1. Hồi quy
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
.
.
.
Ye-hyeon mở mắt trong một nơi cực kỳ quen thuộc.
Trần nhà thấp và chật chội. Vết mốc ố vàng mãi không tẩy được. Mùi ẩm mốc và bụi bặm nồng nặc.
Đó là căn phòng đã đón cậu bằng sự u ám như thế mỗi sáng, bắt đầu một ngày mới đầy ảm đạm.
Trái ngược với ánh nắng rực rỡ hắt vào từ ô cửa sổ bé xíu, căn phòng vẫn tối tăm và tù túng như mọi khi.
Ye-hyeon chớp mi, ánh mắt ngây dại. Cảm giác lười nhác và mơ hồ xâm chiếm toàn thân. Lâu lắm rồi cậu mới được ngủ ngon đến vậy.
Nhưng khi cứ thế nằm ngửa nhìn trần nhà vô hồn một lúc lâu, cảm giác không đúng bắt đầu bò rần rần dọc sống lưng. Cậu bật dậy.
"...Nhà?"
Giọng nói khàn khàn cất lên đầy ngờ vực, vang vọng trong căn phòng. Não cậu chưa thể lập tức tiếp nhận nổi những gì đang diễn ra.
Cậu nhớ rõ ràng là mình suýt chết trong ải trùm cuối cơ mà.
Lần theo ký ức, Ye-hyeon bất giác rụt vai lại. Chỉ cần nghĩ đến luồng hắc khí đang bò đến từ bốn phương tám hướng trong ải trùm cuối lúc đó thôi cũng đủ khiến toàn thân lạnh ngắt vì sợ.
"Ư..."
Cậu rên rỉ, người run lên cầm cập. Cảm giác đau đớn như xương cốt bị nghiền vụn, và cảm giác máu trong người rỉ ra từng chút một... tất cả vẫn còn sống động như thật.
Nhưng khi cúi nhìn cơ thể, dưới áo phông và quần đùi mỏng manh là làn da mịn màng không vết xước. Dù y học có phát triển cỡ nào, chấn thương nặng như vậy hẳn phải để lại sẹo.
Ký ức cuối cùng về cái chết gần kề và khung cảnh yên bình trước mắt, hai điều đó đối lập đến mức khiến cậu thấy chóng mặt. Đầu óc quay cuồng vì khoảng cách quá xa giữa hai thực tại.
Ye-hyeon tiến lại mở cánh cửa sổ bé xíu cạnh giường, thò đầu ra ngoài.
Giữa những dãy nhà cũ kỹ xuống cấp, một bầu trời trong vắt trải rộng trên cao. Cánh cổng siêu cấp phủ kín bầu trời Seoul lấy Nam Đại Môn làm tâm hoàn toàn biến mất.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Cậu lẩm bẩm, tay vội kiểm tra lại khắp cơ thể. Ngoại trừ việc các giác quan hơi trơ ra, thì mọi thứ đều bình thường.
Tại sao mình còn sống? Chẳng lẽ có bang hội khác đến sau và chinh phục được?
...Nhưng cậu chắc chắn, dù là bang hội nào đi nữa, không thể nào đánh bại nổi con trùm đó. Thậm chí sống sót được một phút còn là chuyện không tưởng.
Thứ duy nhất có thể liên quan là bảng thông báo hệ thống nói "tải dữ liệu hoàn tất".
Ngay lúc Ye-hyeon định thử mở bảng trạng thái, thì...
Cạch!
Cánh cửa đóng chặt nãy giờ đột nhiên bật mở.
"Gì đây, nhóc dậy rồi mà sao không trả lời chị?"
Cậu giật mình quay lại và đông cứng tại chỗ như thể vừa thấy ma.
"Ye-hyeon à?"
Người phụ nữ nhỏ nhắn, tóc buộc chỉ vừa chạm vai, ăn mặc giản dị nhưng gọn gàng, đang đứng dựa vào khung cửa.
Chị gái của Ye-hyeon, Choi Si-hyeon.
Chị bước vào phòng, quan sát sắc mặt cậu với vẻ quan tâm thường ngày.
Chuyện này không thể nào là thật, nếu cậu chưa hóa điên.
"Chị? Chị thật sự là chị hả?"
Cậu chớp mắt liên tục, hoảng loạn dụi mắt. Việc cậu sống lại đã khó tin lắm rồi nhưng việc gặp lại chị gái mình mới thật sự khiến cậu choáng váng.
"Chứ chị đây là giả hay gì?"
Chị bật cười vì câu hỏi ngớ ngẩn, giọng cười ấy vang lên trong trẻo như một kỷ niệm xa xôi. Mũi Ye-hyeon cay xè.
Đã hơn một năm kể từ ngày chị đổ bệnh và rơi vào hôn mê. Một cơ thể sống thực vật, sống thoi thóp nhờ máy thở.
"Ye-hyeon à... chị không sao đâu... nhóc đừng khóc nữa mà."
Đó là lời cuối cùng chị thì thầm, yếu ớt như một làn gió sắp tan biến, phải ghé sát lắm mới nghe được. Cho đến giây phút cuối, chị vẫn chỉ lo lắng cho cậu.
"Chỗ này là thiên đường...?"
Ye-hyeon biết câu hỏi đó nghe thật ngu ngốc, nhưng vẫn không thể không buột miệng hỏi. Chỉ cần được gặp lại chị, dù có phải chết thật thì cậu cũng sẽ chấp nhận.
"Bị mộng du hả trời?"
Chị ngồi xuống giường, mỉm cười. Trong khoảnh khắc đó, Ye-hyeon mới nhận ra cậu đã nhớ nụ cười của chị biết bao nhiêu.
"Chị vẫn hợp nhất là cười. Trông thực sự xinh lắm."
Cậu lí nhí nói, mắt không rời khỏi người chị.
Đã 12 năm kể từ ngày bố mẹ mất. Chị từng là người hoạt bát tỏa sáng, đã tàn tạ và hao gầy vì làm việc quá sức. Nhưng với Ye-hyeon, chị vẫn luôn là người phụ nữ đẹp nhất thế gian.
"Người gì mà lạ lùng. Tự dưng nói năng gì thế. Bộ em ôn thi cực quá hả?"
Dù tình cảm rất tốt so với mặt bằng anh chị em bình thường, nhưng cả hai vẫn không phải kiểu giỏi biểu đạt. Chị hơi ngượng, liền đùa cợt để xua tan không khí ngượng nghịu.
Ye-hyeon thì không thể rời mắt khỏi chị. Cậu sợ chỉ cần chớp mắt, hình ảnh ấy sẽ biến mất như bọt biển.
Chị là người thân duy nhất còn lại của cậu. Sau khi chị đổ bệnh, Ye-hyeon đã sống qua từng ngày như một cái xác không hồn, đến mức không còn nhận ra bản thân đã cô đơn thế nào.
"Thật đấy ạ."
"Có nịnh cũng không được gì đâu."
Chị véo nhẹ trán cậu. Tay chị vẫn mạnh như xưa.
"Á đau!"
Đau điếng đến mức kéo hồn Ye-hyeon từ mộng tưởng trở lại thực tại chỉ trong một cú đánh.
"Chăm chỉ cũng tốt, nhưng đừng thức khuya quá. Ăn uống đúng giờ nữa. Hôm qua chị đã nói rồi đấy, chắc tầm hai ba tuần nữa chị mới quay lại. Xuống Busan rồi chị sẽ điện lại nhá."
Lời cằn nhằn đã từng khiến cậu chán ngán, giờ lại nghe ấm lòng đến lạ. Cậu gật đầu lắng nghe thì...
"Busan? Chị nói đi Busan?"
Trong suốt thời gian cậu còn nhớ, chị chỉ từng đi Busan một lần đúng vào năm chị ba mươi tuổi. Lần đó, chị đã gặp Kim Jin-seong, người từng suýt trở thành anh rể mình.
"Lại giả vờ không nghe? Biết ngay mà. Có gì thì gọi điện ngay đấy."
Chị lôi từ túi ra vài tờ tiền mệnh giá lớn, nhét vào tay cậu.
Bảo là chẳng có gì, thế mà vẫn dúi tiền cho.
Ye-hyeon cắn nhẹ môi dưới. Bàn tay từng được khen là đẹp như người mẫu tay giờ đã gồ ghề, đầy vết xước.
"Trễ rồi. Chị phải đi đây."
"Khoan đã, chị! Đừng đi mà... ở lại với em một chút nữa..."
"Sẽ trễ mất ấy. Vài tuần nữa mình gặp lại ha."
Chị kéo vali nhỏ, rời đi như một cơn gió. Ye-hyeon bước theo tới tận cửa, lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng chị biến mất như chú cún bị bỏ rơi.
Một vật treo trên cửa thu hút ánh mắt cậu, tờ lịch in rẻ tiền từ xưởng nơi chị làm. Ở phần trên cùng, năm ấn rõ ràng, to đùng như muốn đập thẳng vào mặt cậu.
Ba năm trước.
"...Bảng trạng thái."
Ye-hyeon thì thầm, giọng run run.
———
【Bảng trạng thái】
▪︎ Tên: Choi Ye-hyeon
▪︎ Tuổi: 24
▪︎ Cấp độ: 1
▪︎ Chức nghiệp: Người chơi game hẹn hò (L)
▪︎ Danh hiệu: Sinh viên ôn thi (F)
▪︎ Sinh lực: 100 / 100
▪︎ Ma lực: 100 / 100
▪︎ Kỹ năng: Kho Chứa (L) (Khóa), Thu thập (C) (Khóa), Mổ Xác (D) (Khóa)
▪︎ Trạng thái: Bình thường
———
24 tuổi.
Cậu nhìn bảng trạng thái. Độ tuổi hiển thị giảm mất ba tuổi.
"Không thể nào..."
Ye-hyeon khuỵu gối, ngồi phịch xuống nền nhà. Trong đầu trắng xóa chỉ còn lại một từ.
Hồi quy.
Một điều vô lý về mặt thường thức. Trong số các Thợ săn có khả năng dị biệt, chưa từng nghe nói có ai thao túng được thời gian.
Thế nhưng ngoài "hồi quy" ra, không còn lời giải thích nào khác cho việc chị cậu đột ngột khỏe mạnh và một bảng trạng thái thay đổi bất thường.
Ye-hyeon biết chuyện này hoàn toàn phi thực tế, nhưng cậu không thể, và cũng không muốn phủ nhận. Nếu thật sự vào khoảnh khắc cận kề cái chết, một phép màu xảy ra và đưa cậu trở lại ba năm trước...
"...Mình có làm được cái quái gì đâu chứ."
Tia hy vọng vừa lóe lên đã lập tức bị tuyệt vọng phủ lấp. Ye-hyeon úp mặt vào hai tay, mặt nhăn nhúm vì u uất.
Tương lai rồi cũng sẽ lặp lại như cũ. Cậu quá hiểu cái thế giới khắc nghiệt này để khỏi mơ mộng rằng "lần này sẽ chẳng có Cổng siêu cấp nào cả".
Để sống sót, cậu bắt buộc phải giết được một sinh vật không khác gì thảm họa thiên nhiên trong ba năm tới.
'Mình thì có gì mà đòi ngăn được nó?'
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hơi thở nghẹn lại. Cái nỗi sợ hãi khi bản thân trở thành một con mồi vô lực trước thế lực quá khủng khiếp vẫn hằn nguyên trong tâm trí.
Ye-hyeon không có một kỹ năng chiến đấu nào ra hồn. Tự mình tiêu diệt con trùm là chuyện khỏi cần bàn, hoàn toàn bất khả thi. Đã thế cậu cũng chẳng có thông tin mật, vật phẩm hiếm hay kinh nghiệm quý giá nào để tận dụng lợi thế hồi quy.
Tệ hơn nữa, trí nhớ sau khi bước qua ải trùm cuối bị cắt đứt từng khúc, có lẽ là do chấn động quá mạnh. Cậu thậm chí còn không nhớ nổi hình dạng con trùm, chứ đừng nói là bảng trạng thái hay đặc điểm.
'Nếu ít nhất mình biết được thuộc tính hay kỹ năng của nó thì còn có thể tìm cách rò rỉ thông tin và giúp mọi người chuẩn bị...'
Ye-hyeon lại gục đầu. Một thằng cấp F không có kỹ năng chiến đấu, chỉ có mấy kỹ năng đời sống và cái túi đồ khoá cứng thì làm được gì cơ chứ?
'Tại sao lại là mình?'
Cảm giác bất lực chưa từng trải qua nặng trĩu trên vai cậu. Chỉ muốn quay lưng bỏ chạy, mặc kệ tất cả.
Ye-hyeon nghiến chặt môi. Nhưng dù vậy, cậu cũng không thể làm ngơ để một Cổng siêu cấp phát nổ.
'Khi đó là lúc nào nhỉ...'
Cậu cau mày cố gắng nhớ lại.
Cổng thường được đính kèm 10 viên đá tròn ở phần trên. Mỗi lần thời gian trôi qua, một viên lại tắt sáng. Ta phải dọn xong hầm ngục bên trong trước khi viên đá cuối cùng biến mất, nếu không Cổng sẽ phát nổ.
Cách đây khoảng một, hai năm khi nội chiến đang làm loạn nội bộ Liên minh châu Phi, có một Cổng cỡ lớn đã không được dọn đúng hạn.
Thời đó, xác suất xuất hiện Cổng cỡ lớn cực kỳ thấp nên không ai ngờ được nó thật sự xảy ra. Và Cổng đó lại mọc ngay giữa sa mạc Sahara, thế nên mấy nước trong khu vực cũng lơ sạch.
Kết quả là toàn bộ khu vực Bắc Phi bốc hơi khỏi bản đồ.
Sự kiện đó gây chấn động toàn cầu, vì khi ấy, người ta tin rằng tình hình kiểm soát Cổng đã khá ổn định, đến mức có thể thảnh thơi mà đánh nhau vì tranh giành quyền lực.
Nếu một Cổng cỡ lớn đã xoá sạch cả 1/3 lục địa, thì Cổng siêu cấp còn kinh khủng đến mức nào?
'Có khi tận thế cũng nên...'
Ý nghĩ đó khiến sống lưng lạnh buốt. Cảm giác như một tử tù đang nhìn thấy ngày hành hình khắc trên tường.
Mà chuyện đó cũng chưa phải kết thúc.
'Nếu việc dọn sạch Cổng siêu cấp chỉ là khởi đầu thì sao?'
Ban đầu, thế giới chỉ có Cổng cỡ nhỏ. Vậy nên không ai dám chắc Cổng siêu cấp vừa rồi không phải là mở màn cho một chuỗi địa ngục mới.
"Haa..."
Ye-hyeon thở dài, rồi lại mở bảng trạng thái với cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng.
Cấp độ đã về 1, kỹ năng bị khoá sạch. Danh hiệu "Thợ săn hạng F" cũng biến mất như chưa từng tồn tại.
Cậu liếc sang tờ lịch. Đã là tháng 5.
Theo dòng thời gian ban đầu, thời điểm này cậu vừa đỗ phỏng vấn, mới đi làm được vài tháng. Đến đầu thu, cậu mới lần đầu phát hiện mình là người thức tỉnh, sau khi vô tình siết tay lúc đang vươn vai trong phòng họp và bảng trạng thái tự hiện ra.
'Mình đã thử đủ kiểu để kiểm tra. Đã từng hy vọng có năng lực ẩn nào đó, nhưng vẫn vô ích.'
Cái bảng cậu từng kiểm tra đến phát chán, giờ phút này lại khiến cậu cảm thấy căm ghét.
Nhưng Ye-hyeon không để mình trượt xuống vực thẳm. Cậu siết hàm.
Tai họa luôn đến bất ngờ. Chỉ vì chưa thấy đường đi mà bỏ mặc mọi thứ thì không phải tính cách của cậu.
'Dù có là vùng vẫy tuyệt vọng đi nữa, cũng phải giãy một lần.'
Ye-hyeon siết chặt nắm tay, tự nhắc lại quyết tâm mình đã từng lặp đi lặp lại trong đầu vô số lần rồi đứng dậy.
'Trước mắt phải đi kiểm tra thức tỉnh cái đã.'
Tiền trợ cấp cho người mới thức tỉnh không ít. Nếu nhận được, cậu có thể trang trải sinh hoạt, thậm chí trả được một phần nợ.
Ngay khi Ye-hyeon định đóng bảng trạng thái, một từ lạ đập vào mắt cậu.
"Người chơi game hẹn hò...?"
Chức nghiệp vốn là "Người chơi" giờ đã đổi thành "Người chơi game hẹn hò."
Ye-hyeon vốn chẳng thân gì với mấy trò chơi điện tử. Cậu có giả vờ chơi cùng bạn bè cho có lệ, nhưng nếu được lựa chọn, cậu thà dùng thời gian ấy để học bài hoặc ngủ còn hơn.
Thế nhưng, ngay cả cậu cũng biết "mô phỏng hẹn hò" là gì.
Game hẹn hò với mỹ nữ.
Nói trắng ra, đây là thể loại game mà người chơi sẽ lần lượt "tán đổ" các cô gái để bước vào tình yêu.
Ye-hyeon cứng họng, tức đến mức nói không thành lời. Cảm xúc vốn đã rối bời, giờ thì tụt dốc không phanh.
"Đang bắt mình đi hẹn hò á? Đã khi nào mình thèm yêu đương?!"
Cậu không kìm được mà gào lên. Dù biết trút giận lên bảng trạng thái cũng vô ích, nhưng nếu không nói cho hả thì cậu sẽ bực đến điên mất.
Dựa vào chức nghiệp "Người chơi" và bảng hệ thống kỳ quái, Ye-hyeon đã lờ mờ đoán rằng năng lực của mình liên quan đến game.
Giờ nghĩ lại, cái cửa sổ mà cậu thấy ngay trước lúc chết chắc là đang cài đặt game. Trải qua hơn ba năm sống dở chết dở, đến lúc hấp hối mới nhận được năng lực chính thống thì đã đủ buồn cười rồi, mà năng lực ấy lại là game hẹn hò thì đúng là muốn hóa rồ thật.
Ye-hyeon tuy nổi nóng nhưng vẫn không bỏ cuộc, cậu mở phần thông tin chi tiết ra kiểm tra.
———
<Người chơi game hẹn hò>
Người chơi của một game mô phỏng hẹn hò với mỹ nữ.
———
"...Đấy mà là mô tả chắc?!"
Cậu vò đầu, phát điên lên vì cơn bực. Bảng trạng thái trước và sau hồi quy đều vô cảm và vô dụng như nhau.
Cấp độ chức nghiệp thì có vẻ là hàng hiếm hạng L còn cao hơn cả S, nhưng chẳng mang lại tí an ủi nào, chỉ khiến cậu càng thêm bực.
"Ra là vì con game tào lao này nên bảng trạng thái mới thiếu thông tin đến vậy?"
Những bức xúc tích tụ từ lúc thức tỉnh đến giờ trào dâng như sóng vỡ bờ. Dù là hệ thống game nhưng lại không có chỉ số sức mạnh, nhanh nhẹn hay bất kỳ thông số hữu ích nào. Cậu cũng không nhìn thấy thanh sinh lực hay ma lực của người khác. Không có hướng dẫn lên cấp, không rõ cách học kỹ năng, tất cả đều phải liều mình mò mẫm, tự thân tìm ra từng mảnh nhỏ, không có gì đảm bảo là cậu đang làm đúng.
Càng nghĩ càng thấy bất công, vừa nản vừa chán. Ye-hyeon thở dài thườn thượt, chuẩn bị đóng hết mấy cửa sổ chẳng dùng được thì trong tầm mắt lại lóe lên một biểu tượng chấm than ở góc.
Sau một thoáng do dự, cậu chạm vào.
———
[Hoàn thành hướng dẫn tân thủ]
Phần thưởng: Mở khóa cửa hàng, ???
———
"Giờ thì mới bảo mình đi làm hướng dẫn tân thủ?!"
Ye-hyeon nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn dòng thông báo. Nào là "nhiệm vụ", nào là "cửa hàng", toàn mấy thứ chưa từng tồn tại trước khi hồi quy. Thậm chí màu sắc bảng trạng thái cũng đổi khác một cách kỳ quặc.
"Cửa hàng."
———
【Hệ thống】Bạn chưa có quyền truy cập.
———
Dự đoán không sai. Ye-hyeon nhăn mặt, phẩy tay tắt cửa sổ.
Chẳng mong mua được kỹ năng hay trang bị xịn đâu... chỉ cần có bình giải lời nguyền thôi là được.
Cậu không đặt hy vọng gì vào hệ thống. Dù vừa được thêm vài tính năng mới, nhưng lòng tin của cậu với bảng trạng thái đã sụp đổ từ lâu.
———
[Nhiệm vụ hướng dẫn số 1]
Hãy tiếp xúc với một trong các mục tiêu chinh phục.
Phần thưởng: Mở khóa điểm kỹ năng, tăng cấp độ.
———
Ye-hyeon nheo mắt nhìn thông báo mới.
Phần thưởng lên cấp cũng không tệ. Dù ban đầu lên cấp khá nhanh, nhưng do hệ thống yêu cầu phải trực tiếp tham gia tiêu diệt quái vật mới được kinh nghiệm, nên trước khi trở thành Thợ săn chính thức, cơ hội để lên cấp gần như bằng không.
Nếu hệ thống thật sự có nhiều nhiệm vụ hướng dẫn, biết đâu cậu có thể lên tới cấp 10 và mở khóa kỹ năng kho đồ trước khi bị điều đi Cổng.
"...Dù sao cũng vẫn là một thằng khuân vác làm việc chăm chỉ thôi."
Hy vọng vừa le lói đã bị chính cậu dập tắt. Ye-hyeon cười khẩy, khẽ gõ lên dòng chữ "Mục tiêu chinh phục" đang in đậm trong bảng nhiệm vụ.
———
[Mục tiêu chinh phục]
1. ???
2. ???
3. ???
4. ???
??? (đã khóa)
??? (đã khóa)
———
Cậu cau mày khi thấy danh sách có đến bốn cái tên. Mới nghĩ đến đã thấy đau đầu. Ye-hyeon day trán.
"Ít ra cũng cho gợi ý chứ. Biết đường nào mà lần?"
Hoàn toàn không manh mối. Cậu quyết định gác lại nhiệm vụ để xử lý chuyện quan trọng hơn, đó là đến Trụ sở Hiệp hội Thợ săn.
Ye-hyeon nhìn tờ tiền trong tay. Năm tờ mười nghìn won vẫn còn in rõ nếp gấp.
Trước khi hồi quy, dù cậu đã gom được kha khá nhờ làm Hỗ trợ, thì số nợ vẫn còn chất đống. Tình trạng hiện giờ chắc chắn chẳng khá hơn. Với người khác, số tiền này chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với Ye-hyeon và chị cậu, đó là tiền kiếm đuợc từ mồ hôi xương máu.
"Đã có tiền vầy, sao chị không ăn gì đó ngon cho rồi..."
Chị cậu lúc nào cũng tiết kiệm khi tiêu cho bản thân, nhưng cứ có chút tiền lại cố dúi cho cậu bằng được.
Ye-hyeon cẩn thận duỗi phẳng mấy tờ tiền, cất vào chiếc hộp thay thế heo đất, rồi lục túi áo khoác mùa đông treo trong tủ quần áo. Không ngoài dự đoán, cậu moi ra được vài chục nghìn won tiền dự phòng.
Chẳng buồn ăn uống hay chỉnh tề, Ye-hyeon thay đồ qua loa rồi gọi taxi. Bình thường chẳng đời nào cậu đi taxi vì tiếc tiền, nhưng lúc này cậu chỉ muốn nhanh chóng kiểm tra thức tỉnh để xoa dịu cảm giác bức bối đang siết lấy ngực.
"Làm ơn đưa tôi đến trụ sở Hiệp hội Thợ săn."
"Thợ săn hả? Hay cậu định đi kiểm tra thức tỉnh?"
"À, ừm dạ..."
Tài xế tỏ vẻ hứng thú, nhưng Ye-hyeon chỉ đáp hờ rồi quay mặt ra cửa sổ.
Khác với trung tâm Seoul, vùng ngoại ô nơi Ye-hyeon sống vẫn còn dấu tích từ những vụ nổ Cổng đầu tiên. Những mảng đất bị xới tung vẫn trơ trụi, không một cọng cỏ mọc lên.
Đã mười hai năm rồi... À không, giờ chỉ mới chín năm thôi.
Một ngày nọ, khắp thế giới đột nhiên xuất hiện hàng loạt khối hộp đen khổng lồ, hình chữ nhật thẳng đứng, trông như tấm bia đá. Cao hơn mười mét, bề mặt đen kịt phát ra ánh sáng kỳ dị, hoàn toàn xa lạ với thế giới này.
Các quốc gia vội vã cử chuyên gia đến nghiên cứu, nhưng thứ duy nhất họ biết được là vật liệu tạo nên khối hộp không tồn tại trên Trái Đất.
Thế giới lập tức rơi vào cơn sốt. Có người hò reo đó là thông điệp từ người ngoài hành tinh, có người lại khăng khăng là âm mưu thống trị của một tổ chức bí ẩn. Rồi chẳng bao lâu sau, các giáo phái tận thế mọc lên như nấm.
Mọi người phát hiện ra rằng các viên đá phát sáng gắn trên đỉnh khối hộp lần lượt tắt đi theo thời gian. Ai cũng tin rằng đến khi viên đá cuối cùng lụi tắt, bí mật sẽ được hé lộ.
Nhưng cái chờ nhân loại ở cuối đường là một vụ nổ tàn sát không khoan nhượng.
Vì tò mò, vì nghi ngờ, vì muốn ghi hình khoảnh khắc lịch sử để bán kiếm lời, hàng đống người đã kéo đến chứng kiến và bị thiêu rụi trong giây lát.
Thế giới rơi vào hỗn loạn. Không chỉ vì vụ nổ, mà vì ngay sau đó, những khối hộp giống hệt lại tiếp tục xuất hiện.
Các nước tung quân đội vào phá hủy, nhưng những khối hộp ấy không suy suyển một li nào. Dao, súng, thậm chí tên lửa cũng vô hiệu.
Nổ, rồi lại mọc. Nổ, rồi lại mọc...
Vật thể màu đen ấy, về sau được gọi là Bia Đá Tử Thần.
Những khối bia tử thần cứ thế sinh sôi không dứt, như thể là hình phạt từ thần linh dành cho nhân loại.
Người đầu tiên chặt đứt chuỗi tuyệt vọng ấy là Lee Seon-woo, Thức tỉnh giả đầu tiên.
Với gương mặt điềm tĩnh tựa nhà tiên tri được ban mặc khải, Lee Seon-woo đã bước thẳng vào bên trong khối bia đen.
Vài ngày sau, hắn ta quay trở ra với thân xác rã rời, máu nhỏ giọt từ cánh tay, kéo theo xác của một con quái vật khổng lồ, thứ sinh vật chỉ thấy trong phim ảnh.
Ngay khi Lee Seon-woo xuất hiện trở lại, ánh sáng dịu mờ trên khối Bia Tử Thần cũng vụt tắt.
Và rồi vài ngày sau, khi viên đá cuối cùng hóa đen, bia đá tan biến hoàn toàn.
Tại nơi nó từng đứng, không còn sót lại bất kỳ dấu vết nào.
Từ sau ngày hôm đó, bắt đầu xuất hiện những người vượt qua giới hạn con người, những người thức tỉnh được năng lực siêu nhiên, gọi là Năng lực.
Như thể nhân loại đang tự tiến hóa để sinh tồn trước sự thay đổi khắc nghiệt của thế giới.
Ngày Lee Seon-woo tiêu diệt con quái vật và đóng lại Cổng đầu tiên ấy, được toàn thế giới gọi là "Ngày Tiến Hóa."
Nhưng với Ye-hyeon, đó không phải ngày tiến hóa, mà là ngày bi kịch.
Mới chỉ 15 tuổi, cậu đã mất cả cha lẫn mẹ trong đợt bùng nổ Cổng lần thứ ba, và phải sống chồng chất trên đống nợ.
Về sau, cậu suýt nữa mất cả người chị gái.
Với Ye-hyeon, Cổng chẳng khác nào kẻ thù giết cả nhà mình.
'Sẽ ổn thôi mà.'
Nỗi bất an bất chợt trồi lên, nhưng Ye-hyeon siết chặt tay thành nắm đấm, tự trấn an bản thân.
'Vẫn còn thời gian. Mình sẽ không để chị ngã quỵ một lần nào nữa.'
Phải đến nửa năm sau khi chị cậu ngất đi, họ mới tìm ra được tên của căn bệnh.
Chứng bài xích Nox.
Nox là một loại năng lượng bí ẩn phát tán từ bên trong Cổng.
Việc phân tích Nox giúp con người hiểu rõ môi trường trong Cổng và đặc điểm quái vật, nên nó cực kỳ quan trọng.
Tuy nhiên, có một tỷ lệ cực nhỏ chưa đến 0.1% dân số không thể dung nạp được Nox, cơ thể dần dần suy nhược.
Người mắc chứng bài xích Nox không thể thức tỉnh được năng lực, và nhanh chóng bị xã hội dán mác là "kẻ thất bại không thể thích nghi với thời đại mới."
Dù đã có nhiều nỗ lực nghiên cứu phương pháp chữa trị, nhưng do không được đầu tư đúng mức, vẫn chưa có bất kỳ đột phá nào.
Trước khi quay ngược thời gian, thứ duy nhất Ye-hyeon có thể làm là cắn răng gom tiền, cố duy trì sự sống cho chị bằng các phương pháp hỗ trợ y tế.
Lần này, bằng mọi giá, cậu muốn tìm cách chữa khỏi cho chị.
Không, nếu có thể, cậu muốn xóa sổ hết tất cả Cổng trên thế giới này.
Ye-hyeon ôm lấy ngực, xoa chỗ tức nặng như đá đè.
Người chơi game hẹn hò.
Cậu đã cố gắng không nghĩ đến cái chức nghiệp chết tiệt ấy, nhưng đầu óc vẫn cứ quanh quẩn mãi.
Trong game hẹn hò, bao giờ cũng sẽ có một cái kết thúc.
Nếu Ye-hyeon cũng có thể chọn một kết thúc cho bản thân, cậu mong đó là một tương lai nơi cậu đã đóng được Cổng siêu cấp, và tất cả các Cổng đều biến mất.
Có thể là một ước mơ viển vông, nhưng nếu không giữ lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi, có lẽ cậu sẽ gục ngã mất.
Một lúc sau, xe taxi chậm rãi dừng lại.
"Đến nơi rồi nhé cậu trai trẻ."
"...Cảm ơn chú ạ."
Ye-hyeon mở ví, cẩn thận rút ra hai tờ mười nghìn won đã được gấp cẩn thận, đưa cho tài xế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro