Chương 119

Matsuda Jinpei cũng cảm thấy hai phút ở chung này thật sự quá ngắn ngủi, đang nghĩ ngợi nếu có thể ở lại thêm một chút, nghe được lời mời của Kobayashi Yuu thì không cần nghĩ ngợi mà đáp "ừ" một tiếng.

Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy như vậy có vẻ quá vội vàng, dừng lại một chút, cố kìm nén cái nóng đang lan lên vành tai, đầu lưỡi chạm vào răng nanh, bổ sung: "Dù sao án tử cũng đã xong, bây giờ cũng khá rảnh."

Kobayashi Yuu ngửa đầu nhìn chằm chằm vào mặt anh, thầm nghĩ, quầng thâm mắt của anh không hề nói như vậy.

Vai kề vai đi trên con đường nhỏ trong rừng, cô hỏi: "Cảnh sát Matsuda mấy tiếng rồi anh chưa ngủ vậy?"

Lông mày kiếm của Matsuda Jinpei khẽ nhếch lên, "Rạng sáng có chợp mắt một lát, sáng ra mới bàn giao với Takagi."

Kobayashi Yuu nhìn anh nhướng mày, không nói gì.

Vị cảnh sát trước mặt có chút không tự nhiên dời mắt đi, sửa lời: "Buổi trưa đi đến nhà ở ẩn náu của phạm nhân, có nghỉ ngơi một chút trên xe của Takagi."

Nữ sinh trung học không chịu bỏ qua: "Không đúng, chưa nói thật."

"Tch." Matsuda Jinpei khẽ tặc lưỡi, nhưng không hề mất kiên nhẫn, ngược lại giống như bất đắc dĩ, nghĩ thầm sao con nhóc này càng ngày càng khó lừa vậy, sớm biết thế mang kính râm vào.

Sau đó bị bắt buộc phải nói thật: "...... Hai ngày không ngủ thôi, có gì to tát đâu."

Kobayashi Yuu rất biết nắm bắt trọng điểm: "Ừm, vậy nên cảnh sát Matsuda vừa rồi là lái xe đến đây trong tình trạng mệt mỏi sao?"

Kỳ thật anh cũng không cảm thấy mệt mỏi, nghĩ đến việc có thể gặp được con nhóc này, mắt và não anh đều hoạt động đặc biệt tốt, ngay cả mấy cái biển chỉ đường trên đường đi anh gần như đều có thể nhớ hết.

Nhưng chuyện này không thể nói ra, anh im lặng một lát, nghẹn ra một câu: "Chuyện của cảnh sát, sao có thể gọi là lái xe mệt mỏi chứ."

Kobayashi Yuu: ?

Cô chỉ tiện miệng hỏi thăm anh một chút vì lo lắng thôi mà, sao tự dưng lại biến người ta thành hồ ly tinh dụ dỗ đàn ông thế này chứ?

Cô lật tung bốn cái túi áo khoác và quần, lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt mới khui chưa dùng đến.

Vì hai ngày này quá nóng, xung quanh lành lạnh lại toàn là cây cối, phấn hoa và tơ liễu tương đối nhiều, ở bên ngoài lâu mắt sẽ ngứa, ban ngày cô đã đi mua một lọ.

Còn chưa dùng đến đâu, đưa cho Matsuda Jinpei, Kobayashi Yuu cười tủm tỉm: "Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cửa sổ của em vẫn còn khá tốt, vẫn là cảnh sát Matsuda cần hơn đấy."

Dù trên đỉnh đầu là quầng thâm mắt, vị cảnh sát tóc xoăn vẫn nhíu mày đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trên nhãn chai thuốc nhỏ mắt, "Tôi chưa dùng cái này bao giờ."

"Anh chưa từng dùng thuốc nhỏ mắt sao?"

"Cảm thấy không thoải mái."

"Vậy thì..." Kobayashi Yuu định lấy lại, Matsuda Jinpei lật tay một cái, tay cô chỉ chạm vào mu bàn tay anh, hơi nóng hơn nhiệt độ cơ thể cô một chút.

"Nhưng mà đó là chuyện nghĩ từ rất lâu trước kia rồi, bây giờ có thể thử xem," Matsuda Jinpei rũ mắt nhìn ngón tay cô rút về từ mu bàn tay mình, "Nhưng tôi không biết dùng."

Kobayashi Yuu liếm môi, xung phong nhận việc giơ tay lên: "Để em, em biết!"

Tuy rằng tự nhỏ cho mình thì luôn vừa khéo nhắm mắt lại, nhỏ ra ngoài hoặc là đụng vào tròng mắt, nhưng cô vẫn rất giỏi nhỏ cho người khác, cho ông quản gia và Sonoko đều nhỏ rồi đấy!

Cô nhìn quanh trái phải, gần đó không có chỗ nào ngồi được, xua xua tay, "Anh ngồi xổm xuống một chút đi."

Matsuda Jinpei trước mặt liền từ một đường thẳng cao ngất biến thành một cục tròn tròn thấp bé, ngửa đầu nhìn cô không nghiêng không lệch.

Giống y hệt cái biểu tượng cảm xúc 【chó con mặt trời nói sớm an】 kia kìa.

Kobayashi Yuu không nhịn được khẽ bật cười.

"Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy anh có chút căng thẳng, kỳ lạ thật," cô vỗ vỗ ngực đảm bảo, "Kỹ thuật của em tốt lắm đấy, hoàn toàn không cần lo lắng đâu!"

Căng thẳng...... Đúng là có chút, chỉ là cách hiểu của đối phương chắc chắn không cùng hướng với anh.

Bàn tay lạnh lẽo hư véo cằm Matsuda Jinpei nâng lên, mặt Kobayashi Yuu gần sát, vẻ mặt nghiêm túc như thể sắp tiến hành một ca phẫu thuật lớn, còn nhắc nhở: "Mí mắt anh đừng run, cứ mở to nhìn thẳng một chỗ là được."

Thế là anh cứ nhìn chăm chú vào khuôn mặt trước mắt, phát hiện đây là lần đầu tiên anh quan sát cô gần gũi và cẩn thận như vậy.

Lông mi Kobayashi Yuu rất dày và dài, trong con ngươi phản chiếu bóng dáng anh, giữa hai lông mày lệch về bên trái có một nốt ruồi rất nhạt rất nhỏ, gần như không nhìn thấy......

Nếu có thể anh muốn nhìn tiếp, chỉ là thuốc nhỏ mắt rất nhanh đã nhỏ vào hai mắt, tầm nhìn bị gián đoạn.

"Nhắm mắt lại một phút nhé." Kobayashi Yuu rất chu đáo duỗi tay giúp anh khép mắt lại, hoàn toàn là kiểu cầm tay chỉ việc.

"......" Matsuda Jinpei thật sự muốn buông lời phàn nàn về hành động này, thậm chí còn không nhịn được mà nói: "Tôi đâu đến mức thiếu hiểu biết như vậy."

Kobayashi Yuu chấp nhận lời phàn nàn này, giấu bàn tay hơi ướt mồ hôi ra sau lưng.

Dù sao cũng bị ngài cảnh sát nhìn chằm chằm không rời mắt, nói không cảm thấy ánh mắt đó là nói dối, bị nhìn đến cả người nhiệt độ cơ thể cô tăng vọt.

Thật sự nếu không ra tay cắt ngang ánh mắt đó, có lẽ cô sẽ không cẩn thận tay run, bóp hết chỗ thuốc nhỏ mắt còn lại lên khuôn mặt anh tuấn không tì vết kia mất.

Cô vòng quanh Matsuda Jinpei đang ngồi xổm nhắm mắt xoay vòng vòng, trong lòng chợt nảy ra ý, móc điện thoại ra chụp ảnh.

Điện thoại Nhật Bản chụp ảnh sẽ không im lặng, bởi vậy phát ra một tiếng "tách" rất lớn.

"...... Em chụp ảnh được không?" Kobayashi Yuu có chút xấu hổ mà đánh hậu pháo.

"Chụp xong rồi mới hỏi," Matsuda Jinpei không hiểu sao tâm trạng rất tốt, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói đùa, "Ba trăm yên một tấm." Là giá chụp ảnh lấy liền ở cửa hàng tiện lợi hôm qua.

Kobayashi Yuu lập tức thuận theo trèo lên, móc ra ví tiền lẻ: "Thật vậy sao? Đây là một nghìn yên, em chụp thêm hai tấm nữa, không cần trả lại!"

"...... Lấy đi lấy đi!" Thật không thể nói đùa trước mặt con nhóc này, bằng không người cạn lời cuối cùng luôn là mình.

Đối phương dường như còn có chút tiếc nuối mà thở dài, bất quá lập tức đổi giọng, bắt đầu kể những chuyện thú vị trong chuyến tập huấn hai ngày này, ngay cả chuyện vụn vặt như đồ ăn ở căng tin Shiratorizawa Gakuen ngon hơn Nekoma cũng được cô nàng nói có đầu có đuôi.

Matsuda Jinpei đã đứng lên, nghe giọng nói lanh lảnh vờn quanh 360 độ, nhưng nửa điểm không muốn cắt ngang.

Người ta thường nói phụ nữ hay thay đổi, anh cảm thấy mình ở phương diện này cũng không kém.

Nếu không thì vì sao vừa rồi hai người ở chung hai phút mà cứ như một cái chớp mắt, giờ phút này một phút lại dài dằng dặc như vậy.

Dù rằng khi Kobayashi Yuu nói chuyện, vẻ mặt và động tác của cô sẽ hiện lên sinh động trong đầu anh, với sức tưởng tượng của anh mà nói đã là rất hiếm có, nhưng vẫn không thể so sánh với người thật.

Đợi đến khi một phút trôi qua, mở mắt ra, hơi nước mờ ảo trước mắt tan đi, điều đầu tiên anh nhìn thấy là một vệt hoàng hôn cam hồng xuyên qua kẽ lá cành rậm rạp trong rừng.

Ánh tà dương nhuộm khắp bầu trời thành một màu hồng nhạt nhòa, xuyên qua tầng mây đan xen lộ ra, chiếu xuống cuối con đường nhỏ trong rừng, tựa như muốn dát vàng lên những chiếc lá cao nhất trên đầu, cùng với hương thơm thanh mát đặc trưng của cây cỏ trong rừng, một buổi hoàng hôn dễ chịu.

Rừng cây, hoàng hôn, vắng lặng và yên tĩnh.

Matsuda Jinpei thấy được tên cô, một cái tên vô cùng xinh đẹp.

Sau đó, cái tên mà đám thám tử nhí kia, một lũ ngọng nghịu mãi không chịu mở miệng gọi đầy đủ họ tên, lại bất ngờ thốt ra cái tên sau, không thêm họ.

Đi bên cạnh, Kobayashi Yuu theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, nhưng rất nhanh phản ứng lại, cảm thấy chắc không phải gọi mình, mà là đang nói đến vầng hoàng hôn trước mắt.

"Đẹp thật nhỉ, quản lý Shiratorizawa Gakuen nói trường họ thường xuyên tổ chức thành đoàn đến đây ngắm hoàng hôn đấy," đôi mắt hạnh của cô cong cong, không để ý đến mái tóc bị gió thổi rối, "Hôm qua em không thấy được, hôm nay cuối cùng cũng kịp rồi."

[Âm Hán – Nhật: Yuu; Nghĩa: buổi tối, hoàng hôn, chiều tà]

"Ừ," Matsuda Jinpei đầu tiên là đáp một tiếng, cũng không biết là khẳng định phong cảnh đẹp hay người đẹp, sau đó giọng điệu bình thản nói, "Bất quá tôi là gọi tên em đấy."

Kobayashi Yuu sững sờ, kinh ngạc đến mức không chú ý đến hòn đá trên đường nhỏ, bất ngờ chân vấp phải, "bang" một tiếng ngã nhào xuống đất.

Chứng kiến người bên cạnh đột nhiên lóe lên rồi biến mất, Matsuda Jinpei: "......"

Nói ra loại lời này cũng cần dũng khí, anh vốn dĩ đang ngượng ngùng dùng ngón tay quệt mũi, bây giờ tâm tình phức tạp, như mèo vồ chuột túm lấy cổ áo đối phương xách lên, "Này, sao vậy?"

Kobayashi Yuu còn cảm thấy mất mặt hơn anh, không chỉ vì mình quá kinh ngạc, mà còn vì cú ngã ngang trên đất bằng này có thể khiến cô nửa đêm nhớ lại cũng thấy xấu hổ đến mất ngủ.

Cô luống cuống vỗ vỗ cỏ dại trên người, cúi đầu ỉu xìu nói: "Không có gì, vừa nãy bị hòn đá vấp ngã, đầu gối hơi đau thôi."

Trên thực tế, là đau vô cùng, lúc ngã đầu gối cô chắc chắn đã va vào hòn đá, đau đến mức cô suýt chút nữa rơi nước mắt, cũng không biết nước mắt này là vì đau hay vì xấu hổ.

Matsuda Jinpei mạnh tay phủi đám cỏ dại trên đầu cô: "À ——"

"À cái gì mà à, kéo em một tay!" Kobayashi Yuu nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải anh đột nhiên nói ra lời kinh người, tôi đã ngã sấp mặt xuống đất rồi sao!

Matsuda Jinpei quan sát vẻ mặt hơi khác thường của cô, cùng với động tác không tự nhiên của chân phải, không duỗi tay kéo cô lên, mà quay lưng lại ngồi xổm xuống, giữ chặt cổ tay cô kéo cả người cô lên lưng mình.

Lúc đứng dậy cánh tay anh vòng qua chân cong của cô, còn ước lượng, lúc này biết không thể nói những lời như "nặng", "Em không phải nói đồ ăn Shiratorizawa Gakuen ngon hơn Nekoma sao, sao tôi không cảm nhận được nhỉ?"

Kobayashi Yuu theo bản năng ôm lấy cổ anh, đang ngơ ngác, nghe được lời này lập tức phản bác: "Mới ăn có hai ngày sao có thể có thay đổi lớn, hơn nữa em ăn bao nhiêu tiêu là tiêu hao hết bấy nhiêu, sẽ không béo lên...... Từ từ, sao đột nhiên lại thành anh cõng em rồi?"

Matsuda Jinpei nắm chặt dây lưng bên hông, toàn bộ hành trình giữ khoảng cách lịch sự, thong thả ung dung nhưng lại đâm trúng chỗ yếu: "Chân em giờ bị tật rõ ràng như quầng thâm mắt của tôi vậy."

"Được thôi." Kobayashi Yuu tương đối yên tâm thoải mái bò lên, "Ai bảo em là vì bị anh dọa cho ngã."

Một xúc cảm mềm mại bất ngờ phủ lên lưng khiến cánh tay vị cảnh sát tóc xoăn khẽ run lên, anh cố kìm nén nói: "Đáng sợ lắm sao?"

"Hưm, chủ yếu là quá đột ngột, có hơi bất ngờ," Kobayashi Yuu bây giờ đã hoàn hồn lại, bình tĩnh nghĩ ngợi, "So với em, cảnh sát Matsuda chắc chắn còn ngượng ngùng hơn khi nói ra!"

Một sự thật không thể phản bác.

Nhưng Matsuda Jinpei bị cô khơi dậy lòng hiếu thắng, cười nhạo nói: "Sao có thể."

"Vậy anh gọi đi, không cần gọi '-san', gọi 'Yuu-chan' giống như Ran và Sonoko ấy."

"......"

"Cảnh sát Matsuda?"

"......"

Kẻ đang nằm trên lưng anh nín cười đến cả người run rẩy, rõ ràng là đang trêu chọc anh, đang đấu khẩu.

Nếu là thật thì tốt rồi.

Không khí dần dần bớt lúng túng, hai người im lặng đi vài phút, Matsuda Jinpei như nghĩ ra điều gì, đang định mở miệng thì phát hiện người trên lưng đã gục đầu lên vai anh ngủ rồi.

Sau khi vận động nhiều, cơ thể nhanh chóng hạ nhiệt, nghỉ ngơi sẽ khiến cơn mệt mỏi ập đến ngay lập tức, chuyện này rất bình thường.

Matsuda Jinpei quay đầu nhìn mắt Kobayashi Yuu, thấy cô ngủ rất say, đáy mắt anh trầm xuống, giơ tay giữ lấy cổ tay cô đang rũ xuống.

Anh quen với việc thực hiện các thao tác tỉ mỉ, tiếp xúc với máy móc tinh vi đòi hỏi xúc giác rất tốt, đầu ngón tay là nhạy cảm nhất.

Cảm giác vĩnh viễn sẽ không lừa dối anh.

Anh đã từng nắm một cổ tay gần như tương đồng như vậy.

Lời Morofushi Takaaki văng vẳng bên tai: Gần mà không thấy, không xét lời đó; xa mà cũng biết được, quay lại nghiệm chứng.

Anh cũng sẽ bị tình cảm che mờ mắt sao?

------------------------

Kobayashi: ? Bị trộm mất nhà sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro