🍄Chương 18: Đồ tham ăn nhỏ
Khi chuyện của thực tập sinh xảy ra trước đó, Hàn Minh đã chú ý đến An Hứa Mạc. Tân binh này cư nhiên có thể khiến Tân Tử Mạch đích thân gọi điện thoại đến, bối cảnh chắc chắn không đơn giản như vậy. Anh ta trước đó cũng bảo người đại diện đi điều tra thông tin của An Hứa Mạc, cuối cùng lại bất lực trở về. Hơn nữa hiện tại, An Hứa Mạc thế nhưng lại có quan hệ với ảnh đế Trương Chí Duy, điều này khiến Hàn Minh muốn hành động cũng phải dè chừng ba phần.
Nhưng trong chuyện liên quan đến Chu Cẩn Trầm, Hàn Minh không định nhượng bộ. Đề cập đến kế hoạch hợp tác tuyên truyền đã ký trước đó, anh ta cuối cùng cũng tìm được lý do, có thể đem An Hứa Mạc này nói đến chỗ dì mình.
Dì đang là cấp cao của Kim Điển, thông tin có được chắc chắn sẽ nhiều hơn người đại diện của anh ta. Nghe được bên kia điện thoại đồng ý sẽ chú ý lưu tâm, Hàn Minh mới bình tĩnh lại, cúp điện thoại.
Trước khi đến 《Cuối tuần có nắng》, kẻ địch mà Hàn Minh vốn tưởng tượng là Dịch Thiên Minh. Vị trí của hai người họ có trùng lặp, tuổi tác lại gần, chuyện không thể loại Dịch Thiên Minh ra khỏi vị trí thường trú để mình độc chiếm suất, Hàn Minh vẫn luôn có chút canh cánh trong lòng.
Bất quá chỉ số thông minh của Dịch Thiên Minh căn bản không xứng với tài nguyên hắn ta có được, kẻ dẫm cao chê thấp, kẻ mặt dày mày dạn ai cũng nhìn ra. Mà sự thật quả nhiên giống như Hàn Minh dự liệu, quý một không có đối thủ cạnh tranh thì còn không thấy rõ, sau khi quay xong tập một quý hai, Nghiêm Hạng Thân và Trương Chí Duy rõ ràng càng thích Hàn Minh ít phô trương hơn.
Ngoài thiện cảm của hai vị đại bài, về hiệu quả chương trình, Hàn Minh cũng rất có tự tin. Dịch Thiên Minh tuy rất có cảm giác tạp kỹ, nhưng trên người hắn ta rất nhiều chi tiết có thể bị phóng đại thành khuyết điểm. Chỉ cần ở khâu hậu kỳ biên tập thêm chút động tác, đợi chương trình phát sóng, Hàn Minh có thể khẳng định, anh ta có thể được Dịch Thiên Minh làm nền để thể hiện xuất sắc hơn.
Hàn Minh đã chờ đợi buổi quay tập hai rất lâu, đây là sự bắt đầu kế hoạch tuyên truyền ràng buộc giữa anh ta và Chu Cẩn Trầm, cũng là một bước đi vô cùng quan trọng. Nhưng anh ta không ngờ, giữa đường thế nhưng lại xuất hiện một tên "Trình Giảo Kim" như vậy.
Hàn Minh nghiến răng, anh ta nghĩ, mặc kệ thế nào, anh ta quyết không cho phép bất kỳ yếu tố nào khác đe dọa kế hoạch tuyên truyền này.
Danh tiếng và lợi ích có thể thấy trước là một phần, nhưng một lý do khác còn quan trọng hơn.
—— anh ta đang định mượn cơ hội này, diễn giả thành thật.
Khi An Hứa Mạc trở lại phòng khách, Hàn Minh cũng vừa lúc về tới. Nhà đá tổng cộng có bốn phòng chính, hai phòng ngủ ở tầng hai, tầng một còn lại là phòng rửa mặt và phòng khách. Tuy phòng không nhiều lắm, nhưng không gian mỗi phòng đều rất rộng rãi. Bếp và phòng khách hợp thành một, đây cũng là nơi sáu người hoạt động nhiều nhất.
Hàn Minh nhìn thấy An Hứa Mạc đang muốn gọi lại đối phương, chỉ là anh ta còn chưa mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa "cốc cốc".
Mấy người trong phòng đều bị thu hút nhìn về phía cửa, ngoài trời vừa mới mưa một trận, hiện tại trời còn chưa sáng hẳn, ngay cả ghế ngoài cũng bị dọn vào, bây giờ còn ai đến gõ cửa ngoài này?
"Ai vậy?" Nghiêm Hạng Thân lên giọng hỏi một câu, nhưng ngoài cửa không có ai trả lời. Y nghi hoặc đi về phía cửa, duỗi tay mở cửa phòng: "Là ai..."
Lời Nghiêm Hạng Thân còn chưa dứt, đã bị bao phủ trong tiếng ồn ào của những người xông vào nhà. Chỉ thấy ngoài phòng liên tiếp xông vào bảy tám người trẻ tuổi xa lạ mặc trang phục dân tộc thiểu số, họ nối đuôi nhau vào, đợi tất cả vào được, mới dưới sự chú ý của mọi người giải thích ý đồ của mình.
"Ngoài trời đột nhiên mưa to, chúng tôi bị ướt hết cả người, khó khăn lắm mới tìm được chỗ trú mưa, người tốt bụng cho chúng tôi trú nhờ một chút đi!"
An Hứa Mạc bên cạnh không nhịn được sờ sờ chóp mũi, nhóm người này đều ăn mặc lộng lẫy, cái gọi là "ướt" cũng chỉ là trên tay áo dính một chút vệt nước, nhóm người này rõ ràng là do tổ chương trình sắp xếp.
Những người khác tự nhiên cũng nhìn ra kịch bản của tổ chương trình, Chu Cẩn Trầm và Dịch Thiên Minh vừa rửa xong nguyên liệu nấu ăn đứng dậy tránh chỗ, may mắn phòng trong rộng rãi, vẫn có thể chứa nhiều người như vậy.
Nghiêm Hạng Thân cười nói: "Được thôi, vậy các người còn yêu cầu gì khác không?"
Bảy trong tám người này đều rõ ràng là người bình thường, họ vẫn luôn không mở miệng, chỉ có một người dẫn đầu đang nói chuyện, thấy thân phận bị nhìn thấu, cũng cứ việc nói thẳng: "Xin các vị cùng chúng tôi học một đoạn vũ đạo dân tộc địa phương đi, nếu có thể nhảy hoàn chỉnh, chúng tôi sẽ tặng đặc sản địa phương cho người tốt bụng."
Đặc sản mà họ nói, chính là mấy quả dừa mà vài người đang ôm trong tay, số lượng cũng vừa đúng sáu quả. Trương Chí Duy nhìn quả dừa nói: "Được thôi, vừa vặn làm món gà nấu dừa còn thiếu dừa, tới tới, chúng ta cùng nhau nhảy một đoạn."
Hai đội xếp thành bốn hàng, tám người làm mẫu, sáu người học, khung cảnh nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt. Nói là học nhảy, kỳ thật cũng chỉ là đi theo bắt chước thôi, họ dạy là vũ đạo dân tộc Hải Nam, chú trọng đặc sắc, độ khó không cao, vũ đạo cũng chỉ dài khoảng ba bốn phút. Không nói đến Hàn Minh và An Hứa Mạc xuất thân chuyên nghiệp, ngay cả Nghiêm Hạng Thân và Trương Chí Duy không mấy tiếp xúc cũng thuận lợi theo kịp và hoàn thành nhiệm vụ.
Một đám người ồn ào náo nhiệt đến, sau khi để lại dừa thì lại rầm rập mà đi. Trương Chí Duy cầm một quả dừa lắc lắc đầu: "Ai, từng này tuổi rồi, còn phải bán mặt già chân yếu để đổi ăn."
Anh cảm thán xong, lại nói với mấy người khác: "Bổ dừa ra đi, trước hết chia nước dừa, nấu cơm chỉ chừa cùi và vỏ là được."
Đầu bếp đã nói vậy, những người khác cũng không khách sáo. Chỉ là dừa ngon khó bổ, Dịch Thiên Minh và Hàn Minh loay hoay nửa ngày cũng không mở được một quả. Hàn Minh quay đầu lại hô: "Anh Trầm, có thể đến giúp một chút không?"
Anh ta nói rất tự nhiên, ngữ khí trong sự quen thuộc lộ ra vẻ thân mật nhàn nhạt, nếu biên tập xong bỏ vào chương trình phát sóng, chắc chắn có thể khiến không ít fan couple hét chói tai.
An Hứa Mạc cũng nghe thấy tiếng Hàn Minh, cậu quay đầu nhìn Chu Cẩn Trầm, người đàn ông đã nghiêng người đi về phía Hàn Minh. Hắn nhận lấy quả dừa bị giày vò đủ kiểu từ tay Hàn Minh, cầm con dao găm đâm vào đỉnh một cái, vỏ dừa cứng rắn tựa như đậu hũ thoải mái bị đâm thủng.
Chu Cẩn Trầm rút dao ra, rồi dưới động tác đưa hết quả này đến quả khác của Hàn Minh mà mở hết sáu quả dừa. Tổ chương trình cung cấp ống hút, Dịch Thiên Minh đưa hai quả dừa cho Nghiêm Hạng Thân và Trương Chí Duy, Hàn Minh vừa cắm ống hút vừa nói: "Anh Trầm thật là lợi hại, cái gì cũng biết, quả thực mười môn phối hợp a... Vừa nãy nhảy cũng đặc biệt đẹp trai."
Khi Hàn Minh nói chuyện, ống kính đối diện hướng về phía hai người họ. An Hứa Mạc nhìn hai mắt rồi không nhìn nữa, tiếp tục vội vàng thu dọn đệm. Bất quá cậu chưa vội được bao lâu, bên cạnh đã có thêm một người.
An Hứa Mạc ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Chu Cẩn Trầm cầm hai quả dừa đã cắm ống hút đứng bên cạnh, phía sau hắn cách đó không xa Hàn Minh đang nhìn về phía này.
Chu Cẩn Trầm đưa một quả dừa qua, An Hứa Mạc vội lau tay nhận lấy: "Cảm ơn anh Cẩn Trầm."
Lời An Hứa Mạc vừa dứt, tiếng Hàn Minh vang lên, anh ta gọi Chu Cẩn Trầm một tiếng, dường như muốn nhờ người đàn ông qua giúp. An Hứa Mạc thấy hai người họ bận, tự mình xoay người đi đến bàn, lấy thêm mấy cái ống hút ra.
Những chiếc ống hút đủ màu cắm vào quả dừa, An Hứa Mạc cẩn thận nâng quả dừa, đi đến bên cạnh tiểu Dương cách đó không xa: "Anh Dương, anh nếm thử không?"
Tiểu Dương là đạo diễn quay phim của An Hứa Mạc, bất quá hiện tại đã vào nhà, cậu ta không tiếp tục đi theo An Hứa Mạc nữa, thấy An Hứa Mạc mang dừa lại, cậu ta cũng hoảng hốt: "Ôi, được được, cảm ơn tiểu Mạc."
An Hứa Mạc cười cười: "Không có gì."
Đợi tiểu Dương uống xong, An Hứa Mạc lại đi đến góc phòng, nơi có một nhiếp ảnh gia ẩn sau tấm chắn, theo khe hở của tấm chắn, An Hứa Mạc đưa ống hút nước dừa qua: "Anh Vương vất vả rồi."
Nhiếp ảnh gia đứng yên rất lâu không ngờ còn có phần của mình, thò đầu hút một ngụm mới nhớ ra cảm ơn. An Hứa Mạc lại cười đáp một tiếng, tiếp theo đi về phía nhiếp ảnh gia tiếp theo.
Nhà đá tổng cộng có mười mấy máy quay, An Hứa Mạc đi một vòng trở về, nước dừa đã gần cạn đáy, bản thân cậu không cảm thấy gì, các camera lại rất cảm động. An Hứa Mạc chỉ có một quay phim riêng, cậu lại chăm sóc đến cả những quay phim có vị trí cố định trong phòng không thể tùy ý di chuyển. Đây không thể coi là công phu bề ngoài nữa, họ đều có thể nhận ra, tân binh này thật sự có tâm.
An Hứa Mạc uống một ngụm nước dừa cuối cùng, lập tức chạy đến đưa vỏ dừa cho Nghiêm Hạng Thân. Vì bữa sáng ăn muộn, hơn nữa mọi việc đều phải tự tay làm lấy, đợi sáu người thật sự ăn bữa sáng thì đã gần ba giờ chiều.
Món gà nấu dừa cũng đã xong, cua vẫn chưa hấp, bữa trưa chỉ là một bữa ăn qua loa, bữa tiệc lớn thực sự còn phải đợi buổi tối. Bất quá tôm luộc bóc vỏ, rau trộn và cơm chiên cá chình bày trên bàn, mấy người đã rất hài lòng với bữa trưa thơm phức bốc khói.
An Hứa Mạc giúp bưng nốt phần ăn cuối cùng lên bàn, vài người khác đã ngồi vào chỗ. Bên cạnh Chu Cẩn Trầm một bên là Dịch Thiên Minh, một bên là Hàn Minh, An Hứa Mạc ngồi cạnh Hàn Minh. Nghiêm Hạng Thân đứng dậy đi rót nước, thấy An Hứa Mạc đến, Hàn Minh chủ động đưa đôi đũa cho cậu, cười tủm tỉm nói: "Đây tiểu An, nếm thử món cơm chiên này đi, tay nghề anh Chí Duy ngon lắm đó."
An Hứa Mạc cảm ơn anh ta, đang định cầm đũa ăn, phía sau lại đột nhiên truyền đến giọng Trương Chí Duy: "Ấy, tiểu Mạc, con đừng động vào cái kia."
Vội vàng xong việc, Trương Chí Duy vừa lúc rửa tay trở về, anh đi tới ngồi xuống, đẩy đĩa thức ăn cuối cùng đến trước mặt An Hứa Mạc.
Đây là một bát cơm chiên Dương Châu xào với trứng gà và hạt lựu, ranh giới rõ ràng với món cơm chiên cá chình. Trương Chí Duy làm bộ gõ nhẹ đũa vào mu bàn tay An Hứa Mạc, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Tay còn bị thương mà còn ăn hải sản, đồ tham ăn nhỏ."
Nghiêm Hạng Thân rót nước xong trở về cũng nói: "Ấy da tiểu Mạc, đều quên nhắc con. Hải sản không tốt cho vết thương, Chí Duy cố ý xào riêng cho con một phần khác."
An Hứa Mạc có chút ngượng ngùng, cậu đúng là nhớ ăn quên đau, lần trước ở tiệc đứng cũng từng có chuyện tương tự. Đợi cậu nói lời cảm ơn với Trương Chí Duy, Hàn Minh bên cạnh đã điều chỉnh giọng nói, trong giọng anh ta mang theo vẻ đầy xin lỗi: "Ngại quá tiểu An, anh quên mất."
An Hứa Mạc vội nói không sao, Nghiêm Hạng Thân cười hòa giải: "Hồi trẻ Chí Duy cũng không biết cái này đâu, năm đó cậu ta theo đuổi tiểu Dĩnh, người ta bị thương một đường ở tay, kết quả cậu ta dẫn người ta đi ăn mì hải sản, làm tiểu Dĩnh đau cái tay hơn nửa tiếng."
Trương Chí Duy ho nhẹ một tiếng: "Đừng có vạch áo cho người xem lưng chứ."
"Đâu có vạch áo cho người xem lưng, tôi đây không phải đang khen cậu đấy sao." Nghiêm Hạng Thân tiếp tục kể cho vài người khác: "Sau chuyện đó, cái anh ảnh đế nhà các cậu nhớ hết mọi kiêng kỵ trong ăn uống, chính cậu ta nói, đối với người quan trọng, cùng một sai lầm không thể phạm hai lần."
"Tôi nói chẳng lẽ không đúng sao?"
"Vâng vâng vâng, tuyệt đối chính xác."
Nghiêm Hạng Thân và Trương Chí Duy cười nói chuyện, Dịch Thiên Minh và Hàn Minh cũng hùa theo nói ngưỡng mộ tình cảm của họ. Tay cầm đũa của An Hứa Mạc lại đột nhiên khựng lại một chút.
Bên cạnh cậu là hòa thuận vui vẻ, trong tai lại chỉ còn lại một câu.
Đối với người quan trọng, cùng một sai lầm sẽ không phạm hai lần.
An Hứa Mạc rất nhẹ rất nhanh liếc nhìn Chu Cẩn Trầm một cái, sau đó thu lại ánh mắt. Cậu cúi đầu nếm thử hạt lựu giòn tan, trong lòng nghĩ, mình vẫn còn quá sơ ý, không chỉ chuyện này, những chuyện khác cũng vậy. Cậu muốn ra mắt trong giới giải trí, nhất định phải cẩn thận hơn mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro