Chương 19. Nhóc trứng vàng gặp phụ hoàng
(Cha con gặp mặt/ phát hiện điều khác lạ/ gặt hái ngoài ý muốn)
Sau một phen ầm ĩ, cuối cùng Trứng Trứng cũng phải tủi thân ngồi gặm vảy rồng.
Tuy vảy rồng thừa mứa linh lực nhưng trông thế nào cũng thấy nhóc cưng ăn miễn cưỡng vô cùng.
Vân Nhiễm thở dài thườn thượt, thầm nhủ phải nhanh chóng giải quyết chuyện này thôi, Nhai Xế đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nuôi con của mình! Nghĩ đoạn cậu đếm đếm số vảy rồng trên tay, xem ra mình cũng gom góp được một ít rồi, lại nói có vẻ Nhai Xế cũng không để ý chúng cho lắm nên thi thoảng lại cho thừa ra.
Bé cáo đếm vảy mà như đếm cả ụ linh thạch vậy, cái đuôi cứ phất phơ không ngừng.
Yêu tinh sứa nói đúng quá đi, quả nhiên đến đây sẽ gặt hái lớn ~ Cáo cảm giác chừng này vảy rồng đã đủ nuôi Trứng Trứng đến tận lúc lớn rồi, tại vì Trứng Trứng lớn quá là nhanh.
"Ợ ~"
Bỗng một tiếng ợ hơi non nớt truyền tới, Vân Nhiễm nhìn sang, phát hiện Trứng Trứng đã hút xong thêm một miếng vảy rồng, giờ đang no nê ngồi xoa bụng.
Vảy rồng bị rút hết linh lực trở nên ảm đạm, không lấp lánh như lúc đầu mà chỉ giống như một tấm sắt bình thường.
Trứng Trứng ăn no rồi không thèm để ý nữa, vảy trong tay nó tuột xuống, chẳng biết là cố ý hay vô tình mà còn lăn thẳng xuống dưới gầm giường.
"Sao lại vứt bừa bãi thế chứ!"
Vân Nhiễm nhíu mày nhìn nó, bỗng hơi lo lắng chuyện dạy dỗ Trứng Trứng nhà mình.
"Trứng Trứng mệt ~ cha ôm!"
Trứng Trứng chột dạ, vội vàng dùng cái mông che khuất góc vảy lòi ra và giơ hai tay về phía Vân Nhiễm đòi được bế. Nhờ hút no linh lực trong vảy rồng, nó bây giờ tản ra linh lực ấm áp, mái tóc vàng nhạt bắt đầu sáng chói, cặp sừng rồng ngắn cũn bé xinh cũng loáng thoáng nảy nở ra nhiều góc cạnh.
Vân Nhiễm ôm nhóc cưng vào lòng, nhẹ nhàng xoa cặp sừng rồng xinh đẹp của nó.
"Hức ~ Trứng Trứng ngứa á cha~"
Sờ sừng rồng là vấn đề nhạy cảm, Trứng Trứng mơ màng cảm giác không thể cho người khác sờ sừng bừa bãi. Nhưng cho cha sờ thì dĩ nhiên là không sao rồi!
Hơn nữa tay cha rất mềm, Trứng Trứng được cha xoa sẽ lim dim buồn ngủ.
Nhận ra mình buồn ngủ, Trứng Trứng tự giác bò vào vỏ trứng mà nó đã chê chật, chờ bị cha nhỏ ném vào không gian lạnh lẽo đó.
Nhiệm vụ đầu tiên của một quả trứng ngoan ngoãn chính là không gây phiền phức cho cha!
Nhưng lần này, Vân Nhiễm trầm ngâm mãi mà chưa cất Trứng Trứng đi, trái lại còn nhảy xuống giường lục lọi.
"Cha ơi?"
Trứng Trứng cởi vỏ trứng, lặng lẽ liếc nhìn, để rồi phát hiện mình đang được cha bế ra khỏi vỏ trứng.
"Chắc cũng sắp phải đi rồi, con ngoan ngoãn ở đây, trốn kỹ đừng ra ngoài nhá."
Không gian yêu tinh sứa cho rất tiện, có điều linh thuật của không gian bị hạn chế và sẽ tạo áp lực lên cơ thể sinh vật bên trong. Điều này sẽ gây bất lợi cho sự tồn tại và phát triển của bé con như Trứng Trứng.
Trong khi đó, nhờ thói quen sinh hoạt xa hoa của họ rồng từ trước đến giờ nên tẩm điện của Nhai Xế vô cùng rộng lớn, Vân Nhiễm to gan nhét Trứng Trứng vào một ngăn tủ ở góc tẩm điện.
Trong tủ toàn lễ phục của Nhai Xế xếp thành từng tầng, cái nào cái nấy đều đen sì y đúc, trông có vẻ đã rất lâu không ai động tới. Hơn nữa đây là tẩm điện của Nhai Xế, bình thường không có người, phải có sự kiện đặc thù gì đấy Nhai Xế mới gọi người hầu lên, do đó về cơ bản sẽ rất an toàn.
"Vâng ạ ~"
Trứng Trứng xoay người tìm vị trí thoải mái đặt vỏ trứng. Cái vỏ vừa khít cho một nhãi con mập mạp chui vào, mà Trứng Trứng vào rồi thì ngoan ngoãn nằm yên trong không nhúc nhích.
"Trứng Trứng nhà mình ngoan quá đi ~ nhớ trốn kỹ, đại yêu quái đi rồi ta bế con ra chơi, nhớ chứ?"
Vân Nhiễm vung vẩy cái đuôi, nhìn cục tròn tròn vừa ngoan vừa mềm nằm bên trong vỏ trứng mà trái tim như tan chảy, đáng yêu chết cáo rồi ~
"Ưm ưm!"
Trứng Trứng gật đầu một cách vô cùng nghiêm túc, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ lời cha dặn.
Vân Nhiễm suy nghĩ một hồi rồi bày vảy rồng bên cạnh vỏ trứng, để Trứng Trứng có thể ăn tùy thích khi đói bụng.
Không ngờ Trứng Trứng lại nhìn vảy rồng chòng chọc mất hồi lâu với vẻ hơi luống cuống, cuối cùng mới gật đầu, trông khá là ấm ức.
Cứ như thể cái ổ nhỏ của nó đã bị ụ vảy rồng vấy bẩn vậy.
Vân Nhiễm nhìn bé ngoan nhà mình say ngủ một hồi, sau đó nhảy về giường nối giấc, dạo này cáo mệt quá đi thôi.
***
Ầy, bao giờ cha nhỏ mới trở về, Trứng Trứng buồn chán quá, muốn được cha nhỏ thơm cơ.
Trứng Trứng nấp trong ngăn tủ thấy rất cô đơn. Đã được một thời gian dài dài dài trôi qua từ khi cha nhỏ dặn mình ngoan ngoãn chờ ở đây.
Sau khi ăn vảy, Trứng Trứng đã bắt đầu biết nói, nhưng mà cha nhỏ bỗng bận bù đầu, thường xuyên vắng mặt ở tẩm điện, làm hằng hà sa số tâm sự của Trứng Trứng chả biết ngỏ cùng ai.
Một quả trứng tíu tít lại phải biến thành quả trứng cao ngạo và trầm tính.
Đúng lúc Trứng Trứng rầu rĩ, đột nhiên bên ngoài tủ quần áo truyền đến tiếng bước chân.
! Cha nhỏ đó ư?
Trứng Trứng còn chưa kịp phấn khích nhảy ra thì đã bị người ta dùng linh thuật mang đi cùng quần áo.
"Hôm nay Long vương bệ hạ xuất hành, sợ rằng phải chuẩn bị thêm nhiều lễ phục."
"Ừ, mấy bộ này đã chuẩn bị từ trước, vẫn chưa được lấy ra dùng, đúng dịp này mang theo luôn đi."
Cuộc đối thoại khe khẽ làm Trứng Trứng căng thẳng không dám cử động.
Không phải cha nhỏ, hình như là người xa lạ...
"Cầm rồi thì đi nhanh, Long vương bệ hạ không thích lề mề."
"Được rồi, phía dưới cũng đang bận mà."
Cứ vậy, Trứng Trứng bị cuộn trong tầng lớp y phục bê đi.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ... Cha nhỏ trở lại sẽ không tìm được mình.
Nếu bây giờ có ai nhìn thấy Trứng Trứng, thì chắc hẳn sẽ thấy hai con mắt rướm lệ sưng to như hai quả trứng trần.
Hôm nay là ngày Nhai Xế xuất hành. Do là lần đầu tiên ra ngoài từ sau khi tiếp quản bến cảng nên rất phô trương.
Nhai Xế mặc lễ phục rườm rà đang ngồi đỡ trán, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi trong chiếc kiệu rộng rãi vì đêm qua gã không ngủ đủ giấc.
Còn Vân Nhiễm, cậu mặc đồ người hầu nhưng lại không đứng ngoài cửa kiệu mà nằm đánh giấc ngon lành trên đùi Nhai Xế, đuôi tòi ra khỏi quần áo, rớt xuống sàn kiệu mà chẳng hay, rất chi là bừa bãi.
Ngài Long vương mở mắt cúi đầu nhìn bé cáo say ngủ trong lòng, chỉnh lại trang phục cho cậu. Tướng ngủ chẳng ra làm sao cả, rồng ta nghĩ bụng.
Mấy ngày nay nhóc con nghịch dữ, lúc đầu mới gặp còn e dè sợ sệt, bây giờ thì chẳng còn biết trời cao đất dày là gì nữa. Mới giận một tí đã không thèm để ý tới mình, làm mình không thể không bỏ sức dỗ, nuôi bên người chẳng khác nào cung phụng cụ cố tổ.
Cả buổi sáng vất vả tàu xe, xử lí bao nhiêu công vụ, mãi đến trưa Long tộc mới dừng chân ngủ lại tại một hành cung. Hành cung vốn do Long tộc biển bắc xây dựng trên bờ, phong cách kiến trúc phù hợp với thẩm mỹ Long tộc.
Vì Nhai Xế ghé qua nên dĩ nhiên chính điện để lại cho gã, các rồng ở nơi này thì dời sang cư trú ở các khu bên cạnh.
Chiều này họ cần bàn bạc sự kiện cúng tế quan trọng trăm năm một lần của Long tộc. Chuyện cúng tế lần này rất có ý nghĩa, họ không chỉ thông qua nó truyền đạt tình hình trong trăm năm qua với thần linh thủy tổ, mà còn coi việc làm thức tỉnh các công cụ tế lễ được truyền thừa hàng vạn năm như biểu tượng cho địa vị và sức mạnh của Long vương.
Công việc quá phức tạp, dù là Nhai Xế thì cũng không thể không dồn nhiều tinh lực lên nghi lễ. Hội nghị buổi chiều tụ họp toàn các nhân vật sừng sỏ của Long tộc từ các hải vực, ngay cả Vân Nhiễm cũng bị Nhai Xế sắp xếp cho nghỉ ngơi tại nơi khác.
Đến khi trời nhá nhem tối, hội nghị rốt cuộc kết thúc, đại sảnh chỉ còn một mình Nhai Xế. Đại yêu để sớ xuống bàn, bưng tách trà lên chuẩn bị nghỉ ngơi. Đúng lúc, một tiếng động lạ kỳ truyền tới từ ngoài cửa điện...
Trứng Trứng trầy trật mãi mới chui ra được khỏi đống quần áo. Nó lăn long lóc dưới đất, muốn tìm đường về nhà.
Quả trứng vốn được bé cáo lau chùi sạch tinh tươm đã trở nên bẩn thỉu, không thể nhận ra nó đã từng là một quả trứng hoa lệ.
Trứng Trứng ưa sạch rất tủi thân.
Nhưng mà cha nhỏ không ở bên cạnh, Trứng Trứng cũng không biết mình khóc cho ai xem.
Thế nên Trứng Trứng vẫn nén nước mắt, kiên cường mà cố chấp lăn tới lăn lui bên trong cung điện khổng lồ.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Trứng Trứng dùng hết quả nửa sức lực thì bắt đầu đói bụng.
Vảy rồng lần trước cha nhỏ cho mình dồi dào linh lực. Dù thích được cha nhỏ ôm và cho mình bú chữa hơn, nhưng nó cũng không thể phủ định cảm giác ấm áp kỳ diệu khi ăn miếng vảy.
Trứng Trứng mơ mơ màng màng, không biết có phải mình đói choáng rồi không mà ngay cả vảy rồng đáng ghét giờ cũng không thấy ghét nữa. Thậm chí nó loáng thoáng ngửi được mùi hương không khác mùi vảy rồng là mấy ~
Kết quả là Trứng Trứng ùng ục lăn tới, bất cẩn đụng vào ngưỡng cửa, suýt thì vỡ tan tành vỏ trứng.
Chóng mặt quá, hình như đã va vào thứ gì rồi!
Nhai Xế liếc mắt, cau mày, hình như gã mới thấy một quả trứng rồng?
Long vương phất nhẹ tay, Trứng Trứng đang định lén lút chạy trốn lập tức bị hút, lảo đảo rơi vào lòng bàn tay Nhai Xế.
Aaa... Huhu, làm sao bây giờ, bị phát hiện mất rồi!
Cha nhỏ nói không được nói chuyện với người lạ! Hơn nữa đại yêu quái trông quen vậy ta...
Trứng Trứng nín thở, nghiêm túc giả bộ làm một quả trứng không biết nói.
Nhai Xế nhìn quả trứng rồng, lấy làm lạ, hình như gã chưa thấy quả trứng nào có hoa văn vậy bao giờ. Vả lại gã cũng không nghe nói gần đây có chi rồng nào mới có con.
Long tộc sinh nở khó khăn, mỗi quả trứng rồng đều vô cùng quý giá. Nó sẽ được cả chi bồi dưỡng từ lúc chào đời, ai nấy đều chỉ thiếu điều móc hết của cải để đào tạo ra một quả trứng rồng hoàn mỹ.
Thế mà sao quả trứng trước mặt lại rặt cái vẻ bụi bặm đáng thương đến thế?
"Ngươi là trứng rồng chi nào? Sao lại lén chạy đến đây?"
Nhai Xế nghi hoặc hỏi.
Về lý thuyết, do liên quan đến năng lực truyền thừa của Long tộc, tất cả trứng rồng đều có thể trao đổi với Long tộc trưởng thành, nếu thông minh bẩm sinh thì mới ra đời không bao lâu đã có linh trí.
Nhai Xế là Long vương, tuy không gặp nhiều trứng rồng, nhưng cũng tuyệt đối không ít. Trứng rồng được gặp Nhai Xế toàn là con cháu dòng chính, là những quả trứng nho nhỏ vừa nhạy vừa xinh.
Quả trứng trước mắt không chỉ có bề ngoài hơi nghèo, mà lúc hỏi nó phản ứng cũng không nhanh.
Nhưng Nhai Xế vẫn cứ cảm giác quả trứng này có liên hệ máu mủ gì đấy với mình, thậm chí gã có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng hồi hộp của quả trứng. Gã không hề bài xích khi cầm nó, thậm chí còn muốn lau vết bụi bặm giúp quả trứng đáng thương.
"Trứng Trứng chỉ đi chơi một xíu..."
Do dự hồi lâu, Trứng Trứng mới thều thào nói dối.
Nhỡ thú nhận mình đi lạc, đại yêu quái kéo mình đi tìm cha mẹ rồi tìm cha nhỏ đến thì làm sao bây giờ.
Cha nhỏ là cáo, không giống lũ rồng xấu xa.
"Ngươi đã biết nói rồi mà ngay cả tên cũng chưa đặt đàng hoàng?"
Thấy Trứng Trứng không truyền âm qua tâm trí mà lại phát ra giọng trẻ con non nớt, Nhai Xế tức thì kinh ngạc.
Trứng rồng, bất kể huyết thống pha tạp đến đâu, trước khi ra đời đã được dòng họ tìm cho một cái tên chính thức, thể hiện thân phận và sự coi trọng của dòng họ.
Chỉ từng nghe rồng cấp thấp phải vất vả mãi mới chọn được cái tên cho trứng con vào đúng lúc chào đời mà thôi, chứ chưa nghe trứng rồng lớn thế này vẫn chưa được đặt tên tử tế bao giờ.
"Tên của Trứng Trứng chính là Trứng Trứng!"
Đột nhiên Trứng Trứng hơi hơi giận dữ, tên Trứng Trứng là do cha nhỏ đặt cơ mà, sao lại nói là không có tên!
Lẽ ra mình nên tìm cơ hội chạy trốn chứ không phải ngồi nói chuyện với ông chú xa lạ này, nhưng mà do Trứng Trứng đã được nếm vảy rồi, thế nên ngửi mùi trên người Nhai Xế làm nó cứ thấy bụng sôi ùng ục.
Nhai Xế im lặng hồi lâu, bàn tay phất ra mấy luồng linh lực, định bụng rửa sơ cho quả trứng rồng kỳ lạ đôi chút, nhưng không ngờ Trứng Trứng lại nghiêng người né tránh.
"Cha nhỏ nói không cho người lạ đụng vào Trứng Trứng!"
Trứng Trứng lảng tránh ánh mắt thăm dò của Nhai Xế bằng cái cớ rất chi là hợp lí. Nếu giờ Vân Nhiễm đột nhiên trở về thấy cảnh tượng này, chắc cậu sẽ sợ hú hồn luôn.
Nếu Trứng Trứng không nghe lời cậu đến thế thì một khi linh lực của Nhai Xế chạm vào nó, huyết mạch của nó sẽ bại lộ hoàn toàn.
Mà thái độ cáu kỉnh của trứng con làm Nhai Xế tức cười.
Luồng linh lực của gã là thứ mà các trứng rồng khác chỉ được ngắm, không thể cưỡng cầu.
Suy cho cùng, thân là Long vương, một sợi linh lực chứa long uy của Nhai Xế cũng đã đủ giúp trứng rồng bình thường phá vỏ. Thậm chí đối với những quả trứng thông minh, nó còn có thể đánh thức những kỹ năng tiềm ẩn trong huyết mạch trứng, bước tiến nhảy vọt trong quá trình truyền thừa huyết thống cũng là việc có thể xảy ra.
Thế mà nhóc trứng rồng trước mặt lại cố tình né tránh, không biết do người cha nào dạy dỗ.
Nhai Xế bắt đầu đoán, có lẽ xuất thân của quả trứng rồng không được chính thống lắm. Không biết đứa nhãi nào trong hành cung chơi đùa chốn nhân gian rồi vụng trộm đẻ trứng nữa.
Nếp sống của gia tộc này cần phải được chỉnh đốn thật nghiêm khắc.
Nếu con rồng nào cũng làm vậy, huyết mạch tộc rồng sẽ bị làm rối loạn.
"Nhóc khá lắm, bụng réo cả lên rồi mà vẫn từ chối nhận linh khí của bản tôn à?"
Nhai Xế bưng đĩa trà, ung dung nhấp một ngụm trà và từ tốn hỏi quả trứng.
Thật ra Trứng Trứng đói lắm, hễ nhớ luồng linh khí vừa rồi là nó lại thèm nhỏ dãi, mùi của linh khí không khác miếng vảy rồng cha nhỏ đem cho mình, chẳng qua vẫn mỏng hơn linh khí trong vảy rồng đôi chút.
Trứng Trứng nào biết, vảy rồng Nhai Xế đưa cho cha nhỏ nhà mình đâu phải vảy gì đơn giản, mà chính là vảy trên ngực rồng, ở đó dồi dào long uy.
Nhai Xế không biết bé cáo muốn vảy làm gì, nhưng lại sợ cho không đúng thì con cáo lơ ngơ sẽ làm hỏng chuyện gì đó. Thế nên, ma xui quỷ khiến, gã đưa luôn vảy rồng huyết mạch quý giá cho cậu.
Dẫu sao bé cáo cũng ở bên mình, nhỡ em ấy gây chuyện mình cũng có thể xử lí.
Nhai Xế nghĩ thì nghĩ rất hay, nhưng lại quên mất việc bản thân từng bày kết giới, nhất thời sơ sót khiến Vân Nhiễm gây ra chuyện lớn.
"Vậy... Trứng Trứng có thể xin một ít đồ ăn không?"
Trứng Trứng không cưỡng nổi sự dụ dỗ, suy cho cùng nó vẫn chỉ là một quả trứng con chưa đầy nửa tuổi mà thôi.
Nhai Xế vốn có lòng giúp đỡ quả trứng, nhưng dĩ nhiên vẫn cười thầm không ngớt trước hành vi mâu thuẫn của Trứng Trứng. Gã cười làm Trứng Trứng xấu hổ, may là còn vỏ trứng, quả nhiên quyết định không ăn vỏ trứng ban đầu là sáng suốt ~
Im lặng hồi lâu, Nhai Xế quyết định không đưa rồng con linh lực nữa mà biến ra một ống sách cuộn, ném đến chỗ cạnh Trứng Trứng.
Ống trúc lóe lên, nhanh chóng nhập vào người Trứng Trứng như đã bị hấp thu, thật sự thần kỳ.
"Thấy ngươi đã nói được mà người lớn trong nhà lại không truyền thừa cho ngươi thứ gì, sợ rằng cũng có điều ẩn khuất. Hôm nay coi như có duyên, vậy thì cho ngươi một cuốn, trở về nhớ nghiền ngẫm kỹ càng."
Trứng Trứng bị hoa văn phù chú đột nhiên xuất hiện trong đầu gây choáng, vỏ trứng cũng ngả ngả nghiêng nghiêng, suýt ngã nhào. Phản ứng của nó rơi vào mắt Nhai Xế lại là biểu hiện của việc yếu ớt bẩm sinh, đáy lòng gã bỗng dấy lên cảm xúc khó tả.
Nhìn thời gian, có lẽ Vân Nhiễm sắp trở về, hôm nay bé cáo được dẫn đi chơi bên ngoài, không biết trở lại sẽ hớn hở ra sao, mình phải về tẩm điện sớm mới được.
"Muộn rồi, ngươi nên về tìm người lớn đi, chạy linh tinh sẽ khiến mọi người lo lắng."
Giọng nói hờ hững của Nhai Xế vang lên, Trứng Trứng vội vã lắc mình, nó chỉ thấy rất nhiều thứ bị truyền vào trong tâm trí, nhưng không kịp nghĩ thêm gì đã bị một tia linh lực đưa đi.
Huhuhu, đầu Trứng Trứng đau quá... Cảm giác bị rồng lớn nhét vào thật nhiều hình ảnh quái dị!
Trứng Trứng lăn ục ục ục trên mặt đất mấy vòng, thấy xung quanh không có ai thì núp trong rừng trúc xoa xoa đầu với vẻ mặt tủi thân.
Nhưng hình như con rồng lớn vẫn rất tốt. Mặc dù trong ống trúc toàn truyền thừa song linh khí cũng dồi dào dư dả, long uy tràn ra đủ cho Trứng Trứng no căng.
Dĩ nhiên, so với việc đầu sắp nổ đến nơi, thì chút cảm giác no bụng ấy vẫn không thấm vào đâu cả ~
Cơ mà cha nhỏ đi đâu rồi nhỉ, chẳng lẽ lại phải trốn vào mớ quần áo, chờ được đem về ư?
Trứng Trứng ủ dột trốn trong vỏ trứng, tạm thời cũng chẳng biết làm sao nữa. Đầu nó vẫn ồn ào gớm lắm, nó không thể không tập trung nghe thử xem âm thanh đó đang nói cái gì. Nghe kỹ, hình như toàn dạy cái gì mà huyết mạch với chả tu luyện, đầu Trứng Trứng sắp phình cả ra!
***
Mãi Vân Nhiễm mới có cơ hội ra ngoài, đã vậy Nhai Xế còn cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt, làm bé cáo ham chơi suýt quên lối về. Nếu Nhai Xế không phái hầu nữ đi theo cậu thì chỉ sợ Vân Nhiễm đã suốt đêm luôn!
Thế nên, hôm nay Nhai Xế cũng về tẩm điện trước Vân Nhiễm.
Tẩm điện không có bé cáo hoàn toàn im ắng và tối tăm, Nhai Xế tưởng như mình đã trở về với cuộc sống một thân một mình trong quá khứ.
Hiếm khi gã thấy thoáng bùi ngùi...
Nhai Xế dùng linh lực thắp đèn bốn góc giường, đang định bước tới, lại chợt thấy một mảnh vảy rồng lộ ra dưới gậm giường. Sợ là nhóc con tiện tay nhét xuống lúc nào không biết đây mà.
Khóc lóc đòi vảy cũng là cáo ta, mà bây giờ tiện tay vứt loạn cũng là cáo.
Đại yêu bất đắc dĩ cúi người nhặt lên, định chờ Vân Nhiễm trở về sẽ đưa cho cậu.
Nhưng, trong khoảnh khắc chạm đến vảy rồng, Nhai Xế bỗng phát hiện miếng vảy đã bị hút toàn bộ linh khí.
Nó trở nên xám xịt, tầm thường, không phát sáng. Và bên mép nó xuất hiện một dấu răng không dễ tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro