🍄Chương 28: Lo lắng Cẩn Trầm bị bệnh
Chu Cẩn Trầm giành được giải Ảnh đế Ngô Đồng vào ban đêm, chỉ số liên quan của hắn trên các nền tảng mạng xã hội liền trực tiếp bùng nổ.
Trước đây Chu Cẩn Trầm luôn đi theo con đường diễn viên thực lực, bất quá bởi vì vấn đề tuổi tác, hơn nữa ngoại hình quá mức xuất sắc, hắn cũng tự nhiên thu hút một lượng lớn fan hâm mộ nhan sắc. Không đề cập đến ngôi sao mới nổi khác cách đây mười mấy năm, ít nhất trong số tất cả các nam nghệ sĩ có tuổi kém không quá mười tuổi, thành tựu song thắng cả về thực tích lẫn giá trị thương mại của Chu Cẩn Trầm, đích thực có thể coi là độc nhất vô nhị.
Đối với toàn bộ giới giải trí mà nói, chú ý kỹ năng diễn xuất thu hút khán giả và fan hâm mộ bị vẻ ngoài hấp dẫn không phải là cùng một nhóm người. Người trước cống hiến rating, người sau phụ trách gánh số liệu, cho nên mới xuất hiện tình huống những nghệ sĩ gạo cội có thực lực, kỹ năng diễn xuất tốt thì tác phẩm nhà nhà đều biết, nhưng số liệu Weibo lại không bằng một phần vạn của những tiểu thịt tươi nổi tiếng nhờ chiêu trò.
Bất quá tình huống này cũng không có gì đáng trách, dù sao diễn viên phái thực lực và thần tượng lưu lượng có lĩnh vực khác nhau, nền tảng của họ cũng có sự khác biệt rõ ràng. Thí dụ như ở các quốc gia mà thần tượng lưu lượng phát triển lâu đời như Hàn Quốc, giữa idol và diễn viên có ranh giới rõ ràng, đây hoàn toàn là hai loại nghề nghiệp khác nhau.
Chỉ là vài năm gần đây, giới giải trí trong nước ồ ạt đón nhận lượng lớn thế lực tư bản. Các nhà đầu tư khi cân nhắc lợi ích, đã chuyển hướng ánh mắt về phía những nhóm thần tượng idol vốn đã mang theo lượng truy cập cực lớn. Ngay cả một vị đạo diễn nổi tiếng đã tích lũy vô số phòng vé, được công nhận là đạo diễn lớn, cũng từng công khai phát biểu tại lễ trao giải Kim Ưng, một trong ba giải thưởng điện ảnh lớn nhất trong nước, rằng ông chọn một diễn viên chính nào đó "không phải là diễn viên, mà là minh tinh".
Trong bối cảnh lưu lượng liên quan đến thành bại ngay lập tức, việc sử dụng những thần tượng này tương đương với việc trước tiên mang đến cho tác phẩm độ phủ sóng tự nhiên. Bởi vậy, trên màn ảnh mới có thể luân phiên xuất hiện hình ảnh của các thần tượng lưu lượng.
Trước khi quay 《Người bù nhìn》, Chu Cẩn Trầm tuy rằng có một lượng fan hâm mộ cực kỳ lớn, nhưng đánh giá của hắn trong ngành vẫn luôn không thể tính là cao, đánh giá "độ phủ sóng cao hơn năng lực nghiệp vụ" luôn có thể xuất hiện trong các loại lời nói hoặc văn bản, trên thực tế, những tin đồn nói hắn "chỉ là một bình hoa có vận may tốt" cũng trước sau không ngừng lại.
Cho nên giải Ảnh đế này đối với Chu Cẩn Trầm mà nói, thật sự là một bước ngoặt thực sự.
Lễ trao giải Ngô Đồng được tổ chức vào ban đêm, sau khi nghi thức kết thúc, không ít tài khoản mạng xã hội liên quan đến giới giải trí liền nhanh chóng tung ra những bài viết liên quan. Ngoài chỉ số WeChat trực quan và lượng đọc bài viết, trên các nền tảng mạng xã hội khác không bị giới hạn số lượng bài đăng mỗi ngày, các loại tài khoản marketing càng dốc toàn lực để quảng bá những tin tức này.
Giải Ngô Đồng có hơn hai mươi giải thưởng, trong đó quan trọng nhất là bốn giải thưởng: Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim hay nhất. Năm nay bốn giải thưởng này thuộc về bốn bộ phim khác nhau, không có bộ nào tạo thành thế ôm trọn giải thưởng lớn, mà phần lớn sự chú ý đều tập trung vào Chu Cẩn Trầm - người giành được giải Ảnh đế.
Có người thống kê sơ bộ lượng bài đăng WeChat ngày hôm sau giải Ngô Đồng, trong gần trăm tài khoản giải trí có lượng đọc hàng ngày duy trì trên 100.000, hơn 90% tài khoản đăng tải nội dung xoay quanh chủ đề Chu Cẩn Trầm, trong đó hơn một nửa tài khoản chọn Chu Cẩn Trầm làm hình ảnh chủ đạo, "Tân Ảnh đế" và "Danh xứng với thực" cùng nhau trở thành từ khóa hot, ít nhất trong một thời gian rất dài, sẽ không còn tài khoản marketing nào dám lấy chuyện "Chu Cẩn Trầm chỉ có thể xem mặt" để câu view nữa.
Ngoài "bản đồ" đồ sộ trên các bài đăng WeChat, trên Weibo cá nhân của Chu Cẩn Trầm không có tài khoản, các loại tin tức, ảnh động, lời thổ lộ hoặc nội dung chữ mới "nhập hố" cũng bày ra một khung cảnh vô cùng đồ sộ. Bài đăng Weibo chính thức của giải Ngô Đồng tự động thông báo danh sách đoạt giải, nội dung thông báo Chu Cẩn Trầm giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong vòng một ngày đã được chia sẻ gần một triệu lần.
Ngoài ra, Chu Cẩn Trầm còn hào phóng tung ra không ít quà tặng rút thăm trúng thưởng, giá trị giải thưởng hấp dẫn đến mức đủ để người qua đường chia sẻ, khiến người ta không khỏi một lần nữa kinh ngạc cảm thán sức chiến đấu của fan Chu Cẩn Trầm. Vào thời điểm nhiệt liệt nhất, cụm từ "fan chia sẻ rút thăm trúng thưởng" thậm chí còn từng leo lên bảng hot search hơn mười vị trí trong thời gian ngắn, sau đó fan lo lắng chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho Chu Cẩn Trầm, mấy fan lớn liên hợp lên tiếng, mới khiến nhiệt độ chia sẻ và rút thăm trúng thưởng của các fan khác tạm thời hạ xuống một chút.
Mà ở các diễn đàn điện ảnh lớn, những topic liên quan đến Chu Cẩn Trầm có thể lướt trang trong một giây. Một số fan cuồng sự nghiệp còn hứng thú mở topic thống kê, livestream chỉ số nhiệt độ trên các nền tảng mạng xã hội lớn. Ngoài việc quay phim và các hoạt động cần thiết, Chu Cẩn Trầm ngày thường rất ít lộ diện, lần này đoạt giải không chỉ là bước ngoặt của chính hắn, mà còn cho những fan hâm mộ đã chờ đợi từ lâu có được một cơ hội chính danh, vui sướng tràn trề bùng nổ.
Khả năng hút fan của Chu Cẩn Trầm từ lâu đã không còn nghi ngờ, nếu nói sự náo nhiệt trên mạng xã hội và các diễn đàn lớn coi như là sức mạnh của fan, thì việc các trang tin tức tổng hợp đưa tin về Chu Cẩn Trầm lại càng thể hiện sự yêu mến của người qua đường đối với hắn. Dù sao thực lực của Chu Cẩn Trầm đã được khẳng định, giữa vô số thần tượng lưu lượng có lượng fan khổng lồ, hắn đã dựa vào chính kỹ năng diễn xuất của mình để trở thành người đầu tiên nổi bật.
Không chỉ ở Kim Điển, toàn bộ thế hệ diễn viên trẻ trong giới giải trí trước mắt vẫn thiếu một người dẫn đầu nổi bật giữa đám đông. Mà việc giải Ngô Đồng được công bố, không nghi ngờ gì đã tăng thêm một trọng lượng đáng kể cho bản thân Chu Cẩn Trầm.
Sau khi cùng đoàn làm phim chúc mừng thâu đêm, Chu Cẩn Trầm một lần nữa lao vào guồng công việc liên tục, các hãng truyền thông lớn đều chờ phỏng vấn trực tiếp, hợp đồng đại diện, chụp tạp chí và kịch bản phim mới cũng ùn ùn kéo đến. Hơn nữa còn phải phân tâm đề phòng thế lực gia tộc thẩm thấu, mức độ bận rộn của Chu Cẩn Trầm so với lúc trước xử lý hợp đồng của Hàn Minh còn nhiều hơn chứ không kém.
Chu Cẩn Trầm phải tăng ca, Tân Tử Mạch tự nhiên cũng không rảnh rỗi. Đợi mãi mới có cơ hội thở phào nhẹ nhõm, cậu ta mới nhớ ra, mình đã hơn nửa tháng không về nhà.
Điện thoại mỗi ngày một tin nhắn đã tích lũy mười mấy tin, đây là lịch trực ban mà Lê Thu Thành gửi đến mỗi ngày. Tân Tử Mạch ngày thường liên lạc với mọi người bằng WeChat, với Lê Thu Thành cũng vậy. Bác sĩ cũng là một nghề bận rộn, hơn nữa Lê Thu Thành còn đang tham gia một dự án của tổ đề tài, hai người đều bận rộn thì tình trạng nửa tháng không gặp mặt như thế này cũng đã vài lần xảy ra.
Tân Tử Mạch đối với chuyện này kỳ thật không có ý kiến gì, bất quá Lê Thu Thành kiên trì muốn gửi lịch làm việc của mình đến, cậu ta cũng mỗi ngày nhận một tấm lịch chia ca. Đối phương nói là thời gian rảnh rỗi có thể tìm bất cứ lúc nào, tuy rằng cậu ta còn chưa một lần chủ động gọi điện thoại.
Cha mẹ Tân Tử Mạch và cha mẹ Lê Thu Thành là bạn cũ mấy chục năm, nhưng người sau mười mấy năm trước đã xuất ngoại định cư, bản thân Tân Tử Mạch đối với tình cảm của thế hệ trước kỳ thật cũng không tham gia nhiều. Cậu ta sao có thể nghĩ đến, con trai của đôi bạn cũ này cư nhiên lại về nước phát triển một năm trước, còn cố ý mang theo quà hậu hĩnh đến nhà bái phỏng, chưa đến một ngày công phu đã khiến cha mẹ Tân Tử Mạch vui mừng khôn xiết, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Lê Thu Thành một mình về nước, cuộc sống ở trong nước cũng cần phải thích ứng lại từ đầu. Cha Tân mẹ Tân thấy hắn ta cô đơn một mình trong lòng không đành lòng, thường xuyên gọi Lê Thu Thành đến nhà ăn cơm. Tân Tử Mạch đối với chuyện này kỳ thật cũng không có ý kiến, cậu ta công việc bận rộn, đối với việc không thể ở bên cạnh cha mẹ hiếu kính họ cũng có chút áy náy, hiện giờ cha mẹ lại có liên hệ mới với bạn cũ mấy chục năm, Tân Tử Mạch cũng có thể cảm thấy vui vẻ vì họ có thể nhận được sự thỏa mãn về tình cảm.
Chỉ là vấn đề là, mục đích của Lê Thu Thành không chỉ là phụ trách liên lạc tình cảm các bậc trưởng bối, hắn ta còn muốn tiếp tục tình cảm đời sau.
Cha Tân mẹ Tân không phải không nhắc đến chuyện nhiều năm trước, nhưng Tân Tử Mạch chỉ coi những chuyện đó là lời nói đùa mà nghe. Sơ sẩy đại ý chỉ có thể tự mình nếm trái đắng, khi Lê Thu Thành đưa cho cha mẹ cậu ta xem tờ giấy ố vàng được bảo tồn gần 20 năm, Tân Tử Mạch cố ý bị gọi về suýt chút nữa không nhảy dựng lên khỏi sô pha – ai có thể nói cho cậu ta biết, vì sao người đàn ông này lại muốn coi chuyện "vượt quá 20 năm" kia là thật mà thực hiện?!
Tân Tử Mạch tự nhận mình và Lê Thu Thành không có một chút cơ sở tình cảm nào, nếu chỉ đơn giản vì cái "hôn ước từ nhỏ" năm đó mà thật sự ở bên nhau, chẳng phải cũng quá mức qua loa sao. Nếu không bận tâm đến cảm xúc của cha mẹ, Tân Tử Mạch thậm chí đã muốn giải quyết chuyện này với Lê Thu Thành ngay tại chỗ. Nề hà cha mẹ Tân lại coi trọng Lê Thu Thành hơn, hơn nữa tình cảm mấy chục năm làm nền, họ cư nhiên bỏ rơi con trai mình, đứng về phe Lê Thu Thành.
Sau này hai người ở chung gần như có thể coi là gà bay chó sủa, Tân Tử Mạch nhất định không chịu đồng ý cái hôn ước qua loa này, hơn nữa công việc của cả hai đều không nhàn nhã, cậu ta trốn tránh thế mà thành công né được gần nửa năm. Mãi đến lần trước Chu Cẩn Trầm dùng điện thoại của cậu ta gọi cho Lê Thu Thành, hai người mới gặp mặt trong tình trạng Tân Tử Mạch tâm không cam tình không nguyện.
Tân Tử Mạch khóa điện thoại, nhìn màn hình tối đen xoa xoa thái dương, chính cậu ta cũng không rõ vì sao hai người lại biến thành hình thức ở chung như hiện tại, không chỉ mỗi ngày phải làm cái nhiệm vụ "hẹn hò trước hôn nhân" quỷ quái kia, còn mơ mơ hồ hồ sống chung với nhau.
Tuy rằng đối với hai người họ mà nói, tăng ca thức đêm không về nhà đều là chuyện thường ngày quen thuộc, nhưng bữa cơm nóng hổi và cái loại ấm áp gia đình phát ra từ những chi tiết nhỏ nhặt vẫn khiến Tân Tử Mạch có một loại luyến tiếc mà chính cậu ta không muốn thừa nhận.
Tân Tử Mạch nhìn điện thoại thả lỏng tầm mắt, đang chìm đắm trong hồi tưởng thì một bên cửa sổ xe đột nhiên truyền đến tiếng gõ nhẹ.
Tân Tử Mạch ấn nút lên xuống kính, bóng dáng người đàn ông dần dần hiện ra ngoài cửa sổ xe. Lê Thu Thành mặc một chiếc áo gió dài, cổ quàng một chiếc khăn mỏng, Tân Tử Mạch trong giới đã quen nhìn những vẻ ngoài xuất sắc, bản thân cậu ta cũng lâu lâu bị người hỏi có điều kiện ngoại hình như vậy sao không ra mắt, nhưng ngay cả như vậy, Tân Tử Mạch cũng không thể không thừa nhận, Lê Thu Thành là một người đàn ông đủ để gọi là đẹp trai và có mị lực.
Lê Thu Thành đeo chiếc kính gọng vàng quen thuộc hàng ngày, đang hơi cong lưng, mỉm cười nhìn về phía cậu ta: "Đang đợi anh sao?"
Tân Tử Mạch kéo cửa sổ xe lên một lần nữa, xuống xe khóa cửa rồi xoa xoa chóp mũi, khẽ hắng giọng nói: "Em cũng vừa mới về."
Lê Thu Thành gửi tin nhắn có giờ tan làm, bất quá Tân Tử Mạch không muốn thừa nhận, Lê Thu Thành cũng làm bộ không biết, hắn ta cười cười, không hỏi nhiều, ngược lại nói: "Lên lầu đi, anh mua cá về, tối ăn canh cá."
Tân Tử Mạch vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, Lê Thu Thành rõ ràng lớn lên ở nước ngoài, lại học được một tay nghề nấu ăn kiểu Trung Quốc rất giỏi, nấu cháo hầm canh linh tinh mà Tân Tử Mạch thấy độ khó khá cao, đặt vào tay Lê Thu Thành lại chẳng hề sơ sài.
Tân Tử Mạch trước đây tò mò hỏi, Lê Thu Thành chỉ nói là mẹ hắn ta tay nghề tốt, từ nhỏ đã tự mình nấu ăn. Lời miêu tả này khiến Tân Tử Mạch không khỏi càng thêm tò mò về người dì là bạn thân của mẹ mình mà cậu ta chưa từng gặp mặt.
Hai người đi thang máy lên lầu, Lê Thu Thành xách theo hai túi lớn đầy ắp nguyên liệu nấu ăn, bên trong cũng bao gồm mấy con cá muốn nấu canh. Tân Tử Mạch vốn dĩ lịch sự muốn giúp đỡ chia sẻ một chút, kết quả Lê Thu Thành không cho, chỉ bảo cậu ta đi mở cửa trước, Tân Tử Mạch một đường hai tay không mà đi phía trước.
Cậu ta thoáng cảm thấy có chút không đúng, mình thật giống như đứa trẻ ham chơi, để người lớn một mình theo sau xách bao lớn bao nhỏ. Nhưng vẻ mặt Lê Thu Thành quá mức tự nhiên, ngược lại khiến Tân Tử Mạch cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Về đến nhà, Lê Thu Thành đi sắp xếp nguyên liệu nấu ăn bắt đầu nấu cơm, Tân Tử Mạch mệt mỏi hơn nửa tháng trở về, vừa định nằm liệt trên sô pha, lại bỗng nhiên nhận được điện thoại của Chu Cẩn Trầm.
Lê Thu Thành xắn tay áo lộ ra cổ tay có khớp xương rõ ràng, hắn ta đang bận rộn ở khu vực bếp mở, đứt quãng cũng nghe thấy tiếng Tân Tử Mạch.
Tân Tử Mạch gọi điện thoại thật lâu, đợi đến khi nồi canh đậu hũ cá hầm thành màu trắng ngà được bưng lên bàn, cậu ta vẫn đang cau mày nói chuyện trong phòng khách. Lê Thu Thành nhìn cậu ta một cái, rồi xoay người đi bưng mấy món xào lên.
Vốn dĩ khi Tân Tử Mạch ở một mình, cậu ta mua về cả bộ đồ dùng nhà bếp cũng chưa dùng hết, cả ngày sống dựa vào cơm hộp. Nếu không có Lê Thu Thành đến, những chiếc bát sứ xinh đẹp kia có lẽ sẽ mãi bám bụi đến bỏ đi.
Đợi ba món mặn một món canh được dọn xong, Tân Tử Mạch mới ngắt điện thoại. Cậu ta rửa tay trở về, ánh mắt vẫn còn có chút thả lỏng. Lê Thu Thành bưng bát canh cá đã múc xong thì cậu ta đã ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào bát canh cá màu trắng ngà điểm xuyết hành lá xanh biếc mà ngẩn ngơ.
Lê Thu Thành thấy vậy hỏi: "Sao vậy?"
Tân Tử Mạch chậm một nhịp mới nghe thấy, cậu ta phản ứng lại, vẫy vẫy tay nói: "Không có gì, chuyện công việc thôi."
Lê Thu Thành nói: "Đúng rồi, tổ tụi anh cũng có người nhắc đến chuyện này, Cẩn Trầm có phải đã đoạt giải rồi không? Vẫn chưa kịp chúc mừng anh ấy."
Từ khi Chu Cẩn Trầm không còn đi dưỡng bệnh trong núi sâu nữa, hắn mỗi cách một khoảng thời gian vẫn cần phải tái khám định kỳ, trùng hợp là, bác sĩ phụ trách hắn vừa đúng là thầy của Lê Thu Thành ở tổ đề tài, sau khi Lê Thu Thành gia nhập tổ đề tài cũng có giúp đỡ thầy làm việc, gần đây vài lần, việc tái khám của Chu Cẩn Trầm đều do Lê Thu Thành phụ trách. Tính ra, thời gian hai người họ quen biết nhau cũng không muộn hơn bao nhiêu so với thời gian Tân Tử Mạch quen biết Lê Thu Thành.
Tân Tử Mạch gật gật đầu. Công việc hàng ngày của bác sĩ rất bận, loại tin tức đã qua gần một tháng, trong giới giải trí sớm đã mất đi tính thời sự, đối với Lê Thu Thành họ có lẽ vẫn là một tin tức khá mới mẻ. Tân Tử Mạch dụi dụi mắt, nói: "Điện thoại vừa nãy cũng là Cẩn Trầm gọi lại."
Lê Thu Thành nhìn cậu ta, nhẹ giọng hỏi: "Rất khó giải quyết sao?"
Tân Tử Mạch mím môi, nói: "Cũng không phải... Chỉ là tôi có chút không hiểu lắm."
"Sao vậy?"
Tân Tử Mạch dùng chiếc muỗng sứ trắng mịn múc một muỗng canh cá, chậm rãi đưa vào miệng, cậu ta vừa định mở lời, sau khi uống xong lại sững người một chút: "...Thơm quá."
Độ ấm dịu nhẹ từ môi răng trượt xuống yết hầu, vị tươi ngon đậm đà đến thậm chí hơi có chút ngọt, cảm giác thỏa mãn nhảy nhót bùng nổ trong vị giác, tiếp theo trong nháy mắt đã biến thành cảm giác thèm thuồng nóng bỏng, kêu gào muốn tiếp tục thưởng thức muỗng tiếp theo.
Dù Tân Tử Mạch sớm đã biết tay nghề Lê Thu Thành tốt, cậu ta vẫn không lần nào không bị kinh ngạc bởi thành phẩm của đối phương.
Lê Thu Thành cười cười: "Uống chậm thôi, còn nhiều lắm."
"Ừ." Tân Tử Mạch lại uống thêm hai muỗng, mới tiếp tục câu chuyện vừa nãy: "Cẩn Trầm vừa nói với em, anh ấy không muốn tiếp tục xào nhiệt độ... Muốn hạ bớt đề tài của mình xuống."
Lê Thu Thành hỏi: "Như vậy không tốt sao?"
"Không phải không tốt." Tân Tử Mạch nhíu nhíu mày: "Chỉ là Cẩn Trầm dựa vào cái này để kiếm cơm, không có nhiệt độ thì còn làm gì được? Cho dù anh ấy muốn đi theo con đường diễn viên thực lực, cũng đâu có xung đột với nhiệt độ... Em không hiểu lắm ý tưởng này của anh ấy."
Cậu ta khẽ gõ muỗng thở dài: "Hơn nữa em lại không dám trực tiếp khuyên anh ấy, em lo lắng việc Cẩn Trầm đột nhiên nghĩ như vậy là có liên quan đến bệnh tình của anh ấy... Anh ấy có lẽ không muốn tiếp tục đắm chìm trong loại cảm xúc chân thật cao độ này."
"Thật ra, em vẫn luôn rất lo lắng chuyện này." Tân Tử Mạch buồn rầu vuốt vuốt tóc, Lê Thu Thành là người duy nhất bên cạnh mà cậu ta tin tưởng, và chỉ khi đối mặt với người này, cậu ta mới có thể bộc lộ sự lo lắng của bản thân: "Cẩn Trầm rất muốn mạnh mẽ, làm gì cũng phải làm cho tốt nhất, anh ấy có thể diễn tả cảm xúc nhân vật trong kịch bản đến vui sướng tràn trề, khống chế đến nhập tâm khắc cốt, cho nên mới có thành tích ngày hôm nay."
"Nhưng anh biết đấy." Tân Tử Mạch thở dài một hơi, cậu ta khó khăn nói: "Nguyên nhân bệnh của Cẩn Trầm chính là ở chỗ này, anh ấy chỉ duy nhất không giỏi với những cảm xúc liên quan đến cảm xúc chân thật của chính mình. Tuy rằng mấy năm nay trước sau vẫn bình an vô sự, nhưng em cứ lo lắng, có một ngày anh ấy..."
"Thật ra, anh không nghĩ như vậy."
Mu bàn tay lạnh lẽo của Tân Tử Mạch đột nhiên được bao bọc bởi nhiệt độ ấm áp, cậu ta nghe vậy sững người một chút, Lê Thu Thành rất nhanh rụt tay về, nhìn cậu ta nói: "Việc tái khám của Cẩn Trầm anh vẫn luôn theo dõi, ấn tượng sâu sắc nhất của anh về những gì xảy ra với anh ấy chính là, anh ấy là một người vô cùng kiên cường, hơn nữa vô cùng có nghị lực."
"Cho nên anh cảm thấy, chuyện này có lẽ cần phải suy nghĩ theo một hướng khác." Lê Thu Thành nói: "Về chuyện hạ đề tài, Cẩn Trầm có giải thích nguyên nhân cho em không?"
Tân Tử Mạch cầm đầu ngón tay lạnh lẽo của mình, suy tư nói: "Anh ấy nói toàn những lời lẽ tầm thường... Chuyện tăng nhiệt độ sẽ bị phản tác dụng linh tinh, nhưng bối cảnh lớn hiện tại là như vậy, mọi người đều ở trong vòng, không làm như vậy thì làm sao có thể duy trì được nhân khí? Hơn nữa chúng ta cũng không phải cố ý tăng nhiệt độ, bản thân Cẩn Trầm đã có lượng đề tài lớn, rất nhiều thành quả đều đã bày ra đó rồi, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi."
Chu Cẩn Trầm vừa mới giành được giải Ảnh đế, đúng là thời điểm nên tạo dựng thanh thế, Tân Tử Mạch cảm thấy hắn nói thật sự có chút lo lắng vu vơ, cho nên mới nghĩ đến những chuyện khác.
Bản thân Lê Thu Thành không phải người trong giới, hắn ta là một bác sĩ thậm chí còn không biết Ảnh đế tiền nhiệm của giải Ngô Đồng là ai, Tân Tử Mạch nói những điều này, cũng không trông chờ hắn ta có thể giúp đỡ gì, chỉ là vì chỉ có hai người biết bệnh tình của Chu Cẩn Trầm, mới có thể lải nhải bày ra những chuyện này.
Điều Tân Tử Mạch không ngờ tới là, Lê Thu Thành không chỉ là một người nghe ngoài cuộc, hắn ta nghĩ nghĩ, nói: "Thật ra anh cảm thấy Cẩn Trầm nói có lý."
"...Hả?" Tân Tử Mạch lắp bắp kinh hãi.
"Anh không hiểu những thủ đoạn trong nghề của các em, liên quan đến số liệu, lưu lượng, và marketing linh tinh. Nhưng từ góc độ của một người ngoài cuộc mà nói, quy chế của ngành này hiện tại... Thật sự tồn tại vấn đề."
Tân Tử Mạch nhíu mày, có chút không vui. Cậu ta cảm thấy Lê Thu Thành đang nói bậy bạ, mỗi ngành đều có quy tắc riêng, một người ngoài nghề có tư cách gì mà đánh giá quy tắc trong nghề?
Lê Thu Thành chú ý tới vẻ mặt cậu ta, nhưng không im lặng, hắn ta nói: "Anh cảm thấy Cẩn Trầm nói cũng không phải là lời lẽ tầm thường lấy cớ, mà là ý tưởng chân chính của anh ấy. Em biết đấy, Cẩn Trầm có thiên phú kinh doanh rất mạnh, những chuyện này trong giới giải trí cũng sẽ không thoát khỏi việc đầu tư vốn và liên quan đến kinh doanh. Chưa kể đến những chuyện khác, ánh mắt của anh ấy luôn rất chuẩn."
Tân Tử Mạch chậm rãi bình tĩnh lại một chút. Nhưng điều thực sự khiến cậu ta thay đổi ý định lại là những lời tiếp theo của Lê Thu Thành.
"Cô bé ở tổ tụi anh nói, cái Weibo Cẩn Trầm đạt giải Ảnh đế, ngày đầu tiên đã được chia sẻ hơn một triệu lần, hơn nữa còn có fan tự phát tổ chức, muốn đẩy cái Weibo đó lên hàng chục triệu lượt chia sẻ."
"Mạch Mạch, nhiệt độ và lưu lượng là những thứ không thể thiếu, nhưng chúng cũng không thể thay thế được tất cả. Nhiệt độ của Cẩn Trầm đích thực kinh người, anh ấy giống như dựng một cái cột mốc ở đó. Chỉ là hiện tại anh ấy có thể làm được, sau này nhất định cũng sẽ có người vượt qua được."
"Nhưng diễn viên thì khác, không có diễn viên phái thực lực nào bị người khác trực tiếp thay thế được, những thứ được tạo ra từ một diễn viên, nó sẽ vĩnh viễn thuộc về cái tên diễn viên đó, người khác có thể sao chép, có thể cải biên nhưng kinh điển vĩnh viễn là kinh điển, điều này sẽ không thay đổi."
"Đương nhiên, anh chỉ là người ngoài nghề, hiểu biết về ngành này cũng rất ít."
Lê Thu Thành thong thả ung dung nói xong những đạo lý lớn này. Hắn ta đẩy gọng kính xuống, nói: "Nhưng anh cảm thấy, em nên nói chuyện tử tế với Cẩn Trầm một chút, hiểu rõ ý tưởng của anh ấy."
"Cẩn Trầm muốn làm diễn viên, xét từ bệnh tình cá nhân mà nói, đây là việc anh ấy cần làm. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là trong tình hình hiện tại, đây là một lựa chọn sai lầm."
Tân Tử Mạch nhìn bát canh cá màu trắng sữa trước mặt, hồi lâu sau, mới thấp giọng lên tiếng.
"Được, em sẽ tìm anh ấy nói chuyện."
***
Là người bị lo lắng, Chu Cẩn Trầm cũng không rõ người đại diện của mình đang nghĩ gì. Đợi hắn bận xong khoảng thời gian này, cũng vừa lúc đến thời điểm 《Cuối tuần có nắng》 phát sóng.
Trải qua mùa đầu tiên gây sốt và thời gian tuyên truyền gần đây, rating phát sóng mùa thứ hai của 《Cuối tuần có nắng》 rất khả quan, nhưng con số này không phải là điều tổ chương trình mong đợi nhất, họ còn có một tài nguyên quý giá hơn – hai khách mời ở tập thứ hai, tình trạng hiện tại đều nổi tiếng hơn nhiều so với thời điểm họ ghi hình.
Đây là gameshow đầu tiên của Chu Cẩn Trầm sau khi giành được giải Ảnh đế, bản thân hắn tham gia gameshow cũng không nhiều, chỉ có mấy tập đều bị fan xem đi xem lại, lần này có nội dung mới, các fan tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Ngoài tân Ảnh đế, tổ chương trình còn có một con át chủ bài khác – đây cũng là An Hứa Mạc, người nổi tiếng sau một trận chiến ở 《Tranh tài vũ đạo》, lần đầu tiên tham gia show giải trí sau cuộc thi.
Điều càng khiến tổ chương trình vui mừng chính là, giữa hai người kia còn có rất nhiều tương tác thú vị.
Còn có gì so với loại tình tiết này càng được khán giả yêu thích hơn sao?
Tổ hậu kỳ biên tập bị Lý Tú Thanh và một nhà đầu tư không lộ diện thay nhau tra tấn quả thực muốn ôm nhau khóc ròng, ai cũng không ngờ, họ bị dày vò lâu như vậy, cư nhiên bỉ cực thái lai, đánh bậy đánh bạ mà lựa chọn được một kết quả tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro