Chương 158: Yêu

Chương 158: Yêu

Tác giả: peckanhdongdanh (1/6/19)

Người dùng ôn nhu che đi kiếp này

Người dùng nguyện ý che đi bão táp phong ba

Ta giờ đã hiểu,

Đóa hoa ấy,

Tình cảm ấy,

Vì người mà nở rộ,

Vì người mà đau lòng

Quỳnh Nguyên đại lục

Trong thế giới vô tận của tâm thần, Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nhỏ bé trơ trọi giữa không gian bao la, xung quanh nàng mênh mang là nước. Đầu gục xuống gối, vai nhỏ run rẩy. Trên nền thương khung, Hắc Phượng Hoàng bay lượn, lửa địa ngục thiêu trụi làng mạc, cả thiên địa ngập trong biển lửa, thanh âm thê lương loạn lạc của người vô tội, thanh âm chửi rủa phẫn nộ, tiếng binh khí lạnh lẽo,....

Bất giác, linh điệp từ đâu bay đến, những vệt sáng xanh lam xuất hiện gột rửa thương khung tội lỗi, cảm giác thân thuộc tựa như tiền kiếp xót lại, cũng là sự bảo hộ thật tâm tại Ninh Tà sơn trang.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) ngẩng đầu lên.

Nữ nhân dịu dàng nhất thiên địa khẽ mỉm cười, tựa như hiện thân của ôn nhu ấm áp. Người ấy vươn tay, du chỉ tán che đi khoảng không tăm tối.

"Tình Tuyết.. Tình cảm này không sai.."

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) ngỡ ngàng, kiếp trước, khi mà cái chết cận kề, nàng đã hỏi Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã), tình cảm này đúng hay sai. Người đó im lặng giữ câu trả lời cho riêng mình, chỉ là vạn lần không ngờ, kiếp này, người cho rằng tình cảm của nàng đúng là Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình).

Đúng rồi, nếu là sai trái, tại sao còn gặp nhau, còn yêu đến mức oán hận đối phương.

"Muội biết không.. Vân Khinh hạnh phúc khi thấy Dạ Phong mỉm cười.. Mà Dạ Phong thật sự mỉm cười khi ở bên Tình Tuyết"

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) từng nghĩ, sẽ để Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) nợ nàng một điều thật lớn để kiếp này hắn chỉ có thể vĩnh viễn bồi bên nàng. Nhưng.. sẽ thật không công bằng với hắn, với Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) và với cả nàng. Nàng nói với Vân Khuynh, hình như nàng đã yêu thích bông tuyết tinh khiết lạnh lẽo này, và nàng đúng đã thật tâm yêu thích bông tuyết ấy.

"Người chàng yêu chỉ duy nhất là muội, mọi thứ tốt đẹp nhất của chàng đều tặng muội.." Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) lặng lẽ nói, tay giữ du chỉ tán thêm chặt. Mọi thứ tốt đẹp của ta cũng đều tặng chàng, kiếp trước tặng chàng, trái tim tặng chàng, thanh xuân tặng chàng,... mọi thứ mà ta có, ta sẽ đều tặng chàng thứ tốt nhất.

Nhưng mà...

Thiên sơn vạn thủy của Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) là Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) không phải Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình).

Là bi ai.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) mím môi, giữ lấy vạt áo nàng "Vân Khinh tỷ, hai chúng ta chia sẻ chàng được không?" người ấy là người dịu dàng nhất thiên địa, là người kiếp trước nàng cũng không muốn tổn thương.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) thất thần, nhìn lên bầu trời xanh lam.

"Kiếp trước muội cũng nói muốn cùng ta chia sẻ chàng" thanh âm ôn nhu ấy vang bên tai.

"Nhưng mà Vân Khinh không còn muốn ở bên Dạ Phong nữa.."

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) mở bừng mắt, nàng gục đầu cạnh giường của Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã). Hắc Long khí tức tràn ngập, nàng cúi đầu, ca ca, muội xin lỗi, muội xin lỗi, muội không thể rời đi lúc này, hãy cho muội được ích kỉ nhé, chỉ lần này thôi.

Ánh mắt dừng trên tuấn nhan tái nhợt.

Dung mạo vĩnh viễn không thể quên, bàn tay run rẩy chạm lên hàng lông mày rồi sợ hãi rụt lại, tựa như hài tử làm chuyện có lỗi bị người lớn bắt gặp. Lần đầu sơ ngộ, hắn dùng ôn nhu vô tình trói buộc nàng, ngày ngày kề bên, dùng dịu dàng khiến nàng ngây ngốc mất cả tim, và sau này, những lần hắn làm nàng tổn thương, những giọt nước mắt cay đắng, những đau đớn tủi nhục,... Mọi thứ nàng đều ghi nhớ. Nhưng có một điều, nàng không thể quên hắn, yêu đến mức oán hận, đến mức không thể lãng quên nên phải hận để ghi nhớ.

Dạ Phong, tại sao những lúc ta muốn từ bỏ tình yêu mệt mỏi này thì lại có một lí do chính đáng để ta tiếp tục đuổi theo nó. Ta trả thù chàng, nhưng tim ta cũng đau lắm.

Trái tim đập liên hồi, nước mắt nhẹ rơi, từ khi Ngân Tuyết chết, nàng buộc phải cứng rắn mạnh mẽ, nước mắt, đã lâu rồi không rơi.

Người làm nàng rơi lệ, chỉ có hắn, người chiếm trọn vẹn kí ức lẫn trái tim cả mấy kiếp luân hồi.

"Sư phụ, ta.. ta thật sự rất... thích người" từng câu từng chữ vang trong không gian yên lặng.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) dựa lưng vào bức tường bên ngoài, tuyết lạnh vương trên mái tóc đen. Đã đến lúc nàng học cách buông bỏ, không thể ở bên chàng, nàng sẽ âm thầm bảo hộ, sẽ không đòi hỏi yêu thương, cũng không đòi hỏi ôn nhu, chỉ là lưu giữ tình cảm trọn vẹn này trong tim, chỉ là khắc ghi nụ cười đó hết kiếp.

Dạ Phong à, Vân Khinh cuối cùng đã trưởng thành, Vân Khinh sẽ yêu chàng bằng cách của Vân Khinh.

Tình Tuyết, bến bờ muội tìm kiếm ở ngay trước mặt rồi, đừng bỏ lỡ nhé.

Cước bộ chậm rãi rời đến nơi Hắc Long khí tức.

!!!!

Thanh âm của tiếng nước khẽ rơi, tựa như lời thì thầm của thiên địa, lại như chút hờn dỗi của thế nhân. Không gian vắng lặng không bóng người, nữ nhân vén tóc nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt mông lung thoáng xa xăm.

Thản nhiên mỉm cười.

Đến ranh giới đó, khi Vân Tường (Thần Nông) được an toàn, khi các Hộ pháp không dám manh động, nàng lại quyết định làm ra một việc không tưởng. Nếu thiên địa ghét bỏ chàng, ta sẽ để thiên địa ghét bỏ cả ta.

"Ta không muốn bỏ lỡ chàng"

"Ta là Hắc Long, còn nàng là.." hắn nhắm mắt. Vân Tường (Thần Nông) không muốn nàng bị Nhân Tộc quay lưng.

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) lắc đầu, tay khẽ nâng mặt Vân Tường (Thần Nông) bắt hắn đối diện nàng. Thời khắc bốn bề là hận khí, thời khắc ái nhân có thể ngay lập tức biến mất, nàng lúc này mới hiểu sự cố chấp của Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) khi chấp nhất muốn cùng Phượng Y Y (Kim Ngưu) thành thân hay sự bảo hộ âm thầm của Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) với tiểu đồ đệ.

Hóa ra, đều là lo lắng, đều là sợ hãi mất đi thứ quý giá nhất.

Nàng ôm lấy hắn "Vân Tường, chàng là Hắc Long thì sao chứ... Chàng chưa từng làm hại Nhân Tộc, chàng còn giúp Nhân Tộc rất nhiều.. Ta hiểu chàng, chàng không phải là kẻ hiếu sát, cũng không phải kẻ vô tâm ngang ngược.."

"Ta không xứng" hắn giữ tay nàng, dù rất yêu nàng nhưng hắn hiểu, nàng và hắn không thể cùng một nơi, tựa như mây trời với cỏ ven đường.

Không xứng.

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) mỉm cười "Vân Tường, nếu chàng thật sự phát điên hủy diệt thiên hạ, chính tay ta sẽ giết chàng.. Sau đó ta cũng sẽ bầu bạn với chàng"

Thân thể Vân Tường (Thần Nông) cứng lại.

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) rút từ trong giới chỉ là chiếc khăn đỏ thắm chùm lên đầu.

"Dạ Thi"

"Vân Tường, khi nãy chàng hỏi ta có nguyện ý gả cho chàng không?" nàng hít thở "Vân Tường.. Lãnh Dạ Thi nguyện ý gả cho chàng..."

Vân Tường (Thần Nông) lặng lẽ nhìn, hắn không muốn có ràng buộc với nàng, nếu xuất hiện ràng buộc này, nàng sẽ là ngang nhiên chống lại Lãnh gia Nhân Tộc.

"Chàng lo lắng việc này sẽ làm ta bị trừng phạt? Chàng nghe đây, ta sẽ lấy thân phận thê tử của chàng, chứng minh chàng không phải thứ hủy thiên diệt địa" nữ nhân cúi đầu, gương mặt nhỏ che bởi khăn đỏ thắm.

Ngay cả tôn nghiêm cũng mặc kệ, nhưng nàng không quan tâm.

Thời gian trôi qua, Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) khẽ nắm chặt tay.

"Lấy thiên làm phụ thân, lấy địa làm phụ mẫu, núi sông là phòng hoa chúc, sao trời là ánh nến muôn dặm.. " thanh âm khẽ vang bên tai.

"Ta không thể cho nàng mười dặm đào hoa, không thể cho nàng một hôn lễ khiến thế gian kinh diễm.." cảm nhận sợi dây khẽ đeo lên cổ "Hãy để ta dùng kiếp này bồi bên nàng, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.."

Giữa thiên địa rộng lớn, tưởng chừng như chỉ có hai người. Nam nhân vận tử y âm nhu duy mĩ, nữ nhân hồng y e lệ khuynh tâm. Người ở Nhật Nguyệt Quốc từng nói, Nhung Hoa công chúa là bậc tài nữ khuynh thành, phu quân sẽ là kẻ xuất sắc hơn người, nhất định hôn lễ của họ sẽ kinh động tứ phương.

Khăn được nhấc lên, gương mặt nàng thoáng ửng hồng, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, đường nét tinh xảo dịu dàng, tóc như mây, da tựa tuyết, nàng là nữ nhân đẹp nhất nhì Quỳnh Nguyên đại lục, thiên địa ưu ái cho nàng mọi thứ để nàng có dáng hoàn hảo nhất.

"Vân Tường.. Ta không cần gì cả, có chàng là đủ.."

"Cuối cùng hai chúng ta đã là phu thê"

Hôn lễ ấy, thiên địa chứng giám, không giá y, không quan khách, chỉ có hai trái tim yêu thương muốn bên nhau trọn kiếp.

"Dạ Thi, ta yêu nàng"

"Ta yêu chàng" nàng dịu dàng hôn hắn.

Hắn từng nói với Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) sẽ tặng nàng hôn lễ thật mỹ lệ, sẽ phải thật xứng đáng với địa vị công chúa của nàng. Chỉ không ngờ cuối cùng, thiên địa chứng kiến, nơi xa lạ thành phòng hoa trúc.

Sao trời khẽ chiếu sáng, hai người hòa vào nhau, cẩn thận ghi nhớ từng đường nét lẫn biểu cảm của đối phương. Tại thời khắc này, mọi sóng gió bên ngoài đã nhường lại cho yên bình.

Ngón tay nhẹ khắc họa dung mạo nàng, nương tử, cuối cùng nàng đã là nương tử của ta rồi.

Cổ trắng ngần mơ hồ dấu hôn ngân mờ nhạt, nếu không phải lần đầu tiên, có lẽ hắn không dễ dàng buông tha nàng đến vậy.

"Chàng muốn hài tử của chúng ta là nam hài hay nữ hài"

Vân Tường (Thần Nông) ôm nàng cười nhẹ "Muốn là nữ nhi, con sẽ không tranh nàng với ta"

Nàng bĩu môi "Còn định ghen tị với hài nhi, chàng thật là.." rồi cầm tay hắn đặt lên bụng mình "Nhưng mà, nữ nhi lại tranh chàng với ta"

"Vậy sinh hai đứa, cho chúng chơi với nhau.."

Cả hai cùng bật cười, không biết tương lai sẽ ra sao, họ chỉ biết trân trọng thời khắc ấm áp này.

Có lẽ, lựa chọn lần này là đúng.


Nhân ngày 1/6 chúc bạn một ngày lễ thật ý nghĩa, hạnh phúc và vui vẻ.. Trong mỗi chúng ta đều tồn tại một đứa trẻ, đôi lúc sẽ dở dở ương ương làm một điều ngốc nghếch.. 

Nên bạn ạ, chúc cho bạn luôn lạc quan như trẻ nhỏ dù phía trước khó khăn như nào ^^

**** 

Hôm nay có ai nói bạn thật tuyệt, tốt bụng và đáng giá chưa?

Nghe này 

Bạn thật tuyệt, thật tốt bụng và là điều vô giá có một trên đời ^^

Mọi chuyện sẽ tốt thôi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro