Chương 34: Đêm rực lửa

Con đường hầm dài và ẩm thấp, hơi lạnh len lỏi qua những bức tường đá phủ đầy rêu. Libra và Sagittarius bước đi cẩn thận, chân dẫm lên nền đá cứng vang lên âm thanh nhỏ mà dội lại rất rõ trong không gian chật hẹp.

Ánh sáng từ cây đuốc trong tay Libra hắt lên bức tường xám xịt, họ không ngờ dưới tẩm cung của hoàng hậu lại ẩn giấu một đường hầm bí mật thế này. Hai người phát hiện khi họ lén lút chuồn vào kiểm tra khu vườn của hoàng hậu, Libra đã phát hiện một mảng đất bị xới lên dưới một bụi hoa lớn.

Sau khi tìm hiểu kỹ hơn, họ đã phát hiện một phiến đá có thể di chuyển, bên dưới nó chính là con đường này đây. Bước sâu vào bên trong, hai người mới nhận ra con đường này đang dần dẫn mình đến tế đàn.

Một tế đàn tối tăm, đẫm máu, được giấu sâu bên dưới hoàng cung.

Libra dừng lại, ngọn đuốc trong tay soi rõ toàn bộ cảnh tượng trước mặt. Anh khẽ nín thở, Sagittarius đứng bên cạnh cũng sững người, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Trước mặt bọn họ là một không gian hình tròn, bốn bức tường khắc đầy những ký tự kỳ lạ, trông giống như những câu chú cổ xưa. Chính giữa căn phòng là một bệ đá lớn, xung quanh có nhiều vết máu đã khô đọng lại, nhuộm đỏ mặt đá. Những sợi xích dài từ bốn góc kéo về trung tâm, dấu vết trên mặt đất cho thấy có người từng bị trói vào đây.

Sagittarius nhìn xuống chân mình, trong bóng tối mờ mịt, cậu nhận ra có một vật gì đó. Cậu cúi xuống nhặt lên, cảm thấy đầu ngón tay chạm phải một thứ gì đó lạnh ngắt.

Là một chiếc vòng cổ.

Sagittarius xoay món đồ trong tay, sau đó nhận ra trên mặt dây chuyền có khắc biểu tượng của hoàng gia.

Ánh mắt của Libra tối sầm lại, anh dứt khoát quay người: “Ta phải đi báo cho bệ hạ.”

Sagittarius lập tức kéo anh lại: “Chờ đã! Anh đi một mình nguy hiểm lắm, ta không yên tâm.”

Libra lắc đầu: “Cung điện của bệ hạ cách đây không xa, ta sẽ ổn thôi.”

Sagittarius nhìn thẳng vào mắt anh, rõ ràng không đồng ý.

Libra mỉm cười, vỗ mu bàn tay đang kéo lấy tay mình: “Cậu yên tâm đi, cậu cứ ở lại đây trông chừng, phòng trường hợp có người muốn hủy chứng cứ. Ta sẽ quay lại nhanh thôi, sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm đâu.”

Libra nhanh chóng quay người rời đi, biến mất vào bóng tối của đường hầm.

Sagittarius đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Libra. Cậu nắm chặt chuôi kiếm bên hông, quay lại nhìn tế đàn trước mặt, hơi cau mày.

Không bao lâu, Libra dẫn hoàng đế đi xuyên qua khu vườn, men theo đường hầm bí mật. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốc, từng bước chân của họ vang vọng trong không gian chật hẹp hòa vào tiếng thở dài nặng nề của hoàng đế.

Người đứng đầu vương quốc Ignis đã trải qua vô số trận chiến và mưu đồ chính trị, lúc này lại mang một sắc mặt khó đoán. Libra không thể nhìn thấu được vị hoàng đế này đang suy nghĩ gì khi tận mắt chứng kiến tế đàn tà ác dưới cung điện của hoàng hậu, người phụ nữ luôn được ông ta sủng ái nhất.

Từ lúc đặt chân xuống đường hầm, hoàng đế vẫn giữ im lặng, chỉ có ánh mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách, dừng lại rất lâu trên tế đàn. Libra không lên tiếng vội, để hoàng đế tự mình phân tích tình hình.

Bất chợt, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ lối vào đường hầm. Một binh lính mặc giáp bạc chạy đến, trên người dính tro bụi, khuôn mặt tái nhợt vì hoảng loạn.

“Bệ hạ! Chuyện lớn rồi! Cung điện của tam hoàng tử đang bốc cháy!”

Không gian chìm vào sự im lặng chết chóc.

Libra kinh ngạc mở to mắt, tim như ngừng đập.

Hoàng đế hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén. Ông ta nhanh chóng quay sang nhìn Libra, giọng nói trầm thấp mang theo uy quyền đáng sợ: “Lập tức đến đó!”

Libra và Sagittarius không dám chậm trễ, nhanh chóng lao ra khỏi đường hầm cùng hoàng đế và binh lính. Những ký hiệu quỷ dị trên tế đàn vẫn còn đó, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều bị bỏ lại phía sau.

---

Bầu trời đêm bị nhuộm đỏ bởi ánh lửa ngút trời. Ngọn lửa bốc lên từ cung điện của tam hoàng tử Leo, ngọn lửa điên cuồng nuốt chửng từng cây cột, từng bức tường chạm trổ tinh xảo, quấn lấy những mái vòm cao lớn, tràn ra khỏi những ô cửa sổ như những con rắn lửa đang cuồng loạn nuốt chửng tất cả. 

Sức nóng tỏa ra khắp nơi, đến mức dù còn cách khá xa, Libra cũng cảm thấy hơi nóng bỏng rát trên da. Tro bụi bay mịt mù trên không trung, từng mảnh gỗ cháy xém rơi xuống đất, phát ra âm thanh lách tách ghê rợn. Những cột khói đen cuồn cuộn bốc lên cao, che lấp bầu trời, khiến ánh trăng cũng trở nên mờ ảo.

Đã có rất nhiều binh lính và cung nhân đang cố gắng dập lửa, nhưng tất cả chỉ như muối bỏ bể. Ngọn lửa không hề suy yếu mà còn lan rộng, nó quá mạnh, quá dữ dội, giống như có ai đó đã cố tình thiêu rụi cả cung điện.

Một thống lĩnh binh lính nhanh chóng chạy đến trước mặt hoàng đế, quỳ xuống hành lễ rồi căng thẳng báo cáo: “Bệ hạ! Đám cháy này đột nhiên bùng lên từ bên trong cung điện! Chúng thần đã cố gắng xông vào cứu tam hoàng tử, nhưng ngọn lửa quá mạnh, không ai có thể vào trong!”

Libra nghe đến đây, cả người chấn động.

Điện hạ vẫn còn bên trong?!

Hoàng đế Ignis đứng trên bậc thềm cao nhất, áo choàng hoàng gia bị gió thổi tung, ánh mắt tối sầm. Ông ta không nói gì, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Đã có ai nhìn thấy tam hoàng tử chưa?” Hoàng đế lạnh nhạt hỏi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thống lĩnh binh lính cúi thấp đầu, giọng nói đầy bất lực: “Chưa có ai nhìn thấy ngài ấy rời khỏi cung điện. Các thị vệ canh giữ bên ngoài cũng không hề thấy tam hoàng tử ra ngoài trước khi đám cháy xảy ra…”

Libra gần như không đứng vững.

Sagittarius đứng bên cạnh, tay siết chặt đến mức trắng bệch. Ánh mắt của cậu dán chặt vào cánh cửa lớn của cung điện, ngọn lửa đang bùng lên những tấm gỗ dày làm chúng nứt vỡ, phát ra những tiếng lách tách đáng sợ.

"Ta vào cứu người!" 

Sagittarius hét lên, muốn lao vào biển lửa. Nhưng trước khi cậu kịp hành động, hai binh sĩ đã vội vàng giữ chặt hắn lại: "Nguy hiểm lắm! Ngài không thể vào trong!"

Đúng lúc này, một tiếng bước chân hối hả vang lên. Một thị nữ mặt mày tái nhợt chạy đến, váy áo xộc xệch, hơi thở đứt quãng vì vội vàng.

"Bẩm... bẩm bệ hạ!" Giọng nói của cô ta run rẩy, gấp gáp thốt lên: "Hoàng hậu! Hoàng hậu đã mất tích rồi!"

Libra và Sagittarius đều giật mình, đồng loạt quay lại nhìn thị nữ.

"Ngươi nói cái gì?" 

Thị nữ gần như sắp khóc: "Hoàng hậu biến mất rồi! Chúng thần không tìm thấy bà ấy trong tẩm cung! Thị vệ gác bên ngoài cũng không hề nhìn thấy bà ấy rời đi!"

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Libra.

Hoàng hậu mất tích đúng lúc cung điện của tam hoàng tử bốc cháy?

Chuyện này chỉ là trùng hợp sao?

Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy!

Tích tắc...

Tích tắc...

Tích tắc...

Đồng hồ quay ngược trở về trước khi ngọn lửa bùng lên.

Cánh cửa cung điện rộng lớn lặng lẽ mở ra. Một bóng dáng gầy guộc, quái dị lê lết bước vào trong. Dưới ánh sáng leo lắt, người phụ nữ đó trông chẳng khác nào một cái xác khô biết đi. Hoàng hậu lê từng bước vào, bóng dáng tiều tụy, mái tóc bà ta rũ rượi, từng sợi bết dính vào gương mặt hốc hác, đôi mắt mờ đục, vô hồn, tựa như chỉ còn là một cái vỏ trống rỗng. 

Trong tay bà ta nắm chặt một con dao nhỏ, lưỡi dao phản chiếu ánh trăng, lóe lên sắc lạnh đến rợn người. Bà ta nhìn quanh gian đại điện vắng lặng, cuối cùng ánh mắt như bị một thứ gì đó hút chặt vào bóng dáng đứng trước cửa sổ.

Tam hoàng tử Leo.

Y đứng đó, khoác trên người bộ đồ mỏng nhẹ, mái tóc dài rũ xuống vai, ánh trăng phủ lên gương mặt tuấn tú, đôi mắt hổ phách phản chiếu bầu trời đêm. Leo cứ thế nhìn bà ta, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng mà xa cách. Nhưng chính nụ cười đó khiến đôi mắt u ám của hoàng hậu bỗng lóe lên tia sáng.

Leo chậm rãi bước đến gần hơn, bước chân vững vàng, ánh mắt bình thản như đã biết trước chuyện này từ lâu.

Ánh sáng nhàn nhạt lan tỏa từ cơ thể Leo, tỏa ra một thứ thần lực dịu dàng không thể chống cự. Hoàng hậu đứng yên như bị thôi miên, lưỡi dao trong tay khẽ run, đôi môi khô nứt há ra như muốn nói gì đó nhưng không phát ra được tiếng nào.

Leo bước đến gần, vươn tay nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt bà ta. Ngón tay của y chạm vào làn da nhăn nheo, cảm giác sần sùi thô ráp lộ rõ dưới đầu ngón tay, có lẽ chỉ cần ấn nhẹ một chút là có thể khiến lớp da này vỡ vụn.

Một luồng thần lực ấm áp chậm rãi lan tỏa từ lòng bàn tay Leo, từng chút một thấm vào cơ thể hoàng hậu. Hoàng hậu mở lớn mắt, toàn thân run rẩy dữ dội.

Một tiếng “rắc” khe khẽ vang lên.

Từ nơi Leo chạm vào, làn da của hoàng hậu bắt đầu nứt ra như một lớp vỏ sứ mục rữa. Những vết nứt lan rộng, ngày càng nhiều hơn, tỏa ra những tia sáng mờ ảo.

Leo không thu tay lại, y đứng yên, thong thả quan sát.

Những mảng da chết bong tróc, rơi xuống nền đất, để lộ ra một lớp da trắng ngần bên dưới. Những lọn tóc xơ xác rơi xuống, thay thế bằng mái tóc dài màu vàng kim rực rỡ óng ánh như ánh mặt trời, đôi mắt hổ phách sâu thẳm. Ngài mang một vẻ đẹp lạ thường, vừa mạnh mẽ vừa cao quý, trông giống như một vị thần đã ngủ yên hàng nghìn năm nay.

Người đàn ông đó đứng lặng trước mặt Leo, gương mặt quen thuộc đến mức đáng sợ.

Ngài giống hệt Leo.

Không, không phải giống hệt, mà là Leo chính là bản sao của ngài.

Gió đêm lành lạnh khẽ lùa vào cung điện.

Leo giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, y nhìn người đàn ông vừa xuất hiện kia, giọng nói khẽ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch: "Phụ thần, đã lâu không gặp."

Ngón tay của y chậm rãi vuốt ve gò má của người đàn ông trước mặt, dịu dàng như một đứa con đang làm nũng với cha của mình. Làn da của ngài đã lấy lại sắc thái khỏe mạnh, nhưng vẫn mang theo chút nhợt nhạt vì đã trải qua vô số năm tháng bị mục rữa, bào mòn bởi thời gian. Mái tóc vàng dài rũ xuống, phủ lên bờ vai rộng lớn, tôn lên khí chất cao quý vốn có.

Nhưng đôi mắt hổ phách ấy lại không còn ánh sáng kiêu hãnh của một vị thần tối cao. Ngài chỉ ngơ ngác nhìn Leo, đôi môi hơi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không phát ra được âm thanh rõ ràng.

Leo vẫn mỉm cười, đôi mắt hổ phách đong đầy tình cảm của một người con dành cho cha mình. Y nghiêng đầu, ánh sáng heo hắt trong phòng hắt lên khuôn mặt y, nửa sáng nửa tối, khiến y trông càng thêm bí ẩn.

"Phụ thần à, người luôn xuất hiện không đúng lúc."

Giọng của y nhẹ như một câu thì thầm.

Phụ thân của y đứng im lặng, ánh mắt nhìn Leo đầy phức tạp.

Leo thở dài một hơi, giọng nói xen lẫn chút bất đắc dĩ: "Mỗi lần con đưa ra quyết định, người đều đột ngột xuất hiện, thay đổi mọi thứ, chuyển hướng tất cả nước đi của con."

Phụ thần của y khẽ run lên, dường như đã hiểu điều gì đó.

Ngài nhìn Leo rất lâu, dường như ngài đang cố gắng nhớ lại điều gì đó đã bị lãng quên từ lâu. Nhưng ngài không nhớ được gì cả, chỉ có một cảm giác đau đớn vô hình đang len lỏi vào tâm can.

Leo quan sát phản ứng của ngài, khóe môi y cong lên đôi chút: "Con đã truyền lại ngai vàng cho anh hai rồi."

Lời này của Leo khiến ánh mắt phụ thân y càng thêm thẫn thờ: "Anh hai giống tính mẫu thần, sẽ là một vị Thiên Vương tốt hơn con." 

Y dừng một chút, ánh mắt chợt trở nên mông lung, như đang hồi tưởng điều gì đó.

"Thật ra..." Leo mỉm cười: "Con còn muốn giới thiệu một người cho phụ thần và mẫu thần..."

Nhưng người đó không cần con nữa rồi, như cái cách mẹ vứt bỏ ba cha con chúng ta.

Y không nói tiếp, chỉ lặng lẽ nhìn phụ thân mình, tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt hổ phách ấy. Phụ thân y cũng nhìn y, ánh mắt của ngài chứa đầy vẻ đau lòng khó có thể diễn tả thành lời.

Ngài cố gắng muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng cổ họng của ngài khô khốc, phát ra vài tiếng lộc cộc yếu ớt, không thành lời. Những năm tháng dài đằng đẵng bị thối rữa, bị thời gian tàn phá, đã khiến ngài quên đi cách giao tiếp.

Leo không nói thêm nữa, bỏ tay xuống nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm dao của phụ thần.

Lưỡi dao lạnh buốt, phản chiếu ánh sáng lập lòe trong căn phòng yên tĩnh. Leo từ từ nâng tay ngài lên, đưa con dao sắc bén đến gần cổ họng mình.

"Cơ thể phàm nhân đâu xứng với vị thần tôn quý như người..."

Giọng y rất nhẹ, rất dịu dàng, y cười: "Để con cung tiễn phụ thần."

Phụ thần của y run lên dữ dội, muốn chống cự, nhưng Leo đã siết chặt bàn tay của ngài, giữ lưỡi dao ở yết hầu mình.

Mũi dao lạnh băng chạm vào da thịt, khí lạnh sắc bén dọc theo đường nét thanh tú trên cổ họng. Leo vẫn mỉm cười, y nắm chặt bàn tay của phụ thần như đang dẫn dắt một đứa trẻ lạc lối.

Dưới ánh trăng, y đẹp đến lạ kỳ.

“Phụ thần à...”

Y thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

“Đừng sợ, có con theo người.”

Bàn tay nắm chặt lấy chuôi dao, y không do dự mà đẩy về phía trước. Lưỡi dao xuyên qua da thịt, máu đỏ tươi tuôn ra, men theo đường cong thanh tú của cổ họng, nhỏ từng giọt xuống nền đá cẩm thạch, chảy từng giọt lên tay phụ thần của y. 

Máu chảy từ cổ, tràn xuống áo, nhuộm đỏ tấm áo lụa trắng như tuyết. Một vệt đỏ lan dần, như một cánh hoa anh túc kiêu sa nở rộ giữa sắc trắng thuần khiết.

Leo vẫn cầm chặt bàn tay phụ thần mình, những giọt máu đỏ tươi, nóng ấm, chảy tràn qua bàn tay đã từng quyền uy nhất Thiên Giới. 

Bàn tay đó, từng nâng niu cả một thế giới.

Bàn tay đó, từng chạm vào đỉnh cao vinh quang của thần linh.

Nhưng giờ đây, nó chỉ run rẩy trong vô thức, không còn sức mạnh, không còn kiêu hãnh, chỉ có sự trống rỗng và lạc lõng.

Phụ thần của y run rẩy, đôi mắt hổ phách phản chiếu lại hình ảnh một Leo nở nụ cười rực rỡ tựa vầng dương.

Nụ cười ấy đẹp đến nao lòng.

Ánh trăng chiếu xuống, phủ lên gương mặt y một tầng sáng bạc, trông như một vị thần sắp tan biến vào hư vô.

Tiếc cho những điều chưa kịp nói.

Tiếc cho những người chưa kịp gặp lại.

Tiếc cho một tình yêu chưa kịp trọn vẹn.

Rồi hơi thở y chậm dần.

Tay y buông lỏng.

Y nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm sắp lìa cành. Cơ thể y hơi lảo đảo trước khi hoàn toàn đổ sập xuống, tựa như một vì sao vừa rời khỏi bầu trời, rơi xuống vực sâu vĩnh hằng.

Phụ thần vội vàng ôm lấy y, cảm nhận cơ thể gầy gò ấy đang dần nguội lạnh trong vòng tay mình. Giọt máu cuối cùng rơi xuống nền đất, loang ra thành một vệt đỏ, là một dấu chấm hết bi thương.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, ánh sáng đỏ rực xé toạc màn đêm, hừng hực như cơn thịnh nộ của thần linh. Cung điện của tam hoàng tử Leo chìm trong biển lửa, từng cây cột đổ sập, từng bức tường nứt vỡ, tro tàn bay tán loạn trong không trung.

Từ xa, một bóng đen lao đến nhanh như tia chớp, bóng người đột ngột xé gió phóng qua, lao thẳng về phía ngọn lửa. Libra và Sagittarius chỉ kịp nhìn thấy mái tóc bạch kim tung bay trong đêm tối, nhưng ngay khi hắn sắp chạm đến bức tường lửa, một bóng đen khác đã lao đến sau lưng hắn, kéo hắn lại.

“Gemini! Đừng điên rồ!”

Giọng nói uy nghi của Severan vang lên, kịp thời giữ chặt Gemini. Nhưng Gemini vùng vẫy dữ dội, cặp mắt ánh lên điên cuồng: "Thả ta ra! Ta có thể cứu Leo! Em ấy vẫn còn sống!"

Gemini gầm lên như thú dữ, giọng khản đặc đi.

Severan nghiến răng, giữ chặt lấy vai hắn, quát lớn: "Đó là lửa thiêng! Ngươi không thể cứu ngài ấy, không ai có thể! Thần linh bước vào đó cũng sẽ bị thiêu rụi thành tro bụi! Ngươi vào đó cũng chết vô ích!”

Nhưng Gemini điên cuồng giãy giụa, Severan dùng sức siết chặt lấy Gemini, ngăn không cho hắn tiếp tục vùng vẫy. Y có thể cảm nhận được cơ thể Gemini đang run lên bần bật, hơi thở hỗn loạn, gương mặt tái nhợt vì đau đớn.

Libra và Sagittarius đứng đó, không biết phải làm gì.

"Buông ra!" Gemini gầm lên, cánh tay vung mạnh về phía trước, nhưng Severan vẫn liều mạng giữ chặt hắn, cánh tay cứng như gọng kìm.

Đôi mắt của Gemini dán chặt vào ngọn lửa cuồng nộ, những đốm lửa bùng lên, phản chiếu trong đáy mắt hắn như hàng ngàn mũi dao bén nhọn. Gemini điên cuồng thoát khỏi kìm hãm, hắn không quan tâm đến gì khác, không quan tâm đến lửa thiêng, không quan tâm đến sống chết, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng Leo còn ở trong đó. Leo vẫn ở trong đó. Nếu hắn không cứu y, ai sẽ cứu y đây!?

"Thả ta ra, Severan!" Gemini hét đến khản giọng, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú bị dồn vào đường cùng.

Gemini cảm thấy như có thứ gì đó đang siết chặt lấy tim mình, một cơn đau dữ dội lan ra khắp lồng ngực. Ánh lửa phản chiếu trên gương mặt Gemini, làm nổi vẻ tuyệt vọng đến cực điểm của hắn. Đôi mắt của hắn sâu thẳm, đau đớn, hối hận, sợ hãi và cả sự giày vò khôn cùng.

Chỉ mấy ngày trước thôi, hắn còn đứng trước mặt Leo, nói ra những lời tuyệt tình ấy.

Hắn đã tổn thương y, đã đẩy y ra xa, đã giẫm nát hy vọng của y dưới chân.

Vậy mà bây giờ, hắn lại muốn cứu y?

Bây giờ, hắn lại muốn giữ lại y sao?

"Leo!!!"

Hắn đã từng nói gì với Leo?

Hắn đã từng lạnh lùng bảo y đừng xen vào chuyện của hắn.

Hắn đã từng bảo y không cần quan tâm hắn.

Hắn đã từng nói rằng, hắn không cần y nữa.

Lần cuối cùng họ gặp nhau, hắn đã nhìn y quay lưng đi dưới ánh hoàng hôn sắp tắt.

Hắn đã không nhìn thấy ánh mắt của Leo lúc ấy.

Hắn đã không biết, khoảnh khắc đó, y đã tuyệt vọng đến nhường nào.

Hắn đã không biết, rốt cuộc Leo đã quyết định điều này từ lúc nào.

Hắn đã không biết, rằng đó chính là lời từ biệt cuối cùng của y.

Hối hận như một cơn sóng dữ nhấn chìm hắn.

Hắn siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ rực lên, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa thiêu rụi tất cả, bao gồm cả một người mà hắn đã từng yêu.

Rồi hắn gào lên.

Một tiếng gào xé toạc bầu trời, chứa đựng tất cả đau đớn, tất cả tuyệt vọng, tất cả điên cuồng mà hắn đang kìm nén.

Ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy, nó không bận tâm đến nỗi đau của bất kỳ ai, không bận tâm đến hối hận hay dằn vặt.

Đêm ấy, trong biển lửa hừng hực, một vì sao đã rơi xuống.

Một vị thần đã biến mất khỏi thế gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro