Chương 89
Chương trình bắt đầu quay ngay khi các thí sinh vào vị trí. Đến đúng hai giờ, khi mười ba giám khảo đã yên vị, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Hai người dẫn chương trình, một nam một nữ, bước lên sân khấu nói lời khai mạc, không quên cảm ơn nhà tài trợ, đồng thời công bố thể lệ cuộc thi và số lượng thí sinh tham gia.
Phía sau màn hình lớn lần lượt hiện lên khuôn mặt của các đội tuyển.
Ở khu vực khán giả, tiến sĩ Agasa bị ba đứa trẻ quấn lấy đòi chụp ảnh tư thế oai hùng, lúc này vội vàng giơ máy ảnh lên.
Ngồi bên cạnh, Morofushi Hiromitsu nhìn những gương mặt non nớt, có người khẩn trương, có người phấn khích trên màn hình, ánh mắt anh thoáng nét hoài niệm.
Lần đầu tiên anh gặp Zero, họ cũng chỉ là học sinh tiểu học, nhưng khi đó anh hoàn toàn mù tịt về nấu nướng, thậm chí còn không biết cầm dao phay như thế nào.
Màn hình quét đến khu vực của đội thám tử nhí. Haibara Ai từ nhỏ đã lớn lên trong tổ chức, việc điều tra ra hình dáng lúc nhỏ của cô rất dễ dàng.
Sợ lên TV bị nhận ra, cô không dám lơ là, vẫn mặc áo hoodie trùm đầu và đeo khẩu trang.
Edogawa Conan thì đã lên báo vài lần, nhưng sức lan tỏa của báo giấy chắc chắn không lớn bằng TV.
Vì vậy, cậu đã đổi một cặp kính gọng dày hơn, tròng kính to hơn và không có độ, khiến cho dù nhìn từ góc độ nào, nửa trên khuôn mặt cậu cũng bị phản quang, rất khó nhìn rõ.
Một người không thấy rõ nửa dưới khuôn mặt, một người không thấy rõ nửa trên khuôn mặt, nhưng điều đó không làm chậm tốc độ chụp ảnh của tiến sĩ Agasa, ông vẫn liên tục bấm máy.
Ông lão không con không cháu này nở nụ cười hiền từ chân thật, đợi hình ảnh của đội nhi đồng qua đi, lại cố gắng chờ đợi đến đội thiếu niên.
Morofushi Hiromitsu khẽ động lòng, cũng giơ điện thoại lên.
Khi màn hình quay đến đội của Kobayashi Yuu, anh bấm chụp một tấm ảnh.
Trên màn hình, ba người dường như nhận ra máy quay phim đang hướng về phía họ, tất cả đều nhìn thẳng vào ống kính.
Kobayashi Yuu vòng tay qua vai hai cô bé còn lại, khẽ ôm họ vào lòng. Đôi tay cô tạo dáng chữ V, nụ cười rạng rỡ như được tắm trong ánh mặt trời.
Đôi mắt hạnh dưới ánh đèn hiện lên màu hổ phách sâu thẳm, ánh mắt trong veo phản chiếu chiếc máy quay, mang đến cho cô vẻ đẹp thuần khiết của thiếu nữ.
Để tiện cho cô đỡ, Mori Ran hơi cong lưng, vì nấu ăn cũng buộc tóc cao lên, hơi ngượng ngùng nhưng ánh mắt kiên định, thản nhiên nhìn lại, vẻ mặt dịu dàng nhưng không mất đi sự chính trực, giơ tay vẫy nhẹ về phía màn hình.
Suzuki Sonoko không thiếu những buổi tiệc thương nghiệp cùng gia đình, đã quen với những sự kiện lớn.
Vẻ hoạt bát thường ngày và sự gần gũi với dân thường cũng không che giấu được khí chất cao ngạo được gia đình bồi dưỡng, cô chống một tay lên hông, nhướn mày mỉm cười với màn hình.
Ba cô gái trẻ trung xinh đẹp với khí chất khác nhau xuất hiện trên màn hình, không chỉ khiến cả trường quay im lặng trong một khoảnh khắc, như thể mọi người đồng thời ngừng thở, ngay cả đạo diễn hình ảnh dường như cũng ngây người, dành cho họ thời gian lên hình nhiều hơn bình thường.
Conan ngước mặt lên nhìn ngây người, miệng khẽ há. Sau khi bị Haibara Ai trêu chọc nhắc nhở, cậu mới hoàn hồn, ngượng ngùng nói lời trái lòng, nhưng căn bản không thể rời mắt.
Đợi khi máy quay chuyển cảnh, Morofushi Hiromitsu cúi đầu nhìn tấm ảnh chụp hoàn hảo trên điện thoại.
Khi còn ở trường cảnh sát, Zero dường như cũng đã chụp những bức ảnh tương tự.
Chỉ là, có lẽ khi gia nhập tổ chức, anh ta đã tiêu hủy hết rồi.
Tiến sĩ Agasa vội vã đến ngồi cạnh hai người, là bị con gái nhắc mãi đến phiền lòng phải đi đón vợ Mori Kogoro.
Kisaki Eri vừa oán giận chồng lạc đường không chịu nhận, đi đường vòng xa mới đến muộn, vừa kịp nhìn thấy con gái xuất hiện trên màn hình một thoáng.
Morofushi Hiromitsu chào hỏi họ, nghe đôi vợ chồng oan gia cãi nhau, nụ cười trên khóe miệng anh thêm vài phần chân thật.
Sau đó, anh cụp mắt xuống, bấm vài cái vào điện thoại rồi xóa bức ảnh đó đi.
……
Sau khi giới thiệu sơ lược về phong thái của các đội tuyển, người dẫn chương trình cuối cùng tập trung giới thiệu ba vị giám khảo nổi tiếng.
Kobayashi Yuu gần như chắc chắn hung thủ hoặc người chết ở trong số họ.
Ngày hôm đó sau khi đăng ký về, cô đã điều tra trước một lượt, biết đầu bếp trọc đầu họ Toumori, đầu bếp xinh đẹp họ Tokiwa.
Thông tin trên mạng đều là những tin tức cơ bản. Cả hai đều là những đầu bếp nổi tiếng từng đoạt nhiều giải thưởng, người trước giỏi món Pháp, người sau giỏi đồ ngọt.
Còn Ito, người nổi tiếng nhất, dường như món gì cũng biết qua.
Mối quan hệ thực sự của ba người hiện tại chưa nhìn ra được, ít nhất bề ngoài vẫn ổn, rất giữ thể diện cho ban tổ chức, gật đầu chào hỏi.
Nhưng Kobayashi Yuu chú ý thấy, ở hàng thứ hai trong số mười giám khảo đại chúng, người đàn ông ngồi cạnh cảnh sát Shiratori có chút bồn chồn, thường xuyên liếc trộm về phía sau với ánh mắt oán độc.
Cô quan sát một lát, cho đến khi chương trình chuyển sang phần tiếp theo mới thu hồi ánh mắt.
Người dẫn chương trình mang lên ba chiếc hộp hoàn toàn kín, chỉ chừa một lỗ nhỏ: "Bây giờ, xin mời ba vị giám khảo nổi tiếng bốc thăm món ăn, cách làm và chủ đề!"
Đề bài của hai nhóm tuổi khác nhau. Sau một lần bốc thăm, đề bài của đội nhi đồng lần này là "Bữa cơm hộp kiểu Nhật ăn mỗi ngày không ngán".
Kobayashi Yuu thậm chí còn nghe thấy tiếng Genta hét lớn "Cơm lươn" từ phía xa.
Tiếp theo đến lượt đội thiếu niên.
Sonoko chắp tay cầu nguyện đừng bốc phải đề tài mà họ không am hiểu, nhưng cố tình không được như ý.
Đề bài của đội thiếu niên là "Đồ ngọt Trung Quốc được yêu thích".
Đây là một đề bài khá khó khăn, bởi vì ở Nhật Bản, những quán ăn Trung Quốc chính tông, hợp khẩu vị người Trung Quốc tương đối ít.
Họ thậm chí còn đặt cho những món ăn Trung Quốc bản địa hóa một cái tên riêng là "Trung Hoa liệu lý".
Kobayashi Yuu từng tò mò nếm thử một lần, sau đó đã bị những món ăn sáng tạo kỳ lạ với mì chính (bột ngọt) chưa từng nghe nói đến và mì sợi Trung Quốc làm cho chùn bước.
Đến nỗi đồ ngọt Trung Quốc lại càng hiếm hoi, thường chỉ có ở các cửa hàng bánh ngọt kiểu Âu Tây.
Mà "Đại diện cho đồ ngọt Trung Quốc được yêu thích", trong chốc lát thật không ai nghĩ ra được nên làm món gì, vẻ mặt trống rỗng cực kỳ nhất trí.
Mười phút chọn nguyên liệu nấu ăn bắt đầu.
Các thí sinh đội nhi đồng reo hò ầm ĩ lao về phía khu vực nguyên liệu ở giữa, tạo thành sự đối lập rõ rệt với đội thiếu niên đang vò đầu bứt tai kêu than.
Một phút trôi qua, mới lác đác có thí sinh đi ra. Không phải vì đã có ý tưởng, mà là vì ngồi chờ thực sự không được, và lãng phí thời gian, chi bằng đi dạo quanh khu nguyên liệu tìm cảm hứng.
Hình ảnh trên màn hình lớn dừng lại ở khu vực chọn nguyên liệu. Bốn người thân hữu ở khán phòng dụi mắt tìm mãi cũng không thấy bóng dáng ba người Mori Ran.
Đề bài này quả thực khó. Không phải vì cách làm phức tạp, mà là những người chưa từng tiếp xúc với điểm tâm Trung Hoa thì căn bản không biết thực đơn và cách phối gia vị.
Morofushi Hiromitsu thầm nghĩ, nếu là anh, có lẽ chỉ có thể dùng điểm tâm Nhật Bản thử lách sang một bên, dù sao cũng tính là đồ ngọt phương Đông, ít nhất không hoàn toàn xa lạ với đề thi.
Nhưng dù là điểm tâm Nhật Bản, đối với học sinh cấp hai cấp ba cũng rất khó, trừ khi gia đình làm nghề này.
Ba người còn lại cũng có cùng ý tưởng. Kisaki Eri thở dài: "Sớm biết thế tôi đã cùng Ran làm thử ở nhà rồi."
Mori Kogoro rụt cổ lẩm bẩm: "Cô dạy á? Thế thì không khéo lại đầu độc giám khảo mất."
"Cái gì?"
Thám tử râu kẽm rất biết điều mà im lặng không nói, dù anh ta nói thật, cơm Eri nấu không phải dạng vừa đâu!
Ba cô gái đang được nhắc đến ngồi thành vòng tròn trên ba chiếc ghế nhỏ, đầu chạm đầu thì thầm nhỏ nhẹ.
Kobayashi Yuu chống cằm nhìn chiếc camera nhỏ đang bị họ bao vây ở giữa, vươn ngón tay gõ nhẹ vào màn hình: "Vừa nãy không phải còn đang quay sao, sao giờ lại đứng im rồi?"
Camera: Không dám động không dám động.
Ran đột nhiên nghe thấy đề bài thì có chút hoảng, nhưng sau khi Yuu-chan nói cô ấy sẽ làm thì yên tâm, nhìn đồng hồ đếm ngược trên đầu còn hơn tám phút, "Chúng ta không đi lấy nguyên liệu sao?"
"Không vội, dù sao cũng không nhiều đồ lắm, đợi còn bảy phút nữa thì đi lấy, dư dả," Kobayashi Yuu đâu vào đấy phân công cho ba người, đôi mắt hạnh tinh nghịch cong lên, "Nếu chúng ta ra ngoài sớm quá sẽ rất đáng chú ý, chắc chắn sẽ có người học lỏm, dù sao điểm này cũng không khó, nên chúng ta phải kín đáo."
Sonoko gật đầu: "Hơn nữa quy tắc nói không được lãng phí nguyên liệu, bọn họ không có kế hoạch rõ ràng mà đã đi chọn, hoặc là dùng hết làm ra thứ lung tung rối loạn, hoặc là nguyên liệu thừa vô dụng sẽ bị trừ điểm, chúng ta cứ ổn định là được!"
Đợi đến thời cơ thích hợp, ba người đồng thời đứng dậy, xắn tay áo lên làm bộ như muốn đi mua sắm, "Bắt đầu thôi!"
Ba giờ sau, cùng với một tiếng còi dài, người dẫn chương trình yêu cầu tất cả thí sinh dừng tay. Nhân viên công tác tiến lên thu thành phẩm, hoặc những bán thành phẩm chưa hoàn thành.
Chia thành mười ba phần bỏ vào thiết bị giữ ấm, đồng thời dán bảng số dưới mỗi đĩa thức ăn, lần lượt mang đến trước mặt các giám khảo.
Các giám khảo vừa nãy vẫn trò chuyện với người dẫn chương trình về kinh nghiệm ẩm thực, ba vị giám khảo nổi tiếng cũng trổ tài làm những món ăn đặc trưng của mình và nếm thử, nên hoàn toàn không biết món ăn được mang đến trước mặt là của đội nào.
Đầu tiên là đội nhi đồng, đề bài "Bữa cơm hộp kiểu Nhật ăn mỗi ngày không ngán" nghe có vẻ phạm vi rộng, nhưng thực tế những bạn nhỏ ở độ tuổi này làm cơm hộp cũng chỉ có vài món thay đổi qua lại.
Mới đầu còn có chút mới lạ, về sau thì toàn là gà rán, xúc xích bạch tuộc, trứng cuộn... Dù mỗi giám khảo chỉ ăn vài miếng, các giám khảo đại chúng cũng có chút ngán.
Sự chuyên nghiệp của các giám khảo nổi tiếng thể hiện rõ ràng, họ vẫn giữ vẻ mặt bình thản nếm thử, thậm chí còn có thể bình luận một cách hoa mỹ.
Điểm số tạm thời không công bố, sẽ công bố thứ tự vào cuối buổi trao giải. Vì vậy, sau khi bị hai mươi suất cơm hộp "tra tấn", các nhân viên công tác ngay lập tức mang lên hai mươi suất đồ ngọt.
Nếu như thành phẩm của đội nhi đồng hương vị nghìn bài một điệu, thì đội thiếu niên lại khó ăn hơn mỗi người một vẻ.
Thật ra cũng có người làm ra điểm tâm Nhật Bản, cũng có người tự sa đọa nướng luôn bánh kem, nhưng phần lớn vẫn là bán thành phẩm và những thứ nhìn qua là biết nguyên liệu nấu ăn nhồi nhét vào nhau làm thành.
Giám khảo đại chúng: Cứu mạng!
Vốn dĩ tưởng rằng làm người nếm thử rất sướng, tại sao lại thế này!
Shiratori Ninzaburo vẫn duy trì động tác tao nhã, kỳ thực trong lòng hối hận: Đáng lẽ nên gọi Chiba đến, trông cậu ta có vẻ không kén ăn.
Kobayashi Yuu ở dưới nhìn vị cảnh sát này không nhịn được lộ ra vẻ mặt cạn lời, cảm thấy cảnh này còn rất khó thấy.
Sau khi trải qua mười mấy món đồ ngọt địa ngục, các giám khảo đều đã không còn hy vọng, nhưng vừa nhìn thấy món điểm tâm được bưng lên lần này đều ngẩn ra.
Mỗi chiếc đĩa sứ trắng tinh trước mặt mỗi người đều được trang trí ba đóa hoa nhỏ xinh màu hồng nhạt khác nhau, mềm mại đáng yêu, lần lượt là hoa hồng, hoa anh đào và một loài hoa không rõ tên.
Hai đóa hoa đầu được tạo hình bằng khuôn, đóa hoa cuối cùng thì dùng khuôn tròn ép đáy, sau đó lại tỉ mỉ điêu khắc ra.
Các giám khảo đại chúng không nói nên lời lý do, các giám khảo nổi tiếng lại có lời để giảng.
Đầu bếp Tokiwa, người giỏi đồ ngọt, bưng chiếc đĩa lên ngửi ngửi: "Là bánh khoai mài đậu đỏ, cách làm rất đúng kiểu Trung Quốc, hình dáng cũng đẹp, đóa hoa cuối cùng hẳn là hoa mẫu đơn."
Món ăn và cách làm không có vấn đề, chỉ còn lại chủ đề.
"Hoa mẫu đơn ở Trung Quốc cổ đại là loài hoa tượng trưng cho tình yêu, hoa anh đào và hoa hồng thì lần lượt đại diện cho tình yêu của Nhật Bản và phương Tây, rất phù hợp," đầu bếp Toumori tiếp lời.
MC nữ kiến thức rộng rãi: "Trung Hoa cổ đại có một bài thơ tên là 'Tương Tư', trong đó có viết đến đậu đỏ tượng trưng cho tín vật trao đổi tình ý giữa nam nữ, quả thực rất phù hợp với đề bài 'Đại diện cho đồ ngọt Trung Quốc được yêu thích'."
Mọi người phân tích một hồi, nghe mùi thơm thanh nhã tươi mát, đối với hương vị của nó cũng có vài phần chờ mong.
Việc nếm thử bắt đầu, tất cả giám khảo đều nóng lòng cắn một miếng, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng nhai nuốt.
Khác với điểm tâm Nhật Bản và bánh ngọt kiểu Âu Tây, điểm tâm ngọt Trung Hoa bản thân không quá ngọt, theo đuổi vị ngọt thanh tao vừa phải. Khoai mài bở mịn, đậu đỏ nhuyễn tan chảy từ từ trên đầu lưỡi, rất có trình tự.
Vốn dĩ một đóa hoa có khối lượng rất nhỏ, phụ nữ còn có thể miễn cưỡng chia làm hai miếng, đàn ông một miếng là có thể nuốt hết, còn cảm thấy không đủ ăn.
Đang lúc họ vùi đầu thưởng thức món ngon hiếm có này, cứu vớt vị giác đã bị tàn phá bấy lâu, thì nghe thấy phía đầu bàn vang lên một tiếng loảng xoảng.
Quay đầu nhìn lại, đầu bếp Ito trừng lớn hai mắt, hai tay bóp cổ áo, há hốc miệng sùi bọt mép, khuôn mặt điển trai trở nên vô cùng vặn vẹo.
Anh ta ngã xuống bàn giãy giụa vài cái rồi bất động.
Những người xung quanh đều hoảng sợ, một hồi lâu đầu bếp Thường Sóng mới run rẩy đưa tay chạm vào cánh tay đối phương, "I, Ito......?"
Lúc này, từ sân khấu và khán phòng đồng loạt vang lên tiếng hét lớn nhỏ: "Đừng chạm vào anh ấy!"
--------------------------------
Kobayashi: Đây....đây là ăn vạ!
Hiro: Hửm thanh xuân sao, tôi và Zero (lược bớt một ngàn chữ)
Shiratori: Đáng lẽ nên gọi Chiba đến, cậu ta không kén ăn (ám chỉ có thể có độc trong điểm tâm)
Chiba: ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro