Chương 157: Chạm nhẹ vào tim

Chương 157: Chạm nhẹ vào tim

Tác giả: peckanhdongdanh (8/5/19)

Ta nói ta không biết làm thơ

Ta chỉ là khắc họa hình bóng của nàng vào trong thơ

Quỳnh Nguyên đại lục

Thánh Điện

Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) được Lãnh gia thả khỏi Địa Lao, hai mươi ngày chịu đủ loại thống khổ, hắn giờ không khác gì huyết nhân, Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) ở bên cạnh hắn, dịu dàng chạm lên bàn tay tràn đầy vết thương. Nàng sẽ ở luôn ở đây, sẽ âm thầm trân trọng tình cảm này.

Nàng hiểu được, yêu một người không nhất thiết phải ân ái bên cạnh, kiếp trước chính nàng đã để hắn ra đi, kiếp này cũng chính nàng buông tay hắn. Cả hai kiếp yêu nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nắm giữ.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) trở về, khoảnh khắc thấy Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) chăm sóc Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã), nàng chỉ lặng đứng đó, tuyết rơi vướng trên mái tóc, trái tim hỗn loạn đầy cảm xúc khó nói. Sao đây, nàng nên đối diện với hai người kia thế nào.

Vừa định bước đi, bả vai bị giữ lại.

"Tình Tuyết"

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) ngạc nhiên.

"Muội nhớ ra bản thân là ai rồi đúng không?" Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) cười gượng gạo "Tái sinh dưới thân phận khác, muội không phải Hắc Phượng Hoàng, không ai có thể làm hại muội..."

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) yên lặng không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Muội đang nghĩ tại sao ta biết muội là Tình Tuyết, biết muội đã nhớ ra?"

"Chàng là thiên sơn vạn thủy của ta, sao ta không nhận ra biến đổi trong ánh mắt chàng khi chàng nhìn muội" đúng rồi, ánh nhìn ấm áp, ôn nhu đong đầy tình cảm thầm kín, nàng đã nhìn ra, nhìn ra từ rất lâu rồi.

Ngày đại hôn diễn ra, Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) khó khăn mỉm cười rồi chìm trong biển người. Lúc đó Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) hiểu, người đó đã hoàn toàn trở lại.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) quay người lại, đối diện là nữ nhân mỹ lệ xinh đẹp, người đó là người dịu dàng nhất thiên địa, là người xứng với Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) nhất trong gầm trời cuối đất này. Chỉ là, nàng không cam tâm.

"Thì sao tỷ.. Cuối cùng chàng vẫn chọn tỷ mà thôi"

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) giữ lấy hai bả vai Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết), ép cả hai đối diện nhau "Tỷ và chàng không phải phu thê, đại hôn hôm đó, hủy rồi"

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nhìn nàng không chớp mắt. Đại hôn hủy? Sao lại hủy? Sao lại có thể? Một phần nào đó trong trái tim nàng reo vui.

"Tình Tuyết, muội biết không.. Những thứ thuộc về mình mãi là của mình, thứ không phải của mình dù có đấu tranh như thế nào cũng không đạt được" nàng mỉm cười "Tình cảm của chàng, đâu thuộc về tỷ"

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) lắc đầu "Tỷ dù nói vậy, thế thì sao, hắn đã chính tay giết ta, chính tay ép ta vào con đường cùng.." đúng, hắn ép nàng, hắn đã ép chết nàng tại Địa Lao, và để nàng dùng kiếm của hắn nguyện chết ở Vịnh Xuyên Hồ.

"Hắn phải trả giá, trả giá vì tất cả, hắn không xứng được hạnh phúc, không xứng được thiên hạ ca tụng" nàng mặc kệ mọi cảm xúc trong tim, nàng cố gắng nói.

*Bốp* thanh y vung lên. Đầu Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) quay sang một bên.

"Muội im đi... Muội thì biết cái gì, trên Đại Điện, nếu chàng không để muội chịu uất ức thì muội nghĩ xem, Phong gia có thể tha cho muội một mạng?"

"Tại Địa Lao, muội nghĩ Liên Sinh và Thiên Mộng hộ pháp cùng Lãnh gia chủ sẽ bỏ qua cho muội? Chàng liều mình dùng bí thuật khiến muội chết giả, sau đó chờ loạn lạc qua đi, chàng sẽ dùng bí thuật trả giá mang muội về, nhưng Ngân Tuyết kia xuất hiện, hủy đi kế hoạch của chàng.."

"Khi tưởng muội chết, chàng dùng tay không đào mộ cho muội, quỳ suốt ba ngày ba đêm cạnh mộ... Mà muội, thì luôn oán hận chàng, muội là đồ ích kỉ.."

"Tại Vịnh Xuyên Hồ, chính muội ép chàng, chính muội khiến chàng tự tay giết muội.. Muội có biết, chàng sau đó như thế nào không? Không đúng không?"

"Còn nữa, chàng có được Nước mắt Nhân Ngư, quý giá nhất thiên địa nhưng chỉ hy vọng muội trở lại, chàng bảo hộ muội, từ khi muội tái sinh, muội đã bao giờ chịu bất kì tổn thương nào chưa? Chàng yêu muội như vậy nhưng muội đã bao giờ biết? Những việc chàng làm, chàng từng than vãn cho muội nghe?"

"Mộ Dung Tình Tuyết, muội là đồ ích kỉ xấu xa, muội nói muội hy sinh cơ hội đứng dưới ánh mặt trời cho chàng sống nhưng muội biết không, chàng cũng vì muội mà nguyện đánh đổi tất cả.."

"Muội là đồ ngốc" Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) khụy gối, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Chàng không nói cho muội nghe thì ta nói, ta sẽ không để chàng khổ tâm, sẽ để chàng hạnh phúc.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) run rẩy, hai mắt phiến hồng. Không phải, Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) là người vì Nhân Tộc, là kẻ vì thiên hạ trước nhất, hắn sẽ không làm vậy, sẽ không bảo hộ một yêu nghiệt hại thiên địa như nàng, tất cả là do Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) bịa ra, đều không phải.

Nàng hận hắn.

"Tỷ đừng bịa chuyện"

"Bịa chuyện? Đến giờ phút này mà muội còn nghĩ vậy, nếu muội không phải người chàng yêu nhất, ta sẽ ngay lập tức giết muội, Hắc Phượng Hoàng" nàng cười lạnh.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) ôm đầu, liên tục không thừa nhận. Người ấy dịu dàng và tàn nhẫn, người ấy hết lòng và bội bạc, người ấy che chở và đẩy ngã,... tất cả mọi thái cực đều là người ấy, người ấy rốt cuộc là muốn nàng như thế nào?

"Cái danh xưng sư đồ, chỉ là vách ngăn chàng nhắc nhở mình.." giọt lệ rơi xuống mũi Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) "Chàng chỉ yêu và quan tâm muội, yêu đến mức có thể hy sinh bản thân"

"Tình Tuyết, người Dạ Phong yêu duy nhất chỉ có muội mà thôi"

Dạ Phong, hãy để ta giúp chàng hóa giải khúc mắc kia.

"Không phải" hắc ám khí tức từ tận linh hồn tràn ra, Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) mở to mắt sợ hãi.

!!!!!

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) mở cửa, trước mắt là mũi tên xếp bằng những cánh hoa tinh xảo, nàng cúi người nhặt lên rồi mỉm cười, nàng thật muốn xem trong hồ lô này chứa gì. Vui vẻ bước theo chỉ dẫn cánh hoa, lòng hồi hộp khó tả.

Nàng là Nhung Hoa công chúa, bảo vật gì chưa từng thấy qua, mỹ lệ nào chưa từng đánh giá, vậy mà nàng cẩn thận nhặt từng cánh hoa để trong chiếc khăn, từng chút từng chút, trân trọng đầy tỉ mỉ.

Khung cảnh thanh bình, khắp nơi được bày trí hoa tươi, khe suối nhỏ bên cạnh róc rách chảy, nàng chớp mắt, vô thức tiến tới. Phượng Y Y (Kim Ngưu) không biết từ đâu xuất hiện, nàng tiến tới đội cho Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) một vòng hoa.

"Hoàng muội còn ngây ngẩn làm gì.." Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) lên tiếng, đây chính là phương án Vân Tường (Thần Nông) muốn vì hoàng muội mà làm.

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) bừng tỉnh.

Nam nhân tử y đối diện khẽ mỉm cười, ngũ quan tuấn mĩ âm nhu, đường nét so với nữ nhân còn đẹp hơn vài phần, tóc đen vấn bằng tử quan, hắn ấm áp nhìn nàng, dù thiên sơn vạn thủy, dù bãi bể nương dâu, ánh mắt ấy vĩnh viễn hướng về nàng, về nữ nhân hắn coi như sinh mệnh.

"Thi Nhi" thanh âm ấm áp vang lên.

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) ôm lấy hắn, cảm nhận trái tim như reo vui trong lồng ngực, cảm nhận suối nguồn hạnh phúc bao phủ thân thể. Nếu biết có ngày yêu hắn như vậy, nàng sẽ tìm hắn thật sớm, sẽ yêu hắn nhiều hơn cả tình cảm hắn giành cho nàng, sẽ không phí phạm tấm chân tình muộn màng mới nhận ra.

Nam nhân này ngốc nghếch ngờ nghệch, coi nàng là trung tâm, coi nàng là tín ngưỡng, hắn không biết, trong lòng nàng, hắn cũng là sinh mệnh là chấp niệm là tín niệm kiếp này. Có lẽ, nếu không phải Vân Tường (Thần Nông), nàng sẽ không động lòng.

Vân Tường (Thần Nông) như muốn khảm nàng vào thân thể, nàng là đóa hoa cao cao tại thượng, là áng mây trời không thể với tới, là thứ cao quý mà hắn không thể suy nghĩ. Vậy mà, nàng đã động lòng với hắn, kiếp này, vậy là đủ.

"Thi Nhi" hắn buông nàng ra, tay vuốt nhẹ tóc mai.

"Nàng gả cho ta được không?"

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) hai mắt ngạc nhiên, nàng hết nhìn Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) rồi nhìn Phượng Y Y (Kim Ngưu), không dám trực tiếp đối diện ánh mắt Vân Tường (Thần Nông).

"Thi Nhi" Vân Tường (Thần Nông) khẽ quỳ xuống, dịu dàng hôn lên tay nàng "Gả cho ta"

Thứ nóng hổi rơi xuống bàn tay hắn, hai mắt Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) phiến hồng, tay còn lại che miệng, cảm xúc lúc này thật khó hiểu, vừa mừng rõ vừa lo sợ.

"Dạ Thi, ta không xuất sắc, cũng không thông minh, càng không hiểu phong tình.. Nhưng ta xin thề sẽ dùng cả kiếp này yêu thương trân trọng nàng, không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì"

"Thật may, những điều chàng không có ta lại có hết.. Xem như là một đôi trời định..."

Nàng khụy gối xuống, hôn lên mi tâm hắn "Ta gả cho chàng"

Từng cánh hoa rơi ngập trời, Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) đã từng rơi lệ vì Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) từ chối tình cảm, khi đó nàng không hiểu, tình cảm đó sinh ra từ ngưỡng mộ, tình cảm đơn phương không có kết quả. Nhưng nay nàng rơi lệ, rơi lệ vì đã tìm được nơi dừng chân cho trái tim, rơi lệ vì hạnh phúc tròn đầy.

Vân Tường (Thần Nông) đỡ nàng dậy, ngón tay lướt qua má lau đi giọt nước mắt "Thi Nhi, ta sẽ trân trọng nàng..."

Một lời hứa là cả một đời.

Khí tức Hắc Phượng Hoàng mơ hồ ẩn hiện trong không gian Thánh Điện.

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) đang tươi cười bỗng chau mày. Ánh mắt thoáng cảnh giác, Hắc Phượng Hoàng?

Vân Tường (Thần Nông) bất an hướng về địa phương xuất hiện khí tức hắn ám, bên tai vang lên thanh âm nỉ non "Ca ca, cứu muội.."

"Ca ca, muội không muốn rời đi lúc này"

"Ca ca, xin huynh giúp muội, muội cầu xin huynh"

Có gì đó vỡ nát trong tim.

Bó hoa trong tay Vân Tường (Thần Nông) rơi xuống. Vậy là lúc này? Tình Tuyết, đại ca từng hứa bảo vệ muội, từng hứa sẽ mang muội tới nơi không ai có thể làm hại hai chúng ta. Đại ca sẽ không nuốt lời.

Ánh mắt dừng lại trên gương mặt Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ). Xin lỗi công chúa, xin lỗi vì không thể cùng nàng kiếp này, xin lỗi vì ta là Hắc Long, là kẻ thù không đội trời chung của nàng. Cảm ơn tình cảm bấy lâu nàng tặng cho kẻ hèn mọn này, ta sẽ dùng cả đời trân trọng và tưởng nhớ.

Công chúa, nàng là Hộ pháp bảo hộ thiên địa mà ta là Hắc Long hủy hoại thiên địa. Cứ ngỡ ông trời bắt ta chịu đủ loại thử thách, để sau cùng gặp nàng, để bảo hộ cho nàng, nhưng hóa ra, vì ta là Hắc Long, là kẻ thù thiên địa nên sao có thể bình an trưởng thành, hạnh phúc mà mỉm cười.

Dạ Thi, cảm ơn nàng đã đồng ý gả cho ta.

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) cảm nhận sự khác lạ.

Khắp người Vân Tường (Thần Nông) bao phủ bởi hắc ám khí tức, Ngũ Trảo Thiên Long xuất hiện, ngâm một tiếng vang khắp tứ phương. Tuấn nhan âm nhu đầy ma mị, đôi đồng tử lởn vởn yêu khí. Hắn bộc lộ tất cả khí tức hắc ám ấy, điên cuồng che đi khí tức của Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết).

"Vân Tường" Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) hét lên, vòng hoa trên đầu rơi xuống.

"Công chúa.. Ta là Hắc Long"

Nàng lắc đầu như muốn phủ nhận tất cả, người run rẩy "Không phải, chàng là Vân Tường, chàng không phải thứ đó"

Hai mắt nàng đỏ ửng, hôm nay là ngày hắn nói hắn yêu nàng, muốn cùng nàng kết tóc, hắn là người chờ đợi nàng quay trở lại, là người yêu nàng hơn cả sinh mệnh. Vân Tường (Thần Nông) chỉ đang đùa nàng mà thôi, hắn biết nàng ghét Hắc Long Hắc Phượng, hắn chỉ là trêu đùa nàng.

"Đùa đủ rồi, không vui"

"Nhưng ta lại là Hắc Long"

"Công chúa, ta là Hắc Long"

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) tụ lại ấn, trong tay kết thành kiếm khí, lưỡi kiếm lạnh lùng đặt lên cổ hắn "Vân Tường, chàng không phải Hắc Long, mau nói đi"

Cổ rỉ máu, hắn trầm ngâm "Xin lỗi"

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) cười như điên, chỉ vừa nãy thôi, nam nhân này muốn nàng gả cho hắn, muốn dùng nhu tình ôn nhu bảo hộ nàng, vậy mà giờ, hắn nói, hắn là kẻ thù không đội trời chung của nàng.

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) cùng Hiên Viên Hàn Nguyệt (Bạch Dương) đồng loạt xuất hiện, khí tức Hộ pháp nồng đậm bao phủ xung quanh. Bọn họ nhìn Vân Tường (Thần Nông), không ngờ Hắc Long ẩn nhẫn ngày ngày bên họ.

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) lập tức xoay người, lưỡi kiếm kề trên cổ, tay giữ lấy tay Vân Tường (Thần Nông), cả người ép vào người hắn "Vân Tường, dùng ta thoát khỏi đây"

"Thi Nhi"

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) cắn môi "Cầu xin chàng.. Hãy dùng ta rời khỏi đây"


Vài lời: Chúc bạn ngày mới tốt lành, cầu được ước thấy, mỉm cười để thấy cuộc sống đơn giản hơn những gì nó thể hiện. Cảm ơn vì bạn vẫn mỉm cười.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro