Chương 129

Ánh đèn pin quét qua vệt sáng trắng chói mắt, khiến người kia không khỏi nheo mắt, sau đó lập tức nhận ra cục diện trước mắt, ôm chặt đồ trong ngực định lao ra cửa.

Chỉ chậm một bước, cánh cửa lùa vốn còn hé mở "phanh" một tiếng đóng sầm lại, ánh trăng vằng vặc ngoài hành lang hoàn toàn bị chặn đứng, khiến bên trong phòng học càng thêm tối tăm.

Mũi giày chặn đứng cánh cửa lùa, Matsuda Jinpei vươn tay lặp lại: "Đưa đồ cho tôi."

Thấy rõ khuôn mặt đối phương, anh tặc lưỡi một tiếng, như lầm bầm: "...... Sao bọn trẻ bây giờ không đứa nào khiến người ta bớt lo vậy nhỉ."

Mà người kia thấy không còn đường chạy, lại nhận ra người đàn ông là cảnh sát điều tra ở trường tối nay, khẩn trương mím môi, giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn cúi đầu lấy đồ từ trong ngực ra.

"...... Đây là đồ của em, em, em chỉ là quên mất, quay lại lấy một chút." Giọng cô bé không hề mạnh dạn như hành vi tối nay, có chút sợ người lạ, vừa nhìn đã biết là một cô bé tính tình rất hiền lành.

Không sai, là một cô bé.

Người đến khuôn mặt non nớt, dáng người nhỏ nhắn, đúng là một nữ sinh lớp 6 trong hai lớp học thêm tối nay.

Trên tay cô bé nắm một chiếc máy quay phim nhỏ, đối diện với Matsuda Jinpei có vẻ hơi do dự —— không giống như những đứa trẻ tin tưởng tuyệt đối vào cảnh sát, những đứa trẻ ở độ tuổi này, đặc biệt là những thiếu nữ trưởng thành sớm, đã có ý thức mơ hồ về một số chuyện.

Có lẽ nhặt được ví tiền trên đường có thể giao cho cảnh sát, nhưng tình huống trước mắt, không thể dễ dàng giao đồ cho một người xa lạ, thậm chí là một người đàn ông.

Matsuda Jinpei đại khái cũng liệu được mình không có sẵn khả năng tương tác tốt, quay đầu gọi điện thoại cho Sato Miwako đang trực ban đến, nhờ cô ấy thay mặt giao tiếp một chút.

Quả nhiên, thân phận nữ cảnh sát trong vụ án này hữu dụng hơn anh nhiều, anh đứng canh ở cửa khoảng 30 phút, liền thấy cửa mở, Sato Miwako vừa an ủi cô bé mắt đỏ hoe nức nở vừa đi ra, đi đến chiếc xe tuần tra mini, gọi Yumi ở bộ phận giao thông và một tân binh đưa cô bé về.

Đợi người đi rồi, cô mới giận dữ vung tay, vẫy Matsuda Jinpei lại, kể tỉ mỉ diễn biến vụ án.

Cô bé kia là bạn cùng lớp với Tazawa Kaede, không chỉ học chung lớp ở trường học thêm, mà ở trường tiểu học cũng ngồi cạnh nhau, thậm chí nhà cũng gần, ngày nào cũng cùng nhau đi học về, cho nên là bạn rất thân.

Trong tuần Tazawa Kaede nghỉ học này, cô bé cũng thường xuyên đến thăm, nhưng lần nào đối phương cũng vùi mình trong chăn không ra, trông dáng vẻ cũng không giống như bị bệnh.

Lại nghĩ đến bạn thân hai tháng gần đây càng ngày càng trầm mặc ít nói, có khi tan học cũng không đợi cô bé mà đi trước, cô bé ban đầu tưởng là do áp lực thi cuối kỳ lớn, sau này dù chậm hiểu cũng lờ mờ nhận ra có chút không thích hợp, nhưng Tazawa Kaede cứ không nói cho cô bé biết đã xảy ra chuyện gì, cô bé muốn giúp đỡ chia sẻ cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Sato Miwako lấy ra một tờ giấy nháp, những nét vẽ nguệch ngoạc trên đó tuy qua loa, nhưng cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra là sơ đồ bên ngoài khu dạy học của trường học thêm.

"Cô xem này, đây là mặt phía Nam của khu dạy học, mặt này có cửa sổ phòng học vừa đúng 50 cái, hai đứa nó liền đối ứng từng âm trong bảng 50 âm với từng phòng học, muốn viết mật mã gì thì đánh dấu ra số phòng học."

Theo lời cô bé, tuy rằng họ học cùng lớp ở trường học thêm, nhưng mỗi tuần ba buổi chiều Tazawa Kaede đều đăng ký thêm một ngày học bồi dưỡng môn thưởng thức văn học, vào ngày không có tiết đó cô bé sẽ làm bài tập ở thư viện, đợi đến giờ gần về thì cùng nhau về nhà.

Dưới sự nhắc nhở chuyên nghiệp của Sato Miwako, cô bé nhớ lại một ngày thứ Tư hai tháng trước, cô bé vẫn như thường lệ đọc sách ở thư viện, đợi mãi không thấy Kaede đến, liền chạy ra trước khu dạy học lắc chuông gió.

Lúc đó đa số học sinh đã về nhà, tiếng chuông trong trẻo vang rất xa, có thể vọng đến tận phòng học của đối phương.

Đó cũng là mật mã của họ, ý là hỏi đối phương còn ở đó không. Nếu còn, Kaede ở trong phòng học cũng sẽ đáp lại.

Chỉ là sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, xem đèn phòng học cũng không có ai, cô bé liền nghĩ có phải nhà Kaede có việc nên về trước, chưa kịp báo cho cô bé một tiếng, liền cũng về nhà.

Sau đó Tazawa Kaede vẫn đi học về bình thường, bị hỏi chuyện ngày hôm đó thì lấy lý do quên mất.

Cho đến "màn trình diễn ánh sáng" tối nay của Quái trộm Cinderella vạch trần chân tướng cho cô bé.

Ánh đèn thay đổi thất thường, tham chiếu bố cục 50 âm của khu dạy học đối ứng với lời bài hát "Momiji", mà trong đoạn nhạc dạo của bản dương cầm lại ẩn giấu một câu ký thác.

Câu ký thác đó, chỉ có cô giáo thường xuyên đàn giữa giờ, thậm chí Tazawa Kaede yêu thích bài hát này, ngày nào đi học về cũng nghe ngân nga cô bé mới có thể hiểu.

Chỉ có mật mã riêng của hai người, cộng thêm việc cô bé phiền não vì sự khác thường của bạn thân mới có thể hiểu.

"Cô bé theo manh mối tìm được chính là chiếc máy quay phim này," Sato Miwako đưa cho Matsuda Jinpei xem một chút, bất quá hoàn toàn không có ý định cho anh xem nội dung bên trong, "Trong phòng học của bọn nhỏ nuôi mấy con sâu bướm, cô bé tính sắp đến ngày vũ hóa rồi, không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào, liền lặng lẽ giấu máy quay phim ở trên kệ sách không ai phát hiện."

Cô bé giấu máy quay phim từ nửa tháng trước, mỗi ngày thay pin, định đợi bướm vũ hóa xong phá kén ra rồi cùng nhau thưởng thức.

Vừa rồi ở trong phòng học cùng Sato Miwako xem nội dung bên trong, người sau dựa vào kinh nghiệm lập tức điều đến đoạn thời gian chiều thứ Tư tuần trước, thấy được cảnh tượng mà cô bé không hề muốn nhìn thấy, khiến người ta buồn nôn.

Nội dung cụ thể cô không nói tỉ mỉ, nhưng Matsuda Jinpei vốn đã đoán được đại khái, bây giờ cũng có thể từ vẻ mặt giận dữ của vị nữ cấp trên này mà đoán ra bảy tám phần.

Điều khiến Sato Miwako không thể không đau lòng chính là, sau khi biết chân tướng, cô bé bắt đầu tự trách: Nếu ngày đó cô bé không vội về mà lên lầu tìm người, có phải là có thể khiến bạn thân không bị người khác ức hiếp hay không.

Nhưng đây rõ ràng không phải lỗi của hai nữ sinh, bởi vì cho dù không phải họ, cũng sẽ có người khác.

Sai chính là kẻ không kiềm chế được tội ác trong lòng mà gây hại người khác.

Bởi vì chứng cứ đầy đủ, Sato Miwako bảo anh trực tiếp đưa nghi phạm —— thầy giáo dạy môn thưởng thức văn học Nhật Bản đến, hơn nữa vì bảo vệ sự riêng tư của nạn nhân, không được lan truyền lung tung.

"Bất quá chuyện này cậu làm rất đáng tin cậy, không để lộ ra." Miwako biết anh bị điều đến Đội 2 Phòng điều tra tội phạm để hỗ trợ điều tra, có thể sau khi giải mã mật mã của nữ quái trộm vẫn án binh bất động chờ cô bé kia ra, chứ không nói với cảnh sát Nakamori, như vậy là làm rất tốt rồi.

Không phải người sau không tốt, chỉ là hơi làm quá, nếu bắt được mật mã tìm được máy quay phim, nội dung bên trong ít nhiều gì cũng sẽ lan truyền trong thầy trò trường học.

Cảnh sát phá án của họ, không chỉ là phá án xong là được, mà quan trọng hơn là bảo vệ nạn nhân.

Matsuda Jinpei ra khỏi cổng trường cuối cùng cũng không nhịn được mà hút thuốc, châm một điếu ngậm trên miệng, từ hồ sơ nghi phạm mà ban ngày anh đã nhắm trúng tìm ra tư liệu của thầy giáo dạy môn thưởng thức văn học Nhật Bản, tìm đến địa chỉ nhà hắn.

Vậy mà còn đã kết hôn có hai đứa con, muốn làm thế nào để không kinh động người nhà mà đưa người đi, chẳng lẽ còn phải đợi đến ngày mai đi làm......

Anh men theo tường rào trường học thêm đi một đoạn đường không ngắn, rẽ một khúc, rồi cúi đầu.

Một người quen mắt bị lột trần áo quần, chỉ còn lại chiếc quần đùi bị trói gô, miệng dán băng dính, như con giòi bò lúc nhúc trên mặt đất, chắn giữa đường.

Matsuda Jinpei:......

Thị giác bị tấn công quá mạnh, vị cảnh sát tiên sinh hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc, điếu thuốc run run, rơi xuống một chút tro.

Sau đó anh lại đeo kính râm bảo vệ mắt, tránh nhìn thấy những thứ bẩn thỉu gây nhiễm trùng mắt, nhìn quanh bốn phía, đường lớn không một bóng người, trên trời không một gợn mây, chút bóng người cũng không thấy.

Ai lại "hiểu lòng người" đến vậy?

Câu trả lời Matsuda Jinpei rất rõ ràng, thậm chí cái bộ dạng thảm hại mang ý trừng phạt của nghi phạm này cũng rất rõ ràng.

Rất giống những việc cô ta sẽ làm.

Mặc dù bớt được việc lo lắng người bỏ trốn, nhưng cái bộ dạng này mà đưa người về, vạn nhất bị người đi đường nhìn thấy, truyền thuyết đô thị Beika chắc chắn lại thêm một trang mới.

Thế là Matsuda Jinpei gọi một cuộc cho hạ sĩ Chiba đang trực ban khác lái xe đến đón một chút, trong lúc chờ đợi trên đường thì lặng lẽ đứng một bên hút thuốc, coi như không nhìn thấy đối phương giãy giụa.

Muốn để Kobayashi Yuu thấy, chắc chắn sẽ tặc lưỡi bình luận một phen: Nhìn cái bộ vest đen giày da kính râm này, dáng vẻ không dao động, cái vẻ mặt như không thấy gì này, cái kiểu cố tình hút thuốc thản nhiên này, sao một chữ "lạnh lùng" có thể hình dung hết!

Giống hệt đám xã hội đen áo đen đến đòi nợ trói người lại tưới bùn, dìm xuống vịnh Tokyo vậy!

Có lẽ là do người đàn ông giãy giụa quá mạnh, Matsuda Jinpei mất kiên nhẫn ngồi xổm xuống, không tháo dây thừng, mà xé một nửa miếng băng dính trên miệng hắn.

Đột nhiên được hít thở không khí trong lành, người đàn ông đầu tiên là theo bản năng thở hổn hển để lấy hơi, ngay sau đó hít sâu một hơi dài, dường như muốn gào thét.

Thấy vậy, Matsuda Jinpei trực tiếp dán miếng băng dính cả vào tiếng khóc sói hú kia, suýt chút nữa không làm đối phương trợn trắng mắt ngất đi.

Nửa đêm rồi còn gây rối.

Nhớ đến lời Sato nói anh đáng tin cậy, kỳ thực cũng không hoàn toàn là như vậy.

Bởi vì đã biết có người hao tâm tổn trí không sợ phiền phức, chỉ vì bảo vệ một cô bé, anh sao nỡ dễ dàng phá hỏng.

——

Mà bên phía Quái trộm Cinderella, thấy "chuyển phát nhanh" đã được vị cảnh sát tiên sinh ký nhận, vì tin tưởng đối phương, cô liền lập tức quay đầu đuổi theo chiếc xe tuần tra mini kia.

Đợi cô bé an toàn về đến nhà, một hộ kiến trúc bên trong truyền đến tiếng người nhà mang theo trách cứ và an ủi, sau một hồi nhốn nháo, cửa sổ phòng ngủ của cô bé cuối cùng cũng tắt đèn, một mảnh tối đen.

Quái trộm tiểu thư ghé vào cửa sổ nhỏ của người ta, chống cằm xem cô bé rụt mình vào chăn cuộn tròn run rẩy, dường như đang trộm khóc thút thít.

Một lát sau, tuy vẫn còn tiếng nức nở, nhưng nghe như là nửa tỉnh nửa mê.

Cinderella đeo chiếc khẩu trang mèo máy đổi giọng yêu thích, dùng giọng trầm thấp lại dịu dàng, thôi miên nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao khóc đến thương tâm như vậy nha?"

Đối phương có lẽ tưởng đang trong giấc mơ, nói mớ mơ mơ màng màng: "Bởi vì...... Kaede, nếu không phải tại tớ, Kaede đã không phải một mình chịu đựng những chuyện này...... Cho nên cậu ấy không muốn để ý đến tớ, là không muốn làm bạn với tớ nữa, tớ phải đối mặt với cậu ấy thế nào đây...... Hu hu......"

Quái trộm tiểu thư lắc đầu, "Cậu ấy không muốn nói cho cậu biết, có lẽ chỉ là không muốn cậu vì chuyện này mà tự trách."

"Vậy làm thế nào cậu ấy mới có thể tha thứ cho tớ?"

"Hãy đến bên cậu ấy mỉm cười, hãy ôm cậu ấy thật chặt, hãy hát bài đồng dao mà hai người thích nhất,"

Cinderella cắm vài chiếc lá phong vào ống đựng bút trên bàn học bên cửa sổ của cô bé, "Hãy tặng cậu ấy loài hoa mà cậu ấy thích nhất."

---------------------------------------

Cinderella: Không chỉ phải làm quái trộm, còn phải làm nhân viên chuyển phát nhanh và bà tiên đỡ đầu khai sáng người khác, ta có thể so tài cao thấp với Amuro Tooru!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro