🍄Chương 33: An Hứa Mạc nước mắt lưng tròng

Sau khi An Hứa Mạc ngất xỉu, thầy dạy ba lê rất nhanh đã thông báo cho Tân Tử Mạch, người trước đó đã điều anh ta đến huấn luyện. Tân Tử Mạch vừa lúc đang tăng ca ở công ty, tòa nhà văn phòng Kim Điển và khu luyện tập là hai tòa nhà thông nhau, có thể đi trực tiếp qua lại từ tầng lẻ. Đến khi Tân Tử Mạch tới, ngay cả Đường Đường còn chưa chạy đến.

Tình huống của An Hứa Mạc không tính là tốt, khi cậu ngã quỵ, gáy vừa lúc đập vào tay vịn máy chạy bộ, nghe tiếng động thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi. Thầy dạy ba lê không dám di chuyển cậu, lập tức trải một tấm đệm xuống đất, cẩn thận lật người cậu từ máy chạy bộ xuống, còn tìm mấy chiếc khăn lông mới đắp lên cho An Hứa Mạc.

Tân Tử Mạch vừa vào cửa đã thấy An Hứa Mạc nằm nghiêng trên tấm đệm mềm, mặt cậu trắng bệch đến dọa người, ngay cả môi cũng không có chút huyết sắc, như là bôi một lớp phấn nền trắng bệch lên mặt vậy.

Nghe xong lời kể của thầy dạy ba lê, lòng Tân Tử Mạch càng chùng xuống. Cậu ta giơ tay qua, rất cẩn thận chạm vào gáy An Hứa Mạc một chút, sờ thấy một khối u nhô lên rất rõ ràng dưới mái tóc mềm mại của cậu.

Đường Đường vừa lúc chạy đến lúc này, cô vừa nghe thấy An Hứa Mạc đụng đầu thì hoảng hốt, suýt chút nữa trực tiếp bấm số cấp cứu, vẫn là Tân Tử Mạch ngăn cản cô, mới không làm cuộc gọi được thực hiện.

Xung quanh Kim Điển luôn có camera giám sát, thật sự gọi một chiếc xe cứu thương chỉ sợ đêm đó có thể lên trang nhất. Tân Tử Mạch và thầy dạy ba lê cùng nhau cõng An Hứa Mạc xuống lầu, Đường Đường chạy về lấy một chiếc áo lông vũ dài dày, hiện giờ đã là cuối thu, nhiệt độ ban đêm thật sự không thể coi thường.

Đèn đuốc tòa nhà công ty sáng trưng, cõng một người hôn mê xuống dưới cũng khó tránh khỏi sẽ khiến người khác chú ý. May mắn hiện tại thời gian không còn sớm, vài người xuống thang máy rồi đi lối cửa hông mới không gây ra nhiều sự chú ý.

Tân Tử Mạch còn có công việc khác, cũng không tiện làm phiền thầy dạy ba lê đi theo nữa. Cậu ta trước hết mời thầy tan làm về, đợi Đường Đường đi theo tài xế trực ban đưa An Hứa Mạc cùng đi bệnh viện xong, mới do dự một chút gọi điện thoại cho Chu Cẩn Trầm.

Chu Cẩn Trầm đang bận ở bên công ty đầu tư, nhưng thực ra rất nhanh đã nhấc máy. Tân Tử Mạch nói xong sự việc, nghe thấy người đàn ông bên kia nói: "Bệnh viện nào?"

Tân Tử Mạch: "Bệnh viện Lâm Sơn."

Đây cũng là bệnh viện trực thuộc trường đại học của Lê Thu Thành.

Điện thoại bên kia dừng lại một lát, Chu Cẩn Trầm dường như đang nói gì đó với người bên cạnh, lát sau giọng hắn mới một lần nữa rõ ràng: "Tôi đến xem."

Tân Tử Mạch lắp bắp kinh hãi: "... Anh bận xong rồi?"

Cách làm này thật sự không giống phong cách của Chu Cẩn Trầm.

Chu Cẩn Trầm nói: "Thu xếp để người ta đưa báo cáo tái khám của tôi ra, tôi tiện đường lấy về."

Tân Tử Mạch vừa định đồng ý, nghe thấy Chu Cẩn Trầm nói: "Cậu ở Kim Điển bận xong rồi thì qua đây, bên này xong việc phải có người trông chừng."

Tân Tử Mạch: "..." Công bằng ở đâu, cậu ta muốn khiếu nại về việc bóc lột sức lao động quá mức.

Chu Cẩn Trầm dường như nghe thấy tiếng lòng của cậu ta, sau đó lại hỏi một câu: "Hay là cậu đi bệnh viện, mang báo cáo về?"

Tân Tử Mạch mấy ngày nay đang trốn tránh Lê Thu Thành, sao có thể chủ động đưa tới cửa: "Không được không được, anh đi trước đi, tôi bận xong bên này sẽ qua."

Cậu ta vừa cúp điện thoại thì lại nhận được tin nhắn của Lê Thu Thành. Nhìn giọng điệu đạm nhiên như thường ngày của đối phương, Tân Tử Mạch cuối cùng vẫn không nhịn được, lướt tay xóa bỏ thông báo tin nhắn.

Nhiệm vụ cuối cùng trước khi kết hôn là phải thấy ma... Ai sẽ đồng ý đi làm loại chuyện này!

Để Lê Thu Thành tự chơi đi, cậu ta rất bận, ít nhất phải tăng ca hai mươi ngày không về.

Ít nhất hai mươi ngày!

Ném sự việc cho Tân Tử Mạch đang đau khổ nhưng vẫn tự nguyện tăng ca, Chu Cẩn Trầm rất nhanh đã đến bệnh viện. Sau khi nhiệt độ không khí hạ thấp, việc ngụy trang khi ra ngoài trở nên không quá lộ liễu, Chu Cẩn Trầm đeo khẩu trang và kính râm đi lấy xong báo cáo tái khám của mình, mới theo tin nhắn nhắc nhở Tân Tử Mạch gửi đến đi xuống phòng bệnh của An Hứa Mạc.

Lê Thu Thành không ở đó, Chu Cẩn Trầm cầm báo cáo về trước, đợi thêm một thời gian nữa sẽ đi tìm người làm phân tích cụ thể. Nhưng khi hắn đến phòng bệnh của An Hứa Mạc, lại thấy một bản báo cáo chẩn đoán khác ở chỗ Đường Đường.

"Chấn động não?" Chu Cẩn Trầm lấy kết quả từ tay Đường Đường, giơ tay tháo kính râm xuống: "Sao cậu ấy ngã?"

Đường Đường kể lại quá trình nghe được từ thầy dạy ba lê một lần, Chu Cẩn Trầm nghe xong nhíu mày, nói: "Lịch trình của An Hứa Mạc đâu? Cho tôi xem."

Đi vội vàng, Đường Đường ngoài điện thoại và áo lông vũ ra thì không mang gì nhưng trong điện thoại cô có một bảng điện tử, lập tức gửi lịch trình gần một tuần cho Chu Cẩn Trầm.

Chu Cẩn Trầm nhìn màn hình, vẻ mặt trở nên càng thêm khó chịu. Hắn buông điện thoại nhìn về phía Đường Đường: "Ai làm ra lịch trình này?"

Đường Đường bị hắn dọa cho run rẩy, cô vốn đã hơi hoảng loạn vì chuyện An Hứa Mạc ngất xỉu, bị Chu Cẩn Trầm hỏi như vậy lại càng lắp bắp: "Là, là em báo cho, cho tổng giám Tân xem xét lịch trình."

Chu Cẩn Trầm hỏi: "Sáng 6 giờ đến tối 11 giờ, ngoài lịch huấn luyện còn phải tham gia hoạt động, ba ngày chạy bốn cái sự kiện, mỗi ngày còn phải học tám tiết. Lịch trình cường độ cao như vậy, thật sự là Tân Tử Mạc đồng ý sao?"

Đường Đường trước nay chưa từng nghe Chu Cẩn Trầm nói lớn tiếng như vậy, cô vẻ mặt khổ sở nói: "Kế hoạch ban đầu là... Chạy show thì hủy bỏ lịch học, nhưng tiểu Mạc em ấy về sau... Tự mình lại bù vào lịch học..."

Chu Cẩn Trầm đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đang ngủ trên giường.

Đường Đường cũng theo ánh mắt anh nhìn qua, thấy cậu vẫn luôn hôn mê đã mở mắt.

"... Tiểu Mạc!"

***

An Hứa Mạc ngủ không sâu giấc, cậu cảm thấy ngực như bị vật gì nặng nề đè lên, ngay cả hô hấp cũng thấy khó chịu. Trong đầu không ngừng có gì đó va chạm mạnh, bên tai cũng ầm ầm vang lên, rất miễn cưỡng mới có thể nghe thấy một chút âm thanh khác.

"... Chấn động não nhẹ... Dạ dày tiêu hóa... Không thích hợp..."

Cậu mơ hồ nghe thấy giọng Đường Đường nôn nóng, nhưng lại rất khó nghe rõ đối phương đang nói gì. An Hứa Mạc nghĩ có lẽ mình nên dậy, lát nữa còn có buổi huấn luyện mới phải tiến hành. Nhưng cậu trước sau không thể tỉnh lại được, phía sau có thứ gì đó đang kéo cậu, từng chút từng chút kéo cậu vào bóng tối vô biên.

Mãi đến khi bên tai xuất hiện một giọng nam trầm thấp quen thuộc, An Hứa Mạc mới từ bỏ ý định mở to mắt.

Thì ra là đang mơ, lại mơ thấy anh trai. An Hứa Mạc mơ mơ hồ hồ nghĩ đồng hồ báo thức còn chưa kêu, cậu chắc vẫn có thể ngủ tiếp một lát.

Lại qua một hồi, An Hứa Mạc mơ hồ cảm thấy mình ngủ hơi lâu, từ khi ký hợp đồng với Kim Điển, cậu chưa từng có cơ hội ngủ nướng, ngủ đều là nhắm mắt lại rồi mở ra là nên dậy. An Hứa Mạc lo lắng mình sẽ đến trễ, cuối cùng vẫn cố gắng xoay người muốn ngồi dậy.

Kết quả cậu vừa dùng một chút lực, tay phải đã truyền đến một trận đau đớn, thân thể đang muốn ngồi dậy mất lực ngã trở lại, lại đập gáy vốn đã đau vào thành giường càng mạnh hơn.

"Ư..."

An Hứa Mạc rõ ràng đã mở mắt, lại cảm thấy trước mặt trắng xóa một mảnh, toàn là những đốm sáng, không thấy rõ gì cả.

Đau đớn kích thích nước mắt trào ra, làm nhòe thêm tầm nhìn trước mắt, mãi đến khi một người đàn ông quen thuộc đến khắc cốt xuất hiện trong tầm mắt cậu, An Hứa Mạc bị đau đớn và khó chịu dày vò đến nước mắt lưng tròng mới nhìn thấy một chút đồ vật.

Sao anh ấy... mình đau đến vậy mà vẫn chưa tỉnh?

Một bàn tay vươn tới, dường như muốn giúp cậu điều chỉnh lại vị trí. Chỉ là đầu óc choáng váng, An Hứa Mạc căn bản không có sức lực phân biệt gì khác, cậu thật cẩn thận rồi lại vô cùng khát khao nghiêng đầu qua, áp sát vào bàn tay kia.

Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến khiến cảm giác khó chịu của An Hứa Mạc giảm bớt một chút, cậu nhăn mũi lại, không nhịn được nhỏ giọng gọi ra tiếng gọi từ đáy lòng: "Anh trai..."

Bàn tay vốn định rút ra khựng lại.

An Hứa Mạc không nhận thấy bàn tay kia cứng đờ, cậu chỉ cho rằng mình vẫn còn trong mơ, giấc mơ này quá khó chấp nhận rồi, vừa đau vừa choáng, lại mãi không thể tỉnh lại.

May mắn có anh trai ở đây.

An Hứa Mạc lại gần sát một chút, vùi nửa bên mặt vào bàn tay kia.

Chóp mũi cậu đau xót, giọng nói trở nên càng nhỏ hơn: "Anh... em khó chịu quá..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro