Chương 78

Hai người có lẽ lại một lần nữa tình cờ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi này.

Thực ra, không hoàn toàn là trùng hợp, bởi vì khi Kobayashi Yuu rời khỏi công viên Beika, Matsuda Jinpei đã nhận ra cô ở bên kia đường.

Sau cuộc điện thoại của Edogawa Conan thông báo "Tìm thấy nơi cất giấu 1 tỷ yên bị cướp", xác nhận thông tin là thật, Đội điều tra tội phạm số 1 đang bế tắc trong vụ án mấy ngày nay đã không chút do dự, toàn bộ cảnh sát hình sự phụ trách vụ án này đều được huy động.

Matsuda Jinpei vốn không phụ trách vụ cướp này.

Ngày xảy ra án mạng, vì hiện trường thiếu nhân lực, anh tạm thời được điều đến hỗ trợ.

Hiện tại báo cáo các vụ án tồn đọng đều đã giải quyết, ngày mai anh được nghỉ nhưng tối có ca trực.

Vì thế, anh đã hẹn lớp trưởng đi uống thâu đêm mà họ đã lên kế hoạch từ lâu.

Anh phụ trách mua rượu, Date Wataru trên đường đến sẽ mua chút đồ nhắm.

Về việc chọn địa điểm ở nhà anh, là vì Date Wataru trước đó đã nhắc Natalie gần đây ở lớp tiếng Anh khá bận, về nhà muộn lại rất mệt, lúc này đến quấy rầy chỉ làm tăng thêm khó khăn trong việc dọn dẹp vệ sinh.

Dù sao Matsuda Jinpei sống một mình, uống đến giờ nào cũng không thành vấn đề.

Sau khi nhắn tin với Date Wataru bàn bạc xong muốn mua đồ nhắm gì, anh ngậm điếu thuốc lá rồi tan làm.

Khi bước ra khỏi sở cảnh sát, một cơn gió ấm thổi qua, tro bụi từ điếu thuốc rơi xuống, khói trắng tan đi, mái tóc xoăn của anh bị thổi rối tung.

Matsuda Jinpei chẳng mấy để ý, hai tay đút túi rời đi, thầm nghĩ lúc mới tốt nghiệp trường cảnh sát, lớp trưởng và bạn gái vội vã sống chung, khi chuyển nhà năm người tụ tập uống đến nửa đêm mới về, lúc đó tàu điện sắp hết chuyến.

Khi đó mới ngoài hai mươi tuổi, hấp tấp lao vào sân ga đuổi chuyến tàu cuối, người đầy mùi rượu, đi đứng không vững, nhưng cũng không cản trở anh và Furuya cãi nhau trêu đùa, suýt chút nữa cả hai cùng nhau ngã xuống đường ray.

Nhớ lại cảnh tượng đó, anh khẽ cười một tiếng, cảm thấy vẻ mặt nghiêm trang thường ngày của Furuya lúc đó thật sự rất buồn cười, nhìn là biết trình độ uống hai vại bia.

Bất quá hiện tại chỉ còn anh và lớp trưởng uống rượu, cũng không cần phải canh giờ đuổi tàu điện, có thể say bí tỉ cả đêm.

Matsuda Jinpei không phải là người hay đắm chìm trong chuyện cũ, rất nhanh trở về thực tại. Anh vừa ngẩng đầu lên, liền từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi ra từ cửa hông công viên Beika bên kia đường.

Kobayashi Yuu dường như đang nghĩ chuyện gì đó, đôi mắt hạnh cụp xuống lặng lẽ bước đi trên con đường của mình. Khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ thường ngày của cô, giờ phút này lại mang thêm vài phần trầm tĩnh.

Cô không chú ý đến vị cảnh sát đối diện, băng qua đường rồi lo đi về nhà, khi xoay người để lộ chiếc đồng hồ điện tử màu trắng trên cổ tay trái.

Matsuda Jinpei há miệng, rồi lại dừng lại, như bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để thu hút sự chú ý của đối phương.

Anh đột nhiên nhận ra, dù có gọi cô lại, anh cũng không biết nên nói chuyện gì. Về lá thư kiểm điểm kỳ cục kia sao? Cảm giác như đang đến để chất vấn.

Anh phảng phất như đột nhiên không nhớ ra hai người trước đây đã ở canh nhau như thế nào, cũng không nhớ rõ những lần tình cờ gặp Kobayashi Yuu trước kia, đã thản nhiên bước lên chào hỏi ra sao, đã bất ngờ dọa người ta giật mình rồi cãi nhau qua lại thế nào.

Thực ra, nhiều lúc anh thấy Kobayashi Yuu trước, rồi chính cô là người dẫn đầu chạy về phía anh rồi cười hì hì chào hỏi.

Thời gian trôi qua, dường như chỉ cần Matsuda Jinpei bước vào tầm mắt cô, liền đương nhiên bị cô nhìn chằm chằm, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.

Nhưng vị cảnh sát tóc xoăn hiện giờ ý thức được đây không phải là chuyện đương nhiên.

Rốt cuộc, quyền xoa đầu tùy hứng trước đây đã bị đối phương thu hồi từ một tháng trước.

Matsuda Jinpei dừng lại một chút, vì đường về nhà của anh và Kobayashi Yuu có một đoạn trùng nhau, liền nhấc chân đi theo.

Anh bước những bước rất dài, gần như gấp đôi bước chân của cô gái.

Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn, bị cố tình duy trì ở khoảng 10 mét.

Một người nam có dáng người cao lớn so với những người qua đường, còn cô gái có mái tóc đuôi ngựa cao hơn nửa người, thời gian trôi qua nhanh chóng như bước chân rút ngắn khoảng cách của vị cảnh sát, cũng thu hẹp chiều cao khác biệt giữa hai người.

Cái người từng bị Matsuda Jinpei nhầm tưởng là một đứa nhóc mới đến ngang đùi anh, thực ra đã cao hơn vai anh rồi.

Kobayashi Yuu dù đi trên đường cũng không chịu an phận.

Phỏng chừng sau khi nghĩ xong chuyện đang suy tư lúc nãy, bước chân cô lại trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nếu không phải đang đứng ở con đường đông đúc vào giờ cao điểm buổi chiều cuối tuần, có lẽ cô đã nhảy nhót suốt đường về.

Ước chừng là không vội về nhà, cô chậm rãi đi trước giữa dòng người đang vội vã trên đường, bị vô số người vượt qua cũng thờ ơ.

Dù không đặc biệt chú ý cũng có thể bị liếc mắt thấy giữa dòng người.

Trên con đường mà Matsuda Jinpei đi mỗi ngày, cảnh sắc mỗi chỗ sớm đã nhàm chán, nhưng lại có rất nhiều thứ có thể khiến cô dừng chân.

Đứng ở cửa hàng thú cưng trước tủ kính ngắm nghía lũ mèo chó, cười tủm tỉm trò chuyện với bà cụ bán cá nướng, giúp một cậu bé gỡ chiếc bong bóng bị mắc trên cành cây, đứng ở trạm xe buýt trước một cửa hàng âm u một lát rồi chắp tay sau lưng lắc đầu ra vẻ lão luyện, phỏng chừng là cảm thấy gu âm nhạc phát trên loa của cửa hàng này tệ hại.

Thậm chí còn dừng lại trước cửa một cửa hàng đồ điện, thích thú xem một lát phim truyền hình.

Đợi cô đi rồi Matsuda Jinpei tiến lên nhìn thử ——《Kamen Rider》.

"..." Hồi tưởng lại bóng ma bị truyện tranh đồng nhân 18+ về Kamen Rider NP chi phối ở tiệm net.

Đây hẳn là một chuyện khiến người ta cạn lời, chẳng qua Matsuda Jinpei kìm nén khóe môi, không ngăn lại, vẫn nhếch lên vài phần độ cong.

Tiếp tục đi theo muốn xem Kobayashi Yuu còn làm gì, anh lại thấy đối phương một chân bước nhanh vào cửa hàng tiện lợi mà anh định mua bia.

——

Kobayashi Yuu tự nhiên không biết đối phương đã theo mình nửa đường.

Thấy hộp thuốc giảm đau bị rút ra khỏi tay, theo bản năng cô liền vươn tay muốn lấy lại.

Matsuda Jinpei nhướng mày, nâng cao cánh tay khiến cô thế nào cũng không với tới, nhìn mái tóc đuôi ngựa cao dài đung đưa trước mắt, đôi mắt hạnh tròn xoe không chút công kích trừng mắt nhìn  mình, nắm lấy ống tay áo dùng sức kéo xuống nhưng không ăn thua gì...

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, tâm trạng anh bỗng nhiên tốt hơn một chút.

Ngón tay thon dài dễ dàng bao lấy hộp thuốc, anh lắc lắc cổ tay, bên trong những viên nhộng đã được bóc sẵn kêu lạch cạch: "Nói cho tôi biết, bị bệnh gì mà phải uống thuốc giảm đau, tôi trả lại cho em."

Kobayashi Yuu: "..."

Cô tốn rất nhiều sức lực mới nuốt trở lại câu "Anh mới bị bệnh" đã đến bên miệng, đại não nhanh chóng xoay chuyển biên lý do.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô mua thuốc giảm đau, trước đây căn bản chưa từng uống, nhất thời thế nhưng không nhớ ra loại thuốc này có tác dụng gì khác, ấp úng nửa phút không nói được lời nào.

Matsuda Jinpei vẫn truy hỏi, đôi mắt liếc qua đánh giá: "Em... bị thương ở đâu?"

Đối với cảnh sát bọn họ, đặc biệt là cảnh sát hình sự mà nói, bị thương khi làm nhiệm vụ là chuyện thường ngày, cũng thường xuyên nhìn thấy người bó bột tay vẫn đến làm việc, đều là chuyện phổ biến.

Bởi vậy họ rất quen thuộc với các loại thuốc bệnh viện kê, thuốc giảm đau là thường thấy nhất.

Bất quá nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô trên đường, hoàn toàn không giống như bị va đập gì cần phải uống thuốc giảm đau.

Kobayashi Yuu: "!"

Cô khẩn trương đến mức suýt quên mất vết thương giả, nghĩ thầm may mắn hôm nay đeo đồng hồ, có thể hơi che giấu một chút, nhưng Matsuda Jinpei đã sắp đoán ra đáp án chính xác rồi!

Trên người mình không bệnh không tật, đi đâu tìm ra vết thương có sẵn bây giờ!

... Từ từ!

Kobayashi Yuu rốt cuộc nhớ ra còn có một trường hợp sẽ cần uống thuốc giảm đau.

Cô buông tay đang níu áo cảnh sát ra, lộ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, ý bảo anh cúi đầu xuống ghé sát vào nghe.

Matsuda Jinpei bị vẻ mặt của cô chấn động, tưởng là chuyện gì rất bí mật, ngoan ngoãn hơi cúi người, một bên vai hơi rụt lại, nghiêng tai chờ đợi câu trả lời, một chút thu hẹp khoảng cách chiều cao vốn đã nhỏ lại gần như bằng không.

Chỉ có bàn tay cầm hộp thuốc vẫn giơ cao, như sợ Kobayashi Yuu giở trò đột nhiên cướp mất, ấu trĩ vô cùng.

Thấy vậy, Kobayashi Yuu cũng ghé lại gần, tượng trưng giơ tay che miệng, đứng cách một bước chân cũng không thật sự sát, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy nói: "Cảnh sát Matsuda đoán không sai, em quả thật bị thương, bởi vì hôm nay em bị đau bụng, vì tới tháng."

Chảy nhiều máu như vậy chẳng phải tương đương với bị thương sao.

Kobayashi Yuu bề ngoài không có chút ngượng ngùng,  không có cảm xúc dao động quá lớn, tâm trí cô cũng đã hơn hai mươi tuổi, cũng không cảm thấy xấu hổ về chuyện này, cảm thấy đây chẳng phải là hiện tượng sinh lý bình thường sao, nói ra một câu cũng không có gì.

Cô vừa cảm thấy may mắn vì đã tìm được một lý do hay, nửa người trên vừa lui về, liền thấy vành tai Matsuda Jinpei đỏ lên.

Không chỉ có vành tai đỏ, khuôn mặt tuấn tú dưới cặp kính râm kia cũng có dấu hiệu bị lan đến.

"Hửm, ahehe." Kobayashi Yuu buột miệng thốt ra một tiếng cảm thán, vòng qua suy nghĩ muốn nhìn thẳng mặt, đối phương lại lập tức quay đi không cho cô nhìn, ánh mắt dưới cặp kính râm có chút né tránh.

Vậy là ngại ngùng rồi? Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên áo khoác vest, cùng với chiếc cà vạt hôm nay thắt chỉnh tề một cách khó hiểu, cho rằng vị cảnh sát tóc xoăn sẽ là kiểu người càng thêm bất cần hơn.

Không ngờ lại ngây thơ hơn cô nghĩ... Thật đáng yêu.

Môi Matsuda Jinpei giật giật, dường như muốn nói gì đó, rồi yết hầu lại nghẹn lại, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng khụ khẽ che giấu ý vị.

Ngay cả chính anh cũng không ý thức được, ngay từ đầu vành tai đỏ không phải vì nội dung câu nói kia.

Giọng nói thanh thúy của Kobayashi Yuu bên tai nghe tới mềm mại lạ thường, âm cuối hơi cao lên mang theo ý cười, giống như một chiếc bàn chải nhỏ, khẽ phẩy nhẹ trong lòng người nghe.

Quét không phải tro bụi, mà là càng quét càng ngứa ngáy.

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai khi nói chuyện thực ra chỉ còn lại chút nhiệt độ có cũng được không có cũng không sao, nhưng với anh lại nóng bỏng đến khó chịu được, giống như ngọn lửa sao bùng cháy, lập tức thiêu đỏ vành tai.

Bất quá khi ý thức được Kobayashi Yuu nói gì đó, nhiệt độ trên mặt Matsuda Jinpei lẫn lộn, khiến chính anh cũng không phân biệt rõ rốt cuộc là vì cái gì.

Kobayashi Yuu mắt hạnh cong cong vươn tay mở lòng bàn tay: "Vậy cảnh sát Matsuda có thể trả thuốc lại cho em được không?"

Đại não Matsuda Jinpei còn chưa kịp phản ứng, cánh tay giơ cao liền bất giác rũ xuống, bàn tay đặt lên, so với vẻ ấu trĩ vừa rồi quả thực có thể gọi một tiếng ngoan ngoãn.

... Giống như chú chó cảnh vâng lời thực hiện mệnh lệnh "đưa tay" vậy?

Kobayashi Yuu không nhịn được đưa tay vuốt ve mái tóc xoăn nhỏ mà cô đã mơ ước bấy lâu, dùng thủ pháp vuốt ve chuyên nghiệp của mấy bà cô nuôi chó già, miệng lẩm bẩm: "Ngoan quá."

Vài giây sau, khi cô phát giác ra mình đã làm gì, nói gì, "..."

Xong đời! Một không cẩn thận bại lộ ý nghĩ thật trong lòng!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kobayashi: Không hổ là chó Shiba phiên bản Doberman...

Matsuda: (theo bản năng ngoan ngoãn giúp đỡ) (vì cảm thấy con gái thời kỳ này rất yếu đuối)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro