Cục súc
Buổi sáng hôm ấy, Winny thức dậy với đôi mắt mệt mỏi, tâm trí vẫn lấn cấn về cuộc cãi vã tối qua với Satang. Họ giận nhau, lớn đến mức chẳng ai chịu xuống nước trước, mặc cho những lời nói nặng nề không mong muốn.
Satang nằm trên giường, hơi thở nhẹ nhàng, nhưng nét mặt lại căng thẳng, đôi môi mím chặt. Cậu vẫn chưa dậy, vẫn chìm trong những cơn đau nhẹ do cơn sốt vừa qua. Cơ thể cậu mệt mỏi, nhưng trong đầu lại hiện lên những lời nói tối qua mà cậu chẳng thể quên.
Winny ngồi xuống cạnh giường, nhìn Satang với ánh mắt trầm ngâm. Đôi tay anh thô ráp, những ngón tay cứng cáp, nhưng giờ đây lại nhẹ nhàng vuốt tóc Satang, như thể đang xoa dịu nỗi đau của một đứa trẻ.
“Dậy đi.” Winny nói khẽ, giọng khàn đi vì thiếu ngủ và sự bực bội còn vương vấn từ ngày hôm qua.
Satang cựa mình, mở mắt chậm rãi, đôi mắt mơ màng nhìn Winny. “Anh còn giận sao?” cậu thì thầm, giọng yếu ớt.
Winny nhăn mày, hơi thở nhẹ hơn. “Giận thì giận, nhưng ai bảo không lo cho em?”
“Vậy mà anh đối xử như kiểu không còn muốn nhìn thấy em nữa.” Satang cười nhẹ, một nụ cười nhợt nhạt.
Winny không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi vào nhà bếp, lấy một ly nước ấm rồi quay lại bên giường. “Uống đi.” anh đưa tay cho Satang, giọng cộc cằn nhưng hành động lại dịu dàng.
Satang cầm lấy ly nước, uống từng ngụm nhỏ. Cậu nhìn Winny, biết rằng dù có cãi nhau đến đâu, tình cảm giữa họ vẫn không hề thay đổi.
“Cảm ơn, ông già khó tính.” Satang trêu chọc, mỉm cười khi nhận ra sự chăm sóc từ người trước mặt.
“Ừm.” Winny khịt mũi, nhưng đôi mắt lại lộ rõ vẻ dịu dàng mà anh không thể giấu đi.
“Lần sau không giận dỗi kiểu đó nữa nhé.” Winny khẽ nói, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc Satang.
“Biết rồi.” Satang đáp, giọng thều thào nhưng có vẻ mãn nguyện. “Dù thế nào, em vẫn thích kiểu chăm sóc cục súc này của anh.”
Winny bật cười khẽ, ngồi xuống cạnh Satang, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. “Mà em biết là anh làm thế này không phải vì giận nữa, đúng không?”
Satang lặng người một lúc, ánh mắt dịu xuống. “Ừm… biết.”
Hai người ngồi bên nhau trong im lặng, nhưng không còn khoảng cách hay cơn giận dữ nào nữa. Chỉ có sự hiện diện, sự thấu hiểu và tình cảm ấm áp giữa họ.
Kết thúc ngày hôm đó, khi ánh chiều tà buông xuống, Winny vẫn ở bên Satang, như một sự đảm bảo rằng dù có giận hờn thế nào, họ vẫn là của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro