Chương 137

Dưới sự thúc giục của Matsuda Jinpei, Kobayashi Yuu tâm trạng phức tạp mở báo cáo ra.

Báo cáo miêu tả, quyển sách luyện tập quốc ngữ mà Kobayashi Yuu (bản 6 tuổi) đưa cho Matsuda Jinpei, chỉ kiểm tra đo lường ra dấu vân tay của người sau.

Nguồn gốc còn lại là kho hàng của trường bổ túc, vị trí trên kệ sách có dấu vết bị đè nặng tương ứng với số tiền mặt.

—— Dù là thu nhỏ đương nhiên cũng không thể thiếu cảnh giác, đeo găng tay dễ dàng gợi lên lòng nghi ngờ của cảnh sát, Kobayashi Yuu đều là trước đó sơn sẵn lớp sơn móng tay trong suốt không màu không mùi ở đầu ngón tay, đảm bảo chạm vào mọi thứ đều không lưu lại dấu vết của mình.

Sự thật chứng minh, sự cảnh giác của cô rất cần thiết, Matsuda Jinpei quả nhiên đoán được đứa trẻ xuất hiện bên cạnh có liên hệ với Quái trộm Cinderella, trước tiên đã đưa đi điều tra.

Biết rằng mình không thể sai sót dù chỉ một ly là điều hiển nhiên, nhưng tập báo cáo dày cộp trong tay vẫn khiến cô theo bản năng thấy căng thẳng. Nhất là khi sau lưng là anh cảnh sát tóc xoăn kia, người luôn toát ra khí thế áp lực khiến cô không khỏi lo lắng: liệu mình có lỡ tay sai chỗ nào không, dù lúc làm đã rất cẩn thận?

Dù báo cáo không tra ra bất cứ thứ gì, cô cũng không dám thở phào nhẹ nhõm, sợ đối phương nhận ra sự thay đổi cảm xúc của mình.

Nếu là cái loại nghi ngờ thử ngầm, Kobayashi Yuu còn có thể giả ngơ, nhưng thái độ thẳng thắn trắng trợn như vậy, ngược lại khiến người ta có chút bối rối.

Ý của Matsuda Jinpei rất rõ ràng: Nếu cô không phải Cinderella, vậy tiện thể cùng nhau xem báo cáo cũng không sao.

Nếu là, vậy mượn cơ hội này thông báo cho cô — cô đã trở thành đối tượng nghi ngờ của tôi.

Về việc vì sao không trực tiếp hỏi ra, Kobayashi Yuu nghĩ, có lẽ là liên quan đến việc cha anh khi còn nhỏ bị oan vuột tội giết người, anh đã trải qua sự xa lánh của những người xung quanh.

Không có bằng chứng xác thực hoặc bắt được quả tang, Matsuda Jinpei sẽ không dễ dàng nhận định một người là nghi phạm hoặc mở miệng chất vấn.

Bởi vì một lời nói ra rất dễ dàng, nhưng người vô tội muốn rửa sạch oan khuất lại vô cùng gian nan.

Kobayashi Yuu rất rõ ràng đây là cuộc tuyên chiến ngầm, bất quá trước khi chính thức quyết định bắt giữ cô còn riêng thông báo một chút, sao có chút giống khiêu khích trước khi đánh nhau vậy.

Ấu trĩ, ác thú vị, nhưng lại khó hiểu lỗi lạc thẳng thắn.

Cô thừa nhận mình đã bị khiêu khích, thầm hừ một tiếng, tiếp tục xem báo cáo, lật trang giấy soàn soạt.

Về nội dung điều tra phân biệt khuôn mặt, là Matsuda Jinpei căn cứ ký ức nhờ họa sĩ vẽ ra hình người rồi đối chiếu trong cơ sở dữ liệu, ý đồ tìm kiếm quan hệ thân thuộc của bé gái.

Ngày đó Kobayashi Yuu chỉ tháo khẩu trang khi uống nước, vài giây vội vàng thoáng nhìn dẫn đến ấn tượng cũng không sâu sắc, bức họa nhiều nhất hoàn nguyên được bảy phần, huống chi đó vẫn là dáng vẻ sau khi dịch dung.

Kết quả tự nhiên là, không có kết quả.

Kobayashi Yuu ném báo cáo vào lòng Matsuda Jinpei, nhún vai, trêu chọc nói: "Cảnh sát Matsuda chẳng phải từ trước đến nay không hứng thú với quái trộm ăn trộm sao, thế nào, anh có thói quen là làm đủ bốn năm thì chuyển bộ phận sao?"

Từng là át chủ bài ở đội xử lý bom bốn năm, hiện tại lại sắp làm việc đủ bốn năm ở Đội 1 Điều tra Tội phạm.

Nụ cười trên mặt cô không khác gì ngày thường, "Chẳng lẽ là cảnh sát Nakamori ở đội hai đuổi sát quá? Quả nhiên......"

"Quả nhiên cái gì?" Matsuda Jinpei theo bản năng tiếp lời, lập tức hối hận.

"Đúng là nữ cường nhân... À không," Kobayashi Yuu ngập ngừng một chút rồi sửa lại, "Phải nói là nam cường cũng biết sợ sói dữ."

Matsuda Jinpei:...... Biết ngay không phải là lời hay.

Đầu kia văn phòng có cảnh sát châm điếu thuốc, vừa ngậm vào miệng còn chưa hút được hai hơi, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt chăm chú không tiếng động của cảnh sát Matsuda cách vài bàn làm việc và hành lang.

Ánh mắt kia nhìn đến nỗi lưng anh ta tê dại một thoáng, phản xạ có điều kiện mà dập thuốc, cúi đầu nhanh chân đi ra ngoài sang văn phòng bên cạnh hút.

Quay đầu lại, Matsuda Jinpei vừa bực vừa buồn cười: "Em chắc dùng từ đúng đấy chứ? Điểm quốc ngữ cấp ba của em không phải là đội sổ đấy chứ?"

Kobayashi Yuu lập tức phản bác, vẻ mặt không cam lòng bị nhắc chuyện cũ: "Đương nhiên không phải! Anh nhắc cái gì toàn là lịch sử đen tối cả chục năm trước rồi!"

Cô bày ra vẻ kiêu hãnh như thể quá khứ thi rớt chẳng còn gì đáng buồn nữa — cô đâu còn là đứa từng phải trèo cây lẻn vào trường vì trượt môn nữa chứ!

"Đừng nghĩ trốn tránh vấn đề, cảnh sát Matsuda vì sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với Quái trộm Cinderella?" Cô mặt dày truy vấn.

Matsuda Jinpei mới tỉnh ngủ, miệng khô lưỡi khô, cầm ly đi đến chỗ lấy nước rót, thả chậm bước chân giữ khoảng cách với cái đuôi nhỏ, đùa cợt cố ý qua loa với cô, lười biếng đọc thuộc lòng quy tắc của cảnh sát: "Bởi vì chúng tôi cảnh sát phải mang vinh dự và sứ mệnh cảm phục vụ quốc gia và quốc dân, tôn trọng nhân quyền, công chính và thân thiện mà thực hiện chức vụ......"

Kobayashi Yuu: Anh rõ ràng có thể chọn không trả lời, nhưng vẫn đọc một tràng vô nghĩa để qua loa với tôi.

"Muốn đánh cược không?" Matsuda Jinpei bỗng nhiên dừng bước nhìn về phía cô, "Đánh cược tôi có bắt được nữ quái trộm kia không."

Anh vẫn giọng điệu lười biếng, một bên lông mày hơi nhướng lên, khóe môi hơi cong mang theo vẻ hờ hững, phảng phất đây chỉ là một lời đánh cược nói ra tùy tiện, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Một câu rất nhẹ, khiến tim người ta lỡ một nhịp — kinh, hãi.

Kobayashi Yuu bực bội, rõ ràng tố chất tâm lý và khả năng chịu áp lực của mình đều không tệ, đứng trước một điệp viên chuyên nghiệp như Amuro Tooru còn có thể bình tĩnh đối phó, sao cái tên cuồng tháo gỡ này luôn làm cô rối loạn trận tuyến.

Khó trách người ta nói công việc và tình cảm cá nhân không thể lẫn lộn, quá chậm trễ sự việc.

Cô nghĩ nghĩ, "Anh đánh cược. Tiền cược là gì, có giới hạn thời gian không? Em nghe thử xem có lời không rồi quyết định."

Matsuda Jinpei nghẹn lời, vẻ mặt như đang nói cô cũng thật tính toán chi li.

"Làm gì, làm giao dịch là như vậy, có lợi thế thích hợp mới nguyện ý làm người xa hoa đánh cược, nào có nhiều người nguyện ý để anh lấy vốn nhỏ đánh cược lớn," Kobayashi Yuu buông tay, xòe bàn tay ra, "Nhỡ đâu 50 năm sau anh mới bắt được Cinderella rồi đòi nợ em, chẳng phải em mệt chết sao!"

Matsuda Jinpei tưởng tượng cảnh mình 80 tuổi vẫn phải chạy lên chạy xuống đuổi bắt quái trộm như cảnh sát Nakamori, bỗng nhiên cảm thấy gân chân mình đau âm ỉ.

"Hm, em nghĩ nhiều rồi, bây giờ cảnh sát 70 tuổi là về hưu, hơn nữa lúc đó chắc không còn gọi là Quái trộm Cinderella nữa, chắc là Quái trộm bà tiên đỡ đầu," Matsuda Jinpei nói đùa, "Muốn công bằng thì em quyết định thời hạn đi."

"Thời hạn à......" Kobayashi Yuu cẩn thận cân nhắc một phen, nếu bàn tay vàng của cô là phục vụ cốt truyện chính, vậy rất có khả năng tất cả mọi chuyện ngã ngũ rồi sẽ bị thu hồi.

Nói nữa, chờ đến khi cốt truyện kết thúc, án mạng trong thế giới của Conan chắc sẽ giảm đi rất nhiều, cô không cần phải vất vả ngược xuôi bảo vệ bất động sản nữa, cũng không cần lẻn vào tổ chức thu thập tình báo cho phe đỏ, phỏng chừng cũng không cần thiết phải trở thành Quái trộm Cinderella nữa.

Cô xem xét mức độ thiếu kinh phí hiện tại của tổ chức, cùng với tốc độ trôi đi thời gian độc đáo trong thế giới của Conan, đi đến kết luận: Chờ nam chính Kudo Shinichi khôi phục thân thể, việc học cấp ba kết thúc là không sai biệt lắm.

"Vậy, chờ em tốt nghiệp cấp ba, để lại cho cảnh sát Matsuda một năm rưỡi, đủ đầy đủ chứ?" Kobayashi Yuu mắt hạnh sáng lên, dường như tin tưởng mười phần.

Matsuda Jinpei gật đầu, "Em muốn tôi đánh cược cái gì?"

Muốn cái gì.

Kobayashi Yuu cảm thấy nếu tùy tiện nghĩ một cái, dường như đã xem thường đối phương, cũng xem thường giá trị của chính mình.

Cũng thật muốn nói một cái, lại không nghĩ ra được, rốt cuộc cô hiện tại cơm áo vô ưu, duy nhất kỳ vọng chính là tổ chức nhanh chóng xong đời, cứu vớt bất động sản nhà mình — yêu cầu này hình như quá khó xử cảnh sát tiên sinh.

Cô chần chờ một lát, gãi gãi đầu, "Em hiện tại không có gì muốn, có thể đến lúc đó quyết định không, nhất định sẽ không vượt quá khả năng của anh."

"Được," Matsuda Jinpei đáp ứng nhanh gọn, "Vậy tôi cũng chờ đến khi đánh cược thành hiện thực rồi nói yêu cầu của mình."

Hai người vỗ tay nhau coi như lập kèo, vừa lúc Takagi Wataru từ cuối hành lang chạy chậm lại, gọi Matsuda đi họp.

Đám người đi rồi, Kobayashi Yuu lại phân tích kèo cược của họ.

Matsuda Jinpei chủ động đưa ra cá cược với cô, một đối tượng bị nghi ngờ, mục đích chắc chắn không chỉ là khiêu chiến...... Cô hồi tưởng lại giọng điệu và cách dùng từ của anh khi đồng ý, như là đã nghĩ kỹ yêu cầu của mình từ lâu, nhưng vì "công bằng", cũng giống như cô, để đến cuối cùng mới nói.

Chẳng lẽ thực sự có cái gì muốn? Tôi có thể có thứ gì anh ta muốn?

Chắc chắn không phải là tiền cược. Tiền cược là bắt tôi đi nhận tội đền tội sao!

Kỳ thật Kobayashi Yuu rất khó hình dung ngày nào đó thật sự bị bắt tại trận, Matsuda Jinpei sẽ có biểu hiện như thế nào.

Dù sao bất luận thái độ của anh ta thế nào, cũng không thể vì vậy mà không lo chuyện quái trộm được. Ngược lại cũng vậy, nếu đã chọn làm quái trộm, thì không cần trước cố sau chiêm, cố gắng tẩy trắng mình, thuần khiết không tì vết, mà phải chấp nhận khả năng những người quan tâm sẽ phản đối, cự tuyệt thậm chí khinh thường.

Đạo lý là như vậy, bất quá nghĩ đến cảnh tượng đó, Kobayashi Yuu vẫn cứ sẽ đau lòng.

Cô hất hất tóc, chuẩn bị làm chút việc khác để dời sự chú ý.

Trên đường đi qua phòng họp Đội 1 Điều tra Tội phạm, đoạn ghi lời khai vụ án giết người ở tiệm sushi sắp kết thúc, Ran và Conan ngồi ở phòng họp bên cạnh vừa uống nước trái cây vừa chờ Mori Kogoro.

Gửi tin nhắn thông báo cho Ran xong, Kobayashi Yuu thẳng đến khi về nhà khóa cửa phòng, mở laptop, kết nối với dự phòng di động.

Đeo tai nghe điều chỉnh thử một phen, thấp giọng nói: "Hiroki, chuẩn bị xong chưa?"

Vài giây sau, trên màn hình máy tính xuất hiện bản đồ phân bố tín hiệu theo dõi phố Beika, cùng với trí tuệ nhân tạo "Con thuyền Noah" căn cứ vào nghề nghiệp, thói quen, địa chỉ tạm trú phân tích ra lộ tuyến rời khỏi sở cảnh sát của Kanenori Wakita.

Kobayashi Yuu nhanh chóng nhìn lướt qua một lần, hàng mi dài khẽ run theo chuyển động của tròng mắt, chỉ lát sau đã dùng bút ký hiệu màu đỏ khoanh tròn mấy địa điểm.

Dự phòng di động "tít tít" hai tiếng khởi động máy, bên trong chứa thiết bị che chắn ID định vị, cô mắt cũng không rời, ở cột thông tin chọn người liên hệ, gõ nhanh một đoạn tin nhắn gửi đi.

Mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, yếu tố duy nhất không chắc chắn là Edogawa Conan.

Nên tìm lý do gì qua loa cho xong với thám tử nhỏ và phe đỏ phía sau cậu ta đây.

Kobayashi Yuu mím môi, buồn buồn suy nghĩ một lúc. Cô nhận ra với trí tưởng tượng mạnh mẽ kiểu thám tử như vậy, đối phương chắc chắn có thể tự tìm ra lời giải thích cho mọi chuyện. Huống hồ, cách làm của cô thì đơn giản thô bạo, mấy người có tư duy vòng vo phức tạp kia có khi còn đang mải rối trí, nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn chẳng đoán ra nổi điều gì.Gõ phím Enter, cô ngả người ra sau ghế thở phào một hơi, lặng lẽ chờ đợi sắc trời bên ngoài tối dần, đêm buông xuống.

——

Làm xong biên bản từ sở cảnh sát ra thì trời đã tối, học trò vội vàng đi liên hệ ông chủ ở nước ngoài, Mori Kogoro tranh thủ từng giây muốn xem TV chương trình truyền hình mới của Okino Yoko.

Nhưng có người không cho ông ta đi.

"Ai nha thật xin lỗi sư phụ ạ, vốn dĩ định mời khách, kết quả còn phải phiền ngài ra tay phá án, không thể chiêu đãi chu đáo," Kanenori Wakita túm lấy ông ta bày tỏ sự kích động, "Bất quá hôm nay ngài trinh thám thật sự quá tuyệt vời, cái kiểu cố ý nhận sai khiến hung thủ thả lỏng cảnh giác, chẳng lẽ là tuyệt chiêu của ngài sao?!"

Edogawa Conan suýt ngất, thầm nghĩ người này nịnh hót quá, chú ngốc nghếch cũng có thể thổi thành tuyệt kỹ!

Mori Kogoro tâm hồn treo ngược Okino Yoko, nhưng lại muốn giữ giá sư phụ trước mặt đồ đệ, vô cùng dày vò. Hai người giằng co mười mấy hiệp, đối phương cuối cùng cũng buông tay để ông ta đi, ông chú này quả thực là lao ra đường bắt taxi về nhà.

Kanenori Wakita cười tươi rói nhìn theo chiếc taxi dần dần khuất dạng, biểu cảm đảo mắt liền lạnh xuống, có thể nói là bậc thầy biến sắc.

Rất nhanh, một chiếc Porsche cổ điển dừng ở đầu ngõ nhỏ, ông ta ngồi vào xe, tháo răng giả, tóc giả và râu giả, nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau, hồi tưởng lại vị nữ khách khiến ông cảm thấy có chút không thích hợp vào buổi trưa.

Trí nhớ của Rum rất tốt, có thể khẳng định chưa từng gặp người này, bất quá đối phương dường như đã có hành động nhỏ với con gái của Mori Kogoro...... Là nhân vật cần họ chú ý sao.

Xe bỗng nhiên phanh gấp, cơ thể ông ta đột ngột lao về phía trước, "Sao vậy?"

"Phía trước xảy ra tai nạn giao thông, phải đi đường vòng." Tài xế nhận được chỉ thị liền lập tức đổi hướng xe.

Khi đi qua một con hẻm nhỏ, Rum nhạy bén ngửi thấy mùi bất thường trong không khí, bảo tài xế lập tức mở cửa sổ, còn mình thì lục soát khắp người tìm kiếm nguồn gốc mùi kỳ lạ.

Cho đến khi lôi ra chiếc ví.

Ông ta xác định đây là thủ phạm, cẩn thận không mở ra, mà trực tiếp bật lửa ném ra ngoài cửa sổ.

Trong ví là vật phẩm ngụy trang của Kanenori Wakita", thứ duy nhất không thuộc về ông ta, chỉ có hai tờ tiền nghìn yên tiền boa mà vị khách buổi chiều nhét vào.

Rum không chần chừ, lập tức muốn ấn số điện thoại liên lạc, nhưng giây tiếp theo, tài xế, ghế phụ và trước mắt ông ta hiện lên khói trắng, đồng thời bị thứ gì đó trói buộc.

Chờ khói trắng tan đi mới thấy rõ thứ trói buộc bọn họ thế mà là một chiếc váy dạ hội lộng lẫy kiểu Âu trói kín tay chân, ngón tay ngón chân, miệng cũng bị bịt kín!

Xe rung lắc, dường như có người ngồi trên nóc xe, từ ngoài cửa sổ xe rũ xuống hai đôi chân dài thon thả cùng với đôi giày thủy tinh khác màu có thể nhận ra là nữ giới.

Quái trộm Cinderella!

Rum lập tức nhớ ra cái tên này, đối phương hiện tại là mục tiêu số một của Gin.

Trên nóc xe, người kia chẳng có vẻ gì là vội vàng ra tay với họ, mà ung dung đung đưa chân, khe khẽ ngân nga một khúc hát:
"...Soon may the Wellerman come,
To bring us sugar and tea and rum.
One day when the tonguin's done,
We'll take our leave and go~"

Cùng với bài hát hải tặc rất hợp với "Rượu hải tặc" này, chiếc Porsche không người lái thế mà tự mình di chuyển.

Bên ngoài trời quá tối, tối đến nỗi ba người trong xe đều không nhìn rõ, chỉ có Rum thầm nhớ lộ tuyến di chuyển trong lòng.

Nhưng rất nhanh ông ta đã biết vô dụng.

Quái trộm tiểu thư có lẽ đã hát đủ bài, nhảy xuống nóc xe thò nửa khuôn mặt đeo mặt nạ vàng kim vào cửa sổ xe, đôi mắt phía dưới thật xinh đẹp, với nhãn lực của Rum có thể liếc mắt một cái nhìn ra hình dáng và kích thước mắt.

—— đáng tiếc Kobayashi Yuu buổi trưa gặp ông ta toàn bộ hành trình đều đeo kính râm, dù có nhận ra cũng không liên hệ được với nhau.

Nữ quái trộm thấy vẻ mặt của họ, không nhịn được cười nhạo một tiếng, gần như không thể nghe thấy nói: (tiếp tục từ đoạn cuối)

...... Cũng phải, Cinderella phản diện, chẳng phải là hai mụ dì ghẻ và mẹ kế sao."

Cô ta búng tay một cái, ba người liền từ "bị váy dạ hội bắt cóc" biến thành xác ướp, đến cổ cũng không động đậy được.

Cinderella mở cửa xe, lần lượt châm kim gây tê vào đầu họ, xong xuôi chống cằm mỉm cười nhìn Rum, "Vị mẹ kế này, xin đừng nhìn tôi như vậy, chúng ta tuyệt đối chỉ là ân oán cá nhân, không hề nhắc đến những người khác...... Bất quá tôi nói chắc ông cũng không tin."

Kim gây tê có tác dụng rất nhanh, Mori Kogoro sau nhiều lần sử dụng đã tăng liều chuyên dụng, tuyệt đối không phải loại Edogawa Conan bắn trên nóc nhà. Một mũi tiêm Gin kia có thể so sánh.

Dù Rum có kháng thuốc, trước mắt cũng rất nhanh liền mơ hồ, hoàn toàn nhắm mắt lại trước khi chỉ nghe được một câu.

"Hải tặc nên đi xa khơi, vị 'time is money' này."

Quái trộm Cinderella đánh cắp thiết bị liên lạc của họ, rồi thản nhiên nhét cả ba người vào trong một chiếc rương, chất lên xe đẩy nhỏ. Sau đó, cô gọi chim sẻ Cơm Nắm đến, vỗ vai ra hiệu như đồng bọn thân thiết, rồi dùng hai túi bánh mì làm vật trao đổi, nhờ bầy chim giúp đẩy xe tới địa điểm đã định.

Ở chỗ tối quanh địa điểm ước hẹn, Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu chỉ nhìn thấy một chiếc xe đẩy nhỏ không ai kéo đột nhiên lao về phía họ, hoảng sợ tưởng gặp ma, rồi thấy một đàn chim phành phạch bay tán loạn.

Quan sát không thấy ai gần đó nữa, một lúc sau họ mới hiện thân, xác nhận "hàng hóa" trong rương, hai mặt nhìn nhau.

"ze......" Morofushi Hiromitsu kinh hãi đến suýt gọi biệt danh osananajimi, bất quá xung quanh không ai nghe nên nghẹn trở về, hỏi bằng giọng gió, "Bây giờ làm sao bây giờ?"

"......" Furuya Rei cũng rất rối rắm, im lặng một lát, "Cứ làm theo lời cô ta đi."

Hai giờ sau, một chiếc trực thăng từ đâu đó trên mái nhà bay lên trời, hướng về phía đông bay đi.

Ở điểm ngắm cảnh đẹp nhất dùng kính viễn vọng theo dõi toàn bộ hành trình, Quái trộm Cinderella nhìn chằm chằm chiếc trực thăng kia dần dần biến thành một chấm đen nhỏ, cảm thán danh ngôn của Rum không sai, thời gian là thứ quý giá nhất, và cũng là thứ có thể thay đổi người và sự vật nhất.

Cô xem, đưa Miyano Akemi đi Hawaii huấn luyện khẩn cấp mấy tháng, đều có thể lái trực thăng đưa trước cấp trên lên đường.

Đến nỗi địa điểm sao...... Bát cơm hải sản buổi trưa kia nhìn rất giống một hòn đảo cô độc giữa đại dương, vừa hay, trong tay cô có mấy hòn đảo nhỏ không người ở Thái Bình Dương, không người không tín hiệu không thuyền, rất thích hợp để trở về với thiên nhiên.

Nghe nói rượu Rum được làm từ nước mía ép ra, trải qua lên men, chưng cất mà thành, vị thuần hậu, hương thơm đặc trưng.

Đảo Thái Bình Dương có môi trường sinh trưởng tốt như vậy, hy vọng Rum có thể ở đó trồng mía thật tốt.

------------------------------------

Kobayashi: Tôi có thể có ý đồ xấu gì, chẳng qua là muốn ăn mía thôi

Hiroki: Không sai

Matsuda:...... Ừ

Hai vị đồng kỳ: Cô thật sự không nói dối lương tâm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro