Chương 96

Xác định người đàn ông bị trói là nghi phạm của vụ án này, Matsuda Jinpei tháo còng tay từ thắt lưng, một tiếng "cạch" giòn tan, còng người lại một bên.

Việc cấp bách là tìm được người phụ nữ mất tích đầu tiên, đối phương rất có khả năng cũng bị bắt cóc vì đã phát hiện ra hành vi của nghi phạm nào đó.

Dù hy vọng mong manh, nhưng dù sao đó cũng là một mạng người, trước khi thấy thi thể không thể dễ dàng từ bỏ.

Edogawa Conan canh đúng thời cơ, xoay đôi chân ngắn ngủn chạy ra khỏi rừng cây, giả bộ bộ dạng thở hổn hển, khom lưng chống đầu gối, "Cảnh sát! Cháu, cháu vừa rồi muốn chạy trốn cầu cứu, không cẩn thận tìm được nơi giấu người chị mất tích đầu tiên, nhưng cháu cõng không nổi chị ấy..."

Date Wataru lập tức nghiêm mặt nói: "Ở đâu?!"

Sau khi được chỉ rõ phương hướng, viên cảnh sát cao lớn vạm vỡ vừa chạy đi cứu viện vừa dặn dò đồng nghiệp: "Nơi này rất nguy hiểm, Matsuda cậu nhớ bảo vệ tốt hai đứa trẻ!"

Matsuda Jinpei nhìn về phía nghi phạm mặt đầy máu, ít nhất là bị chấn động não nhẹ, nhìn lại cô bé và cậu bé lộ ra vẻ mặt ngây thơ giống nhau như đúc, mím môi.

Là rất nguy hiểm —— đối với hung thủ mà nói.

Kobayashi Yuu không nghe thấy anh ta thầm chửi rủa thế nào, nhìn ngọn lửa cháy càng lúc càng dữ dội bên kia vách đá hiểm trở, thầm nghĩ thế giới Conan này thật đúng là biết gây chuyện, tùy tiện một tia sét cũng có thể gây ra cháy rừng.

Đối mặt với loại thiên tai không thể kiểm soát này, dù là cô cũng sinh ra một chút bất an, ngọn lửa kia cách xa như vậy, lại khiến cô có ảo giác mặt mình bị hơi nóng hừng hực thiêu đốt.

Matsuda Jinpei nhận ra sự lo lắng của cô, "Đã gọi đội phòng cháy chữa cháy đến cứu viện rồi."

Trước mắt phần lớn lực lượng cảnh sát và vật lực đều được điều động đến dập tắt đám cháy rừng, vụ án giết người mà họ đã bắt được nghi phạm này ngược lại phải hoãn lại một chút.

Kobayashi Yuu nghĩ nghĩ, vỗ tay một cái, “Em có thiết bị có thể giúp đỡ!"

Trong ánh mắt nghi hoặc của một lớn một nhỏ, cô móc điện thoại ra đi bộ hai vòng, ánh mắt chợt khóa chặt vị trí trạm cảnh sát địa phương.

"Đừng nhúc nhích, cảnh sát Matsuda vị trí của anh rất tốt, ước chừng có hai vạch tín hiệu!" Cô tiến sát lại gần anh, nhón chân cao cao giơ điện thoại lên, muốn xem còn có không gian cải thiện không.

"……" Khuôn mặt cô gái trước mắt lại lần nữa tới gần, Matsuda Jinpei nỗ lực ức chế xúc động muốn lùi về sau, khiến tim đập nhanh hơn, cơ mặt căng chặt chờ một loạt phản ứng sinh lý che giấu lên.

Một cúi đầu, đuôi ngựa cao trước mắt liền lay động, anh nhẫn nại nhắm mắt, trực tiếp rút điện thoại Kobayashi Yuu đang cầm, giơ cánh tay lên bất đắc dĩ làm cột thu sóng nhân tạo cho cô.

Kobayashi Yuu vội vàng nghiêng đầu nhìn lên, chiếc kẹp tóc hình chó Shiba đáng yêu trên dây buộc tóc sau đầu vô tình lướt qua ngực áo vest, khiến anh chàng mặt lạnh khẽ "ừ" một tiếng, cánh tay giơ lên run rẩy.

Cái run này, trực tiếp tăng lên ba vạch tín hiệu, bất quá có lẽ góc độ hơi lệch, lại lập tức trở về hai vạch.

Thấy có hiệu quả, Kobayashi Yuu nắm lấy vạt áo anh nhẹ nhàng kéo kéo, hưng phấn nói: "Nhanh, vẫy vài cái!"

Thử nghiệm vài lần, vẫn không thực sự ổn định, tín hiệu cứ nhảy loạn giữa hai và ba vạch.

"Chẳng lẽ độ cao không đủ, hay là lại chồng thêm một người?" Kobayashi Yuu trầm ngâm, ngắm nhìn đôi vai rộng lớn hữu lực của anh cảnh sát tóc xoăn, nảy ra chủ ý, thương lượng với anh: "Cảnh sát Matsuda có mệt không, anh cõng nổi không?"

Matsuda Jinpei nheo mắt, đối diện với vẻ mặt tự nhiên bình thản của đối phương một lát.

Từ lúc bị cô dán mặt đánh thức vừa rồi, tâm trạng anh không được ổn cho lắm.

Anh từ trước đến nay rất có thể nhìn thẳng vào hành động vô thức của mình, càng để ý, tiềm thức muốn né tránh sự tiếp xúc cơ thể, ngược lại càng giống như đang trốn tránh điều gì đó.

Matsuda Jinpei chưa bao giờ trốn tránh mù quáng, tự lừa dối mình, đạp chân ga nghênh diện mà tiến mới là tính cách của anh.

Anh mở miệng, ít lời mà ý nhiều: "Lên."
Nói rồi muốn ngồi xổm xuống, tiện cho Kobayashi Yuu trèo lên lưng.

Giây tiếp theo, đối phương đã dùng thủ pháp ôm mèo, hai tay nâng Edogawa Conan giơ lên, rất nhẹ nhàng đặt cậu bé ngồi lên vai anh, hai cẳng chân rũ xuống trước ngực cảnh sát.

"Tuyệt quá!" Kobayashi Yuu rất chu đáo móc khăn giấy ra, lau bùn đất trên giày thám tử nhí, để tránh làm bẩn bộ vest của Matsuda Jinpei, "Nào, Conan em cầm điện thoại, xem có được ba vạch không!"

Matsuda Jinpei: ……

Đứng một bên bị làm lơ nửa ngày, không ngờ vẫn còn chuyện của mình Edogawa Conan: ……

Vừa rồi cậu hoàn toàn ngây người không phản ứng lại, trông giống như một con búp bê vải ngoan ngoãn mặc Kobayashi tùy ý đùa nghịch.

Cậu ngồi trên vai anh cảnh sát Matsuda có trực giác nhạy bén đáng kinh ngạc này, toàn thân cứng đờ, khóe miệng giật giật hai cái, buột miệng thốt ra: "Vậy, sau đó làm gì nữa?"

"Gọi điện thoại cho tiến sĩ Agasa chứ!"

Vừa thấy tín hiệu cuối cùng cũng ổn định ở ba vạch, Kobayashi Yuu thúc giục cậu, "Trong phòng trên gác mái nhà gỗ có máy bay không người lái, như vậy có thể tùy thời gửi tình hình cháy rừng cho nhân viên cứu viện bên kia."

Tuy nói là một biện pháp hay, nhưng tiến sĩ và Haibara hẳn là vẫn đang trên đường chạy về nhà gỗ!

Nếu lỡ gọi điện thoại phát hiện đối phương đang ở trong núi, chẳng phải là lộ tẩy sao?

Conan hoảng đến trán rịn mồ hôi, nhưng cũng không có lý do nào khác để thoái thác, chỉ phải căng thẳng gọi điện thoại.

"Bật loa ngoài." Kobayashi Yuu nhắc nhở.

"……" Conan nghiến răng ấn nút loa ngoài.

Nhưng điện thoại "tít tít" vang lên một hồi lâu không ai nhấc máy, cuối cùng tự động ngắt.

Thám tử nhí cho rằng phần lớn là bọn họ vẫn chưa chạy về, tín hiệu trong núi quá yếu không gọi được.

"Kỳ lạ, tín hiệu nhà gỗ hẳn là không tệ mà, chẳng lẽ tiến sĩ Agasa không ở đó?"

Vì oán niệm cái kim gây mê, Kobayashi Yuu cố ý trêu vài câu, quả nhiên thấy cậu bạn học cũ sợ đến mức cả cái chỏm tóc ngốc nghếch sau đầu cũng rũ xuống.

Cậu vội vàng chữa cháy: "Có, có lẽ là tín hiệu của chúng ta vẫn chưa ổn định thì sao!"

Kobayashi Yuu nhướn mày, đánh giá vài lần cái "cột thu sóng tổ hợp" này, thầm nghĩ: "Còn muốn cao hơn nữa sao?"

Matsuda Jinpei vẫn đứng ở đó nãy giờ nửa nhắm mắt: "Còn có thể cao đến đâu nữa, bảo thằng nhóc này đạp lên vai tôi sao?"

Vừa dứt lời, cơ thể anh đột nhiên nhẹ bẫng, tầm nhìn chợt nâng cao gần 1 mét, hơn nữa vô cùng ổn định, tương đương với đi trên mặt đất bằng phẳng, Conan ở trên hoàn toàn không chịu bất kỳ rung lắc nào.

Cúi đầu, nhìn cô gái đang bế ngang mình lên, Matsuda Jinpei nghiến răng nghiến lợi: "Thả tôi xuống!"

"Hehehe, thực xin lỗi." Kobayashi Yuu hơi chột dạ gãi gãi mặt, "Em chỉ là thử xem thôi, không ngờ ——"

Không ngờ ôm cũng khá tốt.

Cô rất có mắt mà không nói ra nửa câu còn lại, bất quá vẫn còn hơi muốn cãi, rõ ràng trước đó ở công viên giải trí, trước công chúng anh ta nói vác là vác.

Mình chỉ ôm một chút thôi mà, lại không có người khác.

À không đúng. Kobayashi Yuu ngẩng đầu đối diện với Edogawa Conan đang trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ vẫn còn một người.

Conan trong cơn kinh hãi không cẩn thận chạm vào nút gọi, lúc này lại gọi được.

Tiến sĩ Agasa thở hổn hển vẫn muốn tỏ ra như không có chuyện gì, thật là làm khó ông tuổi đã cao như vậy, cân nặng cũng không nhẹ, còn phải chạy tới chạy lui trên núi.

Nghe xong yêu cầu, ông rất nhanh đã điều khiển máy bay không người lái tìm được ba người ở mép vách đá hiểm trở, cũng liên lạc được với đội phòng cháy chữa cháy cứu viện.

Ước chừng hai giờ sau, đám cháy bên kia núi dần dần bị dập tắt, bọn họ cuối cùng cũng yên lòng.

Máy bay không người lái hết pin, chậm rãi đáp xuống bên cạnh giày Kobayashi Yuu, giọng tiến sĩ Agasa từ điện thoại truyền đến: "Vừa rồi bay qua vực sâu bên dưới hình như thấy một cái hang động nhỏ, bất quá tối quá không thấy rõ bên trong là cái gì."

Mắt Conan sáng lên, thầm nghĩ đây chắc chắn là nơi hai tên nghi phạm lén lút muốn giấu đồ.

Nếu không phải hiện trường còn có hai người, cậu tuyệt đối sẽ mạo hiểm đi xuống xem xét.

Kobayashi Yuu liếc mắt một cái nhìn ra tâm tư của cậu nhóc này, như bắt mèo xách cậu từ sau cổ Matsuda Jinpei xuống, buồn cười nói: "Ba chúng ta không có nửa điểm trang bị điều tra, mạng nhỏ quan trọng, dù sao đồ vật ở đằng kia cũng không chạy được, vẫn là chờ người chuyên nghiệp đến làm."

Conan chưa từ bỏ ý định, cảm thấy sao lại có người đối với chân tướng gần trong gang tấc lại không chút tò mò, "Vậy nhỡ đó là bom thì sao?"

Kobayashi Yuu: ……

Câu này đích thực làm cô nghẹn lời.

Không nghĩ ra đáp án, vì thế cô dứt khoát nhìn về phía viên cảnh sát duy nhất ở đây —— làm một người dân bình thường, đây căn bản không phải chuyện cô nên bận tâm!

Matsuda Jinpei lục lọi cái ba lô Date Wataru để lại, lấy ra một sợi dây thừng, giọng điệu bình thường, "Tôi xuống."

Vừa nói đã thuần thục quàng một đầu dây thừng lên tảng đá, đầu kia buộc vào hông.

Vai anh ta rất rộng, đường cong cơ bắp cũng trơn tru đẹp đẽ, ẩn chứa sức mạnh khó tưởng tượng.

Nhưng bị sợi dây thừng buộc lại liền lộ ra phần eo thon gọn nhưng đầy sức lực, là một tam giác đảo ngược vàng tương đối xuất sắc.

Bàn tay trái nắm chặt dây thừng vì dùng sức mà nổi lên gân xanh, bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng trở nên trắng bệch, là một bàn tay rất đàn ông.

Matsuda Jinpei một chân đạp vào mép vách đá hiểm trở chống đỡ thân hình, thoải mái xoay người leo xuống, chỉ một lát sau đã xách một cái hộp đi lên.

Mở ra thì rõ rồi: không phải bom, mà là từng gói bột trắng nhỏ xếp ngay ngắn — độc phẩm thứ thiệt.

"Trách không được muốn giết người diệt khẩu." Kobayashi Yuu khinh bỉ hừ nhẹ.

Loại người như thế này đúng là mất hết lý trí, chẳng còn mảy may ranh giới đạo đức. Kiếp trước chắc chắn gây nghiệt nặng. Nghĩ đến cú đạp vừa rồi, cô thấy mình còn quá nương tay.

Date Wataru đã sớm cõng người phụ nữ mất tích đầu tiên đang hôn mê trở lại nhà gỗ chữa thương, ba người tìm kiếm một phen ở phụ cận, xác nhận không bỏ sót gì, liền mang theo nghi phạm nam trở về, hai hung thủ bị trói chung một chỗ nhốt vào phòng Kuro-chan.

Lăn lộn cả đêm, Kobayashi Yuu đói đến bụng dính vào lưng, ba nhóc cố ý để lại bữa ăn khuya, cô vừa cùng nhau xem Kamen Rider, vừa ăn ngấu nghiến, còn mời hai vị cảnh sát cùng ăn.

Ayumi ghé vào bên cạnh bàn, chống cằm đầy vẻ mong đợi, "Lần này Sở Cảnh sát Đô thị sẽ khen ngợi đội thám tử nhí chúng ta không?"

Date Wataru cười nói: "Ừm, có lẽ sẽ có."
"Vậy có thể lên báo không!"

"Cái này... xem tình hình."

Cô bé nghe vậy khua chân, đôi mắt sáng lấp lánh, thể hiện sự đáng yêu của loài người non nớt một cách vô cùng thuần thục.

Kobayashi Yuu bị vẻ đáng yêu làm cho mềm lòng, không nhịn xuống xoa nhẹ đầu cô bé, cúi xuống hôn một cái, "Được rồi, đã khuya rồi, chuyện tiếp theo giao cho người lớn, các em đi ngủ đi."

Edogawa Conan đang nhặt nho khô ra khỏi bánh mì: …… Câu này nói, cứ như thể cô cũng là người lớn vậy.

Matsuda Jinpei thu hết hành động của cô vào đáy mắt.

Vì ăn ké một bữa khuya, trước khi lực lượng cảnh sát Đội Điều tra Tội phạm 1 đến chi viện, hai người bạn học cũ còn giúp thu dọn bàn ăn trong bếp.

Kobayashi Yuu, với tư cách chủ nhà, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mọi người về phòng ngủ, vừa nghe tiếng sấm chớp bên ngoài, vừa ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.

Hiệu quả của kim gây mê vẫn chưa hoàn toàn hết, cô chậm rãi bắt đầu mệt rã rời, đầu gật gà gật gù, chỉ là cố gắng không ngủ, ít nhất phải đợi các cảnh sát đi rồi mới có thể ngủ.

Date Wataru vẫn đang dọn dẹp bếp, Matsuda Jinpei đi đến trước mặt cô, vừa cúi người xuống muốn xem cô có ngủ không, thì đầu cô nghiêng đi, sắp ngã sang một bên.

Anh không nghĩ nhiều, nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ lấy má Kobayashi Yuu.

Ấm áp, mềm mại xúc cảm, mang theo hơi thở nóng ẩm, trọng lượng không đáng kể, cùng với cánh môi cọ qua lòng bàn tay mang đến cảm giác tê dại rất nhỏ.

Tất cả những điều này khiến da đầu anh tê rần, đầu óc dường như muốn nổ tung.

Nhưng anh lại không rụt tay về, ngược lại đầu ngón tay hơi động đậy, véo véo má đối phương.

Cái véo này, làm người ta tỉnh giấc.

Đôi mắt hạnh khẽ mở, Kobayashi Yuu thấy là Matsuda Jinpei, thực an tâm mà lại nhắm mắt lại.

Thậm chí cảm thấy tay anh đặt không đúng chỗ lắm, hơi lệch sang một bên đầu, đổi thành đỉnh đầu che ở dưới, nhẹ nhàng cọ hai cái.

Cô nỉ non: "Như vậy mới đúng mà..."

-----------------------------

Kobayashi: Đây là mơ.

Matsuda: Đây không phải mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro