Chap 5
Ngày thứ 10
Cô định dậy sớm để chuẩn bị một chút, nhưng đến cuối cùng lại mê man đến tận 7h mới dậy.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh quần áo chỉnh tề ngồi bên giường cô.
- "Sao anh không gọi em dậy chứ." Cô ngồi dậy, định bước xuống giường, nhưng cả người cô như cọng bún thiu nằm bẹp xuống giường.
- "Để tôi giúp cô." Anh nhẹ nhàng nâng người cô lên, sau đó ôm cô đi vào phòng tắm. Cả quá trình đều làm rất cẩn thận như sợ cô đau.
- "Em có thể tự làm được mà..."
- "Cô chắc là không cần tôi giúp chứ?"
- "Em không có yếu ớt như vậy." Cô nở nụ cười nhẹ nhìn anh.
- "Được, tôi ra ngoài đợi, có chuyện gì thì gọi tôi."
Anh nói rồi quay người đi ra ngoài.
Cô chống tay vào bồn rửa mặt, lấy nước vốc lên mặt cho tỉnh táo. Cả người cô lúc này mệt rã rời, cô sợ sẽ không thể đi chơi cùng anh được. Với thân hình gầy gò, bệnh tật này chỉ sợ ra bên ngoài sẽ bị gió thổi bay mất. Cô chống đỡ đến lúc này cũng chỉ vì thời gian ở bên anh sẽ được kéo dài hơn một chút.
Cầu trời, chỉ cần cho con ngày hôm nay thôi...
Cô khoác trên người bộ váy trắng đơn giản, tóc xoã dài xuống ngang lưng, nhìn cô lúc này càng trở nên mong manh biết bao.
Cô đi ra ngoài, nhẹ nhàng tiến lại gần anh.
- "Em xong rồi..."
Anh quay người lại nhìn về phía cô, hai mắt lập tức mở to ra. Cô chỉ mặc lên người bộ váy đơn giản nhưng nó lại toát lên một thứ gì đó thuần khiết, khiến anh không thể nào rời mắt.
- "Chúng ta đi được chưa?" Thấy anh cứ đứng ngẩn ra, cô không nhịn được mà lên tiếng.
- "À...đi thôi." Anh sực tỉnh, ho khan một tiếng, tự nhiên nắm lấy tay cô đi ra ngoài.
Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, nhìn bàn tay anh đang nắm gọn bàn tay của cô trong lòng liền cảm thấy chua xót. Bàn tay này từ lâu đã không còn thuộc về cô rồi, cứ ngỡ rằng sẽ không được cảm nhận sự ấm áp này một lần nữa. Ai ngờ...đến khi sắp phải lìa đất xa trời lại được cảm nhận lần cuối, vậy là cô đã mãn nguyện rồi. Như được tiếp thêm sức mạnh, cả người tràn đầy sức sống, cô nắm lấy tay anh thật chặt cùng anh bước đi.
Đầu tiên hai người đi ăn sáng ở một nhà hàng truyền thống. Sau đó là đi dạo quanh đó một lúc.
- "Trời hôm nay đẹp quá ha" Cô hít lấy hít để bầu không khí trong lành này.
- "Ừ."
- "Đằng kia có cái gì vậy?" Cô chỉ chỉ chỗ cách bọn họ không xa, chỉ thấy có rất nhiều người đang bu lại.
- "Lại coi một chút."
Anh và cô cùng đi đến chỗ đó, anh kéo một người đang cố gắng chen vào bên trong hỏi bằng tiếng Hàn.
- "Ở đó có gì vậy?"
- "À....họ đang tổ chức lễ se duyên, mỗi năm chỉ có một lần thôi."
- "Se duyên?"
- "Đúng vậy, nghe người ta nói nếu như ai may mắn nhận được dây chỉ hồng thì hai người đó sẽ bên nhau mãi mãi."
- "Cảm ơn."
- "Vậy tôi đi trước." Người đó lại tiếp tục công cuộc chen vào trong.
Vì cô cũng từng học qua tiếng Hàn nên những gì hai người họ nói cô đều hiểu được, trong lòng liền nảy ra một ý.
- "Chúng ta thử đi?"
- "Vớ vẩn, lừa gạt người." Anh nắm tay cô định kéo đi. Cô vẫn cứng đầu đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
- "Nếu là cô ấy thì anh sẽ đồng ý đúng không?"
Anh khó hiểu nhìn cô, cô đang nói cái gì vậy.
Cô cười nhạt nói.
- "Người anh yêu chỉ có cô ấy mà thôi."
Hai người nhất thời rơi vào trầm lặng. Cô cố gượng cười đi về phía trước.
- "Chúng ta qua bên kia đi."
Nhưng cô chỉ đi được vào bước thì bất chợt bị anh kéo lại.
- "Chúng ta chơi thử xem."
Không đợi cô kịp phản ứng anh đã kéo cô chen vào bên trong. Cô nhìn về phía anh cười nhẹ.
Cô đang ngẩn người nhìn anh thì một giọng nói già nua truyền đến.
- "Cô gái."
Cô ngơ ngác chỉ tay vào người mình.
- "Ông gọi tôi sao?"
- "Đúng vậy."
- "Có....chuyện gì sao?"
- "Cô và người này là vợ chồng đúng chứ?" Ông lão chỉ về phía anh.
- "Sao...ông biết." Cô kinh ngạc hỏi.
- "Hai người có thể đưa tay trái ra được không?"
Nghe thấy đề nghị của ông lão, cô quay sang nhìn anh. Anh gật nhẹ đầu rồi đưa tay trái ra, cô thấy thế cũng đưa tay trái của mình ra.
Ông lão cầm lấy tay anh đặt lên tay cô.
- "Nhớ nắm chặt tay cô gái này, vì thời gian hai người ở bên nhau không còn lâu nữa. Đoạn tình duyên của hai người đã...sắp đứt rồi."
Ông lão thở dài lắc đầu nói.
Nghe ông lão nói xong, trên mặt anh vẫn lạnh tanh như cũ nhưng trong lòng đã dậy sóng. Còn cô khuôn đã trắng bệch lúc này càng tái nhợt hơn.
- "Lừa gạt người." Giọng anh trở nên âm trầm không chút nhiệt độ nào.
- "Haha...hai người rất có duyên với tôi nên tôi mới nhắc nhở hai người trước. Để khi mọi chuyện xảy ra rồi, hối hận cũng không còn kịp nữa."
Ông lão đưa tay vuốt vuốt chiếc dâu dài, lấy từ trong túi ra hai chiếc dây chỉ đỏ, đeo vào tay cô và anh mỗi người một cái.
- "Mong rằng kiếp sau hai người sẽ hạnh phúc bên nhau không chia rời. Còn đây là chiếc chìa khoá tình yêu, hai người cầm lấy nó đi đến tháp Namsan treo nó lên."
Ông lão đưa cho anh một ổ khoá và chìa khoá.
- "Nó có ý nghĩa gì không?" Cô nghi hoặc hỏi.
- "Hai người sẽ được khoá chặt bên nhau mãi mãi."
Cũng không đợi cô nói gì, ông lão đã biến mất trong biển người.
Cô còn đang ngơ ngác chả hiểu gì, thì bị anh kéo chạy ra ngoài đám đông.
- "Đi đâu vậy?"
- "Tháp Namsan"
Tháp Namsan? Chả lẽ anh muốn.... Anh muốn cô và anh sẽ được khoá chặt bên nhau mãi mãi sao? Nghĩ đến đây trái tim cô liền đập rộn ràng
Đến tháp Namsan, anh và cô cùng nhau treo chiều khoá lên cây cột. Cô cầm lấy chìa khoá đặt vào tay anh.
- "Anh nhất định phải giữ nó thật kĩ đấy."
- "Sao cô không giữ?"
- "Vì....em sợ sẽ làm mất "
- "Được, vậy tôi sẽ giữ nó."
Anh cho chìa khoá bỏ vào túi.
Sau đó hai người đi dạo ở rất nhiều nơi, ăn mọi đồ ăn ngon còn mua rất nhiều đồ nữa. Đây có lẽ sẽ là kỉ niệm thật đẹp giữa cô và anh.
- "Anh...chúng ta vào kia được không." Cô chỉ vào một cửa hàng chụp ảnh.
- "Làm gì?"
- "Thì để chụp ảnh chứ còn sao nữa."
Chưa đợi anh kịp hiểu gì cô đã kéo tay anh đi vào bên trong.
Thợ chụp ảnh là một người đàn ông trung niên.
- "Hai người chụp ảnh sao?"
- "Dạ! Bác chụp cho bọn cháu một bộ ảnh thật đẹp nha."
- "Được, hai người đi theo tôi vào phòng chụp."
Người đàn ông trung niên dẫn hai người vào một căn phòng lớn đầy đủ các thiết bị để chụp ảnh.
-"Hai người làm động tác thật thân mật đi nào."
.....
- "Xong rồi "
- "Hai người ở đâu đợi tôi một lát, tôi đi rửa ảnh."
Người đàn ông trung niên đang định đi ra ngoài thì bị cô gọi lại.
- "Chụp riêng cho cháu một tấm đi."
Ngồi trên chiếc ghế salon, cô nhìn thẳng ống kính cười thật tươi thật đẹp.
' Tách '
- "Ok"
- "Bác phóng to lên một chút giúp cháu nha."
30′ sau mới rửa ảnh xong.
- "Sao tự dưng muốn chụp ảnh riêng, còn phóng to như thế nữa?" Anh khó hiểu hỏi cô.
- "Không nói cho anh biết."
Cô ra vẻ bí hiểm rồi tung tăng đi trước. Cho nên anh không thể nhìn thấy mắt của cô đã đỏ ửng.
Trở về khách sạn, tắm rửa sạch sẽ xong. Cô rủ anh lên tầng thượng ngắm sao.
Sao hôm nay thật sự rất đẹp, khiến cô muốn lên đó chơi đùa cùng chúng.
- "Chỉ còn ba tiếng nữa là hết 10 ngày rồi..."
Mặt anh chợt cứng ngắc, chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa thôi hai người sẽ chính thức trở thành người xa lạ rồi.
Sao anh cứ cảm thấy không nỡ như vậy.
- "Ừ."
Cô ngồi lên chiếc xích đu, rồi vỗ vỗ vào bên cạnh nói.
- "Anh ngồi xuống đây đi."
Anh tiến lại ngồi xuống. Cô ôm lấy tay, đầu khẽ dựa vào vai anh.
- "Lần đầu tiên em gặp anh, em đã bị thu hút bởi nụ cười của anh rồi. Sau khi được anh tỏ tình em cứ ngỡ là mình đang mơ vậy. Rồi chúng ta kết hôn, em đã tưởng tượng ra một tương lại thật đẹp giữa hai chúng ta. Ai ngờ... Anh có biết không lúc anh dắt cô ấy về nhà và nói cô ấy là người anh yêu. Lúc đó em đã rất đau khổ, em đáng lẽ nên hận anh mới đúng nhưng em một chút cũng không thể hận anh nổi. Vì... em yêu anh, yêu đến nỗi đã không còn là chính mình nữa."
Dứt lời khuôn mặt cô đã ướt nhoè, nhớ lại những chuyện trước kia trái tim cô vẫn không ngừng rỉ máu.
Nghe cô nói, trái tim anh cũng nhói đau theo, hình như anh đã quá vô tâm với cô.
- "Em đi rồi anh có buồn không?"
Câu hỏi này cô đã hỏi 3 lần rồi, không câu trả lời của anh có thay đổi không nhỉ.
Nếu là trước kia anh sẽ dứt khoát trả lời là không, nhưng bây giờ anh làm thế nào cũng không thể nói ra từ đấy.
- "Anh nhất định phải hạnh phúc đấy, kiếp sau nhất định phải yêu em thật trọn vẹn đấy..."
Em buồn ngủ rồi, em muốn ngủ một giấc thật dài.
- "Tôi..."
Anh chưa kịp nói gì thì cảm thấy cánh tay mà cô đang ôm chặt bỗng nhiên thả lỏng ra.
- "Xin lỗi anh, vì em không thể giữ lời hứa..."
Dứt câu cánh tay cô buông thõng xuống, nhịp thở yếu dần.
Anh như bị điểm huyệt, ngồi cứng tại chỗ không cử động, mãi một lúc sau anh mới cứng ngắc quay sang nhìn cô.
Đôi mắt tinh nghịch ngày nào đã khép lại từ bao giờ, nhịp thở đã không còn nữa. Anh đưa tay cầm lấy bàn tay của cô, sao...sao lại lạnh như vậy.
- "Này...sao lại ngủ ở đây vậy, tay cũng lạnh hết cả rồi này."
Anh lay lay người cô, nhưng...sao cô không có tí phản ứng nào hết vậy...?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro