Chương 131

"Giơ cao hai tay, tiến hành duỗi thân vận động nào!"

Sáu giờ sáng tinh mơ, hoạt động thể dục buổi sáng toàn dân mùa hè do khu phố mua sắm Beika tổ chức tại công viên Beika đúng giờ bắt đầu.

Đứng giữa đám người nghiêm túc tập luyện, Kobayashi Yuu ngáp một cái rõ to.

Nhà cô bé đến đây phải đạp xe hơn mười phút, sau khi rời giường chỉ rửa mặt qua loa rồi ra cửa, mái tóc dài cũng chỉ buộc thấp thả sau đầu, ngay cả vài sợi tóc con vểnh lên bên thái dương cũng mang theo vẻ buồn ngủ.

Giờ phút này hoàn toàn là dựa vào bản năng cơ thể để vận động, linh hồn bé nhỏ vẫn chưa tỉnh táo đâu.

Đợi đến khi ánh nắng ấm áp dần dần lên cao, chiếu rọi dịu dàng lên người, cô bé mới có cảm giác một ngày mới chính thức bắt đầu.

Ừm, tuy rằng năm giờ hơn rời giường có hơi khổ sở, nhưng sau khi tập thể dục buổi sáng vận động gân cốt thì rất thoải mái.

Đặc biệt là so với đời trước cứ nghỉ là ngủ đến trưa, cảm giác thành tựu càng thêm rõ rệt.

Huống chi không phải một mình cô bé khổ sở vì dậy sớm, còn có Ran, Sonoko và đám nhóc thám tử nhí cùng chịu đựng nữa.

Bên tay trái, Suzuki Sonoko vừa làm động tác vươn ngực vừa trò chuyện, "Ê ê, Ran, Yuu-chan, hai cậu nhận được thiệp mời đám cưới của cảnh sát Date chưa!"

Mori Ran làm động tác vô cùng chuẩn mực cười nói: "Nhận được mấy hôm rồi, Sonoko cậu sao giờ mới hỏi?"

"Bởi vì mấy hôm trước tớ không có đến tập thể dục buổi sáng mà, cũng chưa gặp," Sonoko tỏ vẻ nói chuyện này qua điện thoại không thú vị, "Xem hình thức thiệp mời chắc là làm kiểu Tây, tuyệt vời quá đi ~ hơn nữa cái phong bì xinh xắn tinh xảo như vậy chắc chắn là vị hôn thê của anh ấy chọn, cảnh sát Date vừa nhìn là biết không rành mấy chuyện này rồi."

Kobayashi Yuu thì biết chút nội tình: "Thanh tra Date trước đó hình như có hỏi nhóm cảnh sát Đội 1 Phòng điều tra tội phạm về quà kỷ niệm đám cưới thích hợp...... Bất quá nghe nói họ chuẩn bị cho đám cưới từ rất sớm rồi, đầu năm còn đi Hokkaido chụp ảnh cưới."

Cô bé tiếp tục tiết lộ: "Bởi vì Natalie là con lai mà, cho nên đồ ăn trong tiệc cưới là sự kết hợp giữa ẩm thực Pháp và Nhật, trong nghi lễ ở nhà thờ sẽ có nhạc violin đệm......"

Đám thám tử nhí đứng ở hàng phía trước cũng đã nhận được thiệp mời, bọn trẻ thích nhất những dịp thế này, Ayumi vẻ mặt tò mò, "Chị Yuu-chan sao chị biết nhiều vậy ạ?"

"Hừ hừ, bởi vì......" Kobayashi Yuu nhướn mày, cố ý trêu chọc mọi người bằng cách dừng lại một lát, mới công bố đáp án, "Bởi vì tớ là phù dâu mà!"

Mọi người: ???

Không chỉ có Edogawa Conan và Haibara Ai đêm qua thức trắng nghiên cứu loại thuốc bí ẩn được gửi đến, mắt thâm quầng quay đầu lại liếc cô bé một cái, mà ngay cả Ran và Sonoko cũng quay đầu vẻ mặt dấu chấm hỏi.

"Tại sao?!" "Sao cậu trước giờ không nhắc tới!"

"Nhật Bản vốn không có tục lệ phù dâu phù rể, nhưng mọi người xem, những đám cưới chúng ta từng tham gia có chút, ách không, là rất nguy hiểm đúng không," Kobayashi Yuu uyển chuyển nói, thấy mọi người hồi tưởng lại những vụ án đó đều mang vẻ mặt đau khổ, liền dừng lại đúng lúc, "Bố mẹ Natalie bên kia đề nghị, có thể tìm người bên cạnh bảo vệ một chút, nếu không họ không yên tâm."

Nhưng ai cử hành hôn lễ, đều không thể xếp hai vệ sĩ bên cạnh cha xứ, vì thế biến thành phù dâu phù rể.

Sonoko đầy vẻ tiếc nuối: "Có thể gọi tớ đi mà, tớ có rất nhiều thời gian!"

Lại chỉ chỉ bạn thân: "Ran cũng được mà, quán quân giải Karate toàn Tokyo đó!"

"Kỳ thật ban đầu chỉ định mời thúy úy Sato làm phù dâu, sau này bởi vì địa điểm cử hành nghi lễ và tổ chức tiệc tối là sản nghiệp danh nghĩa của tớ, tớ tiện thể giúp đỡ bố trí một chút, cũng quen thuộc với nơi đó, cho nên coi như là thuận nước đẩy thuyền thôi ~" Kobayashi Yuu buông tay.

Huống hồ với thể trạng cường tráng của Date Wataru, trên thực tế không cần người bảo vệ, nhưng vì tính cân bằng giữa hai bên nam nữ, cũng mời hai người bạn thân làm phù rể —— Matsuda Jinpei và Takagi Wataru.

Khách mời đám cưới của họ cũng không nhiều, xem như một bữa tiệc riêng tư giữa bạn bè thân thiết, dù tính hết những người ở Đội 1 Phòng điều tra tội phạm có thể mời đến, tổng cộng cũng chỉ có 5-60 người.

Bởi vậy nhà thờ mái vòm được chọn không lớn, có thêm bốn phù dâu phù rể ở hai bên đã là cực hạn.

Sonoko kỳ thật chỉ là miệng xuýt xoa một chút, cũng không ép buộc, lúc này lại hỏi: "Váy phù dâu đẹp không?"

"Khoảng một tuần nữa sẽ đến đo kích cỡ, mấy ngày nữa là có thể may xong, đợi lấy được tớ sẽ mang về nhà cho mọi người xem."

Kobayashi Yuu nói xong lại nhớ tới, trên đầu mình còn có một nhiệm vụ quan trọng Natalie giao cho nữa.

"Trong tiệc tối để khách khứa không nhàm chán, sẽ có vài tiết mục nhỏ, Natalie nhờ tớ cắt một video ngắn, chủ đề là chuyện thú vị trong cuộc sống của phù dâu phù rể." Rốt cuộc trừ cô bé ra, ba người còn lại đều là đồng nghiệp của chú rể, mà bạn bè thân thiết bên cô dâu tương đối ít, khách phần lớn là người của Sở Cảnh sát Đô thị, phỏng chừng sẽ thích xem cái này.

"Ran, Conan, hai cậu chẳng phải thường xuyên đi theo chú Mori phá án sao, có tư liệu sống nào của các chú cảnh sát cho tớ sưu tập một chút không?" Kobayashi Yuu lại cười tủm tỉm nhìn về phía đám học sinh tiểu học, "Trong tay hai cậu chắc chắn không ít đâu nhỉ."

Phỏng chừng phần lớn là chuyện dở khóc dở cười của Takagi Wataru.

Ba đứa nhóc mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt đầy hứng thú, nếu không phải bài tập thể dục còn chưa kết thúc, bây giờ bọn chúng đã có thể lôi điện thoại ra tìm một đống video ảnh chụp rồi.

Haibara Ai liếc cô bé một cái, "Không phải nói video phù dâu phù rể, sao chỉ sưu tập chuyện của cảnh sát?"

Rất giống là "lạm dụng chức quyền", để bản thân có thể miễn tội công khai.

Kobayashi Yuu lộ ra vẻ chính khí ngiêm túc: "Sao có thể! Chỉ là vì chị tạm thời không nghĩ ra bản thân có chuyện thú vị gì có thể cắt vào thôi...... Hoặc là bây giờ các em đề xuất cũng được nha?"

Ran và Sonoko tự nhiên sẽ không phá đám cô bé, mà khi ánh mắt chạm vào nụ cười "hiền lành" của cô bé, Edogawa Conan nuốt nước miếng, ba đứa nhóc chỉ còn biết ra sức lắc đầu.

Không có! Cho dù có, lúc này cũng chỉ có thể nói không có!

Kobayashi Yuu khẽ bật cười, "Đùa thôi, hoan nghênh gửi bài, không giới hạn đối tượng, chị còn khá tò mò các em có những 'hàng tồn kho' gì đó."

Bài tập thể dục kết thúc, bọn họ xếp hàng đi tìm Amuro Tooru đóng dấu vào sổ sách.

Nhìn một hàng con dấu trên sổ sách của đối phương, không một ngày vắng mặt, Kobayashi Yuu thực sự bội phục.

Nghĩ lại xem, cô bé chỉ là buổi tối kiêm chức làm quái trộm ngày hôm sau đã rất khó bò dậy, người này làm ba công việc mà vẫn cần cù và thật thà như vậy, đúng là điển hình chiến sĩ thi đua.

Amuro Tooru che con dấu tên họ lên sổ sách của cô bé, đối diện với ánh mắt Kobayashi Yuu, mỉm cười: "Trên mặt tôi dính gì sao?"

"Không có, chỉ là cảm thấy anh Amuro lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, thật kỳ diệu, anh mỗi ngày ngủ mấy tiếng vậy?"

Vị nằm vùng lập tức mặt không đổi sắc báo một con số vượt xa thực tế, "Thường là sau giờ ngọ không có khách thì vẫn tranh thủ chợp mắt một chút."

"Thì ra là thế." Tôi tin anh mới là lạ.

Kobayashi Yuu thu lại sổ sách, không lập tức về nhà, mà đứng chờ Amuro Tooru đóng dấu xong cho mọi người ở gần đó.

Ba đứa nhóc hẹn nhau đi học bơi ở hồ bơi công cộng, tiến sĩ Agasa chở nhà khoa học thu nhỏ và thám tử lừng danh vội vã về nghiên cứu thuốc, Ran về nhà làm bữa sáng cho bố, Sonoko hai tiếng sau bay thẳng đến Los Angeles xem Kyogoku Makoto thi đấu.

Đám đông dần dần tan đi, Amuro Tooru tại chỗ duỗi người, vẫy tay ý bảo công việc xong rồi.

"Cái này cho anh," Kobayashi Yuu lấy ra một tấm thiệp tinh xảo từ túi xách, "Là thiệp mời đám cưới của cảnh sát Date, dù sao anh Amuro cũng là học trò của chú Mori, giúp cảnh sát không ít việc mà."

Động tác giơ tay của Amuro Tooru khựng lại một chút, rồi lại vô cùng lưu loát nhận lấy phong thư, chút nào không lộ ra vẻ do dự, "...... Vậy là canhe sát Date cũng sắp kết hôn rồi."

Có lẽ là vì trước đó đã biết toàn bộ quan hệ nhân vật, Kobayashi Yuu cảm thấy ánh mắt anh dịu đi, giọng điệu có thêm một chút hoài niệm.

"Bởi vì anh còn phải kiêm chức làm thám tử, thời gian sắp xếp có lẽ không ổn định lắm, cho nên em đưa anh trước một tấm thiệp mời, nếu có thể kịp nghi lễ ở nhà thờ thì cố gắng đến nhé!"

Kobayashi Yuu chuyển chủ đề, "Bất quá nếu muốn ở lại ăn tiệc tối thì nhất định phải báo cho em trước một ngày, em sẽ nói với người phụ trách, bằng không sẽ không có phần của anh đâu!"

Đối phương dường như rất tự hào vì mình có thể giúp đỡ bố trí hôn lễ, vẻ mặt thương nghiệp của Amuro Tooru gần như không duy trì được, lộ ra chút chân thành, "Được."

Đợi nữ sinh trung học rời đi, thấy xung quanh không có ai, anh mở phong thư lấy thiệp mời ra.

Nội dung bên trong thực tế đều giống nhau như đúc, chỉ có ô dành cho người được mời là trống.

Amuro Toru nháy mắt liền lĩnh hội ý tứ của lớp trưởng.

"Amuro Tooru, hoặc là Furuya Rei, vô luận anh dùng thân phận nào đến, tôi đều hoan nghênh."

——

Kobayashi Yuu về nhà ngủ nướng, vừa tỉnh dậy phát hiện hộp thư của mình đã bị mọi người nhiệt tình gửi bài cho đầy ắp.

Cô bé xem một lượt, tuy rằng tư liệu sống đều rất tốt, nhưng so với hai người kia, phần của Matsuda Jinpei quá ít đi.

Cảm giác như vậy cắt ra không phải tuyển tập chuyện thú vị của phù dâu phù rể, mà là lịch sử phát triển tình yêu lãng mạn của Takagi và Sato có thêm một cái bóng đèn xoăn tít.

Cũng không phải là không được, nhưng đó là đám cưới của người khác mà, chiếu lên chẳng khác nào đến phá đám.

Hửm? Sao ở đây lại có một bài gửi bằng tên mình làm tên file vậy?

Vừa xem, cư nhiên là Hiroki gửi tới, bên trong là video cô bé cổ vũ tuyển thủ khi còn ở câu lạc bộ bóng chuyền của trường, cùng với ảnh chụp đi chơi công viên giải trí.

Nhìn đến cuối cùng mấy tấm ảnh Matsuda Jinpei vác cô bé chen vào chiếc xe bí ngô xoay tròn, cô bé thiếu chút nữa phun cả ngụm nước trái cây ra, vội vàng soạn tin nhắn.

Kobayashi: 【 Mấy tấm ảnh này chẳng phải chị xóa rồi sao?! 】

Hiroki: 【 Chị, đừng coi thường bất kỳ một hacker nào, khôi phục ảnh đã xóa với em mà nói rất đơn giản 】

Kobayashi:......

Cô bé tuyệt đối không thể cắt những tấm ảnh này vào, thế là tạo một thư mục khác cất đi, ngàn vạn lần không được lẫn lộn.

Cả ngày hôm đó cô bé ngoài việc viết xong bài tập hè trên bảng kế hoạch, chính là ngồi trước máy tính cắt video, mãi cho đến chạng vạng mới hoàn thành bản nháp đầu tiên.

Dùng não quá độ, cô bé đột nhiên rất muốn ăn đồ ngọt.

Nghe nói tiệm bánh su kem mới mở trước nhà ga hương vị rất ngon, vỏ bánh nướng giòn tan còn rơi vụn, cắn một miếng, nhân kem custard đặc biệt bên trong sẽ tràn ra......

Không xong, càng nghĩ càng muốn ăn.

Tranh thủ lúc chưa đến giờ cơm chiều, Kobayashi Yuu lấy ví tiền ra cửa, ghé qua tiệm bánh sắp đóng cửa mua nốt ba chiếc su kem cuối cùng.

Khi cô bé vừa may mắn bước ra khỏi cửa hàng, một bóng người vụt qua bên cạnh nhào vào quầy, kêu rên: "Lại bán hết rồi! Sao lần nào cũng vậy!"

Giọng nói rất quen thuộc, bất quá Kobayashi Yuu không cần quay đầu lại xem cũng biết đó là ai, bởi vì thiếu úy Sato nghênh diện đi tới, hô: "Yumi, không được quấy rầy người ta làm ăn nha."

Hai người đều mặc thường phục, phỏng chừng là vừa tan tầm liền đến.

Nhưng với cái lịch trực của cảnh sát, mua không được đúng là bình thường.

Chào hỏi hai vị cảnh sát một chút, Kobayashi Yuu mở hộp bánh trên tay ra, "Nếu không ngại, có muốn ăn cùng không?"

Công viên gần đó, ba người ngồi trên ghế dài thưởng thức su kem.

Miyamoto Yumi vẻ mặt hạnh phúc, hai người còn lại thì thảo luận chuyện tiết mục đám cưới.

Thiếu úy Sato ngây thơ nửa điểm không nghĩ tới mình bị các bạn nhỏ bán đứng, rất hứng thú lật điện thoại cũng muốn tham gia hoạt động gửi bài —— phần lớn đều là tư liệu liên quan đến Takagi.

Kobayashi Yuu bị bắt ăn một miếng cẩu lương, tiện thể hỏi một câu: "Có của cảnh sát Matsuda không?"

"Matsuda à, để tôi nghĩ xem," Sato Miwako nghiêng đầu suy nghĩ một lát, "Ở Đội 1 Phòng điều tra tội phạm ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đột nhiên muốn tìm lại không nhớ ra, chủ yếu là chúng tôi ngày thường có việc trực tiếp gọi điện thoại, cũng không lưu lại cái gì ghi âm."

Cô lật lịch sử trò chuyện của hai người, số lượng email hai người gửi cho nhau quả thật không nhiều, nội dung cơ bản đều là thảo luận vụ án.

Gần đây nhất là mấy ngày trước, mỗi email cách nhau thời gian rất lâu, ngắn thì một hai tuần, dài thì mấy tháng.

Bởi vậy Sato Miwako lướt vài cái đã đến cuối.

"Thấy chưa, tôi vẫn nên đi hỏi những người khác." Cô đang muốn thu điện thoại lại, chợt thấy Kobayashi Yuu nhìn chằm chằm vào màn hình ngẩn người.

Nội dung email trên màn hình là của ba năm trước, Matsuda Jinpei gửi tin nhắn bom cho cô bé trên vòng đu quay.

Kobayashi Yuu đồng tử chấn động.

------------------------------------------

Kobayashi: Hóa ra lúc đó cốt truyện đã bị cánh bướm của mình làm lệch rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro