Chương 83
Là quản lý kiêm huấn luyện viên của đội bóng chuyền nam trường, tần suất chạm bóng của Kobayashi Yuu không thể so sánh với các thành viên chính thức thi đấu trên sân, vì vậy trong nháy mắt cô đã phát hiện ra cái vật thể hình cầu trông như "đầu võ tướng" mà cô vừa vung chân đá ra xấp xỉ chính là một quả bóng chuyền.
Tâm trạng hơi hoảng hốt vì bầu không khí quỷ dị bao trùm ban nãy của cô lập tức ổn định lại, thấy cái bóng người khổng lồ trên vách tường không nhúc nhích, cô bèn mạnh dạn vẫy tay với hai người đang ngơ ngác đứng ở hành lang, chuẩn bị đi ra sân tìm hiểu cho ra lẽ.
Bóng chuyền, lại còn là nơi tập trung của nhân vật chính trong "Hoàng tử bóng chuyền", "yêu quái nhiều thế hệ" tụ tập ở tỉnh Miyagi... Chẳng lẽ không phải như cô nghĩ chứ?!
Ran sợ hãi đến mức vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, còn Edogawa Conan thì bị vẻ ngông cuồng dám đối đầu trực diện với "ma" không rõ lai lịch của Kobayashi Yuu làm cho ngây người.
Uy lực đó, không hề thua kém cú sút bóng bằng giày đá bóng tăng lực của cậu chút nào!
Hoàn hồn, cậu vội vàng chạy chậm qua, nắm tay Ran không để cô lạc lõng.
Cái sân này thật sự rất lớn, ngoài cảnh quan có thể nhìn thấy từ trong phòng, đi sâu vào bên trong còn có một đoạn đường sỏi đá rất dài.
Có lẽ hơn nửa năm cũng chưa có người ở, nhân viên dọn dẹp chỉ dọn dẹp phòng trong và sân trước đến mức sạch sẽ tươi mới, những chỗ không nhìn thấy trong sân thì lơ là hơn nhiều, hơn nữa mỗi hộ gia đình ở Nhật Bản đối với phương diện này cũng có sự lười biếng, nên hơi có vẻ hoang tàn.
Càng đi dọc theo con đường sỏi đá, cỏ dại và thảm thực vật xung quanh càng mọc um tùm hỗn loạn, hoang dã, gần như che khuất lối đi nhỏ và tầm nhìn, như thể cứ đi tới sẽ có người bất ngờ xông ra từ bên trong.
Kobayashi Yuu nhanh chóng chui vào bụi cỏ đi tiên phong, gian nan mở đường tiến tới, chỉ cảm thấy cái sân này còn giống như có dã quỷ lảng vảng hơn cả phòng trong.
May mắn không đi bao xa, cô vừa vén đám cỏ trước mắt, liền đối diện với "bóng ma võ tướng không đầu" trong lời đồn.
Đối phương đứng ở một góc tường đổ nát, thân hình cao lớn cường tráng, cảm giác chỉ cần vươn tay nhảy lên là có thể lộn qua bức tường vây cao 3 mét, ước chừng cao đến 1m9, chỉ thấp hơn chút ít so với Lev Haiba, thành viên lai Nga của đội bóng chuyền nam Nekoma, nhưng khí thế thì không hề thua kém, thậm chí còn vượt trội hơn nhiều.
Hắn hai tay nắm chặt quả bóng chuyền, mặc dù phần thân trên từ vai trở lên bị bóng của bức tường che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút hoang mang từ cơ mặt và động tác của hắn.
Kobayashi Yuu không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Ushiwaka..."
Mori Ran, người bị Conan dắt đi một đường nhắm mắt, cả người chấn động, có thể tưởng tượng được việc không thể kéo chân sau thêm phiền toái, lấy hết can đảm liền định tiến lên đá ngang vào cái bóng kia, "Là hồn ma bò võ tướng sao? Yuu-chan cậu dẫn Conan đi trước, tớ có bùa hộ mệnh của cậu, tớ yểm trợ phía sau!"
Kobayashi Yuu: ...
Ran, mắt cậu còn chưa mở ra đâu.
Sợ hãi như vậy mà còn nói muốn yểm trợ phía sau, vừa buồn cười vừa có chút cảm động. Kobayashi Yuu giơ tay xoa mặt cô bạn, cười nói: "Được rồi, còn cần gì đến quán quân giải karate Kanto của chúng ta ra tay, cậu nhìn xem, đây là một người."
Người được giới thiệu "là một người", chính là chủ công của đội bóng chuyền trường Shiratorizawa, Ushijima Wakatoshi.
Bởi vì trên người anh ta vẫn còn mặc đồng phục đội, dường như chỉ có anh ta mới có thể tương ứng với hình tượng manga anime.
Không hổ là một trong "tam đại át chủ bài" của các trường trung học toàn quốc, thoạt nhìn đâu giống học sinh năm ba, so với cảnh sát Takagi và cảnh sát Chiba cộng lại còn có khí chất hơn.
Kobayashi Yuu mặc kệ anh ta là ai, sao có thể nửa đêm xông vào nhà người khác, hại cô thêm một cái "nhà ma", chống nạnh quát: "Anh là ai, đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp anh biết không!"
"Tôi tên là Ushijima Wakatoshi," vị tuyển thủ ngôi sao này bất ngờ thẳng thắn trả lời câu hỏi của cô, tự giới thiệu một cách quy củ, "Tôi ở nhà bên cạnh."
Lúc trước đến đây hình như có nhìn thấy một hướng khác có một dãy nhà liền kề, trông diện tích cũng rất lớn, cũng là nhà của một gia đình giàu có.
Thật vừa khéo là, bên nhà mẹ của Ushijima Wakatoshi chính là dòng dõi danh môn vọng tộc địa phương, còn cha anh ta thì là con rể ở rể.
Lời giải thích này rất hợp lý, đối phương tiếp tục giải thích, "Tôi vừa tập luyện xác định vị trí phát bóng, làm thủng tường, xin lỗi, tôi sẽ bồi thường."
Với sức mạnh tay trái này, luôn nhắm vào một vị trí phát bóng, làm thủng tường cũng không có gì kỳ lạ.
Kobayashi Yuu: "Thủng thì thủng, anh làm gì mà giả thần giả quỷ dọa người!"
Ushijima Wakatoshi thật thà nói: "Tôi ngồi trên tường tìm quả bóng rơi ở đâu, định sáng mai qua làm phiền nhặt bóng."
Kobayashi Yuu muốn nghe tiếp, liền thấy đối phương im bặt, cũng quay lại nhìn cô.
... Cái kiểu giao tiếp như nặn kem đánh răng này cũng quá tốn sức đi, cho dù tôi biết anh không có ác ý thì cũng hơi bực mình đấy, không thể giải thích cho mình thêm vài câu sao? Khó trách người dân Miyagi oán niệm anh sâu sắc như vậy!
Cô hít sâu một hơi, "Không phải nói ngồi trên tường sao, tại sao bây giờ anh lại đứng trong sân nhà tôi?"
"Vừa nãy quả bóng này bị đánh trả lại," ánh mắt Ushijima dời về phía góc tường vốn chỉ thủng một lỗ, giờ đã sụp xuống thành một khe hở lớn hơn người, "Làm chỗ tôi ngồi thành ra thế này."
Nếu không phải anh ta phản ứng nhanh tránh kịp, có lẽ bây giờ còn chưa đứng dậy nổi.
Kobayashi Yuu: ...
Vậy ra bức tường này thật ra là tôi làm sập sao!
Ushijima đánh giá hai nữ sinh và một đứa trẻ, cho rằng trong phòng còn có người khác, hỏi: "Xin hỏi quả bóng này là ai đánh trả lại? Có hứng thú đến trường Shiratorizawa của chúng tôi không?"
Khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể có lực bật và độ chính xác như vậy, ít nhất ở điểm phát bóng mà nói, anh ta cho rằng thực lực của đối phương còn trên cả mình.
Kobayashi Yuu không ngờ có ngày mình lại có đãi ngộ giống Oikawa Tooru, vuốt phẳng logo Nekoma trên áo khoác, "Ngại quá xin phép từ chối nhé, tôi có đội rồi, hơn nữa các anh cũng không nhận nữ sinh."
Nửa đêm rồi cô cũng không muốn ở đây cho muỗi đốt, xua xua tay, "Được rồi, sau này đừng luyện bóng trong sân nữa, muốn luyện thì cũng đừng nhìn chằm chằm vào bức tường này mà phang."
Nếu đáp án về nhà ma đã được giải quyết, vậy cô cần phải nhanh chóng gọi người đến cải tạo lại cấu trúc ngôi nhà, sơn trắng rồi cho thuê đi thôi!
Ushijima Wakatoshi vẫn chưa hiểu tại sao lại là cô gái này đến từ chối, Conan từ sau lưng cô ló đầu ra, "Anh ơi, anh thường xuyên chơi bóng trong sân sao? Chỉ có một quả bóng chuyền này bị đánh vào thôi à?"
Cái này cũng hơi quá trùng hợp đi.
"Có thời gian rảnh thì ngày nào cũng luyện tập, có mấy quả rơi vào trong sân, tôi qua nhà bên gõ cửa không ai trả lời." Sau đó chỉ có thể đi mua quả mới.
"Mười năm trước cũng là anh luyện bóng sao?" Suy cho cùng theo lời bà chủ cửa hàng rau củ, tin đồn về nhà ma này sớm nhất có thể ngược dòng đến mười năm trước, nhưng cậu học sinh trung học trước mặt mười năm trước mới tám tuổi, hẳn là không có sức lực đánh bóng đến sân trước được.
Ushijima Wakatoshi ngẩn người, "Mười năm trước á, chắc là bố tôi." Là một cựu tuyển thủ bóng chuyền hàng đầu đã giải nghệ, hiện là huấn luyện viên.
Nghi hoặc của Conan hoàn toàn được giải tỏa, còn Kobayashi Yuu nghe nói trong sân còn rải rác mấy quả bóng chuyền, không khỏi nhíu mày, "Mai anh lại qua tìm đi, nhanh về nhà ngủ đi, đừng có nửa đêm còn chơi bóng!"
Đối phương trông rất có khí thế, nhưng về phẩm chất lại là một học trò ngoan, thật thà lên tiếng, có chút ngốc nghếch mà miễn cưỡng chui trở về qua cái khe hẹp kia.
Sau đó ở nhà bên cạnh lên tiếng, "Đội bóng chuyền nữ của Shiratorizawa cũng có, nếu cô nguyện ý..."
Kobayashi Yuu nhanh chóng móc danh thiếp từ trong túi ra, nhét vào tay anh ta ngắt lời, "Nếu có ý định giao lưu đấu tập thì gọi điện thoại cho huấn luyện viên của chúng tôi, Nekoma vô cùng hoan nghênh, cảm ơn đã tư vấn, tạm biệt!"
Nói xong kéo Ran và Conan chạy nhanh như bay, ngày mai cô còn phải dậy thật sớm chạy về tập trung nữa, không muốn lãng phí thời gian ngủ.
Chỉ để lại Ushijima Wakatoshi ở phía bên kia tường véo tấm danh thiếp, mượn ánh trăng đêm nay không mấy sáng rõ nhìn thấy rõ dòng chữ "Câu lạc bộ bóng chuyền nam trường trung học Nekoma" trên đó.
"?"
Đội bóng chuyền nam của Shiratorizawa không nhận nữ sinh, nhưng tại sao đội bóng chuyền nam của Nekoma lại có nữ thành viên?
...
Trở lại ngôi nhà, ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Kobayashi Yuu duỗi người, "Đêm nay có thể ngủ ngon rồi!"
Hơn nữa chỉ là chuyện hiểu lầm do hàng xóm đánh bóng chuyền gây ra, chứ không phải vụ án mạng vượt quá mấy năm, thực sự khiến tâm trạng cô thoải mái, nghĩ cái tỉnh Miyagi này đúng là nơi xuất hiện nhiều nhân vật trong "Hoàng tử bóng chuyền", gặp cả nhà Mori mà cũng không xảy ra vụ án nào.
Ngay khi họ định về phòng ngủ, ở cuối hành lang trên vách tường bỗng nhiên xông ra một bóng người, xiêu xiêu vẹo vẹo giơ nanh múa vuốt, cùng với tiếng bước chân thình thịch, trông đặc biệt đáng sợ.
Ba người liếc nhau, Kobayashi Yuu thầm nghĩ đúng là không được khen, vừa nói xong đã đụng phải người.
Tuy nhiên, trải qua một phen náo loạn mười phút trước, đáp án về cái "đầu võ tướng" đáng sợ nhất đã được giải đáp, ngay cả Ran cũng không còn sợ hãi như vậy.
Cô bế hũ muối trên mặt đất lên, khi cái bóng kia chậm rãi xuất hiện thì nắm một vốc ném mạnh vào mặt đối phương!
"Loảng xoảng" một tiếng, bóng người ngã xuống đất, nghe tiếng động này hẳn là người sống.
Conan tiến lên xem xét, Mori Kogoro mặt đầy hạt muối, áo sơ mi xộc xệch, nằm sấp trên mặt đất ngáy o o, mùi rượu nồng nặc, say khướt bất tỉnh nhân sự.
Mori Ran thấy là ba mình thì hơi xấu hổ, Kobayashi Yuu nhẹ nhàng nói: "Ma quỷ khác không đụng phải, bắt được một con ma men, cũng coi như không phí công bận rộn cả nửa ngày."
Ba người hợp sức kéo người sang phòng bên cạnh, sau đó chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
Bồn tắm của ngôi nhà đặc biệt lớn, có thể chứa vài người tắm cùng lúc, hai nữ sinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bồn tắm truyền thống kiểu Nhật lớn như vậy, sau khi rửa sạch cơ thể thì ngồi vào làn nước ấm áp thoải mái thở dài một tiếng.
Kobayashi Yuu thực ra không có thói quen tắm bồn, nhưng rất thích thú với khoảng thời gian cùng nữ sinh trung học trải qua, như bù đắp lại những thứ cô thiếu thốn rất nhiều trước đây.
Gần đến 12 giờ, Ran lau khô tay, cầm lấy điện thoại bên cạnh, trong làn hơi nước mờ ảo bắt đầu nghiêm túc soạn tin nhắn chúc mừng sinh nhật Kudo Shinichi.
"Đúng rồi, Ran cậu mua quà gì vậy?" Kobayashi Yuu tò mò hỏi, dù sao cô đã tìm một bộ tiểu thuyết trinh thám không còn xuất bản trên thị trường gửi đến nhà Kudo.
"Ừm... khăn quàng cổ đỏ," Ran có chút ngượng ngùng, "Màu đỏ là màu may mắn của tớ và Shinichi mà."
"Nhưng bận rộn như vậy, Shinichi cũng không biết có thấy được không." Cô lo lắng thở dài, mỗi năm sinh nhật hai người đều sẽ ở bên nhau, năm nay lại đến mặt cũng không thấy.
Ách, cậu ta chắc chắn sẽ thấy, không chỉ thấy, mà còn biết cậu đang nhắn tin chúc mừng trong phòng tắm nữa.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bạn lộ vẻ cô đơn, Kobayashi Yuu dứt khoát cũng gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật đi, ở câu cuối cùng nhấn mạnh nhiều lộ diện, nhiều gọi điện thoại!
Có lẽ câu cuối cùng của tin nhắn khiến Edogawa Conan nhớ lại lần uy hiếp ở quán net lần trước, chưa đầy hai phút sau, điện thoại của Ran đã nhận được tin nhắn chữ từ "Kudo Shinichi".
Mặt Ran lập tức đỏ bừng, luống cuống tay chân đến suýt làm rơi điện thoại vào bồn tắm.
Đặc biệt là Kobayashi Yuu còn vẻ mặt tinh nghịch ghé lại, nhìn màn hình điện thoại, dùng tâm lý của người trưởng thành trêu chọc cô thiếu nữ mười mấy tuổi, "Oa, vừa nhắc tới là có điện thoại liền, không hổ là thanh mai trúc mã, thật là tâm linh tương thông mà."
Cô liếm môi, "Hay là tớ bảo Kudo đoán xem chúng ta đang làm gì, xem cậu ta có dùng đầu óc trinh thám mà đoán ra ngay được không?"
"Không cần đâu!"
Bị Ran mặt đỏ bừng nhẹ đấm vài cái, luôn miệng nhấn mạnh tuyệt đối không được lên tiếng, Kobayashi Yuu mới ngừng trêu chọc, dựa vào thành bồn tắm chống cằm nhìn đôi bạn thanh mai trúc mã điện thoại trò chuyện.
Nhìn một lát, cô có chút ngưỡng mộ họ trong tình huống này vẫn có thể nghĩ đến đối phương, dùng đầu ngón tay chọc vào mặt trời nhỏ tươi cười trên chiếc vòng cổ đặt ở ghế nhỏ bên cạnh, lại cảm thấy mình có thể hàng năm nhận được quà sinh nhật của Matsuda Jinpei đã rất hạnh phúc rồi.
"Nhưng chính là nhịn không được muốn tham lam thêm một chút, làm sao bây giờ..."
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Kobayashi: Bồn tắm thật lớn, muốn cùng cảnh sát tóc xoăn... (jj: Không, cậu không muốn)
Conan: Cảm ơn đã nhắc nhở
Mori Kogoro mặt đầy muối:?
Ushijima: Vậy tại sao đội bóng chuyền nam Nekoma lại có nữ thành viên?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro