Chương 37

Học kỳ hai, năm cuối cấp hai ở Nhật Bản trôi qua nhanh đến lạ thường.

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã diễn ra buổi giới thiệu trước khi nhập học cấp ba, nộp hồ sơ, kỳ thi lên cấp, thi cuối kỳ và ngày công bố kết quả.

Dù cuộc sống sung túc hiện tại và mục tiêu học lên không quá cao không đến mức khiến người ta quá mệt mỏi bận rộn, nhưng đợi đến khi Kobayashi Yuu hoàn tất những việc kể trên, cuối cùng cũng yên ổn có thể thả lỏng một chút thì đã là hai tháng cuối cùng của năm học.

Vì năm nay toàn bộ học sinh lớp 9 trường Teitan chỉ có cô bé đăng ký vào trường cao trung Nekoma, mọi thông tin về kỳ thi đều phải tự mình tìm hiểu.

May mắn có người quen Kuroo dẫn đường, ngoại trừ việc trời quá lạnh khiến ngón tay gần như đông cứng khi thi, mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.

Làm bài xong trước còn có thể ngắm Kenma ở chỗ ngồi phía trước nghiêng đầu chống cằm vẻ mệt mỏi rã rời, nhìn đến cô bé cũng bị lây bệnh buồn ngủ, không nhịn được khép mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó bị giám thị nhắc nhở và nhấn mạnh kỷ luật phòng thi.

Ngày công bố kết quả, họ không mấy bất ngờ khi thấy tên mình trên bảng trúng tuyển, cùng với Kuroo Tetsurou ba người vây quanh ở cổng trường Nekoma ăn khoai nướng, khói trắng nóng hổi tan vào không khí, cơ thể dần ấm lên.

Kobayashi Yuu chọn củ khoai lang đỏ khá nhỏ, ngọt lịm mấy miếng đã ăn xong, ngẩng đầu xem bên cạnh một người vẫn còn thong thả lột vỏ khoai, một người khác thì bị nóng đến nhăn mặt lè lưỡi ra hạ nhiệt.

Lưỡi mèo quả nhiên rất sợ nóng.

Cô bé vứt rác, kéo áo khoác kín lại rồi đi trước một bước: “Mấy ngày nữa lễ tốt nghiệp nữ sinh phải đeo nơ màu chỉ định, tớ tìm không thấy, muốn đi trung tâm thương mại mua lại một cái.”

Kuroo thì móc ra quả bóng chuyền, tỏ vẻ anh ta và Kenma đi làm quen với phòng tập bóng chuyền của Nekoma rồi sẽ quay lại.

Có lẽ là nghe nói về chiến tích “một bóng trúng ba người” của Kobayashi Yuu mấy tháng trước, Kozume Kenma trông có vẻ sợ câu tiếp theo của bạn thân sẽ là mời cậu ta cùng chơi một lát.

Không chỉ phải đối phó với người nửa vời rất phiền toái, cả người cậu ta đều toát ra một loại cảm giác kháng cự “nếu muốn tớ đi đỡ cú phát bóng nhảy của cậu ấy, có lẽ sẽ chết”.

Trêu chọc mèo con thật sự là một chuyện rất thú vị, Kobayashi Yuu lập tức thay đổi vẻ mặt hứng thú, ngón tay vuốt ve cằm cố ý nói: “Dù sao thời gian còn sớm, hay là tớ cũng……”

Liếc thấy con ngươi mèo tam thể dựng thẳng lên, ẩn ẩn có xu hướng xù lông, cô bé mới kịp thời rụt tay lại, nhún nhún vai: “Thôi vậy, ông quản gia vừa gửi tin nhắn nói ở nhà làm Sukiyaki ăn mừng, tớ muốn nhanh chóng mua xong đồ rồi về ăn một bữa thịnh soạn, đến lễ khai giảng gặp lại nhé.”

Trung tâm thương mại vẫn là cái cô bé đến vào dịp Tết năm trước, cuối tuần lượng người rất đông, mọi người đều muốn mua vài món quần áo đẹp trước khi chính thức vào xuân, dù là hẹn hò với người yêu hay đi dạo phố với bạn bè đều đẹp.

Kobayashi Yuu theo lệ đi một vòng xem tình hình kinh doanh của từng tầng, sau đó mới vừa lòng chen vào một cửa hàng chuyên bán đồng phục học sinh chọn nơ.

Đồng phục học sinh ở Nhật Bản thường là kiểu dáng và nhãn hiệu do trường chỉ định, học sinh tự mua sắm.

Cô bé vừa thấy cửa hàng này có cả nhãn hiệu đồng phục Nekoma, dù sao cũng đã trúng tuyển, những đồ dùng cần thiết này có thể mua trước.

Hai túi mua sắm phồng to đựng đồng phục xuân, thu và mùa hè, cô bé xách lên ước lượng một chút, nghĩ lần sau sẽ mua giày và đồng phục mùa đông.

Đang định quay về thì bỗng nhớ ra lần trước đi cái tiệm bánh ngọt kiểu Tây kia đồ ngọt làm rất ngon, ông quản gia hình như thích ăn bánh tart chanh kiểu Pháp, gói hai phần về cùng nhau ăn.

Nhưng khi đang tính tiền và tìm tiền thừa ở quầy thu ngân, tiếng nhạc du dương vốn đang phát trong nhà hàng chợt vang lên một tiếng súng, bầu không khí vui vẻ bị phá vỡ trong nháy mắt.

Có người theo bản năng trốn xuống gầm bàn ăn, có khách hét chói tai hoảng loạn bỏ chạy đụng vào nhân viên phục vụ đang bưng đồ ăn, nước trái cây và mì ý văng tung tóe lên quần áo và sàn nhà.

Ngay sau đó lại là hai ba tiếng súng mang ý thị uy, từ phía sau bếp đi ra mấy kẻ bắt cóc mặc đồ giống như “FFF đoàn” cầm súng, giơ súng quét một vòng quanh khu vực ăn uống, lập tức im phăng phắc.

Một trong số chúng lấy ra máy bộ đàm nhỏ giọng nói mấy câu, rất nhanh, loa phát thanh của nhà hàng, không, là của toàn bộ trung tâm thương mại đều bật lên phát ra một giọng nói không phân biệt được nam nữ, hẳn là đã dùng thiết bị thay đổi giọng.

“Chào buổi chiều quý vị, chúng tôi là Thần Bản Giáo, vâng theo ý chỉ của thần linh đến nơi này, ủng hộ thần minh, yêu quý tín đồ, sẽ dẫn dắt nhân dân thoát khỏi bể khổ trần gian, đi đến thế giới mới tươi đẹp.”

Giọng nói đó dùng giọng điệu thương xót chúng sinh nói một tràng dài những lời tương tự như cầu nguyện, cuối cùng nói: “Xin quý vị đừng nghĩ đến việc rời đi, trung tâm thương mại này đã được trang bị rất nhiều bom, tất cả các lối ra đều đã đóng cửa, hãy cùng chúng tôi thoát khỏi bể khổ vào ngày hôm nay.”

Nghe xong một tràng lời nói này, Kobayashi Yuu vẫn còn đang cầm một đồng xu trăm yên trong tay cũng sợ ngây người.

Đây chẳng phải là tà giáo sao?

Nói năng đường hoàng như vậy, cái gì mà “thoát khỏi bể khổ”, “đi đến thế giới mới tươi đẹp”, bản chất chẳng phải là hiến tế tập thể sao!

Sao lại có chuyện vô lý như vậy, mạnh mẽ dùng cái lý do quỷ quái “ý chỉ của thần linh” để siêu độ người ta bằng vũ lực chứ!

Động cơ giết người của những vụ án trong Conan tuy rằng có chút quá đáng nhưng ít nhất cũng có động cơ!

Kobayashi Yuu nhanh chóng hồi tưởng lại toàn bộ quá trình xuất hiện của kẻ bắt cóc vừa rồi, xác nhận mấy tiếng súng vang lên đều phát ra từ nhà hàng này, các tầng khác và bên ngoài cửa hàng đã hỗn loạn, chỉ có khách trong nhà hàng này bị thương chỉ vào, đến thở mạnh cũng không dám.

Gần như có thể khẳng định toàn bộ kẻ bắt cóc hẳn là chỉ có những người trước mắt này, cộng thêm người trong phòng phát thanh.

Nhưng trung tâm thương mại có rất nhiều cửa hàng, còn có những cửa hàng lớn hơn, khách hàng đông hơn, vì sao lại cố tình chọn cái nhà hàng này?

Trong lúc suy nghĩ, đám kẻ bắt cóc đã giơ súng lùa tất cả mọi người ở đây ra ngoài, bao gồm cả đầu bếp và nhân viên nhà hàng.

Mọi người đều có chút không rõ nguyên do, nhưng bị họng súng đen ngòm chĩa vào, nói gì cũng chỉ có thể làm theo.

Thậm chí vừa nghe nói có thể rời khỏi nơi này, rất nhiều người đã chạy như trốn, nhưng cuối cùng lại bị đám người chặn ở tầng một.

Tất cả các cửa ra vào đều đóng cửa, ngay cả lối thoát hiểm cũng bị phá hỏng.

“Xin mọi người tạm thời đừng nóng vội, không cần quá mức hấp tấp, nếu tôi thấy ai có ý định phản bội thần chỉ, có lẽ tôi sẽ không kịp chờ đợi mà đưa các vị rời đi trước,” người phát thanh thở dài một tiếng, “Nguyện cửa vào thế giới mới sẽ không dài dằng dặc.”

Cái trung tâm thương mại này đã trở thành một mật thất lớn không thể ra vào.

Kobayashi Yuu rùng mình một cái, người này quả thực tự quyết định đến cực điểm.

Nhưng cũng chứng minh họ là những kẻ bắt cóc vô cùng hung ác, nếu phát hiện có người ý định rời đi bằng cửa sổ hoặc chỗ nào khác, rất có thể thật sự sẽ kích nổ bom trước.

Lời cảnh cáo ngầm nói rõ bom trong tòa nhà bách hóa có cả hai hình thức hẹn giờ và điều khiển bằng tay, tà giáo nói, đại khái sẽ tính toán đến một thời điểm đặc biệt nào đó để tiến hành hiến tế đi?

Cô bé chậm rãi đi ở phía sau cùng đám người, mắt sắc nhìn thấy đám kẻ bắt cóc quét mắt một vòng trong đám người, bắt được một nữ sinh tuổi xấp xỉ cô bé, cướp đi túi xách, điện thoại và đồng hồ của cô ta, rồi thô bạo lôi về phía nhà hàng.

Cô gái kia bị biến cố bất ngờ làm cho sợ hãi, căng thẳng phản kháng giãy giụa, kết quả là họng súng lạnh lẽo dí vào thái dương, bị uy hiếp bằng giọng lạnh lùng không được lộn xộn, lập tức sắc mặt trắng bệch, tuyệt vọng đến khóc nức nở.

Những người xung quanh ít nhiều đều cảm thấy cô gái kia đáng thương, nhưng không một ai có dũng khí đứng ra, hoặc là muốn đứng ra, hai chân lại bị sợ hãi đông cứng tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Kobayashi Yuu trong lòng vừa động, nghiêng người lén lút làm vài động tác nhỏ, sau đó chủ động tiến lên, cố gắng làm ra vẻ mạnh mẽ với giọng run rẩy, cắn răng nặn ra vài giọt nước mắt: “Thả, thả cô ấy ra, để tôi đi…… Tôi sẽ phối hợp hơn cô ấy.”

Hai nữ sinh tuổi xấp xỉ nhau, Kobayashi Yuu bề ngoài cũng không có gì đe dọa, hơn nữa giọng nói mang theo tiếng nấc gần như muốn khóc ra.

Vì đích xác cần một con tin có cảm xúc ổn định hơn, đám kẻ bắt cóc liếc nhau, buông tay cô gái kia ra.

Người sau bỗng nhiên giành lại được tự do, một lúc vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi sợ hãi tột độ, lùi lại hai bước nhìn về phía cô bé mắt hạnh tuổi cũng chỉ mới học cấp hai, hoàn toàn không hiểu vì sao đối phương lại nguyện ý thay thế mình.

Khi hai người đi ngang qua nhau, đối phương lặng lẽ dịu dàng an ủi cô bé: “Cậu đã làm rất tốt rồi.”

Cô gái vừa quay đầu lại, đối phương đã bị kẻ bắt cóc lôi vào nhà hàng.

Hai túi đồng phục và chiếc túi xách đều bị cướp đi, Kobayashi Yuu rũ mắt ngoan ngoãn giơ tay để chúng kiểm tra thiết bị điện tử trên người.

Cuối cùng một tiếng “ầm” nặng nề đóng cửa lại, cô bé bị một mình nhốt trong nhà hàng, phỏng chừng là vì tầng này quá cao, cũng không sợ cô bé bỏ trốn.

Đúng ý cô bé.

Đi vài vòng quanh khu vực ăn uống, Kobayashi Yuu đi vào phía sau bếp nơi mấy tên bắt cóc vừa nãy xuất hiện, giữa mùi thơm quyến rũ của đủ loại bít tết, mì ý, súp đặc, v.v., cô bé nuốt nước miếng, lần lượt mở các tủ bát.

Mở tủ lạnh ngăn đông ra, “Có rồi!”

Bên trong là một chiếc hộp lớn, mở ra trông như bánh sinh nhật, nhưng nghĩ kỹ thì làm sao có thể để bánh kem trong tủ đông.

Cẩn thận lướt qua lớp kem bơ phía trên, lộ ra chiếc hộp đen nhánh bên dưới, ghé sát tai nghe còn có tiếng “tích tắc”.

Tuy rằng không biết còn bao lâu nữa, đây phỏng chừng chính là bom hẹn giờ, đáng tiếc cô bé mù tịt về gỡ bom, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhìn thái độ của đám kẻ bắt cóc, Kobayashi Yuu trực giác quả bom trong nhà hàng này chắc chắn là quả quan trọng nhất của toàn bộ trung tâm thương mại, nói không chừng chính là ngòi nổ.

Cô bé nhìn quanh bốn phía, nhắm vào một chỗ trần nhà hơi lệch, hoa văn không thẳng hàng.

Hắc, nói về trèo trần nhà vẫn là phải tìm chuyên gia!

Uyển chuyển nhẹ nhàng đạp lên bồn rửa chén nhảy lên, cô bé đột nhiên nắm được mép, thuận thế nửa thân trên trườn qua treo lên trần nhà, quả nhiên nhìn thấy trong bóng tối có không ít điểm đỏ nhấp nháy, theo đường ống lan ra các tầng khác.

Kobayashi Yuu đang định trèo lên cẩn thận xem xét, sau đó gọi Cơm Nắm đến, nghĩ cách đưa manh mối đến Sở Cảnh sát Đô thị xin giúp đỡ, thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa.

Đám kẻ bắt cóc lại vào được??

Cô bé nhanh chóng nhảy xuống đậy nắp hộp “bánh sinh nhật” lại rồi đóng cửa tủ lạnh, nấp sau bếp cạnh cửa nghe tiếng bước chân bên ngoài.

Lần này hình như chỉ có một người tiến vào.

Vậy nếu cô bé bị phát hiện ở sau bếp, nên tìm cớ nói mình đói bụng đến kiếm gì ăn, hay là dứt khoát dùng cái cây gậy gỗ hình như đã để mấy tháng, cứng đến mức có thể trực tiếp dùng làm vũ khí xử lý hắn?

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, tay phải Kobayashi Yuu lặng lẽ rút ra một cây gậy gỗ, tay trái nâng một khay bánh táo bơ chuẩn bị úp thẳng vào mặt đối phương để làm rối loạn tầm nhìn.

Cửa sau bếp bị mở ra, đúng lúc cô bé muốn hùng hổ vung gậy thì ngoài cửa bỗng nhiên thò vào một cái đầu tóc xoăn.

Kobayashi Yuu:??!

Cây gậy gỗ có thể kịp thời thu về, nhưng chiếc bánh táo bơ đã không phanh kịp.

Cô bé trơ mắt nhìn chiếc bánh táo bay đi giữa không trung với một đường parabol duyên dáng, “bộp” một tiếng rơi trúng đỉnh đầu đối phương.

Bơ từ bên má người đàn ông chậm rãi trượt xuống, thấm vào cổ áo sơ mi.

Dù thời điểm chẳng mấy thích hợp, nhưng trong đầu Kobayashi Yuu vẫn không kìm được mà thốt lên trong lòng: đẹp đến mức nuốt không trôi cơm!.

Dù là bánh táo, hay là người…… Khụ khụ.

Matsuda Jinpei vừa bước vào chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có “nghi thức chào đón” như vậy.

Lần nào cũng là vị trí này, Kobayashi Yuu có phải yêu sâu sắc cái đầu của anh ta không?

Hai người tại chỗ hai mặt nhìn nhau một lát, đồng thanh nói:
“Em đang làm gì?”

“Anh tại sao lại ở đây!”

--------------

Kobayashi Yuu: May mà không vung gậy, nếu không lại bị choáng váng đầu mất.

Matsuda: Con nhóc này có phải ghét cái đầu của mình nhưng lại cứ đụng vào nó không?

---------------------
Góc Editor: mình chưa xem bộ Hakyuu nên sẽ đôi khi sẽ có sai sót khi chỉnh sửa lại các chương có sự xuất hiện của các nhân vật trong Haikyuu. Nên nếu có chỗ nào không đúng hay sai tên thành viên trong đội bóng thì mọi người hãy comment nhé, mình sẽ sửa lại.

(人 •͈ᴗ•͈).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro