Chương 155: Từng cảm xúc góp nhặt
Chương 155: Từng cảm xúc góp nhặt
Tác giả: peckanhdongdanh (19/4/19)
Tiếng hát ai ngân nga giữa biển trời
Một màu xanh vô tận bát ngát
Trải dài, trải dài, trải lên những nỗi niềm quá khứ
Quên đi, quên đi, lại chẳng thể nào không nhớ lại
Quỳnh Nguyên đại lục
Hôn lễ được Lãnh gia kì vọng nhất, hôn lễ được cả thiên hạ chờ đón. Vậy mà, tân nương gỡ khăn trùm đầu, hiên ngang từ chối Dận vương Lãnh gia mà bỏ đi trong sự ngơ ngác của hàng ngàn người. Tân nương là cường giả có tiếng tăm, không ai có thể ngăn lại quyết định đó. Tân lang cô đơn đứng trên đài cao, lặng lẽ chờ đợi tân nương thay đổi ý niệm.
Nhưng, chỉ còn lại tuyết trắng.
Cánh bướm đã rời đi.
Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) ngồi tại thư phòng. Việc náo loạn do Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) gây ra quả thực khiến Lãnh gia biến thành một trò hề trước mặt bao nhiêu gia tộc khác. Dù Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) có là Linh Điệp hộ pháp đi chăng nữa thì cũng quá ngông cuồng, lời thề khi gia nhập Lãnh gia khi đó, cô ta quên rồi?
"Gia chủ" thanh âm trầm lặng vang lên trong gian phòng.
Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) lười biếng ngước mắt, môi khẽ nhếch lên đầy tiếu ý.
"Làm sao?"
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) không chần lập tức chừ quỳ xuống. Lam y vương tuyết trắng, tuấn nhan kiên định. Nam nhân này đáng lẽ là kẻ nhận muôn vàn chúc tụng trên Quỳnh Nguyên đại lục, vậy mà..
"Gia chủ.. Thật ra Vân Khinh không muốn thành thân với ta, là ta ngang ngược không chấp nhận lời từ chối từ nàng.. Khiến nàng phải hành xử như vậy.."
"...." chén trà trong tay Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) đặt xuống. Người này là kẻ đầy trách nhiệm, luôn phân biệt sai trái, nhưng giờ vì một nữ nhân mà nhận mọi tội trạng.
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) ngay ngắn quỳ đó, ánh mắt mạnh mẽ không tia tạp niệm "Sự việc này hoàn toàn do ta quá đáng.. Vân Khinh thân là cường giả đâu thể thuận theo ham muốn của ta, việc Lãnh gia bẽ mặt là do ta, xin gia chủ định tội.."
Hắn không hối hận, nàng nếu đã muốn tự do, vậy hắn sẽ để nàng được bay đi như cánh hồ điệp xinh đẹp kia, cứ thoải mái tận hưởng, thoải mái buông bỏ. Mọi việc hãy để hắn cáng đáng, chí ít, hắn đã vì nàng mà thật tâm lo lắng.
Không đem tâm tư đặt ở nàng nhưng vô tình kéo nàng vào thứ rối loạn mang tên trách nhiệm cùng tình cảm. Nàng nên nhận được thứ tình trọn vẹn nhất, không phải là thứ trách nhiệm do hắn tạo ra.
Vân Khinh, có lẽ ngay từ đầu, nàng không nên nhặt chiếc lá ấy, không nên dịu dàng bên ta, cũng không nên mang cả thanh xuân yêu một kẻ như ta.
"Lãnh Dạ Phong.. Đáng không?" thanh âm lạnh nhạt vang lên.
"Là do ta.."
Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) nhắm mắt. Nếu Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) là kẻ ngông cuồng thì Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) chính là vừa ngông cuồng nhưng cũng vừa ẩn nhẫn, dù chu toàn tất cả mọi việc, dù tính toán đến đâu, hắn vẫn là kẻ chịu thiệt trong mọi thứ.
"Lãnh Dạ Phong, ta chính thức tước bỏ thân phận Trưởng Lão của ngươi, từ nay về sau, ngươi vĩnh viễn không được bước chân vào Nội bộ Lãnh gia"
Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) cười nhẹ.
Nàng sẽ không bị Lãnh gia định tội.
"Lui xuống Địa Lao, nhận gấp đôi hình phạt Lãnh Dạ Ngọc từng nhận.." hắn quay người đi "Nếu ngươi không phải Phong Ẩn hộ pháp, ngươi chỉ có cái chết mới đền tội"
"Đa tạ gia chủ khai ân" thật may mắn vì người nhận hình phạt này là hắn, nàng sao có thể chịu đựng loại thống khổ ấy. Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) hy vọng bảo hộ bông tuyết nhỏ mang tên Tình Tuyết nhưng cũng thật tâm muốn bảo hộ đám mây dịu dàng Vân Khinh.
Mọi đau khổ cứ để hắn gánh lấy.
!!!!!
Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) thu lại Nguyên Lực, luồng khí tức hắc ám vô tình xuất hiện dày đặc hơn, nàng nghi hoặc, chẳng nhẽ các Hộ pháp khác không hay biết. Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) cùng Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) đột nhiên chạy về Phượng Vu Quốc, Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) bỏ đi không thấy tăm hơi, Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) lại chả thấy bóng dáng, tứ đại hộ pháp này cũng bận rộn quá đi.
Nàng cẩn thận cảm nhận khí tức đó.
Khí tức biến mất.
Trán bị bàn tay bao phủ, hương vị quen thuộc phảng phất xung quanh. Môi anh đào hơi mỉm cười.
"Thi Nhi.. Cẩn thận" hắn xoay người nàng sang một bên, sợ nàng không cẩn thận va phải cành cây.
Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) bám lấy cánh tay hắn, nghịch ngợm như thiếu nữ mới lớn. Hắn không biết, mỗi lần thấy hắn là tim nàng lại loạn nhịp, thật cảm ơn vì Vân Tường (Thần Nông) kiên nhẫn chờ nàng, nếu không nàng không biết bản thân hiện tại sẽ ra sao.
"Vân Tường"
"Ừm"
"Vân Tường"
"Ta nghe công chúa"
Nam nhân tuấn mỹ mang chút âm nhu, đường nét mềm mại hài hòa như nữ nhân, cứ tưởng bộ dáng ấy gắn trên nam nhân sẽ không hợp nhưng khi ở trên người Vân Tường (Thần Nông) lại hòa hợp đến kì lạ. Hắn dịu dàng với riêng nàng, mỉm cười với riêng nàng, ngốc nghếch cũng vì nàng.
"Ta thích chàng nhiều lắm" nàng híp mắt.
Vân Tường (Thần Nông) nhìn nàng, tay trái nắm chặt, đáy mắt thoáng tia bi thương, hắn cũng yêu nàng thật nhiều, muốn dùng đời này bên nàng, muốn che đi nửa kiếp lênh đênh, muốn nàng không thua kém bất cứ ai. Nhưng, nàng là Liên Sinh hộ pháp.
Ngắt đóa hoa, nhẹ nhàng gài lên bạch ngân xinh đẹp. Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) quả thực xứng với bốn chữ khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt xanh lam nhu mì, môi anh đào đỏ thắm, mỗi khi cười dường như làm vạn vật bừng sáng. Công chúa của hắn, luôn rực rỡ và mỹ lệ như ngày đầu gặp.
Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) chạm tay lên đóa hoa "Ừm.. Dạo này đi theo hoàng huynh hồ ly cũng học được nhiều trò nha"
"Ta thấy một bông hoa rất đẹp, nàng muốn xem không?"
Nàng khẽ gật đầu "Muốn, muốn xem Vân Tường của ta đạt đến trình độ phong hoa tuyết nguyệt như nào.."
Vân Tường (Thần Nông) cười nhẹ, lấy trong vạt áo ra gương nhỏ giơ trước mặt nàng "Nó đây này"
Mặt nàng thoáng đỏ bừng, hình ảnh ngượng ngùng ấy hiện lên gương nhỏ trong tay Vân Tường (Thần Nông). Nhung Hoa công chúa cao cao tại thượng chưa từng vì ai đỏ mặt, cũng chưa từng vì ai mà ngượng ngùng.
"Khụ khụ... Ta biết ta rất đẹp.. Chàng khỏi phải khen" nàng cố gắng xua tan ngại ngùng. Thầm mắng Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải), hoàng huynh đáng chết, chắc lại dạy Vân Tường (Thần Nông) mấy trò hay dùng với Phượng Y Y (Kim Ngưu), đồ yêu nghiệt, yêu nghiệt.
Vân Tường (Thần Nông) cúi người, tay giữ lấy eo nàng.
Môi hắn áp môi nàng. Dịu dàng cưng chiều nữ nhân trong lòng.
Nếu định mệnh bắt hắn và nàng phải chia xa, vậy ông trời hãy cho hắn toàn tâm toàn ý bên nàng, dùng mọi ấm áp yêu nàng đến khi không thể.
Ngọn cỏ ven đường, sao với được mây.
Đến khi Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) không thở nổi mới buông nàng ra, môi anh đào hơi sưng đỏ, nàng liếc nhìn hắn đang mỉm cười "Chàng từ giờ không được chạy đến chỗ hoàng huynh.. Người đó là hồ ly, người đó sẽ dạy hư chàng"
"Ừm.. Nghe nàng"
Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) ôm hắn, mặt dụi vào ngực hắn "Vân Tường, đừng rời xa ta nhé" hắn là thứ ấm áp trong tim nàng, kẻ khác nguyện đi theo ánh dương, còn nàng, nguyện bên hắn, nguyện bên nam nhân ngốc nghếch này một đời.
!!!!!
Bạch y nữ nhân bình thản lật xem công vụ hạ nhân vừa giao đến, cả không gian tĩnh lặng. Bút lông thấm mực đỏ nhẹ điểm trên giấy Tuyên Thành, nàng chăm chú từng chi tiết. Thời gian qua sức khỏe có phần ổn định, tuy không đoán trước được tương lai nhưng nàng có thể nắm chắc được hiện tại.
"Y Y, chăm chỉ vậy, tỷ có nên đem muội kéo về bên người không?" thanh âm quen thuộc vang lên.
Phượng Y Y (Kim Ngưu) ngẩng đầu, môi hơi nhếch. Bên khung cửa, hồng y nữ nhân tiêu sái ở đó, dung mạo tuyệt sắc pha chút sương phong, mũi cao, môi hồng răng trắng, tóc mềm như mây, Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) tựa như ngọn lửa kiêu ngạo nhất thiên địa, dù ánh dương cũng không thể cùng nàng so sánh. Mắt trái che phủ bởi băng trắng, tuyết rủ xuống vai.
"Tỷ tỷ, tỷ trở lại rồi"
Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) bước đến đối diện nàng, cẩn thận quan sát Phượng Y Y (Kim Ngưu). Sau đó ôm nàng thật chặt.
"Ừm.. Xin lỗi vì không chờ muội tỉnh lại mà bỏ đi.."
"Thật nhớ tỷ tỷ"
"Y Y, tỷ muốn báo tin vui cho muội" nàng buông Phượng Y Y (Kim Ngưu) ra, nụ cười rực rỡ nở trên môi "Sau này nếu tên hồ ly đại xấu xa kia dám bắt nạt muội, tỷ sẽ dùng Phượng Vu Quốc đập hắn ra trò.."
"Còn nữa, bảo vật này sẽ khiến muội khỏe lại" Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) lấy trong người hộp gấm tinh xảo với chất liệu hiếm có. Bên trong là một đóa hoa trong suốt ba cánh, tựa như thứ tinh khiết nhất, thứ khởi nguồn cho tất cả.
Ngón tay Phượng Y Y (Kim Ngưu) dừng lại trên mắt trái nàng "Tỷ tỷ.."
Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) giữ lấy tay nàng "Đừng để ý"
Phượng Y Y (Kim Ngưu) nghe được tin tức Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) cùng Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) tham gia vụ việc gì đó do gia chủ đồng ý. Phải chăng nó liên quan đến đóa hoa trong suốt kia cùng mắt trái che kín này?
"Muội muốn xem" nàng thủ thỉ
Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) cười ngượng muốn tránh né "Nhưng mà..." sau lại nhìn gương mặt kiên định của biểu muội "Được rồi"
Tấm băng gỡ xuống, vết sẹo dài xuất hiện tại mắt trái Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương), nàng cố ho nhẹ coi như không để ý. Phượng Y Y (Kim Ngưu) nhìn rất lâu, sau cùng cười khẽ.
"Có thêm nó tỷ thật uy dũng" rồi chạm tay lên "Nhưng muội sẽ tự tay xóa nó đi, muội vẫn thích tỷ xinh đẹp không tỳ vết hơn"
Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) vỗ má Phượng Y Y (Kim Ngưu) ngầm đồng ý. Vết sẹo này do nàng không cẩn thận bị hung thú lưu lại khi thám hiểm địa phương có đóa hoa trong suốt, nàng không quan tâm dung mạo lắm, chung qui chỉ là lớp da. Nàng cùng Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) trăm phương ngàn kế, từ tay hung thú cướp ra bảo vật của chúng, nàng từng nghe Thái thượng trưởng lão nói, Hiên Viên gia có một bảo vật thời thượng cổ, nhưng nó do hung thú canh giữ, công dụng của nó vô cùng kì diệu.
Khi biết Phượng Y Y (Kim Ngưu) vì mình mà gần như mất cả cái mạng, nàng không ngại tính mạng xin mẫu hoàng tham gia địa phương đó. Chỉ cần có một cơ hội, dù nhỏ bé, nàng cũng sẽ làm.
"Tỷ sẽ là Đế vương Phượng Vu Quốc"
"Ừm.." nàng có lẽ đã phần nào hiểu được khó khăn mà Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) trải qua, chỉ là âm thầm cảm nhận, hai người họ luôn hi sinh cho nhau không cần báo đáp.
"Muội còn nhớ khi ở Thánh Tông không?"
"Ừm.."
"Không ngờ có ngày tỷ sẽ là Đế vương tương lai của Phượng Vu Quốc còn muội là Phượng vương gia... Hai chúng ta từ kẻ vô danh tiểu tốt biến thành hai người có tầm ảnh hưởng" nàng khẽ cảm thán, mọi chuyện đúng như một giấc mộng.
Phượng Y Y (Kim Ngưu) lười biếng dựa vào vai Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương), trong tay là đóa hoa trong suốt "Muội hy vọng, sẽ được ở bên tỷ"
Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) cười "Hay bỏ tên kia đi, về Phượng Vu Quốc làm bá vương, tỷ kiếm cho muội một hậu cung đủ hoa lá"
"Tỷ à, xin tỷ ngưng đào tường nhà ta được không?" Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) không biết xuất hiện lúc nào chống tay ở khung cửa, hắn hớn hở chạy đến với ái nhân, vừa đến cửa đã nghe thấy ai đó tỉ tê với ái nhân rằng bỏ trốn rồi tìm hậu cung.
Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) vòng tay giữ lấy bả vai Phượng Y Y (Kim Ngưu) "Nhà ngươi là chỗ nào, ngươi thấy có Thái Nữ nào rảnh rỗi đi đào nhà người khác không?"
Hắn nhún vai "Trước khi gặp tỷ thì ta nghĩ Thái nữ đều cao cao tại thượng, nhưng gặp tỷ rồi mới thấy ta còn kém lắm" rồi ngồi bên Phượng Y Y (Kim Ngưu) "Y Nhi, em đâu ngốc đến mức bỏ đi một Thần Hoa để chạy tới một vườn hoa tầm thường đúng không?"
Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) đẩy mặt Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) ra "Thần Hoa cái khỉ gì? Ngươi không biết ngượng à"
Phượng Y Y (Kim Ngưu) mỉm cười, tay nắm lấy tay Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) "Không bỏ chàng, càng không nỡ bỏ tỷ"
Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) gõ nhẹ lên mũi nàng "Nhóc con tham lam, bất quá tỷ thích muội tham lam như vậy.."
Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) bên cạnh không chịu thua "Ngươi bỏ tay ra đi, suốt ngày đòi tiện nghi của Y Nhi, mau về với Tiểu Huyên Huyên nhà ngươi làm mấy trò đó đi"
Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) định rời đi khi Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) xuất hiện, nhưng quyết định nán lại trêu đùa thêm chút. Kì thực nàng cũng nhớ Tiêu Huyên (Song Tử) của nàng, hiện tại sẽ đi gặp hắn ngay lập tức. Còn giờ thì để biểu muội lại với tên kia, nhìn mặt hắn muốn đuổi nàng đi lắm rồi.
"Lãnh Dạ Ngọc, cảnh báo cho ngươi, Y Y có thể bị ngươi lừa ăn sạch nhưng mà ngươi ăn xong cũng cẩn thận ta sẽ cho ngươi hối hận vì đã ăn đó"
Phượng Y Y (Kim Ngưu) luôn tự hỏi, tại sao Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) và Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) không thể chung sống yên bình, họ có thể gặp nhau là như nước với lửa.
Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) hôn nhẹ lên má Phượng Y Y (Kim Ngưu) "Y Nhi vừa mềm mại vừa đáng yêu, ăn rồi sẽ nghiện, an tâm không có chuyện hối hận"
Đúng là hai người không chịu thua ai.
Chúc mọi người có một ngày tốt lành
Cứ vui và luôn mỉm cười thôi, cuộc đời là những ngã rẽ, đâu thể suôn sẻ mãi đúng không?
Vấp ngã để thấy bản thân còn non yếu, vấp ngã để về sau có can đảm đứng dậy
~~*~~
Hôm nay đã có ai nói rằng bạn đã hoàn thành tốt mọi việc chưa?
Cậu đã rất cố gắng rồi đó, tốt hơn mà tớ tưởng tượng đấy. Cậu thật tuyệt ^^~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro