổ bụng tự sát tạ tội.JPG】

Kobayashi Yuu:............

Có thể thấy là thường xuyên sử dụng, nhưng nói là đáng yêu thì có hơi... cứng nhắc quá không?

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Shimizu Kiyoko ít nói và dịu dàng.

Người sau nghĩ nghĩ, hơi ngượng ngùng gửi tới mấy tấm biểu tượng cảm xúc.

Tuy nói rất đáng yêu, nhưng vẫn không thể so sánh với tấm ảnh chú chó Samoyed con mỉm cười như thiên sứ của Matsuda Jinpei, rốt cuộc anh ta tìm được ở đâu vậy!

Cách đó mấy chục cây số, Takagi Wataru, người vừa cùng giam một đêm, khó khăn lắm mới được đổi ca chợp mắt một lát, bỗng rùng mình: ??!

Không tìm được biểu tượng cảm xúc ưng ý, hai nữ quản lý Karasuno giúp cô nàng lùng sục một vòng trong bữa sáng, cuối cùng thì tấm 【chó con mặt trời chào buổi sáng.JPG】 của Hinata Shouyou đã thành công tỏa sáng.

Chú chó Pomeranian con với bộ lông xù tung khắp người, đuôi hơi cong lại, màu lông chỗ đậm chỗ nhạt, giống như một mẩu bánh mì nướng chưa đều màu vừa ra lò, xung quanh tỏa ra vầng hào quang mặt trời, giơ một chân trước lên vẫy vẫy, dù mặt không biểu cảm nhưng lại đáng yêu đến lạ.

Hinata giải thích: "Em gái tớ thích mấy cái này lắm, thường xuyên gửi cho tớ."

Kobayashi Yuu thích tấm biểu tượng cảm xúc này quá, nhanh chóng trả lời rồi cùng với tấm của Matsuda Jinpei gửi tới lưu lại.

Thế là trong mục yêu thích liền có hai chú chó con dựa sát vào nhau, chú chó Samoyed lông dài tươi cười rạng rỡ vẫy tay chào, còn chú chó Pomeranian lông hơi xoăn thì giơ chân lên hỏi han.

...... Biểu tượng cảm xúc quen thuộc quá đi.

Ngón tay cô nàng chần chừ một chút, nhanh chóng mở phần mềm chỉnh sửa ảnh, ghép hai chú chó con lại với nhau, rồi lại lôi ra tấm ảnh tốt nghiệp cấp hai chụp chung với Hagiwara Kenji mà Matsuda Jinpei từng gửi.

Ừm, giống nhau như đúc!

Kobayashi Yuu ôm lòng riêng lại ghép hai chú chó con vào tấm ảnh tốt nghiệp cấp hai của mình, đặt làm hình nền điện thoại.

Cô nàng vui vẻ ngắm nghía một lát, đến khi quản lý của Fukurodani gọi một tiếng mới buông điện thoại, đi làm công việc quản lý.

——

Tỉnh Nagano, ba cảnh sát thức trắng đêm điều tra vụ án, thêm vào đó Edogawa Conan mượn lời tiến sĩ Agasa cung cấp không ít manh mối, trưa hôm đó họ đã bắt được hung thủ.

Động cơ gây án của hung thủ là do bí mật công ty liên tục bị rò rỉ gây tổn thất lớn về tài chính.

Mãi sau này hắn mới phát hiện ra người đứng sau lại chính là người tình của vợ hắn, một người phụ trách ở công ty đối thủ, không ngừng cung cấp thông tin tình báo cho đối phương.

Trong cơn giận dữ, hắn đã giết chết vợ mình, đồng thời chuẩn bị từ lâu, giết luôn cả người tình của vợ ở phố Beika, Tokyo.

"Gần mà không thấy, không xét lời đó; xa mà biết được, quay lại nghiệm chứng." Morofushi Takaaki nhìn hung thủ đang gào khóc, thốt ra một câu danh ngôn trong 《Quỷ Cốc Tử》.

Takagi Wataru biết câu này, ngẩng đầu lên từ cuốn sổ tay: "Có phải ý nghĩa tương tự như 'trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường' không?

Khách quan mà nói, thật ra lần này vợ hung thủ đã có những dấu hiệu rõ ràng ở nhiều khía cạnh cho thấy cô ta ngoại tình, hơn nữa có thể nhiều lần trộm cắp bí mật từ công ty, chắc chắn là người có quan hệ rất chặt chẽ với cấp trên.

Hung thủ ngay từ đầu lại không nghĩ đến vợ mình, là vì bị tình cảm che mờ mắt, không tin cô ấy sẽ phản bội mình."

Bị tình cảm che mờ mắt sao... Matsuda Jinpei nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc Kobayashi Yuu gửi tới, nhận ra tuy rằng tốc độ gõ chữ của mình rất nhanh, nhưng giải quyết công việc theo đúng quy trình thì không thành vấn đề, tuyệt đối không giỏi cái kiểu nhắn tin qua lại này.

Có những lời nói trực tiếp đối mặt nói ra thì có chút khó mở miệng, biến thành văn tự rồi thì độ khó lại tăng lên một bậc.

So với ngôn ngữ văn tự, anh vẫn thích trực tiếp hành động hơn.

Vụ án trên tay cuối cùng cũng hạ màn, anh xem xét khoảng cách từ nơi mình đang ở đến Trường Trung học Shiratorizawa Gakuen, rất gần, chỉ hơn nửa tiếng lái xe.

"Takagi, cậu cứ về sở cảnh sát Nagano trước với các cảnh sát khác để bàn giao công việc tiếp theo, tôi sẽ qua sau," Matsuda Jinpei ngậm điếu thuốc, đóng cửa xe, hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra với mái tóc xoăn tự nhiên, "Đúng rồi, mấy nhóc con đâu?"

"À, tiến sĩ Agasa nói bọn chúng hiếm khi mới đến Nagano một chuyến, muốn ở lại chơi thêm một ngày."

"Hừ, đã xác nhận với phụ huynh của chúng nó rồi thì cảnh sát chúng ta cũng không quản được." Matsuda Jinpei lười tranh cãi mấy chuyện này, hiểu rõ nói chuyện với bọn nhóc cũng không giải quyết được gì, dù sao vụ án cũng đã phá xong.

Anh lái chiếc xe mượn của Shiratori đến trạm xăng gần đó đổ đầy bình, rồi lái đi, mỗi tiếng động cơ đều như nhắc nhở anh khoảng cách đến người muốn gặp ngày càng gần hơn một chút.

Dập tắt điếu thuốc, mở cửa sổ thông gió để tản bớt mùi khói, anh tùy ý chống khuỷu tay lên mép cửa xe, mặc cho gió lạnh buổi chiều hè thổi rối mái tóc xoăn.

Không thể không nói tâm trạng Matsuda Jinpei lúc này rất tốt, thể hiện rõ ở việc mấy lần anh không kìm được mà đạp mạnh chân ga, bị hệ thống cảnh báo sắp quá tốc độ rồi lại chậm rãi giảm tốc.

Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ là anh quên mất một chuyện, đó là thông báo trước cho Kobayashi Yuu.

Bởi vậy, khi nhận được tin nhắn 【ra đây, tôi đang ở cổng trường】 vào lúc chạng vạng, Kobayashi Yuu vô cùng kinh ngạc, lặp đi lặp lại xác nhận ba lần, nghi ngờ mình nhìn nhầm.

Cô nàng do dự trả lời: 【Cổng trường nào?】 Nekoma hay là Shiratorizawa Gakuen?

【Shiratorizawa Gakuen có tận hai cổng trường sao?】

Hả? Tin nhắn trên gửi đi mười tiếng không thấy trả lời, ngay sau đó người đã trực tiếp đến rồi? Đây là cái kiểu diễn biến gì vậy, mình đã bỏ lỡ cốt truyện nào sao?

Matsuda Jinpei quả thực là điển hình của "im lặng thì thôi, hễ lên tiếng là kinh người"!

Kobayashi Yuu không khỏi hoang mang: Bánh táo Nagano rốt cuộc ngon đến mức nào mà khiến anh cảnh sát phải đặc biệt chạy đến một chuyến vậy?

Hơn nữa dù ngon thật đi chăng nữa, cũng không thể xem xét thời điểm thích hợp hay sao!

Sân vận động mùa hè nóng bức khỏi nói, hơn nữa sau khi thua trận tập huấn ở Nekoma cô nàng còn phải chạy bù, công việc quản lý cũng không ít vận động, bởi vậy cả ngày xuống mồ hôi nhễ nhại.

Cô nàng túm lấy mái tóc ướt trên trán, xoa xoa gò má hơi nóng lên, đỏ ửng như quả táo, cùng với lưng áo ướt đẫm và chiếc áo cộc tay hơi dính nhớp, hoàn toàn không biết nên dùng bộ dạng này để đối mặt với hình mẫu lý tưởng như thế nào.

Dù ngày thường cô nàng cũng thường để mặt mộc, nhưng cũng không đến nỗi chật vật như vậy a.

Vội vàng rửa mặt bằng nước lạnh, buộc lại mái tóc đuôi ngựa cao, rồi khoác thêm một chiếc áo khoác.

May mắn là gió chiều vẫn còn hơi lạnh, bộ dạng này cũng không quá kỳ cục.

Trường Trung học Shiratorizawa Gakuen tên rất đúng với thực tế, toàn bộ khuôn viên trường nằm giữa một khu rừng rậm, cây xanh trong ngoài trường đều được chăm sóc rất tốt, chỉ là lái xe từ rừng cây đến cổng trường cũng mất bảy tám phút, người lần đầu tiên đến đều sẽ nghĩ là đi vào công viên nào đó.

Ra khỏi cổng trường, Kobayashi Yuu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Matsuda Jinpei đang dựa vào dưới bóng cây, không mặc áo khoác chỉnh tề, kính râm và cà vạt cũng không đeo, áo sơ mi trắng xắn tay áo, xách theo một túi đồ ở cửa hàng tiện lợi.

Trông cái khí tràng đầy tính xâm lược kia đã tan biến đi nhiều, giống như một thanh niên tan tầm cùng mọi người về nhà hơn.

Bất quá vừa đi đến gần, vẻ mặt cô nàng lộ ra một chút kinh ngạc, bởi vì hôm nay đối phương dường như có xịt nước hoa nam.

Không thể nói rõ là loại hương hoa nào, nghe cũng khá dễ chịu, chỉ là không mấy phù hợp với Matsuda Jinpei, đối với anh mà nói thì hơi quá tươi mát.

Hợp với anh nhất có lẽ là mùi thuốc lá sau khi đã gột bỏ vị hắc ín và khói nicotin nồng gắt — chỉ còn lại hương thơm trầm khan thuần túy, lẫn thêm chút bạc hà the lạnh. Một mùi hương vừa mang cảm giác xâm lược sắc bén, vừa đem đến cảm giác an toàn vững chãi đến kỳ lạ.

"Cảnh sát Matsuda, anh xịt nước hoa?" Cô nàng ghé sát đầu lại ngửi ngửi, "Đây không phải nước hoa của anh đúng không?"

"......" Trúng rồi. Matsuda Jinpei vừa rồi cứ cảm thấy mùi thuốc lá trên người chưa tan hết, trước khi xuống xe liền dùng chút nước hoa Shiratori để trong xe xịt một chút, còn chưa khống chế tốt lượng, bây giờ cả xe đều nồng nặc mùi này.

Mùi thuốc lá thì che đậy được, nhưng cả người trên dưới cũng như bị ướp hương liệu vậy.

Bởi vậy vì sao anh lại dựa vào dưới bóng cây, đơn thuần là để làm dáng đẹp trai sao? Không, là vì đứng ở chỗ thông gió để tản bớt mùi.

"Mũi em đúng là thính thật, là mùi nước hoa trên xe của Shiratori, chúng tôi lái xe của cậu ta tới."

Chạy đến nhìn thấy người rồi, Matsuda Jinpei lại không biết nên nói gì, chỉ là một mực bị thôi thúc mà đi đến bên cạnh cô nàng.

Kobayashi Yuu nghĩ, như vậy anh ta sẽ không ngửi thấy mùi mồ hôi trên người mình, không tệ.

Sau đó vươn hai tay ra, "Bánh táo đâu?"

Matsuda Jinpei: "......"

Lúc đến đạp chân ga rất hăng hái, đến nỗi quên béng mất đạo cụ quan trọng.

Anh đưa gói đồ ăn vặt mua ở cửa hàng tiện lợi lúc nãy qua, hơi xấu hổ ho khẽ một tiếng, "Bánh táo... trên đường phát hiện hôm qua mua bị Takagi ăn mất rồi, đợi về rồi tôi mua cho em sau, dùng tạm cái này thay thế nhé."

Kobayashi Yuu thì không sao cả, cảnh sát cả ngày đều phá án, đói bụng ăn một cái bánh táo thì có gì đâu.

Bất quá vốn dĩ là muốn cùng Matsuda Jinpei chia sẻ bánh táo, nhưng nói như vậy chẳng phải anh ấy sắp phải đi ngay sao?

"Cảnh sát Matsuda trước đây đã đến Saitama chưa? Không khí ở đây rất tốt đó," cô nàng chủ động mời, "Nếu không vội thì cùng nhau đi dạo một chút rồi về nhé?"

-----------------------------
Takagi: Nồi từ trên trời rơi xuống
-----------------------------
Editor: từ giờ đến 21h30 nếu mn cho toii 20 comment "thú vị, hay ho" không trùng lặp, không đến từ 1 người, thì toii sẽ cho bão chap (◍•ᴗ•◍)❤

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro