Chương 109: Ánh nắng trong tim
Chương 109: Ánh nắng trong tim
Tác giả: Peckanhdongdanh (5/5/18)
Người tiều tụy, ta thay người rạng ngời
Là người che chở, bảo hộ kiếp này của ta
Ly biệt tương phùng, vui buồn vì ai?
Kẻ khác bao lần lầm tưởng, ta chỉ bị điều khiển bởi người
Hỏi thế gian, còn gì hoàn mĩ hơn?
Gió mạnh tạt vào hai má bỏng rát. Cả người Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc. Tiếng xương cốt vỡ vụn bên tai. Nàng ngơ ngác đến bừng tỉnh.
Là nước mắt của nàng, ấm áp từ hắn chỉ duy nhất nàng được quyền hưởng thụ, mọi thứ của hắn đều dành cho nàng, nhưng đáng tiếc mọi thứ của nàng lại dành cho người khác.
Người ấy y phục đầy huyết tinh lao đến bảo hộ nàng, là người ấy dùng thân thể che đi chưởng lực ghê gớm kia. Mà nàng nhờ người ấy mà không hao tổn chút gì.
"Ngân Tuyết" nàng ôm Ngân Tuyết trong tay, huyết tinh của hắn hòa cùng huyết tinh trên y phục nàng, vừa đẹp đẽ vừa đau thương.
Những người bên nàng đều lần lượt rời bỏ đi.
"Tại sao vậy?" nàng thì thầm. Pháp trận kia rất mạnh, nàng đã tốn rất nhiều tâm huyết tạo nên nó, tại sao Ngân Tuyết có thể thoát, tại sao?
Ngân Tuyết mệt mỏi tựa cằm vào vai nàng, nhẹ nhàng ngửi hương thơm độc nhất vô nhị trên người Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết). Nữ nhân hắn yêu, nhỏ bé nhưng kiên cường. Hắc Phượng Hoàng thì sao chứ, hủy thiên diệt địa thì sao chứ, cuối cùng nàng vẫn cần ai đó để tựa vào lúc yếu đuối.
"1000 năm trước nàng dùng nó giam ta, nàng nghĩ 1000 năm sau nó vẫn có thể ngăn ta tìm đến nàng sao? Ngốc.."
Nước mắt Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) rơi liên tiếp xuống y phục, đã bao lâu nàng chưa khóc đến bi thương như vậy, nàng chưa từng khóc vì ai, nàng chỉ khóc vì Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã), nhưng Ngân Tuyết là ngoại lệ.
Bàn tay vuốt nhẹ lên gương mặt Ngân Tuyết. Ngũ quan tái nhợt yếu đuối, không còn sức sống như lần đầu gặp gỡ.
Hắn gắng gượng cười "Tuyết Nhi.. Ta đã mơ ước được gọi nàng như vậy từ 1000 năm trước.."
Nước mắt thấm đẫm gương mặt nhỏ, Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) chật vật khổ sở. Hắn vươn tay muốn lau nước mắt cho nàng nhưng cánh tay không nâng lên nổi. Khi lựa chọn từ bỏ luân hồi, hắn chỉ nhớ đến nụ cười rực rỡ dưới ánh mặt trời của nàng.
"Đừng khóc.. Tuyết Nhi nghe ta nói.. Từ nay... trên con đường phía trước còn rất dài, nàng không thể dựa vào ai ngoài chính bản thân nàng.. Tuyệt đối, tuyệt đối không được khóc... Nàng phải sống, phải sống dưới ánh mặt trời, phải kiêu ngạo mà sống"
"Không.. Ngân Tuyết.. Thế gian này ruồng bỏ ta, giờ ngay đến ngươi cũng ruồng bỏ ta sao? 1000 năm trước ngươi vì ta thành Quỷ Lệ, sao 1000 năm sau ngươi không vì ta mà đứng dậy"
Ngân Tuyết dựa vào người nàng "Đồ ngốc.. Bên nàng còn rất nhiều người.. Ta là kẻ đáng ra phải biến mất từ 1000 năm trước nhưng vì mong mỏi được gặp nàng, mong mỏi được yêu nàng.. mà cố leo lắt đến giờ này..."
"Ngân Tuyết.. Kiếp sau, kiếp sau ta sẽ nhất định.." nàng không tự chủ lên tiếng, nàng hối hận rồi, nàng không muốn theo đuổi tình yêu cao vời kia nữa, nàng sẽ cùng Ngân Tuyết du sơn ngoạn thủy, đến cùng trời cuối đất, hai người sẽ bên nhau như người thân, đến khi chính tay hắn chôn cất nàng hoặc ngược lại.
"Ừm.. Ta hiểu" Ngân Tuyết chặn lại lời nàng. Hắn tự chặt đứt luân hồi, tự tay hủy hoại đi cơ hội chuyển sinh sang kiếp khác. 1000 năm chờ đợi, 1000 năm khắc cốt ghi tâm đổi lại lời hứa mà vĩnh viễn không bao giờ có thể thành sự thật. Ngân Tuyết quả là ngu ngốc. Nhưng vì Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết), đến luân hồi còn dám chặt đứt thì liệu điều ngu ngốc gì hắn không thể vì nàng.
"Ngươi hiểu cái gì.. Ngân Tuyết, ta cầu xin ngươi, xin ngươi đừng rời bỏ ta.. Thế gian này ruồng bỏ ta.. Bằng hữu xa lánh, tỷ muội ghét bỏ, đồng môn sợ hãi.. Ngay cả người ta yêu nhất cũng muốn ta chết.. Ta phải làm sao, phải làm sao bây giờ, ta làm sao có thể tồn tại đây"
Phượng Y Y (Kim Ngưu) lặng người nhìn, đã từng là bằng hữu vậy mà nàng không dám đứng ra, không dám vươn tay bảo vệ. Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) nhắm mắt, trong lòng tựa như bị một con dao cùn dày xéo, nàng bị cả thiên hạ ghét bỏ, còn bị cả người nàng tin tưởng cùng yêu thương dồn đến bước đường này, Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) bỗng muốn cứu nàng, muốn bỏ đi tất cả trách nhiệm.
"Tuyết Nhi.. Nếu như có kiếp sau, ta nguyện làm một hạt mưa, thay thế giọt nước mắt đau thương lướt qua đáy mắt nàng... Ta nguyện làm cơn gió, vô hình bầu bạn bên nàng"
"Đừng mà" nàng hổn hển "Ta sẽ từ bỏ tất cả, ta sẽ theo ngươi đến chân trời góc biển..."
Ngân Tuyết khẽ hôn lên môi nàng, bình thản mỉm cười, nụ cười bình an nhất mà hắn từng cười. Cảm ơn nàng, cảm ơn lời nói ấy, cảm ơn tấm lòng của nàng. Nhưng cũng xin lỗi, xin lỗi vì bỏ nàng lại trên thế gian này. Ngân Tuyết biết nàng rất mạnh mẽ, nàng nhất định sẽ vượt qua, người kia dùng tình yêu thầm lặng bảo vệ nàng, sẽ có ngày hắn chân chính nói cho nàng nghe hắn yêu nàng đến mức nào.
Ngân Tuyết nhớ về kiếp trước, bạch y nam nhân mất hồn lưu lạc thiên nhai tìm kiếm bóng hình hồng nhan bỏ lỡ, lại nhớ về nữ nhân hồn nhiên xinh đẹp yêu thích mùa đông đầy tuyết.
"Xin lỗi..." Tuyết đậu xuống mặt hắn, câu nói cuối cùng Ngân Tuyết nói với Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) trước khi biến mất. Thân ảnh của hắn phát sáng dần dần biến thành hàng vạn hạt bụi.
"Không.. Ngân Tuyết" Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) ngơ ngác nhìn từng hạt cát chảy dọc theo kẽ tay. Ngân Tuyết, Ngân Tuyết hết lòng vì nàng, tại sao cuối cùng lại như vậy, tại sao đến cuối cùng số phận của nàng cũng vẫn là một mình.
Phượng Y Y (Kim Ngưu) vén mở pháp trận, gần đây nàng có cảm giác liên kết mơ hồ giữa quá khứ và hiện tại, kiếp trước và kiếp này.
"Tình Tuyết.. Hắn tự tay chặt đứt luân hồi đổi lấy 1000 năm tồn tại, kết cục là vĩnh viễn biến mất khỏi luân hồi, hắn đã thực sự biến mất trên thế gian rồi.." Phượng Y Y (Kim Ngưu) bất ngờ lên tiếng.
"A..A" nàng hét lên. Tại sao mọi thứ bỗng nhiên tốt đẹp lại quay lưng với nàng, tại sao không ai cho nàng cơ hội quay đầu, tại sao cuối cùng người bị bỏ lại chỉ có mình nàng. Tại sao vậy, nàng không đáng tồn tại đến vậy sao?
Hai mắt đầy sát khí. Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nén giọt lệ, mặc Hắc Phượng chi lệ tràn ra bao phủ thân thể, nếu đã thế này hãy để nàng mất trí, hãy để nàng điên cuồng một lần vì Ngân Tuyết, coi như đó là lời xin lỗi của nàng.
Trên đầu Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) xuất hiện cánh cổng địa ngục, hoa văn kì bí và rõ ràng hơn những lần trước. Mái tóc dài ra nhanh chóng, trước khi chết Ngân Tuyết tặng nàng toàn bộ Nguyên Lực của hắn, chưa kể lúc chiến đấu khi nãy lại hút được vô số Nguyên Lực của Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình).
Tấm vải trắng vươn ra tóm lấy Phượng Y Y (Kim Ngưu) đối diện nàng. Phượng Y Y (Kim Ngưu) nhíu mi lui lại nhưng không kịp.
Địa hình phía sau Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) sụt lở, phong vân biến sắc, Hắc Phượng Hoàng từ địa ngục bay ra hót vang thiên địa. Hắc Phượng Hoàng bay đến đâu, nơi đó tràn ngập chết chóc. Vịnh Xuyên hồ trong khoảnh khắc bị hủy hoại không ra hình dáng. Hắc Phượng Hoàng thật đáng sợ.
Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) và Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) lập tức cho người đi giải cứu người dân vô tội.
Xung quanh Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) là nham thạch nóng bỏng mà nàng đứng giữa đó cùng Phượng Y Y (Kim Ngưu).
Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) mau chóng lao đến cứu Phượng Y Y (Kim Ngưu) nhưng đều thất bại. Thực lực hai bên quá khác biệt, nếu Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) có ý giết Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) thì hắn nhất định không thoát khỏi cái chết.
"Mộ Dung Tình Tuyết, ngươi mau buông biểu muội ta ra" Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) lạnh lùng lên tiếng.
Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) như không nghe thấy, bóp cổ Phượng Y Y (Kim Ngưu) nhấc lên "Cô ta có bằng hữu, có thân nhân, có người yêu... Cái gì cô ta cũng có... Tại sao ta không thể như cô ta? Vì ta là Hắc Phượng Hoàng?"
Phượng Y Y (Kim Ngưu) tập trung Nguyên Lực đánh trả Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nhưng lập tức bị ngăn lại. Tiếng xương gãy vang lên, giữa không gian yên tĩnh ấy, âm thanh kia vạn phần vang dội.
"Nếu ngươi làm hại đến nàng, ta sẽ không tha cho ngươi" Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) chầm chậm nói. Ánh mắt lo lắng nhìn ái nhân đang bị chế trụ.
Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) cười "Ngươi là người yêu cô ta đúng không? Lúc nãy không phải các ngươi cũng đã giết Ngân Tuyết sao?" tay trái tụ lại Nguyên Lực đánh về phía Thái Thượng Trưởng lão Lãnh gia. Huyết tinh nở rộ trên nền tuyết. Một chưởng đấy, đủ mạnh mẽ và ngoan độc, bọn họ có thể tưởng tượng được thực lực hiện tại của Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết).
"Tình Tuyết đủ rồi, mau dừng lại đi" Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) lên tiếng.
Nàng quay ra nhìn hắn, tay siết chặt cổ Phượng Y Y (Kim Ngưu) "Còn ngươi thì sao, Lãnh Dạ Phong, đến giờ ngươi vẫn hèn nhát như vậy.."
Phượng Y Y (Kim Ngưu) vùng vẫy vì khó thở, gương mặt trắng bệch. Bàn tay dưới cổ càng thêm chặt. Chỉ thấy Phượng Y Y (Kim Ngưu) thôi vùng vẫy, cả người không còn sức lực, hai mắt nhắm nghiền.
Không gian như chết lặng.
"Y Y... Tại sao lại là cô nhỉ?" Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nhẹ nhàng chạm môi lên mi tâm Phượng Y Y (Kim Ngưu), nụ cười nhạt thê lương nhếch lên.
Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) buông tay, Phượng Y Y (Kim Ngưu) rơi xuống biển nham thạch phía dưới. Thời Không chi lực bẻ gãy không gian, Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) ôm trọn nàng trong tay. Lo lắng kiểm tra hơi thở, Phượng Y Y (Kim Ngưu) vẫn hô hấp, chỉ là rất mỏng. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nhìn thúc phụ ôm lấy nàng, tay nắm chặt. Đến cuối cùng thực lực vẫn không đủ, người cứu nàng vẫn là người khác.
"Y Y đã không sao, Kỳ vương gia, ngươi còn tiếp tục chỉ là dâng mạng cho Hắc Phượng Hoàng" Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) lên tiếng. Nàng nhìn ra sự bất lực trong mắt Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải), ngay cả nữ nhân mình yêu còn để kẻ khác bảo hộ sao hắn có thể chịu nổi đả kích ấy.
"Đa tạ Thái nữ nhắc nhở"
Đông Phương Vân Khuynh xuất hiện. Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) quay người, cười nhạt nhìn hắn "Thiên Đế à.. Những kẻ có thể trừng phạt ta không bao gồm Thần Tộc các ngươi.."
Đông Phương Vân Khuynh hai tay nắm chặt. Nguyên Lực tích tụ trong tay phóng về phía Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết). Nàng bình thản đi đến, những công kích bay đến trước mặt nàng hóa thành hư vô. Mà hắn toàn thân khụy xuống, miệng trào huyết tinh. Tất cả mọi người đều không hiểu.
"Đó là trừng phạt Thần Tộc các ngươi... Không thể trừng phạt và ra tay với các tộc khác.."
Đông Phương Vân Khuynh hiểu điều này, năm đó Thần Tộc tự mãn đại khai sát giới, năm đó Thần Tộc khiến thiên địa lầm than, khiến Nữ Thần tối cao tỉnh giấc, khiến Yêu Thần từ hư không xuất hiện. Mọi lỗi lầm đều từ Thần Tộc mà ra. Nữ Thần tức giận tước đi quyền trừng phạt của Thần Tộc và phong ấn Thần Tộc trong một không gian trôi nổi.
Nàng cười nhạt rồi bước qua Đông Phương Vân Khuynh.
Tay phải giơ lên, Không Niết Kiếm từ xa bay đến trong lòng bàn tay nàng. Cước bộ chậm dần rồi dừng hẳn, tuyết lạnh lẽo lướt qua mắt. Nàng cùng hắn đối diện nhau, trong sự yên lặng là hàng vạn điều muốn nói.
Lần đầu gặp gỡ, hắn nắm lấy tay nàng, lúc ấy nàng muốn cả đời dựa dẫm vào nam nhân uy vũ ấy. Thời gian bên nhau, hắn dịu dàng bảo hộ dung túng, tạo cho nàng khoảng thiên địa bình yên, để nàng thỏa sức bay nhảy trong tầm mắt hắn. Người ấy hết lòng vì nàng, mọi toan tính đều hy vọng nàng có thể tổn tại cùng hắn dưới vòm trời này. Mà nàng cũng tình nguyện vì hắn chịu mọi đau khổ, hiểu lầm. Hai người cùng thầm lặng hy sinh cho đối phương, cùng mỉm cười cùng rơi lệ. Hai trái tim không biết từ lúc nào đã đồng điệu.
Đôi đồng tử dù dày đặc sát khí nhưng không còn tia tàn nhẫn như lúc trước. Phượng Hoàng hót vang thiên địa, rất nhiều nơi đã bị ngọn lửa ấy hủy hoại, tiếng kêu khóc, tiếng sợ hãi, tất cả âm thanh đó đều như biến Vịnh Xuyên hồ thành địa ngục trần gian.
"Ra tay đi" nàng lên tiếng "Hoặc là ta sống, hoặc là ngươi sống"
"Được" Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) nhặt kiếm lên, bình tĩnh nhìn nàng. Nhân gian hắn nguyện bảo vệ giờ lại bị nàng hủy hoại, hắn sao có thể nhìn cảnh người dân vô tội khốn khổ.
Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) cười. Vạt áo tung bay.
Thân pháp quỷ dị bay lên không trung, Không Niết Kiếm lạnh lẽo hướng về phía Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã).
Hắn nhìn nàng, nàng chính là cánh bướm, nếu hắn không nắm giữ sẽ vô thức mà bay đi. Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) cười, nụ cười ôn nhu. Hóa ra chỉ cần nàng sống sót, hóa ra chỉ cần nàng cùng hắn tồn tại dưới vòm trời này thì hắn đã mãn nguyện. Trường kiếm hướng lên không trung, hai mắt nhắm nghiền.
Đôi đồng tử thuần khiết xinh đẹp.
Không Niết Kiếm trong tay rơi xuống.
Trường kiếm của Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) đâm xuyên thân thể Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết).
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) bàng hoàng mở mắt. Gương mặt mỹ lệ ấy đang nhìn hắn cười rạng rỡ, đôi mắt đầy lệ trong suốt. Máu từ vết thương giữa bụng thấm đẫm hai tay hắn, vạt áo nhiễm sắc đỏ chói mắt.
Hắn ôm lấy nàng, nàng là điều đẹp đẽ và xấu xa trong lòng hắn, là bí mật mà hắn vĩnh viễn muốn chôn dấu và phủ nhận.
Hắc Phượng Hoàng biến mất, thiên địa trở lại sắc thái bình thường vốn có. Từ đầu đến giờ, người duy nhất nàng giết chính là Thái Thượng trưởng lão Lãnh gia bởi hắn giết Ngân Tuyết, còn nàng chưa giết ai, trước mặt Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã), sao nàng có thể ra tay hủy hoại thứ hắn ngày đêm tâm tâm niệm niệm bảo vệ.
*Khụ khụ* Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) ho từng tràng, máu tươi rải rác trên nền tuyết trắng, tựa như hoa mai nở đầu xuân.
"Tình Tuyết"
Nàng mệt mỏi nhìn hắn. Nàng đã có câu trả lời cho riêng mình, câu trả lời mà nàng hy vọng và vừa lòng nhất. Cuối cùng giữa nhân gian và nàng, hắn đưa ra lựa chọn.
"Tình Tuyết, lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy.."
Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) cười, nụ cười méo mó. Vị tanh nồng ở cổ họng khiến nàng khó chịu, muốn ho ra nhưng lại sợ dọa người trước mắt. Im lặng nuốt xuống, Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) luôn không muốn làm hắn khó xử.
"Ta yêu sư phụ như vậy, sao nỡ giết người chứ.."
*Bộp* giọt nước mắt rơi xuống gò má Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết). Nàng vươn tay lau nước mắt cho Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã). Vì nàng rơi lệ, trước khi chết thấy cảnh này, đáng lắm.
"Sư phụ.. Chúc sư phụ và Vân Khinh tỷ hạnh phúc.. Kiếp trước, người đã nợ tỷ ấy một đời.. Đừng khiến Vân Khinh tỷ đau lòng.."
"...." Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) không lên tiếng, hai tay run rẩy. Trái tim nhói đau, phải chăng là yêu nàng, là yêu đến mức bất chấp mọi thứ để nàng sống sót, là đến mức tình nguyện giao mạng sống cho nàng.
"Ta.."
Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) không để hắn nói gì thêm, động thân, cả người rời khỏi vòng tay Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã). Nhẹ nhàng gieo mình xuống nham thạch nóng bỏng phía dưới. Cuối cùng Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) vẫn độc ác như vậy, chúc phúc hắn cùng Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) nhưng lại để hắn tận tay giết nàng, để hắn tận mắt nhìn thân thể nàng bị nham thạch nuốt lấy. Kiếp này hắn sẽ phải ghi nhớ nàng, chiêu này, đủ đau, đủ tàn nhẫn, đủ khiến hắn không thể quên nàng.
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) ngơ ngác nhìn, hai tay trống trải, vẫn không tin vào mắt. Thân thể nàng chìm dần vào nham thạch.
Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) và Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) sử dụng bí pháp, khí tức Hắc Phượng Hoàng hoàn toàn biến mất.
"Hắc Phượng Hoàng đã chết rồi"
Lúc này Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) từ từ đứng dậy nhặt Không Niết Kiếm, nhìn tất cả mọi người có mặt tại đó, cười khổ, thanh âm vang lên, rất khẽ "Cái kết này, các ngươi hài lòng rồi chứ?"
Dưới làn tuyết dày đặc, Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro