Chương 7, 8 (đã beta)




Edit + Beta : Carly

CamiChen






Chương 7 : Trả thù

Cung Lê Hân học năm nhất ban A, phòng học nằm ở ngoài cùng bên trái lầu 1, cẩn thận tìm một hồi, tiểu thiếu chủ theo trí nhớ nhanh chóng tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống bàn của mình, lật sách giáo khoa ngữ văn chuẩn bị bài.

Khi còn sống ở địa cung, cậu từng nghe nhóm người lô đỉnh nói rất nhiều thứ về 'trường học'. Lúc đó, cậu còn khát khao được một lần cùng bạn bè cùng lứa học tập chơi đùa nhưng bây giờ nhìn những ký tự nhỏ xíu trên sách, đôi mày thanh tú của tiểu thiếu chủ liền nhíu lại, sự chờ mong bỗng dưng biến mất.

Chỉ vì cậu phát hiện, mình từng đọc qua nhiều sách vở, đã nhìn là không bao giờ quên, nhưng giờ đã dốt đặc cán mai. Đọc văn tự trong sách, ngoại trừ những chữ 'nhất, nhị, tam' đơn giản nhất, những cái khác một chữ cậu cũng không hiểu.

Cũng may còn có ký ức của Cung Lê Hân, tiểu thiếu chủ mới biết, văn tự được dùng trong thời không này đã được cải cách, chữ phồn thể thời cổ đại được đơn giản hóa, thay thế một phần hoặc gần như toàn bộ chữ cũ. Vì thế, tiểu thiếu chủ không thể không tiến hành so sánh kết quả đối lập ký ức của chính mình với ký ức 'Cung Lê Hân', tốc độ đọc tiến hành cực kỳ thong thả.

Chỉ đọc sách ngữ văn đã khó khăn như thế, thì khỏi nói đến sách hóa học, sinh vật, toán học. Với một người chỉ có tri thức của cổ nhân như tiểu thiếu chủ, đống sách đó không khác nào thiên thư, cho dù có ký ức của 'Cung Lê Hân' đi chăng nữa, cậu cũng hoàn toàn không có cách nào hiểu được.

Nếu không trở thành Trạng Nguyên được, thì mình có thể vào quân đội của ba, ở đó hẳn là không cần học những thứ này đúng không? Tiểu thiếu chủ uể oải nằm lên đống sách giáo khoa, trong lòng thầm suy đoán.

Ngay khi tiểu thiếu chủ còn đang phiền não, một thiếu niên diện mạo tuấn tú, dáng người cân đối bước vào phòng học, ngồi xuống trước bàn tiểu thiếu chủ, sau đó xoay người, mắt không ngừng dò xét người cậu từ trên xuống dưới. Ngồi cùng bàn cậu ta là một thiếu niên bề ngoài bình thường, vóc dáng thấp bé, thấy cậu ta đến thì cười nịnh nọt, tự giác giúp cậu ta sửa sang lại tập vở, cũng lấy ra sách giáo khoa cần học.

Thấy bộ dáng tiểu thiếu chủ chau mày, vô lực nằm trên bàn, thiếu niên hơi nhếch môi cười, trong mắt lộ vẻ châm chọc.

"Lê Hân, tối qua thế nào? Thích chứ ?", thiếu niên mau chóng giấu đi cảm xúc thật của mình, ghé sát vào tiểu thiếu chủ, bộ dáng như quan tâm hỏi. Người ngồi cùng bàn cậu ta cũng quay đầu, mắt mang ý tứ hàm súc khác liếc nhìn tiểu thiếu chủ một cái.

"Hửm?", nghe câu hỏi của thiếu niên, tiểu thiếu chủ liền đưa mắt nhìn chăm chú, đánh giá đối phương một lát, chần chờ mở miệng, "Cậu là Phương Diệp?". Là Phương Diệp đã dụ dỗ Cung Lê Hân uống xuân dược?

Phương Diệp ngẩn người, cười nói, "Sao quên luôn cả tôi vậy? Bộ tối qua kịch liệt lắm à, nên bây giờ đầu óc vẫn còn rối loạn?"

Trên mặt cậu ta tỏ vẻ trêu ghẹo, kỳ thật trong nội tâm đã sớm quan sát thiên biến vạn biến trên mặt Cung Lê Hân. Gã vốn biết rõ Cung Lê Hân yêu Lâm Văn Bác, cũng biết tình cảm đó sẽ không có kết quả, nếu tiếp tục sẽ chỉ hại người hại mình, nhưng gã chẳng những không ngăn cản, còn trợ giúp, xúi giục Cung Lê Hân ăn thuốc K, bảo cậu đi dụ dỗ Lâm Văn Bác.

Gã biết làm như thế Cung Lê Hân nhất định sẽ không như nguyện, ngược lại còn khiến Lâm Văn Bác cảm thấy chán ghét hơn. Nếu tình hình nghiêm trọng hơn nữa, Cung Lê Hân không đợi được Lâm Văn Bác, chắc chắn sẽ bị người đàn ông khác cường bạo, ai bảo cậu ta có khuôn mặt mê người như thế chứ.

Nhưng mà, mục đích của gã chính là muốn Cung Lê Hân bị khinh bỉ, bị chán ghét, bị làm nhục. Gã vô cùng hưởng thụ việc đùa giỡn Cung Lê Hân trong lòng bàn tay. Gia thế hiển hách thì thế nào ? Tuy rằng bề ngoài Phương gia bọn họ phụ thuộc vào Cung gia, gã không thể không lấy lòng Cung Lê Hân, nhưng gã có thể tùy ý ngầm giẫm đạp tôn nghiêm của Cung Lê Hân, điều này khiến gã cảm thấy rất thỏa mãn.

Tưởng tượng bộ dáng khó coi hôm qua của Cung Lê Hân, vẻ mặt cười chân thật của gã liền hiện lên mặt, người hầu của gã cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Tuy cả hai giả vờ rất tốt, lại không biết tiểu thiếu chủ đã sớm nhìn thấu thu hết sự châm chọc cùng khinh miệt trong mắt bọn họ vào đáy mắt, cũng liệt bọn họ vào hàng ngũ kẻ thù của mình.

Mặc dù bị tù cấm mười sáu năm ở địa cung, chưa từng tiếp xúc thế giới bên ngoài, khiến tiểu thiếu chủ không rành thế sự, tính tình đơn thuần, nhưng bị ma đầu Tiêu Lâm nuôi lớn, cậu tuyệt đối không phải sơn dương bé nhỏ thuần lương vô hại, bản thân cũng có cách hành xử riêng biệt. Người khác đối xử tốt, cậu sẽ dùng chân tâm hồi báo, người khác tổn thương cậu, cậu nhất định sẽ trả lại gấp bội.

Ở cùng Tiêu Lâm lâu ngày, tính hồn nhiên của tiểu thiếu chủ đã sớm biến thành tàn khốc. Loại tàn khốc này nếu chưa bị tác động, cậu có thể là đứa nhỏ ngoan nhất thiên hạ, nhưng một khi bị kích thích, cậu có thể lập tức hóa thành mãnh thú ăn thịt người.

'Chán ghét bị người khác chuốc thuốc' là một trong số ít những điều tiểu thiếu chủ kiêng kị nhất. Mà thực hiển nhiên, việc Phương Diệp làm đã động vào điểm mấu chốt đó. Cậu nhìn chòng chọc vào Phương Diệp, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, lạnh lùng hỏi, "Cậu cảm thấy uống thuốc đó rất thoải mái à?"

Phương Diệp bị hỏi đến mức không được tự nhiên, chột dạ giải thích, "Là tôi nghe... người ta nói uống nó vào sẽ rất thoải mái, rất high."

"Ừ." Tiểu thiếu chủ gật đầu, từ từ mở miệng, "Nếu cậu thích, tôi sẽ tự mình tìm cho cậu một loại thuốc còn thoải mái gấp mấy lần, còn giúp cậu tìm luôn mười người vạm vỡ cùng cậu ngủ một đêm."

Đời trước, lúc Tiêu Lâm buộc cậu nuốt xuân dược giao hợp với mấy lô đỉnh, cậu luôn muốn làm thế với Tiêu Lâm. Đáng tiếc Tiêu Lâm lại chết, vì thế cậu chỉ có thể đòi bồi thường từ tên Phương Diệp này.

Phương Diệp nghe vậy, khóe miệng đang tươi cười lập tức cứng đờ, lắp bắp hỏi, "Cậu... Cậu nói đùa phải không? Chuyện tối qua thành hay không là do cậu, sao có thể trách tôi chứ!" Không phải đó giờ Cung Lê Hân luôn nghe theo những gì gã nói sao ? Sao lần này lại tức giận?

Tên người hầu của Phương Diệp cũng không dám tin nhìn lại Cung Lê Hân, lập tức để lộ nỗi sợ hãi. Chỉ vì hắn phát hiện, thái độ của Cung Lê Hân cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt nhìn Phương Diệp cũng ẩn chứa nồng đậm sát khí, không hề có ý nói đùa.

Quả nhiên, Cung Lê Hân mím môi, giọng điệu phủ định, "Hừ! Tôi không nói đùa, khi tìm được thuốc, cũng tìm đủ người, sẽ liên hệ với cậu."

Việc điều chế xuân dược là chuyện nhỏ đối với tiểu thiếu chủ, nhưng cậu chỉ mới vừa sống trong cơ thể Cung Lê Hân được ít lâu, người cũng không quen nhiều, mua nguyên liệu làm thuốc, còn tìm đủ mười người, thật sự mất chút ít thời gian, chỉ e sẽ khiến Phương Diệp trốn mất.

Mình bị Cung Lê Hân uy hiếp? Phương Diệp không ngừng tự hỏi, vô cùng hoài nghi thính lực của mình. Mà ánh mắt Cung Lê Hân nhìn gã khiến gã càng thấy bất an, một nỗi sợ hãi từ lòng bàn chân tiến thẳng lên đỉnh đầu.

Da đầu Phương Diệp lành lạnh, xoay mặt né tránh ánh mắt sắc như dao của Cung Lê Hân, há mồm định giải thích thì chuông lớp vang lên.

Tiểu thiếu chủ đương nhiên biết tiếng chuông có ý gì, lập tức cầm lấy sách mở ra tự học, không thèm để ý Phương Diệp. Mà Phương Diệp thấy thầy giáo bước vào, cũng không thể không ngậm miệng, sắc mặt tối tăm, tâm trạng nặng nề.

Cung Lê Hân đã thông suốt đồng nghĩa với việc mấy người bên ngoài nịnh nót, bên trong ngầm chỉnh người như bọn họ sẽ chết ngay. Cung Lê Hân nếu thật sự muốn trả thù, bằng thực lực của Cung gia, những lời cậu uy hiếp vừa rồi tất nhiên dễ dàng biến thành hiện thực.

Tưởng tượng hình ảnh mười tên đàn ông cường tránh thay nhau tra tấn mình, trán Phương Diệp liên tục đổ mồ hôi lạnh, cúc hoa bắt đầu có cảm giác ẩn ẩn đau. Tên ngồi cùng bàn hiển nhiên cũng nghĩ giống gã, sắc mặt trắng bệch liếc qua mông gã, sau đó lập tức kéo dài khoảng cách, âm thầm cầu nguyện Cung Lê Hân không cần áp dụng phương pháp trả thù kia với mình.

Sau đó, suốt cả ngày trong lòng Phương Diệp đều cảm thấy kinh sợ, mỗi lần chuông hết tiết liền lập tức thành khẩn giải thích với Cung Lê Hân. Thế nhưng, lúc này cậu cứng mềm đều không ăn, mặc gã nói khản cả họng cũng không thèm liếc nhìn một cái.

Kỳ thật, cả hôm nay tiểu thiếu chủ vô cùng khó chịu. Phương Diệp gây rối không nói, điều khiến cậu phiền lòng chính là vấn đề học tập. Trừ Ngữ văn, những môn khác cậu đều nghe không hiểu. Miễn cưỡng kiên trì được hai tiết, tiểu thiếu chủ thở dài, cuối cùng đành từ bỏ việc học, vận chuyển đan điền, lẳng lặng tu luyện nội lực.

Đến khi tan học, đan điền của tiểu thiếu chủ lại tăng thêm vài phần.

Cứ tiếp tục như thế, không đến hai tháng, mình có thể đột phá tầng thứ nhất Nghịch Mạch Thần Công rồi. Tiểu thiếu chủ vừa dọn tập vở, vừa suy nghĩ. Cậu không chút tinh thần đi ra cổng trường, thấy Tống Hạo Nhiên đã sớm chờ bên kia đường, tâm tình uể oải mới có chút chuyển biến.

Tiểu thiếu chủ cất bước, đang tính chạy về phía Tống Hạo Nhiên, lại bị Phương Diệp chặn lại, "Lê Hân, đợi đã, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút." Vì gia tộc, cũng vì chính mình, dù không cam tâm Phương Diệp cũng không thể không nhanh chóng giải hòa với Cung Lê Hân.

"Anh Tống nói cậu không phải thứ gì tốt, còn nói nếu sau này cậu còn tìm tôi, anh ấy sẽ tự mình đến nói chuyện với cậu. Hiện anh ấy đang đứng đối diện bên kia, cậu đến mà nói với anh ấy." Tiểu thiếu chủ chỉ về chiếc Land Rover Tống Hạo Nhiên đang ngồi. Đối với lời dặn dò của anh Tống, từng câu từng chữ cậu đều nhớ rõ ràng.

Phương Diệp quay đầu, quả nhiên thấy Tống Hạo Nhiên hai mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bên này, thấy Cung Lê Hân chỉ về phía hắn thì lập tức giận tái mặt, mở cửa xe đi về phía bọn họ.

Đại danh của Tống Hạo Nhiên đối với Phương Diệp có thể xem như sấm bên tai. Tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn của hắn chính là truyền kỳ ở quân giới nước C. Từng có người không sợ chết khiêu khích hắn, hắn không nói hai lời lập tức chặt đứt tứ chi người nọ, cũng phế luôn nửa đời sau của người đó. Hơn nữa Tống gia quyền thế ngập trời, người khác không làm gì được hắn.

Rời khỏi Tống gia, tính tình của hắn cũng không hề thu liễm. Thành tích của hắn trong quân đội không phải do Cung Viễn Hàng tạo dựng, mà là dựa vào chính hắn và máu kẻ thù xây đắp nên. Hắn chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ bí mật không người nào biết, nhưng vô số mạng người chết trong tay hắn là sự thật không chối cãi, nói hắn giết người như ma cũng không đủ.

Đối mặt với uy thế ngày càng tăng, ngay cả các thế hệ trước cũng muốn tránh đi, chứ nói gì đến Phương Diệp. Lòng bàn chân như có động cơ, mau chóng chạy biến không còn bóng dáng. Nghĩ đến lời đánh giá 'không phải thứ tốt' của Tống Hạo Nhiên, lại nhớ tới tối qua mình đã hãm hại Cung Lê Hân, Phương Diệp bi ai ý thức được, Phương gia đã đến đường cùng.

"Đó là Phương Diệp?" Đi đến cạnh Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên hỏi với giọng điệu khẳng định.

"Dạ, cậu ta rất sợ anh." Tiểu thiếu chủ nghiêng đầu, đánh giá Tống Hạo Nhiên từ đầu xuống chân, không cảm thấy hắn có chỗ nào đáng sợ, đồng thời càng thấy khinh thường Phương Diệp.

"Sợ anh thì tốt, để sau này cậu ta khỏi đến kiếm em nữa." Tống Hạo Nhiên mỉm cười, vô cùng tự nhiên dắt tay thiếu niên, bảo vệ cậu qua đường đi đến chiếc Land Rover của mình.

"Cậu ta không đến tìm, em cũng sẽ đi tìm cậu ta. Dám bức em ăn loại thuốc kia, em cũng muốn cậu ta phải ăn nó, còn phải tìm đủ mười người vạm vỡ chơi với cậu ta một đêm." Tiểu thiếu chủ thản nhiên kể lại kế hoạch trả thù của mình với anh Tống mà cậu vô cùng tín nhiệm.

Bước chân của Tống Hạo Nhiên có chút lảo đảo, cúi đầu nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt thiếu niên, xác định thiếu niên không phải nói đùa, chân mày liền giãn ra, ôm bả vai cậu cười đến ngửa tới ngửa lui.

Thằng bé ngoan ngoãn đáng yêu tất nhiên làm hắn rất thích, nhưng là một đứa nhỏ thẳng thắn trực tiếp, dám yêu dám hận, hiển nhiên càng hợp khẩu vị Tống Hạo Nhiên hơn. Bởi vì 'ăn miếng trả miếng' chính là chuẩn mực làm người của Tống Hạo Nhiên, Cung Lê Hân xử lý chuyện lần này công bằng, tất nhiên rất hợp ý hắn, khiến hắn ngoại trừ trìu mến, càng dung túng và tán thưởng đứa em trai này.

Không hổ là con trai chú Cung! Rất quyết đoán ! Tống Hạo Nhiên thầm nghĩ, cười hồi lâu mới buông vai Cung Lê Hân, vỗ ngực cam đoan nói, "Tìm mười người vạm vỡ đúng không? Cứ để đó cho anh Tống!"

*****************************************


Chương 8 : Nói chuyện

Bởi vì kế hoạch trả thù ăn miếng trả miếng của Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên càng hiểu rõ cậu em này. Tính tình thằng bé đơn thuần nhưng không hề yếu đuối, biết được bộ mặt thật của Phương Diệp thì lập tức phân rõ giới hạn với đối phương, đối nhân xử thế rất có quyết đoán, vô cùng giống chú Cung và mình.

Cũng chính vì vậy mà Tống Hạo Nhiên cảm thấy quan hệ của hắn cùng Cung Lê Hân càng thêm thân thiết, ngay khi cả hai ở cùng nhau không nói gì, bầu không khí vẫn vô cùng ấm áp hài hòa.

Bên trong xe vẫn luôn hài hòa bỗng bị một tiếng nhạc du dương không biết từ đâu truyền đến đánh vỡ, Cung Lê Hân nghiêng tai lắng nghe, không hiểu sao thấy đoạn nhạc này vô cùng quen thuộc.

Chuông vẫn kêu, Tống Hạo Nhiên liền nghiêng đầu nhìn Cung Lê Hân hỏi, "Sao em không nghe điện thoại?"

Điện thoại? Tiểu thiếu chủ ngẩn người chớp mắt một cái, lập tức lấy ra di động trong cặp sách Cung Lê Hân, đầu ngón tay nhấn vào nút trả lời, đưa điện thoại lên tai nghe. Có lẽ lúc lên lớp thường xuyên so sánh ký ức của mình và 'Cung Lê Hân' nên tiểu thiếu chủ nay đã có thể nhanh chóng đối chiếu với ký ức của 'Cung Lê Hân'.

Tiếng nói quen thuộc từ điện thoại truyền tới, ánh mắt tiểu thiếu chủ thoáng hiện chút hiếu kỳ, thử gọi, "Anh Lâm?" Đồ vật gọi là 'di động' này thật thần kỳ, không có nội lực cũng có thể truyền âm ngàn dặm nữa!

Nghe thấy là Lâm Văn Bác gọi tới, vành tai Tống Hạo Nhiên giật giật, dư quang khóe mắt nhìn vẻ mặt của Cung Lê Hân không buông.

Đầu dây bên kia Lâm Văn Bác nói đơn giản vài câu thì cúp máy, tiểu thiếu chủ liên tiếp gật đầu đáp ứng, cuối cùng nhìn về phía Tống Hạo Nhiên, hai mắt cười hơi híp lại, nói, "Anh Tống, anh Lâm mời em ăn cơm chiều, giờ anh chở em đến nhà hàng cơm Tây Ngũ Nguyệt Hoa đi."

Cơm Tây ăn rất ngon! Tiểu thiếu chủ từ trong đống ký ức khổng lồ của Cung Lê Hân bắt được trọng tâm, nội tâm tràn đầy chờ mong. Trải qua bữa sáng mỹ vị, cậu nay càng có xu hướng phát triển theo con đường 'đam mê mỹ thực'.

Tống Hạo Nhiên gật đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy sung sướng của cậu, tâm tình có chút phiền muộn.

Lâm Văn Bác nhất định không mời Lê Hân chỉ để ăn cơm đơn giản như vậy, e là muốn nói chuyện rõ ràng với em ấy rồi. Đến lúc đó Lê Hân còn có thể cười vui vẻ như vậy sao? Nghĩ đến bộ dáng Cung Lê Hân thương tâm khóc, Tống Hạo Nhiên nhíu mày, trong lòng đau nhói từng cơn, bỗng nhiên có xúc động muốn quay đầu xe chở cậu về nhà.

Nhưng mà, trong quá trình trưởng thành, phải trải qua chút đau khổ và suy sụp thì mới có thể thành thục hơn, kiên cường hơn. Đây là điều Lê Hân phải đối mặt!

Tống Hạo Nhiên nhanh chóng thuyết phục chính mình, bỏ qua ý niệm muốn mang Lê Hân về nhà trong đầu.

Nửa giờ sau, hai người tới nơi, Tống Hạo Nhiên đỗ xe sau đó tự mình đưa Cung Lê Hân đi vào. Sớm đã chờ từ lâu, Lâm Văn Bác thấy hai người cùng vào thì hơi kinh ngạc.

"Hạo Nhiên, sao cậu cũng ở đây?" Lâm Văn Bác trầm giọng hỏi, rõ ràng có ý đuổi người. Cuộc nói chuyện hôm nay đề cập đến riêng tư và tự tôn của Cung Lê Hân, có Hạo Nhiên ở đây không phải chuyện tốt với Cung Lê Hân.

"Tôi chỉ đưa Lê Hân đến, lập tức đi ngay." Tống Hạo Nhiên kéo ghế ra, để Cung Lê Hân ngồi xuống, sau đó kéo tay Lâm Văn Bác nói, "Cậu ra đây, tôi nói vài câu."

"Chuyện gì? Nói đi." Hai người đến chỗ rẽ ngoài phòng ăn, Lâm Văn Bác nhướng mày nhìn về phía bạn tốt, vẻ mặt nghi hoặc.

"Cậu tính ngả bài với Lê Hân?" Tuy là hỏi, ngữ khí Tống Hạo Nhiên lại rất khẳng định.

"Không phải hôm qua cậu khuyên tôi mau chóng nói rõ ràng với cậu ta à? Sao thế? Có chuyện?" Lâm Văn Bác có hơi không hiểu bạn mình. Vẻ mặt do dự hiện tại của hắn hoàn toàn khác hẳn sự quyết đoán sát phạt ngày xưa.

"Không, sớm nói rõ ràng không có gì không tốt." Tống Hạo Nhiên lắc đầu, ngữ khí có hơi khẩn cầu, "Nhưng em ấy dù sao cũng còn nhỏ, về phương diện từ ngữ cậu chú ý chút, đừng có tàn nhẫn như lúc đàm phán làm ăn. Tôi không hy vọng suy sụp lần này trở thành bóng ma trong lòng thằng bé."

"Không nghĩ tới cậu quan tâm Cung Lê Hân đến vậy." Lâm Văn Bác nhướng mày, thấy rất ngạc nhiên, sau đó gật đầu, "Cậu yên tâm, tôi sẽ chú ý đúng mực." Đối phương dù sao cũng là em vợ tương lai của hắn, hắn sẽ không quá tuyệt tình.

"Vậy thì tốt." Tống Hạo Nhiên không dấu vết nhẹ nhàng thở ra, nhìn lại thiếu niên đang tập trung nghiên cứu thực đơn trong phòng ăn, trong mắt thoáng hiện chút ôn nhu, sau đó tạm biệt bạn tốt rời đi.

Vẻ mặt ôn nhu trước khi Tống Hạo Nhiên rời đi bị Lâm Văn Bác nhìn thấy hết, hắn không lập tức quay lại phòng ăn mà cách cửa sổ lớn đánh giá Cung Lê Hân bên trong.

Khóe môi của thiếu niên khẽ cong thành nụ cười, đôi mắt to tròn trong suốt nhìn chằm chằm thực đơn trong tay một cách nóng rực, trong mắt lộ rõ vẻ ham ăn, còn thường vươn lưỡi liếm liếm đôi môi phiếm hồng, vẻ mặt rất đáng yêu, làm người ta nhìn mà không nhịn được nảy sinh hảo cảm. Bộ dáng này của cậu hoàn toàn khác với một Cung Lê Hân cố chấp, âm trầm mà hắn thấy thường ngày kia.

Không cần bạn tốt nói, đối mặt với sự chân thật hiện tại của Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác cũng không biết phải nói gì. Hắn chỉnh lại vẻ mặt, bước vào phòng ăn ngồi xuống đối diện Cung Lê Hân. Thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm thực đơn trong tay, không thèm để ý tới hắn.

Chờ một lúc, thấy trong mắt cậu đều là hình ảnh thức ăn trong thực đơn, ngay cả một ánh nhìn về hắn cũng không có, Lâm Văn Bác có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười, đành chủ động mở miệng, "Thích ăn à? Muốn gọi gì?"

"Ưm, không có. Anh Lâm giúp em gọi đi." Tiểu thiếu chủ lúc này mới phát hiện Lâm Văn Bác đến, cười xin lỗi với hắn, đưa thực đơn qua.

Văn tự trên thực đơn này cậu không hiểu gì nhưng hình ảnh bên cạnh lại nhìn vô cùng ngon lành làm cậu rất thèm. Cậu không biết gọi tên món ăn, lại ngượng nói tất cả mình đều muốn ăn, chỉ đành đem quyền lựa chọn giao cho Lâm Văn Bác.

Lâm Văn Bác cũng không từ chối, gọi nhà bếp cho hai phần bít tết nổi tiếng của nhà hàng, một phần sa-lát hoa quả và món điểm tâm ngọt.

Trong lúc chờ đồ ăn mang lên, hai người chìm trong sự tĩnh lặng. Lâm Văn Bác đang suy xét phải mở miệng thế nào, mà tiểu thiếu chủ lại cầm lấy thực đơn, mặt thưởng thức nhìn hình các món ăn, tự mình tưởng tượng.

"Lê Hân, hai tháng sau tôi sẽ kết hôn với chị cậu, tình cảm của cậu tôi không thể đáp lại." Lâm Văn Bác suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi thẳng vào vấn đề.

"A?" Tiểu thiếu chủ ngẩng đầu, đôi mắt mèo trợn tròn, vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê. Thực rõ ràng, cậu hoàn toàn không hiểu những lời Lâm Văn Bác vừa nói.

Lâm Văn Bác liếc một cái, liền tiếp tục nói, "Thừa dịp hiện tại còn chưa hãm sâu, còn có thể dứt ra, cậu nên tìm một người đáng giá để yêu. Không nên thích tôi, cũng không nên ôm hy vọng chờ đợi. Tôi và chị cậu là thật tâm yêu nhau, không phải hôn nhân chính trị như cậu nói. Cho dù không có chị cậu thì tôi cũng sẽ không thích cậu. Bởi vì tôi không thích đàn ông. Cậu hiểu không?"

Hai mắt tiểu thiếu chủ lưu động, vẻ mặt vẫn ngây thơ như cũ. Không thể trách cậu phản ứng chậm chạp được, tuy rằng cậu biết được ký ức của 'Cung Lê Hân', nhưng không thể hiểu được tình cảm này, tất nhiên cũng không thừa hưởng nó, hơn nữa tính tình cậu đơn thuần vốn không hiểu chuyện tình cảm, nên càng không hiểu Lâm Văn Bác nói gì.

Lâm Văn Bác thở dài, đổi cách nói đơn giản hơn, "Cậu nên tìm một người thích đàn ông giống cậu mà yêu. Tôi là trai thẳng, một trai thẳng sắp kết hôn, cậu dây dưa cùng tôi chỉ tổ lãng phí thời gian thôi."

Giờ phút này, ngữ điệu của Lâm Văn Bác vô cùng quyết đoán, lại không biết rằng sau này sẽ bị thiếu niên trước mắt bất tri bất giác bẻ cong lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Nghe thấy hai chữ 'dây dưa', tiểu thiếu chủ liền bừng tỉnh đại ngộ. Trong trí nhớ xác thực có chuyện Cung Lê Hân không có chuyện gì thì cứ đi tìm Lâm Văn Bác, đuổi như thế nào cũng không đi, trông vô cùng phiền toái, giống như nhóm lô đỉnh lúc trước thường thích quấn lấy cậu, quấy rầy cậu luyện công.

Tiểu thiếu chủ tức khắc thấy đồng cảm, vội vàng gật đầu đồng ý, "Anh Lâm, ý anh em hiểu. Từ nay về sau em sẽ không dính lấy anh nữa, anh yên tâm."

Dứt lời, tâm trí cậu liền hoàn toàn bị đồ ăn nhân viên đưa tới hấp dẫn, đầu não nhanh chóng hoạt động, nhớ lại các loại lễ nghi liên quan đến việc ăn đồ Tây, âm thầm nuốt xuống nước bọt không ngừng tiết ra trong miệng.

Lâm Văn Bác đã chuẩn bị những lời khuyên bảo đầy mình, đang tính cố gắng đánh tan ý niệm của Cung Lê Hân với mình, không nghĩ tới cậu lại dứt khoát lưu loát đáp ứng như vậy, không hề cầu xin hay khóc nháo như tưởng tượng.

"Cậu thật sự hiểu?" Lâm Văn Bác có hơi không dám tin, thử mở miệng nói, "Cậu có gì muốn nói cứ nói, hôm nay chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện, sau này coi như chưa từng xảy ra gì cả."

Tiểu thiếu chủ nghiêng đầu, thành thật suy xét một phen, sau đó lắc đầu nói, "Em rõ ràng rồi mà, không có gì muốn nói cả." Dứt lời, cậu chỉ vào đồ ăn, ánh mắt mong chờ mở miệng, "Em có thể ăn chưa?"

"Ăn đi." Lâm Văn Bác bị ánh mắt và câu hỏi khát vọng làm cho cứng họng, buồn cười trả lời.

Nhìn chăm chú vào vẻ mặt của thiếu niên, thấy ánh mắt cậu trong veo, trong mắt trừ sự nóng bỏng khi nhìn đồ ăn thì không có gì khác, Lâm Văn Bác đột nhiên cảm thấy chính mình rất buồn cười.

Hạo Nhiên nói không sai, Cung Lê Hân vẫn còn nhỏ, hoàn toàn không phân biệt rõ cái gì là sùng bái, cái gì là thích, chỉ cần thẳng thắn nói rõ ràng với em ấy thì em ấy sẽ hiểu. Mà hắn lúc trước lại chọn cách né tránh, chính thái độ này chắc đã gợi lên tâm lý phản nghịch của em ấy, mới khiến em ấy phóng đại loại ảo giác này tới cực hạn như vậy.

Nói cho cùng thì sai không phải ở Cung Lê Hân mà là ở bản thân hắn. Lâm Văn Bác kinh ngạc nhìn Cung Lê Hân đang chuyên tâm ăn, nội tâm liền bừng tỉnh, sau đó thoải mái nở nụ cười.

Nghĩ thông suốt, chán ghét của Lâm Văn Bác với Cung Lê Hân liền hóa thành hư không, hai người dùng bữa tối rất vui vẻ.

Khi cả hai từ nhà hàng trở lại Cung gia, ba Cung và Cung Hương Di còn chưa về, chỉ có Tống Hạo Nhiên ngồi ở phòng khách xem TV, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, hiển nhiên đang đợi Cung Lê Hân.

"Về rồi sao, bữa tối thế nào?" Thấy Cung Lê Hân cười tủm tỉm bước vào, Tống Hạo Nhiên bỏ hòn đá đang treo cao trong lòng xuống, dịu giọng hỏi.

"Bít tết và bánh ngọt đều rất ngon!" Tiểu thiếu chủ ngồi xuống cạnh Tống Hạo Nhiên, nghiêng đầu bình luận đúng trọng điểm. Còn sa-lát hoa quả, cậu nghĩ nước sốt có chút kì quái nhưng anh Lâm lại thích nên không nói tới.

"Em thích thì nói lần sau anh Tống lại dẫn đi." Tống Hạo Nhiên hơi nghiện sờ mái tóc mềm mại của cậu, nụ cười đầy cưng chiều ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

"Dạ." Tiểu thiếu chủ vui sướng gật đầu, tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn.

Lâm Văn Bác ngồi xuống sô pha đối diện, nhìn sự thân mật giữa hai người, không còn thấy kinh ngạc như lúc trước. Bây giờ hắn có thể lý giải được thái độ đột nhiên thay đổi của bạn tốt với Cung Lê Hân rồi. Sau khi hiểu được Cung Lê Hân, hắn biết đứa nhỏ này có mị lực khiến người ta không thể không yêu thích.

"Được rồi, lên lầu thay đồ đi, cả người toàn là mùi bít tết." Ngữ khí Tống Hạo Nhiên mang ý trêu chọc nói, Cung Lê Hân nghe lời gật đầu, 'bịch bịch bịch' chạy lên lầu thay quần áo. Chờ bóng dáng cậu biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, Tống Hạo Nhiên mới quay đầu nhìn về phía bạn tốt hỏi, "Thế nào? Nói rõ ràng rồi sao?"

Lâm Văn Bác ngã lưng dựa vào sô pha, thở dài nói, "Ừ rồi, dễ dàng hơn tôi tưởng. Cậu nói đúng, chỉ cần thay đổi thái độ, quả thực rất dễ câu thông với Cung Lê Hân."

Tống Hạo Nhiên sáng tỏ cười cười, không nói tiếp. Nếu đã giải quyết xong xuôi, bọn họ nên quên đi thôi, nhắc lại không phải chuyện tốt với mọi người.

******************************************

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro