Chương 39 (đã beta)
Edit + Beta: Carly CamiChen
Chương 39:
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Lâm Văn Bác lặp đi lặp lại động tác vỗ về lưng Cung Lê Hân, như đang an ủi cậu, lại như đang an ủi chính mình. Giây phút được ôm lấy cậu vào lòng, nỗi sợ hãi luôn bị hắn nén sâu trong lòng như được phóng thích, đánh mạnh vào tim hắn. Hắn siết chặt tay, sợ đây chỉ là một giấc mộng hư ảo.
Cung Lê Hân cảm nhận được nỗi bất an mãnh liệt của hắn, chỉ hơi nhíu mày nhưng không hề tránh né.
"Hai ngày hai đêm, các người tới kịp thời thật!" Sắc mặt Hạ Cẩn tối đen, cuối cùng lên tiếng cắt ngang hai người. Giọng điệu châm chọc, bất mãn không chút che dấu.
Không hề mang đi chút đồ đạc nào của thằng bé, làm hắn còn tưởng rằng Cung gia đã triệt để bỏ cậu lại. Không ngờ, ngay khi hắn hạ quyết tâm mang thiếu niên đi thì Cung gia lại đuổi tới, khiến hắn thấy phiền muộn không nói nên lời.
Lâm Văn Bác chậm rãi buông Cung Lê Hân ra, đứng thẳng người nhìn vẻ mặt khó coi của Hạ Cẩn.
"Anh là...?" Hắn chần chờ mở miệng, trực giác cảm thấy không thích người đàn ông trước mắt. Hơn nữa, người đàn ông này trông cũng không ưa gì hắn, anh ta đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo đầy thù địch.
"Đây là anh Hạ." Cung Lê Hân đi đến cạnh Hạ Cẩn, chủ động kéo tay hắn giới thiệu hai người với nhau: "Hai ngày nay em đều đi cùng anh Hạ."
Hạ Cẩn xoa nắn bàn tay trắng mịn mềm mại của thiếu niên, thù địch trong mắt giảm bớt. Hắn khẽ cong môi, vô cùng hài lòng với sự tín nhiệm và thân thiết không chút che dấu của cậu. Hắn vươn tay với Lâm Văn Bác, giọng cứng nhắc: "Chào, Hạ Cẩn."
Lâm Văn Bác cũng bắt tay lại, cảm kích mở miệng: "Chào, Lâm Văn Bác. Cám ơn anh đã chăm sóc tiểu Hân. Nếu anh có yêu cầu gì, đến khi trở về căn cứ, bọn tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn." Hắn theo bản năng kéo ra khoảng cách giữa Hạ Cẩn và đứa nhỏ nhà mình, biến quan hệ của hai người thành một cuộc giao dịch.
Đây cũng là ý định ban đầu của Hạ Cẩn, nhưng giờ nghe Lâm Văn Bác nói vậy, hắn chỉ cảm thấy màng tai đau đớn, tim thắt lại. Hắn không dám nhìn vào đôi mắt trong veo của thiếu niên, ngắc ngứ mở miệng: "Chăm sóc Lê Hân là việc nên làm, các anh không cần cám ơn. Chỉ là, nếu Cung gia đã sớm biết được tin tức, tại sao lại bỏ cậu ấy lại ngay lúc nguy hiểm nhất?"
Người nghẹn uất lúc này tức thì đổi thành Lâm Văn Bác. Hắn không thể nói ra chuyện Cung Hương Di đã làm, chỉ có thể xấu hổ cười cười, ánh mắt nhìn Hạ Cẩn cũng trở nên bất thiện. Hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau, mặc dù mới gặp lần đầu nhưng dường như trời sinh đã có cảm giác không hợp nhau, khiến bầu không khí xung quanh như đông cứng lại.
"Anh Lâm, anh Tống đâu? Ba và ông nội có khỏe không?" Cung Lê Hân đúng lúc mở miệng, cắt ngang sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người.
Hạ Cẩn nghe vậy thì cau mày, vô cùng để ý đến 'anh Tống' lúc nào cũng được cậu nhớ thương.
Lâm Văn Bác lúc này mới nhớ tới bạn tốt còn ở trong thành phố tìm kiếm tiểu Hân, vội vàng lấy điện thoại vệ tinh ra. Quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ, có ba Cung, có Tống Hạo Nhiên, có ông nội, lại chỉ thiếu Cung Hương Di.
Hắn cau mày, áp chế cơn rét lạnh trong lòng, dịu dàng nói: "Anh Tống của em còn đang tìm em trong thành phố. Mọi người đều ổn, đều rất lo lắng cho em. Chúng ta rời khỏi đây trước đã, đến nơi an toàn lại gọi báo bình an cho bọn họ."
"Ừm, chúng ta mau đi thôi!" Cung Lê Hân buông tay Hạ Cẩn, đi về phía đồng cỏ.
Hạ Cẩn nắm lại đôi bàn tay trống rỗng, ấn ấn lồng ngực đang thấy khó thở, cất bước đuổi theo. Lâm Văn Bác cũng nhanh chân hơn, đi ở một bên khác của Cung Lê Hân.
Chân bước vào một cái ao nhỏ trong bãi cỏ, thân mình Lâm Văn Bác lảo đảo hai cái, bộ quân trang ấn vào cổ, gây ra một trận đau đớn. Hắn nhíu mày, sờ soạng vào chỗ đau, lòng bàn tay liền chạm đến một vết thương dài khoảng năm, sáu xăng-ti-mét, đang chậm rãi chảy máu.
Mở bàn tay ra nhìn, vết máu đen đỏ trong nháy mắt như kim châm đâm vào mắt hắn. Hắn giật mình đứng yên tại chỗ, mắt tối lại, không nhớ rõ mình bị bầy dơi kia cào trúng lúc nào. Nhưng bây giờ điều đó đã không còn quan trọng nữa. Tuy dị năng giả có khả năng miễn dịch nhất định với máu thây ma, nhưng bị cắn trực tiếp hoặc cào bị thương thì sẽ vẫn bị lây nhiễm.
Đầu óc Lâm Văn Bác trống rỗng, mù mịt nhìn thiếu niên vẫn đang cất bước phía trước, sau một lúc thì cười khổ. Chậm rãi giấu đi vẻ chua xót trên mặt, hắn quyết đoán gọi Cung Lê Hân lại.
"Anh Lâm, sao thế?" Cung Lê Hân dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Anh không thể tiếp tục đi cùng em, em cùng mọi người tự mình rời đi đi." Lâm Văn Bác bước tới, cúi người, nhìn thẳng vào mắt cậu nghiêm túc.
Khi thanh lý quân đội, có rất nhiều binh lính bị cắn. Vì thế, hắn biết rõ, loại độc tố này sẽ phát tác bất cứ lúc nào trong vòng bốn mươi tám giờ. Nói cách khác, hắn có khả năng biến dị sau khi trở về hai ngày, cũng có thể biến dị sau mười phút hoặc một hai giờ sau, không có quy luật cụ thể, chỉ có thể dựa vào thể chất từng cá nhân. Cho nên, hắn không dám mạo hiểm rời đi cùng bọn họ. Nếu hắn phát tác lúc đang ở trên trực thăng thì mọi người đều có nguy cơ bị rơi máy bay.
"Cậu bị dơi cào trúng?" Lòng Hạ Cẩn khẽ động, tiến lên hai bước. Đôi mắt sắc bén như ưng đảo tới lui tìm kiếm vết thương trên người Lâm Văn Bác.
Lâm Văn Bác cười khổ, mở áo, để lộ miệng vết thương, chậm rãi nói: "Tôi có thể phát tác bất cứ lúc nào, đi theo sẽ chỉ khiến mọi người gặp nguy hiểm." Dứt lời, hắn cúi người yêu thương vuốt ve hai má Cung Lê Hân, dịu giọng dặn dò: "Đi nhanh đi, anh Lâm sẽ tự xử lý tốt, đừng lo lắng. Em cầm máy liên lạc, đến nơi an toàn thì nhớ báo bình an cho người trong nhà, số đều nằm trong danh bạ."
Giọng hắn vô cùng lạnh nhạt, không có vẻ yếu ớt hay tuyệt vọng. Nhìn hai mắt thiếu niên ửng đỏ, đôi mày thanh tú nhíu chặt, hắn thở dài, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chỉ cần tiểu Hân sống sót là được, em ấy còn nhỏ như vậy, sau này còn một chặng đường dài phải đi. Lúc ra ngoài tìm tiểu Hân, hắn đã nghĩ có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã chuẩn bị tâm lý trước, xem như đền tội thay Cung Hương Di.
"Cậu định xử lý thế nào?" Hạ Cẩn trầm giọng hỏi.
Lâm Văn Bác vô thức sờ khẩu súng bên hông. Bên trong có đủ đạn, cũng đủ cho hắn dùng.
Cung Lê Hân rất thông minh, lập tức nhìn thấu ý đồ của hắn. Cậu nhanh như chớp đưa tay sờ soạng bên hông hắn, cướp lấy súng, gấp gáp nói: "Anh Lâm muốn tự sát sao? Vì sợ biến thành thây ma? Nhưng chẳng phải hiện tại anh vẫn chưa biến dị sao? Em sẽ không bỏ lại anh, dù anh biến thành thây ma, em cũng sẽ không bỏ lại anh!" Dứt lời, cậu dừng một chút, giọng đầy yêu thương: "Đừng tự sát, tự sát đau lắm! Dù anh biến thành thây ma, em vẫn có thể chăm sóc anh. Nếu anh muốn ăn thịt người, em cũng có thể tìm giúp anh!" Cậu không muốn anh Lâm chết. Nếu anh Lâm thật sự biến dị, cậu cũng nuôi được, giống như Tiêu Lâm nuôi nhốt Thi Khôi vậy.
Câu cuối cùng vừa trẻ con lại tàn nhẫn giã mạnh vào tim Lâm Văn Bác. Mấy chữ 'dù anh biến thành thây ma, em vẫn có thể chăm sóc anh' không ngừng quanh quẩn quanh tai hắn, khiến tai hắn chấn động. Tàn nhẫn với người khác, nhưng với người một nhà thì lại hết sức chân thành. Tình cảm cố chấp sâu nặng này, giống như đóa anh túc bọc lớp đường ngọt ngào, khiến người ta không thể cự tuyệt. Biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn cố chấp ngày càng chìm đắm mê say.
Trái tim Lâm Văn Bác đập rộn ràng, bất kỳ ngôn từ nào cũng không thể miêu tả tâm trạng lúc này của hắn. Hắn muốn há mồm quở trách thiếu niên vì sự ngây thơ lại tàn nhẫn của cậu, nhưng lời đến đầu lưỡi, lại một chữ cũng không phát ra được, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu như muốn khảm cậu vào lòng.
Hạ Cẩn cũng bị sốc vì lời nói ngây thơ, tàn nhẫn của Cung Lê Hân. Sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, tiến tới tách hai người ra. Lồng ngực đầy chua xót, hắn chợt nghĩ: nếu tình cảnh của hắn và Lâm Văn Bác đổi cho nhau, hắn cũng sẵn lòng.
Áp chế sự đố kị sôi trào trong lòng, hắn lạnh giọng thúc giục: "Đi nhanh đi! Nếu cậu biến thành thây ma, tôi chắc chắn sẽ cho cậu một phát chấm dứt cậu. Nuôi cậu tốn công sức lắm!" Thật ra hiện tại hắn đã nhịn không được muốn cho Lâm Văn Bác một phát rồi.
"Không được! Có lẽ chuyện không đến nỗi vậy, để em xem có thể bức độc ra cho anh Lâm không." Cung Lê Hân nghe Hạ Cẩn nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn liền cau lại. Trong đầu chợt lóe lên tia sáng, lập tức mở miệng ngăn cản. Không biết độc thây ma có khác với độc bình thường không. Nếu giống thì ắt sẽ có cách, nhưng nếu không giống, cậu sợ làm anh Lâm thất vọng.
"Bức ra?" Lâm Văn Bác vuốt tóc Cung Lê Hân, lắc đầu bật cười: "Dùng nội lực à?" Nhớ đến lúc trước, thằng bé có nói với hắn cậu có nội lực hộ thể, Lâm Văn Bác liền thấy buồn cười. Ở cạnh cậu, lúc nào hắn cũng thấy thoải mái. Cho dù phải đối mặt với cái chết, chỉ cần có cậu làm bạn, hắn cũng thấy bình thản vạn lần.
Hạ Cẩn nghe vậy nhướng mày nhìn lại Cung Lê Hân, lòng khẽ động.
Cung Lê Hân vẫn nắm lấy cổ tay trái Lâm Văn Bác. Cậu cẩn thận kiểm tra mạch, một chốc sau, khẳng định nói: "Phải, dùng nội lực bức ra." Là thi độc! Có thể giải! Phát hiện mạch đập âm hàn của Lâm Văn Bác, mắt cậu liền hiện lên vẻ vui mừng.
"Anh Hạ, canh chừng giúp bọn em với, phòng ngừa bầy dơi bay tới tấn công. Để em bức độc cho anh Lâm." Gật đầu với Hạ Cẩn, Cung Lê Hân bước ra sau Lâm Văn Bác đang tỏ vẻ kinh ngạc. Cậu ấn vai hắn để hắn ngồi xuống, tập trung nội lực vào lòng bàn tay rồi đặt ngay giữa lưng hắn, đẩy độc tố đã xâm nhập vào người hắn ra ngoài qua miệng vết thương.
"Đừng nhúc nhích! Tin vào Lê Hân." Thấy vẻ mặt kinh hãi của Lâm Văn Bác, hiển nhiên không hay biết chuyện cậu có võ công, tâm trạng Hạ Cẩn lập tức tốt lên, chẳng mấy chốc đã quên béng trước đó thiếu niên từng lừa hắn nói đó là dị năng. Giấu chuyện với người vừa quen không bao lâu, hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu thằng bé vừa gặp đã nói hết mọi chuyện cho hắn thì bây giờ hắn mới thấy đau đầu. Bây giờ cậu đã hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn có thể cảm nhận được.
Cảm giác nóng nóng nhưng thoải mái từ lòng bàn tay Cung Lê Hân truyền ra toàn thân. Lâm Văn Bác híp mắt lại, lập tức thả lỏng người, để mặc cho tay của Cung Lê Hân di động trên lưng hắn. Cơn lạnh xâm nhập vào xương tủy từ miệng vết thương dần rút đi, máu độc đen sền sệt trào khỏi miệng vết thương, chảy xuống lưng Lâm Văn Bác. Cũng may trang phục của bộ đội đặc chủng thuần một màu đen, dù dính máu cũng nhìn không ra.
Tay Cung Lê Hân chuyển từ sau lưng đến cổ. Máu chảy từ miệng vết thương dài gần sáu xăng-ti đã không còn màu đen nữa, mà trở lại màu máu tươi khỏe mạnh. Lâm Văn Bác khép hờ mắt, yên lặng cảm nhận cảm giác sôi trào toàn thân.
"Được rồi, anh Lâm đã không sao nữa." Cầm lấy cổ tay Lâm Văn Bác bắt mạch, Cung Lê Hân thở phào.
"Tiểu Hân, em dùng nội lực sao?" Lâm Văn Bác chần chờ mở miệng: "Vậy năng lực lúc trước của em là dị năng hay võ công?" Nghe Cung Hương Di nhắc đi nhắc lại mãi, hắn cũng khá hiểu về dị năng. Những đòn mà Cung Lê Hân thể hiện, rõ ràng không giống bất kỳ hệ dị năng nào mà hắn biết.
"Là võ công. Em không có dị năng." Cung Lê Hân thành thật đáp. Dứt lời, cậu kéo tay Hạ Cẩn nhẹ giọng nói: "Anh Hạ, xin lỗi vì lúc trước đã lừa anh."
"Không sao." Hạ Cẩn vỗ nhẹ đầu thiếu niên, vô cùng hưởng thụ gương mặt nhăn nhó, đôi mắt mở to cùng vẻ thành tâm xin tha thứ cực kỳ đáng yêu lúc này của cậu.
"Tiểu Hân vẫn luôn lợi hại như vậy hay chỉ mới đây thôi?" Lâm Văn Bác hơi choáng, cố gắng tiêu hóa chuyện bé con gầy yếu đột nhiên biến thành tuyệt thế cao thủ.
"Lúc trước có luyện nhưng không lợi hại như vậy, gần đây mới thế." Cung Lê Hân cúi đầu, thấp giọng nói. Cậu chỉ trần thuật sự thật, nội tình trong đó thì không dám nói rõ với Lâm Văn Bác. Cậu lưu luyến những điều tốt đẹp và ấm áp mà thân phận Cung Lê Hân này mang tới. Mọi chuyện ở địa cung, cậu tuyệt đối sẽ không nói cho bất kì ai. Cậu là Cung Lê Hân, cũng chỉ có thể là Cung Lê Hân.
"Nói vậy, năng lực của tiểu Hân tuy không phải dị năng, nhưng cũng không kém với dị năng là bao, đều bị phóng xạ không rõ ảnh hưởng cả. Có được thực lực, đây là chuyện tốt." Lâm Văn Bác mỉm cười nói. Chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn lập tức thu lại ý cười, nghiêm túc dặn dò: "Tiểu Hân, năng lực của em là dị năng, không phải võ công, điểm này em phải nhớ kỹ! Về sau cũng không được tùy tiện bức độc cho người khác, trừ khi em và người đó có quan hệ thân thiết. Năng lực của em rất đặc thù, nếu để người có ý đồ xấu biết được, bọn họ chắc chắn sẽ gây bất lợi cho em."
Võ công ai cũng luyện được, lại không bị giới hạn nhiều như dị năng. Trên thế giới này, có không ít ông lớn không có dị năng nhưng tay lại nắm quyền. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, khó mà bảo đảm bọn họ sẽ không có ý đồ gì với tiểu Hân. Từ nhỏ tiểu Hân đã si mê võ công, rất thích thu thập bí tịch, chuyện này ai cũng biết. Người nào để ý thì chỉ cần tra là biết. Đến lúc đó, rất có khả năng họ sẽ bắt tiểu Hân lại rồi buộc thằng bé ra ngoài ám sát người khác. Nếu người khác còn biết tiểu Hân có thể đối kháng với độc thây ma thì hậu quả càng khó mà tưởng tượng nổi. Tiểu Hân sẽ bị bọn chúng giam lại như quái vật mà lợi dụng, nghiên cứu, sống không bằng chết.
Sắc mặt Lâm Văn Bác tái nhợt, nghiêm túc nhìn Cung Lê Hân chờ cậu trả lời.
"Em biết. Em sẽ không tùy tiện nói với người khác. Trước mắt, em chỉ nói cho anh, anh Hạ và anh Tống thôi, ngay cả ba cũng không biết." Kiếp trước, tuy cậu không tự mình trải qua cuộc tranh đoạt Nghịch Mạch Thần Công vô cùng thảm khốc của người trên giang hồ nhưng cũng thường nghe đám đầy tớ dưới địa cung nhắc tới. Vì thế, từ khi còn rất nhỏ, cậu đã hiểu được đạo lý 'mang ngọc có tội' [56].
[56] Nguyên văn là 'thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội' [匹夫无罪怀璧其罪] : kẻ vô tri ko có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà có tội – Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại, cũng có nghĩa gần với câu 'hồng nhan gặp họa' khi đem so sánh với người có tài hoa. [Nguồn: Vườn hoa của Bạch Trà]
"Vậy thì tốt rồi." Lâm Văn Bác nhẹ nhàng thở ra, thậntrọng dặn dò: "Chuyện này không cần nói với chúCung, cứ để ông nghĩ em là dị năng giả đi. Đừng hỏi anh nguyên nhân, chỉ cần nhớkỹ, càng ít người biết bí mật của em thì em càng an toàn."
Chú Cung xưa nay luôn yêu thương Cung Hương Di. Tuy lần này giữa hai người đã có ngăn cách nhưng dù sao cả hai vẫn là cha con, tình cảm sẽ có ngày bù đắp lại được. Đến lúc đó, rất có khả năng sẽ để lộ bí mật của tiểu Hân.
Ngay lúc nguy nan nhất mà Cung Hương Di còn có thể vứt bỏ tiểu Hân không chút do dự, có thể thấy được cô không có nhiều tình cảm với tiểu Hân, chắc chắn sẽ không toàn tâm toàn ý lo cho cậu. Cô có thể phản bội cậu một lần, cũng có thể phản bội cậu lần hai, lần ba.
Giờ phút này, sự tín nhiệm Lâm Văn Bác dành cho Cung Hương Di đã hoàn toàn sụp đổ, hắn không kìm được mà nổi lòng cảnh giác với cô. Nhưng hắn cũng không muốn nói cho Cung Lê Hân những gì Cung Hương Di đã làm vì sợ làm cậu thương tâm khổ sở.
"Dạ, em biết rồi. Nếu ba không hỏi, em sẽ không nói." Cung Lê Hân nghiêng đầu thành thật đáp.
Lâm Văn Bác vừa lòng gật đầu, lại nhìn sang vẻ mặt đầy nghiêm trọng của Hạ Cẩn, lạnh lùng cảnh cáo: "Chuyện vừa rồi, tôi hy vọng anh có thể quên hết toàn bộ. Nếu không thì tôi hoàn toàn có đủ khả năng để anh không thể rời khỏi tỉnh A." Vừa nói hắn vừa vận chuyển dị năng, lòng bàn tay ngưng tụ thành một cây kim thép sắc bén sáng chói, đầu kim chỉa thẳng vào mi tâm Hạ Cẩn.
Hạ Cẩn cười lạnh, nâng tay phóng ra một luồng gió to thổi cuồn cuộn, khinh miệt bật lại: "Cậu có thể thử xem."
Hai người giằng co nhau, giương cung bạt kiếm, phóng ra toàn bộ sự tàn bạo mình đè nén trong lòng, không ai nhường ai.
"Đừng đánh nhau!" Cung Lê Hân xen vào giữa hai người, nhíu mày mở miệng: "Giờ không phải lúc đánh nhau. Em tin anh Hạ, anh ấy tuyệt đối sẽ không nói với ai, cũng sẽ không làm gì tổn thương đến em."
Hạ Cẩn nghe vậy lập tức thu hồi gió xoáy trong lòng bàn tay. Hắn xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, nở nụ cười đong đầy sự dịu dàng và niềm vui sướng.
"Anh đương nhiên sẽ không nói với ai. Ai dám thương tổn Lê Hân, Hạ Cẩn tôi chắc chắn sẽ khiến hắn sống không bằng chết! Cậu cũng ngậm chặt cái miệng mình lại. Nếu có lời đồn đãi gây bất lợi cho Lê Hân, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu!" Hạ Cẩn hung ác hăm dọa, thản nhiên liếc Lâm Văn Bác một cái, ôm bả vai thiếu niên cùng trèo lên sườn dốc.
Nếu không vì Lâm Văn Bác thật sự lo lắng cho thiếu niên, bị khiêu khích như vậy, Hạ Cẩn đã quyết chiến với hắn từ lâu rồi. Hơn nữa, sự suy xét của Lâm Văn Bác khiến Hạ Cẩn vô cùng bất mãn. Hắn cảm thấy quyền lợi của riêng mình giống như bị san sẻ cho người khác, đáy lòng uất nghẹn không nói nên lời.
Lâm Văn Bác mím môi, khuôn mặt anh tuấn như bị một làn sương lạnh bao phủ. Đôi mắt sâu thẳm nhìn chòng chọc Hạ Cẩn, xác nhận hắn nói lời thật lòng mới chậm rãi thu hồi kim thép trong tay.
Bị Hạ Cẩn nửa kéo nửa ôm tha đi, Cung Lê Hân không quên quay đầu vẫy tay gọi Lâm Văn Bác, ý bảo hắn mau đuổi theo. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn nở nụ cười đáng yêu. Sự lạnh lùng trên mặt Lâm Văn Bác tức thi rút đi trong nháy mắt, hắn khẽ nhếch môi, bước tới gần cậu.
Ba người vừa leo lên sườn dốc liền chấn động bởi cảnh tượng trước mắt. Chỉ thấy cách đó không xa, khu rừng dấy lên ngọn lửa hừng hực. Cây cối rậm rạp giờ phút này đã biến thành những ngọn đuốc khổng lồ, phát ra tiếng tanh tách đôm đốp đầy thịnh nộ. Khí nóng ập thẳng vào mặt, mang theo mùi khét gay mũi nồng đậm. Bầy dơi đông nghịt bị tiếng cháy nọ hấp dẫn, bất chấp không sợ chết xông tới, con trước con sau nối nhau bay vào đám lửa kia, rồi hóa thành tro tàn trong nháy mắt. Cây cối trong rừng bị đốt cháy, không ngừng đổ ầm ầm xuống đất, làm bốc lên bụi đen mịt mù cả khoảng trời.
Khó trách bọn họ ở dưới khe núi chừng hai mươi phút mà không có con dơi nào bay tới. Ba người giật mình, chợt thấy mấy người Lục Vân bước xuống xe, không ngừng vẫy tay với bọn họ, mặt mày nôn nóng. Cả ba không chút do dự, nhanh chóng băng qua đồng cỏ đã bốc cháy, cấp tốc chạy về phía xe.
Khi băng qua biển lửa, chỉ cần tốc độ nhanh thì sẽ không bị lửa làm bỏng da. Ba người có thực lực hơn người, bình yên vô sự chui vào xe. Lục Vân lập tức khởi động xe, chạy về phía trấn Hướng Dương.
*************************************************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro