Chương 71

Sau khi thắt cà vạt xong cho anh cảnh sát "đại thụ", Cinderella biết rõ không thể trêu chọc đối phương quá mức, nếu không sẽ giống lần trước suýt chút nữa lật thuyền, vì thế chỉ hướng anh ta mỉm cười duyên dáng, vươn đôi tay đeo găng ren vuốt phẳng nốt nhăn trên cà vạt, ngón tay thon dài động tác vô cùng mềm mại.

Nhưng hành động tùy ý của cô, trong mắt đối phương lại không hề dễ chịu.

Đặc biệt là khi thắt cà vạt, đầu ngón tay lướt qua cổ áo sơ mi bên trong bộ vest, cách hai lớp vải mỏng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo truyền đến. Có một khoảnh khắc lòng bàn tay cô khẽ chạm vào gáy anh, cảm giác ngứa ran nhẹ nhàng và tê dại ấy khiến sắc mặt Matsuda Jinpei hơi trầm xuống.

Anh ta không thích người khác tùy tiện chạm vào mình như vậy, huống chi tư thế này, chiếc cà vạt quấn quanh cổ bị nữ quái trộm nắm trong lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng kéo xuống, phảng phất như đang khống chế mọi hành động của anh ta.

Bất quá Cinderella rất nhanh đã buông lỏng cà vạt, quay đầu nhìn Siêu đạo chích Kid đang bị nhốt trong bộ đồ vỏ kiếm.

Người sau tuy rằng cũng bị trói chặt không thể động đậy, nhưng là một ảo thuật gia gần như mang theo không gian dị chiều bên mình, chỉ cần không phải ngón tay ngón chân đều bị khóa, hắn vẫn có thể tùy cơ ứng biến tạo ra vô số cách trốn thoát.

Chỉ trong khoảnh khắc, Kid đã cởi được một nửa trói buộc, chẳng bao lâu nữa là có thể thoát khỏi cái vỏ kiếm này như ve sầu lột xác.

Quái trộm Cinderella đương nhiên cũng nhìn ra đối phương có thể tự mình giải quyết, liền tò mò đứng bên cạnh xem hắn cố gắng trốn thoát, bởi vì đây là lần đầu tiên có người có thể phá giải kỹ năng bàn tay vàng nha.

Cô giống như nhìn thấy một con rùa bị lật ngửa mai lên trời, sau đó lại có thể tự mình lật lại, ánh mắt đầy vẻ mới lạ, cứ đứng trước mặt lặng lẽ đánh giá, cũng không có ý muốn ra tay giúp đỡ.

Phía sau cảnh sát Nakamori vẫn còn hô to "Hai người các ngươi quả nhiên là một bọn", Hakuba Saguru thấy nữ quái trộm chỉ đứng đó ngon lành xem biểu diễn, cảm thấy hai tên trộm quái dị này nhìn thế nào cũng không giống như là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau.

Dù sao cũng không động đậy được, anh dứt khoát mở miệng, nghi hoặc nói: "Cinderella... Cô không đi giúp sao?"

Quái trộm Cinderella lắc đầu, eo nhỏ thẳng tắp, trông dáng người thướt tha quyến rũ, khóe môi cô khẽ nhếch lên: "Một chút tài mọn của tôi, trước mặt Siêu đạo chích Kid lừng lẫy danh tiếng thực sự không đáng nhắc đến, nhất định hắn thuần thục là có thể cởi bỏ, nếu tùy tiện giúp đỡ, chẳng phải là như đang nói tôi xem thường hắn sao?"

Kid:...... Tiểu thư Cinderella thân mến, kỳ thật ngài giúp tôi cởi một chút, tôi cũng sẽ không cảm thấy mình bị coi thường đâu.

Hakuba Saguru mím môi cười nhẹ: "Có lý."

Anh đã nhìn ra trong màn tương tác vừa rồi, tình báo về kiểu đàn ông Cinderella thích là vị cảnh sát Matsuda kia là thật. Đôi mắt màu nâu đỏ của anh lóe lên, muốn biết thêm thông tin về nữ quái trộm, liền bắt đầu nói chuyện khách sáo một câu có câu không để dò hỏi.

Khí chất quý ông của thiếu gia trẻ tuổi bày ra đó, thái độ cũng không kiêu ngạo không xu nịnh không dây dưa, bởi vậy cũng không gây khó chịu, vẻ mặt nghiêm túc còn có chút đáng yêu.

Cinderella nhướng mày, tháo chiếc mũ săn kiểu Scotland treo trên bộ đồ hoàng tử bóng bay xuống, tùy tay đội lên mái tóc xoăn màu trà mềm mại của Hakuba Saguru.

Nghiêng đầu nhìn anh khẽ cười: "Năng lực trinh thám không tệ, nhưng nếu muốn tiếp cận các cô gái để hỏi thông tin, vẫn nên về luyện tập thêm đi, thám tử trung học."

"......" Bị đánh giá năng lực như vậy, Hakuba Saguru cũng không giận, vành tai dưới chiếc mũ săn hơi ửng đỏ.

Thời gian duy trì kỹ năng này chỉ có mười phút, cơ hội trốn thoát quý giá không thể lãng phí, cho nên Cinderella chỉ nhìn một lát rồi vươn tay vỗ vỗ bộ đồ vỏ kiếm bóng bay, nó rất nhanh xẹp xuống, thả tự do cho tiên sinh ảo thuật gia dưới ánh trăng.

Đội chiếc mũ phớt trắng lên đầu, Siêu đạo chích Kid cuối cùng cũng rũ bỏ vẻ chật vật, nhàn nhã bước đi trên đôi giày da giữa đám cảnh sát, lễ phép lại ngạo mạn chào hỏi cảnh sát Nakamori, còn ngồi xổm xuống thân thiện trêu chọc Edogawa Conan, nói bộ đồ chim cánh cụt này rất hợp với cậu.

Conan:......

Không trách giới bên ngoài gán cho ngươi hai chữ "ngạo mạn", cái phong cách hành sự kiêu căng này quả thực quá giống!

Trước mắt bao người, Kid công khai lấy ra pho tượng đã được giấu đi từ góc khuất, dùng súng ngắn ma thuật bắn ra sợi dây thép hút vào vách ống thông gió trên bục trưng bày, kẹp lấy cạnh pho tượng rồi kéo mình lên trên, vừa điếu vừa hắc hắc cười vẫy tay với đám cảnh sát.

Cinderella đứng tại chỗ nhìn quanh một mảnh hỗn loạn này, định chờ hắn lên rồi mới nhúc nhích, bằng không quá vội vàng chen chúc.

Có fan ở đây, cô luôn muốn giữ lại một chút hình tượng mà!

Vốn định nhìn lại anh cảnh sát tóc xoăn một chút, kết quả vừa quay người lại, cổ tay trái đã bị một bàn tay to nắm chặt.

Matsuda Jinpei không biết từ khi nào đã cởi được trói ở nửa thân trên, dù chân vẫn bị buộc chặt, nhưng bắt lấy một nữ quái trộm gần trong gang tấc cũng không khó khăn.

Kính râm phản chiếu vẻ kinh ngạc chưa che giấu nửa khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ vàng, anh cười lạnh một tiếng, giơ một tay khác lên, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa một lưỡi dao mỏng dính, dùng băng dính trong suốt quấn quanh phòng ngừa vết cắt ngoài ý muốn, nhìn gần liền biết vô cùng sắc bén.

"Đừng tưởng rằng tôi bị cô trêu chọc nhiều lần như vậy rồi mà vẫn thờ ơ, đừng quá khinh thường người khác!" Anh ta khẽ nói.

Cinderella:!

Cảnh sát tiên sinh cư nhiên tiến hóa!

Cô dùng sức kéo ra ngoài muốn thoát khỏi sự khống chế của đối phương, Matsuda Jinpei liền căng cơ cánh tay kéo mạnh lại muốn bắt người gần hơn để lột mặt nạ, xem khuôn mặt thật của tên này rốt cuộc là ai!

Cây đại thụ và công chúa quỷ dị mà giằng co kéo co, hai bên không ai nhường ai, bên tai còn vang vọng tiếng cổ vũ ồn ào của cảnh sát Nakamori, khiến Cinderella nhất thời có chút tâm hoảng ý loạn, đại não xoay chuyển nhanh như chớp, tự hỏi nên dùng kỹ năng gì để hất tay anh ta ra.

Mà cảnh sát tiên sinh hiển nhiên không muốn cho cô cơ hội, phát hiện sức lực của nữ quái trộm thế mà cũng rất lớn, mình một lúc túm không lại, lập tức mất kiên nhẫn mà tặc lưỡi một tiếng, vô ý thức tăng thêm lực nắm ở cổ tay đối phương.

Cinderella bị tay anh ta siết chặt đến như xương cốt sắp nát, đôi lông mày tú khí nhíu chặt, không tự giác mà đau đớn hít vào một hơi.

"Tê ——!"

Bởi vì cơn đau ập đến, khiến cô không thể khống chế tốt giọng khàn khàn, vô tình tiết lộ ra một chút giọng thật trong trẻo, tất cả đều quanh quẩn ở âm cuối, nếu không nghe thật kỹ căn bản khó có thể phát hiện.

Giọng nói ngắn ngủi này có chút ủy khuất, như đang oán giận lên án anh ta làm mình đau, thậm chí còn lộ ra một tia nũng nịu mà chính cô cũng không nhận ra.

Điều khiến người ta không ngờ tới là, người trước đó còn chút nào không thương hoa tiếc ngọc, phảng phất quyết tâm phải bắt được nữ quái trộm Matsuda Jinpei, sau khi nghe thấy tiếng đau đớn gần như không thể nghe thấy này, lực tay bỗng nhiên giảm đi bảy tám phần, cái sát khí tàn nhẫn kia cũng gần như thu liễm trở về.

Cảm nhận được cơn đau ở cổ tay trái đột nhiên giảm đi hơn phân nửa, Cinderella đầu tiên là ngẩn người một thoáng, sau đó nhanh chóng thoát khỏi năm ngón tay đã hơi lỏng của đối phương, che cổ tay còn hằn vết đỏ lùi về sau vài bước, mãi đến khi xác nhận khoảng cách an toàn mới ngước mắt nhìn anh ta, hoang mang không hiểu sao đột nhiên lại buông tha mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Matsuda Jinpei trông còn hoang mang hơn cả cô, ánh mắt khó hiểu, hung dữ nhíu mày cúi đầu nhìn chằm chằm lòng bàn tay, giống như đang ảo não sao lại bắt được rồi còn để người ta chạy mất.

Chẳng lẽ là sợ nữ quái trộm đau đến?

Anh ta bắt nghi phạm cũng sẽ không lo lắng một chút đau đớn nhỏ nhặt của đối phương mà bỏ lỡ cơ hội tốt, phần lớn thời gian nghi phạm bị đánh đến kêu la thảm thiết cũng không thấy anh ta mềm lòng.

Càng không thể vì là phụ nữ mà nương tay.

Trong lúc anh ta hoài nghi vừa rồi có thứ gì đó nhập vào người mình, Siêu đạo chích Kid đã chui vào ống thông gió, Cinderella nhặt bộ điều khiển cơ quan lên, vừa chạy vừa quay đầu lại, biến ra một quả bóng bay lên trần nhà, trước khi đóng cửa chớp còn vọng ra một câu ——

"Cảnh sát Matsuda, về sau nếu lại nắm tay con gái như vậy, là rất thất lễ đó nha, tuy nhiên vì anh rất đẹp trai nên lần này tha cho anh đó!"

Matsuda Jinpei:......

Vài phút sau, bộ đồ bóng bay trên người mọi người dần dần xẹp xuống, chân ai nấy đều tê rần, cuối cùng cũng có thể hoạt động một phen.

Đám cảnh sát lập tức chồng chất lên nhau mở cửa chớp trần nhà đuổi theo hai tên trộm quái dị, Hakuba Saguru và Edogawa Conan thì muốn lấy bản vẽ mặt bằng toàn bộ hệ thống thông gió của phòng trưng bày.

Người sau kéo vạt áo thiếu gia nhỏ tuổi làm nũng nói muốn cùng nhau xem, đối phương cũng không từ chối, dịu dàng quỳ một gối xuống.

Bộ điều khiển cơ quan bị lấy đi, cảnh sát Nakamori chỉ có thể dùng máy nhắn tin bảo cảnh sát bên ngoài nghĩ cách mở cửa, sau đó cười lớn vỗ lưng Matsuda Jinpei: "Không sao Matsuda, một lần bắt không được là chuyện bình thường! Cậu mới đối đầu với Quái trộm Cinderella vài lần, đã có thể bất ngờ bắt được tay là rất ưu tú rồi! Quan trọng nhất là tôi thấy được nhiệt huyết của cậu, thêm vài lần nữa chúng ta nhất định có thể bắt được cô ta!"

Matsuda Jinpei trầm mặc không nói, không nói lần này bỗng nhiên hăng hái, một phần là muốn rửa mối nhục xưa, một phần là muốn bắt được nữ quái trộm rồi dùng cô ta làm mồi nhử hai tên đồng nghiệp kia xuất hiện.

Nhưng tại sao lúc đó anh lại buông tay?

Lúc này Hakuba Saguru nghiên cứu xong bản vẽ mặt bằng đã đi tới, lấy ra thước cuộn trong túi: "Cảnh sát Matsuda, xin hãy nhớ lại tình cảnh khi anh bắt được tay Cinderella, tôi muốn biết thông tin về vòng cổ tay của đối phương."

Hồi ức một chút?

Matsuda Jinpei lúc này chỉ có thể nhớ lại nửa khuôn mặt nhăn nhó đáng thương dưới chiếc mặt nạ của đối phương, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, còn có cái lực tay kia, chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp, độ cong khóe miệng...

Anh tùy tiện khoanh tay khoa tay múa chân vài cái với Hakuba Saguru, sau đó không nói một lời mà mặt trầm xuống dựa vào tường.

Mori Ran cởi bộ đồ bóng bay ra, rồi cùng Sonoko thu dọn kẹo trong giỏ —— hai người đóng vai cô bé bán diêm, trong giỏ toàn là kẹo trái cây.

Ran thấy vẻ mặt buồn rầu của bạn thân, không khỏi hỏi: "Sao vậy Sonoko, vừa rồi Cinderella chào hỏi cậu không phải rất vui vẻ sao?"

"Vui vẻ thì vui vẻ... Nhưng tớ không ngờ Cinderella thật sự thiên vị cảnh sát Matsuda như vậy."

Nghĩ đến Sonoko là fan couple của hai tên trộm quái dị, Ran vốn định an ủi cô bạn vài câu, kết quả ngay sau đó liền nghe thấy —— "Phải làm sao bây giờ, tớ cảm thấy hai người họ cũng rất đáng yêu!"

Ran trợn tròn mắt: "Ai?"

"Vốn dĩ lúc Cinderella giúp cảnh sát Matsuda thắt cà vạt, tớ còn có thể nhịn xuống, không cảm thấy đáng yêu lắm, bởi vì cái hình ảnh đó có chút tốn," Sonoko lộ vẻ rối rắm, "Nhưng cảnh sát Matsuda bắt được tay nữ quái trộm không cho cô ấy rời đi, hình ảnh thật sự quá có cảm giác định mệnh! Nữ siêu trộm và cảnh sát oan gia tương ái tương sát, cô ấy trốn, anh ấy đuổi, họ đều có chạy đằng trời!"

Ran: "......"

"Nhưng mà, đại nhân Kid tớ vĩnh viễn sẽ ủng hộ cậu! Màn phối hợp và cách ở chung vừa rồi của song quái trộm quả thực tuyệt mỹ!"

Ngay cả Edogawa Conan cũng ngẩng mặt lên, lộ ra nửa vầng trăng mắt: "Chị Sonoko, rốt cuộc chị ủng hộ đôi nào vậy?" Chẳng lẽ cả hai người đàn ông đều phải đi, vậy thì Cinderella quá tham lam rồi.

Không đúng! Quái trộm Cinderella căn bản là không hề tỏ vẻ muốn một trong số họ mà, sao cậu lại bị ý nghĩ của Sonoko làm cho lạc lối rồi!

Sonoko phiền não một lát: "Không thể ủng hộ cả hai sao?"

Conan thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu là oan gia, tại sao không phải cảnh sát và Siêu đạo chích Kid."

"Là chỉ cảnh sát Matsuda và Kid sao?" Ran không hình dung ra cái hình ảnh đó.

Nhưng Sonoko đang chuẩn bị nói "tớ có thể", Conan liền lạnh nhạt trả lời: "Không, là cảnh sát Nakamori và Kid."

Quay đầu lại nhìn cảnh sát Nakamori đang cười nhạo Mori Kogoro bị tụt quần, Sonoko và Ran: "......"

Bỗng nhiên chẳng còn chút hứng thú ship couple nào nữa.

---------------------------------------------------------------------------------------

Kobayashi: Thật sự đau quá hức ( ủy khuất )

Matsuda: ( vô ý thức đau lòng Kobayashi )

Siêu đạo chích Kid: Ship tôi với cảnh sát Nakamori, đừng có vớ vẩn quá!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro