Chương 4

Sau khi Lâm Loan tiến vào, Chu Tân đóng cửa lại. Để cho Lâm Loan an tâm, hắn cũng khóa cửa từ bên trong, như vậy người ngoài không thể vào được.

Lúc này Lâm Loan mới gỡ khẩu trang. Cậu nắm hai bên dây đeo rồi luống cuống đứng cạnh chiếc ghế nằm chuyên dụng. Chu Tân trải giấy lót dùng một lần lên chiếc ghế và chỉ tay ra hiệu cho Lâm Loan nằm xuống.

Chu Tân nói: "Trước tiên cởi giày và quần lót đã."

Lâm Loan nhìn xuống, thấy dưới chân cậu là chiếc sọt dùng để vứt túi bọc giầy đã qua sử dụng, nhưng chiếc sọt này đang rỗng tuếch, đồng nghĩa với việc cậu là bệnh nhân đầu tiên của ngày hôm nay, sau cậu còn rất nhiều người đang chờ đợi. Cậu không nên rụt rè làm tốn thời gian của người khác.

Lâm Loan im lặng đạp đạp gót chân để cởi đôi giày vải. Cậu chỉ xỏ một đôi tất ngắn, không giấu được mắt cá chân gượng cứng và cổ chân mảnh mai đến độ một bàn tay cũng có thể nắm chặt. Giẫm lên mặt giày, cậu luồn tay xuống váy và cởi cả quần cộc lẫn quần lót bên trong ra cùng một lượt.

Như sợ Chu Tân sẽ nảy sinh nghi hoặc với chiếc quần cộc của mình, Lâm Loan vội giải thích: "Vì... vì em không có quần bảo hộ nên mới mặc một chiếc quần ngủ ở nhà."

"Không sao." Chu Tân nói bằng giọng động viên và lùi về sau hai bước chừa không gian cho Lâm Loan thoải mái nằm xuống. Lâm Loan lại gần, ngồi xuống ghế, đặt hai chân lên chỗ để chân chếch lên hai bên giường, ở giữa là một cái rãnh cố định. Chu Tân hỏi Lâm Loan hắn có thể lại gần được không, Lâm Loan dùng khuỷu tay chống nửa người trên và gật đầu với Chu Tân.

Chu Tân đi tới, Lâm Loan mới chỉ vén váy lên trên đầu gối đôi chút làm hắn không thấy thứ gì, chớ nói chi là lấy được mẫu thử. Hắn bèn hỏi Lâm Loan: "Tôi vén váy lên cao hơn được chứ?"

Lâm Loan vẫn gật đầu, nhưng quay mặt đi mà không dám nhìn thẳng vào hắn. Biết cậu thẹn thùng nên Chu Tân cũng hành động rất nhẹ nhàng. Để tiện cho Chu Tân, Lâm Loan hơi nhấc mông giúp phần váy sát giấy lót cũng được vén lên, từ đó mở rộng góc nhìn của Chu Tân.

Đến khi váy được kéo lên tận eo, Chu Tân mới cầm dụng cụ ngoáy tai và khẽ cúi người.

Sau đó Chu Tân hơi khựng lại.

Trước mắt hắn là vùng kín láng bóng, nom như một chiếc bánh bao trắng nhỏ mà múp míp, khe hẹp ở giữa hơi hé miệng vì dáng ngồi của Lâm Loan, để lộ thấp thoáng vách thịt đỏ tươi bên trong. Màu sắc quá quyến rũ, như thể vừa mới bị chạm vào, cũng như thể vẫn thường xuyên được sử dụng.

Mà ở phía trên âm đạo, tiếp nối khe thịt mĩ miều là bộ phận sinh dục nam hoàn chỉnh, không một sợi lông, dương vật và tinh hoàn nhỏ hơn đàn ông cùng lứa, màu sắc và hình dạng đều rất tinh tế.

"Bác... bác sĩ Chu?" Mãi không thấy có đồ vật gì đụng chạm vào thân dưới của mình, Lâm Loan thử hỏi.

Chu Tân vội vã đáp lời, đồng thời trấn tĩnh lại. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cảm giác khi chứng kiến tận mắt vẫn hoàn toàn bất đồng với lúc nghe Lâm Loan kể lại.

"Tôi... ừm... Tôi cần di chuyển cái rãnh này, để cậu mở chân lớn hơn chút, được chứ?"

"Vâng."

Nhận được sự cho phép, Chu Tân điều khiển cái rãnh di động sao cho hai chân Lâm Loan mở ra một góc chừng một trăm độ. Thông thường, góc rộng này đã đủ để bác sĩ quan sát được bên trong âm đạo, nhưng bộ phận sinh dục nữ của Lâm Loan chỉ nhỏ bằng hai phần ba người thường nên Chu Tân vẫn không thể nhìn rõ, từ đó khó có thể lấy dịch âm đạo.

Đúng lúc Chu Tân suy nghĩ xem nên mở miệng ra sao, Lâm Loan hỏi: "Có cần em dùng tay tách ra không ạ?"

Chu Tân hỏi lại: "Được chứ?"

Lâm Loan không trả lời mà chỉ lần tay xuống, cẩn thận chạm đến hai bên môi bé và hơi dùng sức tách ra. Tường thịt màu mỡ bên trong âm đạo lộ ra, Chu Tân thấy nơi ấy của cậu đang mấp máy miệng vì căng thẳng. Kiềm chế bản thân, hắn dùng que ngoáy tay dò vào lấy dịch nhầy.

Lâm Loan có đã rửa ráy trước khi đến, thành ra bên trong hoàn toàn sạch sẽ. Chu Tân đành phải dò vào sâu hơn, không biết chạm vào điểm nào mà Lâm Loan bỗng phát ra tiếng rên ngọt nị, rồi vội vã khép chân và ngồi bật dậy ôm đầu gối ngay sau đó. 

"Xin lỗi."

"Xin lỗi."

Hai người đồng thời nói lời xin lỗi.

"Tôi làm cậu đau."

"Em làm anh giật mình."

Hai người giương mắt nhìn nhau, rồi cùng chìm vào im lặng trong bối rối.

"Tôi..." Chu Tân giơ cái ngoáy tai, "Tôi vẫn chưa lấy được."

"Vâng," Nhưng Lâm Loan chỉ ôm đầu gối mà không nhúc nhích.

"Bác sĩ Chu, em vẫn sợ lắm." Lâm Loan cúi đầu, liếc nhìn cái rãnh, giọng cậu trở nên lí nhí, "Hay là anh trói chân em lại đi, không thì em sợ em không kiểm soát được phản xạ của mình."

Chu Tân không đáp, Lâm Loan cũng không dám nhìn hắn. Cậu mím môi cong người về phía trước, không muốn để cho Chu Tân khó xử nên cậu toan tìm dây tự cố định bản thân.

Chu Tân lập tức tóm lấy tay cậu.

"Chúng ta thử lại lần nữa nhé, tôi không muốn trói cậu, làm thế chẳng khác nào..."

Chẳng khác nào coi cậu là một món đồ.

"Chúng ta thử lại một lần, thả lỏng nào, được chứ?"

Lâm Loan gật đầu, ngón chân cuộn lại, cậu đặt chân sang hai bên và nhẹ nhàng nằm xuống, rồi vẫn tự mình đẩy nhẹ môi bé, để lộ khe hở quyến rũ bên trong. Lúc que ngoáy tai tiến vào cậu vẫn không khỏi khẽ rên lên, nhưng rồi cảm giác ấy tiêu tan ngay lập tức. Chu Tân đặt que ngoáy tay vào lọ thủy tinh và đưa quần áo cho Lâm Loan. Đợi Lâm Loan chuẩn bị xong xuôi, họ mới cùng nhau ra ngoài.

Kế tiếp, Chu Tân dẫn Lâm Loan đi làm xét nghiệm máu và bảo cậu chờ mình tại phòng làm việc- hắn muốn tự tay mang mẫu dịch của Lâm Loan đi xét nghiệm. Lâm Loan cũng không phải chờ lâu, chừng mười phút sau, Chu Tân trở lại với hai túi giấy mua ở tiệm cà phê bên dưới.

Lâm Loan ngồi đối diện bàn làm việc của Chu Tân, còn Chu Tân ngồi vào chỗ của mình và đưa một túi cho cậu. Do dự đoán sẽ cần xét nghiệm máu nên hôm qua Chu Tân đã dặn Lâm Loan nhớ để bụng rỗng, giờ chắc hẳn cậu đã đói meo rồi.

Chu Tân bảo Lâm Loan: "Mau ăn lúc còn nóng."

Lâm Loan khẽ nói tiếng cảm ơn. Cậu ngửi được mùi cà phê đen thơm nồng trong không khí, nhưng khi nhấp một hớp đồ uống của mình thì cậu lại thấy vị sữa bò ấm nóng, bên cạnh là một phần sandwich nóng hổi.

Đúng là Lâm Loan đói thật, nên cậu chẳng màng hình tượng mà cắn từng miếng lớn, rồi vừa chậm rãi nhai vừa nhìn chằm chằm chiếc bánh. Hành động của cậu lọt cả vào mắt Chu Tân. Hắn chỉ khẽ nhấp cà phê chứ không ăn, vì sợ tiếng động hắn gây ra sẽ dọa sợ chú sóc nhỏ đang tập trung bảo vệ đồ ăn của mình.

Mãi đến tận khi ăn được nửa cái sandwich, Lâm Loan mới hít hít mũi và ngước mắt, hỏi Chu Tân: "Sao anh không ăn ạ?"

Lúc này Chu Tân mới lấy phần ăn của mình, là salad cá biển kèm rau dưa, với lớp sốt nhà làm rưới bên trên, nhìn tính chất và màu sắc thì trông giống sữa chua.

Chu Tân cầm dĩa, ăn một cách thiếu tập trung. Hắn liếc thấy Lâm Loan không giấu được khóe miệng giương cao sung sướng vì được đánh chén no nê, mà lúc hắn ngẩng đầu, thì độ cong ấy càng nhếch lên cao hơn nữa. Cậu lật qua lật lại cái túi một hồi mà không thấy có giấy ăn, nên liền chỉ khóe miệng mình, ý bảo mặt Chu Tân dính sốt.

Chu Tân không tự nhìn thấy, nên chỉ đành lau mù quáng theo gợi ý của Lâm Loan. Lâm Loan lắc đầu. Ngó quanh thấy có hộp giấy ăn, cậu bèn rút một tờ và nhẹ nhàng chùi cho hắn, nhưng cũng rụt tay về rất nhanh, còn mở trừng cặp mắt, rồi cậu lại cúi đầu nhìn bữa sáng đang dang dở của mình. Trông điệu bộ của cậu, nếu nói là ngoan ngoãn thì cũng không đúng lắm, chỉ biết là cậu khiến người đối diện rất thoải mái, như thể một cậu bé sống trong bao bọc nên chưa chính thức trưởng thành. Nếu Chu Tân chưa nhìn tận mắt thân dưới của Lâm Loan, thì dù biết thể chất của cậu dễ khiến cậu sinh nhục dục, hắn vẫn sẽ tin bất kể là cơ thể hay tâm hồn Lâm Loan đều hoàn toàn thuần khiết.

Nhưng âm vật Lâm Loan lại xỏ lỗ.

Lúc Lâm Loan tách đùi, để lộ âm đạo màu mỡ trước mặt hắn, âm vật đỏ sẫm màu trái cây cũng bị lộ ra. Tại vị trí yếu đuối và mẫn cảm nhất, cái lỗ nho nhỏ ấy, có thể khiến chủ nhân đạt được sung sướng và đau đớn cực hạn cùng một lúc, cái lỗ nho nhỏ ấy nằm bên trên âm vật như một tỳ vết.

Chu Tân muốn biết kẻ nào làm.

Thậm chí hắn còn nổi nóng, một ngọn lửa giận vô danh dấy lên trong lồng ngực. Kẻ nào đã tàn nhẫn đến thế, kẻ nào đã làm tổn thương đến Lâm Loan, hay chỉ là... 

Chu Tân nhìn cậu trai trẻ trước mắt, nhìn đôi tay của cậu. Nhiều người khen tay bác sĩ giải phẫu đẹp, nhưng so với bác sĩ, tay những người bầu bạn bên nhạc cụ mới gọi là hoàn mĩ. Chu Tân không thích ca kịch, nhưng hắn biết Lâm Loan chơi violon tại nhà hát là bởi tiếng kéo đàn đôi lúc truyền ra thấp thoáng, và bởi chính đôi tay tinh tế này. Nếu Lâm Loan là phái yếu, hắn xin nguyện để Lâm Loan chỉ cần ấn phím, kéo đàn cả ngày, mà quyết không cho đôi tay ấy phải nhúng nước, phải làm việc lam lũ.

Ngay cả một kẻ không thân thiết với Lâm Loan như hắn còn nảy sinh suy nghĩ này, thì sao kẻ kia có thể làm như vậy? Lâm Loan có tự ý thức được chuyện này không?

Chu Tân bỗng thấy hơi nản lòng, lửa giận cũng nguội đi không ít. Hắn cố gắng phủ định suy nghĩ của mình, nhưng hắn không thể loại trừ khả năng ấy.

Có lẽ nào, chính bản thân Lâm Loan đã tự nguyện?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro