Chương 157: Biến cố


Rễ cây của Thông Thiên Thụ quấn chặt lấy Xích Tiêu Mộc, hiển nhiên vẫn đang hấp thu linh lực ẩn chứa bên trong khối Xích Tiêu Mộc này.

Hiện tại, nếu muốn lấy được khối Xích Tiêu Mộc này, hoặc là phải đối đầu với Thông Thiên Thụ có thể sánh ngang tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hoặc là phải đem linh lực trong Xích Tiêu Mộc rút hết, như vậy đối với Thông Thiên Thụ mà nói, Xích Tiêu Mộc liền không còn giá trị nữa.

Nghiêm Cận Sưởng cắn đầu ngón tay, đôi tay nhanh chóng kết ra một đạo Tán Linh Quyết, đánh thẳng vào giữa khối Xích Tiêu Mộc!

Tán Linh Quyết này có thủ ấn vô cùng phức tạp, hơn nữa thế tay lại cực kỳ cổ quái, chỉ cần ngón tay đặt lệch một chút, là không thể thi triển thành công.

An Thiều ban đầu chỉ tò mò đứng bên cạnh quan sát, giờ phút này thấy Nghiêm Cận Sưởng kết ấn nhanh như gió, ánh mắt cũng trợn tròn:
- "Dùng loại thủ quyết cổ quái này, tay ngươi không đau sao?"

Nghiêm Cận Sưởng thản nhiên nói:
- "Chẳng lẽ bây giờ còn có cách khác để tán linh à?"
Đau thì đau thật, nhưng trước mắt đây là phương pháp nhanh nhất.

Khi chưởng ấn của Nghiêm Cận Sưởng vỗ lên thân Xích Tiêu Mộc, linh lực bên trong lập tức bắt đầu khuếch tán ra ngoài, cuồn cuộn không ngừng truyền nhập vào những rễ cây Thông Thiên Thụ đang bao vây xung quanh.

Thông Thiên Thụ dường như cũng cảm nhận được nguồn linh lực dồi dào này, liền nôn nóng lay động rễ cây, tham lam hút lấy.

Có lẽ nó cũng biết, thứ cung cấp linh lực lần này là do Nghiêm Cận Sưởng chủ động tán ra, cho nên dù rễ cây hướng về nơi phát ra linh lực, vẫn đặc biệt để lại cho Nghiêm Cận Sưởng một khoảng trống đủ đặt một bàn tay.

Ước chừng qua một nén nhang, linh lực trong Xích Tiêu Mộc đã hoàn toàn tan hết, toàn bộ bị hút vào rễ Thông Thiên Thụ.

Rễ cây quanh đây bắt đầu ẩn hiện quầng sáng đỏ nhàn nhạt - hiển nhiên là kết quả sau khi hấp thu linh lực Xích Tiêu Mộc.

Nghiêm Cận Sưởng đứng bên chờ một lát, những rễ cây từng quấn quanh Xích Tiêu Mộc cuối cùng cũng dần dần rút ra hai bên, để lộ khối gỗ vốn bị bao phủ hoàn toàn trong rễ.

Trước đó, Xích Tiêu Mộc gần như bị bao kín, Nghiêm Cận Sưởng chỉ có thể luồn tay sờ được một mảnh nhỏ. Không ngờ, khi rễ cây rút đi, khối Xích Tiêu Mộc lộ ra lại dài tới hai trượng!

Nghiêm Cận Sưởng ban đầu chỉ định dùng nó làm lớp vỏ ngoài cho con rối, tăng độ cứng, như vậy cấp bậc của con rối có thể đạt đến Kim giai.

Nhưng không ngờ khối gỗ này lại lớn như vậy, đừng nói làm lớp vỏ, thậm chí có thể dùng nguyên khối làm toàn bộ thân thể một con rối hoàn chỉnh!

An Thiều thu hồi ánh mắt khỏi Xích Tiêu Mộc, khó hiểu nói:
- "Xích Tiêu Mộc được coi là cực phẩm linh mộc, chính là vì nó ẩn chứa lượng lớn linh lực. Nhưng nếu đã bị người hấp thu hết linh lực, thì có khác gì gỗ thường? Mặc dù không hút hết, Thông Thiên Thụ cũng không để ngươi lấy đi, nhưng bây giờ linh lực tiêu tán rồi, ngươi chẳng phải chỉ lấy được một khúc gỗ bình thường sao?"

Nghiêm Cận Sưởng mỉm cười:
- "Xích Tiêu Mộc có thể chứa đựng linh lực, và phải do linh vật chủ động hấp thu mới có thể lấy được lượng linh lực đó. Điều này có nghĩa, bản thân nó có khả năng dự trữ linh lực."

Hắn vuốt ve Xích Tiêu Mộc, mắt sáng lấp lánh, trong giọng nói cũng lộ rõ sự hân hoan:
- "Phần linh lực dự trữ lúc trước, là do bản thân cây hấp thu khi còn sống, nên mới dễ bị linh vật khác rút lấy."

- "Nhưng nếu sau này ta tự rót linh lực của mình vào Xích Tiêu Mộc, chế thành con rối, thì người khác không thể dễ dàng hấp thu được. Lúc đó, nó sẽ trở thành một con rối chỉ có ta mới có thể điều khiển."

An Thiều khoanh tay, tựa vào một gốc rễ cây:
- "Khó trách ngươi cứ nhất quyết đòi lên đỉnh núi này, đây mới là mục đích chính của ngươi đúng không?"

Nghiêm Cận Sưởng cười nhẹ:
- "Ai lại ghét việc mình có thêm một món vũ khí bảo mệnh chứ?"

Trong đầu hắn lúc này đã hiện lên đủ loại thiết kế con rối, tính toán nên chế tạo thành hình dạng nào thì phù hợp nhất.

Bất quá, tình hình hiện tại hiển nhiên không cho phép hắn nấn ná thêm nữa. Dù sao bọn họ cũng không biết lúc nào các tu sĩ đến từ các tông môn lớn sẽ tới đuổi bọn họ - những kẻ "sấm lên linh phong" - rời khỏi nơi này.

Nghiêm Cận Sưởng thu khối Xích Tiêu Mộc mà mình tâm tâm niệm niệm bấy lâu vào Xích Ngọc Li Giới, chuẩn bị cùng An Thiều rời khỏi khu vực rễ cây rắc rối phía dưới Thông Thiên Thụ.

Vì đám rễ này vừa rồi dịch chuyển để lộ Xích Tiêu Mộc bị chôn bên dưới, con đường mà họ từng tiến vào đã bị chắn kín, bọn họ không thể quay lại lối cũ, chỉ có thể theo ánh sáng mặt trời chiếu từ khe hở giữa các rễ cây, men theo đó rời đi.

Tuy rễ cây rất nhiều, nhưng có ánh sáng soi đường, rời khỏi đây chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng ngay khi bọn họ sắp chui ra khỏi lớp rễ cây chồng chất, bỗng nghe một tiếng quát lớn vang lên từ nơi không xa:
- "Lục soát kỹ thêm lần nữa xem có người nào khác không! Đặc biệt là khu vực phía dưới Thông Thiên Thụ, chỗ đó rễ cây nhiều, dễ giấu người! Gia chủ nói, không được để sót một ai!"

Nghe vậy, Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều vừa định chui ra ngoài liền sững người.

Chẳng lẽ các tu sĩ thuộc tông môn lớn bắt đầu đuổi những người lên núi trái phép rời khỏi sao?

Chuyện này Nghiêm Cận Sưởng đã sớm đoán trước. Đêm qua Thông Thiên Quả chín, tu sĩ các nơi vì tranh linh quả mà kéo lên đỉnh núi, giờ linh quả đã không còn, bọn họ tự nhiên cũng không có ý định ở lại, càng không thể vì một cái cây trong vòng vài trăm năm chưa ra quả tiếp mà tranh giành với đại tông môn.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Nghiêm Cận Sưởng do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn không ra ngoài, mà chui ngược lại vào giữa khe hở giữa rễ cây và tảng đá, định đợi đám người lục soát rời khỏi mới lặng lẽ trốn đi.

An Thiều cũng có cùng tính toán.

Vừa nấp xong, hai người còn nhanh chóng mở một tầng kết giới phòng hộ. Không lâu sau, đám người kia đã kéo tới phụ cận, bắt đầu lục soát khắp nơi.

Khe hở mà hai người ẩn thân chỉ đủ cho một người chui vào, hiện tại chen chúc thêm một người, liền trở nên cực kỳ chật hẹp. Hai thân thể gần như dính sát vào nhau, tuy giữa còn cách lớp áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể đối phương.

Bất quá, các tu sĩ truy tìm đều đã đến phụ cận nơi này, bọn họ cũng không thể tiếp tục di chuyển sang địa phương khác, để tránh bị phát hiện bởi những tu sĩ kia.

Bọn họ ẩn mình thật kỹ, những tu sĩ kia tạm thời không phát hiện được họ, mà họ cũng không nhìn thấy những tu sĩ kia, chỉ có thể thông qua âm thanh để phán đoán đại khái vị trí đối phương.

"Lục soát kỹ cho ta vào! Chỗ này rễ cây thật sự quá nhiều, ngàn vạn lần đừng bỏ sót bất cứ góc nào, nếu đến lúc gia chủ khởi động trận pháp mà còn để lọt ra một hai kẻ đến quấy rối, gia chủ chắc chắn nổi giận, đến lúc đó cái mạng nhỏ của chúng ta e rằng khó mà giữ được, nghe rõ chưa!"

"Rõ!"

Nghiêm Cận Sưởng: "......" Khởi động trận pháp? Khởi động cái gì trận? Là trận pháp phòng ngự địa bàn sao?

Đêm qua khi những tu sĩ kia tấn công lên đây, đúng là có phá hủy những trận pháp phòng ngự mà các tu sĩ của các đại tông môn và đại tộc thiết lập ở khu vực này.

Ý niệm này mới vừa thoáng qua trong đầu Nghiêm Cận Sưởng, thì giọng nói trò chuyện của đám tu sĩ bên ngoài lại vang lên lần nữa.

"Vừa nãy có vài tên tu sĩ chạy trốn xuống núi, có cần bắt chúng về không?"

"Bắt gì mà bắt? Gia chủ chẳng phải đã nói, chỉ với số tu sĩ hiện tại là đã đủ rồi sao?"

"Nhưng nếu mấy tên tu sĩ trốn xuống núi đi mật báo, rồi mang cứu binh tới thì sao?"

"Sợ cái gì? Gia chủ rất nhanh sẽ hoàn thành trận pháp, đến lúc đó trận pháp khởi động, cho dù mấy tên tu sĩ kia có dẫn theo bao nhiêu cứu binh tới cũng vô dụng!"

Nghiêm Cận Sưởng: ?

Nội dung đoạn đối thoại này sao hắn nghe càng lúc càng mơ hồ vậy?

Hắn quay đầu nhìn An Thiều, An Thiều cũng có vẻ mặt mờ mịt y hệt.

"Chỗ này đã lục soát chưa?" Một giọng nói đột ngột vang lên từ bên sườn phía sau.

An Thiều không chút do dự phóng ra những dây rễ của bản thân, bịt kín hết các khe hở xung quanh bọn họ.

Nơi bọn họ đang ẩn nấp vốn dĩ đã rất chật hẹp, giờ thêm đám rễ cây của An Thiều che chắn, để tránh va phải những rễ cây đó, bọn họ buộc phải áp sát vào nhau hơn nữa, thậm chí hơi thở cũng đã gần như phả thẳng vào tai nhau.

"Ủa? Sao chỗ này rễ cây lại khác những chỗ khác vậy? Còn mọc thêm cả dây nhánh nữa?"

Đúng như dự đoán, những tu sĩ kia quả nhiên đã lục soát đến nơi này.

"Chắc là loài thực vật khác thôi, rễ của Thông Thiên Thụ không có dây nhánh như thế này đâu."

"Chỗ này đã lục soát xong rồi, sang khu vực khác xem tiếp, hành động nhanh lên!"

"Rõ!"

Tiếng bước chân nhanh chóng rút xa, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.

An Thiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định truyền âm cho Nghiêm Cận Sưởng thì lại phát hiện đầu ngón tay hắn đã hiện ra từng sợi linh khí màu xanh lục u tối, thần sắc nghiêm nghị, cơ thể căng cứng, hoàn toàn không có vẻ gì là thả lỏng.

An Thiều sững người một chút, rồi lập tức hiểu ra - nơi này là dưới gốc Thông Thiên Thụ, mà quanh Thông Thiên Thụ, không có bất kỳ cỏ cây nào mọc được, thậm chí chuyện tồn tại hai cây Thông Thiên Thụ cùng một chỗ cũng không thể xảy ra, sao lại có thể mọc ra một loài linh thực khác được chứ!

Những tu sĩ bên ngoài căn bản chưa hề rời đi!

Có lẽ bọn họ vẫn đang ẩn nấp quanh đây, chỉ đợi hai người chủ động gỡ bỏ phòng ngự để xông vào tấn công!

An Thiều định triệu hồi một thanh linh kiếm, chuẩn bị tùy thời phản kích, nhưng đột nhiên nhớ ra - số linh kiếm dự trữ của hắn trong lúc giành quả vừa rồi đã bị chặt đứt rất nhiều, bây giờ chỉ còn đúng một thanh!

Mấy năm trước dùng linh kiếm cấp thấp thì không vấn đề gì, nhưng với tu vi hiện tại của hắn, thứ đó thật sự không còn phù hợp nữa. Chẳng qua do bọn họ vẫn chưa rời khỏi bí cảnh này, nên cũng không có cơ hội thu được linh kiếm trung phẩm.

An Thiều đành phải truyền âm cho Nghiêm Cận Sưởng: "Ngươi còn có linh kiếm dư không? Ta mượn, sau này trả ngươi."

Nghiêm Cận Sưởng: "Đều gãy cả rồi."

An Thiều: "Còn mấy cái linh đao trang bị trên thân con rối của ngươi thì sao?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Cũng gãy rồi." Mấy thanh linh kiếm cấp thấp đó đã không chịu nổi lượng linh lực hắn truyền vào, chỉ cần khống chế không cẩn thận một chút là thân kiếm sẽ lập tức gãy vụn.

An Thiều: "......"

Giờ khắc này, cả người lẫn yêu đều đồng thời nảy ra một suy nghĩ giống hệt - đã đến lúc tìm người rèn cho mình một thanh bản mệnh linh kiếm rồi.

Bản mệnh linh kiếm sẽ hòa nhập huyết nhục của tu sĩ, một số còn có thể cùng tu sĩ trưởng thành, là loại linh kiếm mà các thanh kiếm đồng phẩm hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Ngay khi một người một yêu đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, đề phòng tu sĩ đột nhiên xông đến tấn công bất cứ lúc nào, thì một giọng nói vang lên đột ngột từ phía trên:

"Cứu, cứu ta với!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro