Chương 98

《Bá tước Monte Cristo》 là một danh tác thế giới, số lần được chuyển thể thành điện ảnh, nhạc kịch, đồng nhân tiểu thuyết nhiều không đếm xuể, thuộc hàng cơm nguội xào đi xào lại không biết bao nhiêu lần.

Nhưng món cơm nguội này thắng ở chỗ kinh điển, nó thơm!

Huống hồ Kobayashi Yuu là lần đầu tiên xem phiên bản nhạc kịch tiếng Nhật, dù có chút bản địa hóa cải biên và phần dịch hơi cứng nhắc, nhưng đội ngũ sản xuất hùng mạnh, những chi tiết nhỏ này đều bị vũ đạo hoa lệ và diễn xuất mạnh mẽ của diễn viên lấn át, tổng thể mà nói thì vết ố không che được ánh ngọc.

—— Nếu không cần mọi thời khắc phải lo lắng liệu có người chết thật không.

Ngoại trừ đoàn kịch và phía nhà hát, cô phỏng chừng là người duy nhất ở đây lo lắng buổi biểu diễn sẽ có người không may gặp chuyện.

Rạp hát này không phải sản nghiệp của nhà cô, nhưng đến Osaka ngày đầu tiên đã đụng phải án mạng, hành trình sau đó có lẽ sẽ gặp rắc rối lớn.

Cô trước tiên nghe Kazuha kể qua, có vài địa điểm muốn đi đâu.

Bởi vậy, khi diễn viên trên sân khấu diễn cảnh tự sát bằng súng, Kobayashi Yuu nín thở, sợ bên trong là đạn thật; diễn viên diễn cảnh uống thuốc độc, cô lập tức móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi xe cứu thương đến cứu người bất cứ lúc nào.

Ngay cả khi nhóm diễn viên quần chúng múa may đao kiếm và các loại vũ khí lạnh đấu tới đấu lui, cô cũng suy nghĩ lan man mà nghi ngờ bên trong có một thanh nào đó có phải đã mài sắc thật không, có thể đâm chết người tại chỗ.

Cũng may không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

Thời lượng của vở nhạc kịch khá dài, cô dồn hết sự tập trung để theo dõi đến tận cùng. Đến khi kết thúc, tinh thần vẫn còn mệt, nhất là đôi mắt rã rời.

Sau khi các diễn viên lần lượt chào kết màn xong, khán giả lục tục xuống sân khấu, vì lượng người quá lớn, nhóm học sinh cấp ba liền ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế trò chuyện một lát, chờ người ở giữa sân đi gần hết mới rời đi.

Việc đầu tiên sau khi ra khỏi rạp là đi vệ sinh.

Bất kể ở đâu, nhà vệ sinh nữ luôn rất đông, Kobayashi Yuu vừa xếp hàng, vừa nghe tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền đến từ không biết khán phòng nào của nhà hát, khiến cô lại nhớ thương vở nhạc kịch khỏa thân trên tờ rơi quảng cáo.

Chỉ là không biết khi nào mới có thể xem được cái thứ này.

Cô đang tiếc hận, vừa đóng cửa buồng vệ sinh lại, trước mặt "phanh" một tiếng nổ ra pháo hoa nhỏ và dải lụa rực rỡ, một tờ giấy nhiệm vụ màu vàng từ từ bay xuống.

Kobayashi Yuu nhanh tay lẹ mắt vớt lấy tờ giấy nhiệm vụ cùng với dải lụa rực rỡ, thầm nghĩ bây giờ thời gian và địa điểm công bố nhiệm vụ sao càng ngày càng xảo quyệt.

May mắn phương thức vẫn tính bình thường, nếu vừa rồi cô vừa mở nắp bồn cầu đã thấy một tờ giấy bay ra, chắc chắn sẽ không thèm xem, trực tiếp xả vào cống.

Cô lật qua xem: 【 Trộm chiếc nhẫn của Ai Just · Esposito, thời hạn ba ngày. 】

Nhanh chóng ghi nhớ nhiệm vụ lần này, Kobayashi Yuu xé tờ giấy thành mảnh vụn, ném vào bồn cầu xả nước, sau đó bắt đầu thất thần suy nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.

Ai Just · Esposito? Ai vậy? Là tên người nước ngoài, xem họ có thể là người Ý.

Trí nhớ của Kobayashi Yuu rất tốt, xác nhận mình không quen biết đối phương, nhưng cái tên lại ẩn ẩn cho cô một cảm giác quen thuộc.

Đã thấy ở đâu rồi nhỉ...

Ra khỏi nhà vệ sinh, ba cô bạn gái vẫn chưa ra, đám thám tử lớn nhỏ ngồi trên ghế dài hành lang, tư thế cực kỳ nhất quán: một chân gác lên chân kia, khuỷu tay chống đầu gối đỡ cằm, rũ mắt xuống, phảng phất như những chàng trai đang đợi bạn gái đi dạo phố.

Kobayashi Yuu ngồi xuống bên cạnh hai người, không biết là khán phòng nào rất đúng lúc vang lên giọng nam hát tiếng Anh, giọng hát cao vút đầy cảm xúc, tiếng vỗ tay của khán giả gần như có thể lật tung mái nhà hát.

Cô vừa chạm mông xuống ghế đã lập tức bật dậy, đi về phía giá để báo và tạp chí, rút ra tờ rơi quảng cáo của vở kịch sắp tới, lật đến trang nhạc kịch khỏa thân kia.

Dòng diễn viên, tên nam chính đột nhiên chính là Ai Just · Esposito!

Ái chà, cô rõ ràng đã nhìn nửa ngày trước đó, sao lại không thể lập tức nhớ ra?

Sau đó Kobayashi Yuu nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nữ chính, vóc dáng gợi cảm quyến rũ, đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết của nữ phụ và cổ chân thon thả, cùng với tám múi bụng của nam chính được cố ý khoe ra làm điểm bán hàng.

Haiz, không lạ, cô chỉ lo xem những thứ đó, ai để ý tên chứ!

Cố kỵ những thám tử trung học bên cạnh, ánh mắt Kobayashi Yuu chỉ dừng lại một chút trên trang đó, đầu ngón tay liền lật qua.

Kỳ thực không kìm nén được hưng phấn mà lén lút xoa tay, thầm nghĩ chẳng lẽ bàn tay vàng nghe được khát vọng của mình, nên đặc biệt đến giúp mình thực hiện giấc mơ?

Như vậy chẳng phải có thể quang minh chính đại trà trộn vào xem biểu diễn sao.

Hai tên thám tử ngồi bên cạnh chú ý tới sự dao động cảm xúc của cô, liếc nhau, đều lộ ra vẻ mặt hoang mang.

Bọn họ vốn không thực sự hứng thú với nhạc kịch, so với biểu diễn trên sân khấu, càng có xu hướng quan sát phản ứng của những người xung quanh.

Kobayashi Yuu xem hết cả vở kịch hoặc là mặt vô biểu tình, hoặc là khẩn trương không thôi, hận không thể mắt không chớp, dù Ran Kazuha những người giàu cảm xúc nhìn đến cảnh cao trào cốt truyện còn lén lau nước mắt, cô cũng thờ ơ.

Sao bây giờ nhìn tờ rơi quảng cáo lại đột nhiên kích động như vậy, thứ này còn có tác dụng ngược lại?

Khi trở về nhà Hattori, Mori Kogoro đi gặp người ủy thác vẫn chưa về, Ran gọi điện thoại hỏi vài câu, nghe thấy đầu dây bên kia một gã say khướt đang nói mê sảng, căn bản không nói rõ nguyên nhân sự việc của người ủy thác.

Lỗ tai dán vào mặt trái điện thoại cọ nghe, Edogawa Conan cạn lời, bác sĩ đều nói gan nhiễm mỡ không được uống rượu, ông chú này còn muốn sống không vậy?

Hattori Heiji từ phía đối diện bàn thò người tới, giọng điệu ẩn chứa mong đợi, "Thế nào, bác tự về được không, có cần cháu bảo ba cháu gọi người đi đón không!"

Nhớ tới ký ức ngồi xe cảnh sát du ngoạn ven đường lần trước, Conan và Ran đồng loạt xua tay, "Không cần không cần!"

"Ngủ say Kogoro" bây giờ danh tiếng đã lớn, nếu đến đây một chuyến, cảm giác ngày mai có thể lan ra tin tức "Thám tử lừng danh say rượu gây rối bị bắt".

Thừa lúc bọn họ đang trò chuyện trong phòng khách, Kobayashi Yuu trốn vào nhà vệ sinh, dùng tâm linh cảm ứng gọi cơm nắm sơn tước đến.

Truyền quay lại một chút tâm linh cảm ứng mơ hồ, đại khái ý là: Đang bay đang bay, đang trên đường bay đến.

Kobayashi Yuu: ……

À đúng rồi, cô hiện tại đang ở Osaka!

Đêm khuya, cô lại một lần nữa trốn vào phòng tắm, hé mở cửa sổ một khe nhỏ, để chú chim béo tròn xoe lông xù chui vào, "Pi!"

Tuy rằng tra cứu tư liệu, nói tốc độ bay của chim sẻ có thể hơn bốn trăm km/h, từ Tokyo bay đến Osaka chỉ mất hơn một tiếng, nhưng nhìn chú chim nhỏ bằng nắm tay liền cảm thấy nó bay xa như vậy chắc mệt lắm.

Bắt một con vật nhỏ tăng ca thêm giờ giao đồ giúp mình vào nửa đêm, mình quả nhiên có tiềm chất nhà tư bản.

Kobayashi Yuu thầm oán, ngón trỏ đẩy nắp chai đầy nước và một mẩu bánh mì vụn qua, trong lúc chú chim tròn vo nhảy nhót ăn bữa khuya cuối cùng kiểm tra lại nội dung thư báo trước.

Bất quá lần này địa điểm hành động là ở địa giới Osaka, còn cần thiết phải đưa đến tay cảnh sát Nakamori sao? Đây cũng không phải phạm vi quản lý của ông ấy.

Cô còn đau lòng Cơm Nắm sắp phải bay về, cân nhắc dù sao bàn tay vàng yêu cầu chỉ là đưa thư báo trước đến tay cảnh sát, lại không chỉ định người nhận, vậy cảnh sát Osaka đương nhiên cũng được.

Nói không chừng không có cảnh sát Nakamori "giàu kinh nghiệm" như vậy, độ khó của nhiệm vụ có thể giảm đi rất nhiều.

Cảnh sát Osaka có những gì cô không rõ lắm, nhưng... chẳng phải trong nhà này đang có một vị sao?

Để Cơm Nắm trực tiếp ném thư báo trước vào hòm thư báo chí bên ngoài, Kobayashi Yuu ngáp một cái, về phòng ngủ.

——

Đã gần hai tháng kể từ lần cuối Siêu đạo chích Kid và quái trộm Cinderella cùng nhắm vào một tác phẩm nghệ thuật.

Trong khi Kid vẫn tích cực trộm cắp đá quý, thì Cinderella lại hoàn toàn không có động thái gì, yên ắng đến mức như bước vào cõi Phật, chẳng để lộ lấy một tin tức.

Bất quá nhìn số lần hành động của nữ quái trộm mấy năm nay cũng biết, cô ta đảm bảo chất lượng khó giữ được số lượng, thời gian phát thư báo trước chỉ do tùy cơ.

Mà cảnh sát Nakamori gần đây thân thiết nóng bỏng với đối thủ, bởi vậy cũng không có cái loại cảm giác ăn không ngồi rồi lo lắng vu vơ kia —— dù mỗi lần kế hoạch bắt giữ đều thất bại.

Hôm nay ông vẫn theo lẽ thường đến Sở Cảnh sát Đô thị làm việc, khi ngồi xuống trước bàn làm việc bỗng nhiên nhận được một tin tức, kinh hãi đến mức cả ghế dựa cũng ngã ra sau.

Nghe thấy động tĩnh bên trong, cảnh sát nghe tiếng chạy tới, "Thanh tra!"

"Cinderella gửi thư báo trước cho cảnh sát Osaka, là thật sao?!"

"Cái này..."

Theo lý mà nói, trong phạm vi quản lý của mình bớt đi một mối phiền toái lớn, là chuyện tốt đáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cảnh sát Nakamori không nghĩ như vậy, ông nghiền ngẫm tâm lý quái trộm, cho rằng đối phương nhất định là cảm thấy ở Tokyo không có tính thử thách, cho nên mới liên tục chiến đấu ở chiến trường Osaka.

Đây chẳng phải tương đương với đang nói coi thường Đội Điều tra Tội phạm Số 2 của ông, không lợi hại bằng cảnh sát Osaka sao?!

Lỡ đâu một ngày Kid cảm thấy nhàm chán, chẳng buồn đếm xỉa tới ông, rồi 'di tình biệt luyến'... nghĩ thôi đã thấy bị đá không thương tiếc.

Chỉ nghĩ đến khả năng này thôi, vị thanh tra ngoài 40 tuổi tức khắc muốn nổ tung, có cảm giác như yêu đương bị tra nam ngoại tình!

Hửm, cũng không chuẩn xác, rốt cuộc ông đuổi theo cả hai tên quái trộm, nếu thực sự so sánh với yêu đương, thì ông cũng rất tra.

Cảnh sát Nakamori nóng nảy đi quanh tại chỗ, cuối cùng đập bàn quyết định: "Đi, đi Osaka! Hồ sơ quái trộm Cinderella ở chỗ chúng ta, việc bắt giữ đương nhiên phải do chúng ta quản!"

Ông hỏa tốc chạy đến chỗ cấp trên xin chỉ thị, dẫn theo một đám cảnh sát hùng hổ muốn đi trước đến Kansai, sắp lên xe thì bỗng nhiên phát hiện quên mang theo đồ cá nhân, xoay người liền chạy về phía cổng lớn Đội Điều tra Tội phạm Số 1.

Matsuda Jinpei ngồi trên ghế mân mê thiết bị mô phỏng bom, tùy ý dựa ra sau, động tác thoải mái tự nhiên rất có hương vị phóng khoáng bất cần.

Chỉ là vừa ngẩng đầu, đập vào mắt chính là khuôn mặt Nakamori.

Đối phương cười đến vừa hiền từ, lại vừa không có ý tốt, "Khụ, Matsuda à, ngồi văn phòng lâu rồi có mệt không, có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

Matsuda Jinpei: ……?
……

Giới bên ngoài đánh giá hành vi lần này quái trộm Cinderella gửi thư báo trước cho cảnh sát Osaka không phải đều giống nhau.

Có người như cảnh sát Nakamori cảm thấy nữ quái trộm có mới nới cũ, cũng có người cho rằng đối phương chỉ là muốn tìm niềm vui, tính đổi khẩu vị chơi chơi.

Càng có rất nhiều người cảm thấy lần giao đấu với Siêu đạo chích Kid đã khiến Cinderella sợ hãi, cho nên chủ động nhường ra mảnh đất màu mỡ Tokyo này, chạy trốn đến nơi khác, từ đây nước giếng không phạm nước sông.

Sonoko nghe thấy loại ngôn luận này suýt chút nữa tức nổ phổi, "CP của tôi không phải là như bọn họ nói!"

Kobayashi Yuu bản thân không thực sự để ý, nhưng nhìn thấy dòng chữ "Hai vị quái trộm mỗi người chiếm cứ một phương", buột miệng thốt ra, "Vậy chẳng phải giống như Kudo miền Đông, Hattori miền Tây sao."

Chắc là sau này còn có câu "Kid miền Đông, Cinderella miền Tây" nữa.

Edogawa Conan bĩu môi, còn Hattori Heiji thì nói thẳng ra, "Nè nè, đừng có đánh đồng tôi và Kudo với hai tên trộm đó được không."

Bởi vì Mori Kogoro say rượu ồn ào cả người đau không đứng dậy được, cho nên đội hình ngày hôm qua lại một lần nữa tiến vào nhà hát.

Thư báo trước viết thời gian là khi kịch trường biểu diễn vào ngày mai, làm một thám tử nghiêm túc, đương nhiên phải đến trước điều tra địa hình làm quen một chút với địa điểm.

Chỉ là Hattori đi hỏi tất cả mọi người trong nhà, cùng với cấp dưới của bố, không một ai nói cho cậu biết là đoàn kịch nào, cũng không muốn dẫn cậu đến.

Bọn họ là lén lút đến.

Để thoát khỏi những người trong nhà tốn quá nhiều thời gian, buổi biểu diễn kịch đã bắt đầu, Hattori ôm Conan lao đi hỏi nhân viên công tác "Ai Just · Esposito biểu diễn ở khán phòng nào".

Kết quả bị đối phương liếc mắt, "Xin lỗi, chưa đủ hai mươi tuổi không được xem."

Thám tử nhí: ?

Conan nghi hoặc lật tờ rơi quảng cáo, ngẩng đầu lên thì biến thành một quả táo đỏ rực.

Được lắm, được lắm!

Cái này, cái này khiến học sinh thám tử ra tay, còn tệ hơn lần BL Kamen Raider lần trước!

Hattori Heiji mặt đen thui pha chút đỏ, trực tiếp đẩy mấy cô nữ sinh cấp ba ra ngoài.

"Làm gì vậy Heiji!"

"Các cậu ra ngoài ăn chút gì đi, chúng tôi điều tra xong sẽ ra!"

Hai thám tử hiển nhiên chưa từ bỏ ý định, Kobayashi Yuu rất muốn biết làm thế nào điều tra mà không vào được rạp, lấy cớ đi vệ sinh, lén theo sau.

Nhưng cô làm quái trộm có thể chuyên nghiệp, lại không có chút tiềm chất thám tử nào, chẳng mấy chốc đã bị bỏ rơi, hai tên kia quả thực trốn quá nhanh.

Nhà hát rất lớn, hành lang cũng rất nhiều, cô ban nãy một lòng theo dõi, cũng không biết mình đang ở đâu.

Cánh cửa gần đó vừa lúc vang lên một tràng vỗ tay, Kobayashi Yuu nghĩ, mình cứ đi tắt về cửa chính, bằng không đi vệ sinh lâu như vậy, bị nghi ngờ giống Edogawa Conan thì làm sao bây giờ.

Nhưng cô vừa nhẹ nhàng đi qua đó, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, mới kéo ra một nửa cửa, còn chưa thấy rõ cảnh tượng bên trong, phía sau bỗng nhiên thò ra một bàn tay, bịt kín hai mắt cô.

Tiếp theo mang theo chút mạnh mẽ nhưng không bạo lực mà ôm cô ra sau, gáy cô không nhẹ không nặng đụng vào ngực ai đó ấm áp.

Giọng nam trầm thấp rất có từ tính, mang theo cộng hưởng từ lồng ngực, ngữ điệu có chút hung, nhưng càng có rất nhiều cảm giác bảo vệ và sự giả vờ không sao cả sau những cảm xúc áp lực.

"Này, nhìn trộm mà bị bắt, tôi cũng mặc kệ em."
––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Kobayashi Yuu: Em chỉ xem một chút xíu thôi mà.

Matsuda: Mơ tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro