Chương 85
Ngay từ đầu trận đấu tập giữa Karasuno và Nekoma, "Quái nhân tốc độ nhanh" của đội trước đã tung ra một đòn phủ đầu đầy uy lực. Cú đập bóng phối hợp giữa libero Nishinoya và chủ công Azumane cũng không kém phần nguy hiểm.
Tuy nhiên, Nekoma dưới sự "chà đạp" của Kobayashi Yuu đã quen với những cú đập bóng toàn diện cả về lực lẫn tốc độ. Sau một thoáng thích ứng, "máu" của họ nhanh chóng lưu thông trở lại bình thường, chuyền bóng chắc chắn và chính xác đến tay "bộ não" Kenma.
Nếu ví von chàng chuyền hai cực kỳ thông minh kia đang phân tích và phá giải một trạm kiểm soát, thì nữ quản lý của Nekoma chính là đang trực tiếp "cosplay" những cảnh nổi tiếng trong manga anime.
Kobayashi Yuu không rời mắt khỏi trận đấu trên sân, sợ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc xuất sắc nào, hận không thể chụp ảnh lưu lại làm kỷ niệm.
Nekoma trước mắt là một đội bóng tương đối trưởng thành, không có điểm yếu rõ rệt. Thêm vào đó sự gia nhập của huấn luyện viên Nekomata và nữ quản lý, kỹ thuật của họ còn kín kẽ hơn trong nguyên tác.
Trong khi đó, Karasuno vẫn đang trong giai đoạn sơ khai, kỹ thuật gì cũng chưa thành thục, sở trường duy nhất là tấn công. Một kiểu tấn công bị hóa giải thì lập tức đổi mới học tập kiểu tấn công mới, giống như những con quạ đen có thể hấp thụ mọi thứ.
Huống hồ, ngoài kiến thức cơ bản còn non yếu, chủ công Hinata Shouyou có sức bật và tốc độ thực sự quá mạnh, thể lực dường như là một cái động không đáy, nhảy hết lần này đến lần khác cao hơn trước mà không biết mệt mỏi.
Dù Kobayashi Yuu đã được bàn tay vàng cải thiện thể chất, cô đánh giá nếu không biến thành hình thái quái tặc, chắc chắn cũng không nhảy cao bằng được cậu thiếu niên cao xấp xỉ mình này.
Thật đúng là minh chứng cho câu nói kia - "Chính vì không có cánh, con người ta mới tìm kiếm phương pháp để bay lượn."
Chỉ có một điều, đội bóng Karasuno thực sự rất giống nhân vật phản diện.
Không chỉ đồng phục đội một màu đen tuyền, các thành viên tụ lại với nhau mặt không biểu cảm trông như một đám ác nhân, thậm chí huấn luyện viên khi kích động lên cũng vô cùng đáng sợ.
Huấn luyện viên Ukai tóc vàng nhuộm đứng bật dậy bên sân, vô cùng kiêu ngạo tuyên bố lời thoại của kẻ phản diện: "Ha ha ha! 'Quạ đen' chẳng phải mang cảm giác của kẻ ác hay sao!"
... Có cảm giác quen thuộc ghê.
Dù bản chất khác nhau, nhưng Karasuno các cậu bất luận từ trang phục thành viên, ngoại hình, lý niệm hay con vật tượng trưng, đều giống như được đào tạo ra từ một lò phản diện vậy.
Các cậu rõ ràng là nhân vật chính mà!
Bất quá quả thật rất ngầu rất có khí chất, chỉ là dù là bên nào, với lập trường hiện tại là quản lý Nekoma và là người theo phe chính nghĩa thuần túy của Kobayashi Yuu, họ đều là kẻ địch mà cô muốn đánh bại.
Rốt cuộc, quạ đen không phải là loài chim có thể nhốt trong lồng chim tinh xảo để thưởng thức lông và tiếng kêu. Chúng sẽ giãy giụa, phá hoại, lực tấn công cực mạnh, nuốt chửng mọi thứ để trưởng thành.
Mèo con muốn giơ vuốt sắc nhọn, vồ lấy con quạ đen đang lớn, cắn chết cái cổ đen nhánh, bẻ gãy đôi cánh của chúng, ngăn chặn mọi khả năng phản công - đương nhiên, hữu nghị là trên hết, thi đấu là thứ hai, lúc không thi đấu vẫn có thể giao lưu học tập lẫn nhau.
Còn bạc đạn muốn bắn thủng cánh con quạ lớn, sau đó cùng với gà thịt cho vào nồi nước sôi nhổ sạch lông còn sót lại, biến nó thành một con chim trụi lông chết!
Kobayashi Yuu nở một nụ cười lạnh lùng, nhưng đến khi trận đấu kết thúc, Hinata Shouyou lớn tiếng hô "Thêm một trận nữa!" thì lại biến thành nụ cười không kìm nén được ở khóe miệng cô.
Dù công việc quản lý cũng rất bận, nhưng so với những mệt mỏi trong giới bất động sản, nơi này không có những vụ án mạng treo lơ lửng, không có những tranh đấu nội bộ, chỉ có những học sinh trung học nhiệt huyết phấn đấu vì cùng một mục tiêu, quả thực là nơi chữa lành tâm hồn bị tổn thương tuyệt vời.
Tuyệt vời! Thật muốn xem mãi thôi, thậm chí có chút không muốn về Tokyo.
Tỉnh Miyagi còn có Shiratorizawa, Aoba Johsai và Date Tech nữa, nếu có thể đấu với tất cả một lần thì tốt rồi, đây chính là những cảnh mà nguyên tác không có nhưng cô lại siêu cấp mong chờ!
Đợi ba hiệp đấu tập đều kết thúc với chiến thắng của Nekoma, trừ Hinata ra thì các thành viên khác đều kiệt sức ngã xuống đất.
Sau khi nghe lời bình của hai huấn luyện viên, các đội bắt đầu thu dọn sân bãi đã mượn, hơn nữa qua mấy trận bóng mà nhanh chóng trở nên thân thiết hơn.
Tình cảm giữa đám con trai càng đánh càng tốt đẹp là một điều Kobayashi Yuu không thực sự hiểu được, nhưng nghĩ đến Matsuda Jinpei và Furuya Rei luôn đánh nhau ở trường cảnh sát, cô bỗng nhiên lại cảm thấy đã hiểu.
Hai người đó chẳng phải là yêu nhau lắm cắn nhau đau sao, thực tế là ngưỡng mộ lẫn nhau, quan hệ siêu cấp tốt, còn sẽ nói chuyện cười và cùng nhau phá hủy bom.
Không biết bao giờ thân phận "Amuro Toru" sẽ xuất hiện nhỉ, dòng thời gian trong nguyên tác Conan quá rối rắm, cô vốn dĩ đã nhớ không rõ lắm, cái này càng khó xác định thời điểm và trình tự xuất hiện cụ thể của các nhân vật và sự kiện quan trọng, có vẻ hơi bị động.
Kobayashi Yuu có chút thất thần kéo sàn nhà, lơ đãng thò tay vào túi, phát hiện tấm danh thiếp của huấn luyện viên Shiratorizawa mà Ushijima Wakatoshi cho cô đã biến mất.
Cô lập tức tìm kiếm khắp nơi, lúc này vì lịch trình dày đặc không thể thêm trận đấu tập, sau này có cơ hội vẫn có thể liên hệ với những trường mạnh như Shiratorizawa mà.
Cúi đầu đang tìm, bỗng nhiên đầu nhẹ nhàng chạm vào một chỗ mềm mại, ngẩng đầu lên nhìn.
Oa, mỹ nhân tóc đen đeo kính, khóe môi có nốt ruồi cao gầy!
Quản lý Shimizu Kiyoko của Karasuno thường xuyên bị người khác nhìn trộm trên hành lang, nhưng bị nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, đến mắt cũng không chớp, cô gần như có thể nhìn thấy cô gái tóc đuôi ngựa xinh đẹp trước mặt chậm rãi mở to đôi mắt hạnh, cùng với cảm xúc kinh diễm không hề che giấu trong ánh mắt.
Hơn nữa, nội dung mà cô đã chuẩn bị để đáp lời, một người tri thức nội hàm như cô cũng hiếm khi lộ ra một chút ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi: "Bạn đang tìm gì vậy, có cần giúp không?"
Giọng nói cũng hay quá!
Kobayashi Yuu lập tức vứt Ushijima và Shiratorizawa ra sau đầu, dù sao số điện thoại cô đã nhớ rồi, trước mắt giao tiếp quan trọng hơn!
Cô thu hồi vẻ ngơ ngác, đầu tiên là chân thành khen một câu "Thật xinh đẹp", sau đó nói mình không tìm đồ vật.
Bị lời khen thẳng thắn đến hơi đỏ mặt, Shimizu Kiyoko lấy ra cuốn sổ tay từ sau lưng, mở ra để lộ những con chữ thanh tú và cách trình bày sạch sẽ bên trong.
"Xin hỏi tôi có thể xem sổ ghi chép của bạn không?" Trước khi vào trung học cô ấy tập vượt rào, hoàn toàn mù tịt về bóng chuyền. Sau khi trở thành quản lý, cô ấy bù đắp kiến thức về luật chơi, nhưng Karasuno trước đây rất ít khi có trận đấu tập, không thể giao lưu kinh nghiệm, nên cô ấy vẫn luôn tự học.
Hiếm khi có đội bóng từ Tokyo đến, vừa rồi không khí giữa các thành viên hai đội lại rất tốt, cô ấy nhất thời được bầu không khí này cổ vũ, liền lấy hết can đảm đến bắt chuyện.
Kobayashi Yuu tự nhiên rất vui lòng, nhanh tay hơn kéo xong phần sàn còn lại, chạy đến mang sổ ghi chép của mình tới.
Hai nữ quản lý gần như trán chạm trán, lật xem sổ ghi chép của đối phương, thường xuyên đưa ra câu hỏi hoặc giải đáp thắc mắc, giải thích nghi hoặc.
Yamamoto, Nishinoya và Tanaka ở một bên chắp tay vái như Phật Tổ: Cảm tạ Phật Tổ, cho chúng con đời này được nhìn thấy cảnh đẹp như vậy,bạn Kiyoko và bạn Kobayashi đứng cạnh nhau thật là tuyệt vời.
Cuốn sổ ghi chép mà Kobayashi Yuu mang đến ghi lại tất cả những trận đấu tập mà họ đã đấu trong chuyến đi xa lần này, viết gần nửa cuốn. Cô hào phóng chia sẻ cho Karasuno, "Sau này các cậu thi đấu tuyển chọn cấp tỉnh có lẽ sẽ dùng đến, mấy đội này có vài thành viên thực sự rất mạnh đó."
Vừa nghe thấy đối thủ mạnh, cặp đôi tấn công nhanh Hinata và Kageyama liền lập tức xích lại gần, chăm chú nhìn thẳng vào cuốn sổ.
Người sau vóc dáng cao, có thể trực tiếp từ sau lưng hai vị quản lý nhìn xuống nội dung sổ, còn người trước không với tới, lại không dám thất lễ chạm vào vai người con gái phía sau, đành phải trực tiếp trèo lên người Kageyama, suýt chút nữa đụng vào nhau.
Tsukishima Kei đi ngang qua nhìn hai tên ngốc đùa giỡn, châm biếm cười nhạo một tiếng, độc miệng nói: "Về kỹ thuật mà nói, phỏng chừng quản lý của người ta còn lợi hại hơn Hinata, vẫn là nên luyện tập kỹ năng cơ bản cho tốt rồi hãy nghĩ đến việc đấu với đối thủ mạnh đi."
Nghe vậy, Kobayashi Yuu quay đầu lại liếc nhìn "bộ não Karasuno" một cái, sau đó lại nhìn thẳng vào mắt Hinata đang ngơ ngác nhìn mình, cân nhắc một lát, vẫn quyết định nói thẳng, "Tôi thấy cậu ta nói đúng."
"Mặt trời nhỏ" giao tiếp xã hội héo úa đi trông thấy, cô lại nói tiếp: "Bất quá nếu thực sự so tài một đối một, ở đây không mấy người là đối thủ của tôi đâu, bao gồm cả cậu, thông minh đấy nhưng bóng chuyền không phải là môn thể thao dành cho những kẻ cao kều vô dụng."
"Nhưng bóng chuyền là môn thể thao đồng đội, chẳng phải ngay từ đầu sự phối hợp tấn công nhanh của họ đã ghi được rất nhiều điểm sao? Còn cậu tuy rằng có nhiều mưu kế, nhưng một người không thể thực hiện được đúng không?" Kobayashi Yuu cười tủm tỉm nói, tiện thể khoe khoang, "Chuyền hai nhà tôi xin được cậu chiếu cố rồi, anh bạn đeo kính."
Cùng là người thông minh, nhưng tác dụng "gắn bó" của Kenma và việc Tsukishima đơn độc chiến đấu lại mang đến hiệu quả hoàn toàn khác nhau, cho nên vừa rồi trong trận đấu mấy lần đối đầu đều bị hóa giải.
Về khả năng châm chọc người khác, Kobayashi Yuu trước mắt chưa từng thua ai. Hinata lần đầu tiên thấy Tsukishima bị lép vế, ngạc nhiên nhìn về phía nữ quản lý Nekoma, như thể cô đã làm nên một chuyện gì đó ghê gớm lắm.
Lời này thậm chí còn khiêu khích đến Kageyama, nếu không phải Nekoma sắp phải ra ga tàu Shinkansen, đảm bảo cậu ta sẽ đòi đấu riêng một trận với nữ quản lý.
Trong lúc bên này ồn ào, năm ba của Nekoma đã hỏi thăm xong tình hình trường trung học Shiratorizawa từ năm ba của Karasuno, càng cảm thấy những trường tư thục quý tộc như vậy nếu muốn chiêu mộ người thì chắc chắn sẽ không tiếc công sức.
Không nên ở lâu đây, mau đi thôi!
Đặc biệt là khi đã đến ga tàu, Kobayashi Yuu vẫn còn cảm thán: "Miyagi ở đây cũng khá tốt, có cơ hội có thể đến thêm mấy lần." Vừa có thể đánh quái tích lũy kinh nghiệm, lại không liên lụy đến bất động sản, thật là chuyện tốt mà.
Kuroo nghe xong càng thêm trầm mặc, hai tay đan vào nhau chống cằm, ngay cả Kenma đang chơi game cũng không nhịn được liếc nhìn anh một cái, "Kuro-chan, xe không đến ga đâu, muốn đi bộ ra ga lớn bây giờ mới kịp."
Kuroo: "..."
Đây chính là đổi lấy quản lý bằng cách nửa bán nửa cho cậu đấy, bây giờ lại có khả năng bị đào góc tường, dù biết Kobayashi Yuu tuyệt đối sẽ không đi, nhưng anh chàng đội trưởng này sao có thể hoàn toàn không để ý!
Anh ta ngồi đó với vẻ mặt trầm tư, suy nghĩ cho tương lai phát triển của Nekoma, cho đến khi -
"Ây da, Date cảnh sát?" Kobayashi Yuu đang mua đồ uống ở máy bán hàng tự động cách đó không xa vừa quay đầu lại đã thấy người quen, "Còn có... Đây là bạn gái của anh, chị Natalie đúng không, lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ!"
Date Wataru vẫn ngậm tăm xỉa răng, bất quá hôm nay quần áo dường như đã phối đồ cẩn thận, râu ria cũng cạo sạch sẽ, phỏng chừng là đi làm việc chính.
Quả nhiên, "Chúng tôi chuẩn bị kết hôn vào sáu tháng cuối năm, mấy ngày nay về quê thăm bố mẹ."
Trong nguyên tác quê của Natalie ở Hokkaido, vậy Miyagi là quê của Date Wataru... Khoan đã!
Kobayashi Yuu chần chừ nói, "Vậy anh Wataru, Datekō, anh có biết không?"
Trường trung học công nghiệp ở Nhật Bản tương đương với cao đẳng nghề, nhưng người vào học không phải là học kém, ngược lại đó là giáo dục tinh anh thực hành, hơn nữa tốt nghiệp là được phân công công việc, rất nhiều là trường tư thục.
Ở cùng một tỉnh như vậy, rất khó không nghi ngờ hai người không có liên hệ gì.
"À, đó là cơ sở kinh doanh của người thân tôi," Date Wataru sảng khoái cười nói, "Nếu tôi sinh ra và lớn lên ở Miyagi, nói không chừng có lẽ đã học trung học ở đó rồi!"
Ừ, thể trạng của vị lớp trưởng này quả thực rất phù hợp với danh xưng "Tường sắt".
Kobayashi Yuu đang định hỏi liệu có thể liên hệ với đội bóng chuyền nam của trường công nghiệp Date không, thì thấy đối phương mở miệng, "À, Tuần lễ Vàng Matsuda cũng không cần trực ban, nói chán không có gì làm, cùng chúng tôi đến đây."
Anh nghiêng người cường tráng ra sau một ngón tay, Matsuda Jinpei đang rũ mắt đi về phía này, một tay cầm hộp cơm vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, một tay cầm đôi đũa gỗ dùng một lần đã bị anh dùng răng cắn tách ra.
"Cảnh sát Matsuda!"
Viên cảnh sát tóc xoăn bước chân khựng lại, ngẩng cằm nhìn sang, trong miệng vẫn còn ngậm một chiếc đũa gỗ.
Sợ có người quen ở đây, Kobayashi Yuu không chạy tới, mà cố gắng kìm nén tình cảm, bước đến trước mặt anh, "Anh mua cơm hộp gì vậy, ngon không?"
Matsuda Jinpei lại nhớ đến hương vị của hộp bánh quy hình con vật lần trước, mím môi, "Bình thường."
"Bình thường anh còn mua?"
"...... Ngốc, cái này em cũng tin?" Anh ta úp nắp hộp cơm lên đầu Kobayashi Yuu, "Tôi còn chưa ăn đâu."
Các thành viên Nekoma ở đằng xa nhìn hai người tương tác, đều có chút tò mò.
Chỉ có Kuroo thở phào nhẹ nhõm một tiếng thật dài, lộ ra nụ cười vui mừng.
Kenma: "Kuro-chan anh nghẹn đi về à?"
"......" Kuroo quyết định tịch thu máy chơi game của cậu bạn thời thơ ấu, "Đội trưởng đây là đang quan tâm đến sự sống còn của đội nhà!"
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Kobayashi: Hôm nay chúng ta bắt được một con quạ đen, trước rửa sạch sẽ (ý chỉ việc "làm thịt" Karasuno như vặt lông gà)
Tsukishima: Những lời nói vô nghĩa lại bị đập lại vào mặt
Kuroo: A, cảm ơn anh, cảnh sát Matsuda!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro