Chương 48

Có lẽ do bị Kobayashi Yuu đuổi theo từ phía sau, nên thành tích chạy của các thành viên lần này nhanh hơn hẳn so với trước.

Có thể do sợ hình phạt mà Kobayashi Yuu đã cảnh báo trước, nên mọi người đều cố gắng hết sức.

Quả đúng là "có áp lực mới có động lực", lần này không ai bị rớt chuẩn cả.

Thấy vậy, Kobayashi Yuu hài lòng nở nụ cười, thầm nghĩ sau này có thể bàn với huấn luyện viên để tăng cường độ tập luyện, bởi rõ ràng hôm nay ai cũng thể hiện rất tốt, tiềm năng còn nhiều.

Sau đó, cô bé vỗ tay ra hiệu cho mọi người chạy chậm về nhà thi đấu, tránh để cơ thể bị lạnh sau khi vừa vận động xong.

Ngữ điệu và tư thế của Yuu lúc này chẳng khác nào huấn luyện viên thứ hai của câu lạc bộ bóng chuyền Nekoma.

"Thanh tra Matsuda, bọn em xin phép đi trước nhé," Yuu vừa nói vừa gấp cuốn sổ đăng ký lại, rồi đưa cho Matsuda Jinpei một chai nước thể thao dự phòng.

Cô xách chiếc túi to của mình lên, liếc nhìn đồng hồ điện tử và nhắc, "Cũng không còn sớm, anh về thay đồ rồi đi làm đi. Ca trực nhớ cẩn thận nhé."

Matsuda Jinpei nhận chai nước nhưng vẫn đứng im tại chỗ.

Đôi mắt xanh đậm của anh lướt qua nhóm nam sinh đang tụ tập quanh Yuu.

Mỗi khuôn mặt đều toát lên sức sống và sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Ở độ tuổi này, dù là nam hay nữ, ít ai trông quá tệ, nhất là các thành viên câu lạc bộ thể thao.

Sau những buổi tập luyện đều đặn, họ không còn gầy yếu mà vóc dáng trở nên rắn rỏi, chiều cao cũng vượt trội hơn bạn bè cùng trang lứa.

Vừa kết thúc buổi chạy, đám con trai uống nước ừng ực, lau mồ hôi đầy hào hứng, trông tươi tắn và đầy sức sống.

Dù là cô gái duy nhất giữa hai mươi chàng trai, nhưng Kobayashi Yuu vẫn hòa nhập rất tự nhiên, không chút ngại ngùng.

Sau buổi tập, cô còn trò chuyện và cười đùa thoải mái với các bạn.

Kobayashi Yuu thực sự trông rất vui vẻ.

Đặc biệt là khi đứng chung với cái tên Kuroo kia.

Anh ta bỗng nhiên cảm thấy có phải mình vừa chạy quá nhanh không, nên ngực mới có một chút nghẹn khí, đầu lưỡi liếm liếm rồi hơi cắn chặt răng hàm sau.

Không chỉ có Matsuda Jinpei quan sát, bọn họ cũng vẻ mặt tò mò dò xét, ánh mắt di chuyển qua lại giữa quản lý và chàng trai cao lớn đẹp trai, những người có quan hệ tốt với Kobayashi Yuu đều trực tiếp hỏi hai người là quan hệ gì.

"Anh ấy sao? Là cảnh sát thuộc Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm Sở Cảnh sát Đô thị, siêu ưu tú, phá không ít vụ án lớn đâu," Kobayashi Yuu dùng ngữ khí kiêu ngạo như đang giới thiệu bản thân, giơ tay làm động tác còng tay.

Còn rất chuyên nghiệp dùng một tay khác đỡ ở cổ tay, hơi có chút mượn oai hùm dọa các thành viên: "Cho nên các cậu đừng nghĩ buổi tối tập huấn trốn ra ngoài chơi nha, nếu bị vị cảnh sát này bắt được anh ấy chắc chắn sẽ báo cho tôi đầu tiên!"

Ai đó đang có ý định đó:......

Matsuda Jinpei rất muốn nói công việc của anh ta không bao gồm tuần tra, đó là việc của bộ phận phụ trách khu vực thực hiện.

Nhưng mà nhìn cô nữ sinh cấp ba trước mặt đang quay lưng khoe khoang với ngữ khí thật sự rất vui vẻ, lời anh ta định vạch trần còn chưa ra khỏi miệng, khóe môi đã cong lên ý cười, nhìn như không thèm để ý mà cầm khăn lông che nửa dưới khuôn mặt.

Ở nơi Kobayashi Yuu không nhìn thấy, anh ta nháy mắt thay đổi sắc mặt, vẻ mặt trầm xuống tràn ngập cảm giác áp bức và uy hiếp, dùng ánh mắt im lặng cảnh cáo mọi người. Liệu hồn mà ngoan ngoãn.

Các thành viên:...... Càng sợ hãi!

Vị cảnh sát này không nói gì, nhưng lại giống như đã nói hết, nếu thật sự làm gì đó cảm giác sẽ ch·ết rất thảm!

Bọn họ rối rít cúi đầu như bị cảnh sát dạy bảo, vội vàng chạy chậm về ký túc xá. Kobayashi Yuu nhấc chân đi theo sau, lại phát hiện chàng cảnh sát tóc xoăn cũng đi theo lên, chạy song song với mình.

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của cô bé, đối phương mặt không đổi sắc thản nhiên nói: "Tiện đường."

Kobayashi Yuu càng thêm hoang mang, con phố này và chung cư anh ta ở rõ ràng là ngược hướng, chỗ nào tiện đường?

"Chẳng phải em nói bảo tôi bắt người sao," Matsuda Jinpei cư nhiên cũng học được nói đùa, "Tôi làm quen trước lộ tuyến, nói không chừng thật sự có thể bắt được vài tên nhóc."

Tuy rằng không quá khả thi, nhưng Kobayashi Yuu nghĩ đến hình ảnh đó liền cảm thấy buồn cười, rất nghiêm túc dặn dò: "Vậy thanh tra Matsuda bắt được nhất định đừng lập tức đưa về, trước hết cứ cho bọn họ ngồi xe cảnh sát đi hai vòng, sau này chắc chắn đánh ch·ết cũng không dám tái phạm."

Hai người bọn họ, một người là quản lý, một người là cảnh sát, đi theo sau một đám nam sinh cao to vạm vỡ, rất giống hai chú chó chăn cừu được huấn luyện bài bản đang lùa đàn cừu về rào, khiến bọn họ không dám tùy tiện như trước nữa, chỉnh tề xếp hàng, dù nói chuyện phiếm cũng rất nhỏ tiếng.

Kenma nhanh chóng liếc mắt nhìn hai người phía sau, trong đầu hiện lên lời Kuroo nói, lập tức con ngươi dựng thẳng lên, vẻ mặt hoảng sợ, rất bất an đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng người bạn từ thuở nhỏ.

Kuro-chan, không phải là như cậu ta nghĩ chứ?

Khi ánh mắt giao nhau, người bạn từ thuở nhỏ cười gian giơ ngón tay cái về phía cậu ta: "Không hổ là Kenma, quả nhiên đã nhìn ra."

"......" Cũng không muốn nhìn ra.

Cậu ta lắc đầu. Thôi, không liên quan đến cậu ta, nghĩ những chuyện này quá phiền phức.

......

Các thành viên trở lại sân tập bắt đầu luyện bóng, còn Kobayashi Yuu sau khi tạm biệt Matsuda Jinpei thì đi trước về ký túc xá tập huấn, đổ đầy nước uống thể thao vào mấy chục chai, kiểm kê nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa, sau đó lấy ra hộp cơm đựng trứng cuộn đã nguội muốn rửa.

Vừa mở ra, bên trong lặng lẽ nằm một tờ giấy nhắn nhiệm vụ của Quái trộm Cinderella.

Cô bé "bang" một tiếng đậy nắp lại, xác nhận xung quanh đích xác không có ai, mới cau mày dùng đũa gắp ra tờ giấy còn dính vụn trứng cuộn kia.

【Trộm đi chiếc koinobori có dấu vàng trên đỉnh tháp Tokyo, thời hạn 48 tiếng.】

Kobayashi Yuu:......

Mới vừa dặn dò các thành viên cẩn thận đừng trốn ra ngoài chơi bị chàng cảnh sát tóc xoăn bắt được, kết quả còn chưa quá hai mươi phút, chính mình đã phải làm như vậy.

Chẳng lẽ là miệng quạ đen, thật sự bị Matsuda Jinpei gặp phải bắt mất! Cô bé vội vàng che miệng lại, cảm thấy sau này nói chuyện phải cẩn thận hơn, không thể dễ dàng đặt flag như vậy.

Koinobori à...... Đúng rồi, hôm nay là ngày 3 tháng 5, ngày 5 tháng 5 ở Nhật Bản là Tết Thiếu nhi, có tục lệ treo koinobori trong nhà, buổi sáng chạy bộ cũng nhìn thấy mấy nhà đã treo cờ hình cá chép rồi.

Nghe nói năm nay trên tháp Tokyo treo 333 chiếc koinobori để chúc mừng Tết Thiếu nhi, bất quá cô bé đi học về không tiện đường, bên Nekoma không nhìn thấy tháp Tokyo, đến bây giờ cũng chưa thấy nó như thế nào.

Còn riêng viết rõ muốn trộm chiếc cờ có dấu vàng, chẳng lẽ có ý nghĩa đặc biệt gì?

Kobayashi Yuu không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao mỗi lần bàn tay vàng bảo cô bé trộm đồ đều không phải là thứ đứng đắn gì, có điểm tích lũy là được, đợi đến khi đủ sẽ đổi lấy mấy quyển sách không còn xuất bản mà Hiroki muốn đọc.

Tính toán một chút, thời hạn 48 tiếng, chỉ có thể chọn hành động vào đêm nay hoặc tối mai.

Nhưng đêm nay có buổi tập đêm, đã hứa sẽ dạy học trưởng Umi và Yamamoto nhảy phát bóng, nuốt lời hình như không hay lắm.

Vậy thì tối mai đi, vừa vặn là ngày áp chót của đợt tập huấn, lịch trình buổi tối không có sắp xếp, là thời gian hoạt động tự do, nói như vậy nếu quá mệt muốn đi ngủ sớm một chút cũng sẽ không ai đến làm phiền.

Kobayashi Yuu gọi chim sẻ Cơm Nắm tới, trước hết cho chim sẻ ăn một bữa tiệc bánh mì vụn thịnh soạn, còn mình thì cúi người viết thư báo trước ở bàn ăn.

Thay đổi thói quen viết, đặt xuống nét bút cuối cùng, cô bé thổi nhẹ những chữ còn chưa khô, trịnh trọng giao cho cơm nắm, dùng đầu ngón tay chọc vào khuôn mặt tròn xoe lông lá của chim sẻ xoa xoa: "Phiền bé rồi nha ~"

"Pi!" Cơm Nắm dựng thẳng bộ lông ngực trắng mềm mại, nhảy vài cái ở cửa sổ rồi bay đi.

Còn Kobayashi Yuu vì có một loại cảm giác " quan trên được phép, dân đen thì không " áy náy, nên so với bữa tối hôm trước đã bỏ nhiều tâm tư hơn làm những món ăn mà các thành viên thích, ngữ khí nói chuyện trong buổi tập đêm cũng chậm lại và dịu dàng hơn một chút.

Kết quả đám người kia bây giờ đều đã quen với việc bị đè xuống đất cọ xát, hơi đối tốt với họ một chút ngược lại không quen, trừ Yamamoto Taketora vừa thở hồng hộc tập luyện vừa vẻ mặt ngượng ngùng lắp bắp nói không nên lời, những người khác đều lộ ra vẻ kinh nghi bất định, ngay cả Kenma cũng ôm chai nước lùi về sau nửa bước.

Kuroo càng ôm hai tay chần chừ nhìn cô bé: "...... Ngày mai chắc sẽ không có cái kiểu bất ngờ tăng gấp đôi lượng huấn luyện chứ?"

Kobayashi Yuu:......

Đối tốt với các cậu lại bị nghi ngờ, thôi nào, giữa chúng ta lòng tin nó mỏng manh đến như vậy sao?!

Bên kia, chim sẻ Cơm Nắm tràn đầy tự tin cõng thư bay về Sở Cảnh sát Đô thị.

Đương nhiên, ngay cả bồ câu đưa thư được huấn luyện chuyên nghiệp thỉnh thoảng còn lạc đường, nó dù sao cũng chỉ là một chú chim đưa thư nghiệp dư nửa vời, muốn không bị phân tâm mà đến đích là không thể, khó tránh khỏi sẽ có chút "xao nhãng".

Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc trò chuyện với bồ câu hoang đậu trên dây điện, xem mèo hoang và quạ đánh nhau ở bãi rác, và giúp một bà lão mắt kém nhặt 500 yên bị rơi rồi lén bỏ lại vào túi cho bà.

Bất quá nó nhớ kỹ sứ mệnh của mình, dù làm gì cũng cẩn thận che chở phong thư, và đưa đến nơi trong thời gian quy định.

Chỉ là hôm nay xảy ra chút ngoài ý muốn.

Khi bay đến khu phố gần Sở Cảnh sát Đô thị, Cơm Nắm bỗng nhiên nhìn thấy mấy cậu bé tiểu học đang hi hi ha ha dùng ná bắn chim sẻ, cục bông nhỏ lập tức giận sôi máu, xông lên mổ tay bọn chúng để bảo vệ đồng loại.

Nhưng nó thật sự quá nhỏ bé, dù đối thủ là học sinh tiểu học cũng không gây sát thương lớn, ưu điểm duy nhất là nhanh nhẹn và tốc độ, gần như chỉ có thể làm người ta sợ chạy.

Kết quả trong lúc một cậu bé vừa chạy trốn vừa phản công, Cơm Nắm tránh được viên đá bắn ra từ ná, nhưng phong thư mục tiêu lớn hơn ở phía sau lại bị trúng đòn.

Phong thư theo lực đá rơi xuống đất, vừa lúc rơi vào một vũng nước ven đường.

Cơm nắm: !!!

Dù nó lập tức cố gắng cứu vãn, đám chim sẻ cũng bay đến cùng nhau giúp ngậm phong thư ra khỏi nước, nhưng cái thứ ướt sũng còn đang nhỏ giọt này làm sao đưa đến Đội 2 Phòng Điều tra Tội phạm đây?

Đám chim sẻ nghĩ ra một ý kiến, gần đây trời rất ấm, gần trưa mặt trời rất mạnh, chỉ cần tìm một nơi có nhiều ánh nắng phơi khoảng nửa tiếng là được!

Cơm Nắm cảm thấy rất có lý, thế là chọn một cái cây trong sân Sở Cảnh sát Đô thị, chuẩn bị đặt phong thư lên tán cây phơi một lát.

Đột nhiên một trận gió lớn thổi qua, thân hình nhỏ bé của nó chao đảo trong gió, đợi đến khi phản ứng lại thì phong thư lại biến mất.

Nó vỗ cánh tìm nửa ngày, cuối cùng ở một kẽ hở nhỏ giữa những cành cây dày đặc nhìn thấy phong thư màu xanh nhạt bị kẹt lại.

Nhưng dù nó có thể chui vào, phong thư cũng bị kẹp chặt không ra được, nếu dùng lực nữa rất có thể sẽ bị rách, chỉ dựa vào sức của một con chim sẻ nhỏ thì không thể bẻ cành cây.

Khi Cơm Nắm vô cùng thất bại đậu trên tường rào, ngay cả chỏm lông xám nhạt ngốc nghếch trên đầu cũng có chút ảm đạm không ánh sáng, nó chợt thấy một bóng dáng đang chờ đèn đỏ ở bên kia đường.

Tóc đen xoăn tự nhiên, kính râm, vest đen, đang có vẻ chán đến ch·ết mà ngáp một cái, đút tay vào túi quần sải bước qua vạch kẻ đường, thẳng đến cổng Sở Cảnh sát Đô thị.

—— Đây...... là người tốt. ( ╹▽╹ )

Bị Kobayashi Yuu giáo huấn cái kiểu tư tưởng này, Cơm Nắm vội vàng bay qua ngăn cản ngài cảnh sát, sốt ruột bay vòng quanh đầu chàng trai tóc xoăn vài vòng, cắn cổ áo anh ta kéo về phía sân trong.

Matsuda Jinpei, người vừa chạy bộ buổi sáng về tắm rửa thay quần áo đi làm: ?

Cái gì đang xảy ra vậy, đây chẳng phải con chim sẻ của Siêu đạo chích Cinderella sao?

Anh ta đứng dưới cái cây kia, ngửa đầu nhìn tán lá rậm rạp, rồi cúi đầu nhìn con chim nhỏ đang ngồi xổm trên mu bàn tay mình, vừa rồi còn khoa chân múa tay ra hiệu một hồi, lời nói ra ngay cả chính anh ta cũng thấy hoang đường:

"...... Thư báo trước của Siêu đạo chích Cinderella bị kẹt trên cây, nhóc muốn tôi đi lấy?"

Chim sẻ như hiểu lời người, ra sức gật đầu, khiến anh ta lần nữa cảm thấy kỳ diệu về chỉ số thông minh của loài chim.

Chẳng phải nói chỉ số thông minh của loài chim có liên quan đến tỷ lệ não bộ so với cơ thể sao, cái đầu này còn chưa to bằng cái mũ ốc, mà cũng có thể nghe hiểu tiếng người?

Nhưng anh ta là chuyên gia gỡ bom, không có hứng thú với cấu trúc giải phẫu động vật, càng không có hứng thú giúp đỡ con chim sẻ của n·ữ qu·ái trộm, lại không liên quan đến Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm, vì sao phải sáng sớm leo cây.

Trông anh ta có vẻ rất thích giúp người sao?

Cùng lắm giúp gọi thanh tra Nakamori một tiếng, nhưng như vậy lại bị người sau quấn lấy, thật phiền phức.

Bởi vậy Matsuda Jinpei nhún vai, duỗi tay không nhẹ không nặng chọc vào cái đầu tròn xoe của chim sẻ, có chút trêu chọc tiểu gia hỏa, nhướng mày cười xấu xa.

"Dựa vào cái gì."

Bị đầu ngón tay anh ta trấn áp, con chim sẻ xù lông cả người run lên, nhìn đôi mắt đen láy của nó gần như rơm rớm nước mắt, vẻ mặt đáng thương vô cùng trông càng ngốc nghếch đáng yêu.

Sau đó như hạ quyết tâm, nó rũ ra một mẩu vụn bánh mì ăn thừa buổi sáng từ bộ lông ngực xù xì.

Vẻ mặt nhỏ nhắn như đang nói "Đây là toàn bộ gia sản của tôi, không còn nữa đâu".

"......" Matsuda Jinpei cạn lời đến mức không nhịn được cười khẽ, nhét vụn bánh mì trở lại ngực chim nhỏ: "Ai thèm đồ ăn của nhóc!"

Nhưng đối mặt với đôi mắt nhỏ mất mát của cục bông, anh ta vẫn "xì" một tiếng: "Chỉ lần này thôi đấy."

Trước đây Hagiwara Kenji từng nói "Jinpei-chan ăn mềm không ăn cứng", anh ta còn coi như gió thoảng bên tai, nhưng gần đây cứ có cảm giác bị nắm thóp, bây giờ sao ngay cả con chim béo tròn cũng có thể sai khiến anh ta rồi.

Có lẽ cái thói quen mang theo đồ ăn này khiến Matsuda Jinpei nhớ đến món trứng cuộn buổi sáng, cái kiểu móc ra những thứ không ngờ đưa cho anh ta không hiểu vì sao lại rất giống nhau.

Ví như thẻ đen của Kobayashi Yuu, tiền mặt và đồ ăn vặt......

Matsuda Jinpei ngay cả tường rào trường cảnh sát còn trèo qua, cái độ cao cây này đối với anh ta mà nói quả thực là bữa sáng.

Áo vest cũng không cần cởi, tại chỗ nhẹ nhàng nhảy lên bám vào một cành cây tương đối to, giày da đạp lên thân cây trèo lên, như đi trên đất bằng.

Lặp lại vài lần thao tác trên, anh ta lật cành cây ra, xuyên qua ánh sáng mờ ảo nắm lấy một góc tờ báo trước ướt sũng, từ trên cao nhảy xuống, khi cùng với lá cây xào xạc rơi xuống đất làm Date Wataru đi ngang qua giật mình.

Lớp trưởng vốn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, kết quả trên cây đột nhiên rớt xuống một người, lập tức trừng lớn hai mắt buồn ngủ tan biến, đợi thấy rõ đối phương là ai mới thở phào nhẹ nhõm: "Cái gì vậy, là Matsuda à, chẳng phải đã bảo cậu đừng ngủ trên cây rồi sao."

Matsuda Jinpei chấn động rớt xuống đống lá cây trên vai, gãi gãi tóc, mở to mắt nửa vầng trăng chế giễu: "Dù có là tôi cũng không ngủ cả đêm trên cây đâu lớp trưởng."

Anh ta giơ phong thư muốn tìm chim sẻ, lại phát hiện từ lâu đã không thấy bóng dáng cục bông tuyết đâu, có lẽ cảm thấy ngài cảnh sát đã cầm được thư thì nhiệm vụ đã hoàn thành rồi?

Liếc nhìn tờ báo trước không biết đã trải qua chuyện gì trong tay, Matsuda Jinpei quyết đoán đưa cho Date Wataru, nhờ đối phương giúp chuyển giao cho Đội 2 Phòng Điều tra Tội phạm, anh ta không muốn bị gọi là "chàng trai được Cinderella chọn" nữa.

Date Wataru lộ ra ánh mắt mới lạ, dù đồng ý ngay, nhưng nghĩ đến gần như lần nào cũng là đồng kỳ nhận được thư báo trước, ngay cả anh ta cũng có chút tin rằng n·ữ qu·ái trộm thật sự có chút thiên vị, trêu ghẹo nói: "Matsuda cậu thật sự không hứng thú với việc bắt giữ Cinderella sao? Cậu không tò mò muốn biết mặt thật của cô ta là gì sao?"

Dù sao cô ta tuy là quái trộm, nhưng cũng giúp cảnh sát không ít việc mà.

"Dù cô ta thật ra là một gã đàn ông thích mặc đồ nữ cũng không liên quan đến tôi, so với cái đó tôi càng muốn biết thực đơn bữa trưa hôm nay là gì."

Matsuda Jinpei xua xua tay, lần trước trong vụ khói mù anh ta cơ bản đã nghiên cứu xong, lý thuyết anh ta hiểu sơ sơ, nhưng kỹ thuật hiện tại của Nhật Bản hoàn toàn không đủ để chế tạo hoặc lắp ráp lại.

Bất quá anh ta vốn dĩ cũng chỉ là tự tiêu khiển, mở ra xem hiểu rồi thì thỏa mãn, cũng không định đăng báo linh tinh.

Nghe xong lời này, Date Wataru cười lớn một tiếng, ôm lấy vai anh ta: "Vậy cậu phỏng chừng không có cơ hội biết đâu, Takagi vừa nãy nhắn tin cho tôi nói lại có án rồi, chắc mấy ngày này đến cơm cũng không kịp ăn ấy chứ."

Matsuda Jinpei:......!!!

[Cái thị trấn này quả nhiên không bình thường].

Mà thanh tra Nakamori, người lại một lần nữa nhận được thư báo trước của Siêu đạo chích Cinderella, còn chưa vui vẻ được vài giây, đã bị cái phong thư ướt sũng còn dính chút bùn tạt cho một tay: "???"

Mở ra sau, liền "phanh" một tiếng xuất hiện, những bông hồng đều đã héo rũ, cánh hoa dập nát và thâm đen dường như muốn nói chuyến đi này chẳng lành chút nào.

Thanh tra Nakamori run rẩy rút ra tờ giấy quan trọng nhất kia, trừ mấy từ khóa miễn cưỡng có thể thấy rõ như "Đêm mai", "Tháp Eiffel", "Rồng", còn lại mực đều nhòe thành một mảng.

Dù là câu đố thiếu tay thiếu chân họ còn có thể cố gắng đoán, cái này thì chẳng nhìn ra hình dạng gì!

Chẳng lẽ Cinderella muốn đến Paris nước Pháp, vừa thưởng thức cảnh đẹp tháp Eiffel, vừa bắt rồng ở sông Seine bên cạnh??

Đây là cái gì với cái gì vậy! Dù có thật là như vậy họ cũng không kịp xin hộ chiếu chạy đến đó, bên kia cũng không phải phạm vi quảm lý của cảnh sát Nhật Bản.

Thanh tra Nakamori đập bàn đứng dậy: "Mau, lập tức đăng báo, bảo Siêu đạo chích Cinderella gửi lại một bản thư báo trước không bị hư hại đến đây!"

Không thể không nói vị thanh tra đuổi bắt Kid nhiều năm này phản ứng cực kỳ nhanh, chỉ tiếc ông ta đã tính sai một chút.

Đó chính là Kobayashi Yuu đang cùng câu lạc bộ bóng chuyền trải qua đợt tập huấn kín, không chỉ phải huấn luyện phụ, đăng ký, hậu cần, còn phải phụ trách nấu cơm, bận đến căn bản không có thời gian xem báo hay tin tức trên mạng, những thành viên khác thì càng không thể.

Mà ngọn nguồn của tất cả chuyện này, chính là cục bông nhỏ đang ngồi xổm lười biếng phơi nắng trên bờ sông, cảm thấy may mắn vì cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ.

"Pi ~"

Bảy giờ tối đêm báo trước, Kobayashi Yuu phát huy kỹ năng diễn xuất vượt xa người thường nói mình hơi mệt muốn đi ngủ sớm một chút, bảo mọi người cũng nhanh chóng nghỉ ngơi.

Sau đó thừa dịp mọi người đang rửa bát đũa dọn dẹp ở nhà ăn, cô bé nhẹ nhàng chui ra ngoài cửa sổ phòng, theo con đường trốn êm đã lên kế hoạch trước vào ban ngày, rón rén ngồi xổm trên mặt đất di chuyển về phía trước, nhanh chóng trèo tường ra ngoài.

Toàn bộ quá trình không ai phát hiện, Kobayashi Yuu nghe thấy tiếng cười nói ồn ào trong ký túc xá vẫn như ngày thường, yên tâm biến hóa thành Siêu đạo chích Cinderella, xuyên qua những con phố và mái hiên khu dân cư.

Trên đường chạy đến tháp Tokyo, cô bé còn âm thầm phấn khích vì lần này thư báo trước mình viết rất có trình độ, dù sao cô bé cũng không phải người Beika giỏi giải đố, viết thư báo trước sao cho có phong cách là một chuyện hơi khó khăn với cô bé.

Bất quá nếu Kudo Shinichi ở đây phỏng chừng rất nhanh là có thể hiểu ra, tháp Tokyo được gọi là "tháp Eiffel của Nhật Bản", còn tục lệ treo koinobori vào Tết Thiếu nhi ở Nhật Bản ban đầu bắt nguồn từ câu chuyện truyền thuyết "Cá chép vượt vũ môn" của Trung Quốc.

A a, nếu bàn tay vàng đừng quá khéo chọn đúng những ngày tập huấn này để hoàn thành nhiệm vụ thì tốt rồi, cô bé còn có thể đi khảo sát địa hình bố trí, không giống như bây giờ đành bó tay, đến phút cuối mới ôm chân Phật, tùy cơ ứng biến.

Không biết lần này thanh tra Nakamori bố trí bao nhiêu cảnh lực đây?

Câu trả lời là: Không có.

Khi Cinderella ngồi trên sân thượng một tòa nhà nào đó, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải quan sát những người xung quanh tháp Tokyo hết lần này đến lần khác, thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng cảnh sát đâu, trong tháp trừ đài quan sát lớn và đài quan sát đặc biệt mở cửa đến 11 giờ tối có một vài du khách, hình như cũng không có bóng dáng cảnh sát đi lại.

Chẳng lẽ những du khách kia đều mặc thường phục, nhưng dù tính cả hai đứa trẻ mẫu giáo tay cầm kem kia vào, thêm vào cũng chẳng được mấy người.

Cinderella buồn bực vô cùng, chẳng lẽ thanh tra Nakamori đã chuyển từ chiến thuật biển người sang đấu tay đôi một mình với cô?

Ngoài ra không ngoại trừ một khả năng, đó chính là —— Siêu đạo chích Cinderella bị bỏ rơi QAQ.

Hả? Dù biết thế giới Danh Thám Conan của các người đặc biệt là phố Beika có nhiều vụ án đặc biệt, cái gì chuyện lạ đô thị và quái nhân cũng nhiều, nhưng không đến mức đỉnh lưu thay đổi nhanh như vậy chứ.

Cô bé chỉ mới hơn nửa năm không xuất hiện mà thôi đã bị công chúng lãng quên, thanh tra Nakamori ngay cả bắt cô bé cũng lười đến mức không muốn huy động nhân lực vật lực sao?

Tuy rằng như vậy đích xác càng thuận tiện cho Cinderella hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không hiểu sao siêu cấp không cam lòng a!

Cinderella nháy mắt đồng cảm với những ngôi sao vì không nhận được thông cáo và không được lên sóng mà dần dần phai nhạt —— không có cảnh sát đuổi theo thì quái trộm tính là cái gì quái trộm chứ, chẳng phải là giáng cấp thành trộm cắp sao!

Nghĩ là nghĩ vậy, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành, nếu không sẽ bị trừ điểm tích lũy, khiến cái quỹ ít ỏi còn lại của cô bé càng thêm khó khăn.

Thừa dịp bóng đêm, một bóng dáng n·ữ qu·ái trộm mặc váy dài màu xanh nhạt uyển chuyển nhẹ nhàng từ bên ngoài tháp Tokyo nhảy lên từng tầng, lại xem một lần quả nhiên những tầng khác không có một ai, cô bé oán niệm thở dài.

Không được, sau khi về phải xác nhận lại với Sonoko một lần nữa, cô bé không tin mình nhanh như vậy đã hết thời!

Bất quá rất nhanh cô bé đã không rảnh lo oán niệm nữa, bởi vì bên ngoài tháp Tokyo ước chừng treo 333 chiếc koinobori, muốn tìm ra chiếc có dấu vàng ở đầu trong số đó, cần phải xem xét từng chiếc ở mỗi tầng lầu, hoàn toàn là một công trình siêu lớn.

Cái này hoàn toàn không có đường tắt, cần thiết phải tự mình tìm kiếm trong biển cá mênh mông, quả thực là một cuộc đua sức bền, thể lực và thời gian.

Khi xem đến chiếc cờ thứ hai trăm mà vẫn chưa tìm thấy mục tiêu, trong đầu Cinderella chỉ có một ý nghĩ: Ran, tương lai vì giải mã bốn mật mã di động của Conan để chứng minh cậu ta là Kudo Shinichi, mà nửa đêm dùng phương pháp liệt kê thử hơn hai ngàn lần, cậu làm thế nào được vậy!

Bên kia, Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm Sở Cảnh sát Đô thị.

Thanh tra Megure vỗ vai Kudo Shinichi, cười lớn khen ngợi: "Vụ án lần này thiếu chút nữa là nhờ Shinichi cậu rồi, cậu sau khi từ Mỹ trở về hình như đặc biệt thông minh hơn chút, có phải học được không ít thứ không? Càng ngày càng giống ông bố nhà văn trinh thám kia của cậu rồi!"

Kudo Shinichi 16 tuổi vừa mới bắt đầu chính thức giải quyết án, trở thành một thám tử độc lập không lâu, vẫn còn sẽ ngượng ngùng mà cười, nghĩ đến chuyện xảy ra ở New York nước Mỹ, đôi mắt tối sầm lại một chút.

Ánh mắt liếc qua tờ giấy trắng trên bàn làm việc bên cạnh, trên đó qua loa viết mấy chữ, tò mò cầm lên xem: "Đây là cái gì?"

"À cái này à, là mật mã trên thư báo trước của Siêu đạo chích Cinderella, bất quá lần này đưa đến hình như bị ướt, chỉ còn mấy chữ này là thấy rõ," thanh tra Megure cũng biết những động tĩnh mà Nakamori gây ra, "Thanh tra Nakamori của Đội 2 Phòng Điều tra Tội phạm vì giải mã mật mã mà chạy đến hỏi khóa của chúng ta, bất quá chủ yếu là đến tìm Matsuda-kun."

Nhưng Matsuda Jinpei vì một vụ án khác mà sáng hôm qua đã đi công tác xa chưa về, mà quái trộm đêm nay phải hành động, về thời gian phỏng chừng là không kịp rồi.

Siêu đạo chích Cinderella?

Kudo Shinichi có chút ấn tượng, mấy ngày trước Sonoko còn thở ngắn than dài nhắc mãi, nói n·ữ qu·ái trộm lâu như vậy chưa xuất hiện, cái bóng dáng yểu điệu tao nhã kia thật là quá đáng nhớ.

Thì ra— chính là vị quái trộm này à.

Thám tử học sinh nhướng mày, nhìn chằm chằm mấy chữ rời rạc trên tờ giấy trắng, con ngươi khẽ động, ngẩng đầu hỏi: "Vậy cái thư báo trước bản gốc ở đâu, tôi có thể xem được không?"

Thanh tra Megure: ?

---------------------------------------------------------------------------

Kobayashi Yuu: Tôi cư nhiên bị bỏ rơi, không thể chấp nhận!

Kudo: Bạn học, tôi giúp cậu một tay

Matsuda: Không ngờ bữa trứng cuộn sáng hôm đó lại là món ăn tử tế nhất tôi được ăn trong hai ngày sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro