🍄Chương 72: An Hứa Mạc không còn nhìn tôi nữa

Ma lão vốn nổi tiếng với kiểu nói chuyện gây sốc, mọi người ở đây cũng đã quen, An Hứa Mạc không dám nghĩ ngợi nhiều, chỉ cẩn thận điều chỉnh lại tư thế ôm cậu bé trong lòng cho chắc chắn hơn, tiếp tục yên lặng lắng nghe Ma lão chỉ dạy.

Tuy An Hứa Mạc gầy, nhưng vì luyện múa nhiều năm nên sức cũng không yếu, ôm một bé trai khoảng bốn tuổi lâu tuy có chút mỏi nhưng vẫn chịu được.

Chỉ là bây giờ đang là mùa đông, trẻ con đều mặc rất dày. Trong kịch bản, bối cảnh là cuối đông đầu xuân, nên khi quay ngoài trời, cậu bé phải được quấn thành một cục bông tròn vo. An Hứa Mạc ôm bé thì nhìn càng có vẻ tốn sức.

Lúc này, cậu bé trong lòng An Hứa Mạc chủ động lên tiếng, nghiêng đầu thì thầm bên tai cậu: "Anh ơi, anh để em xuống trước được không~?"

Vì Ma lão vẫn đang nói chuyện ở gần đó, cậu bé không dám nói lớn tiếng. An Hứa Mạc cúi xuống đặt cậu bé xuống, nhẹ nhàng giúp cậu bé vén ống tay áo lông dày cộm để lộ ra đôi tay mũm mĩm.

Ngay lúc đó, cậu lại nghe thấy Ma lão nói to: "Chính là ánh mắt đó! Lại xuất hiện rồi. Cậu bị làm sao vậy? Cậu có ý kiến gì với Triệu Hiểu Đồng à?"

Bị gọi tên, cậu bé rụt người trốn sau lưng An Hứa Mạc, sợ hãi.

Cuối cùng, Chu Cẩn Trầm cũng rút ánh mắt khỏi phía An Hứa Mạc, quay lại nói với Ma lão: "Tôi sẽ điều chỉnh ngay."

Nghe được câu cam đoan này, Ma lão mới bớt giận một chút.

"Trở lại vị trí! Mọi người chuẩn bị lại! Quay phim, vào vị trí!"

Sau khi Chu Cẩn Trầm điều chỉnh lại trạng thái, cảnh quay tiếp theo diễn ra suôn sẻ. Vấn đề lớn nhất không nằm ở hắn mà là ở An Hứa Mạc – do khí chất và thần thái của cậu vẫn còn quá trẻ. May mà nhờ Ma lão chỉ dạy kỹ lưỡng, sau năm lần quay lại, cuối cùng cảnh quay cũng đạt yêu cầu.

Nghe tiếng "Được rồi!" vang lên, An Hứa Mạc cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào. Triệu Hiểu Đồng đang được cậu nắm tay cũng thở ra như một người lớn, rồi tươi cười nói với An Hứa Mạc: "Anh ơi, chúng ta quay xong rồi ~"

Trước đây An Hứa Mạc ít tiếp xúc với trẻ nhỏ, nhưng khi làm việc với Triệu Hiểu Đồng, cậu cảm thấy rất vui. Cậu bé là một ngôi sao nhí, ba mẹ đều là người bình thường, nhưng vì gương mặt xinh xắn và lanh lợi nên được Ma lão lựa chọn.

An Hứa Mạc bị giọng nói của cậu bé chọc cười, nhẹ nhàng bế bé lên, đưa ra chỗ nghỉ: "Đúng rồi, quay xong rồi, Tiểu Tiểu vui đến vậy sao?"

"Vui lắm ~" Tiểu Tiểu là tên gọi thân mật của Triệu Hiểu Đồng. Cậu bé nằm trong lòng An Hứa Mạc, nói tiếp: "Em với anh đều được nghỉ rồi!"

"Đúng vậy." An Hứa Mạc cười đáp: "Tiểu Tiểu giỏi như thế, lát nữa anh sẽ dẫn em đi ăn kẹo mút nhé?"

Để tạo quan hệ tốt với bạn diễn nhỏ, An Hứa Mạc đã bàn với chị trợ lý Đường Đường chuẩn bị sẵn một túi kẹo. Nhưng do Triệu Hiểu Đồng rất hiểu chuyện và đã quý mến An Hứa Mạc từ lần gặp đầu tiên, quan hệ giữa hai người luôn rất hòa hợp nên cậu vẫn chưa dùng đến túi kẹo ấy.

Triệu Hiểu Đồng chỉ có một cảnh quay này nên chỉ ở đoàn phim hai, ba ngày là rời đi. An Hứa Mạc nghĩ sẽ tặng túi kẹo đó cho bé như một món quà.

Không ngờ cậu bé lại lắc đầu, lí nhí nói: "Tiểu Tiểu không ăn đường."

"Hả?" An Hứa Mạc hơi ngạc nhiên. Cậu vẫn luôn nghĩ trẻ con ai cũng thích kẹo mà: "Tiểu Tiểu không thích ăn sao?"

"Thích chứ ~ nhưng mẹ nói ăn đường sẽ sâu răng, ăn nhiều còn không đẹp trai nữa." Triệu Hiểu Đồng phát âm rõ ràng, cho thấy từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt: "Nên mỗi tuần em chỉ được ăn một lần thôi, tuần này đã ăn rồi."

An Hứa Mạc càng thêm kinh ngạc. Cậu không ngờ một đứa bé nhỏ như vậy lại hiểu chuyện đến thế.

Hơn nữa, có thể thấy cậu bé không hề than phiền gì về yêu cầu của ba mẹ. Trong giọng nói non nớt nhưng nghiêm túc đó, có thể nghe ra tình cảm không muốn rời xa ba mẹ.

Tuy chỉ được ăn kẹo một lần mỗi tuần, nhưng không nghi ngờ gì — Triệu Hiểu Đồng là một cậu bé đang lớn lên trong sự yêu thương đủ đầy như ngâm mình trong hũ mật.

Sau khi bế cậu bé rời khỏi trường quay, đoàn làm phim cũng hoàn tất công đoạn chuẩn bị để chuyển địa điểm quay. Mẹ của Triệu Hiểu Đồng cũng có mặt tại phim trường, nhanh chóng đến đón cậu bé từ tay An Hứa Mạc, còn lịch sự cảm ơn cậu.

Cô Triệu là một người phụ nữ trẻ trung, rất xinh đẹp, ngũ quan của Triệu Hiểu Đồng cũng rất giống mẹ. An Hứa Mạc trò chuyện với cô ấy vài câu, sau đó mẹ con họ rời đi. Cậu nhìn hai mẹ con từ từ rời xa, trong lúc nói chuyện, cậu bé còn ngẩng mặt lên cười tít mắt với mẹ.

Trong lòng An Hứa Mạc chợt có một góc bị chạm đến.

Có lẽ... đây mới là tình cảm mẫu tử bình thường giữa người với người.

An Hứa Mạc đã đánh mất rất nhiều điều đáng lẽ mình nên có, đến mức hiện tại luôn sống trong cảm giác nặng nề, mỗi bước đi đều khó nhọc. Nhưng quá khứ không có, không có nghĩa là tương lai cũng sẽ mãi thiếu thốn.

Có vẻ như trước đây cậu đã quá đắm chìm trong cảm xúc sai lầm.

Tình thân từ cha mẹ là thứ mà An Hứa Mạc từ nhỏ chưa từng cảm nhận được. Trước đây cậu chưa từng nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó, mình cũng có thể nhận nuôi một đứa trẻ và dốc lòng nuôi nấng thì sao?

Bù đắp lại điều đã mất... cũng là một dạng tình thân, đúng không?

An Hứa Mạc nghĩ vậy, trong lòng chợt thấy thông suốt và nhẹ nhõm hơn.

Bóng ma quá khứ quá lớn khiến cậu từng đóng kín cảm xúc, sợ phải chịu thêm tổn thương. Với Chu Cẩn Trầm cũng vậy, An Hứa Mạc hiểu rõ tình cảm của mình — hiện tại cậu vẫn xem anh trai là nguồn động lực duy nhất. Dù Chu Cẩn Trầm luôn nói không muốn phiền phức, nhưng một ngày nào đó, mối quan hệ giả tạo này rồi cũng sẽ kết thúc.

Trước đây, cậu sợ và lo lắng vì điều này — một khi mối liên hệ này biến mất, hai người họ có thể lại trở về trạng thái lạnh nhạt như xưa.

Nhưng giờ đây, An Hứa Mạc chợt nhận ra rằng cậu có quyền lựa chọn, và tương lai nằm trong tay chính mình.

Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Cẩn Trầm giữa đám đông xa xa.

Bị hắn lợi dụng là một chuyện khiến người ta đau lòng, nhưng nếu là tự bản thân cậu lựa chọn, An Hứa Mạc vẫn sẵn sàng dốc hết sức để giúp anh trai.

Có lẽ, cậu có thể thay đổi góc nhìn trước đây của mình.

Coi như đang giúp anh trai một tay thôi. Chỉ cần cậu không sa vào quá sâu, thì nếu việc cậu làm giúp Chu Cẩn Trầm đạt được thứ hắn cần, và khiến hắn thấy vui — vậy là đủ.

Cậu lấy thứ mình nhận từ anh trai làm động lực, mà khi giúp đỡ anh trai, mình cũng thu về được một dạng động lực.

Vậy thì, thật ra cậu chẳng cần phải khổ sở vì chuyện này.

Chỉ cần giúp được anh trai là tốt rồi, cậu vẫn có thể nhận được nguồn năng lượng tích cực từ mối quan hệ này. Còn đến một lúc nào đó, nếu không thể giúp được nữa, An Hứa Mạc sẽ tự rút lui, trở về đúng khoảng cách và vị trí ban đầu của hai người.

Đó vốn là điều cậu sợ hãi nhất, nhưng không ngờ rằng khi đối mặt thẳng với nó, tất cả lại trở nên nhẹ nhàng đến vậy.

Lúc đang đứng yên lặng, Đường Đường – người mang nước ấm cho mọi người – nhìn thấy An Hứa Mạc, bất ngờ thốt lên: "Tiểu Mạc..." Giọng cô có vẻ do dự.

An Hứa Mạc quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"

Đường Đường nhìn cậu một lúc, tò mò hỏi: "Sao hôm nay nhìn có vẻ tinh thần em khá hẳn ra vậy?"

An Hứa Mạc cười đáp: "Chắc là vì cảnh quan trọng nhất vừa quay xong rồi."

Quả thật, trông cậu nhẹ nhõm hẳn, Đường Đường cũng không nghi ngờ gì. Cô tiếp lời: "Cảnh vừa rồi đúng là không dễ, may mà có Ma lão chỉ dạy. Phải nói là có đạo diễn giỏi đúng là khác hẳn. Không nói đâu xa, đạo diễn thực sự có thể khai phá được mặt tốt nhất của một diễn viên."

"Ừm." An Hứa Mạc gật đầu, rồi lại nói: "Nhưng mà... chắc em vẫn diễn chưa tốt."

Đường Đường hỏi: "Sao vậy?"

An Hứa Mạc đáp: "Cảm giác diễn vẫn còn gượng gạo lắm, không giống mấy tiền bối, họ diễn gì ra dáng đó, tự nhiên như thật."

"Chuyện đó là đương nhiên rồi." Đường Đường nói: "Em mới chỉ đóng một phim, lại không được đào tạo bài bản từ đầu, so với người khác có chênh lệch là bình thường."

"Chỉ cần em tích lũy từ từ là được, em còn trẻ thế này, tương lai còn nhiều cơ hội lắm."

Nghe vậy, An Hứa Mạc mỉm cười: "Vâng."

Đường Đường lại nói: "Thật ra tiểu Mạc à, chị thấy em thay đổi rất nhiều trong quá trình quay phim này. Sau này có nhận kịch bản khác chắc cũng không thành vấn đề đâu. Hồi trước lúc em học diễn xuất để chuẩn bị cho《 Thù Đồ 》, chị còn tưởng em sẽ bỏ cuộc, không đi tiếp con đường diễn viên nữa ấy."

Hồi đó, An Hứa Mạc lúc nào cũng lo sẽ làm không tốt trước mặt anh trai nên bước đi cũng rất dè dặt.

An Hứa Mạc cười nói: "Sau này chắc chắn sẽ ổn thôi."

Vì giờ đây, cậu đã chấp nhận sự thật rằng mình sẽ phải rời đi, và hoàn toàn điều chỉnh lại tâm thế của mình rồi.

-

Sau khi vai diễn của Bạch Thanh Trì hoàn thành không lâu, quá trình quay phim《 Thù Đồ 》cũng sắp đi đến hồi kết. Cảnh quay cuối cùng của Lăng Tư Hàng vừa kết thúc, sau một thời gian dài hàng trăm ngày quay ròng rã, đoàn phim cuối cùng cũng kết thúc công việc và tổ chức tiệc mừng đóng máy trong không khí rất sôi nổi.

An Hứa Mạc lúc này vẫn đang trong quá trình hồi phục viêm dạ dày, nhưng sau khi suy nghĩ thông suốt nhiều chuyện, áp lực cũng nhẹ đi nhiều nên cậu đã dần ăn uống lại bình thường.

Tuy nhiên, vì vẫn cần phải cẩn thận trong chế độ ăn uống, nên trong buổi tiệc đóng máy, An Hứa Mạc chỉ uống nước suối hoặc nước trái cây thay rượu.

Mặc dù cậu không uống rượu, nhưng hầu hết những người khác đều say xỉn cả lượt. Trừ Ma lão – người lớn tuổi cần nghỉ ngơi nên về sớm – thì ngay cả Ma Tắc Trì cũng bị chuốc rượu nhiều vòng, chưa nói đến hai nam chính.

Có người từng định khích lệ An Hứa Mạc uống một chút rượu, dù gì cậu cũng là người trẻ, nếu từ chối thẳng thì sẽ hơi khó xử. Nhưng còn chưa kịp nói gì nhiều, ly rượu đã bị Chu Cẩn Trầm giành lấy và uống thay.

Mọi người đã uống nhiều, thấy hành động đó của Chu Cẩn Trầm thì bắt đầu trêu chọc rộn ràng.

Nghĩ tới kế hoạch của anh trai, dù trong lòng vẫn hơi gượng gạo nhưng An Hứa Mạc vẫn cố gắng phối hợp, hoàn thành "vai diễn" của mình thật trọn vẹn.

Ly rượu được Chu Cẩn Trầm uống cạn trong một hơi, tiếng vỗ tay và tán thưởng vang lên khắp nơi. An Hứa Mạc thở phào một hơi, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Lâm Thụy ngồi cách đó không xa.

Lâm Thụy cũng đã uống, thần sắc không rõ ràng, tay cầm ly rượu, ánh mắt tối tăm khó đoán.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, do uống quá nhiều, cả nhóm người đều nghỉ lại ở khách sạn đã đặt trước. An Hứa Mạc không uống rượu, vốn định cùng Đường Đường về chung nhưng lại bị người khác chặn lại, đưa chìa khóa và nhờ cậu đưa Chu Cẩn Trầm về phòng.

Khách sạn lần này không giống nơi đoàn phim từng ở trước đó, thiết kế mỗi phòng dành cho hai người. Vì xung quanh có nhiều người, An Hứa Mạc chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy chìa khóa.

Đây là lần đầu tiên An Hứa Mạc thấy Chu Cẩn Trầm uống nhiều như vậy, nhưng khác với những người khác – vừa nhìn đã biết say – thì tình trạng của hắn lại có vẻ rất ổn. Gương mặt không có dấu hiệu gì thay đổi, thậm chí không đỏ mặt, trông như người chưa hề uống giọt nào.

Bề ngoài quá dễ gây hiểu lầm, khiến An Hứa Mạc luôn tưởng rằng Chu Cẩn Trầm vẫn tỉnh táo, chỉ là không muốn nói chuyện. Mãi cho đến khi cậu gọi mấy lần không thấy hồi đáp, mới nhận ra... hình như anh trai mình thực sự đã say.

Dù phản ứng có chậm một chút, nhưng may là hành động của Chu Cẩn Trầm vẫn bình thường, hắn vẫn đi đứng vững vàng. Hai người thuận lợi trở về phòng.

An Hứa Mạc vốn định chờ mọi người sắp xếp ổn thỏa rồi mới rời đi, ai ngờ vừa bước vào phòng, Chu Cẩn Trầm đột nhiên khóa cửa từ bên trong, sau đó bắt đầu đi kiểm tra từng góc trong phòng.

Động tác của hắn dứt khoát và nhanh nhẹn đến mức An Hứa Mạc không khỏi nghi ngờ liệu hắn có thực sự say không.

Sau khi kiểm tra vài nơi có thể giấu người xong, Chu Cẩn Trầm lại đảo mắt nhìn khắp phòng. Dường như lúc này hắn mới "nhận ra" sự có mặt của An Hứa Mạc, bước tới vài bước, đưa tay ra... và nắm lấy sau gáy của An Hứa Mạc.

"......?!"

An Hứa Mạc vốn đã rất sợ bị chọt hay bị đụng vào chỗ nhạy cảm, lại bất ngờ bị động tác bất thình lình của anh trai dọa cho giật mình, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi.

Cậu cố gắng kìm nén phản ứng của mình, nhưng vẫn không tránh được việc nhìn thấy người đàn ông trước mặt nghiêng sát lại, chăm chú quan sát mình.

Dù trong lòng đã cố điều chỉnh lại tâm thái với anh trai, nhưng khi đối mặt với ánh mắt áp đảo từ khoảng cách gần như vậy, An Hứa Mạc vẫn cảm thấy rất căng thẳng, khó chịu. Cậu thử gọi nhẹ hai tiếng: "Anh... trai? Anh làm sao vậy?"

Chu Cẩn Trầm không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu như đang xác định điều gì đó.

Một lúc lâu sau, An Hứa Mạc mới thấy hắn mở miệng.

"Cậu là ai?"

Giọng nói trầm khàn mang theo hơi men vang lên sát bên tai, như tiếng dây đàn bị kéo chùng. An Hứa Mạc cảm nhận được bàn tay đang giữ sau cổ mình lại siết chặt thêm: "Em là An Hứa Mạc."

"An Hứa Mạc?" Chu Cẩn Trầm lặp lại.

An Hứa Mạc khó khăn gật đầu.

Chu Cẩn Trầm cau mày, tay vẫn chưa buông ra.

"Không phải là Chu Hứa Mạc sao?"

An Hứa Mạc hơi sững người.

Đã lâu lắm rồi cậu không còn nghe ai gọi tên đó.

Nhưng ngay lập tức, lực siết từ phía sau cổ khiến cậu khụ lên một tiếng, gắng sức đáp: "Đó... cũng là tên của em..."

Chu Cẩn Trầm vẫn dùng ánh mắt khiến người ta lạnh sống lưng nhìn cậu hồi lâu rồi mới buông tay ra.

Cuối cùng được thả ra, An Hứa Mạc khẽ thở phào nhẹ nhõm, cổ cứng đờ, cậu khẽ xoay nhẹ đầu, cảm giác như từ cổ kéo xuống tận sống lưng đều tê rần.

Sau khi xác nhận xong, Chu Cẩn Trầm quay người đi về phía sofa, ngồi xuống không biểu cảm và lấy điện thoại ra. An Hứa Mạc từ trên giường nhìn qua, không biết hắn còn định làm gì tiếp theo.

Chu Cẩn Trầm cầm điện thoại nhìn rất lâu, theo suy đoán của An Hứa Mạc, có vẻ hắn đang tìm một số liên lạc. Nhưng đối với người như Chu Cẩn Trầm, việc đơn giản như vậy lại dường như khá khó khăn. Một hồi lâu sau, khi An Hứa Mạc còn đang định mở lời giúp một tay thì Chu Cẩn Trầm cuối cùng cũng gọi được và áp điện thoại lên tai.

Không lâu sau, đầu dây bên kia bắt máy, vang lên một tiếng "A lô", thì Chu Cẩn Trầm nói thẳng: "Thái độ của em ấy thực sự đã thay đổi."

Hắn khẽ nhíu mày, có vẻ không kiên nhẫn: "Còn ai vào đây nữa, An Hứa Mạc."

Nghe tên mình bị nhắc đến đột ngột, An Hứa Mạc giật mình hoảng sợ.

Chu Cẩn Trầm dường như quên mất rằng An Hứa Mạc vẫn còn trong phòng. Khi nói chuyện điện thoại, hắn chẳng hề có ý che giấu hay kiêng dè.

"Ừ, tôi đã xác nhận rồi."

"Không phải như những gì cậu nói với Lê Thu Thành." Chu Cẩn Trầm lạnh nhạt nói tiếp: "Mà là... em ấy không còn nhìn tôi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro