Chương 35 (đã beta)




Edit + Beta: Carly

CamiChen




Chương 35:

Lục Vân ghé sát mặt vào cửa kính xe, nhìn chằm chằm chiếc Porsche màu sâm banh bị thây ma bao vây, chần chờ mở miệng: "Anh Hạ, trong xe kia có người, chúng ta cứu hay không cứu đây?"

"Không cứu." Hạ Cẩn cự tuyệt không chút suy nghĩ. Hai người phụ nữ không có năng lực tự bảo vệ mình, cứu về chỉ tổ thêm phiền. Hắn chỉ quản người cần quản, người không liên quan thì tự cầu phúc đi.

Dứt lời, hắn bỗng giật mình quay sang nhìn thiếu niên, sợ cậu cảm thấy hắn quá tàn nhẫn vô tình. Hắn không muốn lưu lại chút ấn tượng xấu nào trong lòng cậu.

Nhưng khi thấy cậu nhìn hắn với đôi mắt trong veo sáng sủa, khóe môi khẽ nhếch nhoẻn cười với hắn, mặt mày không có vẻ gì là phản đối hay nghi ngờ thì Hạ Cẩn liền an lòng, xoa đầu cậu khẽ cười. Người trước mắt càng lúc càng khiến hắn khó lòng dứt bỏ. Tính tình đơn thuần nhưng không yếu đuối, đơn giản ngây ngô nhưng không đồng tình lung tung với kẻ khác, tựa như một khối thủy tinh tạo thành từ hai màu đen trắng. Bất kể là màu nào cũng đều trong veo, lấp lánh như thế, không pha lẫn chút tì vết.

Đến tuổi này rồi, Hạ Cẩn chưa từng gặp một thiếu niên nào đặc biệt như Cung Lê Hân, có thể dung hòa sự hồn nhiên và tàn khốc một cách hoàn mỹ như vậy, tạo nên sự dụ hoặc chí mạng. Loại mâu thuẫn đặc biệt này đã hấp dẫn hắn, kẻ vốn dung hòa với bóng tối không thể vùng thoát nhưng lòng lại vẫn hướng về phía ánh sáng.

Thật khiến người ta không muốn buông tay! Hạ Cẩn thầm than, lại hy vọng thiếu niên không tìm được người nhà thì hay biết mấy. Σ( ° °|||)

Xe không hề giảm tốc, tiếp tục chạy thẳng về phía trước. Lục Vân ghé vào bên cửa sổ, lo lắng nhìn hai người đang khóc lóc trong xe kia, bỗng nhiên hô to một tiếng: "Anh Hạ, mau dừng xe! Đó là Linh Ngữ và Linh Âm nhóm Sunny!"

Hạ Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ, lái xe băng băng về trước. Hắn có biết Linh Ngữ và Linh Âm này, hai người là nhóm nhạc nữ gồm hai thành viên đang hot nhất trong giới giải trí tỉnh A. Cả hai là chị em song sinh, diện mạo trong sáng thuần khiết xen lẫn chút quyến rũ, vóc dáng hấp dẫn, thon gọn, từng khiến Lục Vân chết mê chết mệt, có tâm tư muốn bao nuôi.

Chỉ tiếc đã có người nhanh chân đến trước, người nọ là trực hệ [50] nhà họ Tống ở kinh đô. Lục Vân động vào không nổi, dây dưa hồi lâu không có kết quả mới phẫn nộ từ bỏ. Nói vậy, quân nhân đã chết vừa rồi chính là người bao nuôi hai chị em. Ngay lúc chạy trốn cũng không quên mang theo, có thể thấy được trình độ si mê đối với bọn họ.

[50] trực hệ là những người có quan hệ huyết thống, trong đó, người này sinh ra người kia kế tiếp nhau. [Nguồn: K17Đ3 LHNVGĐ2014]

Nghĩ đến đây, Hạ Cẩn nhíu chặt mày hơn. Trong mắt tràn ngập chán ghét, lại càng không muốn dừng xe xuống cứu.

Lục Vân đáng thương cầu xin một hồi, thấy anh Hạ thờ ơ, chỉ đành to vẻ bi thương tột độ dán mặt lên cửa xe. Thấy chiếc Porsche càng lúc càng xa, gã ta chỉ biết thay hai chị em cầu nguyện trong lòng.

Nhưng không quá vài giây, gã ta đã lại khôi phục tinh thần, vỗ điều khiển của Hạ Cẩn kêu lên: "Anh Hạ, mau quay lại. Cố Nam, Mã Tuấn, Vương Thao, Đại Lưu (gã lang thang) đang xuống cứu người! Em qua đó hỗ trợ!"

Hạ Cẩn qua kính chiếu hậu nhìn lại, quả nhiên thấy Cố Nam cho chiếc Ford dựng lại ven đường. Bốn người cầm vũ khí, bất chấp xông đến bầy thây ma.

Khả năng kêu gọi của thần tượng luôn khá cao, mà thật không khéo, Cố Nam, Mã Tuấn và Vương Thao đều là mấy tên fan cuồng của nhóm Sunny. Thấy bọn họ gặp nạn thì phấn khích khỏi phải nói, cả người như hăng tiết vịt. Lúc này có một đám thây ma, dù thêm một đám nữa, bọn họ cũng dám bước xuống. Đi cùng Cung thiếu một đoạn, nhiều lần thấy Cung thiếu giết thây ma dễ dàng như xắt rau, cả đám đã lớn gan hơn.

Hạ Cẩn đen mặt, miệng rủa thầm một tiếng, bất đắc dĩ quay xe lại. Xe còn chưa dừng hẳn, Lục Vân đã nhanh chóng mở cửa xe, cầm cây dao lóc xương sáng loáng phóng tới. Ngô Minh tận trung với cương vị lập tức đi theo bảo hộ.

Hạ Cẩn cùng Cung Lê Hân chậm rãi xuống xe, dựa vào thân xe bàng quan nhìn bọn họ chém giết, không hề có ý tiến lên hỗ trợ. Nhóm thây ma này còn rất yếu, hành động tương đối chậm chạp. Sáu người đã có kinh nghiệm chém giết, mỗi tên một đao, không đến mười phút, toàn bộ thây ma đều nằm dưới đất.

Hai cô gái trong xe thấy có hy vọng, ôm nhau nức nở.

"Được rồi, không sao nữa, hai người mau xuống xe đi." Thây ma cuối cùng ngã xuống đất, Lục Vân vội vàng tiến lên xum xoe. Cố Nam và Mã Tuấn không cam lòng tuột lại phía sau, đồng loạt đưa tay ra đỡ. Ngay cả người thô lỗ như Vương Thao cũng không biết lấy từ đâu ra một bao khăn giấy đưa cho hai người lau nước mắt.

Hai người đứng như nhũn ra, cả người chật vật, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt mà mình cho là xinh đẹp yêu kiều nhất, liên tục cám ơn mọi người.

"Bớt nói nhiều, mau rời khỏi đây." Hạ Cẩn cực kỳ không kiên nhẫn, lạnh giọng mở miệng, phá tan bầu không khí ấm áp vui vẻ. Đám nhóc này thật ngây thơ, trong đầu chỉ lo cứu người, chưa từng nghĩ tới việc cứu người rồi thì sau đó bố trí ra làm sao. Bây giờ cả đám còn khó tự bảo vệ mình, nói chi đến việc nuôi mấy người an nhàn chỉ biết ăn không ngồi rồi? Sau này họ chắc chắn sẽ hối hận.

Nhưng Hạ Cẩn không tính nhắc nhở bọn họ. Đến khi sau này gặp vấn đề, có bài học rồi sẽ ghi nhớ kỹ hơn. Ở mạt thế, có năng lực mới làm được chuyện lớn, điểm này sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ hiểu được.

Thấy chiếc Hummer H6 sang trọng đắt tiền cùng cơ thể cường tráng và khí tràng [51] bá đạo của Hạ Cẩn, hai chị em không dấu vết liếc nhau, trong mắt lóe lên vẻ vui sướng. Các cô tất nhiên biết Hạ Cẩn. Lúc trước khi đang được Lục Vân nâng đỡ đã từng gặp hắn vài lần, từng nghe người ta nói đối phương khá bản lĩnh.

[51] khí tràng [气场]: là một khái niệm trong Đạo giáo và Triết học; là năng lượng vô hình của một người, tư tưởng, tính cách, ..., của một người tạo nên khí tràng của người đó. Khí tràng là năng lượng phát ra, khí chất quyết định khí tràng. [Nguồn: Baidu + Sưu tầm]

Lúc đó các cô còn chả xem trọng, rất khinh thường thân phận bảo tiêu của Hạ Cẩn. Nhưng bây giờ thì khác, mạt thế giáng xuống, thực lực là tối thượng. Đi theo Hạ Cẩn, có hắn che chở, sau này nhất định có thể sống khá giả. Hai chị em tâm linh tương thông, hiển nhiên nghĩ y nhau, cười ngọt ngào tiến đến chỗ Hạ Cẩn, cực kỳ chủ động leo lên chiếc Hummer H6.

Động tác mời hai người lên chiếc Ford SUV của Cố Nam cứng đờ, phải một lúc lâu mới phẫn nộ buông tay. Mỹ nhân yêu xe đẹp, dù ở mạt thế cũng vẫn thế.

Lục Vân mĩ mãn quay về xe, thấy sắc mặt tối đen của Hạ Cẩn liền cười nịnh nọt, không ngừng nhận lỗi mình hơi xúc động, lần sau sẽ không như vậy nữa. Hai chị em thấy thái độ hạ mình của Lục thiếu thì càng kiên định với ý tưởng lấy lòng Hạ Cẩn.

Đến lúc mọi người chuẩn bị lên xe, Lục Vân dừng lại, nhìn Cung Lê Hân chần chờ: "Cung thiếu, cậu có nghe thấy không? Hình như có người kêu cứu mạng."

Cung Lê Hân chỉ tay về phía nhà kính trồng rau cách đó không xa, thản nhiên lên tiếng: "Ở bên kia, kêu cũng được một lúc rồi." Nghe tiếng thì là một cô gái và một đứa trẻ. Nhưng ở địa cung, cậu đã có thói quen chỉ lo cho bản thân, không hề nghĩ sẽ đi cứu hai người xa lạ.

Hạ Cẩn lạnh lùng lên xe, khởi động máy. Hắn cũng nghethấy từ lâu, nhưng giống Cung Lê Hân, không hề định đi cứu.

Kêu một lúc lâu rồi mà vẫn không để ý? Trán Lục Vân đổ mồ hôi lạnh, nghển cổ nhìn theo hướng Cung thiếu chỉ. Được một lúc, một thiếu nữ vóc dáng săn chắc, da ngăm, lưng cõng một đứa bé khoảng mười tuổi chạy ra từ sau nhà kính. Khi thấy ba chiếc xe ven đường, hai mắt cô liền sáng lên, vừa kêu to cứu mạng vừa chạy nhanh tới.

Phía sau cô có khoảng bốn, năm chục con thây ma, nhìn từ xa đông nghìn nghịt một vùng, cảnh tượng có chút đồ sộ.

"Giờ... cứu... cứu...hay... không cứu đây?" Chân Lục Vân run run, lắp bắp hỏi.

"Không cứu." Hạ Cẩn lạnh giọng mở miệng, xoay sang nhìn Cung Lê Hân, giọng lập tức dịu dàng hơn: "Lê Hân, lên xe thôi, giờ chắc em cũng đói rồi, chạy tiếp khoảng hai mươi phút là chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi."

"Ừm." Cung Lê Hân gật đầu, trèo lên ghế phó lái.

Lục Vân mặt mày ủ rũ hỏi: "Thật sự không cứu sao? Bọn họ trông thật đáng thương!"

"Bây giờ cậu có lên không? Không lên thì bọn tôi đi." Hạ Cẩn nhướng mày nhìn Lục Vân đang do dự, gương mặt sắc lạnh bao phủ một tầng sương. Cứ đồng cảm với người khác như Lục Vân là không ổn, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết chính mình.

"Thôi bỏ đi, Lục thiếu, thây ma nhiều như vậy, chúng ta giết không hết đâu. Không cẩn thận có khi còn kéo bản thân vào." Ngô Minh vỗ vỗ lưng Lục Vân, kéo lên xe. Ở mạt thế, sẽ còn rất nhiều lúc lực bất tòng tâm như thế này, Lục thiếu phải làm quen dần thôi.

Thấy nhóm người trên đường làm như không thấy mình, chuẩn bị lái xe rời đi, ánh mắt trong veo của thiếu nữ liền trở nên ảm đạm, họng khàn khàn không còn phát ra được âm thanh nào.

"Chị, để em xuống, chị mau chạy đi!" Cậu bé dựa trên lưng cô, trán rướm máu, hơi thở mỏng manh nói.

"Không! Có chết thì cùng chết!" Cô gái ngửa đầu, cố nén nước mắt chực trào, chân vẫn không dừng, tiếp tục chạy về phía bờ ruộng.

Đoạn đối thoại ngắn của hai chị em rơi vào tai Cung Lê Hân, một chữ cũng không thiếu. Vành tai cậu giật giật, bỗng nhớ đến đoạn ký ức ở địa cung khi còn bé. Khi đó không biết cậu đã làm sai cái gì, Tiêu Lâm muốn ném cậu vào hang rắn để trừng phạt. Tỳ nữ Tiểu Đào đã bám vào cửa hang, mặt đầy nước mắt kéo tay cậu, cũng nói một câu như thế.

'Có chết thì cùng chết'. Năm chữ nghe tàn khốc biết mấy, nhưng lại chứa ký ức ôn nhu nhất cậu có được. Đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng của Cung Lê Hân thoáng hiện vẻ hoài niệm, bỗng nhiên lên tiếng: "Anh Hạ, dừng xe, em muốn cứu bọn họ."

Xe mới chạy được mấy mét, nghe thấy lời thiếu niên nói, Hạ Cẩn theo phản xạ phanh gấp lại. Chiếc Ford phía sau cũng phát ra tiếng ma sát chói tai.

"Em muốn xuống cứu bọn họ?" Sau khi ổn định, Hạ Cẩn nhìn thiếu niên, không chắc chắn hỏi lại.

"Ừm." Cung Lê Hân vừa trả lời vừa chìa tay với Lục Vân phía sau, thản nhiên nói: "Đưa cây dao của cậu cho tôi mượn chút."

"Cung thiếu, mời." Lục Vân cúi đầu, nâng hai tay dâng đao. Thái độ cung kính chỉ thiếu một bước quỳ xuống thôi. Có Cung thiếu ra tay, bốn năm mươi thây ma hoàn toàn không đáng để vào mắt!

"Thôi rồi, thây ma nhiều như vậy, cậu đi chỉ có nước chịu chết! Chúng ta đi mau thôi, anh Hạ!" Một người trong đôi song sinh, diện mạo có phần tinh xảo hơn, Linh Âm lo sợ không yên mở miệng, còn không quên nhìn Hạ Cẩn với ánh mắt van nài thê lương.

"Cô nói ai chịu chết?" Hạ Cẩn đột nhiên quay đầu nhìn cô ta. Ánh mắt tối đen bỗng chốc tràn ngập lạnh lẽo, đóng băng Linh Âm ngay tại chỗ. Linh Ngữ vốn định phụ họa cũng run run, câm như hến.

"Đi, anh Hạ cùng em xuống cứu bọn họ." Thấy thiếu niên thật sự nghiêm túc, Hạ Cẩn xoa xoa đầu cậu, dẫn trước mở cửa xe nhảy xuống bờ ruộng, chạy về phía hai chị em. Cung Lê Hân ngẩn người chớp mắt một cái, hai mắt híp lại đuổi theo. Cậu cảm nhận được Hạ Cẩn luôn ủng hộ cậu vô điều kiện, lòng cảm thấy thật ấm áp.

"Phắc! Em muốn cứu người, anh Hạ không thèm để ý! Cung thiếu muốn cứu người, anh Hạ không nói hai lời đã nhảy xuống! Anh Ngô, anh nói xem có phải anh ấy quá bất công không?" Lục Vân ghen tị nói, cùng Ngô Minh nhảy xuống bờ ruộng, tiến tới cứu viện.

"Cậu có thể so với Cung thiếu sao? Cậu có thực lực giống cậu ấy không?" Ngô Minh rút dao găm ra, hỏi ngược lại. Lục Vân bị hỏi vậy liền ngậm miệng, không có hứng nói chuyện nữa.

Mấy người Cố Nam trong chiếc Ford cũng hiểu được ý đồ của hai người, lần lượt nhảy xuống hỗ trợ. Khi sáu người chạy đến gần, Hạ Cẩn và Cung Lê Hân đã hợp tác ăn ý cùng giết thây ma.

Hai người lưng tựa lưng, vòng qua hai chị em. Những nơi đi qua đều rơi đầy đầu thây ma, rạp cả một vùng như lúa mùa thu hoạch, sạch sẽ lưu loát, lại giống như điệu múa hoa lệ, ưu nhã thong dong.

Sáu người ngu người đứng một bên nhìn. Hai người này múa dao quá kín kẽ. Bước chân cả bọn do dự, thật sự không biết nên chen vào ở đâu.

Chỉ có Ngô Minh tài giỏi, gan cũng lớn, khẽ nghiến răng, lợi dụng khe hở khi cả hai di chuyển, đi về phía trước một bước. Bước thứ hai còn chưa kịp nhấc chân, một luồng gió lớn đã đánh úp tới. Thần kinh anh ta căng cứng, nghiêng đầu tránh né. Vài sợi tóc ở thái dương lác đác rơi xuống lớp đất bùn.

"Không được bước lại đây! Cẩn thận có kiếm khí!" Ngô Minh cứng ngắc đứng tại chỗ, không dám lộn xộn, đồng thời không quên la lớn với mấy người đằng sau.

Kiếm khí

Nếu như hồi trước nói câu này, Ngô Minh chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo một trận, còn chêm thêm 'Bộ tưởng đang quay phim hả? Đồ thần kinh!'. Nhưng trong đội có tuyệt thế cao thủ, không ai dám cho rằng lời cảnh cáo của anh ta là chuyện đùa, lập tức khựng lại.

Mã Tuấn mới vừa ngừng chân đã nghe một tiếng 'phập'. Mặt bùn cách mũi chân hắn chỉ chừng hai mươi xăng-ti-mét đã bị kiếm khí vô hình vạch ra một hình bán nguyệt sâu chừng một mét. Nếu hắn chậm một bước, cái chân này chắc chắn đã bị phế đi rồi. Bắp chân Mã Tuấn run lên, thiếu chút nữa xụi lơ xuống đất. Cao thủ so chiêu với nhau, quả nhiên không thể tự tiện chen vào, phim võ hiệp đúng là không lừa hắn! Hắn đổ mồ hôi lạnh thầm nghĩ.

Giết hết thây ma xung quanh hai chị em, Hạ Cẩn và Cung Lê Hân lại tấn công mấy thây ma lọt lưới đang bổ tới sau đó. Ngô Minh kịp thời vội vàng kéo hai chị em đang sợ hãi qua, để cả nhóm che chở.

Lục Vân nhìn sự thành thạo của hai người, chọc chọc cánh tay Ngô Minh, thấp giọng nói: "Anh Ngô, anh có thấy anh Hạ và Cung thiếu rất ăn ý không. Hai người hợp tác với nhau trông cứ như một người vậy! Hơn nữa, hình như anh Hạ lợi hại hơn trước."

"Ừ, anh Hạ hợp tác với Cung thiếu, đúng là vô địch. Đáng tiếc..." Đáng tiếc, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, bọn họ vẫn phải rời đi. Nửa câu sau Ngô Minh không nói, mắt đầy lưu luyến. Ở cạnh Cung thiếu rất thoải mái, rất vui vẻ, khiến anh ta gần như quên đi sự nặng nề của mạt thế. Lúc này đột nhiên nhớ ra hai bên rồi sẽ phải chia tay, tâm trạng vô cùng khó chịu.

Lục Vân hiển nhiên cũng nghĩ như anh ta. Mặt mày ngông nghênh thoáng chốc ỉu xìu. Nhìn hai người cách đó không xa giết tới giết lui đến là hồ hởi, vành mắt ửng đỏ.

Bên bờ ruộng, hai chị em ngồi trong chiếc Hummer H6 ghé sát cửa sổ nhìn tình hình phía dưới. Tuy cách hơi xa, nhìn không rõ tình hình cụ thể, nhưng cảnh thây ma lần lượt đổ xuống cũng đủ để các cô mở rộng tầm mắt, có nhận thức mới với thiếu niên nhỏ gầy kia.

"Thằng bé kia lợi hại thật!" Linh Ngữ chỉ vào Cung Lê Hân trong đàn thây ma nói: "Thực lực ngang ngửa Hạ Cẩn, hiển nhiên là người đã được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ. Hơn nữa, thái độ của Hạ Cẩn với cậu ta là cái gì cũng chiều theo, Lục thiếu thì cung kinh với cậu ta, thân phận chắc chắn không thấp. Tại tỉnh A, đến mạt thế mà vẫn có thể giữ thân phận tôn quý, chị nghĩ xem còn ai?"

Hai chị em debut năm mười bảy tuổi có thể nổi tiếng tới bây giờ, đầu óc tuyệt đối không thấp. Linh Âm hơi trầm ngâm, giọng run rẩy mở miệng: "Hình như chị nghe Lục thiếu gọi cậu ta là Cung thiếu, chẳng lẽ cậu ta là con trai Cung Viễn Hàng?" Ở tỉnh A hiện nay, còn ai xứng đáng được gọi một tiếng Cung thiếu?

Hai chị em nhìn nhau, trong mắt không che giấu được vẻ vui sướng. Các cô vốn cùng với kim chủ tìm Cung Viễn Hàng để nương tựa. Nghe kim chủ nói Cung Viễn Hàng đã biết tin về mạt thế từ lâu, giữ nguồn lực khá mạnh, sau này sẽ trở thành bá chủ một phương. Nương nhờ Cung Viễn Hàng có tiền đồ hơn nương nhờ Tống gia nhiều. Khi nãy các cô còn đang tính làm thế nào để nhắc nhở Hạ Cẩn. Giờ thì tốt quá rồi, không ngờ trên xe có con trai Cung Viễn Hàng. Chỉ cần quyến rũ cậu ta, lo gì về sau không được sống sung sướng?

Hai chị em nhìn nhau cười, quay lại dòm sang thiếu niên tuấn mỹ thực lực bất phàm, ánh mắt trở nên nóng rực...

*****************************

Ừm, nếu hai chụy qua được dàn harem của ẻm =))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro