Chương 126

Woa.

Kobayashi Yuu tự mình giãy giụa một hồi, cuối cùng điều chỉnh được tư thế ngồi tương đối thoải mái, thăm dò nhìn xuống, lần đầu tiên cảm nhận được thị giác mới lạ này, mặt đất cách chân mình xa đến thế.

Mà mái tóc xoăn đáng yêu ở ngay trước mắt, bất quá chất tóc xoăn tự nhiên vốn dĩ hơi cứng, trong trí nhớ cảm giác xõa xuống mềm mại, nhưng giờ phút này gương mặt non nớt tinh tế của đứa trẻ khẽ cọ hai cái, liền cọ ra vài vệt đỏ.

Giống như bị bộ râu mới mọc thô ráp của đàn ông tấn công vậy.

Kobayashi Yuu vươn tay sờ sờ cằm ngài cảnh sát, nhẹ nhàng thở ra, may mắn chỗ này vẫn còn nhẵn nhụi sạch sẽ.

Matsuda Jinpei một tay đút túi quần, cặp sách hoạt hình tùy ý treo trên vai, mí mắt cũng không buồn hé, một bộ không muốn so đo với trẻ con, giọng điệu hờ hững, "Đừng sờ lung tung."

"Chú cảnh sát ơi, sao chú cứ đeo kính râm mãi vậy ạ? Có phải như vậy người khác sẽ không nhận ra chú không?"

"Không, bởi vì như vậy trông ngầu hơn." Khóe miệng Matsuda Jinpei hơi nhếch lên, thuận miệng nói dối.

"......" Kobayashi Yuu luôn cảm thấy câu trả lời này mới là chân tướng.

"Chỉ nói người khác, chính cô bé chẳng phải cũng giấu sau khẩu trang sao." Đối phương nói.

"Có hơi bị cảm ạ." Cô bé ngoan ngoãn trả lời.

"Mùa hè bị cảm?"

"Không......" Kobayashi Yuu ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Hôm qua bật điều hòa thấp quá, ngủ thì em đá chăn, trước khi ngủ em còn ăn dưa hấu lạnh, nên là......"

—— Hướng dẫn sử dụng APTX4869 bán thành phẩm do bàn tay vàng sản xuất, cần sử dụng khi có trạng thái cảm lạnh rất nhẹ, không khác gì thuốc giải hạn chế thời gian do Haibara Ai nghiên cứu chế tạo.-----

Câu trả lời này nghe quen tai quá. Matsuda Jinpei nhớ đến bưu kiện hôm qua, lại bỏ qua một bên.

Một người lớn như vậy, không đến mức giống đứa trẻ này, vì tham lạnh mà làm mình bị cảm.

Anh cảm thấy cũng không phải không có khả năng, vì ý nghĩ này mà khẽ bật cười.

"Chú cười gì vậy?"

"Cười cô bé ngốc nghếch."

"???" Sao lại vô duyên vô cớ mắng người?!

Cảm giác được nhóc con đang trả thù mà nghịch tóc xoăn của mình, Matsuda Jinpei nhanh chân bước đến tầng một, lại chỉ hướng cho đối phương đi.

Đám cảnh sát Đội Điều tra Tội phạm số 2 tản mát khắp sân trường: ?!

Vừa rồi lướt qua hình như là cảnh sát Matsuda phải không? Anh ta đang ôm cái gì???

...... Chẳng lẽ lại ôm ngang một học sinh từ trường luyện thi này đi!

Nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, lại tỏa ra một loại khí tràng mạnh mẽ không thể tiến lên truy hỏi, trông như đang ôm một thiết bị chống bạo động đi gỡ bom khẩn cấp vậy.

Mọi người vừa cảm thấy kỳ quái, vừa không ai dám ngăn cản.

Dù sao chỉ là một học sinh tiểu học, thanh tra Nakamori đã nói, quái trộm Cinderella sẽ không hóa trang!

Hơn nữa Sở Cảnh sát Đô thị mấy tháng gần đây luôn có trẻ con chạy tới chạy lui, đám cảnh sát đều quen rồi, chỉ là khi đối diện miễn cưỡng nở một nụ cười thân thiện, thấy nhóc con kia dường như vẫn rất tự nhiên, ngồi trên cánh tay rắn chắc của người đàn ông chỉ trỏ ra vẻ chỉ huy, liền trở lại vị trí của mình.

—— Tuy rằng cũng có một bộ phận quá mức kinh ngạc, nhắm mắt làm ngơ cho xong.

Nhưng thực tế cố tình không như họ mong muốn.

Vị át chủ bài của đội chống bạo động tạm thời được Đội Điều tra Tội phạm số 2 mượn đến đang ôm trong lòng một cục bột phấn điêu khắc ngọc, lại đi tới đi lui trong sân trường, xuyên qua các khu dạy học.

Anh bước chân rất lớn, đi rất nhanh, chưa đến mười phút đã chạm mặt với cảnh sát dưới bóng cây ba bốn lần, lần nào cũng có thể thấy rõ ánh mắt đối phương vừa hoang mang lại không dám hỏi.

"......"

Đến khi nhóc con lần thứ hai dùng giọng mềm mại không hề xin lỗi nói mình nhớ nhầm đường, Matsuda Jinpei liền đại khái đoán được ý đồ của đối phương, lúc này xách cổ áo cô bé lên như xách mèo, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Chơi tôi hả?"

Đôi mắt hạnh sau mái tóc dài linh hoạt đảo quanh, ngước lên là biết đang nhanh chóng bịa lý do. Anh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm, có chút tò mò cái đầu nhỏ này có thể nghĩ ra lý do gì để lừa mình.

Kobayashi Yuu thầm lẩm bẩm trong lòng, cái này cũng không thể trách hoàn toàn cô bé được, ai bảo anh vừa rồi mắng cô bé, cô bé tức không chịu được!

Hơn nữa chiếc xe thay đi bộ "cảnh sát Matsuda" tuy rằng vừa nhanh vừa cao, nhưng Matsuda Jinpei sức lực lớn, tay gỡ bom cũng dị thường ổn định, ban đầu tưởng rằng sẽ rất xóc nảy, trên thực tế trừ lúc ban đầu tư thế ngồi rất khó coi, những mặt khác đều ổn, hẳn là anh ta chú ý điểm này.

Huống hồ, lại ngoan lại nghe lời, chỉ đâu đánh đó, cô bé nhất thời không nhịn xuống mới......

"Chú cảnh sát tóc xoăn ơi," cô bé vừa mở miệng đã thêm cho đối phương một tiền tố, nghiêm trang nói, "Chú biết không, thời gian của học sinh tiểu học cũng rất quý giá đó, bố mẹ bạn cháu bảo các bạn ấy giúp việc nhà, một tiếng được một trăm yên đấy!"

Nghiêm trọng thấp hơn tiêu chuẩn lương tối thiểu và bóc lột lao động trẻ em......

Matsuda Jinpei nhướng mày: "Cho nên?"

"Cháu giúp chú cũng có thù lao, nhưng cháu không thể nhận tiền của người lạ, nên chú phải đợi trao đổi ngang giá, chơi với cháu đổi lấy thù lao!" Kobayashi Yuu nói rất có lý, chuyện chơi người lập tức được nâng lên một tầng ý nghĩa.

Cô bé lại chuyển chủ đề: "Hoặc là chú lại giúp cháu viết bài tập đi, cái đó, bài kiểm tra tiếng Anh của cháu còn lại......"

"Không." Matsuda Jinpei lập tức từ chối, cảm thấy vẫn là chọn lãng phí thời gian với nhóc con tương đối tốt hơn, "Vậy bài kiểm tra toán học trước đó tôi viết thì sao?"

"Hi hi hi, đó là chú tóc xoăn tự nguyện giúp nha!" Kobayashi Yuu giơ cánh tay mũm mĩm của trẻ con lên, chào một cái không giống ai, "Cảm ơn chú cảnh sát!"

Matsuda Jinpei cuối cùng cũng rũ mắt, nhìn kỹ một vòng cục bột nhỏ tỏa ra hương phấn rôm trẻ em trong lòng, có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu ập đến.

Nhưng tay anh ước lượng vài cái, vẫn chưa nặng bằng thùng bia anh vác về nhà mấy hôm trước.

Hơn nữa vừa rồi ở phòng học cũng thấy cô bé kéo khẩu trang xuống uống nước, cũng không phải gương mặt quen thuộc.

Anh cách khẩu trang bóp chặt khuôn mặt bầu bĩnh của đứa trẻ, cảnh cáo nói: "Lần cuối cùng."

"Vâng ạ!" Kobayashi Yuu mơ hồ không rõ đáp lời, xoa xoa mặt, cuối cùng cũng dẫn người đến đúng địa điểm.

Thư viện trường luyện thi.

Vì tài chính và tài nguyên đều dồi dào, thư viện diện tích không nhỏ, sách báo thiếu nhi và các tác phẩm kinh điển thế giới bày đầy ắp, còn có cả phiên bản toàn tiếng nước ngoài.

Trong giờ học, thư viện rất yên tĩnh, bố cục bên trong là mấy vòng kệ sách bên ngoài, ở giữa là bàn đọc và khu vực hoạt động.

Khu vực hoạt động bày không ít đồ chơi trí tuệ, Kobayashi Yuu còn thấy được cửu liên hoàn và rubik 4x4x4. Cô bé chui vào giữa các kệ sách tìm sách, Matsuda Jinpei thì dừng chân nhìn chằm chằm vào đồ chơi trí tuệ không động đậy.

Vì đã sớm nhắm trước, cô bé tượng trưng lắc lư hai cái liền xác định được kệ sách, ngẩng đầu cao cao, cảm thấy quyển sách cao nhất kia xa xôi như trên trời.

Tầm nhìn bỗng nhiên được nâng cao, cô bé bị người từ phía sau nhấc bổng lên, một câu "Chọn quyển nào tự mình lấy" thổi qua.

Kobayashi Yuu quay đầu nhìn mắt Matsuda Jinpei, bĩu môi không nói gì, chỉ thầm mắng hai người bọn họ cái động tác này giống như cảnh tượng nổi tiếng trong Vua sư tử.

Lấy một quyển sách từ kệ trước mắt ôm vào lòng, cô bé chạy chậm đến khu vực hoạt động tìm ghế sô pha trống, người phía sau chậm rì rì đi theo.

Đi ngang qua mấy món đồ chơi trí tuệ kia, cô bé nhìn thấy cái cửu liên hoàn đã được giải hoàn hảo, rubik xáo trộn cũng khôi phục hình dạng ban đầu, sáu mặt thuần một màu.

"......" Đúng là tính trẻ con chưa dứt mà ngài cảnh sát, Kobayashi Yuu vừa khinh bỉ trong lòng vừa kinh ngạc tốc độ tay của anh ta, vừa rồi bọn họ phân công nhau hành động có quá ba phút không?

Ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, cô bé đặt quyển sách lên đùi mở ra, lật từng trang tìm kiếm, một lúc sau chỉ vào một hàng chữ trên sách thì thầm: "Anh phải khóc lớn hơn một chút, phẫn nộ hơn một chút, bằng không người ta không cảm nhận được."

Matsuda Jinpei theo ngón tay cô bé nhìn lại, chỉ thấy câu tiếp theo chính là, "Người bị hại nên có dáng vẻ của người bị hại chứ."

Những lời này khiến biểu cảm của anh trầm xuống, trực giác nói cho anh biết, kế hoạch lần này của quái trộm Cinderella, có khả năng liên quan đến một vụ án mạng chưa từng được cảnh sát khai quật.

Anh vươn tay lật lại bìa sách, nhớ kỹ tên sách và tên tác giả, 《Black Box》, Shiori Itō.

Vì không quá hiểu biết về lĩnh vực văn học, anh lên mạng tìm kiếm một chút, phát hiện tác giả là người phụ nữ đầu tiên ở Nhật Bản công khai diện mạo và tên tuổi để lên án hành vi xâm hại tình dục, cuốn tiểu thuyết 《Black Box》 này chính là tác phẩm ký thực do cô ấy viết dựa trên trải nghiệm của bản thân.

Năng lực trinh thám và trực giác của Matsuda Jinpei vô cùng xuất sắc, một suy đoán chợt lóe lên trong đầu.

Anh đứng dậy nhìn quanh thư viện này, mở cửa sổ ra vừa vặn có thể nhìn thấy đám học sinh đang học bài ở khu dạy học đối diện, mỗi người cắm cúi đọc sách, lớn nhất cũng chỉ mười hai tuổi.

Ngày hè tháng bảy, anh chợt thấy sau lưng lạnh toát.

Kobayashi Yuu gỡ ngón tay anh đang nắm trang sách ra, tiếp tục đọc xuống. Hiểu được tính chất của quyển sách này, Matsuda Jinpei im lặng, đè quyển sách lại.

"Sao vậy?" Chẳng lẽ không cho cô bé xem quyển sách này sao?

Matsuda Jinpei rút ra một tấm thẻ từ trang sách, huơ huơ, "Mượn thẻ thư viện nghiên cứu một chút."

Sau đó đặt câu hỏi: "Cô bé hiểu không?"

"Đương nhiên! Cái này có gì mà không hiểu, cháu biết nhiều chữ Nhật lắm!" Cô bé thẳng lưng kiêu ngạo nói.

Ý của anh không phải là cái hiểu này......

"Vậy cô bé cứ xem tiếp đi." Thật ra nếu đã hiểu cũng không sao, muốn bảo vệ bản thân dù sao cũng phải nói trước kẻ địch là ai.

Matsuda Jinpei xoa đầu cô bé, liếc mắt quét xong tên trên thẻ mượn sách, trong đó có một cái tên xuất hiện với tần suất rất cao, hẳn là một nữ sinh.

Hồ sơ học sinh trường luyện thi đều được đăng ký trong danh sách, anh chỉ cần hỏi nhân sự một câu là có thể tra ra, bất quá phải xin phép thanh tra Nakamori trước đã, rốt cuộc đây vẫn chỉ là suy đoán của anh.

Cô bé như bị anh xoa phiền, dùng đầu hất tay anh ra, "Cháu đang đọc sách mà!"

"Này, cô bé tên gì."

Kobayashi Yuu liếc anh một cái, "Cháu không nói cho chú đâu."

"Hả? Vì sao?"

"Bởi vì bây giờ đã là giờ học rồi," cô bé giơ chiếc đồng hồ trẻ em trên cổ tay lên, "Chú chắc chắn là muốn đi mách lẻo với cô giáo, nói cháu trốn học!"

"......" Matsuda Jinpei nghẹn lời, "Tôi trông giống người thích mách lẻo lắm sao?!" Rõ ràng cái tên tóc vàng chó chết kia mới đúng!

Kobayashi Yuu nghĩ, cái đó thì chưa chắc.

Vừa rồi cô bé thừa lúc không ai để ý lén nhìn điện thoại di động ban đầu của mình, phát hiện tên này đã chia sẻ chuyện "gặp phải một nhóc ngốc bật điều hòa bị cảm lạnh" cho cô bé.

Cái này còn chưa tính là mách lẻo sao?

Anh đã mất hết tín nhiệm ở chỗ cô bé rồi!

-----------------------------

Matsuda: Cái này rõ ràng, là ám chỉ mờ ám

Kobayashi: Tôi không nghe tôi không nghe!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro