Chương 127
Mặc dù bị Đội 2 Phòng điều tra tội phạm tạm giữ để lấy lời khai, nhưng vẫn là trong ca trực đàng hoàng, Matsuda Jinpei đang bận tâm về một cái tên, vừa gấp cuốn sách đang đọc lại liền đứng dậy định đi.
Khi cúi đầu, anh phát hiện sau gáy đối phương có một bím tóc nhỏ bị rối, thế là dứt khoát trực tiếp kéo sợi dây chun buộc tóc ra, ngón tay thuần thục, tùy tay buộc lại thành một búi tròn nhỏ nhắn xinh xắn.
Lúc đi, anh còn tiện tay cầm theo hai quyển sách bài tập trong cặp.
Kobayashi Yuu tròn mắt nhìn anh, chẳng lẽ không phải vì hôm nay mất mặt trước đám học sinh tiểu học, muốn mang về nhà vùi đầu khổ luyện sao?
Nhưng anh đã gần 30 rồi, qua cái tuổi thi cử từ lâu, bây giờ mới vắt óc suy nghĩ có lẽ đã muộn rồi!
"Cho em trốn học lấy cớ," Matsuda Jinpei dùng gáy sách bài tập gõ nhẹ lên đỉnh đầu cô bé, nhớ đến lời vị cảnh sát trưởng ở Nagano hay nhắc, cái gì mà đã đưa Phật thì đưa đến Tây, rất phù hợp với tâm trạng anh lúc này.
Hồi còn đi học anh cũng chẳng phải học sinh ngoan ngoãn gì, lúc này còn vuốt cằm giúp cô bé nghĩ kế: "Cứ nói với cô giáo là có bọn cướp giật mất sách bài tập của em..."
"...... Em vì giành lại sách bài tập mà đại chiến 300 hiệp với bọn cuồng đồ, cho nên trốn học?" Kobayashi Yuu cảm thấy mình có thể theo kịp mạch não của anh cũng thật kỳ diệu.
"Ừm, hiểu nhanh đấy," Matsuda Jinpei xua tay, "Đi đây."
Cùng một cô nhóc 6 tuổi bàn bạc phương pháp trốn học hợp lý, Kobayashi Yuu vốn nên lên tiếng chế nhạo.
Chỉ là sờ sờ búi tóc tròn nhỏ nhắn mềm mại sau gáy, cô không nhịn được cong khóe môi sau lớp khẩu trang.
Mới rời khỏi công viên giải trí nhiệt đới có mấy tháng thôi, trình độ tiến bộ vượt bậc, so với thành quả lần trước quả thực khác nhau một trời một vực, quả nhiên người khéo tay học gì cũng nhanh.
Có lẽ là lén lút luyện tập?
Thấy bóng dáng đối phương biến mất ở cuối hành lang thư viện, cô buông sách xuống, giữa mùa hè oi bức đeo khẩu trang, trên trán lại rủ tóc mái, thật sự là nóng càng thêm nóng, trên mặt rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nhưng cô không dám giơ tay lau, lớp trang điểm dễ tan này mà rơi mất thì phải chống đỡ đến tối mất.
Cũng không biết tiến độ bên phía đồng nghiệp cũ thế nào rồi.
Tuy rằng cô không có ấn tượng gì về cốt truyện chính sau này, nhưng cũng âm thầm thu thập không ít tình báo về tổ chức, có một suy đoán mơ hồ về kế hoạch của gia tộc Karasuma.
Thời gian còn lại cho bọn họ không nhiều lắm.
......
Matsuda Jinpei vừa mới nhắc đến vị cảnh sát trưởng kia, không lâu sau, "cái đuôi nhỏ" liền đến.
Buổi chiều, Morofushi Hiromitsu tìm một vị trí ẩn nấp không xa không gần cổng trường học thêm, đội mũ trùm đầu, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, thoạt nhìn dáng vẻ và thần sắc rất thoải mái nhàn nhã, còn ngậm một chiếc bật lửa không hút, như một gã thất nghiệp lang thang tiêu khiển ở đầu đường.
Kỳ thực, ánh mắt sắc bén của anh vẫn luôn hướng về phía các cảnh sát Đội 2 Phòng điều tra tội phạm bên trong cổng trường.
Fan có ID "Kanemoto" online, đến tham gia hoạt động gặp mặt trực tiếp để tích lũy điểm khi thời gian còn dài.
Bởi vì hiện giờ họ và Quái trộm tiểu thư coi như là mối quan hệ nửa công khai, họ khá để tâm đến hành tung của người sau, đương nhiên, đây cũng là thủ đoạn lão luyện của cảnh sát.
So với những nguồn tình báo hư vô mờ mịt, chờ đợi cơ hội hợp tác ngẫu nhiên, họ có xu hướng xác định thân phận của Quái trộm Cinderella, biến cô thành người hỗ trợ cố định cho cảnh sát.
—— cho dù đối phương đã cứu mạng hai người họ, và rất có thể cũng không muốn lộ diện.
Điều này hiển nhiên không hợp tình người, nhưng nếu một người nằm vùng mà để ý đến tình cảm, có lẽ bây giờ đã không biết chết bao nhiêu lần rồi.
Huống hồ, Morofushi Hiromitsu thầm nghĩ, lần theo dấu vết của Quái trộm tiểu thư vốn không phải chuyện dễ dàng...
Vốn dĩ hôm nay người bạn thanh mai trúc mã của anh cũng muốn cùng đến điều tra, vừa ra đến cửa thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, vô cùng lo lắng mà lái xe rời đi, nửa ngày sau mới gửi tin nhắn, thuật lại đơn giản sự việc ở nhà Kudo một lần.
Hai việc này sao lại trùng hợp xảy ra cùng một ngày như vậy, cả hai đều mơ hồ cảm thấy, đây không phải là trùng hợp.
Ai còn có khả năng lặng lẽ không một tiếng động mà đưa được hàng mẫu đến?
Amuro Tooru vẫn chưa đem suy đoán này nói với Okiya Subaru, mặc dù người sau là người giúp đỡ lẫn nhau giả chết của tổ chức nằm vùng, trước mắt là mối quan hệ nửa công khai.
Dùng lời Zero mà nói thì: "Việc nào ra việc đó, chúng ta chỉ hợp tác với FBI trong việc thoát ly tổ chức, hắn ta giúp cậu một lần, tôi giúp hắn ta một lần, coi như hòa. Cinderella là người của phía cảnh sát, dựa vào cái gì lại để cho hắn ta chiếm tiện nghi!"
Morofushi Hiromitsu không khỏi thở dài.
Cũng có lý, rốt cuộc liên lụy đến cơ quan an ninh bí mật của hai quốc gia, giống như phía FBI cũng sẽ không nói thẳng ra mạng lưới của họ.
Mặc dù Akai Shuichi hy vọng làm như vậy, cấp trên và đồng nghiệp của anh ta cũng sẽ không dễ dàng cho phép.
Nghĩ đến đây, Morofushi Hiromitsu đi dạo quan sát xong bố cục bên ngoài toàn bộ trường học thêm và các tòa nhà cao tầng xung quanh, sau đó đến gần cửa hàng tiện lợi gần đó, định mua một tấm bản đồ.
Mà ở khu vực ăn uống, đã có người ngồi ở đó, trước mặt mở một tấm bản đồ chiếm gần nửa cái bàn, thỉnh thoảng dùng bút đánh dấu lên trên.
Anh ta hết sức chăm chú, dường như không nghe thấy tiếng chuông chào khách vào cửa hàng, mà khi cảm nhận được có người đến gần trong phạm vi một mét thì đột nhiên ngẩng đầu.
Bị đồng nghiệp cùng khóa bất ngờ nhìn chăm chú, động tác của Morofushi Hiromitsu khựng lại một chút, cười nói: "Cảnh sát Matsuda, lại gặp mặt."
Matsuda Jinpei lên tiếng, chán nản xoay bút, không có ý định che giấu chuyện trên tay.
Bởi vậy, Morofushi Hiromitsu mấy lần thấy rõ những dấu vết được đánh dấu trên bản đồ, không ngoài dự đoán, gần giống với những gì anh nghĩ đến —— hướng mà Quái trộm Cinderella có khả năng chạy trốn.
Bởi vậy anh liền không định ra tay, tỷ lệ trùng hợp kết quả suy đoán của hai người quá cao, vạn nhất gặp phải người của Đội 2 Phòng điều tra tội phạm thì không dễ giải thích.
Thế là anh vòng chân, cầm hai cái cơm nắm, đi tính tiền ngang qua bàn, duỗi tay chỉ xuống bản đồ một chỗ, nhẹ giọng nhắc nhở: "Còn có chỗ này nữa, cảnh sát đừng quên."
Matsuda Jinpei liếc mắt nhìn địa điểm anh chỉ, mở miệng nói thẳng: "Ban đầu anh định mai phục ở đây?"
Mai phục ở đây chờ cái gì, không cần nói cũng biết.
"...... Sao anh ta biết được?"
Nụ cười trên mặt Morofushi Hiromitsu không đổi, lập tức đi về phía quầy thu ngân, để lại một câu "Tôi không biết cảnh sát Matsuda đang nói gì".
Ánh mắt dõi theo bóng lưng đối phương rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Matsuda Jinpei một lần nữa nhìn chằm chằm vào dấu vết mới được đánh dấu kia, kỳ thực không tính là xảo quyệt hay ẩn nấp gì, nhưng lại là nơi mà anh sẽ theo bản năng bỏ qua.
Từ cách tư duy có thể nhìn ra kinh nghiệm của một người, mà "Kanemoto" phát hiện ra nơi này, càng giống như người thường xuyên nhìn xuống từ góc độ cao sẽ chú ý, một điểm mù trong tầm nhìn của người bình thường.
Rốt cuộc hắn là ai?
Tuy rằng biết là fan cuồng của Quái trộm Cinderella, bất quá... Matsuda Jinpei nhớ lại tối hôm qua đã học được từ mới trên trang web của fan nữ quái trộm.
Bây giờ fan cuồng riêng tư lại còn đi điều tra địa hình trước để tình cờ gặp được quái trộm, rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm sao.
——
8 giờ 50 tối, trường học thêm chỉ còn lại hai lớp cuối cấp và đầu cấp còn đang học.
Bởi vì Đội 2 Phòng điều tra tội phạm đã bao vây khu dạy học, các thầy cô giáo tự giác thấy học sinh ngồi trong môi trường như vậy cũng không thể nào tập trung học được, dứt khoát cho mọi người ra sân thể dục nhỏ ở sân trường tập hợp.
Vừa hay hai lớp đều là tiết thưởng thức văn học và viết văn, mỗi người mang một chiếc ghế băng nhỏ ra ngồi bên ngoài, mát mẻ hơn trong phòng học nhiều. Gió đêm mùa hè nhẹ nhàng thổi và tiếng ve kêu râm ran trên cây làm nền nhạc, hòa vào giọng đọc diễn cảm bài văn của thầy cô, khiến lòng người dần dần tĩnh lặng, sẽ không còn cảm thấy nóng bức, mà có một vẻ đẹp riêng.
Bên này "Lòng yên tĩnh tự nhiên mát", một bên khác đám cảnh sát canh gác sắp bị nóng chết, đến mồ hôi cũng không dám lau, sợ bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu đáng ngờ nào gần đó.
Matsuda Jinpei điều tra vụ án cũng có chút manh mối: Trên thẻ mượn sách, một nữ sinh lớp 6 tên là Tazawa Kaede tổng cộng mượn bốn lần cuốn sách "Chiếc hộp đen", lần đầu tiên mượn là hai tháng trước, lần cuối cùng là một tuần trước.
Hỏi phía nhà trường, Tazawa Kaede vừa đúng hôm nay xin nghỉ một tuần, gọi điện thoại đến nhà đối phương, chỉ nói là bị bệnh.
Anh xem xét giáo viên chủ nhiệm lớp đối phương, khoanh vùng được vài đối tượng tình nghi, nhưng trên đầu vẫn chưa có bằng chứng mang tính quyết định.
Liếc nhìn đồng hồ, thời gian dự báo còn lại ba phút, nhưng mục tiêu của quái trộm vẫn chưa xuất hiện, cảnh sát Nakamori chỉ có thể căng da đầu ra, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Không quá thích hợp. Matsuda Jinpei lặp đi lặp lại nghiền ngẫm mấy câu ám hiệu kia, luôn cảm thấy lần này độ khó đột nhiên tăng lên rất nhiều, không giống như trước đây vừa giữ lại một cảm giác thần bí nhất định đồng thời cũng có thể để một bộ phận nhỏ người giải mã.
Càng giống như cố ý tăng thêm khó khăn, gần như chỉ để những người được chỉ định hiểu được mục tiêu của cô ta là gì.
Anh đang trầm tư, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, chỉ thấy khu dạy học và sân thể dục vốn đèn đuốc sáng trưng đồng loạt bị tắt đi công tắc tổng, trong chốc lát một mảnh đen kịt, giơ tay không thấy mười ngón.
Đám cảnh sát Đội 2 Phòng điều tra tội phạm còn bình tĩnh một chút, trên sân thể dục đã sớm truyền đến từng tràng kinh hô của thầy cô và học sinh tiểu học.
Nhưng mức độ lúc kinh ngạc lúc la hét kia, dường như không chỉ đơn thuần là vì bóng tối đột ngột này, họ nhìn thấy ngoài cửa sổ có một tia sáng nhạt ẩn hiện.
Matsuda Jinpei nhanh chân bước ra ngoài, cùng lúc đó, một giọng nữ thông qua loa phóng thanh vang lên, rõ ràng truyền vào tai mỗi người.
"10——"
Anh không khỏi cuộn tròn đầu ngón tay, giọng nữ khàn khàn mang theo ý cười, có lẽ là do yếu tố tâm lý quấy phá, trước kia nghe theo sẽ không liên tưởng đến nơi khác, bây giờ lại cảm thấy có hai ba phần tương tự với giọng điệu Kobayashi Yuu trêu chọc anh khi trước.
Nhanh hơn tốc độ dưới chân, khi đến sân thể dục cuối cùng anh cũng có thể thấy rõ trạng thái ban đầu của ánh sáng nhạt kia.
Khu dạy học sáu tầng, giờ phút này có gần một nửa số phòng học sáng đèn, hợp thành con số "10".
Giây tiếp theo liền theo tiếng đếm ngược của giọng nữ, nhanh chóng biến thành "9".
Trong đám học sinh tiểu học có không ít người thích Quái trộm Cinderella, lại thấy được cảnh tượng thú vị như vậy, đâu còn tâm trí nào mà học tiết thưởng thức văn học và viết văn nữa, tâm hồn đã sớm bay đi, mỗi người ngồi trên chiếc ghế băng nhỏ ngẩng đầu nhìn không chớp mắt, phảng phất như đang xem biểu diễn văn nghệ.
Matsuda Jinpei nhìn thấy cô bé "trốn học" buổi sáng trong đám nhóc con, đối phương còn rung đùi đắc ý mà đếm ngược theo.
"......3——2——1!"
Ánh đèn chuyển thành "0" ngay khoảnh khắc đó, trên sân thượng khu dạy học tức khắc bốc lên vài cột khói trắng, đợi khói dần tan đi, mơ hồ có thể thấy trên đó có bóng người.
Cảnh sát Nakamori ra lệnh một tiếng: "Đuổi theo!"
Hành lang nháy mắt bị đám cảnh sát chen chúc chiếm lĩnh, mà ánh đèn các phòng học bị kiểm soát của khu dạy học lại bắt đầu biến hóa, lúc này thậm chí còn có nhạc nền, là một bản độc tấu dương cầm bài đồng dao rất quen thuộc.
Trong tiếng đàn trong trẻo, Matsuda Jinpei nhìn chằm chằm bóng dáng trên sân thượng, mở điện thoại di động bấm số trong danh bạ.
Chỉ lát sau đã kết nối, "...... Alo, là Kobayashi sao?"
----------------------------------
Hiro: Sao hắn đoán được?
Matsuda: Xì, fan cuồng riêng tư còn đi điều tra địa hình trước, nhiệt tình quá nhỉ?
-----------------------------------
Editor: đoán xem người bên kia trả lời cuộc gọi từ Matsuda sẽ là ai đây???(¬‿¬ )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro