Chương 20: Chim hoàng yến trong lâu đài

Gemarion đưa Leo trở về tẩm cung yên tĩnh mà lạnh lẽo của y. Khi bước vào, Leo dường như không thể đứng vững thêm nữa. Y vừa đặt chân vào phòng, một cơn ho dữ dội chợt ập đến.

"Khụ... khụ khụ..."

Gemarion nhìn thấy vậy, không khỏi nhíu mày: "Ngươi... thật sự yếu ớt."

Leo không đáp lại, chỉ khẽ lắc đầu, mệt mỏi bước vào trong phòng ngồi xuống chiếc ghế lớn ở góc phòng. Y dựa vào thành ghế, ôm ngực không ngừng ho.

"Chờ đấy."

Gemarion xoay người rót cho Leo một cốc nước ấm, sau đó hắn đặt cốc vào tay Leo, ra vẻ không kiên nhẫn: "Uống đi, đừng có ho nữa, nghe nhức đầu lắm."

Leo không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy cốc nước, uống từng ngụm trông rất ngoan ngoãn nghe lời, nước đủ độ ấm khiến cổ họng y dễ chịu hơn một chút.

Gemarion ngồi xuống đối diện, không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng: "Ngươi không tò mò về ta à?"

Leo chậm rãi bỏ cốc nước xuống, ngước mắt nhìn hắn: "Tò mò?"

"Ừ. Bình thường người khác thấy ta là sẽ hỏi ta từ đâu đến, tên là gì, nhưng ngươi thì không hỏi gì cả."

Leo ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hổ phách sâu lắng tài giỏi che giấu đi cảm xúc đang xao động. 

"Vậy... ngươi tên gì?"

"Ta là Gemarion."

“Thân phận của ngươi?”

Gemarion gãi đầu: “Nói ra chắc ngươi không tin lắm, nhưng ta là sứ giả Minh Giới.”

Căn phòng lập tức quay về tĩnh lặng, Leo tựa lưng vào ghế, trong đầu xoay chuyển hàng loạt suy nghĩ.

Sứ giả Minh Giới.

Bệ hạ của ta.

Leo híp mắt lại, Minh Giới chỉ có một vị vua, Minh Vương Scorpio.

Leo siết chặt lấy thành ghế, ánh mắt trở nên u ám. Cảm giác khó chịu trong lòng cuộn trào như thủy triều. Leo cố giữ giọng bình tĩnh, hỏi một câu tưởng chừng vô thưởng vô phạt:

"Bệ hạ của ngươi đối xử với ngươi có tốt không?"

Gemarion không hề nhận ra sự khác lạ trong giọng điệu của Leo, nghe y hỏi vậy, hắn lập tức vui vẻ hẳn lên, giống như khơi gợi một điều tốt đẹp nhất trên đời.

"Đương nhiên là tốt rồi!" 

Gemarion hào hứng kể liên tục, giọng nói đầy tự hào: "Bệ hạ của ta tốt nhất! Ngài ấy chưa bao giờ để ta chịu thiệt! Ta kể cho ngươi nghe, mỗi lần ta gây họa, ngài ấy đều giúp ta dọn dẹp. Có lần ta bị thương nặng, chính bệ hạ đã tự tay chữa trị cho ta. Bệ hạ còn đặc biệt ban cho ta rất nhiều bảo vật quý giá. Ngài cũng không bao giờ tức giận với ta, dù ta có làm sai đi chăng nữa."

Leo càng nghe, sắc mặt càng tối lại. Cơn ghen như ngọn lửa âm ỉ, từ từ thiêu đốt trái tim y.  Leo siết chặt nắm tay, móng tay gần như ghim vào da thịt, nhưng vẫn cố giữ nụ cười.

Gemarion vẫn hồn nhiên kể, không hề nhận ra thái độ của Leo đang thay đổi.

"Vậy à?" Giọng nói của Leo rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sát khí đáng sợ.

Gemarion vẫn chưa dừng lại: "Bệ hạ còn từng ôm ta vào lòng, còn khen ta là thuộc hạ đáng yêu nhất."

"Đủ rồi!"

Leo bất chợt quát nhẹ, giọng nói như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang lời Gemarion. 

Hắn giật mình, mím môi, chớp mắt nhìn Leo đầy khó hiểu: "Gì thế? Ngươi làm sao vậy?"

Leo nhắm mắt một lúc, ép bản thân bình tĩnh lại, tiếc là y vẫn không thể ngăn được cảm giác cay cú trong lòng.

"Ngươi rất ngưỡng mộ hắn?" Leo mở mắt, đôi mắt hổ phách lạnh lùng đến đáng sợ.

Gemarion cười toe toét, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, gật đầu: "Đúng vậy! Bệ hạ của ta là tuyệt nhất!"

Leo cười lạnh, y thật sự muốn xé nát nụ cười đó, thật sự muốn xoá sạch cái vẻ mặt vui vẻ khi nhắc đến Scorpio kia.

Leo đặt cốc nước xuống bàn, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên miệng cốc.

"Ngươi sẽ ở lại đây bao lâu?"

Câu hỏi này vừa thốt ra, Gemarion nhướn mày, rõ ràng không hiểu tại sao Leo lại quan tâm đến chuyện này. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ hồn nhiên trả lời: "Bệ hạ chưa ra lệnh, nên tạm thời ta cứ ở lại đây đã."

Leo cười nhẹ, nhưng trong nụ cười đó không hề có sự ấm áp.

Chưa có lệnh của Scorpio nên chưa thể rời đi? Vậy có nghĩa là nếu Scorpio ra lệnh, Gemarion sẽ lập tức rời khỏi nơi này.

Cảm giác bực bội càng lan rộng trong lòng Leo. 

Gemarion thấy sắc mặt của Leo trở nên u ám, bỗng cảm thấy hơi là lạ. Hắn nghiêng đầu, thắc mắc: "Sắc mặt ngươi khó coi quá, có phải lại thấy không khỏe không?”

Leo khẽ nheo mắt, trong lòng đang lập ra hàng loạt suy tính.

Làm sao ngăn cản hắn rời đi?

Làm sao giữ lại hắn bên mình?

Leo vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo của Gemarion như một hành động vô thức. Gemarion hơi bất ngờ, nhưng không ngăn cản.

"Vậy thì..." Leo nhìn sâu vào mắt hắn, giọng nói trầm thấp: "....trong thời gian ở lại đây, ngươi cứ đến tìm ta."

Gemarion chớp mắt, nhướn mày đầy hứng thú: "Ngươi đang mời ta đấy à?"

Leo cười nhạt, trong mắt ẩn chứa sự nguy hiểm: "Có thể nói vậy."

---

Biển đêm gợn sóng nhẹ, ánh trăng chiếu xuống mặt nước tạo thành những tia sáng mờ ảo, sóng vỗ nhẹ vào bờ cát trắng như đang thì thầm một khúc nhạc du dương. Lâu đài nguy nga của Hải Giới đứng sừng sững giữa lòng biển, ánh sáng xanh lam nhạt phát ra từ vách đá san hô khiến nơi này càng thêm huyền bí.

Tẩm cung của Hải Giới nằm sâu dưới đáy biển, xung quanh được san hô phát sáng và những viên đá quý lấp lánh khiến nơi này giống như một giấc mơ xa hoa mà cũng đầy cạm bẫy. Pisces ngồi trên giường, bàn tay tinh tế mơn trớn chiếc vòng xích lạnh lẽo trên cổ tay. Cổ tay y đã ửng đỏ, nhưng y vẫn không ngừng cố gắng tìm cách tháo nó ra.

Mấy ngày nay, dù bị giam giữ trong cung điện này, nhưng y được chăm sóc vô cùng chu đáo. Những món ăn dinh dưỡng, quần áo bằng lụa mềm mại, thậm chí còn có hương trầm nhẹ nhàng giúp giấc ngủ ngon hơn.

Chăm sóc một tù nhân chẳng khác gì nuôi chim hoàng yến trong lồng vàng.

Pisces khẽ cười nhạt, đầu ngón tay lướt qua từng mắc xích, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia lạnh lẽo.

Đôi ngón tay thon dài của Pisces lướt nhẹ trên sợi xích, tinh tế tìm kiếm sơ hở. Bất ngờ cửa lớn mở ra, Pisces giật mình nhìn sang.

Mùi rượu mạnh lập tức quẩn quanh trong không khí, Cancer vừa rời khỏi yến tiệc linh đình, anh cởi bớt áo ngoài, để lộ phần cổ và bờ vai rắn chắc. Ánh sáng ngọc quý trong phòng chiếu lên mái tóc xanh lam óng ánh, càng tôn lên sự lười biếng đầy quyến rũ của hắn.

Anh đã uống khá nhiều, hơi thở của anh nồng đậm hương rượu. Đôi mắt xanh sâu thẳm phủ một tầng sương mờ, gương mặt anh tuấn hơi đỏ lên vì men say, nhưng trong đáy mắt vẫn ánh lên vẻ sắc sảo khó lường.

Anh bước từng bước chậm rãi vào phòng, đôi chân không hề lảo đảo, nhưng rõ ràng tâm trí đã bị hơi men chi phối. Anh nhìn về phía Pisces, ánh mắt dừng lại trên thân hình gầy nhưng yêu kiều của y. Một tia sáng lóe lên trong mắt anh, nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên môi.

Dưới ánh sáng huyền ảo từ những viên ngọc phát sáng trong phòng, Pisces trông như một giấc mộng không thực. Làn da của y trắng mịn như ngọc trai, mỏng manh như sương mai, dưới lớp áo lụa mỏng ẩn hiện những đường cong gợi cảm. Đôi môi mang sắc đỏ nhàn nhạt, tựa như loài hoa hải quỳ e ấp dưới lòng biển sâu. Mái tóc dài xõa tung như dòng suối mềm mại ôm lấy bờ vai gầy, hòa quyện với ánh sáng xanh dịu dàng của Hải Giới, tạo ra một cảnh tượng mê hoặc đến khó cưỡng.

Y ngồi đó, dáng vẻ yếu ớt nhưng lại ẩn giấu nét quyến rũ chết người.

Cancer nhìn Pisces, đôi mắt dần trở nên u ám hơn.

Anh đã từng gặp rất nhiều mỹ nhân, nhưng phải thừa nhận một điều rằng chưa ai có thể khiến anh bị hớp hồn thế này.

Cancer lặng lẽ tiến đến, tầm nhìn cũng đặt lên bàn tay đang đặt trên chiếc còng trên tay y. 

"Ngươi muốn chạy sao?" 

Giọng nói của Cancer khàn khàn, mang theo dư vị của rượu mạnh, lười biếng nhưng ẩn chứa nguy hiểm ẩn giấu. Pisces căng thẳng, vội vã giấu tay ra sau lưng, nhưng Cancer đã nhanh tay hơn, nắm chặt lấy cổ tay trái bị trói của y.

Pisces siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh: "Buông ta ra!"

Cancer híp mắt, bóp nhẹ lấy cằm y, ép y ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nóng bỏng của mình: “Muốn trốn? Ngươi cho rằng sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của ta?”

Pisces chưa kịp phản ứng thì cổ tay lại bị siết chặt. Lực đẩy mạnh mẽ đẩy y về phía giường, cả thân hình gầy yếu bị đè xuống đệm lụa mềm mại. Cả người Cancer bao trùm lên y, hơi thở nóng rực phả lên cổ Pisces, mùi rượu nồng đậm pha lẫn một loại dục vọng nguy hiểm khiến y cảm thấy cả người căng thẳng.

Pisces trừng mắt nhìn người đàn ông không khác gì con thú hoang trước mặt, gương mặt không giấu được sự hoảng hốt. Y cố gắng vùng vẫy, Cancer dùng một tay giữ chặt hai cổ tay y trên đỉnh đầu, tay còn lại nhẹ nhàng lướt qua gò má trắng mịn.

“Ta đã chăm sóc ngươi nhiều ngày như vậy, ngươi định báo đáp ta thế nào đây, hửm?”

Pisces rùng mình, cảm giác có một con rắn độc đang quấn quanh cơ thể. Y tiếp tục vùng vẫy, dùng hết sức đẩy Cancer ra, hoảng hốt quát: “Thả ta ra! Ngươi say rồi!”

Cancer nhìn chằm chằm Pisces, ánh mắt tối sầm lại.

Người trước mặt anh mái tóc dài mềm mại như tơ nước, ánh đèn trong phòng hắt lên làn da trắng ngần, đôi môi đỏ hơi hé mở, vì giãy giụa nên hơi thở càng gấp gáp. Sự phản kháng yếu ớt của y, càng khiến máu trong người Cancer sôi trào. Cơn say chi phối lý trí của anh, khiến anh không thể kiểm soát được nữa.

Anh vuốt tay dọc theo eo Pisces, cảm nhận độ mềm mại đáng kinh ngạc, rồi siết chặt làm y không thể động đậy. Đôi mắt của anh tối sầm, phản chiếu vẻ đẹp quyến rũ của người dưới thân, bàn tay không kiêng kị xé rách chiếc áo lụa mỏng manh trên người y

Cả căn phòng phủ một tầng ánh sáng xanh nhạt, lung linh tựa sóng biển dập dềnh trên mặt hồ yên ả. Pisces nằm dưới thân Cancer, hơi thở ngày càng gấp gáp, đôi mắt long lanh ánh nước tựa như một viên ngọc trai quý giá chìm sâu trong đại dương.

Cả cơ thể hoàn toàn bị xâm phạm, Pisces liều mình đẩy anh ra, nhưng lại bị bàn tay mạnh mẽ đó ghì chặt. Đôi môi nóng bỏng ấy lướt qua vành tai, lướt dọc xuống chiếc cổ trắng ngần hôn xuống dưới, y cảm thấy cả người như bị nhấn chìm xuống vùng biển sâu thẳm.

Tia sáng đổ bóng trên nền gạch lạnh lẽo, hai thân thể quấn lấy nhau hòa thành một thể thống nhất. Nhịp thở hòa vào nhau, những xúc cảm trào dâng tựa cơn sóng không ngừng vỗ bờ, cuốn trôi mọi lý trí, chỉ để lại sự mê loạn giữa đêm dài vô tận.

Ngoài kia, từng cơn sóng vỗ mạnh vào bờ như muốn che giấu những thanh âm không thể nói thành lời bên trong cung điện Hải Giới.

---

Ánh sáng len qua ô cửa kính, chiếu lên tấm chăn đệm nhăn nhúm và sàn nhà hỗn độn. Không khí trong phòng vẫn còn vương chút mùi rượu nhàn nhạt, cùng với hơi thở của dục vọng từ đêm qua.

Pisces ngồi thẫn thờ trên giường, lặng lẽ ôm lấy hai tay mình, ngón tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, ánh mắt trống rỗng như thể linh hồn đã bị rút cạn. Những lọn tóc dài rũ xuống, tấm chăn mỏng trượt khỏi bờ vai, để lộ làn da trắng ngần vương chút dấu vết mơ hồ của đêm qua.

Y đã thức trắng cả đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, hơi thở nóng rực, sự áp bức, cơn say cuồng loạn từ tối qua lại như một cơn ác mộng xiết chặt lấy y.

Cancer khẽ động đậy, mi mắt hơi run run rồi từ từ mở ra. Cơn say đã tan bớt, nhưng cảm giác nặng nề vẫn quấn lấy từng thớ thịt như muốn giam cầm trí óc anh lại.

Cancer chống tay ngồi dậy, một tay xoa nhẹ trán, lẳng lặng liếc nhìn Pisces ngồi co ro bên giường. Hình ảnh đêm qua từ từ quay về trong trí nhớ, những ký ức mơ hồ nhưng không khó đoán.

Hơi rượu, làn da mềm mại, ánh mắt sợ hãi. Cơ thể yếu ớt run rẩy, vùng vẫy dưới thân anh, đôi mắt ngập nước đầy tuyệt vọng, giọng nói khàn khàn, hoảng loạn cùng hơi thở đứt quãng.

“À...”

Anh đã làm gì ư?

Cancer khẽ cười nhạt. 

Không có gì ngoài một cuộc vui không hơn không kém.

Pisces cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Cancer đang đặt lên mình, tay vô thức siết chặt tấm chăn mỏng.

"Ngươi nghĩ rằng mình là ai?" Giọng nói lạnh lùng xen lẫn khinh thường của Cancer vang lên: “Tưởng rằng bản thân rất cao quý?”

Cơ thể của Pisces khẽ run, ngẩng đầu nhìn Cancer.

Cancer cười nhạt, đôi mắt hiện rõ châm biếm: "Chỉ là một món đồ thôi."

Pisces nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức chảy máu.

Cancer đứng dậy, ung dung nhặt lại quần áo vương vãi trên đất mặc lên người. Tùy tiện chỉnh lại trang phục, Cancer không thèm nhìn Pisces thêm lần nào nữa, bước ra ngoài đóng sầm cửa lại, để lại Pisces ngồi lặng lẽ trong ánh sáng nhạt nhòa như một con cá nhỏ bị mắc cạn, không tìm thấy đường về biển cả.

Pisces nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh của một người. 

Một người mà y yêu thương nhất.

Một người mà y sẵn sàng hy sinh tất cả.

Một người mà y... đã phản bội mất rồi.

"Xin lỗi…" 

Pisces thầm thì, nỗi day dứt khiến lồng ngực y siết chặt, trái tim như bị vô số móng vuốt bóp nghẹt. Y không khóc nổi, nhưng cơn đau trong lồng ngực dày vò y như từng đợt sóng ngầm, cuốn trôi tất cả, chỉ để lại một sự trống rỗng vô tận.

Giờ đây y cảm thấy bản thân không còn xứng để nhớ đến người ấy nữa...

Ngoài kia, sóng biển gào thét, nhưng trong lòng Pisces, chỉ có một khoảng không vô tận, lạnh lẽo đến tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro