🍄Chương 59: An Hứa Mạc là vợ cậu à?

Lăng Tư Hàng đứng trong lớp học, hắn nhìn ra cửa sổ nơi ánh nắng chói chang tràn ngập, nhưng sắc mặt lại chẳng mấy tươi sáng.

Trong phòng yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân bên ngoài. Mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch, nhưng trên gương mặt của Lăng Tư Hàng lại chẳng hề hiện lên vẻ hài lòng khi đạt được mục đích.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, rồi cánh cửa lớp phát ra tiếng "kẽo kẹt" bị đẩy ra. Một người khoác áo khoác trắng bước vào – đó là Bạch Thanh Trì. Cậu đẩy cửa đi vào, ánh mắt vừa chạm tới Lăng Tư Hàng đã nở nụ cười.

"Tư Hàng." Cậu gọi một tiếng.

Lăng Tư Hàng quay đầu nhìn cậu, căn phòng học từng quen thuộc, nơi luôn có người ra vào, giờ phút này chỉ còn lại hai người họ.

"Bài múa hôm nay rất tuyệt." Lăng Tư Hàng nói: "Rất giỏi, chúc mừng cậu."

Bạch Thanh Trì cười, có chút ngại ngùng, cậu nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn."

Căn phòng lại rơi vào im lặng. Bạch Thanh Trì ngập ngừng một chút rồi từ từ bước đến gần. Khi khoảng cách giữa hai người dần được rút ngắn, cậu vẫn còn bối rối chưa biết nên mở lời thế nào thì Lăng Tư Hàng đã lên tiếng: "Tối nay cậu có rảnh không?"

Bạch Thanh Trì sững người. Trên nét mặt là sự bất ngờ và lưỡng lự, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên sự vui mừng không che giấu nổi.

Giọng cậu hơi căng thẳng, cố gắng tỏ ra bình thường: "Có, mà sao vậy?"

Và rồi cậu nghe được một câu trả lời cứ như bước ra từ giấc mơ của mình.

"Có thể mời cậu đi uống một ly không?"

"Không phải rượu cũng chẳng phải nước ngọt." Giọng Lăng Tư Hàng có chút căng thẳng: "Tôi đã tra rồi, diễn viên múa ballet có thể uống nước dừa hoặc sữa chua không đường. Hoặc nếu cậu không thích mấy món đó thì nước lọc cũng được."

Bạch Thanh Trì như cảm thấy có mũi tên màu hồng bắn trúng ngực mình.

Lăng Tư Hàng – người luôn điềm tĩnh, luôn che chắn cho cậu trước những tình huống khó xử, dám đứng ra đỡ thay khi có kẻ gây chuyện – vậy mà lúc nói mấy lời như thế lại lộ rõ vẻ hồi hộp.

Bạch Thanh Trì ngẩng lên định nhìn vào mắt hắn, thân hình cậu vốn đã rất chuẩn nhưng đứng trước mặt Lăng Tư Hàng thì vẫn thấp hơn một chút.

Chưa kịp nhìn kỹ, cậu đã thấy cánh tay của Lăng Tư Hàng nhẹ nhàng vươn ra, vòng lấy vai cậu.

Động tác ấy nhẹ nhàng và chậm rãi, tuy không thấy rõ mặt đối phương nhưng Bạch Thanh Trì vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực hắn.

Khi hai người ở gần sát nhất, cậu nghe thấy Lăng Tư Hàng khẽ hỏi: "Tiểu Trì... được chứ?"

Vừa hỏi xong, Lăng Tư Hàng đã định lùi ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nhưng cổ áo hắn bị ai đó giữ chặt.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cảm giác ấm áp áp sát lại gần —

Chạm vào cằm hắn.

Tách!

Cùng với một âm thanh vang lên, Chu Cẩn Trầm phải vươn tay đỡ lấy cậu thanh niên phía trước, nếu không có lẽ cậu đã không đứng vững nổi.

"Xin... xin lỗi..." An Hứa Mạc hận không thể chui tọt vào lỗ thu âm.

Chu Cẩn Trầm chỉ nói một câu: "Cẩn thận nhìn cho chuẩn vào."

Theo một cách nào đó, đây là lần đầu tiên An Hứa Mạc mắc cùng một lỗi mà bị nhắc nhở đến hai lần.

Ma lão đi tới, nói với An Hứa Mạc: "Phần đầu cậu thể hiện cảm xúc không tồi, trông cũng tự nhiên. Nhưng bắt đầu từ lúc Lăng Tư Hàng ngỏ lời mời hẹn hò, cậu lại trở nên quá căng."

Nhân cơ hội nghe Ma lão nhận xét, An Hứa Mạc cố gắng ổn định lại cảm xúc. Cậu vội vàng gật đầu: "Vâng ạ."

Ma lão nói tiếp: "Bạch Thanh Trì lúc này tuy cũng đang căng thẳng, nhưng bản năng vẫn bị cảm xúc và khao khát trong lòng đẩy lên. Căng thẳng là có, nhưng lại cố gắng che giấu, còn phần cảm xúc thì lại trào ra ngoài. Vì vậy cậu ta mới chủ động tiến tới hôn."

"Rõ rồi ạ, cảm ơn Ma lão." An Hứa Mạc nghiêm túc ghi nhớ từng lời.

Lần quay đầu tiên vừa rồi nhìn chung khá thuận lợi, số lần NG cũng không nhiều. Có lẽ vì vậy mà Ma lão cũng không phê bình lỗi diễn sai dẫn đến cảnh bị cắt, ông tập trung chủ yếu vào cảm xúc mà Bạch Thanh Trì cần thể hiện trong phân đoạn đó.

Sau khi nói xong, Ma lão chuyển ánh nhìn sang Chu Cẩn Trầm. An Hứa Mạc đang còn thầm ôn lại những lời vừa rồi thì nghe ông lại thêm một câu: "Lát nữa quay lại một lần, đến đoạn hai người ôm nhau thì cắt, quay xong đặc tả gương mặt Lăng Tư Hàng rồi mới quay cảnh hôn tiếp theo."

An Hứa Mạc đương nhiên không có ý kiến gì. Vừa mới gật đầu xong thì lại nghe Ma lão nhắc tiếp: "Chuẩn bị cảnh hôn trước đi, cậu nhìn lại tư thế cho chuẩn vào."

...

Bị cả hai tiền bối nhắc đi nhắc lại cùng một chuyện, An Hứa Mạc cảm thấy đầu mình như muốn bốc khói.

Lúc này thái độ của Ma lão với An Hứa Mạc vẫn còn hòa nhã, nhưng khi An Hứa Mạc rời đi để trang điểm lại, chỉ còn ông và Chu Cẩn Trầm đứng đó, sắc mặt Ma lão rõ ràng trở nên nghiêm lại.

Tuy An Hứa Mạc mới lần đầu diễn xuất nhưng thể hiện rất tốt, thế nhưng sự chênh lệch giữa cậu và Chu Cẩn Trầm vẫn rất rõ ràng – điều này không ai có thể phủ nhận. Ngay từ lần quay đầu tiên, Chu Cẩn Trầm đã thể hiện tinh tế hơn hẳn. Không chỉ Ma lão mà cả những nhân viên trong đoàn phim có kinh nghiệm cũng đều nhận ra điều đó.

Tuy nhiên, trong phân đoạn quay vừa rồi, biểu hiện của hai người lại không có sự cách biệt rõ ràng. Điều này dĩ nhiên có phần do An Hứa Mạc diễn rất tự nhiên – đến Ma lão cũng phải công nhận tài năng của cậu. Nhưng nguyên nhân lớn hơn lại là...

Sau khi An Hứa Mạc rời đi, Ma lão nhìn về phía Chu Cẩn Trầm, gương mặt không vui vẻ gì: "Cậu vừa rồi đang làm gì vậy? Cậu là người mới lần đầu diễn à?"

Chu Cẩn Trầm không có biểu cảm gì thay đổi. Nhưng Ma lão không định nhẹ nhàng bỏ qua, ông nói thẳng: "Cậu đang diễn vai một thợ săn chờ cá sa lưới, không phải một gã ngốc si tình đang đắm chìm trong yêu đương! Bạch Thanh Trì muốn thể hiện tình yêu, còn Lăng Tư Hàng thì không cần – hắn ta thích người đang chờ ngoài cửa, không phải người ôm trong ngực!"

Chu Cẩn Trầm im lặng, Ma lão coi như đó là sự thừa nhận.

"Lăng Tư Hàng chỉ đang dỗ ngọt Bạch Thanh Trì một mình thôi, nhưng khán giả thì phải hiểu rõ – Lăng Tư Hàng không hề thích cậu ta, hắn ta đang lợi dụng cậu ta! Cậu còn nhớ điều đó không hả?"

Bị Ma lão nhìn chằm chằm ép hỏi, Chu Cẩn Trầm cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi nhớ."

Ma lão ném tay xuống, quát: "Vậy sao cậu lại diễn ra cái kiểu đó!"

Giọng ông lớn đến mức khiến cả phim trường đang ồn ào lập tức lặng thinh.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tò mò nhìn về phía bên này xem chuyện gì đang xảy ra.

Khi đạo diễn Ma đi qua giảng cảnh, cả đoàn đều bận rộn với công việc chuẩn bị cho lần quay tiếp theo. Dưới yêu cầu nghiêm ngặt của đạo diễn, đoàn phim không bao giờ có thói quen lơ là.

Có lẽ lúc Ma lão vừa đến, vẫn còn vài người muốn nghe ngóng xem bên này có chuyện gì. Dù sao lần này bị hét là do một lỗi khá rõ ràng. Với tính cách của Ma lão, việc ông mắng mỏ ai đó trước mặt mọi người cũng không phải chuyện hiếm.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là – lần mắng mỏ này lại không phải dành cho An Hứa Mạc, người mới còn đang học hỏi, mà lại là nhắm vào Chu Cẩn Trầm, người xưa nay hiếm khi mắc lỗi.

An Hứa Mạc lúc đang trang điểm lại cũng nghe thấy, ngạc nhiên ngước nhìn về phía bên đó.

Cái nhìn tò mò từ mọi người không làm Chu Cẩn Trầm có chút xao động nào. Hắn vẫn đứng yên, lặng lẽ nghe đạo diễn nói. Cho đến khi mọi người nhận ra không có cuộc tranh cãi nào xảy ra, mấy trợ lý đạo diễn nhanh chóng chỉnh đốn lại cảnh quay, đưa mọi người quay về vị trí của mình. Từng ánh mắt tò mò mới dần tản ra.

Chỉ đến lúc này, Chu Cẩn Trầm mới mở miệng giải thích lý do vì sao hắn lại diễn như vậy.

"Tất cả mọi người đều biết tình cảm này là giả, nhưng Bạch Thanh Trì thì cần phải tin đó là thật."

Lúc này phim trường lại bắt đầu ồn ào trở lại, giọng nói trầm thấp của Chu Cẩn Trầm cũng khó lọt vào tai người ngoài.

"Chỉ khi cảm nhận được tình cảm từ Lăng Tư Hàng, Bạch Thanh Trì mới có thể thể hiện được tình yêu của mình." Chu Cẩn Trầm nói tên nhân vật trong kịch, nhưng ý nghĩa đằng sau lời nói lại sâu xa hơn thế.

Quả nhiên, Ma lão đã dịu lại đôi chút, nhưng ông vẫn cau mày, nhìn chằm chằm Chu Cẩn Trầm.

"Nếu phải cảm nhận sự lạnh nhạt từ "Lăng Tư Hàng" mà vẫn giữ niềm tin vào thứ tình cảm này để diễn xuất tình yêu của mình, thì với một diễn viên mới mà nói, có lẽ điều đó hơi quá sức."

Chu Cẩn Trầm đáp: "Tối hôm qua tôi có hỏi, ngài nói những cảnh hôn trước đây quay trung bình cần đến mười lăm lần. Những lúc diễn viên không ổn định, còn có thể phải chia ra quay trong hai ba ngày."

"Vậy nên cậu cố tình NG để giúp An Hứa Mạc nhập vai?" Gương mặt Ma lão vẫn chưa dịu đi, nhưng giọng ông đã hạ xuống rõ rệt.

Chu Cẩn Trầm không phản bác: "Ngài biết trí nhớ của em ấy rất tốt, khi đã tìm đúng cảm xúc rồi thì về sau sẽ không sai lại nữa."

Thấy Chu Cẩn Trầm chính miệng thừa nhận, Ma lão cũng không tỏ ra quá bất ngờ.

Ngay từ lần quay đầu tiên, biểu hiện của Chu Cẩn Trầm đã quá nhẹ nhàng — nhẹ nhàng đến mức hoàn toàn không giống với phong cách diễn xuất thường ngày của hắn. Với con mắt tinh tường của Ma lão, ông chỉ cần liếc một cái là biết Chu Cẩn Trầm cố tình hạ thấp phong độ của mình.

Vì vậy ông mới nổi giận trước mặt mọi người.

Nhưng với lời giải thích của Chu Cẩn Trầm, Ma lão là người hiểu rõ ý đồ đằng sau hơn ai hết.

Từ khi phim《 Thù Đồ 》bắt đầu quay đến nay, những ai quan tâm đều đã biết rõ phong cách diễn xuất của Chu Cẩn Trầm — hắn như một lưỡi dao sắc lạnh, mỗi khi cần bùng nổ cảm xúc đều có thể khiến cả phim trường cảm nhận được áp lực.

Dù không phải người trong giới diễn viên, cũng có thể cảm nhận rõ khí chất của hắn. Khí chất đó không nằm ở việc "giành khung hình", mà là một thứ cảm giác khó diễn tả khiến ai cũng không thể làm ngơ sự hiện diện của hắn.

Nếu bạn là một diễn viên có trình độ tương đương mà diễn cùng hắn, đó sẽ là một màn tranh tài kịch tính đầy thú vị. Nhưng hầu hết các diễn viên khác khi diễn với Chu Cẩn Trầm đều thừa nhận rằng, họ dễ bị cảm xúc của hắn cuốn theo rồi vô thức nhập vai sâu hơn.

Với những diễn viên ngang tầm thì đó là điều tốt, nhưng về bản chất, đây là sự nghiền ép kép giữa kỹ năng diễn xuất và khí chất sân khấu — thực ra, họ đều bị cuốn vào tiết tấu của Chu Cẩn Trầm.

Trong cảnh hôn với An Hứa Mạc lần này, Chu Cẩn Trầm hoàn toàn có thể tung hết khí chất ngay từ đầu. Với năng lực của hắn, vừa thể hiện được sự thâm tình, vừa khiến người khác nhận ra đây là diễn xuất — một kiểu trình diễn đa lớp mà hắn hoàn toàn có thể kiểm soát.

So với hắn, An Hứa Mạc còn thiếu cả về cảm xúc lẫn kinh nghiệm diễn xuất. Cậu có thể sẽ bị làm lu mờ thành một nhân vật ngô nghê nhạt nhòa, không thể thể hiện được những mặt đáng yêu, dễ khiến người khác yêu mến.

Nhưng kiểu hồi hộp ngại ngùng khi nhìn người mình thích, niềm vui khi tình cảm đơn phương được hồi đáp, những cảm xúc ngọt ngào và chua xót ẩn giấu đó — chính là thứ dễ khiến khán giả cảm thấy đồng cảm nhất trên màn ảnh.

Khán giả cần phải thấy những điều tươi đẹp đó trong Bạch Thanh Trì, thì mới có thể yêu mến nhân vật này — và đó là thử thách lớn nhất dành cho An Hứa Mạc.

Lúc này đây, chính là Chu Cẩn Trầm bằng cách cố tình diễn "sai", đã gợi dậy những tiềm năng đó trong An Hứa Mạc.

Ma lão nhìn Chu Cẩn Trầm — người không hề có chút biểu cảm nào — mà trong lòng vẫn còn chút tức tối.

"Không ngờ cậu lại thích giúp đỡ người khác đến vậy." Ma lão nheo mắt nhìn hắn: "An Hứa Mạc là con trai hay là vợ của cậu mà cậu nâng niu dạy dỗ đến thế hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro