Thứ Chúng Ta Bỏ Lỡ

Có những mối tình, dù đã ngủ yên trong ký ức, vẫn thỉnh thoảng dậy sóng khi một ánh mắt quen thuộc lướt qua. Với June và Plumes, mối tình thời sinh viên là như thế. Họ yêu nhau cuồng nhiệt, say đắm, như thể cả thế giới này chỉ có họ. Mỗi buổi sáng, họ cùng nhau đi bộ đến trường, bàn luận về những bộ phim, sách vở và những ước mơ về tương lai. Nhưng những kỳ vọng quá cao từ phía gia đình và xã hội đã dần làm mối quan hệ này rạn nứt. June là một cô gái đầy nhiệt huyết, luôn dồn hết đam mê vào mọi thứ cô làm. Còn Plumes, dù yêu cô hết lòng, nhưng lại cảm thấy mình không thể theo kịp nhịp sống vội vã của June. Anh không biết làm sao để hiện thực hóa những giấc mơ của cả hai trong một thế giới đầy thử thách.

"Chúng ta có thể dừng lại một chút không, June?" Plumes từng nói trong một đêm trăng sáng, khi cả hai đang ngồi trên bậc thềm nhà trọ. Giọng anh trầm lắng, nhưng có gì đó lo âu. "Em quá... nhanh. Anh chỉ muốn được nghỉ một chút." June nhìn anh, mắt đầy sự kiên quyết. "Nếu anh không thể cùng em chạy, có lẽ... chúng ta nên để nhau đi tiếp một mình."

Và rồi, họ chia tay. Đó là quyết định mà cả hai đều biết là sẽ xảy ra, nhưng chẳng ai muốn thừa nhận. Kỳ vọng quá lớn khiến họ quên mất những điều giản đơn, những khoảnh khắc bình yên, những lời yêu thương nhỏ nhặt mà họ từng chia sẻ.

Sau 7 năm, cuộc sống của cả hai đã thay đổi hoàn toàn. June giờ là một biên kịch nổi tiếng, chuyên viết về những câu chuyện sâu sắc và đầy cảm xúc, những câu chuyện mà cô không chỉ tìm thấy ở ngoài xã hội, mà còn là những vết sẹo từ quá khứ của mình. Cô là người mà ai cũng ngưỡng mộ, nhưng sâu bên trong, June vẫn chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn đầy đủ. Cô tự giam mình trong công việc, vì đó là cách duy nhất cô có thể tránh khỏi những nỗi đau cũ.

Plumes, trái lại, sống một cuộc đời bình lặng hơn. Anh là biên tập viên sách, một công việc nhẹ nhàng và ít sóng gió, nhưng chưa bao giờ anh có thể quên được June. Dù đã chuẩn bị kết hôn với một người phụ nữ khác, anh vẫn cảm thấy mình thiếu một phần nào đó, một phần không thể lấp đầy bằng những mối quan hệ khác. Anh yêu cô, nhưng anh không thể chắc chắn liệu mình có còn yêu đúng cách, hay chỉ là yêu một hình bóng đã quá xa vời.

Họ không ngờ sẽ gặp lại nhau trong một hội thảo về tâm lý học – một chủ đề mà June đã từng đưa vào nhiều tác phẩm của mình. Lúc đó, cô là diễn giả chính, nói về việc xây dựng những nhân vật trong các tác phẩm điện ảnh phải đối mặt với những tổn thương và vết sẹo trong tâm lý. Plumes đến hội thảo như một người tham dự, với mục đích tìm tài liệu cho công việc biên tập của mình. Anh không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại cô.

Khi June bước lên bục nói chuyện, ánh đèn chiếu nhẹ lên gương mặt cô — không phải ánh hào quang, mà là lớp mặt nạ của một người từng học cách giấu nước mắt bằng thành công. Plumes ngồi ở hàng ghế gần cuối, bàn tay siết chặt cuốn sổ tay, tim anh đập nhanh như lần đầu họ gặp nhau.

Họ không nhận ra nhau ngay lập tức. June, dù có chút lạ lẫm vì đã lâu không gặp Plumes, nhưng vẫn cảm nhận được cái gì đó quen thuộc trong ánh mắt anh. Còn Plumes, khi nghe giọng nói của June, một cơn sóng mạnh mẽ dâng lên trong lòng, đánh thức những ký ức đã lâu ngủ quên. Một phần trong anh muốn chạy lại gần cô, một phần lại muốn giữ khoảng cách.

Sau buổi hội thảo, họ ngồi cùng nhau trong một quán cà phê. Những câu chuyện về nghề nghiệp, về những thay đổi trong cuộc sống lướt qua như một làn sóng nhẹ. Nhưng dù không nói, cả hai đều cảm nhận được một điều gì đó chưa kết thúc.

"Anh vẫn ổn chứ?" June lên tiếng, nhìn vào mắt anh, hỏi câu hỏi mà mình đã tự hỏi từ lâu. Cô không biết mình đang tìm kiếm gì từ câu trả lời. Chỉ là, cô cần biết, liệu anh còn giữ những ký ức đó trong trái tim không.

Plumes mỉm cười nhẹ, hơi bất ngờ vì câu hỏi từ cô. Anh ngừng lại một lúc, rồi trả lời: "Anh ổn. Nhưng anh vẫn nhớ... nhớ em." Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sự tiếc nuối, một thứ tình cảm cũ chưa bao giờ phai mờ.

June không nói gì. Cô cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của anh. Những cảm xúc cũ dâng lên, nhưng cô không muốn yếu đuối, không muốn quay lại với những gì đã qua.

"Anh có nhớ chúng ta đã từng mơ về tương lai như thế nào không?" June bỗng hỏi, câu hỏi vỡ lẽ những cảm xúc mà cô đã cố gắng chôn vùi suốt bao lâu. Những đêm dài cô và Plumes đã cùng nhau vẽ ra những kế hoạch, những giấc mơ cho tương lai mà giờ đây, chỉ còn là những mảnh vụn trong ký ức.

Plumes im lặng một lúc, rồi nhếch môi cười, nhưng nụ cười của anh buồn bã. "Anh nhớ. Mình từng có những kế hoạch, những ước mơ, nhưng... mọi thứ đã không diễn ra như chúng ta muốn."

June quay lại nhìn anh, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh, và trong khoảnh khắc đó, cả hai người dường như nhìn thấy quá khứ đang sống lại. "Em không thể quay lại," cô thì thầm, "Không phải vì em không yêu anh nữa, mà vì em sợ sẽ lại làm tổn thương anh như ngày xưa."

"Em nghĩ anh sẽ không chịu nổi à?" Plumes hỏi, giọng anh có chút sắc lạnh. Nhưng rồi anh nhẹ nhàng lắc đầu, "Anh không phải là người sợ bị tổn thương, June. Anh chỉ sợ mình không thể yêu em như xưa nữa, vì thời gian đã thay đổi mọi thứ. Em đã thay đổi."

June cảm nhận được sự đau đớn trong lời nói của anh. Cô nuốt nước mắt vào trong, nhưng lại không thể tránh khỏi cảm giác tiếc nuối. "Vậy... anh vẫn còn yêu em sao?"

Plumes mỉm cười, nhưng không phải là nụ cười vui vẻ. "Anh không biết," anh trả lời thành thật. "Anh không thể chỉ yêu em bằng quá khứ, nhưng cũng không thể yêu một người hoàn toàn khác. Anh không thể dễ dàng nói với em rằng anh vẫn yêu em, dù sự thật là anh vẫn chưa thể quên em."

June mím môi, những cảm xúc trong cô dâng lên hỗn loạn. Cô nhìn anh, không phải vì muốn lời hứa, mà chỉ là một chút hy vọng rằng có thể có một con đường dẫn họ về phía nhau. Nhưng rồi cô lại tự nhắc mình rằng không phải tất cả những thứ xưa cũ đều có thể hàn gắn.

"Em không yêu cầu anh phải trả lời ngay," cô nói, giọng nghẹn ngào. "Chỉ là... đôi khi, có những thứ chúng ta đã bỏ lỡ, nhưng không thể quay lại nữa."

Plumes nhìn cô với ánh mắt đầy sự hiểu biết "Nếu ngày đó, em bước chậm lại một chút... anh đã đợi."

June rời khỏi quán cà phê hôm ấy, bước giữa dòng người tấp nập. Phía sau lưng cô, ký ức cũ như một chiếc lá rơi — không đủ nặng để giữ lại, nhưng cũng chẳng thể nào quên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro